Chương 19: Đi dạo với trái dâu nhỏ
Sáng hôm sau, tiếng chim hót líu lo đánh thức Tống Khả Ny dậy. Cô vươn vai, nhìn ra ngoài cửa sổ và mỉm cười. Trời đã sáng, mưa đã tạnh, bầu trời cao xanh trong veo, chỉ còn lại những đám mây trắng bồng bềnh trôi lững, dụi mắt một cái liền nhớ đến sự tồn tại của người thứ 2 trong ngôi. Cô tức tốc bước vào nhà vệ sinh cá nhân, rửa mặt đánh răng và thay đồ. Hôm nay không phải đến trường, cô chọn một bộ váy hoa nhẹ nhàng, nữ tính.
Hai chân nhỏ thoăn thoắt bước xuống nhà, tìm anh đây là điều đầu tiên cô nghĩ đến sau khi thức giấc. Xuống đến phòng khách nhìn sang chiếc ghế sofa, Võ Đông Thăng đã không còn ở đó. Chăn gối trên sofa vẫn còn nguyên vị trí, chứng tỏ anh mới rời đi cách đây không lâu.
Khả Ny mỉm cười, cảm thấy ấm áp trong lòng. Dù chỉ là một lời hứa nhỏ, nhưng Võ Đông Thăng đã thực hiện nó một cách trọn vẹn.
Khả Ny không thấy anh đâu. Cô gọi to:
"Võ Đông Thăng, cậu dậy chưa?"
Không có tiếng trả lời. Khả Ny đi vào bếp, thấy trên bàn đã bày sẵn bữa sáng. Một đĩa bánh mì ốp la nóng hổi, một ly sữa tươi và một quả táo.
"Cậu dậy sớm làm bữa sáng cho tớ à?"
Khả Ny hỏi bằng giọng đầy ngạc nhiên.
"Ừ, tớ biết cậu có thói quen ăn sáng nên làm mấy món đơn giản. Đồ có sẵn trong tủ lạnh thôi "
Võ Đông Thăng bước vào bếp, nụ cười rạng rỡ trên môi. Anh đã thay lại quần áo của mình, quần tây sơmi tối màu, tay áo sắn lên. Trên người mang theo chiếc tạp dề của cô
"Cảm ơn cậu nhiều nhé!"
Thú thật Khả Ny có hơi cảm động, anh là người bạn đầu tiên nấu ăn cho cô, trước kia đều là mẹ hoặc người làm trong nhà thực hiện, người quan tâm cô từng chi tiết nhỏ nhặt như vậy chắc chỉ có Võ Đông Thăng.
Hai người cùng ăn sáng, trò chuyện vui vẻ về những dự định cho ngày hôm nay. Anh cắn quả táo nói
" Hôm nay cậu rảnh không? "
Cả hai người có cùng lịch học, anh biết chắc cô không bận việc nhưng vẫn hỏi câu này.
Tống Khả Ny uống xong ly sữa cô dùng khăn giấy lau miệng thành thật gật đầu
" Hôm nay không bận, bài tập tối qua cùng cậu giải hết rồi "
Câu trả lời rất vừa ý anh, Võ Đông Thăng nói tiếp
" Đổi gió không? Muốn đưa cậu đi tham quan đây đó, đằng nào cậu cũng chưa hiểu rõ về nơi này "
Thú thật đây là một ý tưởng không tồi, những thứ về thôn Giao Thủy cô vẫn chưa hiểu hết, nếu qnh đã tình nguyện vậy thì chỉ có thể lợi dụng trái dâu nhỏ này một chút.
" Được, vậy hôm nay mình theo cậu, địa điểm tùy cậu quyết định. "
Dùng bữa xong Võ Đông Thăng lai tranh với cô về việc rửa chén, anh kéo Khả Ny ra một góc xa gian bếp
" Để mình "
Tống Khả Ny cảm thấy không ổn chút nào, cô là chủ nhà nhưng chuyện gì cũng phải vào tay anh
" Cậu cứ như vậy tớ chưa được làm gì cả. "
Anh phì cười lắc đầu lại bắt tay vào việc dọn bát
" Tay của cậu không nên dùng để dọn dẹp "
[ Tay của cậu nên dùng để viết nhạc, để đánh đàn và cầm micro ]
Anh vẫn luôn nghĩ như thế, Võ Đông Thăng làm mọi thứ một cách thuần thục không giống với dáng vẻ đạo mạo thứ gì cũng không biết, mỗi ngày ở cạnh người này anh đều khiến cho cô nhận ra một điểm mới mà trước nay chưa từng ai bắt gặp.
Xong xuôi mọi thứ cả hai liền cùng nhau rời khỏi nhà, bầu trời quang đãng sau cơn mưa quả thật rất thích hợp cho một chuyến dạo mát. Khả Ny mặc váy dài tùng rộng, cô không gặp khó khăn trong việc ngồi moto, Võ Đông Thăng hành động theo thói quen giúp cô cài quai mũ rồi ổn định vị trí. Chiếc xe lăn bánh bon bon trên con đường làng quanh co, gió mát lùa qua tóc mang theo hương thơm của hoa cỏ.
Điểm đến đầu tiên của họ là một khu chợ quê nằm cách trường học không xa. Chợ quê tấp nập người mua kẻ bán, những sạp hàng bày bán đủ loại sản phẩm nông sản tươi ngon, từ rau củ quả cho đến thịt cá, gia cầm. Khả Ny thích thú nhìn ngắm những quầy hàng đầy ắp màu sắc, những người bán hàng hiền hậu và những sản phẩm độc đáo mà cô chưa từng thấy ở thành phố.
Khả Ny không thể kìm nén được sự tò mò, cô di chuyển qua từng gian hàng, hỏi han về giá cả và nguồn gốc của các sản phẩm. Võ Đông Thăng kiên nhẫn đi theo bên cạnh, thỉnh thoảng giải thích cho cô những điều cô chưa hiểu. Anh khoái chí nhìn ngắm vẻ mặt thích thú của Khả Ny, cảm thấy vui vẻ vì đã đưa cô đến một nơi mà cô có thể khám phá những điều mới mẻ.
" Cậu thích không? "
Cô gật đầu mắt vẫn láo liên nhìn cái gian hàng, miệng đáp lời anh
" Mình có, ở thành phố không có mấy thứ này. Bình thường mình cũng không có dịp đến những nơi như vậy "
Không phải mẹ không dành thời gian cho cô chỉ là bà ấy không có nhiều thời gian nên chưa từng cùng Khả Ny làm những chuyện dạo chơi thế này.
Tiếp theo, Võ Đông Thăng đưa cô đến thăm thú một ngôi đền cổ nằm trên đỉnh đồi. Ngôi đền được xây dựng từ lâu đời, mang đậm dấu ấn thời gian với những bức tượng Phật uy nghiêm và những hoa văn tinh xảo. Đông Thăng kể cho Khả Ny nghe về lịch sử của ngôi đền và những câu chuyện truyền thuyết liên quan đến nơi đây. Khả Ny lắng nghe chăm chú, cảm nhận được sự linh thiêng và thanh bình của chốn tâm linh này.
Đứng dưới những bức tượng Phật cả hai thành khẩn nguyện cầu. Người đầy đủ không nhiều mong cầu Tống Khả Ny chỉ đơn giản muốn những người thân xung quanh cô được khỏe mạnh hạnh phúc. Xong lại ngó sang Võ Đông Thăng, anh vẫn đang rất thành tâm khấn vái, cô trông thấy nụ cười hạnh phúc trên môi của anh liền không khỏi tò mò.
" Trái dâu nhỏ, cậu nguyện điều gì lại vui như vậy? "
Anh không giấu giếm được sự vui vẻ nhưng vẫn giữ im lặng lời nguyện cầu
" Nếu nơi này thật sự linh thiêng thì kiếp sau mình sẽ nói cậu biết "
Cô xua tay bỏ đi trước không quan tâm đến anh
" Cậu toàn ăn nói khó hiểu "
Sở dĩ nói như vậy bởi vì anh đã từng nghe ở đâu đó nếu kiếp này cùng nhau bái Phật, kiếp sau sẽ có thể gặp lại nhau. Anh hy vọng nhiều kiếp sau nữa đều có thể tìm thấy cô.
Cuối ngày họ đi xuống chân đồi và dạo quanh bên bờ sông. Dòng sông lững lờ trôi, mang theo những tiếng chim hót líu lo và tiếng lá cây xào xạc. Dần dần, mặt trời bắt đầu lặn, nhuộm cả bầu trời thành một màu đỏ rực rỡ.
Bầu trời tối dần, chỉ còn lại ánh sáng le lói từ những ngôi nhà ven sông. Võ Đông Thăng đứng dậy và nói:
" Về nhà thôi nào! "
Hai chân nhỏ thoăn thoắt bước xuống nhà, tìm anh đây là điều đầu tiên cô nghĩ đến sau khi thức giấc. Xuống đến phòng khách nhìn sang chiếc ghế sofa, Võ Đông Thăng đã không còn ở đó. Chăn gối trên sofa vẫn còn nguyên vị trí, chứng tỏ anh mới rời đi cách đây không lâu.
Khả Ny mỉm cười, cảm thấy ấm áp trong lòng. Dù chỉ là một lời hứa nhỏ, nhưng Võ Đông Thăng đã thực hiện nó một cách trọn vẹn.
Khả Ny không thấy anh đâu. Cô gọi to:
"Võ Đông Thăng, cậu dậy chưa?"
Không có tiếng trả lời. Khả Ny đi vào bếp, thấy trên bàn đã bày sẵn bữa sáng. Một đĩa bánh mì ốp la nóng hổi, một ly sữa tươi và một quả táo.
"Cậu dậy sớm làm bữa sáng cho tớ à?"
Khả Ny hỏi bằng giọng đầy ngạc nhiên.
"Ừ, tớ biết cậu có thói quen ăn sáng nên làm mấy món đơn giản. Đồ có sẵn trong tủ lạnh thôi "
Võ Đông Thăng bước vào bếp, nụ cười rạng rỡ trên môi. Anh đã thay lại quần áo của mình, quần tây sơmi tối màu, tay áo sắn lên. Trên người mang theo chiếc tạp dề của cô
"Cảm ơn cậu nhiều nhé!"
Thú thật Khả Ny có hơi cảm động, anh là người bạn đầu tiên nấu ăn cho cô, trước kia đều là mẹ hoặc người làm trong nhà thực hiện, người quan tâm cô từng chi tiết nhỏ nhặt như vậy chắc chỉ có Võ Đông Thăng.
Hai người cùng ăn sáng, trò chuyện vui vẻ về những dự định cho ngày hôm nay. Anh cắn quả táo nói
" Hôm nay cậu rảnh không? "
Cả hai người có cùng lịch học, anh biết chắc cô không bận việc nhưng vẫn hỏi câu này.
Tống Khả Ny uống xong ly sữa cô dùng khăn giấy lau miệng thành thật gật đầu
" Hôm nay không bận, bài tập tối qua cùng cậu giải hết rồi "
Câu trả lời rất vừa ý anh, Võ Đông Thăng nói tiếp
" Đổi gió không? Muốn đưa cậu đi tham quan đây đó, đằng nào cậu cũng chưa hiểu rõ về nơi này "
Thú thật đây là một ý tưởng không tồi, những thứ về thôn Giao Thủy cô vẫn chưa hiểu hết, nếu qnh đã tình nguyện vậy thì chỉ có thể lợi dụng trái dâu nhỏ này một chút.
" Được, vậy hôm nay mình theo cậu, địa điểm tùy cậu quyết định. "
Dùng bữa xong Võ Đông Thăng lai tranh với cô về việc rửa chén, anh kéo Khả Ny ra một góc xa gian bếp
" Để mình "
Tống Khả Ny cảm thấy không ổn chút nào, cô là chủ nhà nhưng chuyện gì cũng phải vào tay anh
" Cậu cứ như vậy tớ chưa được làm gì cả. "
Anh phì cười lắc đầu lại bắt tay vào việc dọn bát
" Tay của cậu không nên dùng để dọn dẹp "
[ Tay của cậu nên dùng để viết nhạc, để đánh đàn và cầm micro ]
Anh vẫn luôn nghĩ như thế, Võ Đông Thăng làm mọi thứ một cách thuần thục không giống với dáng vẻ đạo mạo thứ gì cũng không biết, mỗi ngày ở cạnh người này anh đều khiến cho cô nhận ra một điểm mới mà trước nay chưa từng ai bắt gặp.
Xong xuôi mọi thứ cả hai liền cùng nhau rời khỏi nhà, bầu trời quang đãng sau cơn mưa quả thật rất thích hợp cho một chuyến dạo mát. Khả Ny mặc váy dài tùng rộng, cô không gặp khó khăn trong việc ngồi moto, Võ Đông Thăng hành động theo thói quen giúp cô cài quai mũ rồi ổn định vị trí. Chiếc xe lăn bánh bon bon trên con đường làng quanh co, gió mát lùa qua tóc mang theo hương thơm của hoa cỏ.
Điểm đến đầu tiên của họ là một khu chợ quê nằm cách trường học không xa. Chợ quê tấp nập người mua kẻ bán, những sạp hàng bày bán đủ loại sản phẩm nông sản tươi ngon, từ rau củ quả cho đến thịt cá, gia cầm. Khả Ny thích thú nhìn ngắm những quầy hàng đầy ắp màu sắc, những người bán hàng hiền hậu và những sản phẩm độc đáo mà cô chưa từng thấy ở thành phố.
Khả Ny không thể kìm nén được sự tò mò, cô di chuyển qua từng gian hàng, hỏi han về giá cả và nguồn gốc của các sản phẩm. Võ Đông Thăng kiên nhẫn đi theo bên cạnh, thỉnh thoảng giải thích cho cô những điều cô chưa hiểu. Anh khoái chí nhìn ngắm vẻ mặt thích thú của Khả Ny, cảm thấy vui vẻ vì đã đưa cô đến một nơi mà cô có thể khám phá những điều mới mẻ.
" Cậu thích không? "
Cô gật đầu mắt vẫn láo liên nhìn cái gian hàng, miệng đáp lời anh
" Mình có, ở thành phố không có mấy thứ này. Bình thường mình cũng không có dịp đến những nơi như vậy "
Không phải mẹ không dành thời gian cho cô chỉ là bà ấy không có nhiều thời gian nên chưa từng cùng Khả Ny làm những chuyện dạo chơi thế này.
Tiếp theo, Võ Đông Thăng đưa cô đến thăm thú một ngôi đền cổ nằm trên đỉnh đồi. Ngôi đền được xây dựng từ lâu đời, mang đậm dấu ấn thời gian với những bức tượng Phật uy nghiêm và những hoa văn tinh xảo. Đông Thăng kể cho Khả Ny nghe về lịch sử của ngôi đền và những câu chuyện truyền thuyết liên quan đến nơi đây. Khả Ny lắng nghe chăm chú, cảm nhận được sự linh thiêng và thanh bình của chốn tâm linh này.
Đứng dưới những bức tượng Phật cả hai thành khẩn nguyện cầu. Người đầy đủ không nhiều mong cầu Tống Khả Ny chỉ đơn giản muốn những người thân xung quanh cô được khỏe mạnh hạnh phúc. Xong lại ngó sang Võ Đông Thăng, anh vẫn đang rất thành tâm khấn vái, cô trông thấy nụ cười hạnh phúc trên môi của anh liền không khỏi tò mò.
" Trái dâu nhỏ, cậu nguyện điều gì lại vui như vậy? "
Anh không giấu giếm được sự vui vẻ nhưng vẫn giữ im lặng lời nguyện cầu
" Nếu nơi này thật sự linh thiêng thì kiếp sau mình sẽ nói cậu biết "
Cô xua tay bỏ đi trước không quan tâm đến anh
" Cậu toàn ăn nói khó hiểu "
Sở dĩ nói như vậy bởi vì anh đã từng nghe ở đâu đó nếu kiếp này cùng nhau bái Phật, kiếp sau sẽ có thể gặp lại nhau. Anh hy vọng nhiều kiếp sau nữa đều có thể tìm thấy cô.
Cuối ngày họ đi xuống chân đồi và dạo quanh bên bờ sông. Dòng sông lững lờ trôi, mang theo những tiếng chim hót líu lo và tiếng lá cây xào xạc. Dần dần, mặt trời bắt đầu lặn, nhuộm cả bầu trời thành một màu đỏ rực rỡ.
Bầu trời tối dần, chỉ còn lại ánh sáng le lói từ những ngôi nhà ven sông. Võ Đông Thăng đứng dậy và nói:
" Về nhà thôi nào! "