Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
  3. Chương : 30

Chương : 30

Đại Khuê vừa mới tiến vào đang đưa lưng về phía bọn họ, tư thế hết sức kỳ quặc, người uốn cong, đầu ngẩng lên, lộ ra dáng dấp lưng gù nghiêm trọng, đôi cánh tay duỗi về phía trước, giống như đang cùng thứ gì đó đả đấu. Thế nhưng Đại Khuê không có thêm động tác nào khác, cứ như vậy không nhúc nhích. Súng của hắn rơi trên mặt đất tại bên chân, ngay cạnh còn có một băng đạn, nói cách khác, thứ bên trong nguy hiểm đến mức hắn cảm thấy một băng đạn không đủ để dùng.

Trong lều có một túi ngủ, trên túi ngủ chi chít lỗ đạn, có thứ gì đó màu đen đang từ từ rỉ ra.

“Đại Khuê, tiểu tử ngươi đang giở cái trò quỷ gì vậy?” Đại Khuê là thuộc hạ dưới trường Dương lão lục, Dương lão lục tiến lên một bước, cau mày lên tiếng chất vấn, tình hình trước mắt, là Đại Khuê giết chế lão Lưu bị thương?

Trần Sâm vẫn không nhúc nhích, cũng không nói gì, chẳng qua lạnh lùng nghiêm nhị nhìn chăm chú bóng lưng Đại Khuê. Trần Ngọc thì lại sợ đến mức không thốt nên lời, cái tư thế này, giống y xì đúc với cái bóng kỳ quái trong sa mạc!

Đại Khuê hoàn toàn không đếm xỉa khiến cho Dương lão lục tức giận mà lại nghi ngờ, quan trọng hơn hắn cảm thấy mất mặt trước Khương gia cùng Trần gia, hắn tiến lên phía trước, định đẩy Đại Khuê ra. Nhưng, khi tới ngay trước mặt Đại Khuê, Dương lão lục sắc mặt đột nhiên thay đổi, hắn nhanh chóng lui mấy bước về sau, miễn cưỡng duy trì trấn tĩnh, thanh âm không tự chủ được cao hơn mấy bậc: “Đại Khuê, hắn chết rồi!” Mặc dù không lùi thêm bước nào nữa, nhưng mồ hôi không ngừng nhỏ xuống chứng tỏ Dương gia chủ đang sợ hãi.

Người trẻ tuổi vẫn được Trần Sâm, Khương gia lão gia tử cùng Dương lão lục hộ ở chính giữa đi tới trước mặt Đại Khuê, cũng bị hù dọa mặt cắt không còn một giọt máu, hít vào ngụm lãnh khí, lẩm bẩm nói: “Bộ dạng này của hắn, chẳng lẽ do trúng độc mà chết?”

Lúc này, Trần Ngọc cũng cùng mọi người xung quanh đi tới đằng trước Đại Khuê, theo bản năng nhìn về phía Đại Khuê, nhất thời cảm thấy một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng đến trên đỉnh đầu, những người khác cũng bị dọa đến ngây dại. Da mặt Đại Khuê đã biến thành từng khối từng khối màu xanh đen, mà trên mặt da thịt vặn vẹo, trong mắt đang chảy ra huyết lệ, giống như thấy được thứ gì đó kinh khủng tột bậc.

Hắn quả thật đã chết, mà lại chết trong tư thế kỳ quái như vậy.

Người trẻ tuổi kia hít sâu một hơi, nói: “Thi thể rơi lệ là khi người ta bị đột tử, mạch máu áp lực quá lớn mà tạo thành, không có gì đặc biệt cả.”

Nói xong đeo bao tay lên định bụng đỡ Đại Khuê nằm xuống, nhưng bị tiểu tử bên cạnh hắn níu chặt.

Trần Ngọc khẽ đánh giá tiểu tử kia, mi thanh mục tú, toàn thân cao thấp bọc kín mít, vóc dáng thấp bé khiến người ta lo lắng đứa nhỏ này còn chưa trưởng thành.

Trần Sâm khoát tay chặn lại, lập tức có người đeo găng tay không thấm nước đi lên, đỡ Đại Khuê xuống, khiêng đến cạnh lều, có điều bởi vì tứ chi đã cứng ngắc, tư thế nọ vẫn duy trì như cũ. Mấy người quen biết với Đại Khuê lộ ra vẻ mặt cực kỳ thống khổ, có người tiến lên một bước nhặt lấy khấu súng của Đại Khuê, đột nhiên la lớn: “Rốt cuộc là ai giết Đại Khuê, ta chửi con bà nhà nó, ta không tha cho hắn!” Người này thần kinh tựa hồ có chút không được bình thường.

Trong lòng mọi người đều cảm thấy khó chịu, cũng không ai lên tiếng. Trần Ngọc cảm giác bên cạnh có người bắt lấy tay áo của cậu, xoay người lại nhìn, hóa ra là A Cát, sắc mặt A Cát trắng bệch, cánh tay lôi kéo Trần Ngọc có phần run rẩy. Trần Ngọc khẽ vỗ vỗ lên đầu thiếu niên, âm thầm suy nghĩ, quả nhiên vẫn còn là con nít.

Bên trong lều phần lớn là đồ dùng hàng ngày, bếp không khói, túi chứa thức ăn, nước uống, vừa thoáng nhìn qua đã rõ ràng, căn bản không giấu được bất kỳ vật gì. Chỉ có cái túi ngủ ở chính giữa, căng phồng, hẳn là có người ở trong. Trần Sâm tiến về phía trước hai bước, dùng dao gấp vén túi ngủ lên.

Mùi hôi thối lập tức xộc ra, theo lý mà nói, nơi này phải là “lão Lưu bị thương”, từ quần áo trên người suy đoán, đúng là lão Lưu không sai. Chỉ có điều khuôn mặt người này đã hoàn toàn biến đen, giống như đã thối rữa rất lâu rồi, trên mặt không phân biệt được cái gì với cái gì nữa. Trên thân thể còn có mấy cái lỗ, đại khái là do phát súng của Đại Khuê ban tặng, đang chảy ra nước đen.

“Nếu lão Lưu ở đây, như vậy A Vũ trông chừng hắn đang ở đâu?” Trần Sâm mặt lạnh trấn tĩnh nói.

Không ai lên tiếng trả lời, giống như tử vong quá nhiều đã át chế năng lực suy tư của mọi người.

Đúng lúc này, một thanh âm nhàn nhạt vang lên: “Cửa sau mở.”

Thanh âm vừa dứt, không ít người phát hiện, một cái cửa khác của lều vải mở ra khe , có làn gió nhẹ nhàng thổi qua. Mấy căn lều này đều là Dương gia cố ý lưu tâm đến những người bên trong, thông qua cải tạo, không thấm nước, giữ ấm, thoáng khí, hơn nữa hai bên đều có cửa. Mọi người lại phát hiện, người nói chuyện chính là người ban đầu ngăn cản bọn họ vào lều. Không ít người bắt đầu nghĩ, nghĩ nếu ban đầu bọn hắn không phản bác thanh niên này, không tiến vào, có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra. Người thanh niên quá mức tuấn mĩ này khuôn mặt vẫn lạnh băng như cũ, bình tĩnh nhìn bọn họ, mang theo sự cao ngạo không ai có thể với tới, không có gì có thể trói buộc được.

Trần Sâm mím môi nhìn Phong Hàn gật đầu một cái, quay người lại nói chuyện với Dương lão lục: “Lão Dương, để người của ngươi lục soát qua căn lều, những người khác đi theo ta.”

“Mau trông, bên kia hình như có người, ân, nơi đó đích xác có người!” Mới vừa rời khỏi căn lều, ai đó đã la lớn.

Bên ngoài lều là sa địa tương đối bằng phằng, bốn phía quang đãng. Theo phương hướng người kia chỉ, thật sự có một người đang ngồi. Người vừa nãy kêu lên sở dĩ do dự như vậy là bởi vì rất khó đoán được đó có phải người hay không. Người kia đưa lưng về phía bọn họ, một thân y phục màu nâu, nghe thấy tiếng nói chuyện, tựa như có cảm giác, tứ chi đột ngột chống xuống đất, nhanh chóng bò về hướng ngược lại.

“A Vũ, có phải ngươi hay không, mau dừng lại!” Không ít người ở đằng trước bắt đầu đuổi theo, A Vũ là người duy nhất trong căn lều còn sống, cũng là người duy nhất có thể cho bọn họ đáp án.

Phong Hàn cùng Trần Ngọc không đuổi theo, Trần Ngọc thật ra thì rất muốn đi, bất đắc dĩ A Cát vẫn sợ hãi lôi kéo cánh tay của cậu không buông.

Trần Ngọc au ủi hắn, “Đừng sợ, nhiều người thế này, không có gì có thể gây tổn thương cho ngươi.” Trừ A Cát, tiểu báo tử cũng bị tiếng súng hù dọa, từ ống quần của Trần Ngọc ngoan cường hự hự trèo lên, cố hết sức treo ngược trên bả vai Trần Ngọc. Trần Ngọc bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm lấy tên tiểu tử này.

Những người đuổi theo cũng không đuổi theo quá xa, A Vũ bò trên mặt cát vẫn không chịu quay đầu lại, hắn bò đến một nơi, bất chợt nhanh chóng bị vùi xuống.

“Là cát lún!”

“A Vũ, ngươi rốt cuộc đang phát điên cái gì đây!”

A Vũ tựa hồ cũng không muốn chờ bọn họ tới cứu, giãy dụa hai cái, nhanh chóng không còn thấy bóng dáng đâu nữa, bị sa mạc nuốt sống, mọi người ở bên này giương mắt nhìn, cũng không dám lại gần.

Sắc mặt Trần Sâm rất khó coi, quay về hướng căn lều, lúc đi ngang qua Trần Ngọc quét mắt nhìn cậu một cái, há mồm toan mắng, lại nhịn xuống, thấp giọng nói: “Ngươi thành thật đi theo ta, đừng có chạy loạn.” Trần Ngọc trong lòng không được tự nhiên, nhưng vẫn đàng hoàng cúi đầu đáp đáp ứng.

Mã Văn Thanh đi sau lưng Trần Sâm cũng ngừng lại, thấy Trần Ngọc một tay ôm tiểu báo tử, tay còn lại bị A Cát nắm, bên cạnh còn có tên Phong Hàn mặt lạnh đang đứng (một nhà chạy loạnJ); vỗ một phát trên bả vai Trần Ngọc, bất chợt muôn vàn cảm thán: “Tiểu Trần Ngọc, bộ dáng chuyển nhà này của ngươi, ta sao còn có thể trông cậy vào người anh em kết nghĩa xuống đất tìm bảo bối đây?”

Trần Ngọc phiền nhất Mã Văn Thanh mỗi lần dở chứng văn chương lai láng, hết lần này tới lần khác không biết chán, Trần Ngọc bên khóe miệng kéo ra một nụ cười, mắt phượng khẽ nhếch, cắn răng nghiến lợi ngữ điệu lạnh như băng: “Mã gia, ngài bộ dáng anh tuấn tiêu sái, phong lưu bỉ ối không ai bằng. Chỉ có điều, nếu để cho Mã gia gia biết trong túi sách của ngươi có chứa những tư liệu ngươi tìm kiếm gần đây, sợ là sẽ không tha cho ngươi đi?”

Mã Văn Thanh vừa nghe, lập tức mặt đỏ bừng, nhìn xung quanh một chút, thấp giọng nói: “Ta kháo, tiểu tổ tông, ngươi làm sao biết được?! Ta đã nói với ngươi, chuyện này ngàn vạn lần chớ có nói lung tung, nếu không ca ca sẽ chết thật đó.”

Trần Ngọc cười lạnh: “Mã gia, ngươi có chết hình như cũng không liên quan gì đến ta?”

Mã Văn Thanh lệ rơi đầy mặt cun cút lại gần thuyết phục, rõ ràng hai người châm chọc hãm hại lẫn nhau, uy hiếp lợi dụng, giở mọi mánh khóe, ngoài mặt vẫn trưng ra cái vẻ kề vai sát cánh, xưng huynh gọi đệ. Trần Sâm quay đầu trừng mắt liếc Trần Ngọc, Trần Ngọc đem Mã Văn Thanh một cước đã văng. Càng khiến cho Trần Ngọc chịu không nổi nữa là, khẩu khí lạnh lùng như sắp kết băng đến nơi ở bên cạnh.

Lúc này, Dương lão lục cũng mang người từ trong lều đi ra.

Trần Sâm nói: “Người kia rơi xuống cát lún, không cứu được, ngươi bên đó sao rồi?”

Dương lão lục sắc mặt vẫn còn trắng bệch, hắn cũng lắc lắc đầu một cái đáp: “Đều lục soát qua, không có gì cả.”

Trần Sâm lấy một điếu thuốc ra hút, Trần Ngọc biết chỉ những khi đặc biệt phiền não, cha của cậu mới có thể hút thuốc lá.

Qua một hồi lâu, Trần Sâm nói: “Bỏ đi, chuyện này không đơn giản, chúng ta đem người đi chôn, trước tiên cứ tìm được chỗ kia đi đã, làm xong chuyện đó, hay tính đến việc khác.”

Dương lão lục cũng cảm thấy chuyện bây giờ hết sức không may, vạn phần đồng ý tốc chiến tốc thắng, Khương gia lão gia tử là một lão hồ ly, nhất nhất đều đồng ý.

Chờ đến khi mọi người đều trở về căn lều, Trần Sâm quay đầu lại nhìn Dương lão lục, hỏi: “Thi thể của Đại Khuê đâu?”

Mọi người nhất thời hai mặt nhìn nhau, Đại Khuê là do bọn hắn đi vào liền phát hiện, sau đó khiêng đến bên cạnh lều, không để ý nữa. Nhưng, hiện tại nơi đặt thi thể của Đại Khuê, lại hoàn toàn trống không.

-END 30-

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5696 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5232 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4969 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4552 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4477 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4385 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter