Chương : 20
Team: Vạn Yên Chi Sào.
Chờ mấy người trở lại nơi ở, vừa mới định đánh thức Bạch Vũ, nhưng Bạch Vũ tự mình tỉnh lại, mấy người xuống xe, Bạch Vũ ôm Lưu Oánh lên trên lầu đặt lên trên giường. Đối mặt với Lý tẩu do dự nói:
"Ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, nghe ta, chỉ cần chuẩn bị đồ vật đầy đủ thì việc cứu trị Lưu Oánh không phải vấn đề lớn."
Bạch Vũ lời tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng hỗn loạn, nắm chắc cũng không phải nhiều phần, chỉ có điều nói như vậy là muốn an ủi Lý tẩu một chút mà thôi.
Nhưng sau khi Lý tẩu nghe Bạch Vũ trong lòng ngược lại thật sự là bình tĩnh không ít, nàng đi tới trước mặt Bạch Vũ một mặt khẩn cầu:
"Tiểu Bạch, ngươi nhất định phải cứu Oánh Oánh, cần thiết thì Lý tẩu cho ngươi tiền, chỉ cần ngươi cứu Oánh Oánh ngươi muốn bao nhiêu tiền ta đều đáp ứng ngươi..."
Bạch Vũ lúc này sắc mặt đột nhiên chìm xuống, nói:
"Lý tẩu, ngươi nói chuyện tiền bạc với ta là đang mắng ta đây." - Sau đó lại sắc mặt tĩnh lại nói: "Ngươi trước đây đối với ta chăm sóc như thế nào, trong lòng ta có thể đều nhớ tới, vào thời điểm này ta có năng lực giúp ngươi đương nhiên phải toàn lực giúp ngươi, không cần nói lời khách khí."
Lý tẩu đầu tiên là bị sắc mặt âm trầm lúc trước của Bạch Vũ làm cho sợ hết hồn, nhưng nghe đến phía sau đó, nàng không khỏi trong lòng một trận trấn an, vỗ vỗ vai Bạch Vũ vừa chảy nước mắt vừa không ngừng gật đầu nói:
"Lý tẩu không nhìn lầm ngươi, không nhìn lầm ngươi."
Lúc này Bàng Bình đứng ở một bên không nhìn nổi, tiếp lời nói:
"Đại muội tử, hiện tại ta nói có phải là trước hết để cho Tiểu Bạch đi làm chính sự, đừng xem hiện tại liệt nhật giữa trời, chỉ chốc lát nữa trời sẽ phải tối."
Hiện tại Bàng hiệu trưởng này còn không biết tôn tính đại danh của Bạch Vũ, chỉ có thể theo Lý tẩu gọi Tiểu Bạch. Nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng hiếu kỳ, tiểu tử này đến cùng là có bản lĩnh gì?
Bạch Vũ đáp ứng một tiếng gật gật đầu, nói:
"Không sai, chuyện này không được trì hoãn."
Sau đó hắn bắt Lý tẩu đắc thủ, lại an ủi vài câu, đi về hướng phòng trọ của mình.
Đi tới cửa phòng trọ, đang định đi vào hắn đột nhiên nghe được một tiếng chửi thô bạo từ Kim Di truyền ra từ trong nhà, chỉ nghe âm thanh kia dường như vô cùng tức đến nổ phổi, âm thanh vô cùng gay gắt, hơn nữa không ngừng mà lặp lại:
"Đồ vật ở nơi nào? Đồ vật ở nơi nào? Ngươi con mẹ nó mau nói cho ta biết."
Nhìn rõ chủ nhân của âm thanh đó, Bạch Vũ không khỏi sững sờ, đây là Kim di lão công Lý Cửu Chân, Lý Cửu Chân ở trong ấn tượng của Bạch Vũ có thể tính là một người đàn ông tốt bụng thành thật, từ trước tới nay chưa từng gặp qua hoặc nghe qua hắn nổi giận như vậy. Hơn nữa những câu nói này của hắn cũng khiến cho Bạch Vũ nghe được cũng không tìm được chút manh mối nào, hoàn toàn không rõ ý nghĩa, hơn nữa dựa theo sự tiến triển của tình hình không phải nên quan tâm Kim Di một chút sao? Làm sao còn quan tâm món đồ gì nữa chứ? Hắn lắc lắc đầu cũng không tiếp tục nghe những câu chửi bậy không có ý nghĩa này, mở cửa ra đi vào đóng cửa phòng lại, âm thanh chửi bậy cũng theo đó giảm nhỏ đi.
Bạch Vũ ở trong phòng hoàn toàn để tâm thần chìm vào không gian hệ thống, lấy toàn bộ trang bị của hắn ra, đem vật phẩm kiểm lại một chút, lại chỉ tìm ra một cái cái rương cỡ lớn, đem đồ vật đều xếp vào lại, hướng về Lý tẩu gia mà đi.
Lý tẩu ở trong nhà vô cùng nóng ruột, chỉ qua mười mấy phút nhưng ở trong lòng của nàng dường như đã qua mấy ngày, cảm giác luôn nôn nóng bất an. Đến ngay cả Bàng Bình cũng ngồi không yên, ở ngay cửa này đi tới đi lui, thỉnh thoảng hướng về dưới lầu nhìn sang nơi ở của Bạch Vũ.
Chờ Bạch Vũ xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn, Bàng Bình vội vàng nghênh đón nói:
"Tiểu Bạch, ngươi làm cho chúng ta gấp đến chết rồi, vào mau nào."
Đi vào bên trong, hai người đều vây quanh bên người Bạch Vũ, đều mang theo một tia hiếu kỳ nhìn cái rương trên tay. Bạch Vũ quay về hai người khẽ mỉm cười nói:
"Được rồi, có thể chuẩn bị, Bàng hiệu trưởng, Lý tẩu các ngươi cũng tới giúp đỡ đi."
Hai người vội vàng đáp ứng một tiếng, nhìn thẳng Bạch Vũ nói:
"Bây giờ nên làm gì?"
Bạch Vũ thoáng suy tư một chút, nói:
“Trước tiên đi tìm một cái bàn lớn cao chút đến đây, ta muốn khai đàn."
"Khai đàn?"
Lý tẩu từng trải qua năng lực ngự phù hậu tâm của Bạch Vũ nên bên trong ngược lại có chút suy đoán, đúng là cũng không phải quá kinh ngạc, nhưng Bàng Bình thì vô cùng kinh ngạc, khai đàn là như thế nào? Thuật sĩ Mao sơn? Lâm Chính Anh? Thật hay giả chứ? Nhưng hai người vẫn là đi tìm đồ vật theo lời của hắn, đến cùng là chuyện gì xảy ra sau đó nhìn chẳng phải sẽ biết hay sao.
Bạch Vũ nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc kinh ngạc của hai người, tất nhiên biết ý nghĩ của bọn họ, lắc lắc đầu nhưng không giải thích dư thừa.
Hiện tại theo sự phát triển của thời đại, cách làm dùng bàn để khai đàn trước đây đã rất ít người sử dụng, Bạch Vũ nhìn thấy hai người tìm đến cái bàn lớn thì đúng là không nói gì, nhưng chính là một cái bàn bát tiên? Dùng bàn bát tiên để mở đàn thì hắn có khả năng là người đầu tiên làm được từ trước đến giờ.
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, lấy đồ vật trong rương ra, trước tiên trải đàn bố lên trên bàn bát tiên, lại mang từng cái đồ vật lên, vẻ mặt hai người còn lại đang trợn mắt ngoác mồm, mặc minh pháp bào màu vàng chuyên dụng của đạo sĩ Mao sơn vào.
Cầm lấy kiếm gỗ đào đã sớm chuẩn bị kỹ càng, vung vẩy kiếm hoa mấy cái, pháp lực một dũng mũi kiếm hướng về ngọn nến trên pháp đàn quét qua, "phốc", "phốc" hai tiếng nhẹ vang lên, ngọn nến không hỏa tự cháy. Lần thứ hai từ trong lồng ngực móc ra một cái kính bát quái, thu hồi kiếm gỗ, nhấc bộ càng đi tới vị trí Lưu Oánh trong phòng ngủ.
Lý tẩu, Bàng Bình hai người trước đây thường nhìn thấy màn cương thi ở một vài bộ phim điện ảnh Hồng Kông, đã bị lôi cuốn đến khuôn mặt sững sờ. Lúc này nhìn thấy động tác Bạch Vũ đều không khỏi bị cuốn theo.
Chỉ thấy Bạch Vũ đi tới trước giường, cũng không nhìn hoặc đối với Lưu Oánh có động tác gì, chỉ thấy hắn xoa thành kiếm, lấy chỉ hóa bút quay về cái kính bát quái kia hư hóa một tấm chú văn, ngón tay dường như cũng thật sự hóa thành bút chu sa, một đạo thoáng hiện hồng quang, phù văn theo ngón tay hư họa mà xuất hiện ở bên trên kính bát quái, nhưng Bạch Vũ họa lên một bút cuối cùng, cái phù văn kia không ngờ dần dần ẩn đi, một chút ẩn vào bên trong kính bát quái.
Thấy cảnh này, hai người phía sau Bạch Vũ đã là coi như người trời, đây chính là đạo thuật Mao sơn trong truyền thuyết sao? Mà Lý tẩu cũng không khỏi thả cái chuỗi hạt kia xuống, trái tim có chút bất an.
Lúc này Bạch Vũ lại có động tác, chỉ thấy hắn lúc này đem mặt kính của kính bát quái nhắm ngay Lưu Oánh, mặc nhiên kính bát quái càng phảng phất hóa thành một khối thiêu hồng quét qua, phát ra hồng mang doạ người, dần dần hồng mang đại thịnh chiếu thẳng, trừ Bạch Vũ ra hai người ở ngoài không mở mắt ra được.
Quá một hồi lâu ánh sáng biến mất, bọn họ vừa mở mắt ra phát hiện lúc này Bạch Vũ và kính bát quái trong tay tỏ rõ vẻ nghiêm nghị, lòng của hai người không khỏi trầm xuống, không phải điềm tốt.
Bàng Bình cẩn thận từng li từng tí một đi tới trước người Bạch Vũ, hỏi:
"Tiểu... Bạch…. Bạch đạo trưởng, tình huống thế nào?"
Sau khi được mở mang kiến thức, hắn không dám tùy ý gọi Bạch Vũ, mọi người thường thường đều sẽ có lòng kính nể với những thứ thần bí.
Bạch Vũ lúc này không trả lời hắn ngay, chỉ là nhíu chặt hai hàng lông mày, như là đang suy nghĩ một chuyện gì đó đang làm khó dễ hắn.
Hắn hiện tại xác thực có chút khó khăn, vừa nãy lúc hắn dùng kính bát quái dò xét tình huống trong cơ thể Lưu Oánh thì phát hiện, ba hồn bảy vía trong cơ thể nàng chỉ còn dư lại một phách mà thôi, mà một phách còn ở trong cơ thể này của nàng muốn trốn thoát ra, phải tùy thời đào tẩu.
Hồn phách xuất thể đối với hắn bây giờ mà nói cũng thật là một chuyện khó, nếu muốn đưa chúng nó tìm trở về, đối với bình thường mà nói khả năng chỉ triển khai chiêu hồn chú một lần liền có thể, nhưng lần này trong sáu hồn ba phách hàng đầu kia, khẳng định ở nơi cái hàng đầu sư kia, có hắn chưởng quản cầm về khẳng định không phải một chuyện dễ dàng. Bây giờ còn không biết thực lực của đối phương, ngộ nhỡ pháp lực hắn mạnh hơn lại làm phe mình dưới tình huống bị động, chính mình còn rất có thể cũng cuốn vào.
Nhưng sau khi nhìn đến ánh mắt chờ đợi kia của Lý tẩu, trong lòng không khỏi chấn động, hắn cắn răng một cái, hạ quyết tâm làm.
Xem ra từ bệnh trạng hồn phách ly thể của Lưu Oánh, đây là một loại chú thuật câu hồn đoạt phách, loại chú thuật này trong phép thuật Mao sơn vẫn có một vài biện pháp cứu trị, lần này Bạch Vũ muốn dùng chính là thuật chiêu hồn phối hợp pháp đàn.
Chỉ thấy sau khi Bạch Vũ hạ quyết tâm, lại trở về bên cạnh pháp đàn, từ trong rương lấy ra một lá bùa hiện trường vẽ lên một hình vẽ. Trong lúc hắn viết, tốc độ tay nhanh chóng đến mức mắt thường không cách nào theo kịp, có thể thấy được thủ pháp thông thạo "sột soạt" không quá vài phút đồng hồ, chín tờ linh phù cũng đã hoàn thành.
Nhưng sau khi họa được linh phù rồi, hắn để bút xuống cũng không đứng lên, mà là cầm lấy một tấm, nhẹ nhàng đem mặt trên thổi khô bút tích, sau đó lại phóng tới trên bàn gấp lại. Chỉ chốc lát một tấm phù đã biến thành một con hạc giấy, sau đó không do dự cũng đem những vài tờ khác cũng gấp lại. Chỉ chốc lát sau chín tờ linh phù đã biến thành chín con hạc giấy, Bạch Vũ để chúng ở trên đàn xếp thành một hàng, lại từ trong rương lấy ra một chiếc ngọn đèn, lấy dương hỏa đốt để xuống ở giữa pháp đàn. Sau đó thâm phun ra một hơi, đứng lên đó duỗi người ra.
Đột nhiên, ánh mắt có mộng trở nên sắc bén, kiếm gỗ đào lại lần nữa nắm ở trong tay. Chỉ thấy hắn lúc này chân đạp thất tinh bộ, kiếm gỗ chỉ phía trời cao xa. Trong miệng quát to một tiếng:
"Thái thượng lão quân lập tức tuân lệnh! Thu hút vong hồn!"
Chỉ thấy chín con hạc giấy kia lúc này phảng phất giống như sống lại vậy, cánh hai con run nhẹ một thoáng, đều bay lên. Từng cái từng cái như là xếp thành hàng bình thường chỉnh tề như xếp thành hình một chữ trên không trung.
Sau đó Bạch Vũ đột nhiên xoay người lại, không biết ở đâu móc ra một tấm bùa chú, ném về hướng Lưu Oánh, cái phù kia càng chuẩn xác không có sai sót kề sát tới trên trán hắn.
Bàng Bình, Lý tẩu hai người một bên tâm trạng bây giờ cảm giác giống như là đang xem phim, nhìn Bạch Vũ biểu diễn, trên gương mặt tràn đầy quái dị. Nhưng lúc đang nhìn hạc giấy bay lên vẫn tương đối giật mình. Trên ti vi thường nhìn thấy, thế nhưng hiện tại những thứ này như là xảy ra trước mắt sự thực.
Lúc này Bạch Vũ đột nhiên quay về các hạc giấy không trung chỉ tay, chỉ thấy đạo đạo hào quang màu vàng óng tự hắn trung phi ra, ở giữa, những con hạc giấy này cùng nhau phát ra từng tiếng kêu to, trên đầu bọn chúng đồng thời nổi lên hai điểm ánh sáng, làm như hạc đỉnh.
Sau đó Bạch Vũ toàn lực triển khai pháp lực, muốn tới trên Mao sơn đấu hàng đầu một hồi.
Chờ mấy người trở lại nơi ở, vừa mới định đánh thức Bạch Vũ, nhưng Bạch Vũ tự mình tỉnh lại, mấy người xuống xe, Bạch Vũ ôm Lưu Oánh lên trên lầu đặt lên trên giường. Đối mặt với Lý tẩu do dự nói:
"Ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, nghe ta, chỉ cần chuẩn bị đồ vật đầy đủ thì việc cứu trị Lưu Oánh không phải vấn đề lớn."
Bạch Vũ lời tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng hỗn loạn, nắm chắc cũng không phải nhiều phần, chỉ có điều nói như vậy là muốn an ủi Lý tẩu một chút mà thôi.
Nhưng sau khi Lý tẩu nghe Bạch Vũ trong lòng ngược lại thật sự là bình tĩnh không ít, nàng đi tới trước mặt Bạch Vũ một mặt khẩn cầu:
"Tiểu Bạch, ngươi nhất định phải cứu Oánh Oánh, cần thiết thì Lý tẩu cho ngươi tiền, chỉ cần ngươi cứu Oánh Oánh ngươi muốn bao nhiêu tiền ta đều đáp ứng ngươi..."
Bạch Vũ lúc này sắc mặt đột nhiên chìm xuống, nói:
"Lý tẩu, ngươi nói chuyện tiền bạc với ta là đang mắng ta đây." - Sau đó lại sắc mặt tĩnh lại nói: "Ngươi trước đây đối với ta chăm sóc như thế nào, trong lòng ta có thể đều nhớ tới, vào thời điểm này ta có năng lực giúp ngươi đương nhiên phải toàn lực giúp ngươi, không cần nói lời khách khí."
Lý tẩu đầu tiên là bị sắc mặt âm trầm lúc trước của Bạch Vũ làm cho sợ hết hồn, nhưng nghe đến phía sau đó, nàng không khỏi trong lòng một trận trấn an, vỗ vỗ vai Bạch Vũ vừa chảy nước mắt vừa không ngừng gật đầu nói:
"Lý tẩu không nhìn lầm ngươi, không nhìn lầm ngươi."
Lúc này Bàng Bình đứng ở một bên không nhìn nổi, tiếp lời nói:
"Đại muội tử, hiện tại ta nói có phải là trước hết để cho Tiểu Bạch đi làm chính sự, đừng xem hiện tại liệt nhật giữa trời, chỉ chốc lát nữa trời sẽ phải tối."
Hiện tại Bàng hiệu trưởng này còn không biết tôn tính đại danh của Bạch Vũ, chỉ có thể theo Lý tẩu gọi Tiểu Bạch. Nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng hiếu kỳ, tiểu tử này đến cùng là có bản lĩnh gì?
Bạch Vũ đáp ứng một tiếng gật gật đầu, nói:
"Không sai, chuyện này không được trì hoãn."
Sau đó hắn bắt Lý tẩu đắc thủ, lại an ủi vài câu, đi về hướng phòng trọ của mình.
Đi tới cửa phòng trọ, đang định đi vào hắn đột nhiên nghe được một tiếng chửi thô bạo từ Kim Di truyền ra từ trong nhà, chỉ nghe âm thanh kia dường như vô cùng tức đến nổ phổi, âm thanh vô cùng gay gắt, hơn nữa không ngừng mà lặp lại:
"Đồ vật ở nơi nào? Đồ vật ở nơi nào? Ngươi con mẹ nó mau nói cho ta biết."
Nhìn rõ chủ nhân của âm thanh đó, Bạch Vũ không khỏi sững sờ, đây là Kim di lão công Lý Cửu Chân, Lý Cửu Chân ở trong ấn tượng của Bạch Vũ có thể tính là một người đàn ông tốt bụng thành thật, từ trước tới nay chưa từng gặp qua hoặc nghe qua hắn nổi giận như vậy. Hơn nữa những câu nói này của hắn cũng khiến cho Bạch Vũ nghe được cũng không tìm được chút manh mối nào, hoàn toàn không rõ ý nghĩa, hơn nữa dựa theo sự tiến triển của tình hình không phải nên quan tâm Kim Di một chút sao? Làm sao còn quan tâm món đồ gì nữa chứ? Hắn lắc lắc đầu cũng không tiếp tục nghe những câu chửi bậy không có ý nghĩa này, mở cửa ra đi vào đóng cửa phòng lại, âm thanh chửi bậy cũng theo đó giảm nhỏ đi.
Bạch Vũ ở trong phòng hoàn toàn để tâm thần chìm vào không gian hệ thống, lấy toàn bộ trang bị của hắn ra, đem vật phẩm kiểm lại một chút, lại chỉ tìm ra một cái cái rương cỡ lớn, đem đồ vật đều xếp vào lại, hướng về Lý tẩu gia mà đi.
Lý tẩu ở trong nhà vô cùng nóng ruột, chỉ qua mười mấy phút nhưng ở trong lòng của nàng dường như đã qua mấy ngày, cảm giác luôn nôn nóng bất an. Đến ngay cả Bàng Bình cũng ngồi không yên, ở ngay cửa này đi tới đi lui, thỉnh thoảng hướng về dưới lầu nhìn sang nơi ở của Bạch Vũ.
Chờ Bạch Vũ xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn, Bàng Bình vội vàng nghênh đón nói:
"Tiểu Bạch, ngươi làm cho chúng ta gấp đến chết rồi, vào mau nào."
Đi vào bên trong, hai người đều vây quanh bên người Bạch Vũ, đều mang theo một tia hiếu kỳ nhìn cái rương trên tay. Bạch Vũ quay về hai người khẽ mỉm cười nói:
"Được rồi, có thể chuẩn bị, Bàng hiệu trưởng, Lý tẩu các ngươi cũng tới giúp đỡ đi."
Hai người vội vàng đáp ứng một tiếng, nhìn thẳng Bạch Vũ nói:
"Bây giờ nên làm gì?"
Bạch Vũ thoáng suy tư một chút, nói:
“Trước tiên đi tìm một cái bàn lớn cao chút đến đây, ta muốn khai đàn."
"Khai đàn?"
Lý tẩu từng trải qua năng lực ngự phù hậu tâm của Bạch Vũ nên bên trong ngược lại có chút suy đoán, đúng là cũng không phải quá kinh ngạc, nhưng Bàng Bình thì vô cùng kinh ngạc, khai đàn là như thế nào? Thuật sĩ Mao sơn? Lâm Chính Anh? Thật hay giả chứ? Nhưng hai người vẫn là đi tìm đồ vật theo lời của hắn, đến cùng là chuyện gì xảy ra sau đó nhìn chẳng phải sẽ biết hay sao.
Bạch Vũ nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc kinh ngạc của hai người, tất nhiên biết ý nghĩ của bọn họ, lắc lắc đầu nhưng không giải thích dư thừa.
Hiện tại theo sự phát triển của thời đại, cách làm dùng bàn để khai đàn trước đây đã rất ít người sử dụng, Bạch Vũ nhìn thấy hai người tìm đến cái bàn lớn thì đúng là không nói gì, nhưng chính là một cái bàn bát tiên? Dùng bàn bát tiên để mở đàn thì hắn có khả năng là người đầu tiên làm được từ trước đến giờ.
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, lấy đồ vật trong rương ra, trước tiên trải đàn bố lên trên bàn bát tiên, lại mang từng cái đồ vật lên, vẻ mặt hai người còn lại đang trợn mắt ngoác mồm, mặc minh pháp bào màu vàng chuyên dụng của đạo sĩ Mao sơn vào.
Cầm lấy kiếm gỗ đào đã sớm chuẩn bị kỹ càng, vung vẩy kiếm hoa mấy cái, pháp lực một dũng mũi kiếm hướng về ngọn nến trên pháp đàn quét qua, "phốc", "phốc" hai tiếng nhẹ vang lên, ngọn nến không hỏa tự cháy. Lần thứ hai từ trong lồng ngực móc ra một cái kính bát quái, thu hồi kiếm gỗ, nhấc bộ càng đi tới vị trí Lưu Oánh trong phòng ngủ.
Lý tẩu, Bàng Bình hai người trước đây thường nhìn thấy màn cương thi ở một vài bộ phim điện ảnh Hồng Kông, đã bị lôi cuốn đến khuôn mặt sững sờ. Lúc này nhìn thấy động tác Bạch Vũ đều không khỏi bị cuốn theo.
Chỉ thấy Bạch Vũ đi tới trước giường, cũng không nhìn hoặc đối với Lưu Oánh có động tác gì, chỉ thấy hắn xoa thành kiếm, lấy chỉ hóa bút quay về cái kính bát quái kia hư hóa một tấm chú văn, ngón tay dường như cũng thật sự hóa thành bút chu sa, một đạo thoáng hiện hồng quang, phù văn theo ngón tay hư họa mà xuất hiện ở bên trên kính bát quái, nhưng Bạch Vũ họa lên một bút cuối cùng, cái phù văn kia không ngờ dần dần ẩn đi, một chút ẩn vào bên trong kính bát quái.
Thấy cảnh này, hai người phía sau Bạch Vũ đã là coi như người trời, đây chính là đạo thuật Mao sơn trong truyền thuyết sao? Mà Lý tẩu cũng không khỏi thả cái chuỗi hạt kia xuống, trái tim có chút bất an.
Lúc này Bạch Vũ lại có động tác, chỉ thấy hắn lúc này đem mặt kính của kính bát quái nhắm ngay Lưu Oánh, mặc nhiên kính bát quái càng phảng phất hóa thành một khối thiêu hồng quét qua, phát ra hồng mang doạ người, dần dần hồng mang đại thịnh chiếu thẳng, trừ Bạch Vũ ra hai người ở ngoài không mở mắt ra được.
Quá một hồi lâu ánh sáng biến mất, bọn họ vừa mở mắt ra phát hiện lúc này Bạch Vũ và kính bát quái trong tay tỏ rõ vẻ nghiêm nghị, lòng của hai người không khỏi trầm xuống, không phải điềm tốt.
Bàng Bình cẩn thận từng li từng tí một đi tới trước người Bạch Vũ, hỏi:
"Tiểu... Bạch…. Bạch đạo trưởng, tình huống thế nào?"
Sau khi được mở mang kiến thức, hắn không dám tùy ý gọi Bạch Vũ, mọi người thường thường đều sẽ có lòng kính nể với những thứ thần bí.
Bạch Vũ lúc này không trả lời hắn ngay, chỉ là nhíu chặt hai hàng lông mày, như là đang suy nghĩ một chuyện gì đó đang làm khó dễ hắn.
Hắn hiện tại xác thực có chút khó khăn, vừa nãy lúc hắn dùng kính bát quái dò xét tình huống trong cơ thể Lưu Oánh thì phát hiện, ba hồn bảy vía trong cơ thể nàng chỉ còn dư lại một phách mà thôi, mà một phách còn ở trong cơ thể này của nàng muốn trốn thoát ra, phải tùy thời đào tẩu.
Hồn phách xuất thể đối với hắn bây giờ mà nói cũng thật là một chuyện khó, nếu muốn đưa chúng nó tìm trở về, đối với bình thường mà nói khả năng chỉ triển khai chiêu hồn chú một lần liền có thể, nhưng lần này trong sáu hồn ba phách hàng đầu kia, khẳng định ở nơi cái hàng đầu sư kia, có hắn chưởng quản cầm về khẳng định không phải một chuyện dễ dàng. Bây giờ còn không biết thực lực của đối phương, ngộ nhỡ pháp lực hắn mạnh hơn lại làm phe mình dưới tình huống bị động, chính mình còn rất có thể cũng cuốn vào.
Nhưng sau khi nhìn đến ánh mắt chờ đợi kia của Lý tẩu, trong lòng không khỏi chấn động, hắn cắn răng một cái, hạ quyết tâm làm.
Xem ra từ bệnh trạng hồn phách ly thể của Lưu Oánh, đây là một loại chú thuật câu hồn đoạt phách, loại chú thuật này trong phép thuật Mao sơn vẫn có một vài biện pháp cứu trị, lần này Bạch Vũ muốn dùng chính là thuật chiêu hồn phối hợp pháp đàn.
Chỉ thấy sau khi Bạch Vũ hạ quyết tâm, lại trở về bên cạnh pháp đàn, từ trong rương lấy ra một lá bùa hiện trường vẽ lên một hình vẽ. Trong lúc hắn viết, tốc độ tay nhanh chóng đến mức mắt thường không cách nào theo kịp, có thể thấy được thủ pháp thông thạo "sột soạt" không quá vài phút đồng hồ, chín tờ linh phù cũng đã hoàn thành.
Nhưng sau khi họa được linh phù rồi, hắn để bút xuống cũng không đứng lên, mà là cầm lấy một tấm, nhẹ nhàng đem mặt trên thổi khô bút tích, sau đó lại phóng tới trên bàn gấp lại. Chỉ chốc lát một tấm phù đã biến thành một con hạc giấy, sau đó không do dự cũng đem những vài tờ khác cũng gấp lại. Chỉ chốc lát sau chín tờ linh phù đã biến thành chín con hạc giấy, Bạch Vũ để chúng ở trên đàn xếp thành một hàng, lại từ trong rương lấy ra một chiếc ngọn đèn, lấy dương hỏa đốt để xuống ở giữa pháp đàn. Sau đó thâm phun ra một hơi, đứng lên đó duỗi người ra.
Đột nhiên, ánh mắt có mộng trở nên sắc bén, kiếm gỗ đào lại lần nữa nắm ở trong tay. Chỉ thấy hắn lúc này chân đạp thất tinh bộ, kiếm gỗ chỉ phía trời cao xa. Trong miệng quát to một tiếng:
"Thái thượng lão quân lập tức tuân lệnh! Thu hút vong hồn!"
Chỉ thấy chín con hạc giấy kia lúc này phảng phất giống như sống lại vậy, cánh hai con run nhẹ một thoáng, đều bay lên. Từng cái từng cái như là xếp thành hàng bình thường chỉnh tề như xếp thành hình một chữ trên không trung.
Sau đó Bạch Vũ đột nhiên xoay người lại, không biết ở đâu móc ra một tấm bùa chú, ném về hướng Lưu Oánh, cái phù kia càng chuẩn xác không có sai sót kề sát tới trên trán hắn.
Bàng Bình, Lý tẩu hai người một bên tâm trạng bây giờ cảm giác giống như là đang xem phim, nhìn Bạch Vũ biểu diễn, trên gương mặt tràn đầy quái dị. Nhưng lúc đang nhìn hạc giấy bay lên vẫn tương đối giật mình. Trên ti vi thường nhìn thấy, thế nhưng hiện tại những thứ này như là xảy ra trước mắt sự thực.
Lúc này Bạch Vũ đột nhiên quay về các hạc giấy không trung chỉ tay, chỉ thấy đạo đạo hào quang màu vàng óng tự hắn trung phi ra, ở giữa, những con hạc giấy này cùng nhau phát ra từng tiếng kêu to, trên đầu bọn chúng đồng thời nổi lên hai điểm ánh sáng, làm như hạc đỉnh.
Sau đó Bạch Vũ toàn lực triển khai pháp lực, muốn tới trên Mao sơn đấu hàng đầu một hồi.