Chương : 69
Trác Dạ Hàn cũng cho là phải.
Hắn thi thoảng bắt Vũ Hạo phân tán tư tưởng vào những việc thế này, ít khi cho Vũ Hạo một chút thảnh thơi nghĩ đến "cái khác". Tạm thời Vũ Hạo chưa có động tĩnh gì, Dạ Hàn cũng chưa sờ gáy, chờ hành động của đối phương để tính bước tiếp theo. Hắn chỉ đi có một ngày rồi trở về, còn Vũ Hạo chắc ở lại lâu dài, cứ cắt cử người giám sát cho yên tâm.
Sau khi bàn xong việc, nhìn ngoài trời đã sẩm tối, hai bọn họ cùng dùng bữa với nhau. Đã lâu lắm rồi, chẳng ai nhớ lần cuối cùng ngồi ăn cơm cùng nhau là khi nào. Nói là ăn, thực chất rượu cứ cạn dần mà đũa vẫn chưa nhấc lên.
Cả Mộc Hoan và Xung Tự đều không được phép đi theo, bọn họ chẳng có ai để trò chuyện. Nhân buổi tối nay, bỗng chốc trở thành bạn rượu.
Con người thật là kì lạ.
Lúc đối địch thì cố sống cố chết xâu xé nhau, chà đạp nhau để đạt được mục đích. Cũng hai con người ấy, nhưng có lúc lại yên tĩnh cùng uống rượu, ngắm trăng. Nhưng chẳng ai biết được bọn họ trong đầu đang nghĩ những gì, đang toan tính những gì.
Mấy vò rượu xếp gần đó, Trác Dạ Hàn thản nhiên uống hết chén này đến chén khác trong khi Vũ Hạo còn ngồi chần chừ.
-Không uống sao?
-Đệ không quen uống rượu. Hoàng thượng cũng uống ít thôi, mai hồi cung rồi.
-Thế sao?-Dạ Hàn nhướn mày nhìn hắn.-Nhị gia từ bao giờ lại lo lắng cho trẫm vậy?
Trác Vũ Hạo không trả lời. Hắn quay ra nhìn trời, về đêm trăng sáng dịu. Tiếng côn trùng kêu râm ran đâm vào màn đêm tĩnh lặng.
Vũ Hạo đối mặt với Dạ Hàn hổ thẹn vô cùng, bởi trong lòng hắn lúc này đang thầm nhớ đến Diễm Cơ.
Hắn tự hỏi không biết giờ này nàng đang làm gì. Cơ thể Diễm Cơ vốn yếu ớt, nay lại mang thai, liệu sức khoẻ có ổn định không?
Lần trước đến thăm, trông làn da trắng nhợt của nàng, Vũ Hạo thấy xót xa vô cùng. Lần này đi vội, chẳng biết Xung Tự lại định toan tính gì. Vũ Hạo chỉ mong y không dính dáng đến Diễm Cơ.
Nàng chịu đựng đủ rồi.
-Đệ đang nghĩ đến ai vậy?
Dạ Hàn đặt chén rượu xuống bàn, cạnh chân là vò rỗng không. Ngoài việc vành tai hơi ửng đỏ, hắn chưa có vẻ gì là say, mặc dù đã uống nhiều như vậy.
Và Dạ Hàn đang hỏi một cách nghiêm túc chứ không phải là lời vu vơ của kẻ thích hoạt náo. Mặc dù Dạ Hàn đã rõ câu trả lời đến sáu, bảy phần.
-Đệ đang nghĩ đến việc thi công cho ngày mai. Xây lại tất cả thực không hề dễ dàng gì.
-Nhị Vương phi quy tiên cũng được một thời gian, ngôi vị này không thể để trống mãi được, ngay cả Thứ phi cũng chưa có. Đệ đã tìm được ai tâm đầu ý hợp chưa?
Dạ Hàn làm như không nghe thấy câu trả lời của Vũ Hạo, lái sang vấn đề khác.
-Vương phi thật ra chỉ là một danh phận để một nữ nhân đường đường chính chính trở thành người của đệ. Ban địa vị là điều dễ dàng nhưng để thấu hiểu nữ nhân đó lại vô cùng khó.-Sao đệ lại nói điều này với trẫm?
Trác Vũ Hạo mỉm cười đầy ẩn ý:
-Không gì cả, từ sau cái chết của Vương phi, ta luôn tự nhắc nhở mình như vậy. Hoàng thượng có hậu cung ba nghìn giai nhân mỹ lệ, đã bao giờ canh cánh trong lòng rằng mình chưa hiểu hết tâm tư của họ chưa, dù chỉ là một trong số đó?
Dạ Hàn nghe xong chỉ có thể im lặng tiếp tục uống rượu. Hắn biết Vũ Hạo đang ám chỉ điều gì.
Vấn đề này, đã nhiều lần Dạ Hàn nghĩ đến nhưng vẫn vỗ ngực tự tin rằng mình sẽ hiểu nàng, chỉ cần thời gian ở bên nàng. Thế mà Dạ Hàn cảm thấy tâm tư nàng thật khó đoán. Nàng ngày càng giỏi trong việc giấu hắn.
Trác Dạ Hàn không sợ.
Hắn tự hứa sẽ cảm hoá được nàng, để nàng tự nguyện yêu thương hắn, dựa dẫm vào hắn. Lần này nàng đang mang cốt nhục của hắn, đây sẽ là cơ hội tốt để gần gũi chăm sóc nàng.
Nghĩ đến việc sắp được làm cha, trong lòng lại phấn chấn hơn rất nhiều, hắn đã không còn nghĩ đến những điều mà Vũ Hạo nhắc ban nãy.
Triệu Tử Mai ru Phù Quân ngủ xong, nàng ta ngồi cạnh nôi mải mê ngắm nó.
Khuôn mặt phúng phính, hai má căng tròn nom khi ngủ vô cùng đáng yêu. Tử Mai thấy đôi mắt, chóp mũi, cả miệng đều giống Dạ Hàn như đúc, Phù Quân quả là một bản sao thu nhỏ của hắn.
Tử Mai ước gì Trác Dạ Hàn ở đây, cùng ru con, cùng ngắm con ngủ trong nôi. Sau đó bọn họ sẽ bàn về chuyện tương lai của Phù Quân.
Tiếc rằng mơ ước đó chắc khó mà thực hiện được. Kể từ ngày sinh Phù Quân, số ngày Dạ Hàn đến thăm nàng ta và con chỉ đếm trên đầu ngón tay. Sau này nếu Trác Diễm Cơ sinh con, chắc chắn đứa bé đó sẽ thu hút hết sự chú ý của hắn dành cho Phù Quân.
-Hoàng hậu, nô tỳ đã mời thêm Quý phi đi cùng.
Yên Lăng đứng trước ngưỡng cửa, nói nhỏ nhẹ để tiểu hoàng tử không giật mình thức giấc. Tử Mai bất ngờ:
-Sao lại mời cả nàng ta?
Lý Uyển Khánh có vẻ như chuẩn bị đi nghỉ.Y phục bên trong mỏng hơn bình thường, khoác thêm ngoại sam, tóc cũng không còn búi cao mà thả suông đằng lưng.
-Làm phiền Quý phi rồi. Tối gió lạnh lại bắt Quý phi cất công chờ đợi.
Uyển Khánh không hề ra vẻ khó chịu, nàng ta bình thản đợi Tử Mai sửa soạn xong trang phục, trong lúc đó nhấm nháp vài quả nho.
-Yên Lăng có nói với ta về việc Hoàng hậu muốn đi thăm Hạ Hiền phi. Từ lúc Hiền phi mang thai, ta cũng chưa đến điện Vĩ Tuyên được, chi bằng lần này có Hoàng hậu cùng đi sẽ hay hơn.
Lúc sau bọn họ rảo bước đến điện Vĩ Tuyên. Trời về đêm luôn hơi lạnh, đoàn tuỳ tùng đi hai bên chắn gió và cầm đèn soi sáng.
Tử Mai và Uyển Khánh thong thả đi trước, Yên Lăng khom lưng bưng hộp đựng thức ăn theo sát sau họ.
Điện Vĩ Tuyên treo mành chắn gió khắp nơi, toàn bộ được dệt từ chất liệu thượng hạng và sợi vàng. Bước vào gần cửa đã ngửi thấy mùi diên long hương thoang thoảng. Những chiếc chuông gió treo ở hành lang đón gió kêu leng keng rất vui tai, giống như một bản hoà ca của trời đêm vậy.Những cung nữ trực thấy Tử Mai và Uyển Khánh đến liền lễ phép tiến lại:
-Chúng nô tỳ tham khiến Hoàng hậu nương nương ! Tham khiến Quý phi nương nương !
-Miễn lễ.
-Không biết Hoàng hậu và Quý phi đêm đến điện Vĩ Tuyên làm gì?
Uyển Khánh kéo áo khoác kín lại như để tránh những cơn gió thổi qua:
-Chúng ta đến thăm Hiền phi. Hiền phi vẫn còn thức chứ?
-Nương nương vẫn.
-Vậy thì tốt, ngươi mau mở cửa ra để chúng ta vào đi.
-Việc này...-Cung nữ kia chần chừ.-Để nô tỳ vào báo lại cho Hiền phi.
Yên Lăng sốt ruột, sợ Triệu Tử Mai và Lý Uyển Khánh thấy bị xúc phạm nên quát to:
-Đợi cái gì mà đợi. Ngươi là cái thá gì mà bắt Hoàng hậu và Quý phi phải đợi? Còn không mau mở cửa.
Cung nữ kia cũng biết sợ. Nhưng trước đó Hoàng thượng có dặn bất cứ ai đến thăm đều phải báo cho Hiền phi một tiếng. Nàng đồng ý mới được mở cửa, dù có là Hoàng hậu cũng phải tuân theo.
Cung nữ đó đang định mở miệng phản bác thì Linh Lam xô cửa bước ra:
-Ai đêm khuya dám đến điện Vĩ Tuyên làm ồn? Không sợ Hoàng thượng trách tội sao?!
-Linh Lam tỷ tỷ, Hoàng hậu và Quý phi đến thăm Hiền phi. Nô tỳ đang định vào bẩm báo với nương nương.
Linh Lam bất ngờ tát cung nữ kia một cái:
-Đồ ngu ! Bẩm báo cái gì nữa? Lẽ nào Hoàng hậu và Quý phi hạ cố đến thăm, Hiền phi lại không tiếp.
Triệu Tử Mai và Lý Uyển Khánh mãi mới được vào trong. Bên trong từ sảnh đến các phòng đều có điểm thay đổi rõ rệt, các vật dụng trước kia bị di chuyển đi, cách bày trí khác xa.
Điều này làm Tử Mai ghen tỵ.
Trác Dạ Hàn sẵn sàng thay đổi cả một tẩm điện chỉ để Diễm Cơ dọn đến ở vài hôm.
Bọn họ đi vào ngoạ thất, lúc này Trác Diễm Cơ đang ngồi ở bàn. Trông nàng xanh xao, mỏng manh, và như chỉ cần một cơn gió nhẹ đã có thể thổi bay nàng đi.
Diễm Cơ biết có người đến thăm nên đang nằm nghỉ phải miễn cưỡng ngồi dậy, không ngờ đó lại là Triệu Tử Mai và Lý Uyển Khánh. Nàng bị động thai, mệt mỏi đã rút cạn sức lực nàng, lúc này không hề muốn hành lễ một chút nào. Lý Uyển Khánh như biết ý, đi đến đỡ lấy nàng:
-Hiền phi, muội không cần hành lễ đâu. Sức khoẻ là quan trọng nhất, nếu mệt thì lên giường mà nằm.
Triệu Tử Mai không ân cần như Uyển Khánh. Nàng ta thản nhiên ngồi xuống ghế, sửa lại váy để khi ngồi không có nếp nhăn.
-Hiền phi nghe nói bị động thai hẳn lúc này phải kinh sợ lắm. Bản cung có sai người chuẩn bị cháo yến, nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi.
Trác Diễm Cơ chẳng nói năng gì, chỉ chuyên tâm vào việc điều hoà hơi thở khiến Tử Mai xấu hổ. Lúc sau cả Tử Mai và Uyển Khánh đều chẳng có gì để nói, Diễm Cơ càng không muốn nói, cuối cùng Uyển Khánh phải lên tiếng:
-Hiền phi đang mệt như vậy, hay là để dịp khác chúng ta sẽ đến thăm muội sau. Giờ chúng ta không làm phiền muội nữa.
Triệu Tử Mai cũng lẳng lặng đứng dậy, ném cho Diễm Cơ cái nhìn đầy khinh thường trước khi rời khỏi đó.
Đợi bọn họ đi rồi Linh Lam mới đem bát cháo còn bốc hơi mà Tử Mai mang đến lại gần giường Diễm Cơ:
-Hiền phi, cháo còn nóng, hay là cố ăn một chút đi.
Trác Diễm Cơ quay mặt đi chỗ khác, né tránh thìa cháo Linh Lam giơ lên:
-Đây là đồ Triệu Tử Mai đem đến, ta không ăn.
Linh Lam thở dài bỏ bát xuống, lấy ngân châm kiểm tra không thấy hoá đen liền thở phào nhẹ nhõm:
-Nương nương, chỗ cháo này không có độc. Hoàng hậu không dại gì hạ độc vào đây đâu. Với lại cháo yến rất bổ, ăn vào điều hoà khí huyết, rất có lợi cho thai phụ. Nương nương chiều không ăn, giờ ăn là vừa.
Trác Diễm Cơ đúng ra cũng đói, nghe Linh Lam nói đành nhắm mắt nuốt vài miếng gọi là. Sau khi ăn xong cảm thấy trong người không có gì bất thường cũng yên tâm vài phần.
Linh Lam thu dọn bát đĩa xong, bưng nước rửa chân cho nàng rồi trải đệm lên giường để Diễm Cơ đi nghỉ sớm.
Hắn thi thoảng bắt Vũ Hạo phân tán tư tưởng vào những việc thế này, ít khi cho Vũ Hạo một chút thảnh thơi nghĩ đến "cái khác". Tạm thời Vũ Hạo chưa có động tĩnh gì, Dạ Hàn cũng chưa sờ gáy, chờ hành động của đối phương để tính bước tiếp theo. Hắn chỉ đi có một ngày rồi trở về, còn Vũ Hạo chắc ở lại lâu dài, cứ cắt cử người giám sát cho yên tâm.
Sau khi bàn xong việc, nhìn ngoài trời đã sẩm tối, hai bọn họ cùng dùng bữa với nhau. Đã lâu lắm rồi, chẳng ai nhớ lần cuối cùng ngồi ăn cơm cùng nhau là khi nào. Nói là ăn, thực chất rượu cứ cạn dần mà đũa vẫn chưa nhấc lên.
Cả Mộc Hoan và Xung Tự đều không được phép đi theo, bọn họ chẳng có ai để trò chuyện. Nhân buổi tối nay, bỗng chốc trở thành bạn rượu.
Con người thật là kì lạ.
Lúc đối địch thì cố sống cố chết xâu xé nhau, chà đạp nhau để đạt được mục đích. Cũng hai con người ấy, nhưng có lúc lại yên tĩnh cùng uống rượu, ngắm trăng. Nhưng chẳng ai biết được bọn họ trong đầu đang nghĩ những gì, đang toan tính những gì.
Mấy vò rượu xếp gần đó, Trác Dạ Hàn thản nhiên uống hết chén này đến chén khác trong khi Vũ Hạo còn ngồi chần chừ.
-Không uống sao?
-Đệ không quen uống rượu. Hoàng thượng cũng uống ít thôi, mai hồi cung rồi.
-Thế sao?-Dạ Hàn nhướn mày nhìn hắn.-Nhị gia từ bao giờ lại lo lắng cho trẫm vậy?
Trác Vũ Hạo không trả lời. Hắn quay ra nhìn trời, về đêm trăng sáng dịu. Tiếng côn trùng kêu râm ran đâm vào màn đêm tĩnh lặng.
Vũ Hạo đối mặt với Dạ Hàn hổ thẹn vô cùng, bởi trong lòng hắn lúc này đang thầm nhớ đến Diễm Cơ.
Hắn tự hỏi không biết giờ này nàng đang làm gì. Cơ thể Diễm Cơ vốn yếu ớt, nay lại mang thai, liệu sức khoẻ có ổn định không?
Lần trước đến thăm, trông làn da trắng nhợt của nàng, Vũ Hạo thấy xót xa vô cùng. Lần này đi vội, chẳng biết Xung Tự lại định toan tính gì. Vũ Hạo chỉ mong y không dính dáng đến Diễm Cơ.
Nàng chịu đựng đủ rồi.
-Đệ đang nghĩ đến ai vậy?
Dạ Hàn đặt chén rượu xuống bàn, cạnh chân là vò rỗng không. Ngoài việc vành tai hơi ửng đỏ, hắn chưa có vẻ gì là say, mặc dù đã uống nhiều như vậy.
Và Dạ Hàn đang hỏi một cách nghiêm túc chứ không phải là lời vu vơ của kẻ thích hoạt náo. Mặc dù Dạ Hàn đã rõ câu trả lời đến sáu, bảy phần.
-Đệ đang nghĩ đến việc thi công cho ngày mai. Xây lại tất cả thực không hề dễ dàng gì.
-Nhị Vương phi quy tiên cũng được một thời gian, ngôi vị này không thể để trống mãi được, ngay cả Thứ phi cũng chưa có. Đệ đã tìm được ai tâm đầu ý hợp chưa?
Dạ Hàn làm như không nghe thấy câu trả lời của Vũ Hạo, lái sang vấn đề khác.
-Vương phi thật ra chỉ là một danh phận để một nữ nhân đường đường chính chính trở thành người của đệ. Ban địa vị là điều dễ dàng nhưng để thấu hiểu nữ nhân đó lại vô cùng khó.-Sao đệ lại nói điều này với trẫm?
Trác Vũ Hạo mỉm cười đầy ẩn ý:
-Không gì cả, từ sau cái chết của Vương phi, ta luôn tự nhắc nhở mình như vậy. Hoàng thượng có hậu cung ba nghìn giai nhân mỹ lệ, đã bao giờ canh cánh trong lòng rằng mình chưa hiểu hết tâm tư của họ chưa, dù chỉ là một trong số đó?
Dạ Hàn nghe xong chỉ có thể im lặng tiếp tục uống rượu. Hắn biết Vũ Hạo đang ám chỉ điều gì.
Vấn đề này, đã nhiều lần Dạ Hàn nghĩ đến nhưng vẫn vỗ ngực tự tin rằng mình sẽ hiểu nàng, chỉ cần thời gian ở bên nàng. Thế mà Dạ Hàn cảm thấy tâm tư nàng thật khó đoán. Nàng ngày càng giỏi trong việc giấu hắn.
Trác Dạ Hàn không sợ.
Hắn tự hứa sẽ cảm hoá được nàng, để nàng tự nguyện yêu thương hắn, dựa dẫm vào hắn. Lần này nàng đang mang cốt nhục của hắn, đây sẽ là cơ hội tốt để gần gũi chăm sóc nàng.
Nghĩ đến việc sắp được làm cha, trong lòng lại phấn chấn hơn rất nhiều, hắn đã không còn nghĩ đến những điều mà Vũ Hạo nhắc ban nãy.
Triệu Tử Mai ru Phù Quân ngủ xong, nàng ta ngồi cạnh nôi mải mê ngắm nó.
Khuôn mặt phúng phính, hai má căng tròn nom khi ngủ vô cùng đáng yêu. Tử Mai thấy đôi mắt, chóp mũi, cả miệng đều giống Dạ Hàn như đúc, Phù Quân quả là một bản sao thu nhỏ của hắn.
Tử Mai ước gì Trác Dạ Hàn ở đây, cùng ru con, cùng ngắm con ngủ trong nôi. Sau đó bọn họ sẽ bàn về chuyện tương lai của Phù Quân.
Tiếc rằng mơ ước đó chắc khó mà thực hiện được. Kể từ ngày sinh Phù Quân, số ngày Dạ Hàn đến thăm nàng ta và con chỉ đếm trên đầu ngón tay. Sau này nếu Trác Diễm Cơ sinh con, chắc chắn đứa bé đó sẽ thu hút hết sự chú ý của hắn dành cho Phù Quân.
-Hoàng hậu, nô tỳ đã mời thêm Quý phi đi cùng.
Yên Lăng đứng trước ngưỡng cửa, nói nhỏ nhẹ để tiểu hoàng tử không giật mình thức giấc. Tử Mai bất ngờ:
-Sao lại mời cả nàng ta?
Lý Uyển Khánh có vẻ như chuẩn bị đi nghỉ.Y phục bên trong mỏng hơn bình thường, khoác thêm ngoại sam, tóc cũng không còn búi cao mà thả suông đằng lưng.
-Làm phiền Quý phi rồi. Tối gió lạnh lại bắt Quý phi cất công chờ đợi.
Uyển Khánh không hề ra vẻ khó chịu, nàng ta bình thản đợi Tử Mai sửa soạn xong trang phục, trong lúc đó nhấm nháp vài quả nho.
-Yên Lăng có nói với ta về việc Hoàng hậu muốn đi thăm Hạ Hiền phi. Từ lúc Hiền phi mang thai, ta cũng chưa đến điện Vĩ Tuyên được, chi bằng lần này có Hoàng hậu cùng đi sẽ hay hơn.
Lúc sau bọn họ rảo bước đến điện Vĩ Tuyên. Trời về đêm luôn hơi lạnh, đoàn tuỳ tùng đi hai bên chắn gió và cầm đèn soi sáng.
Tử Mai và Uyển Khánh thong thả đi trước, Yên Lăng khom lưng bưng hộp đựng thức ăn theo sát sau họ.
Điện Vĩ Tuyên treo mành chắn gió khắp nơi, toàn bộ được dệt từ chất liệu thượng hạng và sợi vàng. Bước vào gần cửa đã ngửi thấy mùi diên long hương thoang thoảng. Những chiếc chuông gió treo ở hành lang đón gió kêu leng keng rất vui tai, giống như một bản hoà ca của trời đêm vậy.Những cung nữ trực thấy Tử Mai và Uyển Khánh đến liền lễ phép tiến lại:
-Chúng nô tỳ tham khiến Hoàng hậu nương nương ! Tham khiến Quý phi nương nương !
-Miễn lễ.
-Không biết Hoàng hậu và Quý phi đêm đến điện Vĩ Tuyên làm gì?
Uyển Khánh kéo áo khoác kín lại như để tránh những cơn gió thổi qua:
-Chúng ta đến thăm Hiền phi. Hiền phi vẫn còn thức chứ?
-Nương nương vẫn.
-Vậy thì tốt, ngươi mau mở cửa ra để chúng ta vào đi.
-Việc này...-Cung nữ kia chần chừ.-Để nô tỳ vào báo lại cho Hiền phi.
Yên Lăng sốt ruột, sợ Triệu Tử Mai và Lý Uyển Khánh thấy bị xúc phạm nên quát to:
-Đợi cái gì mà đợi. Ngươi là cái thá gì mà bắt Hoàng hậu và Quý phi phải đợi? Còn không mau mở cửa.
Cung nữ kia cũng biết sợ. Nhưng trước đó Hoàng thượng có dặn bất cứ ai đến thăm đều phải báo cho Hiền phi một tiếng. Nàng đồng ý mới được mở cửa, dù có là Hoàng hậu cũng phải tuân theo.
Cung nữ đó đang định mở miệng phản bác thì Linh Lam xô cửa bước ra:
-Ai đêm khuya dám đến điện Vĩ Tuyên làm ồn? Không sợ Hoàng thượng trách tội sao?!
-Linh Lam tỷ tỷ, Hoàng hậu và Quý phi đến thăm Hiền phi. Nô tỳ đang định vào bẩm báo với nương nương.
Linh Lam bất ngờ tát cung nữ kia một cái:
-Đồ ngu ! Bẩm báo cái gì nữa? Lẽ nào Hoàng hậu và Quý phi hạ cố đến thăm, Hiền phi lại không tiếp.
Triệu Tử Mai và Lý Uyển Khánh mãi mới được vào trong. Bên trong từ sảnh đến các phòng đều có điểm thay đổi rõ rệt, các vật dụng trước kia bị di chuyển đi, cách bày trí khác xa.
Điều này làm Tử Mai ghen tỵ.
Trác Dạ Hàn sẵn sàng thay đổi cả một tẩm điện chỉ để Diễm Cơ dọn đến ở vài hôm.
Bọn họ đi vào ngoạ thất, lúc này Trác Diễm Cơ đang ngồi ở bàn. Trông nàng xanh xao, mỏng manh, và như chỉ cần một cơn gió nhẹ đã có thể thổi bay nàng đi.
Diễm Cơ biết có người đến thăm nên đang nằm nghỉ phải miễn cưỡng ngồi dậy, không ngờ đó lại là Triệu Tử Mai và Lý Uyển Khánh. Nàng bị động thai, mệt mỏi đã rút cạn sức lực nàng, lúc này không hề muốn hành lễ một chút nào. Lý Uyển Khánh như biết ý, đi đến đỡ lấy nàng:
-Hiền phi, muội không cần hành lễ đâu. Sức khoẻ là quan trọng nhất, nếu mệt thì lên giường mà nằm.
Triệu Tử Mai không ân cần như Uyển Khánh. Nàng ta thản nhiên ngồi xuống ghế, sửa lại váy để khi ngồi không có nếp nhăn.
-Hiền phi nghe nói bị động thai hẳn lúc này phải kinh sợ lắm. Bản cung có sai người chuẩn bị cháo yến, nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi.
Trác Diễm Cơ chẳng nói năng gì, chỉ chuyên tâm vào việc điều hoà hơi thở khiến Tử Mai xấu hổ. Lúc sau cả Tử Mai và Uyển Khánh đều chẳng có gì để nói, Diễm Cơ càng không muốn nói, cuối cùng Uyển Khánh phải lên tiếng:
-Hiền phi đang mệt như vậy, hay là để dịp khác chúng ta sẽ đến thăm muội sau. Giờ chúng ta không làm phiền muội nữa.
Triệu Tử Mai cũng lẳng lặng đứng dậy, ném cho Diễm Cơ cái nhìn đầy khinh thường trước khi rời khỏi đó.
Đợi bọn họ đi rồi Linh Lam mới đem bát cháo còn bốc hơi mà Tử Mai mang đến lại gần giường Diễm Cơ:
-Hiền phi, cháo còn nóng, hay là cố ăn một chút đi.
Trác Diễm Cơ quay mặt đi chỗ khác, né tránh thìa cháo Linh Lam giơ lên:
-Đây là đồ Triệu Tử Mai đem đến, ta không ăn.
Linh Lam thở dài bỏ bát xuống, lấy ngân châm kiểm tra không thấy hoá đen liền thở phào nhẹ nhõm:
-Nương nương, chỗ cháo này không có độc. Hoàng hậu không dại gì hạ độc vào đây đâu. Với lại cháo yến rất bổ, ăn vào điều hoà khí huyết, rất có lợi cho thai phụ. Nương nương chiều không ăn, giờ ăn là vừa.
Trác Diễm Cơ đúng ra cũng đói, nghe Linh Lam nói đành nhắm mắt nuốt vài miếng gọi là. Sau khi ăn xong cảm thấy trong người không có gì bất thường cũng yên tâm vài phần.
Linh Lam thu dọn bát đĩa xong, bưng nước rửa chân cho nàng rồi trải đệm lên giường để Diễm Cơ đi nghỉ sớm.