Chương 34: Khéo nói ấm lòng
Ôi, Lang Nhi vẫn quá mềm lòng.
Cho dù Sở lão phu nhân có mưu trí thế nào cũng không đoán ra được tâm tư của Sở Ngọc Lang. Dẫu sao theo lý giải của người thường, chuyện liên hôn của tỷ muội trong có thế nào cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn đến Sở Ngọc Lang.
Sở lão phu nhân bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Tâm tư nhỏ của Ngọc Khê căn bản không đủ diễn trước mặt bà lão đã qua tuổi nửa trăm như bà đây, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu hết.
Ngọc Khê đã đối xử như vậy với nàng, không nghĩ tới Lang Nhi còn nhớ tình tỷ muội, nói chuyện cầu tình cho nàng ta.
Sở lão phu nhân vô cùng cảm khái.
“Con bé Ngọc Khê kia ở bên ngoài lâu như vậy, cũng nên hối lỗi rồi.” Nhìn thoáng qua Triệu thị còn chưa phản ứng kịp, Sở lão phu nhân nâng mắt lên nhẹ nhàng nói: “Ngày mai cho người đi đón con bé về đi. Tuổi cũng không còn nhỏ, cái gì nên chuẩn bị cũng phải chuẩn bị rồi.”
Sở Ngọc Lang thản nhiên phe phẩy cây quạt, nàng nhìn vẻ mặt Triệu thị từ mờ mịt thành mừng rỡ, sau đó đắc ý lại khiêu khích nhìn sang.
Xí, thật thú vị.
Sau khi thỉnh an xong, Sở Ngọc Lang nhàn nhã trở về Quan Sư Viện.
“Tiểu thư, hôm nay bên chính viện mời đại phu từ bên ngoài vào.”
Sở Ngọc Lang đang ngồi ở cạnh bàn, bàn tay cầm giấy viết thư hơi khựng lại, hiểu rõ cười: “Bà ta còn không ra ngoài tìm đại phu xem thì ta sẽ nghi ngờ bà ta là đứa ngốc.”
Cũng không sao cả, dù sao lúc ấy nàng đã ra tay báo thù cho Trĩ Nhi. Nếu bà ta có thể giải độc thì coi như bà ta tốt số, tất cả đều phải xem tạo hóa của bà ta thôi.
Sở Ngọc Lang không để chuyện này trong lòng, dứt khoát bỏ qua: “Đã đưa hết thiệp mời tiệc ngắm hoa bảy ngày sau chưa? Tuy nói chỉ là buổi tụ tập nhỏ của các tỷ muội nhưng cũng không thể đơn sơ.”
“Đây là danh sách chuẩn bị tiệc ngắm hoa, ngài xem.” Trường Dung mỉm cười lấy một từ giấy, mặt trên ghi lại các đồ mà yến hội yêu cầu, đều là phải ghi vào sổ sách.
Sở Ngọc Lang gật đầu.
Bên kia, Tiểu Thôi thị đã để đại phu xem mạch. Đại phu này mời từ bên Thôi phủ, y thuật rất cao.
“Đại phu, thế nào?” Tiểu Thôi thị chờ đợi nhìn ông ta.
Đại phu kia cao gầy, tóc trắng xóa, ông ta vuốt chòm râu dê, giọng hơi do dự: “Phu nhân có phải mấy năm trước từng uống không ít thuốc không?”
“Phải! Thời trẻ thân thể hàn, vẫn luôn để một đại phu trong phủ điều trị thân thể cho ta.” Tiểu Thôi thị nhớ đến điều gì đó, vội thúc giục: “Điểm Thúy, mau lấy phương thuốc để đại phu nhìn xem có vấn đề gì.”
“Vâng.” Điểm Thúy rất nhanh lấy phương thuốc ra đưa cho lão đại phu.
Lão đại phu nhanh chóng lật xem một lượt rồi nói: “Thuốc này không có vấn đề gì, vậy có khả năng là vấn đề sắc thuốc. Cơ thể phu nhân hẳn là đã bị hạ dược, không phải loại thuốc mạnh, chỉ là thời gian lâu rồi từng chút thẩm thấu, lúc này mới hủy hoại thân thể bảy tám phần. Sợ là khó có thể có thai.”
Tay Tiểu Thôi thị mềm nhũn, thiếu chút nữa ngất xỉu. Bàn ta bấm lòng bàn tay, cố gắng gượng hỏi: “Vậy ta… Còn có cơ hội điều trị khỏi không?”
“Chịu khó uống thuốc, tỷ lệ vẫn có.” Lão đại phu cau mày: “Nhưng mà quá trình quá khó khăn. Phu nhân phải ăn kiêng tuyệt đối, không thể ăn đồ cay, đồ lạnh. Hơn nữa thuốc này cực đắng, không uống ba năm, năm năm, sợ là không có hiệu quả.”
Thế này khác gì chưa nói, ba bốn năm không thể có con, cơ hội của bà ta mất sạch.
Tiểu Thôi thị hoảng hốt, sau đó sắc mặt dữ tợn. Rốt cuộc là ai, là ai ác độc đến vậy!
Răng rắc…
Ngọc bội bên hông cứng rắn bị bà ta bóp nát thành hai nửa.
Điểm Thúy thấy sắc mặt phu nhân nhà mình không đúng, vội mời lão đại phu đi xuống kê phương thuốc.
Rầm một tiếng, Tiểu Thôi thị thấy không có người ngoài ở đây, lập tức không còn bận tâm gì, hất hết trà cụ trên bàn trà xuống đất như phát tiết.
“Rốt cuộc là ai hạ dược? Tra, đi tra ngay cho ta!”
Hai tỳ nữ bên cạnh xanh mặt, tuân lệnh lui xuống. Tỳ nữ ở lại phòng sợ tới mức run bần bật, vội quỳ xuống cầu xin phu nhân bớt giận.
Nhìn tỳ nữ nơm nớp lo sợ, trong lòng chợt lóe suy nghĩ, Tiểu Thôi thị đột nhiên nghĩ tới Sở Ngọc Lang.
Năm đó bà ta bảo người cho ít thuốc xổ vào cháo của tên ngốc Sở Trĩ kia, muốn đẩy tội trông nom không cẩn thận cho Sở Ngọc Lang. Ai ngờ nha đầu kia là đứa thông minh, vậy mà bị nó phát hiện. Chẳng qua nha đầu kia không có chứng cứ, cuối cùng cũng không thể làm gì bà ta.
Sau đó bà ta được thấy thủ đoạn của Sở Ngọc Lang, biết nàng là người có thù tất báo, bảo vệ thằng bé ngốc kia như cọp mẹ bảo vệ con. Ai dám động vào đứa ngốc kia thì chắc chắn có thể nhào vào cắn xé.
Sau đó bà ta vẫn luôn cảm thấy may mắn khi đó Sở Ngọc Lang còn nhỏ, may mà lúc ấy mình không để lại chút chứng cứ nào. Nhưng ai có thể bảo đảm sau này khi con bé có năng lực sẽ không ra tay trả thù?
Việc này chẳng lẽ thật sự là do Sở Ngọc Lang ra tay?
Nhưng sao có thể chứ? Năm đó con bé chỉ là đứa trẻ chín tuổi.
Không thể, không thể được.
Tiểu Thôi thị không dám tin, nhưng suy nghĩ này lại mạnh mẽ bám vào trong lòng bà ta, làm thế nào cũng không bỏ xuống được.
Sở Ngọc Lang không biết suy nghĩ của bà ta, nàng cũng không quan tâm. Nàng căn bản không đặt Tiểu Thôi thị ở trong mắt.
Một ngày rất nhanh trôi qua, Triệu thị sốt ruột con gái yêu, trời còn chưa sáng đã trực tiếp phái xe ngựa đi Thanh Vân Quán đón nữ nhi.
Đến giữa trưa, Sở Ngọc Lang đến tiền viện đưa huân hương cho tổ mẫu thì thấy được một màn cực kỳ cảm động.
Ngoài sân, hạ nhân đều cung kính cúi đầu đứng ở một bên, vây quanh hai người ở giữa ôm đầu khóc rống cực kỳ nổi bật.
“Hu hu, Khê Nhi của ta, sao lại gầy đi nhiều vậy!”
Triệu thị khóc lóc ôm nữ nhi của mình, khóc từng tiếng đau lòng.
Sở Ngọc Khê gầy không ít, còn đen đi kha khá, cử chỉ cũng mất đi lễ nghĩ phong vận của quý nữ thế gia. Nàng ta khóc như hoa lê dính hạt mưa, cực kỳ đáng thương: “Là nữ nhi bất hiếu, làm mẫu thân lo lắng.”
Bọn hạ nhân thấy Sở Ngọc Lang vội hành lễ: “Bái kiến đại tiểu thư.”
Sở Ngọc Lang cho người miễn lễ, tay cầm một cái quạt tám góc bầu, tư thái lả lướt đi ngang qua.
“Vậy mà gặp được Tam thẩm nương ở chỗ này, Tam thẩm nương tốt lành.” Sở Ngọc Lang hơi khụy gối hành lễ, lại nhìn về phía Sở Ngọc Khê, mỉm cười: “Hôm qua tổ mẫu nói hôm nay cho người đi đón đấy, không ngờ Lục muội muội đã trở lại nhanh như vậy.”
Sở Ngọc Khê không muốn mất mặt ở trước mặt Sở Ngọc Lang, bèn đẩy mẫu thân của mình ra, đứng thẳng người oán giận nhìn Sở Ngọc Lang: “Sao ngươi ở chỗ này?”
“Chỉ là đi đưa vài thứ cho tổ mẫu thôi.” Sở Ngọc Lang cười, xoay người: “Nếu Lục muội muội còn có việc, ta đi trước đây.”
“Yêu tinh nịnh nọt.” Sở Ngọc Khê phỉ nhổ một tiếng, khoác cánh tay Triệu thị: “Mẫu thân chúng ta cũng đi thôi.”
Hôm nay nàng ta trở về, cố ý để tỳ nữ trang điểm cho nàng ta tái nhợt tiều tụy một chút. Đợi chút đến chỗ tổ mẫu, để bà ấy nhìn xem, biết nàng ta ở bên ngoài chịu tội lớn nhường nào, có thể có thêm vài phần áy náy với nàng ta.
Hai người đi theo phía sau Sở Ngọc Lang, cùng vào chính viện.
Vào cửa mấy người thỉnh an, Sở Ngọc Lang ân cần hỏi han tổ mẫu một phen, lại dâng lên huân hương và điểm tâm.
Khuôn mặt Sở lão phu nhân từ ái, nhận điểm tâm của Ngọc Lang. Có nhiều cháu gái như vậy, bà cụ thích nhất là Lang Nhi, khéo nói ấm lòng, dung mạo hơn người, nhìn thôi đã khiến người ta yêu thích rồi.
Cho dù Sở lão phu nhân có mưu trí thế nào cũng không đoán ra được tâm tư của Sở Ngọc Lang. Dẫu sao theo lý giải của người thường, chuyện liên hôn của tỷ muội trong có thế nào cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn đến Sở Ngọc Lang.
Sở lão phu nhân bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Tâm tư nhỏ của Ngọc Khê căn bản không đủ diễn trước mặt bà lão đã qua tuổi nửa trăm như bà đây, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu hết.
Ngọc Khê đã đối xử như vậy với nàng, không nghĩ tới Lang Nhi còn nhớ tình tỷ muội, nói chuyện cầu tình cho nàng ta.
Sở lão phu nhân vô cùng cảm khái.
“Con bé Ngọc Khê kia ở bên ngoài lâu như vậy, cũng nên hối lỗi rồi.” Nhìn thoáng qua Triệu thị còn chưa phản ứng kịp, Sở lão phu nhân nâng mắt lên nhẹ nhàng nói: “Ngày mai cho người đi đón con bé về đi. Tuổi cũng không còn nhỏ, cái gì nên chuẩn bị cũng phải chuẩn bị rồi.”
Sở Ngọc Lang thản nhiên phe phẩy cây quạt, nàng nhìn vẻ mặt Triệu thị từ mờ mịt thành mừng rỡ, sau đó đắc ý lại khiêu khích nhìn sang.
Xí, thật thú vị.
Sau khi thỉnh an xong, Sở Ngọc Lang nhàn nhã trở về Quan Sư Viện.
“Tiểu thư, hôm nay bên chính viện mời đại phu từ bên ngoài vào.”
Sở Ngọc Lang đang ngồi ở cạnh bàn, bàn tay cầm giấy viết thư hơi khựng lại, hiểu rõ cười: “Bà ta còn không ra ngoài tìm đại phu xem thì ta sẽ nghi ngờ bà ta là đứa ngốc.”
Cũng không sao cả, dù sao lúc ấy nàng đã ra tay báo thù cho Trĩ Nhi. Nếu bà ta có thể giải độc thì coi như bà ta tốt số, tất cả đều phải xem tạo hóa của bà ta thôi.
Sở Ngọc Lang không để chuyện này trong lòng, dứt khoát bỏ qua: “Đã đưa hết thiệp mời tiệc ngắm hoa bảy ngày sau chưa? Tuy nói chỉ là buổi tụ tập nhỏ của các tỷ muội nhưng cũng không thể đơn sơ.”
“Đây là danh sách chuẩn bị tiệc ngắm hoa, ngài xem.” Trường Dung mỉm cười lấy một từ giấy, mặt trên ghi lại các đồ mà yến hội yêu cầu, đều là phải ghi vào sổ sách.
Sở Ngọc Lang gật đầu.
Bên kia, Tiểu Thôi thị đã để đại phu xem mạch. Đại phu này mời từ bên Thôi phủ, y thuật rất cao.
“Đại phu, thế nào?” Tiểu Thôi thị chờ đợi nhìn ông ta.
Đại phu kia cao gầy, tóc trắng xóa, ông ta vuốt chòm râu dê, giọng hơi do dự: “Phu nhân có phải mấy năm trước từng uống không ít thuốc không?”
“Phải! Thời trẻ thân thể hàn, vẫn luôn để một đại phu trong phủ điều trị thân thể cho ta.” Tiểu Thôi thị nhớ đến điều gì đó, vội thúc giục: “Điểm Thúy, mau lấy phương thuốc để đại phu nhìn xem có vấn đề gì.”
“Vâng.” Điểm Thúy rất nhanh lấy phương thuốc ra đưa cho lão đại phu.
Lão đại phu nhanh chóng lật xem một lượt rồi nói: “Thuốc này không có vấn đề gì, vậy có khả năng là vấn đề sắc thuốc. Cơ thể phu nhân hẳn là đã bị hạ dược, không phải loại thuốc mạnh, chỉ là thời gian lâu rồi từng chút thẩm thấu, lúc này mới hủy hoại thân thể bảy tám phần. Sợ là khó có thể có thai.”
Tay Tiểu Thôi thị mềm nhũn, thiếu chút nữa ngất xỉu. Bàn ta bấm lòng bàn tay, cố gắng gượng hỏi: “Vậy ta… Còn có cơ hội điều trị khỏi không?”
“Chịu khó uống thuốc, tỷ lệ vẫn có.” Lão đại phu cau mày: “Nhưng mà quá trình quá khó khăn. Phu nhân phải ăn kiêng tuyệt đối, không thể ăn đồ cay, đồ lạnh. Hơn nữa thuốc này cực đắng, không uống ba năm, năm năm, sợ là không có hiệu quả.”
Thế này khác gì chưa nói, ba bốn năm không thể có con, cơ hội của bà ta mất sạch.
Tiểu Thôi thị hoảng hốt, sau đó sắc mặt dữ tợn. Rốt cuộc là ai, là ai ác độc đến vậy!
Răng rắc…
Ngọc bội bên hông cứng rắn bị bà ta bóp nát thành hai nửa.
Điểm Thúy thấy sắc mặt phu nhân nhà mình không đúng, vội mời lão đại phu đi xuống kê phương thuốc.
Rầm một tiếng, Tiểu Thôi thị thấy không có người ngoài ở đây, lập tức không còn bận tâm gì, hất hết trà cụ trên bàn trà xuống đất như phát tiết.
“Rốt cuộc là ai hạ dược? Tra, đi tra ngay cho ta!”
Hai tỳ nữ bên cạnh xanh mặt, tuân lệnh lui xuống. Tỳ nữ ở lại phòng sợ tới mức run bần bật, vội quỳ xuống cầu xin phu nhân bớt giận.
Nhìn tỳ nữ nơm nớp lo sợ, trong lòng chợt lóe suy nghĩ, Tiểu Thôi thị đột nhiên nghĩ tới Sở Ngọc Lang.
Năm đó bà ta bảo người cho ít thuốc xổ vào cháo của tên ngốc Sở Trĩ kia, muốn đẩy tội trông nom không cẩn thận cho Sở Ngọc Lang. Ai ngờ nha đầu kia là đứa thông minh, vậy mà bị nó phát hiện. Chẳng qua nha đầu kia không có chứng cứ, cuối cùng cũng không thể làm gì bà ta.
Sau đó bà ta được thấy thủ đoạn của Sở Ngọc Lang, biết nàng là người có thù tất báo, bảo vệ thằng bé ngốc kia như cọp mẹ bảo vệ con. Ai dám động vào đứa ngốc kia thì chắc chắn có thể nhào vào cắn xé.
Sau đó bà ta vẫn luôn cảm thấy may mắn khi đó Sở Ngọc Lang còn nhỏ, may mà lúc ấy mình không để lại chút chứng cứ nào. Nhưng ai có thể bảo đảm sau này khi con bé có năng lực sẽ không ra tay trả thù?
Việc này chẳng lẽ thật sự là do Sở Ngọc Lang ra tay?
Nhưng sao có thể chứ? Năm đó con bé chỉ là đứa trẻ chín tuổi.
Không thể, không thể được.
Tiểu Thôi thị không dám tin, nhưng suy nghĩ này lại mạnh mẽ bám vào trong lòng bà ta, làm thế nào cũng không bỏ xuống được.
Sở Ngọc Lang không biết suy nghĩ của bà ta, nàng cũng không quan tâm. Nàng căn bản không đặt Tiểu Thôi thị ở trong mắt.
Một ngày rất nhanh trôi qua, Triệu thị sốt ruột con gái yêu, trời còn chưa sáng đã trực tiếp phái xe ngựa đi Thanh Vân Quán đón nữ nhi.
Đến giữa trưa, Sở Ngọc Lang đến tiền viện đưa huân hương cho tổ mẫu thì thấy được một màn cực kỳ cảm động.
Ngoài sân, hạ nhân đều cung kính cúi đầu đứng ở một bên, vây quanh hai người ở giữa ôm đầu khóc rống cực kỳ nổi bật.
“Hu hu, Khê Nhi của ta, sao lại gầy đi nhiều vậy!”
Triệu thị khóc lóc ôm nữ nhi của mình, khóc từng tiếng đau lòng.
Sở Ngọc Khê gầy không ít, còn đen đi kha khá, cử chỉ cũng mất đi lễ nghĩ phong vận của quý nữ thế gia. Nàng ta khóc như hoa lê dính hạt mưa, cực kỳ đáng thương: “Là nữ nhi bất hiếu, làm mẫu thân lo lắng.”
Bọn hạ nhân thấy Sở Ngọc Lang vội hành lễ: “Bái kiến đại tiểu thư.”
Sở Ngọc Lang cho người miễn lễ, tay cầm một cái quạt tám góc bầu, tư thái lả lướt đi ngang qua.
“Vậy mà gặp được Tam thẩm nương ở chỗ này, Tam thẩm nương tốt lành.” Sở Ngọc Lang hơi khụy gối hành lễ, lại nhìn về phía Sở Ngọc Khê, mỉm cười: “Hôm qua tổ mẫu nói hôm nay cho người đi đón đấy, không ngờ Lục muội muội đã trở lại nhanh như vậy.”
Sở Ngọc Khê không muốn mất mặt ở trước mặt Sở Ngọc Lang, bèn đẩy mẫu thân của mình ra, đứng thẳng người oán giận nhìn Sở Ngọc Lang: “Sao ngươi ở chỗ này?”
“Chỉ là đi đưa vài thứ cho tổ mẫu thôi.” Sở Ngọc Lang cười, xoay người: “Nếu Lục muội muội còn có việc, ta đi trước đây.”
“Yêu tinh nịnh nọt.” Sở Ngọc Khê phỉ nhổ một tiếng, khoác cánh tay Triệu thị: “Mẫu thân chúng ta cũng đi thôi.”
Hôm nay nàng ta trở về, cố ý để tỳ nữ trang điểm cho nàng ta tái nhợt tiều tụy một chút. Đợi chút đến chỗ tổ mẫu, để bà ấy nhìn xem, biết nàng ta ở bên ngoài chịu tội lớn nhường nào, có thể có thêm vài phần áy náy với nàng ta.
Hai người đi theo phía sau Sở Ngọc Lang, cùng vào chính viện.
Vào cửa mấy người thỉnh an, Sở Ngọc Lang ân cần hỏi han tổ mẫu một phen, lại dâng lên huân hương và điểm tâm.
Khuôn mặt Sở lão phu nhân từ ái, nhận điểm tâm của Ngọc Lang. Có nhiều cháu gái như vậy, bà cụ thích nhất là Lang Nhi, khéo nói ấm lòng, dung mạo hơn người, nhìn thôi đã khiến người ta yêu thích rồi.