Chương 28: Tìm người
Võ Đông Thăng tập trung giải đố, xong việc lại đáp lời Lý Linh San
" Còn chưa biết tình hình đội khác ra sao không nên vội mừng. "
Linh San cười thầm
" Họ không ăn ý bằng chúng ta, sẽ không chiến thắng đâu "
Hơn nữa Lý Linh San trong lúc đi cùng anh nhân lúc Võ Đông Thăng không để ý đã âm thầm di chuyển, chỉnh sửa một số tấm bảng trong khu vực giải đố.
Cô ta tinh vi thay đổi vị trí của một số bảng chỉ dẫn, khiến cho các đội chơi khác sẽ gặp khó khăn trong việc tìm kiếm đường đi chính
[ Còn chưa biết kẻ ngốc nào sẽ bị lừa nữa ]
Nghĩ xong trong lòng liền mừng thầm, danh hiệu cặp đôi hoàn hảo này nhất định phải là của bọn họ. Cả Võ Đông Thăng cũng vậy cô ta còn muốn luôn cả anh.
Niềm vui chưa được bao lâu thì từ đằng xa có người hớt hãi chạy về phía họ, Lý Linh San cau mày
" Anh Kim Triều? "
Võ Đông Thăng ngẩng cao đầu, híp mắt nhìn người vừa chạy đến, anh thở hồng hộc từng hơi khó khăn
" Hai người, hai người có trông thấy Khả Ny không? "
Nét mặt Võ Đông Thăng tối đi, trở nên vô cùng khó coi. Giọng anh mang theo sự khẩn trương
" Nó rõ hơn đi, không phải mày đi cùng cậu ấy sao? Khả Ny rốt cuộc làm sao? "
Lâm Kim Triều nói hết tình hình cho Võ Đông Thăng biết, sợ tới mức tay chân đổ đầy mồ hôi
" Đều tại tôi, đang lẽ không nên đồng ý với em ấy chuyện tách ra đi một mình nếu không cũng không có chuyện. Bây giờ gọi điện cho em ấy cũng không được thật tình không biết làm sao. "
Lòng anh thắt lại, sớm biết để cô bên cạnh người khác sẽ không an toàn mà. Nếu cô thật sự có chuyện gì, anh…phải làm sao?
Võ Đông Thăng gấp gáp lục lấy chiếc đèn pin trong hộp vừa tìm được
" Thông báo cho mọi người biết, tôi đi tìm Khả Ny "
Nói xong lại không chút do dự mà tức tốc chạy đi. Lý Linh San chỉ biết nhìn theo gọi lớn
" Đông Thăng không được. Tập hợp mọi người lại trước đã rồi chia nhau đi tìm "
Anh hét to đáp lại, bỏ mặc suy nghĩ của Lý Linh San
" Không kịp "
Khả Ny quan trọng hơn, anh không thể nấn ná thêm lúc nào nữa. Hơn ai hết anh hiểu rõ sự nguy hiểm nếu đi lạc ở nơi này, không thể để cô đợi lâu.
Lý Linh San ấm ức nhìn theo dáng anh khuất dần, một xíu nữa, chỉ một xíu nữa thôi thì cô ta và anh đã hoàn thành nhiệm vụ vậy mà…Tống Khả Ny, lại là Tống Khả Ny. Cô xuất hiện cướp hết sự quan tâm từ anh, thanh mai trúc mã cũng bỏ mặc không ngó ngàng đến.
Cô ả cắn răng đay nghiến
[ Tống Khả Ny, chúng ta kết thù rồi ]
…
Võ Đông Thăng nhanh chóng rời khỏi khu vực thử thách và bắt đầu cuộc tìm kiếm Khả Ny. Anh ta nhớ lại những lời nói của Lâm Kim Triều, và anh ta bắt đầu đi theo hướng nơi Khả Ny và anh ta đã tách nhau ra.
Anh không ngừng hô to tên Khả Ny, hy vọng rằng cô ta sẽ nghe thấy tiếng mình, tuy nhiên một thời gian dài trôi qus anh không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Mọi người nhận được tin tức từ Lâm Kim Triều đều lập tức dừng ngay trò chơi lại mà tản ra tìm kiếm cô. Mười mấy con người lục tung hết khu thử thách cũng không thấy đâu.
Võ Đông Thăng càng lúc càng lo lắng. Anh lấy điện thoại gọi cho cô mấy cuộc đều không được, bản thân cũng đã đi càng lúc càng xa đến tận bên ngoài cánh rừng, chỉ cần đi vào trong nữa tín hiệu sẽ không thể liên lạc được.
Anh đã dặn rõ đội ngũ chuẩn bị cho trò chơi này không được tiến sâu vào rừng vì nó quá nguy hiểm…nhưng lại không thể ngoại trừ việc Khả Ny bị lạc rồi.
Không nghĩ ngợi nhiều liền bắt đầu đi vào bên trong, bản thân gọi tên cô đến khản cổ, không còn sức nữa anh chuyển sang tìm kiếm trong im lặng những chỗ đáng nghi nhất.
Nơi đây trước kia có người canh chừng để tránh bọn trộm gỗ hoành hành, về sau bọn trộm gỗ đều bị bắt đã không còn ai ở nữa, không có người hỗ trợ anh. Nghĩ tới đây bước chân anh có phần khựng lại, anh nhớ tới điều gì đó
" Phải rồi, còn nơi đó "
Võ Đông Thăng xoay người tìm kiếm theo một hướng khác, anh dốc hết tốc lực chạy nhanh tới nơi trong đầu đang nghĩ, chỉ chốc lát sau anh dừng lại trước một chiếc thùng container lớn, tiếng gió thổi mạnh nhưng lại không át được âm thanh dịu dàng quen thuộc kia.
Từng giai điệu ngân nga, có đau đớn tuyệt vọng cũng có mong chờ.
Cô không biết mình đã ở đây bao lâu, đèn đội đầu và điện thoại đã hết pin không gian chìm ngập trong bóng tối, cô cứ ngồi yên mãi như vậy hát khúc ca bản thân vừa viết còn dang dở.
Bỗng nhiên, Khả Ny nghe thấy tiếng động từ bên ngoài.Cô mò mẫn lối đi vội vàng áp tai vào cửa, cố gắng nghe ngóng xem tiếng động gì. Khả Ny nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đang tiến về phía này, cô còn chưa kịp phản ứng thì cách cửa đã được mở toang ra, luồng khí trời xộc vào khoang mũi vô cùng dễ chịu khiến cô phải hít thở thêm mấy lần. Ánh đèn rọi vào mắt chói lóa khiến cô không nhận ra ai chỉ nghe tiếng gọi thân thuộc
" Ny à "
Là Võ Đông Thăng, cô biết chắc anh sẽ tìm thấy cô mà, bản thân trong cơn hoản loạn có hơi kích động, điều cô mong chờ cuối cùng cũng đã xảy ra. Cả người run lên cô ngả về trước ôm lấy anh, giọt nước mắt nóng hổi chảy vào cổ Võ Đông Thăng. Anh siết chặt cánh tay ôm lấy cô trấn an
" Đừng sợ Ny à, mình đến rồi. "
Anh vuốt nhẹ phía sau lưng cô
" Đừng khóc. Đều tại mình không tìm thấy cậu sớm hơn, là lỗi của mình. "
Từ giọng nói không còn hơi sức của anh, mồ hôi ướt đẫm vai áo, cô biết rằng anh đã tìm mình rất lâu rồi. Khả Ny mếu máo trong vòng tay anh, nước mắt cứ tuôn trào không thể ngừng lại được, cô như thế anh lại càng thấy có lỗi
" Mình vẫn luôn đợi cậu "
Anh đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên má cô, ánh mắt anh tràn đầy sự yêu thương và quan tâm.
" Về thôi, mọi người đang đợi cậu "
Chân cẳng đã sớm tê cứng, cô không thể đi được nữa. Võ Đông Thăng không nói một lời cứ như vệ cúi người cõng cô trên lưng, từng bước đi đều vô cùng vững chãi.
Họ đi qua những con đường mòn, tiếng côn trùng rả rích vang vọng trong màn đêm.Ánh trăng lấp lánh soi sáng con đường, tô điểm cho khung cảnh thêm lãng mạn và huyền ảo. Khả Ny tựa đầu vào vai Võ Đông Thăng, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh bên tai.
Cô nói với anh về những gì đã diễn ra, Võ Đông Thăng giữ im lặng lắng nghe lời giải thích.Cô nhìn chiếc bóng của hai người chồng lên nhau liên tục di chuyển, dần dần bản thân cũng vì mệt mà lịm đi.
Lòng cô tràn ngập niềm hạnh phúc và biết ơn. Cám ơn vì anh đã đến
" Còn chưa biết tình hình đội khác ra sao không nên vội mừng. "
Linh San cười thầm
" Họ không ăn ý bằng chúng ta, sẽ không chiến thắng đâu "
Hơn nữa Lý Linh San trong lúc đi cùng anh nhân lúc Võ Đông Thăng không để ý đã âm thầm di chuyển, chỉnh sửa một số tấm bảng trong khu vực giải đố.
Cô ta tinh vi thay đổi vị trí của một số bảng chỉ dẫn, khiến cho các đội chơi khác sẽ gặp khó khăn trong việc tìm kiếm đường đi chính
[ Còn chưa biết kẻ ngốc nào sẽ bị lừa nữa ]
Nghĩ xong trong lòng liền mừng thầm, danh hiệu cặp đôi hoàn hảo này nhất định phải là của bọn họ. Cả Võ Đông Thăng cũng vậy cô ta còn muốn luôn cả anh.
Niềm vui chưa được bao lâu thì từ đằng xa có người hớt hãi chạy về phía họ, Lý Linh San cau mày
" Anh Kim Triều? "
Võ Đông Thăng ngẩng cao đầu, híp mắt nhìn người vừa chạy đến, anh thở hồng hộc từng hơi khó khăn
" Hai người, hai người có trông thấy Khả Ny không? "
Nét mặt Võ Đông Thăng tối đi, trở nên vô cùng khó coi. Giọng anh mang theo sự khẩn trương
" Nó rõ hơn đi, không phải mày đi cùng cậu ấy sao? Khả Ny rốt cuộc làm sao? "
Lâm Kim Triều nói hết tình hình cho Võ Đông Thăng biết, sợ tới mức tay chân đổ đầy mồ hôi
" Đều tại tôi, đang lẽ không nên đồng ý với em ấy chuyện tách ra đi một mình nếu không cũng không có chuyện. Bây giờ gọi điện cho em ấy cũng không được thật tình không biết làm sao. "
Lòng anh thắt lại, sớm biết để cô bên cạnh người khác sẽ không an toàn mà. Nếu cô thật sự có chuyện gì, anh…phải làm sao?
Võ Đông Thăng gấp gáp lục lấy chiếc đèn pin trong hộp vừa tìm được
" Thông báo cho mọi người biết, tôi đi tìm Khả Ny "
Nói xong lại không chút do dự mà tức tốc chạy đi. Lý Linh San chỉ biết nhìn theo gọi lớn
" Đông Thăng không được. Tập hợp mọi người lại trước đã rồi chia nhau đi tìm "
Anh hét to đáp lại, bỏ mặc suy nghĩ của Lý Linh San
" Không kịp "
Khả Ny quan trọng hơn, anh không thể nấn ná thêm lúc nào nữa. Hơn ai hết anh hiểu rõ sự nguy hiểm nếu đi lạc ở nơi này, không thể để cô đợi lâu.
Lý Linh San ấm ức nhìn theo dáng anh khuất dần, một xíu nữa, chỉ một xíu nữa thôi thì cô ta và anh đã hoàn thành nhiệm vụ vậy mà…Tống Khả Ny, lại là Tống Khả Ny. Cô xuất hiện cướp hết sự quan tâm từ anh, thanh mai trúc mã cũng bỏ mặc không ngó ngàng đến.
Cô ả cắn răng đay nghiến
[ Tống Khả Ny, chúng ta kết thù rồi ]
…
Võ Đông Thăng nhanh chóng rời khỏi khu vực thử thách và bắt đầu cuộc tìm kiếm Khả Ny. Anh ta nhớ lại những lời nói của Lâm Kim Triều, và anh ta bắt đầu đi theo hướng nơi Khả Ny và anh ta đã tách nhau ra.
Anh không ngừng hô to tên Khả Ny, hy vọng rằng cô ta sẽ nghe thấy tiếng mình, tuy nhiên một thời gian dài trôi qus anh không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Mọi người nhận được tin tức từ Lâm Kim Triều đều lập tức dừng ngay trò chơi lại mà tản ra tìm kiếm cô. Mười mấy con người lục tung hết khu thử thách cũng không thấy đâu.
Võ Đông Thăng càng lúc càng lo lắng. Anh lấy điện thoại gọi cho cô mấy cuộc đều không được, bản thân cũng đã đi càng lúc càng xa đến tận bên ngoài cánh rừng, chỉ cần đi vào trong nữa tín hiệu sẽ không thể liên lạc được.
Anh đã dặn rõ đội ngũ chuẩn bị cho trò chơi này không được tiến sâu vào rừng vì nó quá nguy hiểm…nhưng lại không thể ngoại trừ việc Khả Ny bị lạc rồi.
Không nghĩ ngợi nhiều liền bắt đầu đi vào bên trong, bản thân gọi tên cô đến khản cổ, không còn sức nữa anh chuyển sang tìm kiếm trong im lặng những chỗ đáng nghi nhất.
Nơi đây trước kia có người canh chừng để tránh bọn trộm gỗ hoành hành, về sau bọn trộm gỗ đều bị bắt đã không còn ai ở nữa, không có người hỗ trợ anh. Nghĩ tới đây bước chân anh có phần khựng lại, anh nhớ tới điều gì đó
" Phải rồi, còn nơi đó "
Võ Đông Thăng xoay người tìm kiếm theo một hướng khác, anh dốc hết tốc lực chạy nhanh tới nơi trong đầu đang nghĩ, chỉ chốc lát sau anh dừng lại trước một chiếc thùng container lớn, tiếng gió thổi mạnh nhưng lại không át được âm thanh dịu dàng quen thuộc kia.
Từng giai điệu ngân nga, có đau đớn tuyệt vọng cũng có mong chờ.
Cô không biết mình đã ở đây bao lâu, đèn đội đầu và điện thoại đã hết pin không gian chìm ngập trong bóng tối, cô cứ ngồi yên mãi như vậy hát khúc ca bản thân vừa viết còn dang dở.
Bỗng nhiên, Khả Ny nghe thấy tiếng động từ bên ngoài.Cô mò mẫn lối đi vội vàng áp tai vào cửa, cố gắng nghe ngóng xem tiếng động gì. Khả Ny nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đang tiến về phía này, cô còn chưa kịp phản ứng thì cách cửa đã được mở toang ra, luồng khí trời xộc vào khoang mũi vô cùng dễ chịu khiến cô phải hít thở thêm mấy lần. Ánh đèn rọi vào mắt chói lóa khiến cô không nhận ra ai chỉ nghe tiếng gọi thân thuộc
" Ny à "
Là Võ Đông Thăng, cô biết chắc anh sẽ tìm thấy cô mà, bản thân trong cơn hoản loạn có hơi kích động, điều cô mong chờ cuối cùng cũng đã xảy ra. Cả người run lên cô ngả về trước ôm lấy anh, giọt nước mắt nóng hổi chảy vào cổ Võ Đông Thăng. Anh siết chặt cánh tay ôm lấy cô trấn an
" Đừng sợ Ny à, mình đến rồi. "
Anh vuốt nhẹ phía sau lưng cô
" Đừng khóc. Đều tại mình không tìm thấy cậu sớm hơn, là lỗi của mình. "
Từ giọng nói không còn hơi sức của anh, mồ hôi ướt đẫm vai áo, cô biết rằng anh đã tìm mình rất lâu rồi. Khả Ny mếu máo trong vòng tay anh, nước mắt cứ tuôn trào không thể ngừng lại được, cô như thế anh lại càng thấy có lỗi
" Mình vẫn luôn đợi cậu "
Anh đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên má cô, ánh mắt anh tràn đầy sự yêu thương và quan tâm.
" Về thôi, mọi người đang đợi cậu "
Chân cẳng đã sớm tê cứng, cô không thể đi được nữa. Võ Đông Thăng không nói một lời cứ như vệ cúi người cõng cô trên lưng, từng bước đi đều vô cùng vững chãi.
Họ đi qua những con đường mòn, tiếng côn trùng rả rích vang vọng trong màn đêm.Ánh trăng lấp lánh soi sáng con đường, tô điểm cho khung cảnh thêm lãng mạn và huyền ảo. Khả Ny tựa đầu vào vai Võ Đông Thăng, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh bên tai.
Cô nói với anh về những gì đã diễn ra, Võ Đông Thăng giữ im lặng lắng nghe lời giải thích.Cô nhìn chiếc bóng của hai người chồng lên nhau liên tục di chuyển, dần dần bản thân cũng vì mệt mà lịm đi.
Lòng cô tràn ngập niềm hạnh phúc và biết ơn. Cám ơn vì anh đã đến