Chương : 20
Mọi người nói chuyện ngày hôm qua Nana là không nghe thấy, nếu không khẳng định cô chỉ muốn đào một cái hố chui vào.
Tới bãi đất cũ gặp đại sư, cô thấy hắn cùng Tam Pháo đã đứng chờ nơi đó. Nana chạy lại, đại sư nói:
"Tốc độ của ngươi đã có thể bắt kịp Tam Pháo nhưng như thế là chưa đủ, đi theo ta."
Đi tới cánh rừng phía sau trường, đại sư lại ra một đề mới cho cô:
"Sau này ngươi sẽ tập luyện ở đây, vẫn là đuổi bắt Tam Pháo. Được chứ?"
"Vâng, đại sư." Nana đáp.
Trong rừng có rất nhiều cây, tốc độ và tầm mắt của cô bị cản trở rất nhiều, Tam Pháo lại coi như không mà chạy. Kết quả tập luyện lúc trước lại trở về con số 0. Tiếp tục cố gắng thêm tám ngày nữa, cô lại hoàn thành bài tập của đại sư, lần này không có như lần trước, cô hoàn toàn thoải mái.
Ôm Tam Pháo vui vẻ trở về, nhưng đúng là ông trời trêu ngươi! Cảm nhận được nguy hiểm, Tam Pháo ngay lập tức phóng mình xuống cảnh giác, Nana cũng là như thế. Cánh rừng đột nhiên như im lặng, không khỏi khiến người ta hoang mang, nhưng luyện tập nhiều ngày Nana đã không còn như trước nữa, giờ đây cô rất bình tĩnh, yên lặng cảm thụ xung quanh, như lúc cảm nhận được Trúc Thanh bắt cá. Từ phía xa, một con rắn dài đang cấp tốc lao đến, thân dài uyển chuyển tránh né mọi vật cản trên đường, nó có mào đỏ đuôi quạt, lại chính là một con Phụng Vĩ Mao Gà, qua đặc điểm mà biết được nó cũng không thua kém con Phụng Vĩ trước đây Áo Tư Ca hấp thụ, có nghĩa nó cũng là hồn thú ngàn năm. Thấy con vật, Nana lo lắng, nơi này cách học viện quá xa mọi người không thể cảm giác được.
"Bình tĩnh, phải bình tĩnh."
Cố gắng nhắc nhở bản thân, Nana cố nhớ lại những gì Đường Tam đã nói về hồn thú này, tốc độ nhanh, vỏ rất cứng, da trơn.
Có rồi! Cấp tốc nghĩ ra kế hoạch, cô nhanh chóng phóng xuất Linh Lan hoa hòng bày trận mạng nhện dụ con rắn đâm vào, chỉ không ngờ con này cực thông minh, nó tránh né đường bay lúc trước, uốn mình mà dùng đuôi tấn công Nana. Quá bất ngờ, Nana không kịp phản ứng, con rắn quất đuôi sắp tới chỗ cô, nếu trúng chiêu này chắn chắn sẽ bị trọng thương, không thể tránh kịp. Tam Pháo thấy thế, dù không có đại sư ở đây lệnh nó xuất chiêu, nó cũng như thế lao mình lên đỡ một phát đánh cho Nana, lập tức bị đụng bay vào thân cây mà hôn mê bất tỉnh. Nana hoảng sợ cùng tức giận, nhìn thẳng mắt con rắn đang đe dọa mình, phóng ra tuyệt kĩ Tinh Thần Tập Kích, con rắn ngay tức thì bị choáng váng rơi xuống đất, một đám dây leo điên cuồng xé nát thân mình nó.
Nana không thèm để ý đến hồn hoàn ngàn năm, chạy tới chỗ Tam Pháo chuẩn bị trị liệu. Không được! Trị liệu không có tác dụng, Tam Pháo là vũ hồn, trị liệu không thể có hiệu quả với nó. Không màng gì nữa, Nana vận dụng tất cả hồn lực cấp tốc chạy về, không bao lâu đã ở trước cửa học viện.
Thấy bóng trắng xẹt qua, Đới Mộc Bạch nói với Tiểu Vũ đang ngồi chơi bên cạnh:
"Đó là Nana sao? Từ lúc nào tốc độ của nó lại nhanh như vậy?"
Tiểu Vũ cũng mờ mịt:
"Ta không biết, nhưng hình như cô ấy gặp chuyện, chúng ta mau đi xem."
Hai người cùng nhau đi theo thì thấy Nana đã là hoảng sợ ôm Tam Pháo đang gọi đại sư. Đại sư không biết chuyện gì thì thấy Nana thất thanh:
"Đại sư, chúng em gặp hồn thú, Tam Pháo bị thương, em không thể chữa trị."
Nhìn đến thái độ bất an của Nana, đại sư nhẹ nhàng nói với cô:
"Tam Pháo không sao, ta đưa nó vào trong cơ thể là được. Ngươi nói các ngươi gặp hồn thú?"
Nghe được Tam Pháo không sao, Nana từ từ bình tĩnh lại, cô nói:
"Vâng, đại sư, là Phụng Vĩ Mao Gà ngàn năm."
Ngàn năm? Đại sư kinh ngạc.
"Ngươi đã đánh chết nó?"
"Vâng, đại sư, nhưng nếu không phải Tam Pháo cứu em. Sợ rằng đã không thể đánh được nó rồi, là em quá sơ suất, quá tự mãn, quá tự tin vào bản lĩnh không ra gì, xin người hãy trách phạt."
"Không sao, ngươi nhận ra khuyết điểm của mình là được, mấy ngày sau hãy nghỉ ngơi đi."
"Không, đại sư. Em vẫn còn rất yếu lại thiếu kinh nghiệm, em không thể dừng lại!" Nana cố chấp.
Đại sư nhìn cô, hắn lắc đầu:
"Không nên cố chấp rồi lại biến thành sai lầm, ngươi trở về nghĩ cho kĩ tất cả những việc đã xảy ra. Tự mình rút ra bài học."
Tiểu Vũ cũng tiến lên khuyên nhủ:
"Nana, đại sư nói đúng. Chúng ta đều biết được những cố gắng của ngươi mà. Hôm nay ngươi đã đánh thắng hồn thú ngàn năm, đây chính là thành quả. Đừng nghĩ gì khác mà trở về nghỉ ngơi đi. Ta đi với ngươi, được không?"
Hai giọt nước mắt vừa mới kịp chảy xuống, Nana đã vội lau đi rồi đáp một tiếng: "Được!"
Trở về phòng, dưới sự an ủi động viên của Tiểu Vũ, Nana đã cảm nhận được tình cảm chân thành mà mọi người dành cho cô. Trước đây vì đọc được cuốn tiểu thuyểt, biết rằng ở đây chỉ có bảy người họ cùng học cùng đánh cùng vui buồn có nhau, cô là một người ngoài đột nhiên đến phá vỡ đi hoàn cảnh nơi này, cô luôn cảm thấy lẽ ra mình không nên tới, sợ mình sẽ phá vỡ đi sự liên kết giữa mọi người, đây chính là phần tự ti. Hôm nay, việc Tam Pháo cứu cô, việc đại sư nhẹ nhàng không trách mắng, việc Tiểu Vũ và Đới Mộc Bạch lập tức chạy tới, cũng nghĩ đến nhiều lời quan tâm mà trước đây mọi người nói với cô, việc mọi người đều chờ cơm và gọi cô một tiếng "bát muội". Nana giờ đây chính là một thành viên của Sử Lai Khắc, không thể thay đổi.
Tới bãi đất cũ gặp đại sư, cô thấy hắn cùng Tam Pháo đã đứng chờ nơi đó. Nana chạy lại, đại sư nói:
"Tốc độ của ngươi đã có thể bắt kịp Tam Pháo nhưng như thế là chưa đủ, đi theo ta."
Đi tới cánh rừng phía sau trường, đại sư lại ra một đề mới cho cô:
"Sau này ngươi sẽ tập luyện ở đây, vẫn là đuổi bắt Tam Pháo. Được chứ?"
"Vâng, đại sư." Nana đáp.
Trong rừng có rất nhiều cây, tốc độ và tầm mắt của cô bị cản trở rất nhiều, Tam Pháo lại coi như không mà chạy. Kết quả tập luyện lúc trước lại trở về con số 0. Tiếp tục cố gắng thêm tám ngày nữa, cô lại hoàn thành bài tập của đại sư, lần này không có như lần trước, cô hoàn toàn thoải mái.
Ôm Tam Pháo vui vẻ trở về, nhưng đúng là ông trời trêu ngươi! Cảm nhận được nguy hiểm, Tam Pháo ngay lập tức phóng mình xuống cảnh giác, Nana cũng là như thế. Cánh rừng đột nhiên như im lặng, không khỏi khiến người ta hoang mang, nhưng luyện tập nhiều ngày Nana đã không còn như trước nữa, giờ đây cô rất bình tĩnh, yên lặng cảm thụ xung quanh, như lúc cảm nhận được Trúc Thanh bắt cá. Từ phía xa, một con rắn dài đang cấp tốc lao đến, thân dài uyển chuyển tránh né mọi vật cản trên đường, nó có mào đỏ đuôi quạt, lại chính là một con Phụng Vĩ Mao Gà, qua đặc điểm mà biết được nó cũng không thua kém con Phụng Vĩ trước đây Áo Tư Ca hấp thụ, có nghĩa nó cũng là hồn thú ngàn năm. Thấy con vật, Nana lo lắng, nơi này cách học viện quá xa mọi người không thể cảm giác được.
"Bình tĩnh, phải bình tĩnh."
Cố gắng nhắc nhở bản thân, Nana cố nhớ lại những gì Đường Tam đã nói về hồn thú này, tốc độ nhanh, vỏ rất cứng, da trơn.
Có rồi! Cấp tốc nghĩ ra kế hoạch, cô nhanh chóng phóng xuất Linh Lan hoa hòng bày trận mạng nhện dụ con rắn đâm vào, chỉ không ngờ con này cực thông minh, nó tránh né đường bay lúc trước, uốn mình mà dùng đuôi tấn công Nana. Quá bất ngờ, Nana không kịp phản ứng, con rắn quất đuôi sắp tới chỗ cô, nếu trúng chiêu này chắn chắn sẽ bị trọng thương, không thể tránh kịp. Tam Pháo thấy thế, dù không có đại sư ở đây lệnh nó xuất chiêu, nó cũng như thế lao mình lên đỡ một phát đánh cho Nana, lập tức bị đụng bay vào thân cây mà hôn mê bất tỉnh. Nana hoảng sợ cùng tức giận, nhìn thẳng mắt con rắn đang đe dọa mình, phóng ra tuyệt kĩ Tinh Thần Tập Kích, con rắn ngay tức thì bị choáng váng rơi xuống đất, một đám dây leo điên cuồng xé nát thân mình nó.
Nana không thèm để ý đến hồn hoàn ngàn năm, chạy tới chỗ Tam Pháo chuẩn bị trị liệu. Không được! Trị liệu không có tác dụng, Tam Pháo là vũ hồn, trị liệu không thể có hiệu quả với nó. Không màng gì nữa, Nana vận dụng tất cả hồn lực cấp tốc chạy về, không bao lâu đã ở trước cửa học viện.
Thấy bóng trắng xẹt qua, Đới Mộc Bạch nói với Tiểu Vũ đang ngồi chơi bên cạnh:
"Đó là Nana sao? Từ lúc nào tốc độ của nó lại nhanh như vậy?"
Tiểu Vũ cũng mờ mịt:
"Ta không biết, nhưng hình như cô ấy gặp chuyện, chúng ta mau đi xem."
Hai người cùng nhau đi theo thì thấy Nana đã là hoảng sợ ôm Tam Pháo đang gọi đại sư. Đại sư không biết chuyện gì thì thấy Nana thất thanh:
"Đại sư, chúng em gặp hồn thú, Tam Pháo bị thương, em không thể chữa trị."
Nhìn đến thái độ bất an của Nana, đại sư nhẹ nhàng nói với cô:
"Tam Pháo không sao, ta đưa nó vào trong cơ thể là được. Ngươi nói các ngươi gặp hồn thú?"
Nghe được Tam Pháo không sao, Nana từ từ bình tĩnh lại, cô nói:
"Vâng, đại sư, là Phụng Vĩ Mao Gà ngàn năm."
Ngàn năm? Đại sư kinh ngạc.
"Ngươi đã đánh chết nó?"
"Vâng, đại sư, nhưng nếu không phải Tam Pháo cứu em. Sợ rằng đã không thể đánh được nó rồi, là em quá sơ suất, quá tự mãn, quá tự tin vào bản lĩnh không ra gì, xin người hãy trách phạt."
"Không sao, ngươi nhận ra khuyết điểm của mình là được, mấy ngày sau hãy nghỉ ngơi đi."
"Không, đại sư. Em vẫn còn rất yếu lại thiếu kinh nghiệm, em không thể dừng lại!" Nana cố chấp.
Đại sư nhìn cô, hắn lắc đầu:
"Không nên cố chấp rồi lại biến thành sai lầm, ngươi trở về nghĩ cho kĩ tất cả những việc đã xảy ra. Tự mình rút ra bài học."
Tiểu Vũ cũng tiến lên khuyên nhủ:
"Nana, đại sư nói đúng. Chúng ta đều biết được những cố gắng của ngươi mà. Hôm nay ngươi đã đánh thắng hồn thú ngàn năm, đây chính là thành quả. Đừng nghĩ gì khác mà trở về nghỉ ngơi đi. Ta đi với ngươi, được không?"
Hai giọt nước mắt vừa mới kịp chảy xuống, Nana đã vội lau đi rồi đáp một tiếng: "Được!"
Trở về phòng, dưới sự an ủi động viên của Tiểu Vũ, Nana đã cảm nhận được tình cảm chân thành mà mọi người dành cho cô. Trước đây vì đọc được cuốn tiểu thuyểt, biết rằng ở đây chỉ có bảy người họ cùng học cùng đánh cùng vui buồn có nhau, cô là một người ngoài đột nhiên đến phá vỡ đi hoàn cảnh nơi này, cô luôn cảm thấy lẽ ra mình không nên tới, sợ mình sẽ phá vỡ đi sự liên kết giữa mọi người, đây chính là phần tự ti. Hôm nay, việc Tam Pháo cứu cô, việc đại sư nhẹ nhàng không trách mắng, việc Tiểu Vũ và Đới Mộc Bạch lập tức chạy tới, cũng nghĩ đến nhiều lời quan tâm mà trước đây mọi người nói với cô, việc mọi người đều chờ cơm và gọi cô một tiếng "bát muội". Nana giờ đây chính là một thành viên của Sử Lai Khắc, không thể thay đổi.