Chương 72: Mất mát
Khi Lý Linh San vừa bước ra khỏi phòng, bác Phương trở về, nhìn thấy Tống Hoài An trong tình trạng không ổn, bà vội vàng chạy đến bên giường.
" Phu nhân, bà không sao chứ? "
Bác Phương nhanh chóng nhấn nút gọi bác sĩ, sau đó đội ngũ y tế lập tức có mặt đưa bà ấy vào phòng cấp cứu.
Trong phòng cấp cứu, các bác sĩ và y tá nhanh chóng tiến hành kiểm tra cho Tống Hoài An. Bác sĩ trưởng ca, một người đàn ông trung niên với ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng, đặt ống nghe lên ngực bà, lắng nghe nhịp tim và hô hấp.
“Bà ấy bị suy tim cấp tính, chúng ta cần phải xử lý ngay lập tức.”
Bác Phương đứng bên ngoài phòng cấp cứu, lòng đầy lo lắng và hoang mang. Bà không biết làm sao để liên lạc với Khả Ny và Võ Đông Thăng, những người duy nhất có thể giúp đỡ trong lúc này. Bà rút điện thoại ra, thử gọi cho Khả Ny nhưng không nhận được phản hồi. Trong lúc chờ đợi, bà không ngừng cầu nguyện cho Tống Hoài An được an toàn.
Trong khi đó, Võ Đông Thăng và Hà Tiểu Nhu đang trên đường trở về sau buổi họp báo đầy hỗn loạn. Anh nhìn vào điện thoại, nhận thấy nhiều cuộc gọi nhỡ từ bác Phương. Linh cảm có điều chẳng lành, anh vội vàng gọi lại.
“Bác Phương, có chuyện gì vậy?” Võ Đông Thăng hỏi, giọng nói lo lắng.
" Cậu Thăng, phu nhân đang ở trong phòng cấp cứu. Bà ấy bị suy tim cấp tính. Tôi không biết phải làm sao…" Bác Phương trả lời, giọng nói run rẩy.
“Chúng tôi sẽ đến ngay,” Võ Đông Thăng nói, ánh mắt nghiêm nghị. Anh quay sang Hà Tiểu Nhu, bảo cô nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.
Khi đến bệnh viện, Võ Đông Thăng và Hà Tiểu Nhu nhanh chóng chạy vào trong, tìm đến phòng cấp cứu. Họ gặp bác Phương đang đứng lo lắng bên ngoài.
" Bác Phương, bác gái thế nào rồi?" Võ Đông Thăng hỏi, giọng nói căng thẳng.
" Phu nhân đang ở bên trong. Tình trạng rất nghiêm trọng " bác Phương trả lời, nước mắt rơi xuống.
Võ Đông Thăng không nói gì, chỉ đứng đó, lòng đầy lo lắng và cảm giác tội lỗi. Anh không biết Khả Ny phải đối diện với chuyện này thế nào, tất cả đều tại anh, đều tại anh xử lý không tốt.
Trong khi đó, Khả Ny vẫn đang trên đường đến bệnh viện, không biết về tình hình khẩn cấp mà mẹ của cô đang phải đối mặt. Một cảm giác lo lắng bất an bao trùm lên cô.
Đến bệnh viện cô chạy nhanh vào phòng chờ, nhìn thấy Võ Đông Thăng và Hà Tiểu Nhu, cùng bác Phương đang đứng đó.
" Thăng, mẹ em sao rồi?" Khả Ny hỏi, giọng nói run rẩy.
Võ Đông Thăng nhìn Khả Ny, ánh mắt đầy sự lo lắng và hối hận.
" Bác gái đang ở trong phòng cấp cứu, tình trạng rất nghiêm trọng. Bác sĩ đang cố gắng cứu chữa " Võ Đông Thăng trả lời, giọng điệu trầm buồn
Khả Ny cảm thấy như mình đang bị đắm chìm trong một cơn ác mộng, trái tim cô đập nhanh hơn, từng nhịp đập đều là một cảm giác lo sợ và tuyệt vọng.
" Cậu cũng phải cố gắng giữ bình tĩnh, bác gái cần sự mạnh mẽ từ cậu, Ny à " Hà Tiểu Nhu nói, cố gắng đỡ bớt nỗi lo lắng cho Khả Ny.
Khả Ny gật đầu, cố gắng kiềm chế cảm xúc và giữ bình tĩnh trong tình hình hiện tại. Khả Ny ngồi xuống ghế, nước mắt lăn dài trên má. Cô cảm thấy đau đớn và bất lực, không biết làm gì để giúp mẹ. Cô nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu với lòng hy vọng và lo sợ đan xen. Mỗi giây trôi qua là một cảm giác căng thẳng và lo sợ tăng lên trong cô.
Sau một thời gian dài chờ đợi, cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra. Bác sĩ bước ra với vẻ mặt buồn bã, tay cầm một tập hồ sơ.
“Rất tiếc,” bác sĩ nói với giọng điệu nặng nề. “Bệnh nhân Tống Hoài An đã qua đời.”
Lời nói của bác sĩ như sét đánh ngang tai Khả Ny. Cô không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Mẹ của cô, người phụ nữ mà cô yêu thương nhất trên đời này, đã ra đi mãi mãi.
Sự ra đi đột ngột của mẹ khiến Khả Ny mất đi sức mạnh, và cô ngất xỉu trong vòng tay của Hà Tiểu Nhu. Bầu không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc và tiếng rơi của giọt nước mắt lặng lẽ trên sàn nhà.
Võ Đông Thăng cảm thấy trách nhiệm nặng nề, vì đã không thể bảo vệ được người mà anh yêu thương. Anh ôm lấy Khả Ny, cố gắng đem lại sự an ủi dù chính bản thân anh cũng đang chìm trong biển cảm xúc.
Khả Ny tỉnh lại ở trên giường bệnh. Trong cơn mê sảng của sự sốc và đau đớn, Khả Ny bắt đầu nhận ra sự thật đau lòng: mẹ cô đã ra đi mãi mãi, để lại cô một mình giữa biển cảm xúc dâng trào.
…
Đám tang của Tống Hoài An được tổ chức trong một không gian trang trọng và trang nghiêm, phản ánh sự tôn trọng và tình cảm sâu sắc mà mọi người dành cho bà. Những bông hoa trắng tinh khôi được sắp xếp một cách tinh tế, tạo nên một không gian yên bình và trầm tư.
Đám tang thu hút đông đảo người thân, bạn bè và đồng nghiệp của Tống Hoài An đến từ khắp nơi. Họ đều đến để tạm biệt và gửi lời chia buồn cuối cùng đến người phụ nữ tài năng.
Khả Ny đứng đó, đeo khăn trắng, nhìn xuống linh cữu của mẹ mình với ánh mắt mơ hồ, như người đang mơ màng trong cơn ác mộng. Cô nhận những lời chia buồn và sự đồng cảm từ những người thân, bạn bè và đồng nghiệp của mẹ. Mỗi lời chia buồn, Mỗi cái vỗ nhẹ lên vai của cô đều là một lời an ủi trong lúc cô đang đối diện với sự mất mát không thể nào tin được.
Võ Đông Thăng đến bên cạnh, đem đến cho Khả Ny một cốc nước, biểu hiện sự quan tâm và chia sẻ. Cô nhìn anh một cách mờ mịt, nhưng vẫn nhận lấy cốc nước và nắm chặt vào tay.
“Em không ăn nhưng nước cũng phải uống một chút chứ,” Võ Đông Thăng nói nhẹ nhàng, ân cần
Khả Ny chỉ cảm thấy nỗi đau đớn trong lòng càng trở nên sâu sắc hơn khi nghe tiếng anh nói. Cô không kìm nén được nữa, nước mắt rơi lã chã từ đôi mắt cô.
“Em uống không nổi, thật sự không nổi,” Khả Ny nói nghẹn Ngào, giọng nóng nức và đầy cảm xúc.
Võ Đông Thăng cảm nhận được sự đau đớn của Khả Ny, ôm cô vào lòng và vỗ về, không biết phải nói gì để an ủi cô trong lúc này.
“Thăng, em đã không còn mẹ rồi… không còn… mẹ,” Khả Ny nức nở, tiếng khóc rất nhỏ nhưng đầy xót xa và tuyệt vọng.
Võ Đông Thăng không còn cách nào khác ngoài việc ôm chặt Khả Ny và để cho cô khóc, cảm nhận và chia sẻ nỗi đau cùng với cô. Trong thế giới đau buồn của họ, từng giọt nước mắt rơi xuống như là biểu tượng cho một mất mát không thể nào lấp đầy được.
" Phu nhân, bà không sao chứ? "
Bác Phương nhanh chóng nhấn nút gọi bác sĩ, sau đó đội ngũ y tế lập tức có mặt đưa bà ấy vào phòng cấp cứu.
Trong phòng cấp cứu, các bác sĩ và y tá nhanh chóng tiến hành kiểm tra cho Tống Hoài An. Bác sĩ trưởng ca, một người đàn ông trung niên với ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng, đặt ống nghe lên ngực bà, lắng nghe nhịp tim và hô hấp.
“Bà ấy bị suy tim cấp tính, chúng ta cần phải xử lý ngay lập tức.”
Bác Phương đứng bên ngoài phòng cấp cứu, lòng đầy lo lắng và hoang mang. Bà không biết làm sao để liên lạc với Khả Ny và Võ Đông Thăng, những người duy nhất có thể giúp đỡ trong lúc này. Bà rút điện thoại ra, thử gọi cho Khả Ny nhưng không nhận được phản hồi. Trong lúc chờ đợi, bà không ngừng cầu nguyện cho Tống Hoài An được an toàn.
Trong khi đó, Võ Đông Thăng và Hà Tiểu Nhu đang trên đường trở về sau buổi họp báo đầy hỗn loạn. Anh nhìn vào điện thoại, nhận thấy nhiều cuộc gọi nhỡ từ bác Phương. Linh cảm có điều chẳng lành, anh vội vàng gọi lại.
“Bác Phương, có chuyện gì vậy?” Võ Đông Thăng hỏi, giọng nói lo lắng.
" Cậu Thăng, phu nhân đang ở trong phòng cấp cứu. Bà ấy bị suy tim cấp tính. Tôi không biết phải làm sao…" Bác Phương trả lời, giọng nói run rẩy.
“Chúng tôi sẽ đến ngay,” Võ Đông Thăng nói, ánh mắt nghiêm nghị. Anh quay sang Hà Tiểu Nhu, bảo cô nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.
Khi đến bệnh viện, Võ Đông Thăng và Hà Tiểu Nhu nhanh chóng chạy vào trong, tìm đến phòng cấp cứu. Họ gặp bác Phương đang đứng lo lắng bên ngoài.
" Bác Phương, bác gái thế nào rồi?" Võ Đông Thăng hỏi, giọng nói căng thẳng.
" Phu nhân đang ở bên trong. Tình trạng rất nghiêm trọng " bác Phương trả lời, nước mắt rơi xuống.
Võ Đông Thăng không nói gì, chỉ đứng đó, lòng đầy lo lắng và cảm giác tội lỗi. Anh không biết Khả Ny phải đối diện với chuyện này thế nào, tất cả đều tại anh, đều tại anh xử lý không tốt.
Trong khi đó, Khả Ny vẫn đang trên đường đến bệnh viện, không biết về tình hình khẩn cấp mà mẹ của cô đang phải đối mặt. Một cảm giác lo lắng bất an bao trùm lên cô.
Đến bệnh viện cô chạy nhanh vào phòng chờ, nhìn thấy Võ Đông Thăng và Hà Tiểu Nhu, cùng bác Phương đang đứng đó.
" Thăng, mẹ em sao rồi?" Khả Ny hỏi, giọng nói run rẩy.
Võ Đông Thăng nhìn Khả Ny, ánh mắt đầy sự lo lắng và hối hận.
" Bác gái đang ở trong phòng cấp cứu, tình trạng rất nghiêm trọng. Bác sĩ đang cố gắng cứu chữa " Võ Đông Thăng trả lời, giọng điệu trầm buồn
Khả Ny cảm thấy như mình đang bị đắm chìm trong một cơn ác mộng, trái tim cô đập nhanh hơn, từng nhịp đập đều là một cảm giác lo sợ và tuyệt vọng.
" Cậu cũng phải cố gắng giữ bình tĩnh, bác gái cần sự mạnh mẽ từ cậu, Ny à " Hà Tiểu Nhu nói, cố gắng đỡ bớt nỗi lo lắng cho Khả Ny.
Khả Ny gật đầu, cố gắng kiềm chế cảm xúc và giữ bình tĩnh trong tình hình hiện tại. Khả Ny ngồi xuống ghế, nước mắt lăn dài trên má. Cô cảm thấy đau đớn và bất lực, không biết làm gì để giúp mẹ. Cô nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu với lòng hy vọng và lo sợ đan xen. Mỗi giây trôi qua là một cảm giác căng thẳng và lo sợ tăng lên trong cô.
Sau một thời gian dài chờ đợi, cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra. Bác sĩ bước ra với vẻ mặt buồn bã, tay cầm một tập hồ sơ.
“Rất tiếc,” bác sĩ nói với giọng điệu nặng nề. “Bệnh nhân Tống Hoài An đã qua đời.”
Lời nói của bác sĩ như sét đánh ngang tai Khả Ny. Cô không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Mẹ của cô, người phụ nữ mà cô yêu thương nhất trên đời này, đã ra đi mãi mãi.
Sự ra đi đột ngột của mẹ khiến Khả Ny mất đi sức mạnh, và cô ngất xỉu trong vòng tay của Hà Tiểu Nhu. Bầu không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc và tiếng rơi của giọt nước mắt lặng lẽ trên sàn nhà.
Võ Đông Thăng cảm thấy trách nhiệm nặng nề, vì đã không thể bảo vệ được người mà anh yêu thương. Anh ôm lấy Khả Ny, cố gắng đem lại sự an ủi dù chính bản thân anh cũng đang chìm trong biển cảm xúc.
Khả Ny tỉnh lại ở trên giường bệnh. Trong cơn mê sảng của sự sốc và đau đớn, Khả Ny bắt đầu nhận ra sự thật đau lòng: mẹ cô đã ra đi mãi mãi, để lại cô một mình giữa biển cảm xúc dâng trào.
…
Đám tang của Tống Hoài An được tổ chức trong một không gian trang trọng và trang nghiêm, phản ánh sự tôn trọng và tình cảm sâu sắc mà mọi người dành cho bà. Những bông hoa trắng tinh khôi được sắp xếp một cách tinh tế, tạo nên một không gian yên bình và trầm tư.
Đám tang thu hút đông đảo người thân, bạn bè và đồng nghiệp của Tống Hoài An đến từ khắp nơi. Họ đều đến để tạm biệt và gửi lời chia buồn cuối cùng đến người phụ nữ tài năng.
Khả Ny đứng đó, đeo khăn trắng, nhìn xuống linh cữu của mẹ mình với ánh mắt mơ hồ, như người đang mơ màng trong cơn ác mộng. Cô nhận những lời chia buồn và sự đồng cảm từ những người thân, bạn bè và đồng nghiệp của mẹ. Mỗi lời chia buồn, Mỗi cái vỗ nhẹ lên vai của cô đều là một lời an ủi trong lúc cô đang đối diện với sự mất mát không thể nào tin được.
Võ Đông Thăng đến bên cạnh, đem đến cho Khả Ny một cốc nước, biểu hiện sự quan tâm và chia sẻ. Cô nhìn anh một cách mờ mịt, nhưng vẫn nhận lấy cốc nước và nắm chặt vào tay.
“Em không ăn nhưng nước cũng phải uống một chút chứ,” Võ Đông Thăng nói nhẹ nhàng, ân cần
Khả Ny chỉ cảm thấy nỗi đau đớn trong lòng càng trở nên sâu sắc hơn khi nghe tiếng anh nói. Cô không kìm nén được nữa, nước mắt rơi lã chã từ đôi mắt cô.
“Em uống không nổi, thật sự không nổi,” Khả Ny nói nghẹn Ngào, giọng nóng nức và đầy cảm xúc.
Võ Đông Thăng cảm nhận được sự đau đớn của Khả Ny, ôm cô vào lòng và vỗ về, không biết phải nói gì để an ủi cô trong lúc này.
“Thăng, em đã không còn mẹ rồi… không còn… mẹ,” Khả Ny nức nở, tiếng khóc rất nhỏ nhưng đầy xót xa và tuyệt vọng.
Võ Đông Thăng không còn cách nào khác ngoài việc ôm chặt Khả Ny và để cho cô khóc, cảm nhận và chia sẻ nỗi đau cùng với cô. Trong thế giới đau buồn của họ, từng giọt nước mắt rơi xuống như là biểu tượng cho một mất mát không thể nào lấp đầy được.