Chương : 39
Nghi thức thành nhân cử hành, các công đoạn dài dòng, buồn tẻ quả thực có chút làm cho người ta đau đầu.
Ngồi ở dưới đài, Tiêu Viêm nhìn một đám thiếu niên đang đứng trên đài như tượng gỗ, không khỏi day day cái trán, quay sang Huân Nhi bên cạnh, cười khổ nói:
" Nghi thức thành nhân này, quả thực là tự đi tìm khổ mà."
Nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của Tiêu Viêm, Huân Nhi chỉ đành cười dài nói:
" Không có biện pháp mà, đây là quy củ, cho dù Tiêu thúc thúc bọn họ muốn, cũng không cách nào sửa đổi được."
Tiêu Viêm thở dài một tiếng, bất đắc dĩ gật đầu, vừa muốn ngủ một chút, mắt bỗng híp lại, chậm rãi nhìn qua bên trái dưới đài.
Tại cách 2 người không xa, Tiêu Ninh đang ghen ghét nhìn chằm chằm Tiêu Viêm cùng Huân Nhi nói chuyện, thấy Tiêu Viêm đang nhìn mình, hắn giơ giơ nắm tay lên khiêu khích.
" Ngu ngốc."
Khẽ phun ra hai chữ, Tiêu Viêm ánh mắt khẽ nhìn sang Tiêu Ngọc đang đứng cạnh Tiêu Ninh, dừng lại trên đôi chân thon dài gợi cảm của cô nàng vài lần, chỉ đến khi khuôn mặt Tiêu Ngọc bắt đầu sa sầm lại, hắn mới cười lạnh mà thu hồi ánh mắt.
Ở bên cạnh, Huân Nhi nhìn Tiêu Viêm như thế, nàng vừa có chút buồn cười, lại có chút bất đắc dĩ, chỉ cần vừa nhìn thấy Tiêu Ngọc, Tiêu Viêm tựa hồ mất đi sự bình thản thường ngày, không chút kiêng kỵ mà trêu chọc Tiêu Ngọc.
Khẽ dựa trên ghế, Tiêu Viêm nhẹ ngửi mùi thơm thanh tân của Huân Nhi bên cạnh, nhàn nhã nhắm mắt lại.
Trên đài, sau khi nghi thức đã cử hành được hơn nửa, rốt cục cũng đến lượt Tiêu Viêm.
Nghe thấy tiếng gọi trên đài, trên khu khách quý, nhất thời có rất nhiều ánh mắt tò mò cùng nghi vấn lộ ra, hôm nay bọn họ đến tham dự lễ thành nhân của Tiêu gia, có phần lớn nguyên nhân chính là để xác định vị thiếu niên trong truyền kỳ ở Ô Thản thành gần đây, rốt cục có phải đúng như trong lời đồn hay không.
Nghe tiếng gọi, Tiêu Viêm chậm rãi mở mắt, nhìn vẻ mặt mọi người xung quanh nhìn hắn như người hành tinh lạ, hắn trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhẹ thở ra một hơi, Tiêu Viêm trên mặt vẫn duy trì bình thản, sau đó dưới những ánh mắt nhìn kỹ của mọi người, hắn từng bước hướng về phía đài cao.
Chủ trì thành nhân nghi thức là Nhị trưởng lão Tiêu ưng, mặc dù vị Nhị trưởng lão này, từ trước tới giờ đối với Tiêu Viêm vẫn không có thái độ tốt đẹp gì, bất quá kể từ ngày kiểm tra sơ bộ xong, hắn cũng thu liễm ít nhiều, sự khinh thường không chút che giấu trước kia, giờ đã hoàn toàn biến mất.
Tiêu ưng ánh mắt có chút phức tạp nhìn người thiếu niên đang đi lên đài, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, tay cầm lấy vài thứ đò dùng trong nghi lễ, hướng phía Tiêu Viêm bước tới.
Nhìn Nhị trưởng lão đi tới, nhớ tới sự nhàm chán của nghi thức thành nhân, Tiêu Viêm nhất thời cảm thấy đau đầu, cười khổ một tiếng, nhận mệnh nhắm mắt lại.
Dưới ánh mắt nhìn kỹ của toàn trường, Tiêu Viêm ngây ngốc đứng cả nửa giờ, nghi thức dài dòng lúc này mới chấm dứt.
Trong long thở dài một hơi, Tiêu Viêm mở mắt ra, nhìn nhìn những hương liệu trên người một lát, vừa buồn bực vừa vui mừng.
Làm xong những nghi thức này, Nhị trưởng lão khẽ lau mồ hôi, xoay người đi tới trắc nghiệm ma thạch, lớn tiếng nói: " Nghi thức phục trắc."
Nghi thức phục trắc, chính là lại một lần nữa trắc nghiệm đấu khí, trắc nghiệm một tháng trước, chỉ là đoán trước, mục đích là chọn ra những cá nhân xuất sắc nhất trong gia tộc, mà cũng chỉ có những người đó, hôm nay mới được phép lên đài trải qua nghi thức thành nhân, mà những tộc nhân dưới bảy đoạn đấu khí, lại chỉ có thể cử hành một ít nghi thức đơn giản mà thôi.
Nghi thức phục trắc so với trắc nghiệm một tháng trước cũng tinh tế hơn rất nhiều. Phục trắc lần này, chính là do nhị tinh đại đấu sư Nhị trưởng lão tự mình kiểm nghiệm, bởi vậy có thể thấy nghi thức thành nhân được coi trọng như thế nào.
Nghe Nhị trưởng lão lớn tiếng hô lên, Tiêu Viêm vốn còn có chút nhàm chán, nhất thời tinh thần hưng phấn lên, một đôi tinh quang, trực tiếp hướng lên đài cao.
Trên khu khách quý, lúc này các thế lực đến từ khắp nơi, cũng gắt gao nhìn chằm chằm hắc sam thiếu niên trên đài, bọn họ lần này đến đây, mục đích cũng là để xác định xem, thiếu niên thiên tài ngày xưa, có đúng là đã hồi phục thiên phú tu luyện hay không…. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Không quan tâm đến những ánh mắt lửa nóng xung quanh, Tiêu Viêm bình tĩnh bước ra phía trước, dừng lại trước trắc nghiệm ma thạch.
Híp mắt nhìn người thiếu niên trước mắt, Nhị trưởng lão khẽ vuốt tấm bia đá màu đen, một tia đấu khí được đưa vào, sau đó mặt không chút cảm xúc, đứng sang một bên. Song ánh mắt nhìn Tiêu Viêm, cũng thoáng xẹt qua một tia nghi vấn: " Tiểu tử này, thật sự đã đến 7 đoạn đấu khí."
Xem ra Tiêu Viêm lần này đã tạo cho vị Nhị trưởng lão này đã kích không nhỏ, mặc dù hắn biết trắc nghiệm ma thạch rất khó sai lầm, nhưng hắn vẫn có chút ngoan cố không muốn tin, cho nên, hắn lần này tự mình kiểm nghiệm.
Không hề để ý đến ánh mắt nghi vấn của Nhị trưởng lão, Tiêu Viêm tay chậm rãi đặt lên tấm bia đá…
Nhìn Tiêu Viêm trên đài cao, dưới đài, Tiêu Ngọc không nhịn được có chút nhíu mày, nghiêng đầu quay về phía Tiêu Ninh, thấp giọng hỏi:
" Tên kia thực sự đã đên 7 đoạn rồi?"
Tiêu Ngọc bởi vì mới về nhà có 2 ngày, nên nàng cũng không hề nhìn thấy trắc nghiệm lần trước.
Nghe tỷ tỷ hỏi, Tiêu Ninh có chút buồn bực trả lời:
" Đúng, không hiểu hắn ăn cái gì, trong một năm, thật sự tăng 4 đoạn đấu khí."
Nghe Tiêu Ninh chứng thực, Tiêu Ngọc môi đỏ khẽ mím lại, có chút tức giận day day chân trên nền đất, trừng mắt nhìn người thanh niên mặc hắc sam trên đài, gương mặt xinh đẹp có chút quật cường:
" Không tận mắt nhin thấy, ta không tin phế vật này lại có thể…"
Thầm thở dài một hơi, Tiêu Ngọc cười lạnh nhìn chằm chằm giữa sân:
" Lần trước không biết ngươi giở trò gì, lần này do Nhị trưởng lão tự mình chủ trì, ta xem ngươi như thế nào…"
Còn chưa nói xong, Tiêu Ngọc gương mặt tươi cười chợt cứng lại, lời chưa nói ra, bị chặn lại ở yết hầu.
Cao cao trên mộc thai, tấm bia đá chợt phóng ra quang mang, dòng chữ to màu vàng, như rồng bay phượng múa hiện ra:
"Đấu khí: tám đoạn!"
Ngồi ở dưới đài, Tiêu Viêm nhìn một đám thiếu niên đang đứng trên đài như tượng gỗ, không khỏi day day cái trán, quay sang Huân Nhi bên cạnh, cười khổ nói:
" Nghi thức thành nhân này, quả thực là tự đi tìm khổ mà."
Nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của Tiêu Viêm, Huân Nhi chỉ đành cười dài nói:
" Không có biện pháp mà, đây là quy củ, cho dù Tiêu thúc thúc bọn họ muốn, cũng không cách nào sửa đổi được."
Tiêu Viêm thở dài một tiếng, bất đắc dĩ gật đầu, vừa muốn ngủ một chút, mắt bỗng híp lại, chậm rãi nhìn qua bên trái dưới đài.
Tại cách 2 người không xa, Tiêu Ninh đang ghen ghét nhìn chằm chằm Tiêu Viêm cùng Huân Nhi nói chuyện, thấy Tiêu Viêm đang nhìn mình, hắn giơ giơ nắm tay lên khiêu khích.
" Ngu ngốc."
Khẽ phun ra hai chữ, Tiêu Viêm ánh mắt khẽ nhìn sang Tiêu Ngọc đang đứng cạnh Tiêu Ninh, dừng lại trên đôi chân thon dài gợi cảm của cô nàng vài lần, chỉ đến khi khuôn mặt Tiêu Ngọc bắt đầu sa sầm lại, hắn mới cười lạnh mà thu hồi ánh mắt.
Ở bên cạnh, Huân Nhi nhìn Tiêu Viêm như thế, nàng vừa có chút buồn cười, lại có chút bất đắc dĩ, chỉ cần vừa nhìn thấy Tiêu Ngọc, Tiêu Viêm tựa hồ mất đi sự bình thản thường ngày, không chút kiêng kỵ mà trêu chọc Tiêu Ngọc.
Khẽ dựa trên ghế, Tiêu Viêm nhẹ ngửi mùi thơm thanh tân của Huân Nhi bên cạnh, nhàn nhã nhắm mắt lại.
Trên đài, sau khi nghi thức đã cử hành được hơn nửa, rốt cục cũng đến lượt Tiêu Viêm.
Nghe thấy tiếng gọi trên đài, trên khu khách quý, nhất thời có rất nhiều ánh mắt tò mò cùng nghi vấn lộ ra, hôm nay bọn họ đến tham dự lễ thành nhân của Tiêu gia, có phần lớn nguyên nhân chính là để xác định vị thiếu niên trong truyền kỳ ở Ô Thản thành gần đây, rốt cục có phải đúng như trong lời đồn hay không.
Nghe tiếng gọi, Tiêu Viêm chậm rãi mở mắt, nhìn vẻ mặt mọi người xung quanh nhìn hắn như người hành tinh lạ, hắn trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhẹ thở ra một hơi, Tiêu Viêm trên mặt vẫn duy trì bình thản, sau đó dưới những ánh mắt nhìn kỹ của mọi người, hắn từng bước hướng về phía đài cao.
Chủ trì thành nhân nghi thức là Nhị trưởng lão Tiêu ưng, mặc dù vị Nhị trưởng lão này, từ trước tới giờ đối với Tiêu Viêm vẫn không có thái độ tốt đẹp gì, bất quá kể từ ngày kiểm tra sơ bộ xong, hắn cũng thu liễm ít nhiều, sự khinh thường không chút che giấu trước kia, giờ đã hoàn toàn biến mất.
Tiêu ưng ánh mắt có chút phức tạp nhìn người thiếu niên đang đi lên đài, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, tay cầm lấy vài thứ đò dùng trong nghi lễ, hướng phía Tiêu Viêm bước tới.
Nhìn Nhị trưởng lão đi tới, nhớ tới sự nhàm chán của nghi thức thành nhân, Tiêu Viêm nhất thời cảm thấy đau đầu, cười khổ một tiếng, nhận mệnh nhắm mắt lại.
Dưới ánh mắt nhìn kỹ của toàn trường, Tiêu Viêm ngây ngốc đứng cả nửa giờ, nghi thức dài dòng lúc này mới chấm dứt.
Trong long thở dài một hơi, Tiêu Viêm mở mắt ra, nhìn nhìn những hương liệu trên người một lát, vừa buồn bực vừa vui mừng.
Làm xong những nghi thức này, Nhị trưởng lão khẽ lau mồ hôi, xoay người đi tới trắc nghiệm ma thạch, lớn tiếng nói: " Nghi thức phục trắc."
Nghi thức phục trắc, chính là lại một lần nữa trắc nghiệm đấu khí, trắc nghiệm một tháng trước, chỉ là đoán trước, mục đích là chọn ra những cá nhân xuất sắc nhất trong gia tộc, mà cũng chỉ có những người đó, hôm nay mới được phép lên đài trải qua nghi thức thành nhân, mà những tộc nhân dưới bảy đoạn đấu khí, lại chỉ có thể cử hành một ít nghi thức đơn giản mà thôi.
Nghi thức phục trắc so với trắc nghiệm một tháng trước cũng tinh tế hơn rất nhiều. Phục trắc lần này, chính là do nhị tinh đại đấu sư Nhị trưởng lão tự mình kiểm nghiệm, bởi vậy có thể thấy nghi thức thành nhân được coi trọng như thế nào.
Nghe Nhị trưởng lão lớn tiếng hô lên, Tiêu Viêm vốn còn có chút nhàm chán, nhất thời tinh thần hưng phấn lên, một đôi tinh quang, trực tiếp hướng lên đài cao.
Trên khu khách quý, lúc này các thế lực đến từ khắp nơi, cũng gắt gao nhìn chằm chằm hắc sam thiếu niên trên đài, bọn họ lần này đến đây, mục đích cũng là để xác định xem, thiếu niên thiên tài ngày xưa, có đúng là đã hồi phục thiên phú tu luyện hay không…. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Không quan tâm đến những ánh mắt lửa nóng xung quanh, Tiêu Viêm bình tĩnh bước ra phía trước, dừng lại trước trắc nghiệm ma thạch.
Híp mắt nhìn người thiếu niên trước mắt, Nhị trưởng lão khẽ vuốt tấm bia đá màu đen, một tia đấu khí được đưa vào, sau đó mặt không chút cảm xúc, đứng sang một bên. Song ánh mắt nhìn Tiêu Viêm, cũng thoáng xẹt qua một tia nghi vấn: " Tiểu tử này, thật sự đã đến 7 đoạn đấu khí."
Xem ra Tiêu Viêm lần này đã tạo cho vị Nhị trưởng lão này đã kích không nhỏ, mặc dù hắn biết trắc nghiệm ma thạch rất khó sai lầm, nhưng hắn vẫn có chút ngoan cố không muốn tin, cho nên, hắn lần này tự mình kiểm nghiệm.
Không hề để ý đến ánh mắt nghi vấn của Nhị trưởng lão, Tiêu Viêm tay chậm rãi đặt lên tấm bia đá…
Nhìn Tiêu Viêm trên đài cao, dưới đài, Tiêu Ngọc không nhịn được có chút nhíu mày, nghiêng đầu quay về phía Tiêu Ninh, thấp giọng hỏi:
" Tên kia thực sự đã đên 7 đoạn rồi?"
Tiêu Ngọc bởi vì mới về nhà có 2 ngày, nên nàng cũng không hề nhìn thấy trắc nghiệm lần trước.
Nghe tỷ tỷ hỏi, Tiêu Ninh có chút buồn bực trả lời:
" Đúng, không hiểu hắn ăn cái gì, trong một năm, thật sự tăng 4 đoạn đấu khí."
Nghe Tiêu Ninh chứng thực, Tiêu Ngọc môi đỏ khẽ mím lại, có chút tức giận day day chân trên nền đất, trừng mắt nhìn người thanh niên mặc hắc sam trên đài, gương mặt xinh đẹp có chút quật cường:
" Không tận mắt nhin thấy, ta không tin phế vật này lại có thể…"
Thầm thở dài một hơi, Tiêu Ngọc cười lạnh nhìn chằm chằm giữa sân:
" Lần trước không biết ngươi giở trò gì, lần này do Nhị trưởng lão tự mình chủ trì, ta xem ngươi như thế nào…"
Còn chưa nói xong, Tiêu Ngọc gương mặt tươi cười chợt cứng lại, lời chưa nói ra, bị chặn lại ở yết hầu.
Cao cao trên mộc thai, tấm bia đá chợt phóng ra quang mang, dòng chữ to màu vàng, như rồng bay phượng múa hiện ra:
"Đấu khí: tám đoạn!"