Chương 5: Tìm thấy vợ ông Triệu
Doãn Á Hiên đang ngủ say bị tiếng báo thức kêu dậy. Với tay lấy cái điện thoại để trên đầu tủ đã thấy tin nhắn từ Lâm Trần tìm thấy vợ ông Triệu.
Mắt cô sáng bừng như đứa trẻ tìm thấy tia hy vọng. Cô gấp gáp chạy đến cục cảnh sát mà quên bén mất bữa sáng Thẩm đã chuẩn bị từ sớm.
"Lại bỏ bữa. Chắc mình phải đem đổ cho cẩu vậy. À quên mất hình như nó xổng chuồng rồi". Thẩm Vân Hi đổ phần thức ăn vào sọt rác kèm luôn cả phần đĩa đã đựng vừa nãy.
Một món ăn ngon lại bị vứt xó vào sọt rác, không thương tiếc do bản thân làm ra.
"Chán thật đấy, cẩu xổng chuồng thì lấy đâu ra niềm vui đây nhỉ?". Thẩm Vân Hi xoa xoa thái dương như đang cố nhớ lại việc gì. "Hưm, có lẽ hôm nay đi gặp biên tập thì phải".
Doãn đang gấp gáp chạy đến cục, cho dù vẫn còn rất sớm nhưng cô lại cảm thấy bản thân không đủ thời gian. Chừng mời phút đã tới, cô đổ xe vào tầng hầm sau đó chạy ngay lên phòng làm việc.
Lâm Trần đã đợi cô từ rất lâu, cậu ta vặn người vài cái cho tỉnh cơn buồn ngủ. Thấy Doãn anh vội chào hỏi sau đó bảo cô lại gần có việc.
"Có việc này chắc chắn em sẽ quan tâm đấy". Lâm Trần lấy tập hồ sơ đã để sẵn trên bàn ra. "Hôm qua bọn anh tìm được thi thể của Giang Dĩ Dung và một chiếc xe dính đầy máu.
"Vậy bà Thu Trang ra sao rồi?".
"Vẫn còn rất yếu và hôn mê nữa". Anh chán chường nói ra.
"Bên pháp y đã có bản báo cáo về thi thể Giang Dĩ Dung chưa?".
"Có rồi". Lâm Trần lấy một tập hồ sơ khác ra. Bên trong có đầy hình ảnh của Giang Dĩ Dung và hiện trường anh đã chụp lại.
"Ừm hứm, mấy anh tìm được nạn nhân bằng cách nào khi lại ở trong rừng hay vậy". Doãn nhìn tập hồ sơ quay sang hỏi anh.
"Lúc đó có người đến báo án. Họ nói cách thành phố Quý Châu ở bìa rừng có một thi thể. Nên lập tức chạy đến đó".
"Ở rừng chắc đem vứt đấy là không muốn ai chú ý tới để thoát tội. Cơ mà hung thủ của chiếc xe đấy vẫn chưa tìm thấy đúng không? Thêm một điều nữa pháp y đã xét nghiệm DNA chưa?".
"Xíu thì quên mất có hai mẫu pháp y tìm được. Một là của Dĩ Dung, hai là của người khác. Anh vẫn đang thắc mắc chỗ này sao lại có của người thứ hai". Lâm Trần suy tư nhìn Doãn.
"Đúng là khó hiểu nhưng theo suy nghĩ của em thấy là máu của thủ phạm tông Dĩ Dung ấy". Doãn chỉ tay vào hình ảnh cốp xe tràn đầy chất dịch.
"Sao, sao em lại nghĩ thế?". Nghi hoặc nhìn Doãn.
"Thử nghĩ xem, một ông chú đang say xỉn mà giết một người thì như thế nào?".
"Chắc chắn là sợ hãi và lo việc này sẽ phải chịu trách nhiệm tiền đồ cũng theo đó mà đi tông". Lâm Trần nói như đó là điều hiển nhiên mà một người bình thường vô tình giết ai đấy.
"Em nói phải lắm để anh kêu mấy người trong đội huy động tìm người đàn ông đấy hình như tên là Trương Văn Tinh". Lâm Trần quay người rời phòng làm việc của Doãn.
Doãn đưa lại hồ sơ cho Lâm Trần, cùng lúc đó Hải Thanh từ bên ngoài bước vào sau cuộc nói chuyện của hai tiền bối.
"Chị này, ban nãy em nghe thấy vợ ông Triệu đã tìm thấy thật không vậy?". Hải Thanh nhìn tiền bối mong chờ hy vọng.
"Ừm, tối qua có người cõng bà ấy đến đây. Anh Lâm đã kiểm tra mạch đập rất yếu nên đưa đi bệnh viện rồi. Giờ chị đang muốn đến thăm bà ấy".
"Cho em đi chung với". Nhóc đấy hỏi như chờ đợi sự đồng ý.
"Được được mau đi nào". Cô khoác lại cái áo đang nằm dở trên bàn. Sau đó đi đến bệnh viện ở trung tâm thành phố.
Hai người đã đổ xe vào bệnh viện Trúc Kì là nơi chuyên chữa trị cho những người có tiền, cũng không thể phủ nhận được trang thiết bị và bác sĩ nơi đây không thể so được với những nơi rẻ tiền khác.
Doãn Á Hiên và Hải Thanh đi đến quầy thông tin ở đại sảnh để kiểm tra vào tối hôm qua có người nào được đưa vào tên là Trịnh Thu Trang không. Chắc có lẽ vẫn hơi sớm chỉ có vài người trực tại quầy.
Người lễ tân mặc một cái áo blouse trắng, kèm thêm là một chiếc váy ngắn theo kiểu chữ A, tóc buột cao, trên cổ đeo bảng nhân viên. Ước chừng độ 26 tuổi, Doãn đến quầy hỏi thăm phòng bệnh của bà Trịnh Thu Trang.
Doãn quan sát hành động của cô nhân viên khá trì trệ mà lật từng trang của cuốn sổ kế bên ra. Cô ta hờ hững nói cho Doãn biết bà Trịnh Thu Trang đang ở lầu 3 số phòng 306. Cô cũng đã để ý thấy thái độ nhân viên ấy hình như đang xem thường bản thân hai người họ.
Hai người đi thang máy lên lầu 3 theo chỉ định của người nhân viên ấy tìm thấy phòng bệnh 306. Từ bên ngoài Doãn đã nghe loáng thoáng tiếng quát mắng của bác sĩ, cô gõ nhẹ lên cửa báo hiệu có người sắp vào. Tiếng quát tháo đã dừng, một người phụ nữ mặc áo blouse trắng, mắt đeo gọng kính đen, tay cầm một số tài liệu. Doãn thấy thoáng bảng tên trên áo hình như tên Duệ.
Cô và Hải Thanh vào trong phòng bệnh này. Trước mặt là một người phụ nữ co ro ngồi trên giường như một con vật nhỏ đang sợ hãi điều gì đó, bà ấy mặc bộ đồ xanh của bệnh viện, trên tay được truyền nước biển. Hải Thanh nhẹ nhàng tới gần bà ấy, nhưng trái với dự đoán của nhóc ấy, bà ta hất mạnh tay cô ra trong miệng không ngừng nói mấy lời khó hiểu.
"Đừng qua đây! Đừng qua đây! Tầng hầm... bóng tối".
Doãn biết đây là triệu chứng phụ của thuốc phencyclidine nhưng mà lại không ngờ tới nó nghiêm trọng đến thế dù chỉ mới có mới có 3 ngày mất tích đã tàn phá con người như thế.
Cô đi tới ngồi đối diện bà ấy nhưng vẫn giữ khoảng cách đủ gần để bà ấy không bị kích động. Giọng cô nhẹ nhàng, trấn an mà nói ra từng chữ.
"Chúng tôi giúp bà, không phải người xấu, nơi đây rất sáng không phải tầng hầm tối đen đấy".
Doãn đã tốn không ít công sức để người trước mặt không sợ hãi nữa, dần dần bà ấy nhìn cô, bỏ hai tay đang ôm trên đầu xuống. Đôi mắt trống rỗng ngẩng đầu nhìn Doãn, thủ thỉ nói.
"Thật sự, thật sự mấy người là... là người tốt". Giọng bà ấy nói lắp bắp từng từ một dường như chưa bỏ đi sự sợ hãi đã ám ảnh trong đầu.
"Phải rồi, bọn tôi đến để giúp bà, sẽ không làm tổn thương bà". Khuôn mặt ôn hòa, nói xong nhìn bà cười mỉm để lấy lòng tin. "Bà có thể kể cho tôi nghe những gì trải qua được chứ? Chúng tôi sẽ giúp bà tận tâm".
"Tôi... Tôi chỉ nhớ hình ảnh hắn ta vào nhà... sau đó ra tay với chồng tôi... Tôi sợ, tôi rất sợ!".
Doãn biết bà Thu Trang sẽ mất bình tĩnh lần nữa nên đã ngừng câu hỏi của bản thân, liên tục trấn tĩnh lại bà ấy để tránh việc không hỏi thêm được gì nữa.
Bà Thu Trang như đã có lòng tin với Doãn, con ngươi bắt đầu xao động nhìn cô. "Ra tay với chồng tôi xong hắn mang tôi đến nơi nào đấy song hắn tiêm gì đó vào người, chỉ nhớ sau khi tiêm xong là cảm giác khó tả như cơ thể và não bộ đã tách rời với nhau".
Doãn lắng nghe bà ấy và luôn nhìn vào đôi mắt có sự lây động đấy. Hải Thanh đứng kế bên lặng lẽ ghi lại mọi thứ vào một cuốn sổ.
"Tôi không biết cách bao lâu hắn lại tiêm cho tôi thêm một mũi. Dần dà tôi cảm thấy hắn ta đã tăng liều lượng. Lúc ấy hình ảnh người chồng bị sát hại luôn hiện diện trước mắt. Tôi không hiểu... Không hiểu càng nhắm mắt hình ảnh lại xuất hiện chân thật hơn". Khóe mắt bà ấy đọng lại hàng nước mắt không kìm chế được khóc lên.
Bà ấy cầm chiếc chăn trên đùi bấu chặt vào nó mà tiếng khóc càng thêm tuyệt vọng. Doãn Á Hiên thấy tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát đã gọi bác sĩ vào. Rất nhanh đã có một nhóm bác sĩ và y tá tới khống chế bà ấy lại và tiêm ngay mũi an thần.
Hải Thanh và Doãn cũng nuối tiếc rời đi. Nhưng đổi lại được một số lời nói khá hữu ích. Hai người bọn họ đến bãi đổ xe ở phía sau bệnh viện song lái xe rời đi ngay.
Trong một khu rừng ở ngoại ô thành phố Quý Châu. Có một đám bạn đang cùng nhau cắm trại nơi đây.
"Ơ kìa, hết củi rồi, để tớ đi tìm thêm các cậu đợi ở đây nha!".
Một cô thiếu nữ rời khỏi đám bạn đang nướng đồ ăn. Cô gái ấy đi dọc bờ sông để tìm thêm vài cây củi khô. Cứ đi mải mới thấy, từ xa cô gái trẻ thấy một đàn chim đen bu lại thứ gì đấy. Sự tò mò hối thúc không ngừng khiến bước chân dần tới chỗ lũ chim ấy. Nhưng ngờ đâu việc này mãi mãi khắc sâu vào tâm trí cô.
Tiếng hét cô gái trẻ vang lên, vang vọng khắp khu rừng làm đàn chim sợ hãi bay tán loạn lên bầu trời. Đám bạn nghe thấy tiếng tức tốc chạy đến không ngờ cảnh tượng họ thấy đã làm chuyến cắm trại này khó quên.
'Tách'
Tiếng máy ảnh không xa nơi đấy đã chụp lại biểu cảm sợ hãi của những cô cậu mới lớn. Mọi thứ đều thu vào tầm mắt kẻ đứng sau mọi chuyện.
"Thật đẹp"
Lời bình phẩm không biết đang nói đến gì hay ám chỉ khung cảnh trong chiếc máy ảnh. Chẳng ai biết thứ đám bạn nhìn thấy mà làm họ kinh hồn bạt vía.
*********************************
Có thể tui sẽ ngưng thời gian để tìm hiểu với lấy thêm ý tưởng
Chương 6 đã chuẩn bị sẵn
Mắt cô sáng bừng như đứa trẻ tìm thấy tia hy vọng. Cô gấp gáp chạy đến cục cảnh sát mà quên bén mất bữa sáng Thẩm đã chuẩn bị từ sớm.
"Lại bỏ bữa. Chắc mình phải đem đổ cho cẩu vậy. À quên mất hình như nó xổng chuồng rồi". Thẩm Vân Hi đổ phần thức ăn vào sọt rác kèm luôn cả phần đĩa đã đựng vừa nãy.
Một món ăn ngon lại bị vứt xó vào sọt rác, không thương tiếc do bản thân làm ra.
"Chán thật đấy, cẩu xổng chuồng thì lấy đâu ra niềm vui đây nhỉ?". Thẩm Vân Hi xoa xoa thái dương như đang cố nhớ lại việc gì. "Hưm, có lẽ hôm nay đi gặp biên tập thì phải".
Doãn đang gấp gáp chạy đến cục, cho dù vẫn còn rất sớm nhưng cô lại cảm thấy bản thân không đủ thời gian. Chừng mời phút đã tới, cô đổ xe vào tầng hầm sau đó chạy ngay lên phòng làm việc.
Lâm Trần đã đợi cô từ rất lâu, cậu ta vặn người vài cái cho tỉnh cơn buồn ngủ. Thấy Doãn anh vội chào hỏi sau đó bảo cô lại gần có việc.
"Có việc này chắc chắn em sẽ quan tâm đấy". Lâm Trần lấy tập hồ sơ đã để sẵn trên bàn ra. "Hôm qua bọn anh tìm được thi thể của Giang Dĩ Dung và một chiếc xe dính đầy máu.
"Vậy bà Thu Trang ra sao rồi?".
"Vẫn còn rất yếu và hôn mê nữa". Anh chán chường nói ra.
"Bên pháp y đã có bản báo cáo về thi thể Giang Dĩ Dung chưa?".
"Có rồi". Lâm Trần lấy một tập hồ sơ khác ra. Bên trong có đầy hình ảnh của Giang Dĩ Dung và hiện trường anh đã chụp lại.
"Ừm hứm, mấy anh tìm được nạn nhân bằng cách nào khi lại ở trong rừng hay vậy". Doãn nhìn tập hồ sơ quay sang hỏi anh.
"Lúc đó có người đến báo án. Họ nói cách thành phố Quý Châu ở bìa rừng có một thi thể. Nên lập tức chạy đến đó".
"Ở rừng chắc đem vứt đấy là không muốn ai chú ý tới để thoát tội. Cơ mà hung thủ của chiếc xe đấy vẫn chưa tìm thấy đúng không? Thêm một điều nữa pháp y đã xét nghiệm DNA chưa?".
"Xíu thì quên mất có hai mẫu pháp y tìm được. Một là của Dĩ Dung, hai là của người khác. Anh vẫn đang thắc mắc chỗ này sao lại có của người thứ hai". Lâm Trần suy tư nhìn Doãn.
"Đúng là khó hiểu nhưng theo suy nghĩ của em thấy là máu của thủ phạm tông Dĩ Dung ấy". Doãn chỉ tay vào hình ảnh cốp xe tràn đầy chất dịch.
"Sao, sao em lại nghĩ thế?". Nghi hoặc nhìn Doãn.
"Thử nghĩ xem, một ông chú đang say xỉn mà giết một người thì như thế nào?".
"Chắc chắn là sợ hãi và lo việc này sẽ phải chịu trách nhiệm tiền đồ cũng theo đó mà đi tông". Lâm Trần nói như đó là điều hiển nhiên mà một người bình thường vô tình giết ai đấy.
"Em nói phải lắm để anh kêu mấy người trong đội huy động tìm người đàn ông đấy hình như tên là Trương Văn Tinh". Lâm Trần quay người rời phòng làm việc của Doãn.
Doãn đưa lại hồ sơ cho Lâm Trần, cùng lúc đó Hải Thanh từ bên ngoài bước vào sau cuộc nói chuyện của hai tiền bối.
"Chị này, ban nãy em nghe thấy vợ ông Triệu đã tìm thấy thật không vậy?". Hải Thanh nhìn tiền bối mong chờ hy vọng.
"Ừm, tối qua có người cõng bà ấy đến đây. Anh Lâm đã kiểm tra mạch đập rất yếu nên đưa đi bệnh viện rồi. Giờ chị đang muốn đến thăm bà ấy".
"Cho em đi chung với". Nhóc đấy hỏi như chờ đợi sự đồng ý.
"Được được mau đi nào". Cô khoác lại cái áo đang nằm dở trên bàn. Sau đó đi đến bệnh viện ở trung tâm thành phố.
Hai người đã đổ xe vào bệnh viện Trúc Kì là nơi chuyên chữa trị cho những người có tiền, cũng không thể phủ nhận được trang thiết bị và bác sĩ nơi đây không thể so được với những nơi rẻ tiền khác.
Doãn Á Hiên và Hải Thanh đi đến quầy thông tin ở đại sảnh để kiểm tra vào tối hôm qua có người nào được đưa vào tên là Trịnh Thu Trang không. Chắc có lẽ vẫn hơi sớm chỉ có vài người trực tại quầy.
Người lễ tân mặc một cái áo blouse trắng, kèm thêm là một chiếc váy ngắn theo kiểu chữ A, tóc buột cao, trên cổ đeo bảng nhân viên. Ước chừng độ 26 tuổi, Doãn đến quầy hỏi thăm phòng bệnh của bà Trịnh Thu Trang.
Doãn quan sát hành động của cô nhân viên khá trì trệ mà lật từng trang của cuốn sổ kế bên ra. Cô ta hờ hững nói cho Doãn biết bà Trịnh Thu Trang đang ở lầu 3 số phòng 306. Cô cũng đã để ý thấy thái độ nhân viên ấy hình như đang xem thường bản thân hai người họ.
Hai người đi thang máy lên lầu 3 theo chỉ định của người nhân viên ấy tìm thấy phòng bệnh 306. Từ bên ngoài Doãn đã nghe loáng thoáng tiếng quát mắng của bác sĩ, cô gõ nhẹ lên cửa báo hiệu có người sắp vào. Tiếng quát tháo đã dừng, một người phụ nữ mặc áo blouse trắng, mắt đeo gọng kính đen, tay cầm một số tài liệu. Doãn thấy thoáng bảng tên trên áo hình như tên Duệ.
Cô và Hải Thanh vào trong phòng bệnh này. Trước mặt là một người phụ nữ co ro ngồi trên giường như một con vật nhỏ đang sợ hãi điều gì đó, bà ấy mặc bộ đồ xanh của bệnh viện, trên tay được truyền nước biển. Hải Thanh nhẹ nhàng tới gần bà ấy, nhưng trái với dự đoán của nhóc ấy, bà ta hất mạnh tay cô ra trong miệng không ngừng nói mấy lời khó hiểu.
"Đừng qua đây! Đừng qua đây! Tầng hầm... bóng tối".
Doãn biết đây là triệu chứng phụ của thuốc phencyclidine nhưng mà lại không ngờ tới nó nghiêm trọng đến thế dù chỉ mới có mới có 3 ngày mất tích đã tàn phá con người như thế.
Cô đi tới ngồi đối diện bà ấy nhưng vẫn giữ khoảng cách đủ gần để bà ấy không bị kích động. Giọng cô nhẹ nhàng, trấn an mà nói ra từng chữ.
"Chúng tôi giúp bà, không phải người xấu, nơi đây rất sáng không phải tầng hầm tối đen đấy".
Doãn đã tốn không ít công sức để người trước mặt không sợ hãi nữa, dần dần bà ấy nhìn cô, bỏ hai tay đang ôm trên đầu xuống. Đôi mắt trống rỗng ngẩng đầu nhìn Doãn, thủ thỉ nói.
"Thật sự, thật sự mấy người là... là người tốt". Giọng bà ấy nói lắp bắp từng từ một dường như chưa bỏ đi sự sợ hãi đã ám ảnh trong đầu.
"Phải rồi, bọn tôi đến để giúp bà, sẽ không làm tổn thương bà". Khuôn mặt ôn hòa, nói xong nhìn bà cười mỉm để lấy lòng tin. "Bà có thể kể cho tôi nghe những gì trải qua được chứ? Chúng tôi sẽ giúp bà tận tâm".
"Tôi... Tôi chỉ nhớ hình ảnh hắn ta vào nhà... sau đó ra tay với chồng tôi... Tôi sợ, tôi rất sợ!".
Doãn biết bà Thu Trang sẽ mất bình tĩnh lần nữa nên đã ngừng câu hỏi của bản thân, liên tục trấn tĩnh lại bà ấy để tránh việc không hỏi thêm được gì nữa.
Bà Thu Trang như đã có lòng tin với Doãn, con ngươi bắt đầu xao động nhìn cô. "Ra tay với chồng tôi xong hắn mang tôi đến nơi nào đấy song hắn tiêm gì đó vào người, chỉ nhớ sau khi tiêm xong là cảm giác khó tả như cơ thể và não bộ đã tách rời với nhau".
Doãn lắng nghe bà ấy và luôn nhìn vào đôi mắt có sự lây động đấy. Hải Thanh đứng kế bên lặng lẽ ghi lại mọi thứ vào một cuốn sổ.
"Tôi không biết cách bao lâu hắn lại tiêm cho tôi thêm một mũi. Dần dà tôi cảm thấy hắn ta đã tăng liều lượng. Lúc ấy hình ảnh người chồng bị sát hại luôn hiện diện trước mắt. Tôi không hiểu... Không hiểu càng nhắm mắt hình ảnh lại xuất hiện chân thật hơn". Khóe mắt bà ấy đọng lại hàng nước mắt không kìm chế được khóc lên.
Bà ấy cầm chiếc chăn trên đùi bấu chặt vào nó mà tiếng khóc càng thêm tuyệt vọng. Doãn Á Hiên thấy tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát đã gọi bác sĩ vào. Rất nhanh đã có một nhóm bác sĩ và y tá tới khống chế bà ấy lại và tiêm ngay mũi an thần.
Hải Thanh và Doãn cũng nuối tiếc rời đi. Nhưng đổi lại được một số lời nói khá hữu ích. Hai người bọn họ đến bãi đổ xe ở phía sau bệnh viện song lái xe rời đi ngay.
Trong một khu rừng ở ngoại ô thành phố Quý Châu. Có một đám bạn đang cùng nhau cắm trại nơi đây.
"Ơ kìa, hết củi rồi, để tớ đi tìm thêm các cậu đợi ở đây nha!".
Một cô thiếu nữ rời khỏi đám bạn đang nướng đồ ăn. Cô gái ấy đi dọc bờ sông để tìm thêm vài cây củi khô. Cứ đi mải mới thấy, từ xa cô gái trẻ thấy một đàn chim đen bu lại thứ gì đấy. Sự tò mò hối thúc không ngừng khiến bước chân dần tới chỗ lũ chim ấy. Nhưng ngờ đâu việc này mãi mãi khắc sâu vào tâm trí cô.
Tiếng hét cô gái trẻ vang lên, vang vọng khắp khu rừng làm đàn chim sợ hãi bay tán loạn lên bầu trời. Đám bạn nghe thấy tiếng tức tốc chạy đến không ngờ cảnh tượng họ thấy đã làm chuyến cắm trại này khó quên.
'Tách'
Tiếng máy ảnh không xa nơi đấy đã chụp lại biểu cảm sợ hãi của những cô cậu mới lớn. Mọi thứ đều thu vào tầm mắt kẻ đứng sau mọi chuyện.
"Thật đẹp"
Lời bình phẩm không biết đang nói đến gì hay ám chỉ khung cảnh trong chiếc máy ảnh. Chẳng ai biết thứ đám bạn nhìn thấy mà làm họ kinh hồn bạt vía.
*********************************
Có thể tui sẽ ngưng thời gian để tìm hiểu với lấy thêm ý tưởng
Chương 6 đã chuẩn bị sẵn