Chương : 20
Tần Thiếu Phong tìm kiếm từng vách đá, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, có điều Tần Thiếu Phong không bỏ cuộc, tiếp tục tìm kiếm, vào lúc này, cái mũi của Tần Thiếu Phong giật giật, ngửi thấy mùi thơm, tuy rằng cực kỳ nhạt, người bình thường căn bản chính là không ngửi được, có điều hương dục ma đầu của Tần Thiếu Phong lại ngửi thấy.
Điều này khiến cho Tần Thiếu Phong trong lòng vui vẻ, lập tức tiến về phía trước, phía trước hắn chinh là một tòa tuyết sơn cực lớn, cực dốc. Tần Thiếu Phong đó hương khí đó khẳng định là tuyết liên phát ra, mà bên trong tuyết sơn này nhất định là có tuyết liên tồn tại, chỉ cần tìm thấy một gốc, Tần Thiếu Phong cũng có thể cứu sống được Hắc Tháp.
Vì thế Tần Thiếu Phong gia tăng nhịp chân, một lát sau đã tới phía trước tuyết sơn đó, kiến dục ma đầu đã thúc dục đến trình độ lớn nhất, hai mắt Tần Thiếu Phong lóe ra tinh quang, tìm kiếm một tòa tuyết sơn này, ở giữa sườn núi phát hiện hai gốc tuyết liên đang nở rộ.
Nhìn thấy tuyết liên nở rộ này, Tần Thiếu Phong trong lòng tất nhiên là cực kỳ cao hứng, lập tức bò lên, không lâu sau đã tới vách đá ở giữa sườn núi, tới phía trước hai gốc tuyết liên đó, nhìn tuyết liên nở rộ xinh đẹp này, Tần Thiếu Phong ngửi mùi thơm mà tuyết liên phát ra, cực kỳ kích động.
Bởi vì Tần Thiếu Phong từ hai gốc tuyết liên to bằng cái chậu rửa mặt này đã biết được hai gốc tuyết liên này tuyệt đối là hơn thời gian trăm năm, thậm chí cho dù là hai trăm năm cũng có khả năng, tuyết liên như vậy đối với thương thế của Hắc Tháp mà nói thì tuyệt đối là không thể tốt hơn, vì thế Tần Thiếu Phong vươn tay muốn hái.
Nhưng mà vào lúc này, một cỗ cuồng phong đột nhiên từ trên trời giáng xuống, cuốn tới Tần Thiếu Phong, Tần Thiếu Phong ngẩng đầu thì phát hiện trên đỉnh đầu của hắn có một con tuyết điêu chiều cao chừng ba thước, hai cánh dang ra cũng dài chừng bốn thước phi xuống dưới, đang thò móng vuốt sắc bén chộp tới Tần Thiếu Phong.
“ Nguy rồi.” Tần Thiếu Phong trong lòng kinh hô. Lúc trước khi nhìn thấy tuyết liên quá cao hứng, lại không dùng ma đầu để dò xét nguy hiểm chung quanh, không phát hiện còn có tuyết điêu hung mãnh bực này ở đây.
Đây là tuyết điêu đặc thù của Bắc cương, tên gọi là Kim nhãn tuyết điêu, mà sở dĩ gọi như vậy là vì hai mắt của tuyết điêu màu vàng. Tuyết điêu này sau trưởng thành không chỉ lực lượng cực kỳ khổng lồ, cho dù là tuyết hùng hai đầu trưởng thành cũng không phải là đối thủ của nó, mặt khác chính là tốc độ của tuyết điêu cực nhanh, cho nên người bình thường nhìn thấy kim nhãn tuyết điêu chỉ còn đường chết.
Tần Thiếu Phong nhìn móng vuốt cực lớn đang chộp tới mình, cũng biết nguy hiểm, có điều phản ứng của Tần Thiếu Phong cũng cực nhanh, thất tình lục dục ma đầu lập tức thi triển ra, một đạo Linh Hồn Trùng Chàng va vào đầu kim nhãn tuyết điêu. Mà tuyết điêu đang lao xuống lại phát ra tiếng kêu thê thảm, thân thể nghiêng đi ngã xuống vách núi.
Nhìn thấy tình huống như vậy, Tần Thiếu Phong cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại vươn tay hái tuyết liên, chỉ có điều lúc này, phía dưới vách núi đó đột nhiên truyền đến một tiếng rít bén nhọn, kim nhãn tuyết điêu dính Linh Hồn Trùng Chàng của Tần Thiếu Phong lại bay lên, nhìn thấy tình huống như vậy, Tần Thiếu Phong trong lòng cả kinh, hắn không ngờ kim nhãn tuyết điêu này lợi hại như vậy, Linh Hồn Trùng Chàng của mình cũng mất linh rồi.
Mà nguyên nhân có thể khiến Linh Hồn Trùng Chàng mất linh chỉ có một, đó là lực lượng linh hồn của kim nhãn tuyết điêu rất cường đại, không phải có thể dễ dàng đánh nát linh hồn của kim nhãn tuyết điêu. Cho nên nhìn kim nhãn tuyết điêu đó lại bay lên, Tần Thiếu Phong tất nhiên là cẩn thận hơn, phòng bị kim nhãn tuyết điêu phản kích.
Chỉ là khiến Tần Thiếu Phong không ngờ, sau khi kim nhãn tuyết điêu bay lên, lại không công kích Tần Thiếu Phong, mà lắc lắc đầu, lập tức một đôi mắt màu vàng đó phẫn nộ lườm Tần Thiếu Phong, đương nhiên trong đôi mắt màu vàng cũng mang theo vẻ kiêng kị, hiển nhiên, một kích lúc trước của Tần Thiếu Phong đã khiến kim nhãn tuyết điêu này phi thường cố kỵ, cho nên không xuất thủ với Tần Thiếu Phong nữa.
Tần Thiếu Phong nhìn thấy kim nhãn tuyết điêu này không xuất thủ phản kích thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng phát ra một cỗ tinh thần lực hữu hảo về phía kim nhãn tuyết điêu đó, đây cũng là một thần thông của thất tình lục dục ma đầu, dùng để tiến hành câu thông với mãnh thú ngoại tộc, minh bạch ý tứ của mãnh thú và biểu đạt lời nói.
“Chào ngươi, ta không có ác ý.” Tần Thiếu Phong truyền đi tin tức như vậy với kim nhãn tuyết điêu.
Mà kim nhãn tuyết điêu nghe thấy lời nói của Tần Thiếu Phong, hai mắt màu vàng lập tức sáng lên, có điều vẫn phẫn nộ phẫn nộ nhìn Tần Thiếu Phong, lập tức truyền lại một tin tức cho Tần Thiếu Phong: “Cường đạo, mau cút đi, cái này là của ta.”
Một cỗ ý thức thuần túy truyền vào trong óc Tần Thiếu Phong, Tần Thiếu Phong có thể cảm giác được rõ ràng ý tứ mà kim nhãn tuyết điêu muốn biểu đạt. Mà nhìn thấy phương pháp này của mình hữu hiệu, Tần Thiếu Phong trong lòng vui vẻ, lại truyền đạt: “Một bằng hữu của ta bị trọng thương, cần tuyết liên này để cứu hắn, ở chỗ ngươi có hai gốc, ta lấy một gốc được rồi.”
“ Không được, ngươi vừa rồi đánh ta, ngươi là người xấu, ta không thể cho ngươi.” Kim nhãn tuyết điêu thở phì phì nói với Tần Thiếu Phong.
Nghe thấy lời nói của kim nhãn tuyết điêu, Tần Thiếu Phong bất đắc dĩ, lập tức nói với kim nhãn tuyết điêu: “Hình như là ngươi xuất thủ với ta trước? Ta bất đắc dĩ đành hoàn thủ.”
Linh hồn của kim nhãn tuyết điêu tuy rằng mạnh hơn mãnh thú không ít, nhưng tâm trí lại vẫn là trình độ của một tiểu hài tử, đối mặt với mãnh thú như vậy, Tần Thiếu Phong cũng chỉ có thể kiên nhẫn giải thích, bằng không triệt để chọc giận kim nhãn tuyết điêu này, thì sẽ có một hồi đại chiến sinh tử. Mà đối mặt với tuyết điêu trưởng thành, Tần Thiếu Phong cũngkhông chắc có thể chiến thắng nó.
Một con kim nhãn tuyết điêu đã sớm trưởng thành, lực lượng không chỉ đạt tới cảnh giới sáu mã lực, mà còn có tốc độ cực nhanh, hơn nữa bởi vì cắn nuốt không ít tuyết liên, linh hồn tăng cường cực lớn, đã diễn sinh ra linh trí, cho nên muốn đối phó với nó tuyệt đối không phải dễ dàng.
“ Ai bảo ngươi muốn cướp đồ ăn của ta, ta đương nhiên phải xuất thủ.” Kim nhãn tuyết điêu nghe thấy lời nói của Tần Thiếu Phong đốp lại.
Nghe thấy câu này của kim nhãn tuyết điêu, Tần Thiếu Phong đành bất lực, nếu thực sự phải động thủ, Tần Thiếu Phong tuy rằng không sợ kim nhãn tuyết điêu này, với thất tình lục dục ma đầu cộng thêm thực lực của bản thân mình, cũng đủ để đại chiến một hồi với con kim nhãn tuyết điêu này, có điều cho dù là thắng thì cũng nhất định là thắng thảm, Tần Thiếu Phong tuyệt đối sẽ không thoải mái gì.
Mà Hắc Tháp còn chờ Tần Thiếu Phong tìm được tuyết liên để cứu mạng hắn, cho nên Tần Thiếu Phong không thể để mình xuất hiện bất kỳ bất trắc gì, điều này khiến Tần Thiếu Phong rất khó xử, cướp thì không được, mà giảng đạo lý với kim nhãn tuyết điêu cũng là xong, vậy nên làm gì đây?
“ngươi mau đi đi, đừng có ý đồ với đồ ăn của ta, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, không truy cứu chuyện ngươi xuất thủ với ta. Bằng không ta sẽ ăn ngươi đó.” Kim nhãn tuyết điêu hung tợn nói với Tần Thiếu Phong.
Đối với Tần Thiếu Phong, kim nhãn tuyết điêu cũng rất kiêng kị, nó tất nhiên là không muốn khiến Tần Thiếu Phong lại làm với nó như lúc trước, cho nên muốn Tần Thiếu Phong rời khỏi.