Chương 40: Chương 40
"Hoàng thượng, hoàng thượng.." một cung nữ hốt hoảng chạy vào trong thư phòng, nàng chạy tới quỳ xuống trước mặt Sở Mạc Nhiên vội vàng nói.Người kia rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, mày kiếm hơi nhíu lại, không vui nhìn cung nữ nọ, bỗng hắn vứt cuốn sách đang cầm trong tay sang một bên, quát lớn: "ai cho ngươi tự tiện xông vào!!"Cung nữ bị người trước mặt làm cho hoảng sợ, sắc mặt nàng trắng bạch, môi không còn chút huyết sắc, nàng vội vàng đập đầu xuống nền nhà, lắp bắp nói: "hoàng..hoàng thượng, công tử tỉnh..tỉnh rồi"Vị công tử trong miệng nàng không cần nói rõ cũng biết là ai.Y tỉnh lại rồi.Tỉnh lại rồi..Sở Mạc Nhiên lập tức đứng dậy, hắn không chút nào để ý tới hình tượng pháp tắc, một mạch chạy thẳng đến Dưỡng Cung Điện.Trong căn phòng kia, dưới ánh nến mờ ảo, Sở Vĩnh Ninh ngồi tựa lưng trêи thành giường, khuôn mặt y ʍôиɠ lung không rõ, rèm sa rủ xuống, Sở Mạc Nhiên từ bên ngoài bước vào trong phòng, cũng chỉ có thể thấy được mỗi cái bóng đen mờ ảo của y sau chiếc rèm.Yết hầu nhấp nhô, miệng lưỡi hắn có chút khô khốc, môi mỏng mím chặt lại, gần tới chiếc giường, cuối cùng Sở Mạc Nhiên cũng không bước tới, hắn chỉ đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn người nọ sau tấm rèm, mãi một lúc sau hắn mới mở miệng, giọng hơi khàn khàn mà gọi: "hoàng thúc""Hoàng thúc"Không ai đáp lại hắn, căn phòng vẫn yên lặng như cũ.Sở Mạc Nhiên do dự một lúc, cuối cùng hắn cũng bước đến, vươn bàn tay xương khớp rõ ràng lên mà vén chiếc màn kia, hắn nhỏ giọng nói tiếp: "hoàng..""Sao ngươi còn chưa giết ta?" Sở Vĩnh Ninh lạnh nhạt nhìn hắn, trong phòng tối, ánh mắt kia của y phá lệ mà âm trầm, giống như có chút thống khổ đan xen nỗi ân hận?Gương mặt Sở Mạc Nhiên cứng đờ trong giây lát, bờ môi khô khốc nhấc lên, hắn chậm rãi nói: "hoàng thúc hận ta sao?""Hận?" Sở Vĩnh Ninh lắc đầu, y cười khổ một tiếng, một lúc lâu sau mới nói: "kể ra ngay từ đầu ta cũng đã không có tư cách hận ngươi, việc này ta làm ta chịu, ta nguyện ý dùng máu của mình, mạng của mình để đền tội! nhưng mà, chuyện này vốn không liên quan tới nàng, vì sao ngươi phải làm như vậy?!"Nói tới câu cuối, giọng điệu của Sở Vĩnh Ninh có lớn hơn một chút, nhưng hắn vừa mới tỉnh không được bao lâu, nên giọng nói đều khàn khàn, đan xen lẫn thống khổ và đau đớn ở trong đó."Không liên quan?" Sở Mạc Nhiên cười một tiếng, không biết cười vì cái gì, ánh mắt hắn đều tối đi,trong mắt tựa như có chứa cả sóng to bão táp, rất nhanh sau đó liền chậm rãi hồi phục, trở thành mặt nước bình lặng không chút gợi sóng, nụ cười của hắn vẫn như cũ không đổi, hắn nhìn chằm chằm vào Sở Vĩnh Ninh, nói: "sao lại không liên quan? Ả ta vốn đáng chết, hoàng thúc, ngươi biết không, nhìn thấy ngươi ở trước mặt ta ân ân ái ái với ả, ta thật không cam lòng chút nào!! Rõ ràng người đối với những người khác đều tỏ ra băng lãnh khó gần, thần sắc dù gặp chuyện gì thì cũng sẽ không đổi dù chỉ một chút, nhưng người khi nhìn vào mặt ả ta, tới ôn nhu cũng như ẩn như hiện ở trong đáy mắt.Người nói xem, ả có đáng chết hay không? Ta đã từng nói rồi, thứ người thích ta đều phải huỷ hoại!!!""Ngươi.." sắc mặt Sở Vĩnh Ninh trắng bạch mà nhìn gã, cuối cùng không nói nên lời.Sở Mạc Nhiên không để ý y, giống như bị kϊƈɦ thích, hắn đưa tay lên nhẹ nhàng muốn chạm tới mặt Sở Vĩnh Ninh, đáng tiếc hắn vừa giơ tay lên đã bị y nghoảnh mặt tránh đi.Cánh tay dừng giữa không trung khự lại một lúc, Sở Mạc Nhiên dừng lại một lúc lâu sau đó hắn mới thu tay về, bỗng hắn cười cười, ngồi xuống cạnh Sở Vĩnh Ninh, nói: "hoàng thúc yên tâm, dù gì sau này chỉ cần người ngoan ngoãn ở đây, ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi""Không phải ngươi rất hận ta sao? Hận không thể rút gân lột da, ăn cả huyết nhục, nghiền ta thành tro sao?" Dừng lại một chút, Sở Vĩnh Ninh bỗng nhắm mắt lại, lông mi y hơn run lên, khoé mắt ươn ướt, y chậm rãi nói, giọng khàn khàn: "ngươi vẫn là cứ đưa ta lên lăng trì đi, dù gì nàng cũng chết rồi, ta sống ở đây cũng không còn ý nghĩa, ta.."Sở Vĩnh Ninh còn chưa nói xong, miệng đã bị bờ môi của Sở Mạc Nhiên bao phủ, hắn tựa như thú dữ, xâm lấn vào bên trong khoang miệng Vĩnh Ninh, thấy y mãi không chịu hé răng ra, hắn liền gặm chặt, cắn lấy môi y, máu tanh lẫn lộn, xộc lên mũi khiến Sở Vĩnh Ninh thấy buồn nôn, y răng hơi hé ra, đầu lưỡi của Sở Mạc Nhiên nhân cơ hội luồn vào, tham lam mà khám phá bên trong miệng của hắn."Ư.." Sở Vĩnh Ninh không thể tin nổi, y mở to mắt ra, tay chống lên vai của Sở Mạc Nhiên muốn đẩy hắn ra, nhưng y vừa mới tỉnh dậy, thân thể còn suy nhược, chưa nói tới đã bị huỷ hết đi võ công, y lúc này làm sao có thể làm đối thủ của hắn chứ?Ngược lại cổ y lúc này bị một bàn tay của Sở Mạc Nhiên dí chặt lấy, kéo khoảng cách lại gần phía hắn.Chà đạp đủ rồi, Sở Mạc Nhiên mới lưu luyến rời khỏi môi của Sở Vĩnh Ninh, bởi vì vừa bị cắn gặm kịch liệt, giờ môi y đã sưng đỏ, dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt Sở Mạc Nhiên ảm đạm đi một chút, hắn lạnh lùng nói: "trẫm đã nói rồi, hoàng thúc đừng có nhắc tới ả, bất quá cũng chỉ là một người đã chết mà thôi, người không cần nói nhiều làm gì""Hoàng thúc đừng có một hai phải nhắc tới những người không liên quan như thế, nếu còn có lần sau, trẫm còn không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu".