Chương 94: Món quà đặc biệt
Sau khi mọi người đã ra về, Khả Ny và Võ Đông Thăng trở lại ngôi nhà tân hôn của họ, ngôi nhà cũ ở thôn Giao Thủy chứ không phải là dinh thự gì. Cả hai đều cảm thấy khá mệt trong khoảng thời gian gần đây vì tân hôn phải chạy đôn chạy đáo nhưng lại đặc biệt hạnh phúc. Anh và cô cùng nhau dọn dẹp những món quà cưới và những tấm thiệp chúc mừng. Mỗi món quà đều chứa đựng tình yêu và sự quan tâm của bạn bè và gia đình.
Khả Ny mỉm cười khi mở một món quà từ Hiểu Huệ, đó là một khung ảnh lớn với bức ảnh của cả nhóm bạn trong ngày tốt nghiệp, hình ảnh của cô và Đông Thăng được ghép vào thật tinh tế. Khả Ny nhìn bức ảnh, mắt lấp lánh
“Chúng ta đã có một ngày thật tuyệt vời, phải không anh?”
Võ Đông Thăng gật đầu
“Đúng vậy. Chúng ta thật sự rất may mắn vì có những người bạn như thế ở bên cạnh.”
Võ Đông Thăng kéo Khả Ny vào lòng, ôm chặt cô
" Em là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh."
Cả hai ngồi bên nhau trong im lặng, cảm nhận sự bình yên và hạnh phúc. Khả Ny nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bầu trời đêm đầy sao. Cô cảm thấy mọi thứ đều thật hoàn hảo, và rằng họ đang bước vào một chương mới đầy hứa hẹn.
Khả Ny cứ ngồi như thế một lúc Võ Đông Thăng không nhịn được kề sát tai cô thỏ thẻ
" Vợ à, cũng tới lúc rồi "
Tống Khả Ny hiểu ý anh nhưng lại vờ như không biết
" Lúc nào hả anh? " Cô tinh nghịch đáp
" Động phòng đó " Vừa nói anh vừa hành động
" Á, làm cái gì đấy? "
Khả Ny cười khúc khích khi Võ Đông Thăng bế cô lên giường. Trong ánh sáng ấm áp của căn phòng tân hôn, cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, hòa quyện với nhịp đập của người đàn ông cô yêu thương.
Võ Đông Thăng đặt Khả Ny xuống giường nhẹ nhàng, ánh mắt anh tràn đầy tình yêu và khát khao. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô, rồi từ từ di chuyển xuống môi. Nụ hôn của họ đầy đam mê, như thể tất cả những cảm xúc họ đã kìm nén bấy lâu nay đều bùng nổ trong khoảnh khắc này.
" Ny, anh đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu," anh thì thầm, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của cô.
Họ tiếp tục hôn nhau, đôi tay Võ Đông Thăng nhẹ nhàng lướt trên cơ thể Khả Ny, cảm nhận từng đường cong mềm mại. Khả Ny đáp lại bằng cách vòng tay ôm lấy cổ anh, kéo anh gần hơn, khiến nụ hôn của họ trở nên sâu lắng và mãnh liệt hơn.
Dưới ánh đèn mờ ảo, họ từ từ cởi bỏ quần áo của nhau, để lộ ra làn da trắng ngần và cơ bắp săn chắc. Võ Đông Thăng ngắm nhìn Khả Ny với ánh mắt say đắm, như thể anh đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.
“Em vẫn luôn thật xinh đẹp” anh thì thầm, đôi mắt không rời khỏi cơ thể cô.
Khả Ny cảm thấy mặt mình nóng bừng, nhưng cô không thể giấu được nụ cười hạnh phúc.
“Anh cũng vậy” cô đáp, giọng nói run run vì cảm xúc.
Họ tiếp tục âu yếm, những nụ hôn trở nên mãnh liệt hơn, đôi tay họ khám phá từng phần cơ thể của nhau. Võ Đông Thăng hôn lên cổ Khả Ny, rồi từ từ di chuyển xuống ngực, khiến cô rùng mình vì chạm vào đỉnh điểm cảm xúc.
Khả Ny tẩy trang đi lớp makeup, tháo kính áp tròng. Vết sẹo ngay mắt lẫn con ngươi màu xám đục nhìn chằm chằm anh, cô cứ nhuu vậy đã hoàn toàn buông bỏ, trần trụi trước mắt anh.
Khả Ny cảm thấy mình được trân trọng và yêu thương. Cô mỉm cười, kéo anh lại gần hơn. Võ Đông Thăng cúi xuống, hôn nhẹ lên cổ cô, cảm nhận được mùi hương quen thuộc và ngọt ngào. Khả Ny khẽ rên lên, cảm giác từng đợt sóng hạnh phúc trào dâng trong lòng.
Họ tiếp tục khám phá nhau, từng cử chỉ đều đầy dịu dàng và say đắm. Khả Ny cảm nhận được tình yêu và sự trân trọng từ Võ Đông Thăng qua từng cái chạm, từng nụ hôn. Cô cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian khi được anh yêu thương và chăm sóc.
Cuối cùng, khi cả hai đã mệt nhoài, họ nằm ôm nhau trên giường, nhìn nhau đầy yêu thương. Võ Đông Thăng vuốt nhẹ lên mái tóc Khả Ny, mỉm cười hạnh phúc.
“Em biết không, anh thật sự cảm thấy may mắn khi có em trong đời” Võ Đông Thăng thì thầm, ánh mắt anh đầy chân thành.
"Em cũng vậy. Anh đã bước vào cuộc sống của em theo một cách hoàn hảo nhất. "
Khả Ny đáp lại, ánh mắt cô lấp lánh đầy tình cảm. Bây giờ cũng gần 12 giờ đêm rồi nhỉ cô xém quên mất món quà bản thân cất công chuẩn bị không biết anh có thích hay không.
" Anh thấy món quà em chuẩn bị thế nào? " Khả Ny hỏi anh, có chút mong đợi
" Quà gì đấy? "
" Anh chưa xem cái em gửi ư? "
Võ Đông Thăng ngơ ngác mò mẫn lấy điện thoại từ túi quần bộ lễ phục
" Anh không có làm việc riêng trong lúc kết hôn đâu đấy, nên anh đã tắt điện thoại. "
Khả Ny nhìn Võ Đông Thăng, ánh mắt lấp lánh niềm vui và chờ đợi. Cô đã dày công chuẩn bị món quà này, hy vọng rằng anh sẽ thích. Khi Võ Đông Thăng bật điện thoại, một thông báo mới hiện lên màn hình từ Khả Ny.
“Em gửi gì cho anh vậy?” anh hỏi, giọng đầy tò mò.
“Anh mở xem đi,” Khả Ny nói, nụ cười tươi nở trên môi.
Võ Đông Thăng mở tin nhắn và thấy một đoạn video. Anh bấm vào và hình ảnh Khả Ny hiện lên, ngồi trước một cây đàn piano trong phòng nhạc. Cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản, tóc xõa tự nhiên, và gương mặt đầy sự tập trung.
" Ông xã, đây là món quà em muốn dành cho anh trong ngày đặc biệt này " giọng Khả Ny vang lên trong video, ấm áp và chân thành.
"Bài hát này là Kathy viết riêng cho anh, để thể hiện tình yêu và lòng biết ơn của em dành cho anh. Hôm nay Kathy không đeo mặt nạ nữa, trước anh em thật sự không có gì để giấu giếm. "
Võ Đông Thăng chăm chú nhìn màn hình, lòng anh dâng trào cảm xúc. Khả Ny bắt đầu chơi những nốt nhạc đầu tiên, tiếng piano vang lên nhẹ nhàng, dịu dàng như tình yêu của cô dành cho anh. Giọng hát của Khả Ny cất lên, trong trẻo và đầy cảm xúc
“Trong ánh mắt anh, em tìm thấy bình yên, trong vòng tay anh, em tìm thấy hạnh phúc. Anh là người em chờ đợi, là nơi em thuộc về. Dù đường đời có bao gian khó, em sẽ luôn bên anh, mãi mãi.”
Võ Đông Thăng ngồi im lặng, cảm nhận từng lời ca, từng giai điệu ngọt ngào. Mắt anh không rời khỏi Khả Ny, trái tim anh đập rộn ràng trong lồng ngực. Khi bài hát kết thúc, anh cảm thấy như mình vừa trải qua một hành trình yêu đương xúc động.
Võ Đông Thăng kéo Khả Ny vào lòng, ôm chặt cô.
“Anh chưa bao giờ nhận được món quà nào tuyệt vời như thế này.”
Khả Ny cảm nhận được sự ấm áp và yêu thương từ cái ôm của anh. Cô biết rằng bài hát này không chỉ là món quà mà còn là một lời hứa, một lời khẳng định tình yêu của cô dành cho anh. Cô mỉm cười, cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.
“Anh có thích không?” cô thì thầm.
"Anh yêu nó. " Võ Đông Thăng trả lời, trong mắt chỉ toàn là hình bóng cô.
Đêm đó, trong căn nhà nhỏ ở thôn Giao Thủy, hai trái tim hòa quyện vào nhau, cùng mơ về một tương lai đầy hứa hẹn và hạnh phúc. Xa nhau đã đủ rồi, giờ đã đến lúc nên trở về với nhau.
Khả Ny mỉm cười khi mở một món quà từ Hiểu Huệ, đó là một khung ảnh lớn với bức ảnh của cả nhóm bạn trong ngày tốt nghiệp, hình ảnh của cô và Đông Thăng được ghép vào thật tinh tế. Khả Ny nhìn bức ảnh, mắt lấp lánh
“Chúng ta đã có một ngày thật tuyệt vời, phải không anh?”
Võ Đông Thăng gật đầu
“Đúng vậy. Chúng ta thật sự rất may mắn vì có những người bạn như thế ở bên cạnh.”
Võ Đông Thăng kéo Khả Ny vào lòng, ôm chặt cô
" Em là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh."
Cả hai ngồi bên nhau trong im lặng, cảm nhận sự bình yên và hạnh phúc. Khả Ny nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bầu trời đêm đầy sao. Cô cảm thấy mọi thứ đều thật hoàn hảo, và rằng họ đang bước vào một chương mới đầy hứa hẹn.
Khả Ny cứ ngồi như thế một lúc Võ Đông Thăng không nhịn được kề sát tai cô thỏ thẻ
" Vợ à, cũng tới lúc rồi "
Tống Khả Ny hiểu ý anh nhưng lại vờ như không biết
" Lúc nào hả anh? " Cô tinh nghịch đáp
" Động phòng đó " Vừa nói anh vừa hành động
" Á, làm cái gì đấy? "
Khả Ny cười khúc khích khi Võ Đông Thăng bế cô lên giường. Trong ánh sáng ấm áp của căn phòng tân hôn, cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, hòa quyện với nhịp đập của người đàn ông cô yêu thương.
Võ Đông Thăng đặt Khả Ny xuống giường nhẹ nhàng, ánh mắt anh tràn đầy tình yêu và khát khao. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô, rồi từ từ di chuyển xuống môi. Nụ hôn của họ đầy đam mê, như thể tất cả những cảm xúc họ đã kìm nén bấy lâu nay đều bùng nổ trong khoảnh khắc này.
" Ny, anh đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu," anh thì thầm, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của cô.
Họ tiếp tục hôn nhau, đôi tay Võ Đông Thăng nhẹ nhàng lướt trên cơ thể Khả Ny, cảm nhận từng đường cong mềm mại. Khả Ny đáp lại bằng cách vòng tay ôm lấy cổ anh, kéo anh gần hơn, khiến nụ hôn của họ trở nên sâu lắng và mãnh liệt hơn.
Dưới ánh đèn mờ ảo, họ từ từ cởi bỏ quần áo của nhau, để lộ ra làn da trắng ngần và cơ bắp săn chắc. Võ Đông Thăng ngắm nhìn Khả Ny với ánh mắt say đắm, như thể anh đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.
“Em vẫn luôn thật xinh đẹp” anh thì thầm, đôi mắt không rời khỏi cơ thể cô.
Khả Ny cảm thấy mặt mình nóng bừng, nhưng cô không thể giấu được nụ cười hạnh phúc.
“Anh cũng vậy” cô đáp, giọng nói run run vì cảm xúc.
Họ tiếp tục âu yếm, những nụ hôn trở nên mãnh liệt hơn, đôi tay họ khám phá từng phần cơ thể của nhau. Võ Đông Thăng hôn lên cổ Khả Ny, rồi từ từ di chuyển xuống ngực, khiến cô rùng mình vì chạm vào đỉnh điểm cảm xúc.
Khả Ny tẩy trang đi lớp makeup, tháo kính áp tròng. Vết sẹo ngay mắt lẫn con ngươi màu xám đục nhìn chằm chằm anh, cô cứ nhuu vậy đã hoàn toàn buông bỏ, trần trụi trước mắt anh.
Khả Ny cảm thấy mình được trân trọng và yêu thương. Cô mỉm cười, kéo anh lại gần hơn. Võ Đông Thăng cúi xuống, hôn nhẹ lên cổ cô, cảm nhận được mùi hương quen thuộc và ngọt ngào. Khả Ny khẽ rên lên, cảm giác từng đợt sóng hạnh phúc trào dâng trong lòng.
Họ tiếp tục khám phá nhau, từng cử chỉ đều đầy dịu dàng và say đắm. Khả Ny cảm nhận được tình yêu và sự trân trọng từ Võ Đông Thăng qua từng cái chạm, từng nụ hôn. Cô cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian khi được anh yêu thương và chăm sóc.
Cuối cùng, khi cả hai đã mệt nhoài, họ nằm ôm nhau trên giường, nhìn nhau đầy yêu thương. Võ Đông Thăng vuốt nhẹ lên mái tóc Khả Ny, mỉm cười hạnh phúc.
“Em biết không, anh thật sự cảm thấy may mắn khi có em trong đời” Võ Đông Thăng thì thầm, ánh mắt anh đầy chân thành.
"Em cũng vậy. Anh đã bước vào cuộc sống của em theo một cách hoàn hảo nhất. "
Khả Ny đáp lại, ánh mắt cô lấp lánh đầy tình cảm. Bây giờ cũng gần 12 giờ đêm rồi nhỉ cô xém quên mất món quà bản thân cất công chuẩn bị không biết anh có thích hay không.
" Anh thấy món quà em chuẩn bị thế nào? " Khả Ny hỏi anh, có chút mong đợi
" Quà gì đấy? "
" Anh chưa xem cái em gửi ư? "
Võ Đông Thăng ngơ ngác mò mẫn lấy điện thoại từ túi quần bộ lễ phục
" Anh không có làm việc riêng trong lúc kết hôn đâu đấy, nên anh đã tắt điện thoại. "
Khả Ny nhìn Võ Đông Thăng, ánh mắt lấp lánh niềm vui và chờ đợi. Cô đã dày công chuẩn bị món quà này, hy vọng rằng anh sẽ thích. Khi Võ Đông Thăng bật điện thoại, một thông báo mới hiện lên màn hình từ Khả Ny.
“Em gửi gì cho anh vậy?” anh hỏi, giọng đầy tò mò.
“Anh mở xem đi,” Khả Ny nói, nụ cười tươi nở trên môi.
Võ Đông Thăng mở tin nhắn và thấy một đoạn video. Anh bấm vào và hình ảnh Khả Ny hiện lên, ngồi trước một cây đàn piano trong phòng nhạc. Cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản, tóc xõa tự nhiên, và gương mặt đầy sự tập trung.
" Ông xã, đây là món quà em muốn dành cho anh trong ngày đặc biệt này " giọng Khả Ny vang lên trong video, ấm áp và chân thành.
"Bài hát này là Kathy viết riêng cho anh, để thể hiện tình yêu và lòng biết ơn của em dành cho anh. Hôm nay Kathy không đeo mặt nạ nữa, trước anh em thật sự không có gì để giấu giếm. "
Võ Đông Thăng chăm chú nhìn màn hình, lòng anh dâng trào cảm xúc. Khả Ny bắt đầu chơi những nốt nhạc đầu tiên, tiếng piano vang lên nhẹ nhàng, dịu dàng như tình yêu của cô dành cho anh. Giọng hát của Khả Ny cất lên, trong trẻo và đầy cảm xúc
“Trong ánh mắt anh, em tìm thấy bình yên, trong vòng tay anh, em tìm thấy hạnh phúc. Anh là người em chờ đợi, là nơi em thuộc về. Dù đường đời có bao gian khó, em sẽ luôn bên anh, mãi mãi.”
Võ Đông Thăng ngồi im lặng, cảm nhận từng lời ca, từng giai điệu ngọt ngào. Mắt anh không rời khỏi Khả Ny, trái tim anh đập rộn ràng trong lồng ngực. Khi bài hát kết thúc, anh cảm thấy như mình vừa trải qua một hành trình yêu đương xúc động.
Võ Đông Thăng kéo Khả Ny vào lòng, ôm chặt cô.
“Anh chưa bao giờ nhận được món quà nào tuyệt vời như thế này.”
Khả Ny cảm nhận được sự ấm áp và yêu thương từ cái ôm của anh. Cô biết rằng bài hát này không chỉ là món quà mà còn là một lời hứa, một lời khẳng định tình yêu của cô dành cho anh. Cô mỉm cười, cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.
“Anh có thích không?” cô thì thầm.
"Anh yêu nó. " Võ Đông Thăng trả lời, trong mắt chỉ toàn là hình bóng cô.
Đêm đó, trong căn nhà nhỏ ở thôn Giao Thủy, hai trái tim hòa quyện vào nhau, cùng mơ về một tương lai đầy hứa hẹn và hạnh phúc. Xa nhau đã đủ rồi, giờ đã đến lúc nên trở về với nhau.