Chương : 58
Mọi chuyện vượt ra ngoài dự liệu, cả Trình Viện lẫn Âu Trác Vỹ điều không ngờ đến, nhưng cũng chỉ còn cách cho người truy lùng tung tích của An Kiến Ngụy....
Cảnh sát liên tục tìm đến An Phi.. Anh ta cũng không nắm được tình hình của cha mình.
Để chắc chắn rằng An Phi không nói dối Trình Viện cho người giám sát anh ta...
Thật sự An Phi không biết thật, giữa trưa ngày hôm đó sau khi đưa Bạch Tố Tố đi khám thai, anh ta liền trở lại Kim Mã...Sự xuất hiện của anh ta dĩ nhiên không còn được chào đón như trước nữa, kể cả những người hằng ngày thường thân thiết với gia đình anh, giờ thái độ liền thay đổi rõ rệt...
Mặc kệ ánh mắt soi mói, người An Phi muốn tìm nhất là Lục Dẫn....
Ngặt nổi Lục Dẫn không còn nhận bắt cứ tin tức gì về An Kiến Nghị giống như ông ta bốc hơi khỏi trái đất này không bằng....
-----------------------------------------------------------
Nhìn ra khung cửa sổ, xa xa là những chiếc máy bay đanh sắp ngay ngắn, An Kiến Nghị thả từng làn khói trắng bay lơ lửg trong hư không rồi mờ dần tan mất...Đây là ngôi nhà hai tầng, nằm đối diện với sân bay, căn nhà này nằm trong hẻm nhỏ của một khu phố người Hoa...Bây giờ ai cũng nghĩ ông đã ra khỏi thành phố, nhưng từ ngày biết cảnh sát muốn truy lùng ông, ông vẫn ở yên trong thành phố xô bồ này....
Không phải nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất hay sao...?
Ngoài căn nhà có nhỏ hẹp, không sang trọng hay rộng lớn như biệt thự của ông..còn lại mọi thứ điều ổn...
Cuộc sống như thế đối với ông không gì là lạ lẫm...Từ khi là cậu nhóc mười tuổi, ông đã phải lăn lộn với xã hội nhiều lúc thê thảm đến tận cùng của khó khăn, như thế này vẫn tốt chán..
Chỉ là chán ngán cái cuộc sống trốn chui trốn nhũi như thế này...Cũng may lúc vì nghe Trần Bách báo tin, ônh đã rút tất cả tài khoản thành tiền mặt để phòng thủ bên người...
Có tiền có thể bắt quỷ xay cối!
Đưa mắt nhìn mấy người đàn ông, sắc mặt lạnh lẽo, nghiêm túc đứng chờ lệnh...
An Kiến Ngụy bún nhẹ tàn thuốc đang rực lửa rồi dúi điếu thuốc vào tấm cửa kính..ánh mắt phản chiếu tơ máu..căm phẫn bừng bừng lửa giận...hờ hững trầm giọng...
-" Dương Triết Phàm...bảy năm trước mày không chết...bảy năm sau ông đây sẽ giúp mày "
Một tên mặt áo sơ mi sọc đầu đội nón che khuất mặt bước vào, nhẹ giọng lên tiếng...
-" Ông chủ! bảy giờ tối ngày mai..Âu Trác Vỹ có mặt tại Khách Sạn Dã Thiên.... "
Ánh mắt ông dao động vài giây nở nụ cười cay độc...
-" Nếu tin tức được lan truyền..không phải đang muốn dụ tao xuất hiện à...Nếu không xuất hiện sẽ phụ lòng nó rồi...chuẩn bị theo kế hoạch...."
Bàn tay An Kiến Ngụy nắm chặt cạnh cửa..như muốn bóp nát khúc gỗ ngay lập tức...
__________________________________
Mấy ngày trôi qua không tìm được tin tức của An Kiến Ngụy....An Phi bồn chồn không yên...anh cũng đã đem mọi việc kể lại cho Bạch Tố Tố biết....
Lúc này Bạch Tố Tố từ trong bếp bước ra, mắt thấy hôm qua đến giờ An Phi luôn rơi vào trạng thái thất thần...Bên cạnh anh hơn mười năm chỉ cần cái nhíu mày của anh..cô liền biết anh có chuyện đang cố che giấu cô...
Từ khi yêu anh, cô đã lựa chọn bên cạnh anh dù trong mọi hoàn cảnh...Miễn là anh không rời bỏ cô..Chỉ nhiêu đó thôi cô đã mãn nguyện...
Dù biết trái tim anh bây giờ đã không còn dành riêng cho một mình cô..Nhưng cô sẵn sang chờ đợi, chờ đợi anh một lúc nào đó sẽ quay đầu nhìn lại..huống hồ gì bây giờ bọn họ còn có đứa bé....
An Phi quay sang thấy Bạch Tố Tố đang chăm chú nhìn mình, anh liền xuống ghế đi về hướng cô...
-" Sao thế? có mệt không...ngồi xuống đây..anh đã bảo công việc em cứ giao cho thím Lâm, không cần quan tâm mà "
Anh dìu cô ngồi xuống sô pha..bàn tay ôn nhu vuốt ve bụng cô..ánh mắt trở nên dịu dàng...Bạch Tố Tố dựa vào lòng anh....nắm lấy bàn tay anh, nở nụ cười hạnh phúc..
Dù hạnh phúc này cô có vay mượn hay dối lòng mới có được cô liền thấy thỏa mãn...
-" Phi! Anh có chuyện gì sao..có thể chia sẽ với em được không?"
Anh biết trước mặt cô anh luôn bị nhìn thấu...Dĩ nhiên chuyện của ba anh, cô cũng biết chút ít..Còn chuyện tối nay anh làm, anh không thể nói cho cô nghe được...Chỉ duy nhất lần này thôi....Sau khi giải quyết mọi chuyện của Quan Chi Âm, anh sẽ nguyện sẽ bên cô và con của anh mãi mãi...
Anh luôn tự nhận mình nợ hai người phụ nữ này quá nhiều..Với Bạch Tố Tố tình yêu song đôi với tình nghĩa, anh có thể bên cạnh chăm sóc cô..Nhưng với Quan Chi Âm, vì hành động ngu xuẩn của anh mà cô đi vào đường cùng này anh cảm thấy mình nên có một phần trách nhiệm với Quan Chi Âm,...
-" Không..anh chỉ lo lắng cho ba mà thôi...Anh cố liên lạc nhưng lại không được "
Bạch Tố Tố nắm tay anh muốn an ủi đôi lời, điện thoại An Phi liền vang lên...Khi thấy dãy số trên điện thoại, ánh mắt anh không tự chủ được liếc nhìn cô một cái....
Cũng không nghe liền mà ra ngoài....Bạch Tố Tố liền có dự cảm không lành, nếu là tin tức của An Kiến Ngụy anh đâu cần ra ngoài tránh mặt cô...
Bạch Tố Tố nhẹ nhàng bước lên thảm..đứng sau cánh cửa...cô không muốn làm những chuyện xấu hổ này..nhưng lí trí lại không thắng nổi con tim...kề sát cả người vào vách tường....
Lúc này Anh phi xoay người ra bầu trời đêm đầy sao....
-" Tôi...biết rồi...tôi đã bố trí đâu vào đó...Chỉ cần theo kế hoạch mà làm...Được Bảy giờ có mặt...tạm biệt"
Khi An Phi quay trở vào..Bạch Tố Tố đang phụ Thím Lâm dọn cơm ra bàn..nhìn thấy anh cô nở nụ cười hiền hòa...
-" Vào ăn cơm thôi anh.."
An Phi cũnh cười, tiến bước về phía cô...
Lòng không ngừng nói với cô " Xin lỗi em Tố Tố....Xong chuyện này mọi thứ sẽ ổn "
Cảnh sát liên tục tìm đến An Phi.. Anh ta cũng không nắm được tình hình của cha mình.
Để chắc chắn rằng An Phi không nói dối Trình Viện cho người giám sát anh ta...
Thật sự An Phi không biết thật, giữa trưa ngày hôm đó sau khi đưa Bạch Tố Tố đi khám thai, anh ta liền trở lại Kim Mã...Sự xuất hiện của anh ta dĩ nhiên không còn được chào đón như trước nữa, kể cả những người hằng ngày thường thân thiết với gia đình anh, giờ thái độ liền thay đổi rõ rệt...
Mặc kệ ánh mắt soi mói, người An Phi muốn tìm nhất là Lục Dẫn....
Ngặt nổi Lục Dẫn không còn nhận bắt cứ tin tức gì về An Kiến Nghị giống như ông ta bốc hơi khỏi trái đất này không bằng....
-----------------------------------------------------------
Nhìn ra khung cửa sổ, xa xa là những chiếc máy bay đanh sắp ngay ngắn, An Kiến Nghị thả từng làn khói trắng bay lơ lửg trong hư không rồi mờ dần tan mất...Đây là ngôi nhà hai tầng, nằm đối diện với sân bay, căn nhà này nằm trong hẻm nhỏ của một khu phố người Hoa...Bây giờ ai cũng nghĩ ông đã ra khỏi thành phố, nhưng từ ngày biết cảnh sát muốn truy lùng ông, ông vẫn ở yên trong thành phố xô bồ này....
Không phải nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất hay sao...?
Ngoài căn nhà có nhỏ hẹp, không sang trọng hay rộng lớn như biệt thự của ông..còn lại mọi thứ điều ổn...
Cuộc sống như thế đối với ông không gì là lạ lẫm...Từ khi là cậu nhóc mười tuổi, ông đã phải lăn lộn với xã hội nhiều lúc thê thảm đến tận cùng của khó khăn, như thế này vẫn tốt chán..
Chỉ là chán ngán cái cuộc sống trốn chui trốn nhũi như thế này...Cũng may lúc vì nghe Trần Bách báo tin, ônh đã rút tất cả tài khoản thành tiền mặt để phòng thủ bên người...
Có tiền có thể bắt quỷ xay cối!
Đưa mắt nhìn mấy người đàn ông, sắc mặt lạnh lẽo, nghiêm túc đứng chờ lệnh...
An Kiến Ngụy bún nhẹ tàn thuốc đang rực lửa rồi dúi điếu thuốc vào tấm cửa kính..ánh mắt phản chiếu tơ máu..căm phẫn bừng bừng lửa giận...hờ hững trầm giọng...
-" Dương Triết Phàm...bảy năm trước mày không chết...bảy năm sau ông đây sẽ giúp mày "
Một tên mặt áo sơ mi sọc đầu đội nón che khuất mặt bước vào, nhẹ giọng lên tiếng...
-" Ông chủ! bảy giờ tối ngày mai..Âu Trác Vỹ có mặt tại Khách Sạn Dã Thiên.... "
Ánh mắt ông dao động vài giây nở nụ cười cay độc...
-" Nếu tin tức được lan truyền..không phải đang muốn dụ tao xuất hiện à...Nếu không xuất hiện sẽ phụ lòng nó rồi...chuẩn bị theo kế hoạch...."
Bàn tay An Kiến Ngụy nắm chặt cạnh cửa..như muốn bóp nát khúc gỗ ngay lập tức...
__________________________________
Mấy ngày trôi qua không tìm được tin tức của An Kiến Ngụy....An Phi bồn chồn không yên...anh cũng đã đem mọi việc kể lại cho Bạch Tố Tố biết....
Lúc này Bạch Tố Tố từ trong bếp bước ra, mắt thấy hôm qua đến giờ An Phi luôn rơi vào trạng thái thất thần...Bên cạnh anh hơn mười năm chỉ cần cái nhíu mày của anh..cô liền biết anh có chuyện đang cố che giấu cô...
Từ khi yêu anh, cô đã lựa chọn bên cạnh anh dù trong mọi hoàn cảnh...Miễn là anh không rời bỏ cô..Chỉ nhiêu đó thôi cô đã mãn nguyện...
Dù biết trái tim anh bây giờ đã không còn dành riêng cho một mình cô..Nhưng cô sẵn sang chờ đợi, chờ đợi anh một lúc nào đó sẽ quay đầu nhìn lại..huống hồ gì bây giờ bọn họ còn có đứa bé....
An Phi quay sang thấy Bạch Tố Tố đang chăm chú nhìn mình, anh liền xuống ghế đi về hướng cô...
-" Sao thế? có mệt không...ngồi xuống đây..anh đã bảo công việc em cứ giao cho thím Lâm, không cần quan tâm mà "
Anh dìu cô ngồi xuống sô pha..bàn tay ôn nhu vuốt ve bụng cô..ánh mắt trở nên dịu dàng...Bạch Tố Tố dựa vào lòng anh....nắm lấy bàn tay anh, nở nụ cười hạnh phúc..
Dù hạnh phúc này cô có vay mượn hay dối lòng mới có được cô liền thấy thỏa mãn...
-" Phi! Anh có chuyện gì sao..có thể chia sẽ với em được không?"
Anh biết trước mặt cô anh luôn bị nhìn thấu...Dĩ nhiên chuyện của ba anh, cô cũng biết chút ít..Còn chuyện tối nay anh làm, anh không thể nói cho cô nghe được...Chỉ duy nhất lần này thôi....Sau khi giải quyết mọi chuyện của Quan Chi Âm, anh sẽ nguyện sẽ bên cô và con của anh mãi mãi...
Anh luôn tự nhận mình nợ hai người phụ nữ này quá nhiều..Với Bạch Tố Tố tình yêu song đôi với tình nghĩa, anh có thể bên cạnh chăm sóc cô..Nhưng với Quan Chi Âm, vì hành động ngu xuẩn của anh mà cô đi vào đường cùng này anh cảm thấy mình nên có một phần trách nhiệm với Quan Chi Âm,...
-" Không..anh chỉ lo lắng cho ba mà thôi...Anh cố liên lạc nhưng lại không được "
Bạch Tố Tố nắm tay anh muốn an ủi đôi lời, điện thoại An Phi liền vang lên...Khi thấy dãy số trên điện thoại, ánh mắt anh không tự chủ được liếc nhìn cô một cái....
Cũng không nghe liền mà ra ngoài....Bạch Tố Tố liền có dự cảm không lành, nếu là tin tức của An Kiến Ngụy anh đâu cần ra ngoài tránh mặt cô...
Bạch Tố Tố nhẹ nhàng bước lên thảm..đứng sau cánh cửa...cô không muốn làm những chuyện xấu hổ này..nhưng lí trí lại không thắng nổi con tim...kề sát cả người vào vách tường....
Lúc này Anh phi xoay người ra bầu trời đêm đầy sao....
-" Tôi...biết rồi...tôi đã bố trí đâu vào đó...Chỉ cần theo kế hoạch mà làm...Được Bảy giờ có mặt...tạm biệt"
Khi An Phi quay trở vào..Bạch Tố Tố đang phụ Thím Lâm dọn cơm ra bàn..nhìn thấy anh cô nở nụ cười hiền hòa...
-" Vào ăn cơm thôi anh.."
An Phi cũnh cười, tiến bước về phía cô...
Lòng không ngừng nói với cô " Xin lỗi em Tố Tố....Xong chuyện này mọi thứ sẽ ổn "