Chương 12: Chừng mực
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi trải qua vụ việc chuyến bay CA416 lao đi với vận tốc nguy hiểm và may mắn sống sót, rất nhiều hành khách cặp đôi hoặc đang trong quan hệ yêu đương đều chỉ có một trong hai kết cục
Bình thường, trước khi đi thăm mẹ, tâm trạng của Trần Gia Dư đều luôn rất tệ. Anh không thích bệnh viện, mùi thuốc khử trùng nồng nặc cùng sự vô vọng và nghiêm trang bao trùm cả bầu không khí. Thế nhưng hôm nay chuyến bay hạ cánh sớm, anh còn móc nối được quan hệ nên khá vui vẻ, ngâm nga cả quãng đường lái xe tới bệnh viện. Tuy nhiên, tâm trạng vui vẻ của anh ngay giây phút anh lấy điện thoại ra đã tan thành mây khói.
Trong Wechat, một tấm hình đại diện đã lâu không liên lạc nhảy ra. Anh vốn không hề muốn nhấn vào nhưng rồi nhìn thấy nội dung tin nhắn, anh không thể không mở ra.
Là Nghiêm Vũ.
Cô hỏi:「Gia, nghe nói dì ở Viện Ba phải không?」
Cô chỉ gọi anh bằng độc một chữ vì tên hai người họ đều có âm “yu”, bao nhiêu năm nên cũng đã quen rồi.
(Chữ “Dư – 予” và chữ “Vũ – 雨” đều phát âm là “yu”)
Một lúc sau, lại thêm một tin nhắn nữa được gửi tới:「Bố em cũng tới đấy kiểm tra sức khỏe nên em tính tiện thể tạt qua thăm dì.」
Trần Gia Dư lập tức bực bội. Anh và Nghiêm Vũ đã không liên hệ gì hơn nửa năm nay rồi. Lần cuối là khi mẹ anh vừa có kết quả chẩn đoán, Nghiêm Vũ có gọi tới an ủi vài câu. Nghiêm Vũ là kiểu người được bố mẹ nâng niu, bao bọc. Hồi hai người vẫn còn bên nhau, cô chưa bao giờ chủ động quan tâm tới bố mẹ Trần Gia Dư. Bây giờ hai người họ đã chia tay, cô lại đột nhiên nói muốn tới Viện Ba để thăm mẹ anh, có lẽ còn dụng ý khác.
Trần Gia Dư đương nhiên không ngốc. Anh vốn muốn ngó lơ nhưng rồi lại nhớ ra rằng Nghiêm Vũ là người đã nói gió thì sẽ thành mưa – cũng thật đúng với cái tên cha mẹ đặt cho cô. Anh không muốn cho Nghiêm Vũ tới gặp mẹ mình để rồi tới lúc đó lại khiến bà cảm thấy bực dọc.
(Đã nói gió thì sẽ thành mưa: ý chỉ những người đã nói là làm, hành động mau lẹ)
Anh chỉ đành nhanh chóng nhắn lại:「Gọi điện nói chuyện đi.」
Năm phút sau, Nghiêm Vũ gọi tới.
“Sao vậy?” Trần Gia Dư chẳng chào hỏi gì, hỏi thẳng luôn.
Giọng Nghiêm Vũ rất ấm áp và nhẹ nhàng. Cô nói: “Em đưa bố tới Viện Ba kiểm tra sức khỏe, nhớ anh bảo mẹ anh cũng ở đây nên muốn hỏi thử anh.”
Trần Gia Dư cau mày: “… Chú Nghiêm vẫn khỏe chứ?”
Tuy Nghiêm Vũ mắc bệnh công chúa nhưng bố mẹ cô đều là người hiền lành, tốt bụng. Đặc biệt là người bố là Hải quân đã xuất ngũ của cô, cực kỳ quý mến Trần Gia Dư.
Nghiêm Vũ nói: “Chỉ kiểm tra thôi. Ông cụ còn hỏi về anh đấy.”
Trần Gia Dư không biết nên trả lời như nào, cuối cùng vẫn quyết tâm: “Nghiêm Vũ, em muốn nói gì thì cứ nói thẳng với anh. Tâm trạng mẹ anh dạo gần đây không được vui vẻ, anh sợ bà ấy không chịu nổi kích thích. Hơn nữa, chúng ta đã chia tay được gần hai năm rồi, trí nhớ của bà cụ cũng không tốt.”
Còn vì sao lại bị kích thích, ẩn ý trong lời anh, không phải Nghiêm Vũ không nghe ra.
Sau cùng, cô nói: “Được rồi. Em muốn nói về chuyện năm ấy.”
Trần Gia Dư thở dài. Lại là chuyện năm ấy. Anh cảm thấy bản thân đã nói đi nói lại quá nhiều lần rồi, hai người họ cũng đã nói chuyện gần như đâu vào đấy rồi mà: “Lại sao nữa?”
Nghiêm Vũ nói: “Khi ấy… có phải anh để ý Lạc Khải Nguyên không. Lúc quen anh ấy, em đã chia tay anh được hai tháng rồi, phải nửa năm sau đó bọn em mới quen nhau.”
Trần Gia Dư đã đoán được đại khái: “Em chia tay với Lạc Khải Nguyên rồi hả?”
Nghiêm Vũ trước giờ luôn không thiếu người theo đuổi. Trần Gia Dư phát hiện cô dường như có chút phụ thuộc tình yêu, nếu không yêu đương thì sẽ cảm thấy trống rỗng. Bây giờ cô liên lạc với anh, Trần Gia Dư lập tức đoán ra được lý do.
Nghiêm Vũ trả lời: “Dạ, phải.”
Trần Gia Dư nói: “Hai chúng ta chia tay rồi, nguyên nhân cũng không phải vì Lạc Khải Nguyên, anh chưa từng nghi ngờ chuyện giữa hai người… Chúng ta chỉ là không phù hợp mà thôi. Em hẳn phải rõ hơn anh chứ.”
Nghiêm Vũ thấy không nói lại được anh, bèn mềm giọng: “Ừm, anh nói phải. Chỉ là… Chỉ là em nhớ anh. Em cũng biết không nên gọi điện cho anh nhưng mà em…”
Giọng cô mang chút nghẹn ngào. Cô có lời muốn nói nhưng lại không dám nói – đó là “Anh là người đối xử với em tốt nhất, chẳng ai tốt được bằng anh cả”. Đây là lời thật lòng, song nếu nói ra thì lại quá lùng túng.
Trần Gia Dư cực kỳ khó chịu. Anh vốn là người ăn mềm không ăn cứng. Anh thấy đối phương nghẹn ngào như vậy thì cũng không muốn tiếp tục truy hỏi nữa. Dù sao lúc chia tay cũng là anh đề nghị hai người họ chia tay trong vui vẻ, sau này nếu cô cần giúp đỡ thì cứ tới tìm anh. Hiện tại, Nghiêm Vũ “cần giúp đỡ” rồi đó nên tới tìm anh. Dường như trong nhận thức của cô, việc này rất hợp lý.
Hồi đầu, Nghiêm Vũ là tiếp viên hàng không làm cùng hãng với Trần Gia Dư. Thật ra nếu xét về ngoại hình thì Nghiêm Vũ không phải người xinh đẹp nhất, có rất nhiều nữ tiếp viên xinh đẹp hơn cô. Thế nhưng tính cách Nghiêm Vũ lại giống như một núi băng, thêm việc cô sở hữu một khuôn mặt người mẫu, nên đồng nghiệp đều nói cô cao ngạo, lạnh lùng.
Trần Gia Dư cảm thấy cô gái này rất thú vị. Anh theo cô hơn nửa năm thì hai người chính thức yêu đương. Thế nhưng sau khi quen nhau, anh nhận ra Nghiêm Vũ dường như đã thay đổi. Cô thường soi mói từ những chuyện rất nhỏ nhặt. Trong mắt cô, Trần Gia Dư phải là một người bạn trai hoàn hảo, ra ngoài có thể khoe khoang, về nhà phải hiếu thuận với phụ huynh, ngày nghỉ phải dọn dẹp vệ sinh, ở nhà phải nấu cơm, đi ăn hàng phải trả tiền, bay chặng nội địa thì phải về nhà hàng ngày, bay chặng quốc tế thì phải mua mỹ phẩm cho cô.
Thời gian đầu Trần Gia Dư cảm thấy làm thêm chút chuyện để cô vui vẻ cũng là việc nên làm. Những người yêu cũ của anh chưa từng có ai sau khi chia tay quay lại nói anh làm chưa đủ tốt cả. Thế nhưng, về sau anh nhận ra, cách yêu đương của hai người họ ngay từ đầu đã sai rồi. Anh cứ cho đi và cho đi, còn Nghiêm Vũ thì cứ nhận lấy và nhận lấy.
Trần Gia Dư bỗng nhiên nhận ra, nửa đời trước, anh đã đổ quá nhiều tâm huyết để có thể “vượt trên mong đợi”. Anh để tâm tới ánh mắt của cha mẹ và bạn bè xung quanh. Anh luôn phải làm tốt hơn những gì mọi người mong muốn. Chuyện này cũng không thể trách Nghiêm Vũ. Nghiêm Vũ chẳng qua chỉ dùng cái vòng luẩn quẩn trong tư duy của anh để trói buộc anh và nhận lấy những gì phù hợp với ý nguyện bản thân.
Chừng hơn một tháng trước tai nạn hạ cánh khẩn cấp ở Hồng Kông, Trần Gia Dư bắt đầu nhận thấy có điều gì đó không đúng. Nghiêm Vũ đề cập tới chuyện kết hôn. Trần Gia Dư, lần đầu tiên kể từ khi hai người bắt đầu yêu nhau, đã từ chối cô.
Sau vụ việc ở Hồng Kông, Nghiêm Vũ mắt đỏ hoe, một lần nữa đề cập tới chuyện đó. Trần Gia Dư lần thứ hai từ chối cô.
Rất lâu sau đó, anh tình cờ đọc được một bài báo phân tích chuyên sâu có viết rằng: Trong khoảng thời gian ngắn sau khi trải qua vụ việc chuyến bay CA416 lao đi với vận tốc nguy hiểm và may mắn sống sót, rất nhiều hành khách cặp đôi hoặc đang trong quan hệ yêu đương đều chỉ có một trong hai kết cục: hoặc là kết hôn, thề nguyền bên nhau trọn đời; hoặc là chia tay. Cuộc đời quá ngắn ngủi, khi nhận thức được đôi bên không thích hợp thì muốn kiếm tìm tình yêu đích thực.
Anh nhận ra, anh và Nghiêm Vũ thuộc vế sau.
Phương Hạo và Cố Thuần hẹn đi ăn ở khu gần nhà anh. Địa điểm cuối cùng vẫn do Cố Thuần lựa chọn, Phương Hạo nói mình mắc chứng sợ hãi khi ra quyết định.
Cố Thuần khăng khăng muốn mời nhưng Phương Hạo kiên quyết muốn AA. Thật ra anh cũng biết sau câu anh mời tôi sẽ là “Bữa sau để tôi mời anh nhé”.
Cố Thuần rất có lòng, nói với anh: “Hôm đó tôi có tra thử về nghề nghiệp của mấy cậu. Thấy bảo lương lậu không thật sự cao mà lại cực kỳ vất vả.”
Nếu là người khác nói thì có thể có phần xúc phạm, nhưng Cố Thuần lại rất lịch sự. Phương Hạo mỉm cười, không để bụng: “Ừm, vẫn đủ ăn một bữa.” Hơn nữa Phương Hạo cũng không ngờ y lại để tâm tới vậy, còn tìm hiểu xem công việc của kiểm soát viên không lưu là làm những gì.
Cố Thuần không tranh được với anh, bèn để anh chia nửa hóa đơn.
Ăn tối xong, hai người họ về nhà Phương Hạo. Cố Thuần ngó trái ngó phải, sau đó bảo: “Nhà cậu đẹp thật đấy, rất ấm cúng.”
Căn hộ của Phương Hạo ở cạnh sân bay Đại Hưng nên tương đối rộng. Hơn một năm trở lại đây anh cũng góp chút gạch đá cho căn hộ, treo thêm một tấm bản đồ.
Phương Hạo rất thích bản đồ. Tuy bình thường lúc làm việc anh phải quan sát bản đồ radar mọi giây mọi phút nhưng anh vẫn không thấy ngán. Mấy tháng nay, Phương Hạo còn đem đi rửa một ít ảnh đen trắng của mình. Anh có một tủ để ảnh chụp chung cùng mẹ và em trai; còn có một tủ khác trưng bày các mẫu mô hình tàu bay mà anh sưu tập.
Toàn bộ đồ nội thất trong nhà đều mang hơi hướng retro, nếu dùng ngôn ngữ ngày nay để nói thì là phong cách giữa thế kỷ hiện đại, nhiều đồ đạc được mua từ chợ đồ cũ. Cả căn hộ mang một bầu không khí ấm áp.
(Phong cách Retro hay Phong cách giữa thế kỷ hiện đại (Mid-Century Modern): cả hai khái niệm này đều chỉ phong cách được hình thành từ giữa các năm 30 đến những năm 70 của thế kỷ 20, là sự kết hợp giữa nét cổ điển, sang trọng của quá khứ và nét thanh lịch, phóng khoáng của hiện đại)
Cố Thuần nhìn thấy chỗ mô hình tàu bay có đủ các mẫu máy bay chờ khách thương mại thì cảm thấy khá thú vị: “Cậu sưu tầm mấy cái này à.”
Phương Hạo đáp: “Ừm, bắt đầu từ hồi đại học. Sau này công việc thuận tiện cho việc sưu tầm nên càng lúc càng nhiều.”
Cố Thuần cảm thấy mới lạ, nhấc lên một chiếc DC-9[1], sau đó lại cầm một chiếc EMR-15: “Đây là máy bay chở khách sao? Tôi chưa bao giờ nhìn thấy loại máy bay nhỏ như này ở sân bay.”
Phương Hạo trả lời: “Lưu lượng hành khách trong nước lớn nên về cơ bản thì đều sử dụng các loại tàu bay từ 737 trở lên. Ở Mỹ có rất nhiều nơi có chặng bay sử dụng tàu bay loại nhỏ như này. Tôi còn từng ngồi một chiếc tàu bay chở khách dành cho bảy người cơ,” Sau đó anh chỉ sang bên cạnh: “Cậu thường xuyên đi công tác nhỉ? Mấy mẫu này chắc cậu từng ngồi rất nhiều lần rồi, 737, 747, 777, 787[2], còn có Airbus A320, A330 [3]…”
Cố Thuần nhìn bộ dạng chăm chú của anh, cũng có chút bị hấp dẫn. Phương Hạo ngắm mô hình tàu bay còn y thì ngắm góc nghiêng của Phương Hạo.
Đường nét khuôn mặt Phương Hạo theo lý mà nói cũng không phải dạng tuyệt đẹp. Anh sở hữu một đôi mày lưỡi kiếm, đôi mắt một mí, đuôi mắt hếch lên, một chiếc mũi nhỏ cùng cánh môi rất mỏng. Mỗi bộ phận nếu nhìn tách biệt thì đều rất đỗi phổ thông nhưng khi đặt chung với nhau lại cực kỳ hòa hợp, là dạng khuôn mặt càng ngắm càng thấy thoải mái.
Bọn họ ngồi ở phòng khách xem phim. Là một bộ phim văn nghệ của châu Âu, nhẹ nhàng mà lê thê, mang theo chút sắc dục của tuổi trẻ. Phim còn chưa xem xong, hai người họ đã chuyển nửa cuối vào phòng ngủ của Phương Hạo.
Tối đó, Cố Thuần thấy Phương Hạo không hề có ý giữ mình ở lại thì bèn chào tạm rồi ra về. Khi ngồi lên xe đã mười một giờ đúng, Cố Thuần khẽ thở dài. Y vẫn luôn biết chừng mực.
Phương Hạo đứng bên cửa sổ nhìn Cố Thuần ra về, cũng thở dài. Anh có thể nhận ra Cố Thuần có ý với mình, thế nhưng anh lại không hề rung động.
[2] Boeing 737, 747, 777, 787: Đây là các dòng máy bay của hãng Boeing, một trong hai hãng sản xuất may bay lớn nhất thế giới. Trong mỗi dòng lại có các thế hệ và các đời khác nhau, ví dụ dòng Boeing 737 có thế hệ đầu là 737 Original (gồm các đời 737-100, 737-200), thế hệ thứ hai là 737 Classic (gồm các đời 737-300, 737-400, 737-500), thế hệ thứ ba là 737 NG (gồm các đời 737-600, 737-700, 737-800, 737-900) và thế hệ thứ tư là 737 MAX (gồm các đời 737 MAX 7, 737 MAX 8, 737 MAX 9, 737 MAX 10)
[3] Airbus A320, A330: Đây là các dòng máy bay của hãng Airbus
Trong khi đó với Boeing thì cửa sổ sau cùng và cửa sổ liền kề thường tạo thành một hình chữ V. Hình dưới đây từ trái qua phải là 737, 747, 757, 767 và 777.
Sau khi trải qua vụ việc chuyến bay CA416 lao đi với vận tốc nguy hiểm và may mắn sống sót, rất nhiều hành khách cặp đôi hoặc đang trong quan hệ yêu đương đều chỉ có một trong hai kết cục
Bình thường, trước khi đi thăm mẹ, tâm trạng của Trần Gia Dư đều luôn rất tệ. Anh không thích bệnh viện, mùi thuốc khử trùng nồng nặc cùng sự vô vọng và nghiêm trang bao trùm cả bầu không khí. Thế nhưng hôm nay chuyến bay hạ cánh sớm, anh còn móc nối được quan hệ nên khá vui vẻ, ngâm nga cả quãng đường lái xe tới bệnh viện. Tuy nhiên, tâm trạng vui vẻ của anh ngay giây phút anh lấy điện thoại ra đã tan thành mây khói.
Trong Wechat, một tấm hình đại diện đã lâu không liên lạc nhảy ra. Anh vốn không hề muốn nhấn vào nhưng rồi nhìn thấy nội dung tin nhắn, anh không thể không mở ra.
Là Nghiêm Vũ.
Cô hỏi:「Gia, nghe nói dì ở Viện Ba phải không?」
Cô chỉ gọi anh bằng độc một chữ vì tên hai người họ đều có âm “yu”, bao nhiêu năm nên cũng đã quen rồi.
(Chữ “Dư – 予” và chữ “Vũ – 雨” đều phát âm là “yu”)
Một lúc sau, lại thêm một tin nhắn nữa được gửi tới:「Bố em cũng tới đấy kiểm tra sức khỏe nên em tính tiện thể tạt qua thăm dì.」
Trần Gia Dư lập tức bực bội. Anh và Nghiêm Vũ đã không liên hệ gì hơn nửa năm nay rồi. Lần cuối là khi mẹ anh vừa có kết quả chẩn đoán, Nghiêm Vũ có gọi tới an ủi vài câu. Nghiêm Vũ là kiểu người được bố mẹ nâng niu, bao bọc. Hồi hai người vẫn còn bên nhau, cô chưa bao giờ chủ động quan tâm tới bố mẹ Trần Gia Dư. Bây giờ hai người họ đã chia tay, cô lại đột nhiên nói muốn tới Viện Ba để thăm mẹ anh, có lẽ còn dụng ý khác.
Trần Gia Dư đương nhiên không ngốc. Anh vốn muốn ngó lơ nhưng rồi lại nhớ ra rằng Nghiêm Vũ là người đã nói gió thì sẽ thành mưa – cũng thật đúng với cái tên cha mẹ đặt cho cô. Anh không muốn cho Nghiêm Vũ tới gặp mẹ mình để rồi tới lúc đó lại khiến bà cảm thấy bực dọc.
(Đã nói gió thì sẽ thành mưa: ý chỉ những người đã nói là làm, hành động mau lẹ)
Anh chỉ đành nhanh chóng nhắn lại:「Gọi điện nói chuyện đi.」
Năm phút sau, Nghiêm Vũ gọi tới.
“Sao vậy?” Trần Gia Dư chẳng chào hỏi gì, hỏi thẳng luôn.
Giọng Nghiêm Vũ rất ấm áp và nhẹ nhàng. Cô nói: “Em đưa bố tới Viện Ba kiểm tra sức khỏe, nhớ anh bảo mẹ anh cũng ở đây nên muốn hỏi thử anh.”
Trần Gia Dư cau mày: “… Chú Nghiêm vẫn khỏe chứ?”
Tuy Nghiêm Vũ mắc bệnh công chúa nhưng bố mẹ cô đều là người hiền lành, tốt bụng. Đặc biệt là người bố là Hải quân đã xuất ngũ của cô, cực kỳ quý mến Trần Gia Dư.
Nghiêm Vũ nói: “Chỉ kiểm tra thôi. Ông cụ còn hỏi về anh đấy.”
Trần Gia Dư không biết nên trả lời như nào, cuối cùng vẫn quyết tâm: “Nghiêm Vũ, em muốn nói gì thì cứ nói thẳng với anh. Tâm trạng mẹ anh dạo gần đây không được vui vẻ, anh sợ bà ấy không chịu nổi kích thích. Hơn nữa, chúng ta đã chia tay được gần hai năm rồi, trí nhớ của bà cụ cũng không tốt.”
Còn vì sao lại bị kích thích, ẩn ý trong lời anh, không phải Nghiêm Vũ không nghe ra.
Sau cùng, cô nói: “Được rồi. Em muốn nói về chuyện năm ấy.”
Trần Gia Dư thở dài. Lại là chuyện năm ấy. Anh cảm thấy bản thân đã nói đi nói lại quá nhiều lần rồi, hai người họ cũng đã nói chuyện gần như đâu vào đấy rồi mà: “Lại sao nữa?”
Nghiêm Vũ nói: “Khi ấy… có phải anh để ý Lạc Khải Nguyên không. Lúc quen anh ấy, em đã chia tay anh được hai tháng rồi, phải nửa năm sau đó bọn em mới quen nhau.”
Trần Gia Dư đã đoán được đại khái: “Em chia tay với Lạc Khải Nguyên rồi hả?”
Nghiêm Vũ trước giờ luôn không thiếu người theo đuổi. Trần Gia Dư phát hiện cô dường như có chút phụ thuộc tình yêu, nếu không yêu đương thì sẽ cảm thấy trống rỗng. Bây giờ cô liên lạc với anh, Trần Gia Dư lập tức đoán ra được lý do.
Nghiêm Vũ trả lời: “Dạ, phải.”
Trần Gia Dư nói: “Hai chúng ta chia tay rồi, nguyên nhân cũng không phải vì Lạc Khải Nguyên, anh chưa từng nghi ngờ chuyện giữa hai người… Chúng ta chỉ là không phù hợp mà thôi. Em hẳn phải rõ hơn anh chứ.”
Nghiêm Vũ thấy không nói lại được anh, bèn mềm giọng: “Ừm, anh nói phải. Chỉ là… Chỉ là em nhớ anh. Em cũng biết không nên gọi điện cho anh nhưng mà em…”
Giọng cô mang chút nghẹn ngào. Cô có lời muốn nói nhưng lại không dám nói – đó là “Anh là người đối xử với em tốt nhất, chẳng ai tốt được bằng anh cả”. Đây là lời thật lòng, song nếu nói ra thì lại quá lùng túng.
Trần Gia Dư cực kỳ khó chịu. Anh vốn là người ăn mềm không ăn cứng. Anh thấy đối phương nghẹn ngào như vậy thì cũng không muốn tiếp tục truy hỏi nữa. Dù sao lúc chia tay cũng là anh đề nghị hai người họ chia tay trong vui vẻ, sau này nếu cô cần giúp đỡ thì cứ tới tìm anh. Hiện tại, Nghiêm Vũ “cần giúp đỡ” rồi đó nên tới tìm anh. Dường như trong nhận thức của cô, việc này rất hợp lý.
Hồi đầu, Nghiêm Vũ là tiếp viên hàng không làm cùng hãng với Trần Gia Dư. Thật ra nếu xét về ngoại hình thì Nghiêm Vũ không phải người xinh đẹp nhất, có rất nhiều nữ tiếp viên xinh đẹp hơn cô. Thế nhưng tính cách Nghiêm Vũ lại giống như một núi băng, thêm việc cô sở hữu một khuôn mặt người mẫu, nên đồng nghiệp đều nói cô cao ngạo, lạnh lùng.
Trần Gia Dư cảm thấy cô gái này rất thú vị. Anh theo cô hơn nửa năm thì hai người chính thức yêu đương. Thế nhưng sau khi quen nhau, anh nhận ra Nghiêm Vũ dường như đã thay đổi. Cô thường soi mói từ những chuyện rất nhỏ nhặt. Trong mắt cô, Trần Gia Dư phải là một người bạn trai hoàn hảo, ra ngoài có thể khoe khoang, về nhà phải hiếu thuận với phụ huynh, ngày nghỉ phải dọn dẹp vệ sinh, ở nhà phải nấu cơm, đi ăn hàng phải trả tiền, bay chặng nội địa thì phải về nhà hàng ngày, bay chặng quốc tế thì phải mua mỹ phẩm cho cô.
Thời gian đầu Trần Gia Dư cảm thấy làm thêm chút chuyện để cô vui vẻ cũng là việc nên làm. Những người yêu cũ của anh chưa từng có ai sau khi chia tay quay lại nói anh làm chưa đủ tốt cả. Thế nhưng, về sau anh nhận ra, cách yêu đương của hai người họ ngay từ đầu đã sai rồi. Anh cứ cho đi và cho đi, còn Nghiêm Vũ thì cứ nhận lấy và nhận lấy.
Trần Gia Dư bỗng nhiên nhận ra, nửa đời trước, anh đã đổ quá nhiều tâm huyết để có thể “vượt trên mong đợi”. Anh để tâm tới ánh mắt của cha mẹ và bạn bè xung quanh. Anh luôn phải làm tốt hơn những gì mọi người mong muốn. Chuyện này cũng không thể trách Nghiêm Vũ. Nghiêm Vũ chẳng qua chỉ dùng cái vòng luẩn quẩn trong tư duy của anh để trói buộc anh và nhận lấy những gì phù hợp với ý nguyện bản thân.
Chừng hơn một tháng trước tai nạn hạ cánh khẩn cấp ở Hồng Kông, Trần Gia Dư bắt đầu nhận thấy có điều gì đó không đúng. Nghiêm Vũ đề cập tới chuyện kết hôn. Trần Gia Dư, lần đầu tiên kể từ khi hai người bắt đầu yêu nhau, đã từ chối cô.
Sau vụ việc ở Hồng Kông, Nghiêm Vũ mắt đỏ hoe, một lần nữa đề cập tới chuyện đó. Trần Gia Dư lần thứ hai từ chối cô.
Rất lâu sau đó, anh tình cờ đọc được một bài báo phân tích chuyên sâu có viết rằng: Trong khoảng thời gian ngắn sau khi trải qua vụ việc chuyến bay CA416 lao đi với vận tốc nguy hiểm và may mắn sống sót, rất nhiều hành khách cặp đôi hoặc đang trong quan hệ yêu đương đều chỉ có một trong hai kết cục: hoặc là kết hôn, thề nguyền bên nhau trọn đời; hoặc là chia tay. Cuộc đời quá ngắn ngủi, khi nhận thức được đôi bên không thích hợp thì muốn kiếm tìm tình yêu đích thực.
Anh nhận ra, anh và Nghiêm Vũ thuộc vế sau.
Phương Hạo và Cố Thuần hẹn đi ăn ở khu gần nhà anh. Địa điểm cuối cùng vẫn do Cố Thuần lựa chọn, Phương Hạo nói mình mắc chứng sợ hãi khi ra quyết định.
Cố Thuần khăng khăng muốn mời nhưng Phương Hạo kiên quyết muốn AA. Thật ra anh cũng biết sau câu anh mời tôi sẽ là “Bữa sau để tôi mời anh nhé”.
Cố Thuần rất có lòng, nói với anh: “Hôm đó tôi có tra thử về nghề nghiệp của mấy cậu. Thấy bảo lương lậu không thật sự cao mà lại cực kỳ vất vả.”
Nếu là người khác nói thì có thể có phần xúc phạm, nhưng Cố Thuần lại rất lịch sự. Phương Hạo mỉm cười, không để bụng: “Ừm, vẫn đủ ăn một bữa.” Hơn nữa Phương Hạo cũng không ngờ y lại để tâm tới vậy, còn tìm hiểu xem công việc của kiểm soát viên không lưu là làm những gì.
Cố Thuần không tranh được với anh, bèn để anh chia nửa hóa đơn.
Ăn tối xong, hai người họ về nhà Phương Hạo. Cố Thuần ngó trái ngó phải, sau đó bảo: “Nhà cậu đẹp thật đấy, rất ấm cúng.”
Căn hộ của Phương Hạo ở cạnh sân bay Đại Hưng nên tương đối rộng. Hơn một năm trở lại đây anh cũng góp chút gạch đá cho căn hộ, treo thêm một tấm bản đồ.
Phương Hạo rất thích bản đồ. Tuy bình thường lúc làm việc anh phải quan sát bản đồ radar mọi giây mọi phút nhưng anh vẫn không thấy ngán. Mấy tháng nay, Phương Hạo còn đem đi rửa một ít ảnh đen trắng của mình. Anh có một tủ để ảnh chụp chung cùng mẹ và em trai; còn có một tủ khác trưng bày các mẫu mô hình tàu bay mà anh sưu tập.
Toàn bộ đồ nội thất trong nhà đều mang hơi hướng retro, nếu dùng ngôn ngữ ngày nay để nói thì là phong cách giữa thế kỷ hiện đại, nhiều đồ đạc được mua từ chợ đồ cũ. Cả căn hộ mang một bầu không khí ấm áp.
(Phong cách Retro hay Phong cách giữa thế kỷ hiện đại (Mid-Century Modern): cả hai khái niệm này đều chỉ phong cách được hình thành từ giữa các năm 30 đến những năm 70 của thế kỷ 20, là sự kết hợp giữa nét cổ điển, sang trọng của quá khứ và nét thanh lịch, phóng khoáng của hiện đại)
Cố Thuần nhìn thấy chỗ mô hình tàu bay có đủ các mẫu máy bay chờ khách thương mại thì cảm thấy khá thú vị: “Cậu sưu tầm mấy cái này à.”
Phương Hạo đáp: “Ừm, bắt đầu từ hồi đại học. Sau này công việc thuận tiện cho việc sưu tầm nên càng lúc càng nhiều.”
Cố Thuần cảm thấy mới lạ, nhấc lên một chiếc DC-9[1], sau đó lại cầm một chiếc EMR-15: “Đây là máy bay chở khách sao? Tôi chưa bao giờ nhìn thấy loại máy bay nhỏ như này ở sân bay.”
Phương Hạo trả lời: “Lưu lượng hành khách trong nước lớn nên về cơ bản thì đều sử dụng các loại tàu bay từ 737 trở lên. Ở Mỹ có rất nhiều nơi có chặng bay sử dụng tàu bay loại nhỏ như này. Tôi còn từng ngồi một chiếc tàu bay chở khách dành cho bảy người cơ,” Sau đó anh chỉ sang bên cạnh: “Cậu thường xuyên đi công tác nhỉ? Mấy mẫu này chắc cậu từng ngồi rất nhiều lần rồi, 737, 747, 777, 787[2], còn có Airbus A320, A330 [3]…”
Cố Thuần nhìn bộ dạng chăm chú của anh, cũng có chút bị hấp dẫn. Phương Hạo ngắm mô hình tàu bay còn y thì ngắm góc nghiêng của Phương Hạo.
Đường nét khuôn mặt Phương Hạo theo lý mà nói cũng không phải dạng tuyệt đẹp. Anh sở hữu một đôi mày lưỡi kiếm, đôi mắt một mí, đuôi mắt hếch lên, một chiếc mũi nhỏ cùng cánh môi rất mỏng. Mỗi bộ phận nếu nhìn tách biệt thì đều rất đỗi phổ thông nhưng khi đặt chung với nhau lại cực kỳ hòa hợp, là dạng khuôn mặt càng ngắm càng thấy thoải mái.
Bọn họ ngồi ở phòng khách xem phim. Là một bộ phim văn nghệ của châu Âu, nhẹ nhàng mà lê thê, mang theo chút sắc dục của tuổi trẻ. Phim còn chưa xem xong, hai người họ đã chuyển nửa cuối vào phòng ngủ của Phương Hạo.
Tối đó, Cố Thuần thấy Phương Hạo không hề có ý giữ mình ở lại thì bèn chào tạm rồi ra về. Khi ngồi lên xe đã mười một giờ đúng, Cố Thuần khẽ thở dài. Y vẫn luôn biết chừng mực.
Phương Hạo đứng bên cửa sổ nhìn Cố Thuần ra về, cũng thở dài. Anh có thể nhận ra Cố Thuần có ý với mình, thế nhưng anh lại không hề rung động.
- Chú thích:
[2] Boeing 737, 747, 777, 787: Đây là các dòng máy bay của hãng Boeing, một trong hai hãng sản xuất may bay lớn nhất thế giới. Trong mỗi dòng lại có các thế hệ và các đời khác nhau, ví dụ dòng Boeing 737 có thế hệ đầu là 737 Original (gồm các đời 737-100, 737-200), thế hệ thứ hai là 737 Classic (gồm các đời 737-300, 737-400, 737-500), thế hệ thứ ba là 737 NG (gồm các đời 737-600, 737-700, 737-800, 737-900) và thế hệ thứ tư là 737 MAX (gồm các đời 737 MAX 7, 737 MAX 8, 737 MAX 9, 737 MAX 10)
[3] Airbus A320, A330: Đây là các dòng máy bay của hãng Airbus
- Funfact: Một điểm khác biệt để bạn có thể phân biệt tàu bay của Boeing và tàu bay của Airbus khi nhìn thoáng qua.
Trong khi đó với Boeing thì cửa sổ sau cùng và cửa sổ liền kề thường tạo thành một hình chữ V. Hình dưới đây từ trái qua phải là 737, 747, 757, 767 và 777.