Chương : 31
Thanh Tâm Điện yên tĩnh, mùi trầm hương lượn lờ cũng không tịnh hóa được lửa giận của Thừa Tướng đại nhân.
Thường Vệ Quang sầm mặt sải bước vào trong điện, lúc nhìn thấy nữ nhân đang lạnh nhạt ngồi trên bồ đoàn thì trong mắt ông ta lộ ra vô hạn hận ý.
"Thường Tư Viện, đứa con gái bất hiếu này!" Ông ta gầm lên một tiếng, lửa giận trong lòng xông thẳng lên mặt.
Nữ nhân đang chuyên tâm lễ phật bình tĩnh đứng dậy, dáng vẻ thong thả, giống như không hề nhìn thấy lửa giận của ông ta.
"Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, phụ thân đại nhân lại đến thăm ta những hai lần, thật khiến con gái vô cùng cảm động."
Thường Vệ Quang căm hận nói: "Tiện nhân nhà ngươi, ta bảo ngươi cầu xin hoàng thượng giúp Tư An, ngươi không những không làm, còn gây đại họa, làm hại Thường gia ta mất đi binh quyền, Tư An bị biếm làm thứ dân! Ngươi. . . . . . Ngươi cố ý! Có đúng khống?"
Thường Tư Viện cười khẽ, ung dung nhìn phụ thân đại nhân của nàng ta: "Thì ra là do ta làm hại Thường gia đến nông nỗi này. Chắc công trình thủy lợi của sông Hoài xảy ra vấn đề là do ta ở sâu trong cung, quên mất chuyện ngày ngày nên thắp hương, bái Phật, mới khiến cơ sự ra như vậy. . . . . . Chỉ là, dù chuyện thất thế hôm nay của ông là do ai tạo thành, ta cũng cảm thấy rất vui vẻ."
"Ngươi...ngươi. . . . . ." Bất chợt Thường Vệ Quang nâng tay, cho nàng ta một cái tát, sau một tiếng “chát”, trên khuôn mặt trắng nõn của Thường Tư Viện hiện lên 5 dấu tay đỏ ửng: "Tiện nhân! Ngươi thân là người của Thường gia, thế nhưng làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo thế này!"
Một tát này xuống tay rất nặng, sức lực cực lớn, đôi môi Thường Tư Viện cũng bị hàm răng cào rách, để lại một vệt máu tươi.
Nàng ta chậm rãi ngẩng khuôn mặt bị đánh nghiêng lên nhìn Thường Vệ Quang, nở nụ cười trào phúng: "Thì ra trong mắt ông, ta cũng là người của Thường gia?"
Trong ánh mắt của nàng ta là biểu tình cực kỳ xa lạ, khiến Thường Vệ Quang ngẩn ra, bàn tay đang nâng lên không hạ xuống tiếp được.
"Lúc đầu khi nương mang theo ta ngàn dặm xa xôi tới tìm ông, ông có xem bà là người của Thường gia không? Nương ta chết rồi, để lại mình ta, khi đó ông có xem ta là người của Thường gia không? Con trai ông con gái ông khi dễ ta, xem ta không bằng một đứa nô tỳ, ngày ngày đều sống trong sỉ nhục, khi đó, ông có xem ta là người của Thường gia không? Ha ha ha, Thường Vệ Quang, ông có biết ta phải cảm ơn chuyện các người đưa ta vào cung tới mức nào không? Nếu không phải như thế, sao có ngày ta lật đổ được các người? 4 năm rồi, ta rốt cuộc cũng đợi được ngày này, quả thật là ông trời có mắt ! Ha ha ha ha. . . . . ."
Hận thù của nàng ta khiến khuôn mặt Thường Vệ Quang trở nên tái nhợt, không còn một chút huyết sắc.
"Ta thừa nhận ta quả thực có lỗi với nương con." Ông ta giống như đột nhiên già đi mười tuổi, trong mắt tràn đầy chán nản: "Nhưng ta là Thừa Tướng, ta có sự nghiệp của ta, cuộc đời của ta, sao có thể cưới một cô gái lầu xanh về nhà? Tư Viện, là cha có lỗi với mẹ con, có lỗi với con, xem như là cha van xin con, hoàng thượng chỉ nhất thời tức giận mới đày con đến đây, chỉ cần con cầu xin hắn, thành khẩn nhận sai, hắn chắc chắn sẽ nể tình phu thê nhiều năm. . . . . ."
Thường Tư Viện cười lạnh nhìn dáng vẻ hèn mọn của ông ta: "Ông không cần phải bày ra bộ dạng đáng thương đó đâu, ông càng ăn nói khép nép, ta chỉ càng cảm thấy hả giận. Từ lâu ta đã không xem mình là người của Thường gia nữa rồi, dù cho ta có phục sủng, cũng sẽ tìm cách khác khiến Thường gia thảm bại hơn, mời Thừa Tướng đại nhân về đi."
Thường Vệ Quang còn muốn nói gì đó, nhưng bị Thường Tư Viện gọi thủ vệ mời đi ra ngoài.
Dù cho nàng ta bị phạt tới nơi này tự hối lỗi một năm, nhưng vẫn là Thường Tiệp dư, là nữ nhân của hoàng thượng, không phải là người mà thần tử thất thế như ông ta có thể tùy ý đánh chửi.
"Thường Tư Viện, ngươi nhất định sẽ hối hận về chuyện hôm nay." Ông ta để lại một câu nói như vậy xong, liền căm hận xoay người rời đi.
Ở trong Thanh Tâm Điện, khóe miệng còn dính một vệt máu của nữ tử chợt nâng lên thành một nự cười xinh đẹp, thậm chí hai mắt vốn đang nhắm chặt cũng run rẩy theo, nhưng một lúc sau, đôi mi vốn đang khép bỗng tràn ra một giọt nước mắt trong suốt, rơi thẳng xuống nền đất.
"Lục Nhi, đến Nhạc Thanh điện mời Lục Lương đệ qua đây một chuyến, nói là thân thể ta khó chịu, muốn xin nàng ta một chút nước đường đỏ."
Trong Nhạc Thanh điện, Lục Khê ngẩng mắt nhìn tiểu cung nữ đang nghiêm trang đứng trước mặt, rồi quay đầu lại phân phó Vân Nhất: "Đi chuẩn bị một ít nước đường đỏ."
"Vâng!"
Ảnh Nguyệt cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng: "Chủ tử, hôm nay Thường Tiệp dư đã thất thế, người cần gì phải quan tâm tới nàng ta? Lúc trước nàng ta hại người té bị thương, bây giờ người không “bỏ đá xuống giếng” là xem như tốt lắm rồi, cần gì phải đến thăm nàng ta?"
Lục Khê lơ đễnh nói: "Nàng ta bất nhân, nhưng ta không thể bất nghĩa, huống chi hậu cung này có vô số tai mắt, nếu ta không biết cách đối nhân xử thế, không có một chút độ lượng nào, ngày sau sao có thể tấn thăng đây?"
Ảnh Nguyệt đã không thể tin dùng nữa, nên nàng cũng không có ý định nói thật cho nàng ta biết.
Trên đường đến Thanh Tâm Điện, Lục Khê cố ý đi ngang qua Ngự Hoa Viên, không ngoài dự đoán, gặp phải An Uyển Nghi vừa được tấn thăng —— bởi vì Tề hoa điện của nàng ta ở gần đây, nghe nói mỗi ngày nàng ta đều đến ngự hoa viên đi dạo.
"Ơ, đây không phải là Lương đệ muội muội à? Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây ngắm hoa thế?" Âm thanh tràn đầy châm chọc, An Uyển nghi trước mặt và sau lưng quả thực là hoàn toàn khác nhau.
Lục Khê cũng không tức giận, nghiêm túc hành lễ: "Muội muội tham kiến Uyển Nghi tỷ tỷ, là Thường Tiệp dư của Thanh Tâm Điện mời muội muội qua đó ngồi một lát, muội muội thấy hôm nay thời tiết rất đẹp, nên mới chọn con đường này, thuận tiện có thể đi dạo luôn."
An Uyển nghi cười như không cười hừ một tiếng: "Thì ra là quan hệ của Lương đệ muội muội và Thường Tiệp dư lại tốt như vậy? Lúc trước còn nghe nói muội muội bị Thường Tiệp dư đẩy ngã, hôm nay tay còn chưa khỏi hẳn, không ngờ ngược lại tình cảm tỷ muội của hai người lại thân thiết đến mức này."
"Uyển Nghi tỷ tỷ nói rất đúng, hoàng hậu nương nương luôn luôn dạy chúng ta phải biết rộng lượng, tỷ muội hòa thuận, muội muội nghĩ hôm đó Thường Tiệp cũng không cố ý, cho nên nghe nói nàng ấy thân thể khó chịu, dĩ nhiên là phải đến thăm rồi."
Lại nói thêm mấy câu, biểu tình của Lục Khê vẫn trầm ổn thỏa đáng, dù An Uyển nghi có tâm muốn xoi mói cũng tìm không ra. Chẳng biết tại sao, An Uyển nghi lại cảm thấy rất ghét Lục Khê, có lẽ bởi vì hai người đều cùng là giai nhân xinh đẹp, nhưng nữ nhân ngốc nghếch này lại tấn thăng nhanh hơn gấp nhiều lần so với nàng ta năm đó khiến nàng ta cảm thấy rất bất mãn.
Hơn nữa, trước hôm tấn thăng, lúc ở điện của hoàng hậu, khi nhắc đến Lục Khê thì Tiêu chiêu viện đã từng trào phúng nói một câu: "Tính tình của Lục mỹ nhân và An tần quả thực giống nhau, đều là người không tranh quyền thế nhỉ!" Nhưng ánh mắt giễu cợt kia rõ ràng là đang nhắm vào nàng ta, ý bảo dù Lục Khê không tranh cũng đạt được nhiều hơn nàng ta gấp mấy lần.
Tiêu Chiêu viện tất nhiên đáng hận, nhưng phân vị nàng ta cao hơn An tần, còn Lục Khê thì khác, chỉ là một Lương Đệ nho nhỏ, dù có bị ức hiếp cũng chỉ biết im lặng.
Lục Khê thi lễ cáo từ, trong tay áo rơi xuống một chiếc khăn tay, An Uyển nghi đang muốn mở miệng, rồi lại đột nhiên im lặng, sai cung nữ đi nhặt.
Trên chiếc khăn trắng mịn có một bài thơ xinh đẹp được thêu rất khéo, khiến người ta vừa nhìn qua đã cảm thấy vui vẻ, dưới góc bên phải chỉ viết một chữ: Uyên.
An Uyển nghi biến sắc, nặng nề hừ một tiếng, không ngờ hoàng thượng lại cho phép nàng ta làm như vậy? Gọi thẳng tên của người, quả thực là hoang đường!
Nhưng chiếc khăn này. . . . . . nếu là muốn tặng cho hoàng thượng, thì chắc hẳn chưa kịp đưa.
Nhìn vật trong tay thanh lệ đáng yêu, khéo léo xinh đẹp, tràn đầy phong vị của Giang Nam. An Uyển nghi đột nhiên nở nụ cười, cầm khăn tay đi về Tề hoa điện.
Lúc Lục Khê đến Thanh Tâm điện thì Thường Tư Viện đang cầm khăn che miệng, chân mày nhíu chặt, có vẻ rất mệt mỏi. Nhìn thấy Lục Khê tới, nàng ta cho Lục Nhi lui xuống, thấy vậy Lục Khê cũng bảo Vân Nhất lui xuống, khép cửa chính lại.
"Cô đến rồi à!"
Lục Khê liếc nhìn nửa bên mặt sưng đỏ của nàng ta: "Thừa Tướng đã đến đây?"
Nàng ta hờ hững gật đầu một cái, giống như người bị đánh không phải là mình, thấy nước đường đỏ Lục Khê đang cầm trong tay, nàng ta cười nhạt: "Cô mang đến thật à."
"Cô bảo thân thể khó chịu, muốn xin ta chút đường đỏ, tất nhiên ta không thể tay không mà đến. Nếu để truyền tới tai hoàng thượng, không phải sẽ mang tiếng là hẹp hòi sao?" Lục Khê mỉm cười nhìn nàng ta, cũng vờ như không nhìn thấy vết sưng đỏ ấy: "Hôm nay thời tiết không tệ, lúc tới đây ta có đi ngang qua ngự hoa viên, gặp phải An Uyển nghi, nàng ta còn cảm thán tỷ muội chúng ta tình thâm."
Thường Tư Viện không khỏi âm thầm bội phục sự thông minh của nàng.
Nếu như Lục Khê âm thầm đến Thanh Tâm Điện, hoàng thượng biết nhất định sẽ sinh nghi, chẳng bằng thoải mái để cho mọi người nhìn thấy, động tĩnh lớn như thế sẽ chẳng khiến ai hoài nghi.
Tất cả mọi người sẽ xem như nàng đang tận tâm tận lực muốn làm một nữ nhân hiền lương rộng lượng, nhiều lắm chỉ khiến họ chê cười, chứ không khiến ai phải cảnh giác.
Lục Khê nói: "Cô tìm ta có chuyện gì không?"
Thường Tư Viện cười cười, không để ý đến hình tượng nữa, buông lỏng chiếc khăn trong tay ra, để lộ má trái sưng đỏ cùng khóe môi rỉ máu: "Hôm nay, ân tình của ta và Thường Vệ Quang đã xong, sau một tát này, ta và ông ta chỉ là kẻ thù. Lần này tìm cô, là muốn nói cho cô biết, trong vòng ba tháng ta sẽ phục sủng, nói trước để cô khỏi hiểu lầm."
Lục Khê cũng cười, "Thành ý của Thường Tiệp dư ta đã thấy, cũng hi vọng cô thuận chèo xuôi mái."
"Đa tạ." Thường Tư Viện buông chuỗi phật châu trong tay ra, liếc nhìn đại điện trống rỗng, thở dài: "Lần phục sủng này, lại là vì té xuống lần nữa, quả thực là bi kịch."
Lục Khê cúi mâu nói: "Kéo ngã Thường gia, không phải chỉ có một cách, nếu Tiệp dư đợi được, thì đừng hy sinh chính bản thân mình."
Thường Tư Viện mỉm cười nhìn nàng: "Không sao, cách này một công đôi việc, hơn nữa cũng là cách nhanh nhất. Ta sẽ sớm thoát khỏi nơi này, trong khoảng thời gian đó, cô nến cố sức lấy được sự sủng ái của hoàng thượng, nếu như có thể, thì phải cố gắng mang được Long thai
Lục Khê có chút chần chờ, Thường Tư Viện đối xử với bản thân quá tàn nhẫn, quả thực là liều mạng với Thường Vệ Quang.
Biện pháp của nàng ta chính là sau khi phục sủng sẽ hại Lục Khê, nếu như có cơ hội, tốt nhất là dùng tội danh mưu hại long thai, như vậy, dù hoàng thượng còn có chút thương tiếc, hay hổ thẹn với nàng ta cũng sẽ không chút do dự mà chém đầu cả Thường gia.
"Cô không muốn sống nữa sao?”
"Sống? Từ nhỏ ta đã cảm thấy mình sống không bằng chết rồi, chỉ cần lúc sinh thời có thể thấy được cảnh tượng thảm bại của Thường gia thì chính là điều vui vẻ nhất trong cuộc đời ta, chết còn gì đáng sợ chứ?"
Nhìn gương mặt đã từng khiến mình hận thấu xương, Lục Khê thở dài.
Đều là người đáng thương, dù nàng muốn Thường gia diệt vong, nhưng cũng không hy vọng Thường Tư Viện chết.
"Cũng được, có cần gì thì cứ nói cho ta biết, trước tiên cô hãy thoát ra khỏi Thanh Tâm điện này đã rồi tính tiếp."
Thường Vệ Quang sầm mặt sải bước vào trong điện, lúc nhìn thấy nữ nhân đang lạnh nhạt ngồi trên bồ đoàn thì trong mắt ông ta lộ ra vô hạn hận ý.
"Thường Tư Viện, đứa con gái bất hiếu này!" Ông ta gầm lên một tiếng, lửa giận trong lòng xông thẳng lên mặt.
Nữ nhân đang chuyên tâm lễ phật bình tĩnh đứng dậy, dáng vẻ thong thả, giống như không hề nhìn thấy lửa giận của ông ta.
"Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, phụ thân đại nhân lại đến thăm ta những hai lần, thật khiến con gái vô cùng cảm động."
Thường Vệ Quang căm hận nói: "Tiện nhân nhà ngươi, ta bảo ngươi cầu xin hoàng thượng giúp Tư An, ngươi không những không làm, còn gây đại họa, làm hại Thường gia ta mất đi binh quyền, Tư An bị biếm làm thứ dân! Ngươi. . . . . . Ngươi cố ý! Có đúng khống?"
Thường Tư Viện cười khẽ, ung dung nhìn phụ thân đại nhân của nàng ta: "Thì ra là do ta làm hại Thường gia đến nông nỗi này. Chắc công trình thủy lợi của sông Hoài xảy ra vấn đề là do ta ở sâu trong cung, quên mất chuyện ngày ngày nên thắp hương, bái Phật, mới khiến cơ sự ra như vậy. . . . . . Chỉ là, dù chuyện thất thế hôm nay của ông là do ai tạo thành, ta cũng cảm thấy rất vui vẻ."
"Ngươi...ngươi. . . . . ." Bất chợt Thường Vệ Quang nâng tay, cho nàng ta một cái tát, sau một tiếng “chát”, trên khuôn mặt trắng nõn của Thường Tư Viện hiện lên 5 dấu tay đỏ ửng: "Tiện nhân! Ngươi thân là người của Thường gia, thế nhưng làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo thế này!"
Một tát này xuống tay rất nặng, sức lực cực lớn, đôi môi Thường Tư Viện cũng bị hàm răng cào rách, để lại một vệt máu tươi.
Nàng ta chậm rãi ngẩng khuôn mặt bị đánh nghiêng lên nhìn Thường Vệ Quang, nở nụ cười trào phúng: "Thì ra trong mắt ông, ta cũng là người của Thường gia?"
Trong ánh mắt của nàng ta là biểu tình cực kỳ xa lạ, khiến Thường Vệ Quang ngẩn ra, bàn tay đang nâng lên không hạ xuống tiếp được.
"Lúc đầu khi nương mang theo ta ngàn dặm xa xôi tới tìm ông, ông có xem bà là người của Thường gia không? Nương ta chết rồi, để lại mình ta, khi đó ông có xem ta là người của Thường gia không? Con trai ông con gái ông khi dễ ta, xem ta không bằng một đứa nô tỳ, ngày ngày đều sống trong sỉ nhục, khi đó, ông có xem ta là người của Thường gia không? Ha ha ha, Thường Vệ Quang, ông có biết ta phải cảm ơn chuyện các người đưa ta vào cung tới mức nào không? Nếu không phải như thế, sao có ngày ta lật đổ được các người? 4 năm rồi, ta rốt cuộc cũng đợi được ngày này, quả thật là ông trời có mắt ! Ha ha ha ha. . . . . ."
Hận thù của nàng ta khiến khuôn mặt Thường Vệ Quang trở nên tái nhợt, không còn một chút huyết sắc.
"Ta thừa nhận ta quả thực có lỗi với nương con." Ông ta giống như đột nhiên già đi mười tuổi, trong mắt tràn đầy chán nản: "Nhưng ta là Thừa Tướng, ta có sự nghiệp của ta, cuộc đời của ta, sao có thể cưới một cô gái lầu xanh về nhà? Tư Viện, là cha có lỗi với mẹ con, có lỗi với con, xem như là cha van xin con, hoàng thượng chỉ nhất thời tức giận mới đày con đến đây, chỉ cần con cầu xin hắn, thành khẩn nhận sai, hắn chắc chắn sẽ nể tình phu thê nhiều năm. . . . . ."
Thường Tư Viện cười lạnh nhìn dáng vẻ hèn mọn của ông ta: "Ông không cần phải bày ra bộ dạng đáng thương đó đâu, ông càng ăn nói khép nép, ta chỉ càng cảm thấy hả giận. Từ lâu ta đã không xem mình là người của Thường gia nữa rồi, dù cho ta có phục sủng, cũng sẽ tìm cách khác khiến Thường gia thảm bại hơn, mời Thừa Tướng đại nhân về đi."
Thường Vệ Quang còn muốn nói gì đó, nhưng bị Thường Tư Viện gọi thủ vệ mời đi ra ngoài.
Dù cho nàng ta bị phạt tới nơi này tự hối lỗi một năm, nhưng vẫn là Thường Tiệp dư, là nữ nhân của hoàng thượng, không phải là người mà thần tử thất thế như ông ta có thể tùy ý đánh chửi.
"Thường Tư Viện, ngươi nhất định sẽ hối hận về chuyện hôm nay." Ông ta để lại một câu nói như vậy xong, liền căm hận xoay người rời đi.
Ở trong Thanh Tâm Điện, khóe miệng còn dính một vệt máu của nữ tử chợt nâng lên thành một nự cười xinh đẹp, thậm chí hai mắt vốn đang nhắm chặt cũng run rẩy theo, nhưng một lúc sau, đôi mi vốn đang khép bỗng tràn ra một giọt nước mắt trong suốt, rơi thẳng xuống nền đất.
"Lục Nhi, đến Nhạc Thanh điện mời Lục Lương đệ qua đây một chuyến, nói là thân thể ta khó chịu, muốn xin nàng ta một chút nước đường đỏ."
Trong Nhạc Thanh điện, Lục Khê ngẩng mắt nhìn tiểu cung nữ đang nghiêm trang đứng trước mặt, rồi quay đầu lại phân phó Vân Nhất: "Đi chuẩn bị một ít nước đường đỏ."
"Vâng!"
Ảnh Nguyệt cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng: "Chủ tử, hôm nay Thường Tiệp dư đã thất thế, người cần gì phải quan tâm tới nàng ta? Lúc trước nàng ta hại người té bị thương, bây giờ người không “bỏ đá xuống giếng” là xem như tốt lắm rồi, cần gì phải đến thăm nàng ta?"
Lục Khê lơ đễnh nói: "Nàng ta bất nhân, nhưng ta không thể bất nghĩa, huống chi hậu cung này có vô số tai mắt, nếu ta không biết cách đối nhân xử thế, không có một chút độ lượng nào, ngày sau sao có thể tấn thăng đây?"
Ảnh Nguyệt đã không thể tin dùng nữa, nên nàng cũng không có ý định nói thật cho nàng ta biết.
Trên đường đến Thanh Tâm Điện, Lục Khê cố ý đi ngang qua Ngự Hoa Viên, không ngoài dự đoán, gặp phải An Uyển Nghi vừa được tấn thăng —— bởi vì Tề hoa điện của nàng ta ở gần đây, nghe nói mỗi ngày nàng ta đều đến ngự hoa viên đi dạo.
"Ơ, đây không phải là Lương đệ muội muội à? Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây ngắm hoa thế?" Âm thanh tràn đầy châm chọc, An Uyển nghi trước mặt và sau lưng quả thực là hoàn toàn khác nhau.
Lục Khê cũng không tức giận, nghiêm túc hành lễ: "Muội muội tham kiến Uyển Nghi tỷ tỷ, là Thường Tiệp dư của Thanh Tâm Điện mời muội muội qua đó ngồi một lát, muội muội thấy hôm nay thời tiết rất đẹp, nên mới chọn con đường này, thuận tiện có thể đi dạo luôn."
An Uyển nghi cười như không cười hừ một tiếng: "Thì ra là quan hệ của Lương đệ muội muội và Thường Tiệp dư lại tốt như vậy? Lúc trước còn nghe nói muội muội bị Thường Tiệp dư đẩy ngã, hôm nay tay còn chưa khỏi hẳn, không ngờ ngược lại tình cảm tỷ muội của hai người lại thân thiết đến mức này."
"Uyển Nghi tỷ tỷ nói rất đúng, hoàng hậu nương nương luôn luôn dạy chúng ta phải biết rộng lượng, tỷ muội hòa thuận, muội muội nghĩ hôm đó Thường Tiệp cũng không cố ý, cho nên nghe nói nàng ấy thân thể khó chịu, dĩ nhiên là phải đến thăm rồi."
Lại nói thêm mấy câu, biểu tình của Lục Khê vẫn trầm ổn thỏa đáng, dù An Uyển nghi có tâm muốn xoi mói cũng tìm không ra. Chẳng biết tại sao, An Uyển nghi lại cảm thấy rất ghét Lục Khê, có lẽ bởi vì hai người đều cùng là giai nhân xinh đẹp, nhưng nữ nhân ngốc nghếch này lại tấn thăng nhanh hơn gấp nhiều lần so với nàng ta năm đó khiến nàng ta cảm thấy rất bất mãn.
Hơn nữa, trước hôm tấn thăng, lúc ở điện của hoàng hậu, khi nhắc đến Lục Khê thì Tiêu chiêu viện đã từng trào phúng nói một câu: "Tính tình của Lục mỹ nhân và An tần quả thực giống nhau, đều là người không tranh quyền thế nhỉ!" Nhưng ánh mắt giễu cợt kia rõ ràng là đang nhắm vào nàng ta, ý bảo dù Lục Khê không tranh cũng đạt được nhiều hơn nàng ta gấp mấy lần.
Tiêu Chiêu viện tất nhiên đáng hận, nhưng phân vị nàng ta cao hơn An tần, còn Lục Khê thì khác, chỉ là một Lương Đệ nho nhỏ, dù có bị ức hiếp cũng chỉ biết im lặng.
Lục Khê thi lễ cáo từ, trong tay áo rơi xuống một chiếc khăn tay, An Uyển nghi đang muốn mở miệng, rồi lại đột nhiên im lặng, sai cung nữ đi nhặt.
Trên chiếc khăn trắng mịn có một bài thơ xinh đẹp được thêu rất khéo, khiến người ta vừa nhìn qua đã cảm thấy vui vẻ, dưới góc bên phải chỉ viết một chữ: Uyên.
An Uyển nghi biến sắc, nặng nề hừ một tiếng, không ngờ hoàng thượng lại cho phép nàng ta làm như vậy? Gọi thẳng tên của người, quả thực là hoang đường!
Nhưng chiếc khăn này. . . . . . nếu là muốn tặng cho hoàng thượng, thì chắc hẳn chưa kịp đưa.
Nhìn vật trong tay thanh lệ đáng yêu, khéo léo xinh đẹp, tràn đầy phong vị của Giang Nam. An Uyển nghi đột nhiên nở nụ cười, cầm khăn tay đi về Tề hoa điện.
Lúc Lục Khê đến Thanh Tâm điện thì Thường Tư Viện đang cầm khăn che miệng, chân mày nhíu chặt, có vẻ rất mệt mỏi. Nhìn thấy Lục Khê tới, nàng ta cho Lục Nhi lui xuống, thấy vậy Lục Khê cũng bảo Vân Nhất lui xuống, khép cửa chính lại.
"Cô đến rồi à!"
Lục Khê liếc nhìn nửa bên mặt sưng đỏ của nàng ta: "Thừa Tướng đã đến đây?"
Nàng ta hờ hững gật đầu một cái, giống như người bị đánh không phải là mình, thấy nước đường đỏ Lục Khê đang cầm trong tay, nàng ta cười nhạt: "Cô mang đến thật à."
"Cô bảo thân thể khó chịu, muốn xin ta chút đường đỏ, tất nhiên ta không thể tay không mà đến. Nếu để truyền tới tai hoàng thượng, không phải sẽ mang tiếng là hẹp hòi sao?" Lục Khê mỉm cười nhìn nàng ta, cũng vờ như không nhìn thấy vết sưng đỏ ấy: "Hôm nay thời tiết không tệ, lúc tới đây ta có đi ngang qua ngự hoa viên, gặp phải An Uyển nghi, nàng ta còn cảm thán tỷ muội chúng ta tình thâm."
Thường Tư Viện không khỏi âm thầm bội phục sự thông minh của nàng.
Nếu như Lục Khê âm thầm đến Thanh Tâm Điện, hoàng thượng biết nhất định sẽ sinh nghi, chẳng bằng thoải mái để cho mọi người nhìn thấy, động tĩnh lớn như thế sẽ chẳng khiến ai hoài nghi.
Tất cả mọi người sẽ xem như nàng đang tận tâm tận lực muốn làm một nữ nhân hiền lương rộng lượng, nhiều lắm chỉ khiến họ chê cười, chứ không khiến ai phải cảnh giác.
Lục Khê nói: "Cô tìm ta có chuyện gì không?"
Thường Tư Viện cười cười, không để ý đến hình tượng nữa, buông lỏng chiếc khăn trong tay ra, để lộ má trái sưng đỏ cùng khóe môi rỉ máu: "Hôm nay, ân tình của ta và Thường Vệ Quang đã xong, sau một tát này, ta và ông ta chỉ là kẻ thù. Lần này tìm cô, là muốn nói cho cô biết, trong vòng ba tháng ta sẽ phục sủng, nói trước để cô khỏi hiểu lầm."
Lục Khê cũng cười, "Thành ý của Thường Tiệp dư ta đã thấy, cũng hi vọng cô thuận chèo xuôi mái."
"Đa tạ." Thường Tư Viện buông chuỗi phật châu trong tay ra, liếc nhìn đại điện trống rỗng, thở dài: "Lần phục sủng này, lại là vì té xuống lần nữa, quả thực là bi kịch."
Lục Khê cúi mâu nói: "Kéo ngã Thường gia, không phải chỉ có một cách, nếu Tiệp dư đợi được, thì đừng hy sinh chính bản thân mình."
Thường Tư Viện mỉm cười nhìn nàng: "Không sao, cách này một công đôi việc, hơn nữa cũng là cách nhanh nhất. Ta sẽ sớm thoát khỏi nơi này, trong khoảng thời gian đó, cô nến cố sức lấy được sự sủng ái của hoàng thượng, nếu như có thể, thì phải cố gắng mang được Long thai
Lục Khê có chút chần chờ, Thường Tư Viện đối xử với bản thân quá tàn nhẫn, quả thực là liều mạng với Thường Vệ Quang.
Biện pháp của nàng ta chính là sau khi phục sủng sẽ hại Lục Khê, nếu như có cơ hội, tốt nhất là dùng tội danh mưu hại long thai, như vậy, dù hoàng thượng còn có chút thương tiếc, hay hổ thẹn với nàng ta cũng sẽ không chút do dự mà chém đầu cả Thường gia.
"Cô không muốn sống nữa sao?”
"Sống? Từ nhỏ ta đã cảm thấy mình sống không bằng chết rồi, chỉ cần lúc sinh thời có thể thấy được cảnh tượng thảm bại của Thường gia thì chính là điều vui vẻ nhất trong cuộc đời ta, chết còn gì đáng sợ chứ?"
Nhìn gương mặt đã từng khiến mình hận thấu xương, Lục Khê thở dài.
Đều là người đáng thương, dù nàng muốn Thường gia diệt vong, nhưng cũng không hy vọng Thường Tư Viện chết.
"Cũng được, có cần gì thì cứ nói cho ta biết, trước tiên cô hãy thoát ra khỏi Thanh Tâm điện này đã rồi tính tiếp."