Chương 22: Phép thử
Tôi tỉnh cả ngủ, không biết phải đáp lại làm sao cho thuyết phục. Với những người có căn số, tận tai nghe mắt thấy như tôi thì không nói. Nhưng với một người bình thường như Hoài Ân, muốn thay đổi nhận thức trong một sớm một chiều quả thực rất khó.
"Những gì chúng ta không tin chưa chắc đã không có thật. Trên đời vẫn luôn tồn tại một nơi gọi là "thế giới bên kia", con người khi chết đi linh hồn đều sẽ lưu lạc đến đó. Có những người vì chấp niệm quá lớn mà không chịu đi đầu thai chuyển thế, vất vưởng chốn nhân gian. Lâu dần hóa thành lệ quỷ ám hại người khác, ôm mãi một giấc mộng chưa thành. Có thể nói ma quỷ do tâm mà ra, chú tâm thiện xảo, tỉnh giác rộng mở, quỷ ma không chốn dung thân."
Chính tôi còn bất ngờ trước trình độ "đạo lý" của mình. Hơi chột dạ, tôi theo bản năng liếc nhìn vẻ mặt của Hoài Ân. Nhưng biểu cảm của cô ấy đều đã bị bóng đêm che lấp.
Sau khi nghe tôi nói Hoài Ân liền im lặng. Rất lâu sau, tôi vốn tưởng cô ấy đã ngủ, thì chợt Hoài Ân lên tiếng:
"Lời cậu nói rất đúng. Quả thực có những chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta. Nhưng chuyện của anh Lâm phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ mặc kệ anh ấy như vậy?"
Nếu là tôi của ngày trước, thì có đánh chết cũng không tin vào mấy chuyện mê tín như thế này. Nhưng khi đã trải qua nhiều biến cố, chỉ có bản thân mới đủ hiểu nó đáng sợ đến nhường nào.
Đương nhiên, tôi không muốn bạn bè của mình vướng phải những rắc rối khó giải quyết. Tôi bèn đáp:
"Trước hết, chúng ta phải xác nhận xem anh Lâm có phải đang bị thứ gì đeo bám không. Tiếp đó mới tìm cách giải quyết triệt để được."
"Nhưng chúng ta làm cách nào để biết?"
"Ta sẽ làm một phép thử!"
Trong màn đêm đen đặc trước mắt, chúng tôi không biết liệu có thứ gì đó, đang âm thầm lắng nghe đoạn hội thoại này không? Nhưng chúng tôi biết mình không thể khoanh tay đứng nhìn.
Hoài Ân dường như cũng đã hạ quyết tâm, cô hỏi:
"Vậy chúng ta thực hiện nó thế nào?"
Tôi ghé sát tai Hoài Ân, thì thầm phương pháp của mình. Thực lòng tôi cũng không biết liệu nó có hiệu quả hay không. Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, cứ cố gắng hết sức trước vậy.
"Cách này liệu có ổn không?"
Hoài Ân có vẻ khá hoang mang, tôi liền trấn an cô ấy:
"Trước kia tớ đã từng thấy thầy pháp dùng cách này rồi. Cậu cứ yên tâm, anh ấy sẽ không bị tổn hại gì đâu."
Hoài Ân nghe vậy thì gật đầu. Tôi khuyên cô ấy nên đi ngủ sớm, ngày mai có lẽ sẽ là một ngày khá vất vả. Hoài Ân đồng ý, mỗi người chúng tôi đem một nỗi lòng khác nhau chìm dần vào giấc mộng.
...
Người ta thường nói, tháng giêng là tháng ăn chơi. Chưa đến ngày rằm chưa hết tết. Đương nhiên tục lệ vùng cao cũng vậy, sau lễ Nguyên Tiêu người dân mới lên nương làm rẫy. Họ quan niệm rằng, trồng trọt vào đúng thời điểm này mới đem đến một vụ mùa bội thu.
Tôi và Hoài Ân thức dậy khá sớm. Cái không khí lạnh buốt của mùa đông, giờ cũng đã chuyển dần sang tiết se lạnh đặc trưng của trời xuân Tây Bắc này.
Bên ngoài, hương nếp mới quyện cùng khói bếp bốc lên từ mấy gian nhà nhỏ, mang đến cảm giác thật thanh bình. Có lẽ họ đang tất bật chuẩn bị cho ngày lễ quan trọng này.
Chúng tôi chia nhau ra chuẩn bị những đồ dùng cần thiết. Sau một hồi bàn bạc, tôi được phân công đi mời anh Lâm tối nay cùng tụ tập.
Do ảnh hưởng từ câu chuyện của Hoài Ân, nên lúc này tôi khá đề phòng anh. Đứng trước cửa phòng một hồi lâu, mới có can đảm bước vào. Lúc này anh Lâm đã thức, đang ngồi bên bàn làm việc chăm chú viết gì đó. Thấy vậy tôi bèn gọi:
"Anh Lâm! Anh đang làm gì thế ạ?"
Anh Lâm nghe tôi gọi thì quay người lại. Đối diện với tôi vẫn là gương mặt tươi cười chẳng khác gì mọi ngày.
"Hòa đấy à, tìm anh có việc gì thế?"
Nói đoạn anh kéo chiếc ghế khác ra, khách sáo mời tôi ngồi. Tôi gượng gùng ngồi xuống mở lời:
"Chẳng là, hôm nay là tết Nguyên Tiêu. Em với Hoài Ân có làm một mâm cơm nhỏ, muốn mời anh sang chung vui."
Anh Lâm nghe tôi nói thì vui vẻ đồng ý:
"Tất nhiên rồi, nếu có chuyện gì cần phụ giúp cứ nói với anh một tiếng nhé."
Tôi vội vã xua tay:
"Không cần đâu, chuyện bếp núc này cứ để đám đàn bà con gái bọn em lo. Anh chỉ cần sang chung vui là bọn em mừng rồi!"
Sau đấy, tôi kiếm cớ rời đi. Lúc ra khỏi phòng, tôi vẫn thấy anh Lâm chẳng có gì khác thường. Mà trong phòng ảnh, một chút âm khí cũng chẳng có chứ đừng nói là ma quỷ. Chẳng lẽ lời Hoài Ân nói có gì đó sai lệch?
Nghĩ nhiều thêm nữa cũng chẳng ra. Tôi bèn gác lại chuyện ấy sang một bên, vội phụ giúp Hoài Ân.
Tôi đã tính toán cả rồi. Đầu tiên chúng tôi sẽ làm phép "thiên nhãn" soi quỷ. Kế đến, nếu thật sự phát hiện ra có gì đó nhập vào anh Lâm, sẽ lập tức khởi động trận "trục hồn". Ép vong linh đó phải xuất ra khỏi cơ thể anh.
Để tiến hành "thiên nhãn" phép không khó, mà điều khó chính là ở trận "trục hồn". Chúng tôi phải xây dựng trận pháp sao cho con quỷ không phát hiện ra.
Sau một hồi bàn bạc, đã thống nhất để tôi vẽ trận trên nền sân trước nhà. Cuối cùng sẽ trải chiếu lên, che đi mắt trận. Công tác chuẩn bị khá suôn sẻ, chẳng mấy màn đêm đã dần buông xuống. Thời gian hành động đang đến gần.
"Những gì chúng ta không tin chưa chắc đã không có thật. Trên đời vẫn luôn tồn tại một nơi gọi là "thế giới bên kia", con người khi chết đi linh hồn đều sẽ lưu lạc đến đó. Có những người vì chấp niệm quá lớn mà không chịu đi đầu thai chuyển thế, vất vưởng chốn nhân gian. Lâu dần hóa thành lệ quỷ ám hại người khác, ôm mãi một giấc mộng chưa thành. Có thể nói ma quỷ do tâm mà ra, chú tâm thiện xảo, tỉnh giác rộng mở, quỷ ma không chốn dung thân."
Chính tôi còn bất ngờ trước trình độ "đạo lý" của mình. Hơi chột dạ, tôi theo bản năng liếc nhìn vẻ mặt của Hoài Ân. Nhưng biểu cảm của cô ấy đều đã bị bóng đêm che lấp.
Sau khi nghe tôi nói Hoài Ân liền im lặng. Rất lâu sau, tôi vốn tưởng cô ấy đã ngủ, thì chợt Hoài Ân lên tiếng:
"Lời cậu nói rất đúng. Quả thực có những chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta. Nhưng chuyện của anh Lâm phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ mặc kệ anh ấy như vậy?"
Nếu là tôi của ngày trước, thì có đánh chết cũng không tin vào mấy chuyện mê tín như thế này. Nhưng khi đã trải qua nhiều biến cố, chỉ có bản thân mới đủ hiểu nó đáng sợ đến nhường nào.
Đương nhiên, tôi không muốn bạn bè của mình vướng phải những rắc rối khó giải quyết. Tôi bèn đáp:
"Trước hết, chúng ta phải xác nhận xem anh Lâm có phải đang bị thứ gì đeo bám không. Tiếp đó mới tìm cách giải quyết triệt để được."
"Nhưng chúng ta làm cách nào để biết?"
"Ta sẽ làm một phép thử!"
Trong màn đêm đen đặc trước mắt, chúng tôi không biết liệu có thứ gì đó, đang âm thầm lắng nghe đoạn hội thoại này không? Nhưng chúng tôi biết mình không thể khoanh tay đứng nhìn.
Hoài Ân dường như cũng đã hạ quyết tâm, cô hỏi:
"Vậy chúng ta thực hiện nó thế nào?"
Tôi ghé sát tai Hoài Ân, thì thầm phương pháp của mình. Thực lòng tôi cũng không biết liệu nó có hiệu quả hay không. Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, cứ cố gắng hết sức trước vậy.
"Cách này liệu có ổn không?"
Hoài Ân có vẻ khá hoang mang, tôi liền trấn an cô ấy:
"Trước kia tớ đã từng thấy thầy pháp dùng cách này rồi. Cậu cứ yên tâm, anh ấy sẽ không bị tổn hại gì đâu."
Hoài Ân nghe vậy thì gật đầu. Tôi khuyên cô ấy nên đi ngủ sớm, ngày mai có lẽ sẽ là một ngày khá vất vả. Hoài Ân đồng ý, mỗi người chúng tôi đem một nỗi lòng khác nhau chìm dần vào giấc mộng.
...
Người ta thường nói, tháng giêng là tháng ăn chơi. Chưa đến ngày rằm chưa hết tết. Đương nhiên tục lệ vùng cao cũng vậy, sau lễ Nguyên Tiêu người dân mới lên nương làm rẫy. Họ quan niệm rằng, trồng trọt vào đúng thời điểm này mới đem đến một vụ mùa bội thu.
Tôi và Hoài Ân thức dậy khá sớm. Cái không khí lạnh buốt của mùa đông, giờ cũng đã chuyển dần sang tiết se lạnh đặc trưng của trời xuân Tây Bắc này.
Bên ngoài, hương nếp mới quyện cùng khói bếp bốc lên từ mấy gian nhà nhỏ, mang đến cảm giác thật thanh bình. Có lẽ họ đang tất bật chuẩn bị cho ngày lễ quan trọng này.
Chúng tôi chia nhau ra chuẩn bị những đồ dùng cần thiết. Sau một hồi bàn bạc, tôi được phân công đi mời anh Lâm tối nay cùng tụ tập.
Do ảnh hưởng từ câu chuyện của Hoài Ân, nên lúc này tôi khá đề phòng anh. Đứng trước cửa phòng một hồi lâu, mới có can đảm bước vào. Lúc này anh Lâm đã thức, đang ngồi bên bàn làm việc chăm chú viết gì đó. Thấy vậy tôi bèn gọi:
"Anh Lâm! Anh đang làm gì thế ạ?"
Anh Lâm nghe tôi gọi thì quay người lại. Đối diện với tôi vẫn là gương mặt tươi cười chẳng khác gì mọi ngày.
"Hòa đấy à, tìm anh có việc gì thế?"
Nói đoạn anh kéo chiếc ghế khác ra, khách sáo mời tôi ngồi. Tôi gượng gùng ngồi xuống mở lời:
"Chẳng là, hôm nay là tết Nguyên Tiêu. Em với Hoài Ân có làm một mâm cơm nhỏ, muốn mời anh sang chung vui."
Anh Lâm nghe tôi nói thì vui vẻ đồng ý:
"Tất nhiên rồi, nếu có chuyện gì cần phụ giúp cứ nói với anh một tiếng nhé."
Tôi vội vã xua tay:
"Không cần đâu, chuyện bếp núc này cứ để đám đàn bà con gái bọn em lo. Anh chỉ cần sang chung vui là bọn em mừng rồi!"
Sau đấy, tôi kiếm cớ rời đi. Lúc ra khỏi phòng, tôi vẫn thấy anh Lâm chẳng có gì khác thường. Mà trong phòng ảnh, một chút âm khí cũng chẳng có chứ đừng nói là ma quỷ. Chẳng lẽ lời Hoài Ân nói có gì đó sai lệch?
Nghĩ nhiều thêm nữa cũng chẳng ra. Tôi bèn gác lại chuyện ấy sang một bên, vội phụ giúp Hoài Ân.
Tôi đã tính toán cả rồi. Đầu tiên chúng tôi sẽ làm phép "thiên nhãn" soi quỷ. Kế đến, nếu thật sự phát hiện ra có gì đó nhập vào anh Lâm, sẽ lập tức khởi động trận "trục hồn". Ép vong linh đó phải xuất ra khỏi cơ thể anh.
Để tiến hành "thiên nhãn" phép không khó, mà điều khó chính là ở trận "trục hồn". Chúng tôi phải xây dựng trận pháp sao cho con quỷ không phát hiện ra.
Sau một hồi bàn bạc, đã thống nhất để tôi vẽ trận trên nền sân trước nhà. Cuối cùng sẽ trải chiếu lên, che đi mắt trận. Công tác chuẩn bị khá suôn sẻ, chẳng mấy màn đêm đã dần buông xuống. Thời gian hành động đang đến gần.