Chương : 27
Team: Vạn Yên Chi Sào.
Ngày thứ hai, trời chưa sáng Bạch Vũ liền tỉnh lại, hắn đầu tiên là rời giường rửa mặt một chút, nhìn một chút sắc trời lờ mờ bên ngoài không khỏi có chút cười khổ. Xem ra tinh thần tốt cũng không tính là chuyện tốt, ngộ nhỡ đến một giai đoạn ngay cả ngủ cũng giảm bớt, sinh hoạt như vậy có hay không có chút buồn tẻ vô vị?
Hắn lắc đầu, cảm giác ở nhà cũng không có chuyện gì có thể làm, mà "tư liệu" trong máy vi tính cũng hắn cũng xem gần hết rồi. Vì vậy hắn liền nhấc người lên, chuẩn bị đi ra bên ngoài một chút, thuận tiện tìm một chỗ đi giải quyết vấn đề cái bụng, ở trong nhà suốt ngày ăn mì ăn liền hắn thật có chút chịu không nổi.
Ai biết hắn đi ra cửa lại gặp cảnh tượng Lý Cửu Chân vội vội vàng vàng vừa muốn ra cửa. Đợi Lý Cửu Chân thấy Bạch Vũ sắc mặt phảng phất cứng đờ, thế nhưng sau đó tựa như không để ý hướng về Bạch Vũ gật đầu, liền đi xuống lầu.
Bạch Vũ lập tức có chút kỳ quái, nghe nói Lý Cửu Chân là thầy thuốc hay là bác sĩ mổ chính của khoa ngoại bệnh viện, theo như lời Lý Cửu Chân thời gian qua công tác tương đối bận không rời khỏi bệnh viện, vì thế bình thường đến nhà đều là cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, lần trước con gái của hắn bị phát tác bệnh tim bẩm sinh hắn cũng không có nán lại ở nhà lâu một chút, khiến Bạch Vũ một thời gian cho là hắn là một người vì công việc mà quên gia đình, nhưng lần này cũng dừng lại tại nhà lâu như vậy. Mà vừa nãy khi hắn mở cửa không có nghe được Kim di tranh cãi ầm ĩ, theo như tình hình ngày hôm qua chỉ sợ Kim di sẽ không có thành thật như thế?
Hơn nữa lúc bình thường vị bác sĩ Lý này thế nhưng đến liếc hắn một cái còn lười, lúc này có thể hướng về hắn gật đầu vấn an, ở dĩ vãng Bạch Vũ cho rằng đây là không thể nào.
Nhưng khiến cho Bạch Vũ càng thêm nghi ngờ là khi hắn bây giờ nhìn thấy vị bác sĩ Lý này, đúng là ở trong lòng sinh ra một rất cảm giác không thoải mái, hơn nữa trên người Lý Cửu Chân này còn một cỗ khí tức bao quanh Bạch Vũ sở không nói ra được.
Sau đó Bạch Vũ lắc đầu, cũng không lưu ý mấy vấn đề này nữa, hắn xuống dưới lầu thở ra một cái thật sâu, rồi lại hít vào một hơi khí lạnh. Nhất thời cảm thấy tinh thần phấn chấn mạnh một cái, lần nữa thanh tỉnh vài phần.
Hắn tùy ý vận động chân tay một chút cảm giác trạng thái thân thể hết sức tốt. Sau khi pháp lực trong người cải tạo thân thể, sức mạnh của hắn, nhạy bén, thần kinh phản ứng đều đạt tới một cấp độ người thường khó có thể tưởng tượng. Nếu nói như không gian người bình thường chỉ có năm điểm thể chất, Bạch Vũ hiện tại phải gấp năm lần người bình thường.
Với thể chất hắn bây giờ, đối phó với những tên côn đồ đó tuyệt đối là dễ như trở bàn tay, dốc hết toàn lực, đây cũng nguyên nhân Bạch Vũ không quá đem những kẻ tìm phiền toái này để ở trong lòng.
Bạch Vũ lúc này đột nhiên nảy sinh ra ý tưởng muốn kiểm nghiệm sức chống đỡ của thân thể, ở nơi này nhất định là không thích hợp, trầm tư một chút, lẩm bẩm:
"Cái biệt thự ngày hôm qua hiện tại xem ra có thể thử một chút."
Kết quả là hắn vận động thân thể một chút hai chân cất bước hướng về vùng ngoại ô chạy băng băng. Nơi đó cách chỗ ở Bạch Vũ khoảng cách không gần, Bạch Vũ giống như là dùng tốc độ chạy nước rút chạy trăm mét tốc độ chạy tới đích, nhưng là dùng chừng nửa canh giờ.
Chạy trong thời gian dài cũng không có tiêu hao bao nhiêu thể lực của hắn, đúng là mặt không hồng tim không đập mạnh, ngay cả mồ hôi cũng không có một giọt. Đợi hắn dừng bước lại, đã thấy bản thân đang ở trong một khu rừng cây nhỏ, nhìn cây cối chung quanh sinh trưởng khỏe mạnh, ngửi mùi thơm tươi mát của bùn đất, tâm tình của hắn dường như là lập tức được thăng hoa, khiến hắn một trận say mê không ngớt.
Trong nháy mắt hắn có chút nóng lòng muốn thử. Chỉ thấy hắn hai chân hơi cong cố sức hướng về phía trước nhảy, "vèo" một tiếng thì dường như hóa thành một quả đạn pháo, hướng về một gốc cây bạch dương trước người đụng tới. "Binh", lá cây trên cây bạch dương đáng thương lập tức rơi xuống ào ào tảng lớn, mà thân cây cũng là nghiêng trái nghiêng phải rung lắc.
Lúc này lại thấy Bạch Vũ đã cách mặt đất chừng hai thước.
Hắn ổn định thân hình trên thân cây, sử dụng tay chân sau mấy hơi thở liền leo lên trên ngọn cây. Bỗng nhiên hắn nhảy lên, thân ảnh lần nữa bay ra nhảy đến trên một thân cây khác, kể từ đó cây cối trong rừng này kêu thảm thiết trên thoáng chốc trong lúc đó liên tiếp, không dứt bên tai.
Thế nhưng không biết là cánh rừng nhỏ hay là thế nào, chỉ trong chốc lát hắn từ trên một thân cây nhảy xuống đúng là đi tới chỗ biệt thự hàng đầu sư ngày hôm qua, nhìn biệt thự chiếm giữ trước mắt không khỏi có chút không có gì để nói.
Bạch Vũ lắc đầu, thế nào lại đến nơi này? Sau đó liền muốn nhấc chân rời khỏi, thế nhưng hắn lại chợt nghe ở nơi cửa chính truyền đến có tiếng người nói chuyện. Lập tức chặt đứt ý niệm rời đi trong đầu, ẩn vào một bên nghiêng tai lắng nghe.
Lúc này nói chuyện có chút giọng nam thô ráp, nghe được hắn nói:
"Thực sự là không may, nghe nói nơi này là chỗ thường ở trong bang Hàng Đầu Sư thờ cúng, trong này nhưng là có rất nhiều vật ly kỳ cổ quái."
"Đừng lớn tiếng như vậy, cẩn thận có người nghe được." - Âm thanh lanh lảnh bên cạnh cũng nhanh ngăn lại hắn, oán giận hắn nói: "Ngươi chẳng lẽ không biết sao? Ngày hôm qua Hàng Đầu Sư thờ cúng khi trở về nhưng lại bị thương, nghe nói là bởi vì cao nhân đến rồi, là cao nhân kia đả thương hắn."
Âm thanh thô cuồng mang theo chút khinh thường nói:
"Hàng Đầu Sư cái gì, đây là thời đại nào rồi? Các ngươi còn tin tưởng cái này nói lão đại bị quỷ ám, tiểu tử ngươi cũng bị quỷ ám rồi?"
Thanh âm chói tai, buồn cười nói:
"Ngốc hổ, không phải ta tin tưởng, là không thể không tin. Ngươi không suy nghĩ một chút Độc Long Bang ta vì sao có thể nhanh như vậy trở thành đệ nhất đại bang ở thành phố H, còn không phải là lão đại các bang phái khác lần lượt bất ngờ chết. Thế nhưng tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy những lão đại chết đều cùng một chỗ ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"
Âm thanh thô của tên được gọi là ngốc hổ như có ta nghi hoặc, nói:
"Đúng rồi, đây cũng quá trùng hợp rồi, con kiến nhỏ, lẽ nào cái này cùng với hàng đầu sư có quan hệ?"
Âm thanh chói tai hình như vô cùng chán ghét tên gọi “con kiến nhỏ’’, thanh âm không có nâng cao mắng:
"Mẹ ngươi, không được gọi ta con kiến nhỏ, gọi tên đầy đủ Lưu Nghị."
"Được được, Lưu Nghị, ngươi hãy nói một chút chuyện gì xảy ra." - Ngốc hổ hình như cũng biết tiểu tử này phản cảm người khác gọi hắn cái biệt hiệu này, vì vậy khẩn trương dỗ dành.
Nhìn thấy ngốc hổ sửa lại xưng hô Lưu Nghị mới lần nữa chậm lại giọng nói:
"Ngươi cũng biết, thờ cúng cả ngày ở chỗ này, vẫn luôn là ta tới đưa cơm, có một lần khi ta tới đưa cơm. Ngươi đoán ta gặp được cái gì?" - Nói đến cuối cùng Lưu Nghị vẫn để một cái nút.
Ngốc hổ thấy hắn như vậy không khỏi có chút nóng nảy, thúc giục:
"Nhìn thấy cái gì, ngươi mau nói đi."
Lưu Nghị nhìn thấy ngốc hổ dáng vẻ vội vàng, không khỏi hài lòng cười nói:
"Ta thấy được Hàng Đầu Sư này hướng về một tượng đất trên thần đàn bái lạy, mà trên tượng đất còn viết tên lão đại Mãnh Hổ Bang."
Ngây ngô hổ chưa phát giác ra có chút thất vọng, nói:
"Chỉ vậy thôi, bái một tượng đất có gì kỳ quái đâu, chính là viết lên tên cũng không tính là nguyền rủa chứ?"
Lưu Nghị dường như biết hắn sẽ có loại vẻ mặt này, cười hắc hắc nói:
"Thế nhưng ngày thứ hai lão đại Mãnh Hổ Bang liền ngỏm rồi."
"Cái gì." - Hiện tại vẻ mặt ngốc hổ kinh sợ, nói: "Ý ngươi lão đại Mãnh Hổ Bang chính là bị hắn bái lạy chết?"
Lưu Nghị gật đầu một cái nói:
"Chuyện là như vậy." - Ngốc hổ hít một ngụm khí lạnh, nói: "Như vậy còn có thể hại chết người? Điều này cũng thật khó tin nổi? Thật chẳng lẽ thật sự có loại vật tựa đầu này?"
Lưu Nghị thấy hắn vẫn còn có chút không tin tưởng, vì vậy lần nữa thần bí nói:
"Ngươi cũng biết Hàng Đầu Sư là bị người nào làm cho bị thương?" - Ngốc hổ không nhịn được nói với hắn về đề tài này: "Ngươi vừa nói cao nhân gì đó."
Lưu Nghị biểu tình bí hiểm nói:
"Vậy ngươi biết cao nhân kia lại là người nào sao?"
Ngốc hổ trầm ngâm một chút nói:
"Lẽ nào cũng giống như là Hàng Đầu Sư?"
Lưu Nghị cười lắc đầu nói:
"Cũng không phải, nghe nói là Hoa Hạ Thổ Trường kỳ nhân Mao Sơn đạo sĩ."
"Ta sát." - Ngốc hổ chấn kinh rồi: "Thật là có nghề nghiệp Mao Sơn đạo sĩ này? Hơn nữa còn có thể đả thương Hàng Đầu Sư bái lạy chết người?"
Lưu Nghị một bộ đạo lý nói:
"Đó là đương nhiên, không có chuyện gì thị không có lửa thì sao có khói."
Nhưng ngốc hổ lúc này bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề:
"Nếu như hắn tìm đến trong bang làm sao bây giờ? Nếu như hắn mang theo đại bang cương thi đến chúng ta có thể gánh được sao?"
Lưu Nghị lại là một bộ dạng không sao cả, nói:
"Không cần lo lắng, hiện tại đâu còn có nhiều cương thi như vậy, hiện tại người chết đều thực hiện hoả táng, thi thể đều được biến thành tro cốt làm cương thi tìm không được thi thể cũng không làm được."
Ngốc hổ nhất thời cười ngốc nói:
"Đúng, bây giờ còn thật không dễ làm cương thi." - Bỗng nhiên hắn dừng lại cười ngốc nói: "Không đúng, cho dù không có cương thi vậy Mao Sơn đạo sĩ sẽ phù phép đến trụ sở cũng có thể khiến chúng ta lãnh đủ.”
Lưu Nghị cười hắc hắc nói:
"Cái này càng không cần lo lắng, đã không có cương thi chỉ cần đạo sĩ kia không thành tiên, đều nên sợ súng, dù là không sợ súng, trong bang chúng ta chính là mới vừa nhập không ít hàng. Hơn nữa chờ tra đúng thân phận địa chỉ của đạo sĩ thì cho dù đạo sĩ kia không tới tìm chúng ta lão đại khẳng định sẽ đi tìm hắn."
Hai người nhất thời nhìn nhau cười.
Bạch Vũ ở bên cạnh nghe lén lúc này không khỏi toát một thân mồ hôi lạnh, súng đó, loại vật này bây giờ Bạch Vũ không muốn đụng phải, hắn bây giờ còn chưa có lòng tin có thể tránh thoát đạn. Nếu để cho đám người kia tìm được hắn, hắn chỉ có đường chạy trốn.
Lúc này hai người kia hình như đã cười đủ rồi, dừng lại tiếng cười, Lưu Nghị bỗng nhiên có chút chán ghét mở miệng nói:
"Những thứ này đều là đồ chơi gì vậy? Hàng Đầu Sư này thế nào làm như một kho tàng sưu tập tiêu bản động vật, ở đây đồ chơi gì cũng đều có hơn nữa ngay cả người cũng có, xương này, da lông, còn có cả pín, mẹ nó, đây là pín hổ sao?"
Ngốc hổ ha hả cười nói:
"Mấy ngày nay vừa vặn thân thể khá suy nhược, mang nó về bồi bổ."
Lưu Nghị trừng mắt nói:
"Tiểu tử ngươi không muốn sống nữa, để Hàng Đầu Sư biết ngươi còn sống nổi không?"
Ngốc hổ vừa nghe vội vàng đem đồ thả lại chỗ cũ, nhưng tràn đầy không muốn nói thầm:
"Không lấy thì không lấy."
Lưu Nghị lại không có để ý lời của hắn, mà là tưởng hỏi hắn:
"Đúng rồi, hiện tại Đường chủ bên kia đang làm gì đấy?"
Ngốc hổ không thèm để ý chút nào nói:
"Hình như là một tiểu tử tên là Bạch Vũ đắc tội ngựa của hắn, đang bận rộn tìm hắn đây."
Ngốc hổ nói lập tức khiến Bạch Vũ đang muốn xoay người đi giữ lại.
Ngày thứ hai, trời chưa sáng Bạch Vũ liền tỉnh lại, hắn đầu tiên là rời giường rửa mặt một chút, nhìn một chút sắc trời lờ mờ bên ngoài không khỏi có chút cười khổ. Xem ra tinh thần tốt cũng không tính là chuyện tốt, ngộ nhỡ đến một giai đoạn ngay cả ngủ cũng giảm bớt, sinh hoạt như vậy có hay không có chút buồn tẻ vô vị?
Hắn lắc đầu, cảm giác ở nhà cũng không có chuyện gì có thể làm, mà "tư liệu" trong máy vi tính cũng hắn cũng xem gần hết rồi. Vì vậy hắn liền nhấc người lên, chuẩn bị đi ra bên ngoài một chút, thuận tiện tìm một chỗ đi giải quyết vấn đề cái bụng, ở trong nhà suốt ngày ăn mì ăn liền hắn thật có chút chịu không nổi.
Ai biết hắn đi ra cửa lại gặp cảnh tượng Lý Cửu Chân vội vội vàng vàng vừa muốn ra cửa. Đợi Lý Cửu Chân thấy Bạch Vũ sắc mặt phảng phất cứng đờ, thế nhưng sau đó tựa như không để ý hướng về Bạch Vũ gật đầu, liền đi xuống lầu.
Bạch Vũ lập tức có chút kỳ quái, nghe nói Lý Cửu Chân là thầy thuốc hay là bác sĩ mổ chính của khoa ngoại bệnh viện, theo như lời Lý Cửu Chân thời gian qua công tác tương đối bận không rời khỏi bệnh viện, vì thế bình thường đến nhà đều là cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, lần trước con gái của hắn bị phát tác bệnh tim bẩm sinh hắn cũng không có nán lại ở nhà lâu một chút, khiến Bạch Vũ một thời gian cho là hắn là một người vì công việc mà quên gia đình, nhưng lần này cũng dừng lại tại nhà lâu như vậy. Mà vừa nãy khi hắn mở cửa không có nghe được Kim di tranh cãi ầm ĩ, theo như tình hình ngày hôm qua chỉ sợ Kim di sẽ không có thành thật như thế?
Hơn nữa lúc bình thường vị bác sĩ Lý này thế nhưng đến liếc hắn một cái còn lười, lúc này có thể hướng về hắn gật đầu vấn an, ở dĩ vãng Bạch Vũ cho rằng đây là không thể nào.
Nhưng khiến cho Bạch Vũ càng thêm nghi ngờ là khi hắn bây giờ nhìn thấy vị bác sĩ Lý này, đúng là ở trong lòng sinh ra một rất cảm giác không thoải mái, hơn nữa trên người Lý Cửu Chân này còn một cỗ khí tức bao quanh Bạch Vũ sở không nói ra được.
Sau đó Bạch Vũ lắc đầu, cũng không lưu ý mấy vấn đề này nữa, hắn xuống dưới lầu thở ra một cái thật sâu, rồi lại hít vào một hơi khí lạnh. Nhất thời cảm thấy tinh thần phấn chấn mạnh một cái, lần nữa thanh tỉnh vài phần.
Hắn tùy ý vận động chân tay một chút cảm giác trạng thái thân thể hết sức tốt. Sau khi pháp lực trong người cải tạo thân thể, sức mạnh của hắn, nhạy bén, thần kinh phản ứng đều đạt tới một cấp độ người thường khó có thể tưởng tượng. Nếu nói như không gian người bình thường chỉ có năm điểm thể chất, Bạch Vũ hiện tại phải gấp năm lần người bình thường.
Với thể chất hắn bây giờ, đối phó với những tên côn đồ đó tuyệt đối là dễ như trở bàn tay, dốc hết toàn lực, đây cũng nguyên nhân Bạch Vũ không quá đem những kẻ tìm phiền toái này để ở trong lòng.
Bạch Vũ lúc này đột nhiên nảy sinh ra ý tưởng muốn kiểm nghiệm sức chống đỡ của thân thể, ở nơi này nhất định là không thích hợp, trầm tư một chút, lẩm bẩm:
"Cái biệt thự ngày hôm qua hiện tại xem ra có thể thử một chút."
Kết quả là hắn vận động thân thể một chút hai chân cất bước hướng về vùng ngoại ô chạy băng băng. Nơi đó cách chỗ ở Bạch Vũ khoảng cách không gần, Bạch Vũ giống như là dùng tốc độ chạy nước rút chạy trăm mét tốc độ chạy tới đích, nhưng là dùng chừng nửa canh giờ.
Chạy trong thời gian dài cũng không có tiêu hao bao nhiêu thể lực của hắn, đúng là mặt không hồng tim không đập mạnh, ngay cả mồ hôi cũng không có một giọt. Đợi hắn dừng bước lại, đã thấy bản thân đang ở trong một khu rừng cây nhỏ, nhìn cây cối chung quanh sinh trưởng khỏe mạnh, ngửi mùi thơm tươi mát của bùn đất, tâm tình của hắn dường như là lập tức được thăng hoa, khiến hắn một trận say mê không ngớt.
Trong nháy mắt hắn có chút nóng lòng muốn thử. Chỉ thấy hắn hai chân hơi cong cố sức hướng về phía trước nhảy, "vèo" một tiếng thì dường như hóa thành một quả đạn pháo, hướng về một gốc cây bạch dương trước người đụng tới. "Binh", lá cây trên cây bạch dương đáng thương lập tức rơi xuống ào ào tảng lớn, mà thân cây cũng là nghiêng trái nghiêng phải rung lắc.
Lúc này lại thấy Bạch Vũ đã cách mặt đất chừng hai thước.
Hắn ổn định thân hình trên thân cây, sử dụng tay chân sau mấy hơi thở liền leo lên trên ngọn cây. Bỗng nhiên hắn nhảy lên, thân ảnh lần nữa bay ra nhảy đến trên một thân cây khác, kể từ đó cây cối trong rừng này kêu thảm thiết trên thoáng chốc trong lúc đó liên tiếp, không dứt bên tai.
Thế nhưng không biết là cánh rừng nhỏ hay là thế nào, chỉ trong chốc lát hắn từ trên một thân cây nhảy xuống đúng là đi tới chỗ biệt thự hàng đầu sư ngày hôm qua, nhìn biệt thự chiếm giữ trước mắt không khỏi có chút không có gì để nói.
Bạch Vũ lắc đầu, thế nào lại đến nơi này? Sau đó liền muốn nhấc chân rời khỏi, thế nhưng hắn lại chợt nghe ở nơi cửa chính truyền đến có tiếng người nói chuyện. Lập tức chặt đứt ý niệm rời đi trong đầu, ẩn vào một bên nghiêng tai lắng nghe.
Lúc này nói chuyện có chút giọng nam thô ráp, nghe được hắn nói:
"Thực sự là không may, nghe nói nơi này là chỗ thường ở trong bang Hàng Đầu Sư thờ cúng, trong này nhưng là có rất nhiều vật ly kỳ cổ quái."
"Đừng lớn tiếng như vậy, cẩn thận có người nghe được." - Âm thanh lanh lảnh bên cạnh cũng nhanh ngăn lại hắn, oán giận hắn nói: "Ngươi chẳng lẽ không biết sao? Ngày hôm qua Hàng Đầu Sư thờ cúng khi trở về nhưng lại bị thương, nghe nói là bởi vì cao nhân đến rồi, là cao nhân kia đả thương hắn."
Âm thanh thô cuồng mang theo chút khinh thường nói:
"Hàng Đầu Sư cái gì, đây là thời đại nào rồi? Các ngươi còn tin tưởng cái này nói lão đại bị quỷ ám, tiểu tử ngươi cũng bị quỷ ám rồi?"
Thanh âm chói tai, buồn cười nói:
"Ngốc hổ, không phải ta tin tưởng, là không thể không tin. Ngươi không suy nghĩ một chút Độc Long Bang ta vì sao có thể nhanh như vậy trở thành đệ nhất đại bang ở thành phố H, còn không phải là lão đại các bang phái khác lần lượt bất ngờ chết. Thế nhưng tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy những lão đại chết đều cùng một chỗ ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"
Âm thanh thô của tên được gọi là ngốc hổ như có ta nghi hoặc, nói:
"Đúng rồi, đây cũng quá trùng hợp rồi, con kiến nhỏ, lẽ nào cái này cùng với hàng đầu sư có quan hệ?"
Âm thanh chói tai hình như vô cùng chán ghét tên gọi “con kiến nhỏ’’, thanh âm không có nâng cao mắng:
"Mẹ ngươi, không được gọi ta con kiến nhỏ, gọi tên đầy đủ Lưu Nghị."
"Được được, Lưu Nghị, ngươi hãy nói một chút chuyện gì xảy ra." - Ngốc hổ hình như cũng biết tiểu tử này phản cảm người khác gọi hắn cái biệt hiệu này, vì vậy khẩn trương dỗ dành.
Nhìn thấy ngốc hổ sửa lại xưng hô Lưu Nghị mới lần nữa chậm lại giọng nói:
"Ngươi cũng biết, thờ cúng cả ngày ở chỗ này, vẫn luôn là ta tới đưa cơm, có một lần khi ta tới đưa cơm. Ngươi đoán ta gặp được cái gì?" - Nói đến cuối cùng Lưu Nghị vẫn để một cái nút.
Ngốc hổ thấy hắn như vậy không khỏi có chút nóng nảy, thúc giục:
"Nhìn thấy cái gì, ngươi mau nói đi."
Lưu Nghị nhìn thấy ngốc hổ dáng vẻ vội vàng, không khỏi hài lòng cười nói:
"Ta thấy được Hàng Đầu Sư này hướng về một tượng đất trên thần đàn bái lạy, mà trên tượng đất còn viết tên lão đại Mãnh Hổ Bang."
Ngây ngô hổ chưa phát giác ra có chút thất vọng, nói:
"Chỉ vậy thôi, bái một tượng đất có gì kỳ quái đâu, chính là viết lên tên cũng không tính là nguyền rủa chứ?"
Lưu Nghị dường như biết hắn sẽ có loại vẻ mặt này, cười hắc hắc nói:
"Thế nhưng ngày thứ hai lão đại Mãnh Hổ Bang liền ngỏm rồi."
"Cái gì." - Hiện tại vẻ mặt ngốc hổ kinh sợ, nói: "Ý ngươi lão đại Mãnh Hổ Bang chính là bị hắn bái lạy chết?"
Lưu Nghị gật đầu một cái nói:
"Chuyện là như vậy." - Ngốc hổ hít một ngụm khí lạnh, nói: "Như vậy còn có thể hại chết người? Điều này cũng thật khó tin nổi? Thật chẳng lẽ thật sự có loại vật tựa đầu này?"
Lưu Nghị thấy hắn vẫn còn có chút không tin tưởng, vì vậy lần nữa thần bí nói:
"Ngươi cũng biết Hàng Đầu Sư là bị người nào làm cho bị thương?" - Ngốc hổ không nhịn được nói với hắn về đề tài này: "Ngươi vừa nói cao nhân gì đó."
Lưu Nghị biểu tình bí hiểm nói:
"Vậy ngươi biết cao nhân kia lại là người nào sao?"
Ngốc hổ trầm ngâm một chút nói:
"Lẽ nào cũng giống như là Hàng Đầu Sư?"
Lưu Nghị cười lắc đầu nói:
"Cũng không phải, nghe nói là Hoa Hạ Thổ Trường kỳ nhân Mao Sơn đạo sĩ."
"Ta sát." - Ngốc hổ chấn kinh rồi: "Thật là có nghề nghiệp Mao Sơn đạo sĩ này? Hơn nữa còn có thể đả thương Hàng Đầu Sư bái lạy chết người?"
Lưu Nghị một bộ đạo lý nói:
"Đó là đương nhiên, không có chuyện gì thị không có lửa thì sao có khói."
Nhưng ngốc hổ lúc này bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề:
"Nếu như hắn tìm đến trong bang làm sao bây giờ? Nếu như hắn mang theo đại bang cương thi đến chúng ta có thể gánh được sao?"
Lưu Nghị lại là một bộ dạng không sao cả, nói:
"Không cần lo lắng, hiện tại đâu còn có nhiều cương thi như vậy, hiện tại người chết đều thực hiện hoả táng, thi thể đều được biến thành tro cốt làm cương thi tìm không được thi thể cũng không làm được."
Ngốc hổ nhất thời cười ngốc nói:
"Đúng, bây giờ còn thật không dễ làm cương thi." - Bỗng nhiên hắn dừng lại cười ngốc nói: "Không đúng, cho dù không có cương thi vậy Mao Sơn đạo sĩ sẽ phù phép đến trụ sở cũng có thể khiến chúng ta lãnh đủ.”
Lưu Nghị cười hắc hắc nói:
"Cái này càng không cần lo lắng, đã không có cương thi chỉ cần đạo sĩ kia không thành tiên, đều nên sợ súng, dù là không sợ súng, trong bang chúng ta chính là mới vừa nhập không ít hàng. Hơn nữa chờ tra đúng thân phận địa chỉ của đạo sĩ thì cho dù đạo sĩ kia không tới tìm chúng ta lão đại khẳng định sẽ đi tìm hắn."
Hai người nhất thời nhìn nhau cười.
Bạch Vũ ở bên cạnh nghe lén lúc này không khỏi toát một thân mồ hôi lạnh, súng đó, loại vật này bây giờ Bạch Vũ không muốn đụng phải, hắn bây giờ còn chưa có lòng tin có thể tránh thoát đạn. Nếu để cho đám người kia tìm được hắn, hắn chỉ có đường chạy trốn.
Lúc này hai người kia hình như đã cười đủ rồi, dừng lại tiếng cười, Lưu Nghị bỗng nhiên có chút chán ghét mở miệng nói:
"Những thứ này đều là đồ chơi gì vậy? Hàng Đầu Sư này thế nào làm như một kho tàng sưu tập tiêu bản động vật, ở đây đồ chơi gì cũng đều có hơn nữa ngay cả người cũng có, xương này, da lông, còn có cả pín, mẹ nó, đây là pín hổ sao?"
Ngốc hổ ha hả cười nói:
"Mấy ngày nay vừa vặn thân thể khá suy nhược, mang nó về bồi bổ."
Lưu Nghị trừng mắt nói:
"Tiểu tử ngươi không muốn sống nữa, để Hàng Đầu Sư biết ngươi còn sống nổi không?"
Ngốc hổ vừa nghe vội vàng đem đồ thả lại chỗ cũ, nhưng tràn đầy không muốn nói thầm:
"Không lấy thì không lấy."
Lưu Nghị lại không có để ý lời của hắn, mà là tưởng hỏi hắn:
"Đúng rồi, hiện tại Đường chủ bên kia đang làm gì đấy?"
Ngốc hổ không thèm để ý chút nào nói:
"Hình như là một tiểu tử tên là Bạch Vũ đắc tội ngựa của hắn, đang bận rộn tìm hắn đây."
Ngốc hổ nói lập tức khiến Bạch Vũ đang muốn xoay người đi giữ lại.