Chương : 43
Edit: Fuly
Lần trước Lục Khê thấy hắn đeo chiếc hà bao của Tiêu chiêu viện, vẻ bi thương chỉ chợt lóe lên đó vẫn bị hắn bắt kịp, không hiểu tại sao, có lẽ là vì nữ nhân giành tình cảm cho hắn lại không so đo chút gì ở hậu cung này rất hiếm gặp, nên hắn liền thuận miệng bảo Cao Lộc mang hà bao Lục Khê làm đến, đeo ở trên người.
Mùi hương Ngọc Lan luôn quanh quẩn trong ngực, dù ở thư phòng hay lúc thiết triều, chỉ cần cúi đầu là có thể nghe được hơi thở của nàng.
Minh Uyên mơ hồ cảm thấy chuyện này có chút bất ổn, thế nhưng hương thơm dịu nhẹ luôn khiến trái tim hắn bình tĩnh nhanh chóng, nên cũng mặc nó thôi.
Giờ khắc này, đầu ngón tay đang chạm vào lớp vải vóc mềm mịn của Lục Khê hơi run rẩy. Vui mừng cùng cảm động luân phiên thế chỗ trong đôi mắt, nàng há miệng, nhưng chẳng thể thốt nên lời, chỉ nhẹ nhàng tiến gần lại ngực hắn, nhắm mắt thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Im lặng là vàng, có lúc giữ im lặng càng khiến người ta rung động hơn cả ngàn lời nói.
Minh Uyên có thể cảm nhận được sự thư thái cùng vui vẻ của nàng, sự đáp lại dù rất nhỏ của hắn cũng đã đủ để nàng hạnh phúc.
"Đứa ngốc." Hắn khẽ cười nâng đầu nàng lên, hôn xuống cánh môi trơn mềm, thói quen không hôn người khác dường như đã dần thay đổi.
Đôi môi không nhiễm chút son của nàng vẫn mang màu hồng mịn, sáng bóng, chưa nói tới yêu, chưa nói tới động lòng, chỉ là bản năng của thân thể thúc đẩy hắn làm như vậy mà thôi.
Từ chạm nhẹ đến hôn sâu, hắn nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng: "Ái phi, trẫm đợi không được."
Hai người vẫn đang ngồi trên ghế ngoài đại điện, sau khi dâng trà lên, Vân Nhất cùng Tiểu Thuận lui ra ngoài giữ của, vì vậy nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trời còn chưa tối, ánh nắng chiều xuyên thấu qua song cửa rơi xuống nền đất, sắc vàng dịu nhẹ rất ấm áp hài hòa.
Lục Khê đỏ mặt cười với hắn, ngầm đáp ứng một cuộc hoan ái vừa táo bạo nhưng cũng rất tốt đẹp.
Rút áo, cởi búi tóc ra, Lục Khê như một đứa bé mặc cho hắn định đoạt, hai gò má đầy đặn vì ngượng ngùng mà hiển lộ sắc đỏ thắm của hoa hạnh, đôi môi khẽ nhếch, giống như một đóa hoa chờ người tới hái.
Ánh mắt Minh Uyên nóng bỏng như một ngọn lửa từng chút nhuộn đỏ thân nàng, da thịt tuyết trắng cùng mái tóc dài đen bóng như mực tạo thành sự đối lập hoàn mĩ, tựa như nàng Bạch Tuyết giữa bức tranh thủy mặc mùa hè.
Môi của hắn lướt dọc theo chiếc cổ mảnh khảnh, đi tới xương quai xanh nhẹ nhàng gặm cắn, rồi tới….. nụ hoa đẫy đà.
Hai cánh tay hắn ôm chặt chiếc eo nhỏ nhắn, chiếc bụng bằng phẳng chạm phải phần cứng rắn, còn đầu của hắn thì chôn ở trước ngực nàng, hàm răng khẽ cắn nụ hoa mềm mại, đầu lưỡi chuyển động, mang đến cảm giác tê dại.
Lục Khê vừa ngâm nga như một con mèo nhỏ, vừa suy nghĩ viễn vông, hình như hôm nay hoàng thượng trở nên dịu dàng hơn. . . . . .
Nhìn ánh mắt nàng có chút không chuyên tâm, Minh Uyên khẽ nhíu mày, miệng lại dùng sức hơn, vì vậy Lục Khê bị đau dùng ánh mắt vô tội hỏi hắn: "Hoàng thượng?"
"Nàng không chuyên tâm." Hắn lên án.
Lục Khê buồn cười, đôi mày kiếm của hắn khẽ chau lại, ánh mắt có chút không vui, đây dáng vẻ mà một Quân Vương nên có sao? So với tư thái cao cao tại thượng bệ vệ xưa nay, hắn bây giờ lại như một đứa trẻ.
Nàng cười mỉm hôn lên môi hắn, đánh bạo hỏi: "Sao hoàng thượng biết tần thiếp không chuyên tâm chứ? Tần thiếp nghĩ nếu ngày sau có thể thường xuyên nói chuyện với hoàng thượng, có hoàng thượng làm bạn, cuộc sống như vậy sẽ tốt đẹp nhường nào. . . . . ."
Không phải nàng bồi hoàng thượng, mà là hoàng thượng theo nàng, chỉ một chút khác biệt nhỏ thôi nhưng cũng đã đủ để Minh Uyên hiểu.
Hắn có hậu cung ba ngàn giai lệ, sợ gì thiếu người bầu bạn? Nhưng nàng chỉ có một mình hắn, hắn không có ở đây, nàng cũng chỉ có thể cô đơn mà thôi.
Nhìn dáng vẻ hạnh phúc, nụ cười ngọt ngào của Lục Khê , chẳng biết tại sao Minh Uyên lại cảm thấy rất an tâm, nụ cười của cô gái nhỏ này luôn nở rộ dù là chuyện vụn vặt, chỉ cần là về hắn, nàng đều sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng hắn là Quân Vương, không thể chỉ chuyên sủng một người, chắc chắn nàng sẽ phải cô đơn trong thời gian dài ở cung điện to lớn này.
Hắn ôm nàng vào trong ngực, không vội tiếp tục động tác nữa, chỉ nói nhỏ một câu: "Dù trẫm không đến, cũng sẽ không để nàng cô đơn nữa."
Lục Khê khẽ run lên, nhưng vẫn tỏ ra như chưa hiểu gì, ngẩng đầu nhìn hắn: "Hoàng thượng?"
Sau một khắc, hắn mới thốt ra câu khiến tâm trạng nàng trở nên hỗn loạn: "Trẫm sẽ cho nàng một đứa con."
Con?!
Trong lòng Lục Khê nổi lên muôn ngàn gợn sóng, trên mặt lộ ra sự mừng rỡ khôn cùng, vui đến mức không biết nên nói gì cho phải: "Hoàng thượng, tần thiếp. . . . . . Tần thiếp. . . . . ."
Đôi con ngươi của nàng long lanh, trong suốt sáng chói giống như ánh trăng trên bầu trời, kích động đến mức nói năng cũng trở nên lắp bắp.
Minh Uyên bị nàng làm vui lây, khẽ mỉm cười: "Vì để hài nhi trẫm sớm ngày ra đời, ái phi nên nuôi dưỡng thân mình cho tốt lên mới phải."
Không đợi Lục Khê trả lời, hắn lại tiếp tục tiến hành kế hoạch “tạo người”.
Ngón tay vuốt dọc theo da thịt đi tới giữa hai chân, Minh Uyên nhỏ giọng nói: "Dạng chân ra."
Lục Khê vịn vai hắn, run rẩy thay đổi tư thế, từ ngồi một bên biến thành ngồi hai bên, cánh hoa mềm mại bại lộ trước tầm mắt hắn.
Minh Uyên tay dễ dàng tìm được hoa tâm mềm mại của nàng, nhẹ nhàng xoa lấy, dần đốt lên ngọn lửa dục vọng của cả hai.
Thấy nàng đã đủ ướt, Minh Uyên cũng căng cứng đến không nhẫn nại được nữa, liền thì thầm bên tai nàng: "Ngồi xuống."
Lục Khê chần chờ, đỏ mặt không biết như thế nào cho phải.
Vì vậy Minh Uyên ôm lấy hông nàng, trong lúc đè xuống đồng thời cũng thúc mạnh lên trên, vật cứng rắn nhanh chóng trượt vào thân thể nàng.
Lục Khê không tự chủ được kêu ra tiếng, âm thanh mềm mại lại bất lực giống như tiếng gọi của một con mèo nhỏ, tràn đầy xuân ý, khiến ánh mắt Minh Uyên tối sầm lại, ôm hông nàng động mạnh, xuân thủy róc rách rơi xuống thảm, óng ánh trong suốt, hết sức mê người.
Tư thế như vậy tiến vào quá sâu quá sâu, Lục Khê không chịu nổi, nhanh chóng lên tới đỉnh điểm, hai tay đang bám vai hắn trở nên run rẩy, âm thanh cũng rời rạc lạc hẳn đi.
Đũng đạo rung động ép chặt lấy hắn, tư vị mất hồn đó khiến Minh Uyên cũng phải thở hổn hển, cảm thụ tư vị tuyệt diệu này.
"Mới như vậy ái phi đã không chịu nổi rồi sao?" Hai tay của hắn di chuyển đến nhũ hoa của nàng, xoa nắn đến ửng hồng, phía dưới không chút lưu tình rút ra đưa vào, tần số càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng Lục Khê xụi lơ mặc cho hắn loay hoay, ở giây phút kịch liệt nhất cảm nhận được chất lỏng ấm áp chảy vào thân thể.
Nàng thở hổn hển nằm trong ngực hắn, cảm thụ nhiệt độ ấm áp cùng với nhịp tim đang phập phồng như bản thân mình, chợt thấp giọng nỉ non một câu: "Thật tốt."
Minh Uyên cũng nghe được câu này, nhưng không mở miệng hỏi nàng.
Là hoan ái như vậy thật tốt, hay là quyết định cho nàng một hài nhi thật tốt đây?
Nhưng trong lòng có một âm thanh đang nói với hắn, có lẽ nàng nói "Thật tốt", là là có thể an tĩnh hạnh phúc ôm nhau như vậy, cùng cảm thụ nhịp tim hòa làm một thể.
Hoan ái kết thúc, Minh Uyên ôm nàng đi vào tẩm cung, phái nam của hắn còn chôn trong cơ thể nàng chưa rút ra, dù bước chân vững vàng, nhưng bởi vì ma sát lúc di động, lại khiến nàng phải thân ngâm ra tiếng.
Lục Khê còn chưa hoàn toàn bình ổn khỏi cảm giác cao triều, lại bị va chạm lần nữa, vừa than nhẹ vừa u oán nhìn người đang ôm mình: "Hoàng thượng. . . . . ."
"Hả?" Minh Uyên vô tội nhìn nàng, giống như không có cảm giác gì vậy.
Lục Khê hạ quyết tâm, dùng thân thể nhẹ nhàng ma sát hắn, hai con thỏ nhỏ vuốt ve phần nổi lên trước ngực, khiến hắn phải trở nên run rẩy.
Muốn giả bộ vô tội đúng không? Giả bộ không có cảm giác đúng không? Nàng thật muốn xem xem có phải chỉ có mình nàng bị trêu chọc đến không "nhịn" nổi không.
Minh Uyên vừa cười lớn nhìn bộ dáng không chịu yếu thế của nàng, vừa cắn vành tai nhỏ, hơi thở ấm áp phun ra tai Lục Khê, rất nhanh làm hai mắt nàng trở nên mờ mịt, tình dục lại kéo đến.
"Trẫm rất thích dáng vẻ này của ái phi." Rốt cuộc hắn cũng ôm nàng bước vào phòng, chân đạp một cái, cửa đóng lại.
Một đêm này không biết giằng co nàng bao nhiêu lần, mỗi một lần u oán kêu mệt, liền bị hắn dùng câu "Trẫm muốn sớm được thấy hài nhi" lấp liếm cho qua.
Được rồi, vì con, nàng nhịn.
Nhưng không thể phủ nhận, vui thích như vậy cũng làm cho nàng rất hài lòng, ngay cả khi ngủ say thì trên mặt cũng mang theo vẻ thỏa mãn, vừa mệt mỏi vừa vui sướng.
Minh Uyên nhìn dáng vẻ đang ngủ của nàng, đột nhiên nở nụ cười, trong hậu cung có một nữ nhân như vậy, khiến hắn cảm thấy rất an tâm. Quốc sự bận rộn, tranh đấu liên tiếp trong cuộc sống, nhưng còn có một nơi yên tĩnh, còn có một cô gái luôn dùng nụ cười ấp áp như gió xuân đón chờ mình, cũng đã thỏa mãn rồi.
Nàng giống như Nguyệt Dương Phu nhân vậy, nữ nhân vừa an tĩnh lại vừa biết thỏa mãn ở hậu cung này quả thật đáng quý, nhưng khác Nguyệt Dương Phu nhân ở chỗ, Lục Khê sẽ có lúc lém lỉnh, hơn nữa thường xuyên không đối xử với hắn như hoàng đế, mà như là một nữ nhân bình thường đối xử với phu quân mình, thậm chí thỉnh thoảng còn giận dỗi.
Nhưng nữ nhân như vậy lại rất sinh động, ngay cả vẻ đẹp, cũng không phải là một đóa hoa yên tĩnh, mà như một vườn hoa biến hóa theo bốn mùa.
Sáng sớm hôm sau lúc đi ra Nhạc Thanh điện, hắn cố ý thả nhẹ chân, để nữ tử mệt mỏi đêm qua ngủ nhiều thêm một chút, thậm chí ngay cả cung nữ thay quần áo cho hắn cũng được hắn cố ý dặn dò không được đánh thức Lục Khê .
Bước ra khỏi cửa chính, hắn nói với Cao Lộc đã đứng hầu ở đây từ sớm: "Hôm nay để cho Bích Chân tới Nhạc Thanh điện đi, hơn nữa phái đến thêm mấy cung nữ thái giám, để tránh việc không đủ người phục vụ."
Nhạc Thanh điện có thiếu nhân lực hay không sao Cao Lộc lại không biết, nhưng đến cả chuyện nhỏ nhặt này mà hoàng thượng cũng chú ý đến lại khiến hắn rất kinh ngạc.
Quả thật Lục tần ở trong lòng hoàng thượng chiếm một vị trí không nhỏ, chỉ là. . . . . . Hắn bí mật liếc nhìn hoàng thượng đang vuốt ve chiếc hà bao trong ngực áo, đột nhiên nhớ tới Tiêu chiêu viện.
Ngày xưa cũng là thịnh sủng, hôm nay hoàng thượng có thể vì Lục tần mà bỏ hà bao Tiêu chiêu viện làm vào Khố phòng, như vậy ngày khác, nếu như có người mới, chiếc hà bao này của Lục tần sẽ ra sao đây?
"Cao Lộc?" Minh Uyên đang định bước lên liễn xa chợt dừng chân, quay đầu lại cau mày liếc nhìn người chưa kịp theo tới.
Cao Lộc cả kinh, vội vứt bỏ tạp niệm bước nhanh lại: "Nô tài ở đây, nô tài nhất thời thất thần, mong hoàng thượng bớt giận."
"Trẫm có trách ngươi sao?" Minh Uyên lạnh nhạt nói, sau khi bước lên liễn xa khóe miệng vẫn treo nụ cười khẽ, nhưng chợt nghĩ đến những lời hôm qua đã nói với Lục Khê kia.
Chỉ lát sau, hắn nhìn thẳng về phía trước, sai bảo: "Từ nay về sau, không cần phải đưa canh tránh thai tới cho Lục tần nữa."
Lần này Cao Lộc hoàn toàn đứng hình: ". . . . . . Vâng"
Trừ Nguyệt Dương Phu nhân ra, Tiêu chiêu viện và Lục tần là hai vị duy nhất được đối xử như vậy. Nhưng Tiêu chiêu viện là nương nương đang thịnh sủng, còn Lục tần chỉ là một vị tần chính ngũ phẩm . . . . . .
Không đơn giản, thật là không đơn giản.
Lần trước Lục Khê thấy hắn đeo chiếc hà bao của Tiêu chiêu viện, vẻ bi thương chỉ chợt lóe lên đó vẫn bị hắn bắt kịp, không hiểu tại sao, có lẽ là vì nữ nhân giành tình cảm cho hắn lại không so đo chút gì ở hậu cung này rất hiếm gặp, nên hắn liền thuận miệng bảo Cao Lộc mang hà bao Lục Khê làm đến, đeo ở trên người.
Mùi hương Ngọc Lan luôn quanh quẩn trong ngực, dù ở thư phòng hay lúc thiết triều, chỉ cần cúi đầu là có thể nghe được hơi thở của nàng.
Minh Uyên mơ hồ cảm thấy chuyện này có chút bất ổn, thế nhưng hương thơm dịu nhẹ luôn khiến trái tim hắn bình tĩnh nhanh chóng, nên cũng mặc nó thôi.
Giờ khắc này, đầu ngón tay đang chạm vào lớp vải vóc mềm mịn của Lục Khê hơi run rẩy. Vui mừng cùng cảm động luân phiên thế chỗ trong đôi mắt, nàng há miệng, nhưng chẳng thể thốt nên lời, chỉ nhẹ nhàng tiến gần lại ngực hắn, nhắm mắt thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Im lặng là vàng, có lúc giữ im lặng càng khiến người ta rung động hơn cả ngàn lời nói.
Minh Uyên có thể cảm nhận được sự thư thái cùng vui vẻ của nàng, sự đáp lại dù rất nhỏ của hắn cũng đã đủ để nàng hạnh phúc.
"Đứa ngốc." Hắn khẽ cười nâng đầu nàng lên, hôn xuống cánh môi trơn mềm, thói quen không hôn người khác dường như đã dần thay đổi.
Đôi môi không nhiễm chút son của nàng vẫn mang màu hồng mịn, sáng bóng, chưa nói tới yêu, chưa nói tới động lòng, chỉ là bản năng của thân thể thúc đẩy hắn làm như vậy mà thôi.
Từ chạm nhẹ đến hôn sâu, hắn nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng: "Ái phi, trẫm đợi không được."
Hai người vẫn đang ngồi trên ghế ngoài đại điện, sau khi dâng trà lên, Vân Nhất cùng Tiểu Thuận lui ra ngoài giữ của, vì vậy nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trời còn chưa tối, ánh nắng chiều xuyên thấu qua song cửa rơi xuống nền đất, sắc vàng dịu nhẹ rất ấm áp hài hòa.
Lục Khê đỏ mặt cười với hắn, ngầm đáp ứng một cuộc hoan ái vừa táo bạo nhưng cũng rất tốt đẹp.
Rút áo, cởi búi tóc ra, Lục Khê như một đứa bé mặc cho hắn định đoạt, hai gò má đầy đặn vì ngượng ngùng mà hiển lộ sắc đỏ thắm của hoa hạnh, đôi môi khẽ nhếch, giống như một đóa hoa chờ người tới hái.
Ánh mắt Minh Uyên nóng bỏng như một ngọn lửa từng chút nhuộn đỏ thân nàng, da thịt tuyết trắng cùng mái tóc dài đen bóng như mực tạo thành sự đối lập hoàn mĩ, tựa như nàng Bạch Tuyết giữa bức tranh thủy mặc mùa hè.
Môi của hắn lướt dọc theo chiếc cổ mảnh khảnh, đi tới xương quai xanh nhẹ nhàng gặm cắn, rồi tới….. nụ hoa đẫy đà.
Hai cánh tay hắn ôm chặt chiếc eo nhỏ nhắn, chiếc bụng bằng phẳng chạm phải phần cứng rắn, còn đầu của hắn thì chôn ở trước ngực nàng, hàm răng khẽ cắn nụ hoa mềm mại, đầu lưỡi chuyển động, mang đến cảm giác tê dại.
Lục Khê vừa ngâm nga như một con mèo nhỏ, vừa suy nghĩ viễn vông, hình như hôm nay hoàng thượng trở nên dịu dàng hơn. . . . . .
Nhìn ánh mắt nàng có chút không chuyên tâm, Minh Uyên khẽ nhíu mày, miệng lại dùng sức hơn, vì vậy Lục Khê bị đau dùng ánh mắt vô tội hỏi hắn: "Hoàng thượng?"
"Nàng không chuyên tâm." Hắn lên án.
Lục Khê buồn cười, đôi mày kiếm của hắn khẽ chau lại, ánh mắt có chút không vui, đây dáng vẻ mà một Quân Vương nên có sao? So với tư thái cao cao tại thượng bệ vệ xưa nay, hắn bây giờ lại như một đứa trẻ.
Nàng cười mỉm hôn lên môi hắn, đánh bạo hỏi: "Sao hoàng thượng biết tần thiếp không chuyên tâm chứ? Tần thiếp nghĩ nếu ngày sau có thể thường xuyên nói chuyện với hoàng thượng, có hoàng thượng làm bạn, cuộc sống như vậy sẽ tốt đẹp nhường nào. . . . . ."
Không phải nàng bồi hoàng thượng, mà là hoàng thượng theo nàng, chỉ một chút khác biệt nhỏ thôi nhưng cũng đã đủ để Minh Uyên hiểu.
Hắn có hậu cung ba ngàn giai lệ, sợ gì thiếu người bầu bạn? Nhưng nàng chỉ có một mình hắn, hắn không có ở đây, nàng cũng chỉ có thể cô đơn mà thôi.
Nhìn dáng vẻ hạnh phúc, nụ cười ngọt ngào của Lục Khê , chẳng biết tại sao Minh Uyên lại cảm thấy rất an tâm, nụ cười của cô gái nhỏ này luôn nở rộ dù là chuyện vụn vặt, chỉ cần là về hắn, nàng đều sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng hắn là Quân Vương, không thể chỉ chuyên sủng một người, chắc chắn nàng sẽ phải cô đơn trong thời gian dài ở cung điện to lớn này.
Hắn ôm nàng vào trong ngực, không vội tiếp tục động tác nữa, chỉ nói nhỏ một câu: "Dù trẫm không đến, cũng sẽ không để nàng cô đơn nữa."
Lục Khê khẽ run lên, nhưng vẫn tỏ ra như chưa hiểu gì, ngẩng đầu nhìn hắn: "Hoàng thượng?"
Sau một khắc, hắn mới thốt ra câu khiến tâm trạng nàng trở nên hỗn loạn: "Trẫm sẽ cho nàng một đứa con."
Con?!
Trong lòng Lục Khê nổi lên muôn ngàn gợn sóng, trên mặt lộ ra sự mừng rỡ khôn cùng, vui đến mức không biết nên nói gì cho phải: "Hoàng thượng, tần thiếp. . . . . . Tần thiếp. . . . . ."
Đôi con ngươi của nàng long lanh, trong suốt sáng chói giống như ánh trăng trên bầu trời, kích động đến mức nói năng cũng trở nên lắp bắp.
Minh Uyên bị nàng làm vui lây, khẽ mỉm cười: "Vì để hài nhi trẫm sớm ngày ra đời, ái phi nên nuôi dưỡng thân mình cho tốt lên mới phải."
Không đợi Lục Khê trả lời, hắn lại tiếp tục tiến hành kế hoạch “tạo người”.
Ngón tay vuốt dọc theo da thịt đi tới giữa hai chân, Minh Uyên nhỏ giọng nói: "Dạng chân ra."
Lục Khê vịn vai hắn, run rẩy thay đổi tư thế, từ ngồi một bên biến thành ngồi hai bên, cánh hoa mềm mại bại lộ trước tầm mắt hắn.
Minh Uyên tay dễ dàng tìm được hoa tâm mềm mại của nàng, nhẹ nhàng xoa lấy, dần đốt lên ngọn lửa dục vọng của cả hai.
Thấy nàng đã đủ ướt, Minh Uyên cũng căng cứng đến không nhẫn nại được nữa, liền thì thầm bên tai nàng: "Ngồi xuống."
Lục Khê chần chờ, đỏ mặt không biết như thế nào cho phải.
Vì vậy Minh Uyên ôm lấy hông nàng, trong lúc đè xuống đồng thời cũng thúc mạnh lên trên, vật cứng rắn nhanh chóng trượt vào thân thể nàng.
Lục Khê không tự chủ được kêu ra tiếng, âm thanh mềm mại lại bất lực giống như tiếng gọi của một con mèo nhỏ, tràn đầy xuân ý, khiến ánh mắt Minh Uyên tối sầm lại, ôm hông nàng động mạnh, xuân thủy róc rách rơi xuống thảm, óng ánh trong suốt, hết sức mê người.
Tư thế như vậy tiến vào quá sâu quá sâu, Lục Khê không chịu nổi, nhanh chóng lên tới đỉnh điểm, hai tay đang bám vai hắn trở nên run rẩy, âm thanh cũng rời rạc lạc hẳn đi.
Đũng đạo rung động ép chặt lấy hắn, tư vị mất hồn đó khiến Minh Uyên cũng phải thở hổn hển, cảm thụ tư vị tuyệt diệu này.
"Mới như vậy ái phi đã không chịu nổi rồi sao?" Hai tay của hắn di chuyển đến nhũ hoa của nàng, xoa nắn đến ửng hồng, phía dưới không chút lưu tình rút ra đưa vào, tần số càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng Lục Khê xụi lơ mặc cho hắn loay hoay, ở giây phút kịch liệt nhất cảm nhận được chất lỏng ấm áp chảy vào thân thể.
Nàng thở hổn hển nằm trong ngực hắn, cảm thụ nhiệt độ ấm áp cùng với nhịp tim đang phập phồng như bản thân mình, chợt thấp giọng nỉ non một câu: "Thật tốt."
Minh Uyên cũng nghe được câu này, nhưng không mở miệng hỏi nàng.
Là hoan ái như vậy thật tốt, hay là quyết định cho nàng một hài nhi thật tốt đây?
Nhưng trong lòng có một âm thanh đang nói với hắn, có lẽ nàng nói "Thật tốt", là là có thể an tĩnh hạnh phúc ôm nhau như vậy, cùng cảm thụ nhịp tim hòa làm một thể.
Hoan ái kết thúc, Minh Uyên ôm nàng đi vào tẩm cung, phái nam của hắn còn chôn trong cơ thể nàng chưa rút ra, dù bước chân vững vàng, nhưng bởi vì ma sát lúc di động, lại khiến nàng phải thân ngâm ra tiếng.
Lục Khê còn chưa hoàn toàn bình ổn khỏi cảm giác cao triều, lại bị va chạm lần nữa, vừa than nhẹ vừa u oán nhìn người đang ôm mình: "Hoàng thượng. . . . . ."
"Hả?" Minh Uyên vô tội nhìn nàng, giống như không có cảm giác gì vậy.
Lục Khê hạ quyết tâm, dùng thân thể nhẹ nhàng ma sát hắn, hai con thỏ nhỏ vuốt ve phần nổi lên trước ngực, khiến hắn phải trở nên run rẩy.
Muốn giả bộ vô tội đúng không? Giả bộ không có cảm giác đúng không? Nàng thật muốn xem xem có phải chỉ có mình nàng bị trêu chọc đến không "nhịn" nổi không.
Minh Uyên vừa cười lớn nhìn bộ dáng không chịu yếu thế của nàng, vừa cắn vành tai nhỏ, hơi thở ấm áp phun ra tai Lục Khê, rất nhanh làm hai mắt nàng trở nên mờ mịt, tình dục lại kéo đến.
"Trẫm rất thích dáng vẻ này của ái phi." Rốt cuộc hắn cũng ôm nàng bước vào phòng, chân đạp một cái, cửa đóng lại.
Một đêm này không biết giằng co nàng bao nhiêu lần, mỗi một lần u oán kêu mệt, liền bị hắn dùng câu "Trẫm muốn sớm được thấy hài nhi" lấp liếm cho qua.
Được rồi, vì con, nàng nhịn.
Nhưng không thể phủ nhận, vui thích như vậy cũng làm cho nàng rất hài lòng, ngay cả khi ngủ say thì trên mặt cũng mang theo vẻ thỏa mãn, vừa mệt mỏi vừa vui sướng.
Minh Uyên nhìn dáng vẻ đang ngủ của nàng, đột nhiên nở nụ cười, trong hậu cung có một nữ nhân như vậy, khiến hắn cảm thấy rất an tâm. Quốc sự bận rộn, tranh đấu liên tiếp trong cuộc sống, nhưng còn có một nơi yên tĩnh, còn có một cô gái luôn dùng nụ cười ấp áp như gió xuân đón chờ mình, cũng đã thỏa mãn rồi.
Nàng giống như Nguyệt Dương Phu nhân vậy, nữ nhân vừa an tĩnh lại vừa biết thỏa mãn ở hậu cung này quả thật đáng quý, nhưng khác Nguyệt Dương Phu nhân ở chỗ, Lục Khê sẽ có lúc lém lỉnh, hơn nữa thường xuyên không đối xử với hắn như hoàng đế, mà như là một nữ nhân bình thường đối xử với phu quân mình, thậm chí thỉnh thoảng còn giận dỗi.
Nhưng nữ nhân như vậy lại rất sinh động, ngay cả vẻ đẹp, cũng không phải là một đóa hoa yên tĩnh, mà như một vườn hoa biến hóa theo bốn mùa.
Sáng sớm hôm sau lúc đi ra Nhạc Thanh điện, hắn cố ý thả nhẹ chân, để nữ tử mệt mỏi đêm qua ngủ nhiều thêm một chút, thậm chí ngay cả cung nữ thay quần áo cho hắn cũng được hắn cố ý dặn dò không được đánh thức Lục Khê .
Bước ra khỏi cửa chính, hắn nói với Cao Lộc đã đứng hầu ở đây từ sớm: "Hôm nay để cho Bích Chân tới Nhạc Thanh điện đi, hơn nữa phái đến thêm mấy cung nữ thái giám, để tránh việc không đủ người phục vụ."
Nhạc Thanh điện có thiếu nhân lực hay không sao Cao Lộc lại không biết, nhưng đến cả chuyện nhỏ nhặt này mà hoàng thượng cũng chú ý đến lại khiến hắn rất kinh ngạc.
Quả thật Lục tần ở trong lòng hoàng thượng chiếm một vị trí không nhỏ, chỉ là. . . . . . Hắn bí mật liếc nhìn hoàng thượng đang vuốt ve chiếc hà bao trong ngực áo, đột nhiên nhớ tới Tiêu chiêu viện.
Ngày xưa cũng là thịnh sủng, hôm nay hoàng thượng có thể vì Lục tần mà bỏ hà bao Tiêu chiêu viện làm vào Khố phòng, như vậy ngày khác, nếu như có người mới, chiếc hà bao này của Lục tần sẽ ra sao đây?
"Cao Lộc?" Minh Uyên đang định bước lên liễn xa chợt dừng chân, quay đầu lại cau mày liếc nhìn người chưa kịp theo tới.
Cao Lộc cả kinh, vội vứt bỏ tạp niệm bước nhanh lại: "Nô tài ở đây, nô tài nhất thời thất thần, mong hoàng thượng bớt giận."
"Trẫm có trách ngươi sao?" Minh Uyên lạnh nhạt nói, sau khi bước lên liễn xa khóe miệng vẫn treo nụ cười khẽ, nhưng chợt nghĩ đến những lời hôm qua đã nói với Lục Khê kia.
Chỉ lát sau, hắn nhìn thẳng về phía trước, sai bảo: "Từ nay về sau, không cần phải đưa canh tránh thai tới cho Lục tần nữa."
Lần này Cao Lộc hoàn toàn đứng hình: ". . . . . . Vâng"
Trừ Nguyệt Dương Phu nhân ra, Tiêu chiêu viện và Lục tần là hai vị duy nhất được đối xử như vậy. Nhưng Tiêu chiêu viện là nương nương đang thịnh sủng, còn Lục tần chỉ là một vị tần chính ngũ phẩm . . . . . .
Không đơn giản, thật là không đơn giản.