Chương 16: Câu chuyện về an thanh phong
"Dạ phải. Ông biết cháu ạ?" - Tô Hân Nghiên không nhớ được ông lão đứng trước mặt mình là ai.
Ông lão thấy cô vò đầu bức tai liền bật cười: "Biết thì có biết nhưng chúng ta không phải là người quen. Ta biết đến cháu qua An Thanh Phong."
"An Thanh Phong." - Cô kinh ngạc thốt lên.
"Cháu đến đây tìm An Thanh Phong phải không?" - Ông lão hỏi. - "Đáng tiếc là cậu ta đã dọn đi khá lâu rồi."
"Việc đó thì cháu biết." - Tô Hân Nghiên trả lời. - "Cháu chỉ muốn đến xem qua nơi anh ta từng ở thôi."
Ông lão nói: "Đã đến tận chỗ này rồi thì cháu có muốn nghe chuyện gì đã xảy ra với cậu ta trong khoảng thời gian ở đây không?"
Tô Hân Nghiên gật đầu. Ông lão mở cổng bảo cô cùng vào. Khu nhà gồm một dãy các căn hộ liền kề nhau, xếp thành hình chữ U bao quanh một khoảng sân rộng có đặt nhiều bộ bàn ghế bằng đá. Uớc lượng từ bên ngoài, diện tích mỗi căn hộ đủ để một gia đình ba người sống thoải mái.
"Cháu biết chơi cờ tướng chứ?" - Ông lão hỏi.
"Dạ, một chút ạ." - Tô Hân Nghiên đáp.
"Vậy chúng ta vừa chơi vừa nói." - Ông lão dẫn cô đến chiếc bàn ở góc sân, phía trên có đặt sẵn một bộ cờ tướng bằng gỗ hương. - "Nãy giờ chưa giới thiệu. Ta là Ngô Phong, hàng xóm của gia đình cậu ta."
"Sao ông lại biết đến cháu ạ? An Thanh Phong đã nói với ông những gì?" - Tô Hân Nghiên vào thẳng vấn đề trong lúc xếp những quân cờ vào vị trí.
"Chuyện này phải kể theo trình tự. Đầu tiên là việc gia đình An Thanh Phong dọn đến đây. Nhìn vào phong thái và cách nói chuyện là ta đã biết bọn họ thuộc tầng lớp thượng lưu. Chỉ là khi ấy ta không rõ họ cố tình chuyển đến đây hay do gặp vấn đề tài chính. Trong số ba người đó thì An Thanh Phong là người thân thiết với ta nhất, do cậu ta rất giỏi chơi cờ." - Ngô Phong vừa kể vừa thực hiện nước đi đầu tiên.
Tô Hân Nghiên hoàn thành lượt đi của mình rồi đưa mắt chờ đợi ông lão kể tiếp. Cô không biết An Thanh Phong giỏi chơi cờ, giờ ngẫm lại mới thấy, họ quen nhau quá vội vàng nên không hiểu hết về đối phương.
"Và một hôm, ba mẹ của cậu ta gặp tai nạn giao thông." - Ông lão kể tiếp với giọng đầy thương xót.
Mặc dù An Thanh Phong đã gián tiếp khiến ba mẹ cô qua đời nhưng Tô Hân Nghiên chưa bao giờ mong muốn anh ta gặp phải kết quả tương tự. Chuyện liên quan đến mạng người không thể xem nhẹ được.
"Đó cũng là lúc cậu ta kể về cháu. An Thanh Phong đã nói, tất cả là báo ứng của cậu ta."
Tô Hân Nghiên gật đầu không nói gì. Những gì cô phải chịu đựng, phần nhiều An Thanh Phong cũng đã trải qua, chỉ có điều hắn ta chưa bị thương tật và phải còng lưng trả nợ thôi.
"Thời ấy cái tên Tô Hân Nghiên của cháu cũng được phổ biến khá rộng rãi trên mạng nên không khó để ta tìm thấy hình ảnh của cháu. So với bây giờ thì trông cũng không khác mấy." - Ngô Phong nói rồi tập trung suy nghĩ nước cờ tiếp theo.
Tô Hân Nghiên khá vui khi nghe ông lão nói vậy. Cô cứ ngỡ thời gian vất vả vừa qua đã khiến cô già đi cả chục tuổi.
Ngô Phong tìm được một nước đi đột phá, dồn Tô Hân Nghiên vào thế khó. Ông tiếp tục nói: "Nhưng còn một việc khá kỳ lạ..."
"Việc gì thế ạ?" - Tô Hân Nghiên hỏi, cô vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó với nước cờ của ông lão.
"An Thanh Phong khăng khăng cho rằng người tài xế kia đã cố tình tông vào xe của ba mẹ cậu ta, trong khi cảnh sát đã đưa ra kết luận đó chỉ là một vụ tai nạn." - Ngô Phong kể.
"Sao lại như thế được? Là cảnh sát đã kết luận sai hay là anh ta bị hoang tưởng?" - Tô Hân Nghiên đi bừa một nước, cô không còn đủ khả năng tập trung để suy nghĩ nữa.
"Ta không biết. Ta đã khuyên cậu ta làm đơn xin điều tra lại vụ án. Ban đầu, An Thanh Phong nghe theo lời ta, nhưng rồi cậu ta trở về với vẻ mặt vô cùng sợ hãi." - Ngô Phong vui mừng di chuyển quân cờ, có vẻ Tô Hân Nghiên đã rơi vào bẫy của ông.
"An Thanh Phong sợ hãi ư?" - Cô không thể tưởng tượng được biểu cảm đó của hắn ta. Đi thêm một nước, Tô Hân Nghiên nhận ra đường thua đã ở trước mắt.
"Phải. Cực kỳ hoảng sợ." - Ngô Phong phấn khởi đánh tiếp.
"Vì cái gì ạ?" - Tô Hân Nghiên sốt ruột hỏi.
"Ta cũng không rõ. An Thanh Phong bảo mình đang bị trả thù và thế lực hiện tại của cậu ta không thể chống trả được." - Ngô Phong chiếu tướng.
Tô Hân Nghiên tự hỏi ai lại muốn trả thù gia đình của An Thanh Phong? Phải chăng là kẻ thù cũ trên thương trường? Cô phân vân không biết có nên tìm hiểu sâu vào vấn đề này nữa hay không. Và liệu cô sẽ nhờ thám tử của Trương Hạo Hiên điều tra hay tìm đến sự giúp đỡ của Trình Viễn và Tôn Kiến Thâm?
"Vậy là sau đó An Thanh Phong đã rời đi?" - Tô Hân Nghiên muốn xác nhận lại.
"Đúng thế. Cậu ta bảo không thể tiếp tục sống ở đây được nữa, cũng không nói cho ta biết mình sẽ đi đâu. Có lẽ do sợ người khác biết được tung tích từ chỗ của ta. Từ đó đến nay, ta chưa từng gặp lại An Thanh Phong thêm lần nào nữa." - Ngô Phong bùi ngùi hồi tưởng.
"Cháu cảm ơn ông đã kể cho cháu nghe những việc này. Bây giờ cháu xin phép về trước ạ." - Tô Hân Nghiên giúp ông lão thu dọn bàn cờ.
"Hôm nay cháu đang bị phân tâm nên đánh không tốt. Ta có thể cảm nhận được trình độ của cháu tốt hơn thế này. Khi nào tâm trạng thảnh thơi lại đến chơi cờ với ta nhé."
"Vâng ạ." - Tô Hân Nghiên nhận lời, dù cô biết rõ khả năng cao là mình sẽ thất hứa.
Ông lão thấy cô vò đầu bức tai liền bật cười: "Biết thì có biết nhưng chúng ta không phải là người quen. Ta biết đến cháu qua An Thanh Phong."
"An Thanh Phong." - Cô kinh ngạc thốt lên.
"Cháu đến đây tìm An Thanh Phong phải không?" - Ông lão hỏi. - "Đáng tiếc là cậu ta đã dọn đi khá lâu rồi."
"Việc đó thì cháu biết." - Tô Hân Nghiên trả lời. - "Cháu chỉ muốn đến xem qua nơi anh ta từng ở thôi."
Ông lão nói: "Đã đến tận chỗ này rồi thì cháu có muốn nghe chuyện gì đã xảy ra với cậu ta trong khoảng thời gian ở đây không?"
Tô Hân Nghiên gật đầu. Ông lão mở cổng bảo cô cùng vào. Khu nhà gồm một dãy các căn hộ liền kề nhau, xếp thành hình chữ U bao quanh một khoảng sân rộng có đặt nhiều bộ bàn ghế bằng đá. Uớc lượng từ bên ngoài, diện tích mỗi căn hộ đủ để một gia đình ba người sống thoải mái.
"Cháu biết chơi cờ tướng chứ?" - Ông lão hỏi.
"Dạ, một chút ạ." - Tô Hân Nghiên đáp.
"Vậy chúng ta vừa chơi vừa nói." - Ông lão dẫn cô đến chiếc bàn ở góc sân, phía trên có đặt sẵn một bộ cờ tướng bằng gỗ hương. - "Nãy giờ chưa giới thiệu. Ta là Ngô Phong, hàng xóm của gia đình cậu ta."
"Sao ông lại biết đến cháu ạ? An Thanh Phong đã nói với ông những gì?" - Tô Hân Nghiên vào thẳng vấn đề trong lúc xếp những quân cờ vào vị trí.
"Chuyện này phải kể theo trình tự. Đầu tiên là việc gia đình An Thanh Phong dọn đến đây. Nhìn vào phong thái và cách nói chuyện là ta đã biết bọn họ thuộc tầng lớp thượng lưu. Chỉ là khi ấy ta không rõ họ cố tình chuyển đến đây hay do gặp vấn đề tài chính. Trong số ba người đó thì An Thanh Phong là người thân thiết với ta nhất, do cậu ta rất giỏi chơi cờ." - Ngô Phong vừa kể vừa thực hiện nước đi đầu tiên.
Tô Hân Nghiên hoàn thành lượt đi của mình rồi đưa mắt chờ đợi ông lão kể tiếp. Cô không biết An Thanh Phong giỏi chơi cờ, giờ ngẫm lại mới thấy, họ quen nhau quá vội vàng nên không hiểu hết về đối phương.
"Và một hôm, ba mẹ của cậu ta gặp tai nạn giao thông." - Ông lão kể tiếp với giọng đầy thương xót.
Mặc dù An Thanh Phong đã gián tiếp khiến ba mẹ cô qua đời nhưng Tô Hân Nghiên chưa bao giờ mong muốn anh ta gặp phải kết quả tương tự. Chuyện liên quan đến mạng người không thể xem nhẹ được.
"Đó cũng là lúc cậu ta kể về cháu. An Thanh Phong đã nói, tất cả là báo ứng của cậu ta."
Tô Hân Nghiên gật đầu không nói gì. Những gì cô phải chịu đựng, phần nhiều An Thanh Phong cũng đã trải qua, chỉ có điều hắn ta chưa bị thương tật và phải còng lưng trả nợ thôi.
"Thời ấy cái tên Tô Hân Nghiên của cháu cũng được phổ biến khá rộng rãi trên mạng nên không khó để ta tìm thấy hình ảnh của cháu. So với bây giờ thì trông cũng không khác mấy." - Ngô Phong nói rồi tập trung suy nghĩ nước cờ tiếp theo.
Tô Hân Nghiên khá vui khi nghe ông lão nói vậy. Cô cứ ngỡ thời gian vất vả vừa qua đã khiến cô già đi cả chục tuổi.
Ngô Phong tìm được một nước đi đột phá, dồn Tô Hân Nghiên vào thế khó. Ông tiếp tục nói: "Nhưng còn một việc khá kỳ lạ..."
"Việc gì thế ạ?" - Tô Hân Nghiên hỏi, cô vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó với nước cờ của ông lão.
"An Thanh Phong khăng khăng cho rằng người tài xế kia đã cố tình tông vào xe của ba mẹ cậu ta, trong khi cảnh sát đã đưa ra kết luận đó chỉ là một vụ tai nạn." - Ngô Phong kể.
"Sao lại như thế được? Là cảnh sát đã kết luận sai hay là anh ta bị hoang tưởng?" - Tô Hân Nghiên đi bừa một nước, cô không còn đủ khả năng tập trung để suy nghĩ nữa.
"Ta không biết. Ta đã khuyên cậu ta làm đơn xin điều tra lại vụ án. Ban đầu, An Thanh Phong nghe theo lời ta, nhưng rồi cậu ta trở về với vẻ mặt vô cùng sợ hãi." - Ngô Phong vui mừng di chuyển quân cờ, có vẻ Tô Hân Nghiên đã rơi vào bẫy của ông.
"An Thanh Phong sợ hãi ư?" - Cô không thể tưởng tượng được biểu cảm đó của hắn ta. Đi thêm một nước, Tô Hân Nghiên nhận ra đường thua đã ở trước mắt.
"Phải. Cực kỳ hoảng sợ." - Ngô Phong phấn khởi đánh tiếp.
"Vì cái gì ạ?" - Tô Hân Nghiên sốt ruột hỏi.
"Ta cũng không rõ. An Thanh Phong bảo mình đang bị trả thù và thế lực hiện tại của cậu ta không thể chống trả được." - Ngô Phong chiếu tướng.
Tô Hân Nghiên tự hỏi ai lại muốn trả thù gia đình của An Thanh Phong? Phải chăng là kẻ thù cũ trên thương trường? Cô phân vân không biết có nên tìm hiểu sâu vào vấn đề này nữa hay không. Và liệu cô sẽ nhờ thám tử của Trương Hạo Hiên điều tra hay tìm đến sự giúp đỡ của Trình Viễn và Tôn Kiến Thâm?
"Vậy là sau đó An Thanh Phong đã rời đi?" - Tô Hân Nghiên muốn xác nhận lại.
"Đúng thế. Cậu ta bảo không thể tiếp tục sống ở đây được nữa, cũng không nói cho ta biết mình sẽ đi đâu. Có lẽ do sợ người khác biết được tung tích từ chỗ của ta. Từ đó đến nay, ta chưa từng gặp lại An Thanh Phong thêm lần nào nữa." - Ngô Phong bùi ngùi hồi tưởng.
"Cháu cảm ơn ông đã kể cho cháu nghe những việc này. Bây giờ cháu xin phép về trước ạ." - Tô Hân Nghiên giúp ông lão thu dọn bàn cờ.
"Hôm nay cháu đang bị phân tâm nên đánh không tốt. Ta có thể cảm nhận được trình độ của cháu tốt hơn thế này. Khi nào tâm trạng thảnh thơi lại đến chơi cờ với ta nhé."
"Vâng ạ." - Tô Hân Nghiên nhận lời, dù cô biết rõ khả năng cao là mình sẽ thất hứa.