Chương : 90
♥
Thẩm Lãng nhìn nhìn hắn, mỉm cười nói: “Vương công tử nhanh ăn diện hảo như vậy cũng không ngại nóng vội quá sao? Vạn nhất áp sai bảo vật, đến lúc đó khả lại sửa không kịp?”
Vương Liên Hoa đáp phi sở vấn: “Thẩm Lãng, đem ngoại bào của ngươi cho ta.”
(đáp phi sở vấn: hỏi một đằng, trả lời một nẻo;)
Thẩm Lãng cũng không hỏi vì sao, cởi ngoại bào đưa cho hắn. Vương Liên Hoa nhận lấy, đem áo choàng hướng trên ngói kia trải rộng ra, cũng không quản cách ăn mặc thanh tú ra sao, liền như vậy sổ sàng hướng áo choàng nằm sải lai xuống.
Bảo người ta thoát y phục ra lót dưới ngói, hóa ra là sợ bẩn y phục chính mình.
Nằm trong chốc lát, trong lòng không chút áy náy mà quay lại vấn đề mới nói vừa rồi: “Ý của ngươi lúc nãy, nói không phải là muốn cùng ta đánh đố?”
Thẩm Lãng thở dài nói: “Nghĩ muốn thì muốn, đáng tiếc kết quả của ta cùng ngươi giống nhau.”
Vương Liên Hoa đối câu trả lời của y rất bất mãn.
Không chỉ đối câu trả lời của y bất mãn, mà đối độ cứng ốc ngói cũng rất bất mãn. Vì thế đem đầu di chuyển đến trên đùi Thẩm Lãng, cảm thấy được tương đối thích hơn.
“Mới vừa rồi nói mấy câu, cũng không phải là nói thí.”
Thẩm Lãng cũng không cùng hắn đôi co, nhìn xuống dưới trầm ngâm nói: “Âm quỷ tàm này, cùng cổ vật quả thật có chút giống.”
Vương Liên Hoa nói: “Vậy ngươi nên cùng ta đánh cược thời điểm Vu Hành Vân xuống tay?” Hắn hai mắt sáng long lanh, chiếu xuyên qua tới lớp họa diện bì (lớp mặt nạ), bất quá kia là vật chết, thật sự Vương công tử luôn tự tin thuật dịch dung vô địch cũng có một chút sơ thất.
Thẩm Lãng nói: “Đương nhiên là sau khi vật kia triển lãm xong, trong lúc vội vàng đưa về xe.”
Vương Liên Hoa nghe xong lời này, tinh thần cực không tốt.
“Ngươi luôn cùng ta đoán giống nhau, như thế nào đánh cược được đây?”
Thẩm Lãng cười vỗ về chơi đùa tóc mai hắn, nói: “Ngươi làm cho ta đoán chuyện nan giải chút, như vậy chắc có thể đánh cược được.”
Vương Liên Hoa suy tư trong chốc lát, cảm thấy tạm thời nghĩ không ra được câu đố gì hợp với tình hình.
“Còn có chuyện gì lại khó đoán được đây?”
“Giống như nói…… Vương công tử lưu lại tóc dài như vậy, chỉ là vì tiện phẫn nữ nhân, hay là vì để cho ta thưởng thức……” Thẩm Lãng khoan thai thân thủ bắt được tay Vương Liên Hoa chưởng ngược về phía hai má y, “Vật thứ tám bắt đầu rồi, ngươi không nhìn xem?”
Nhục liên tỏa, nghe qua cũng không phải cái vật gì đó đáng sợ.
Trên thực tế nhìn qua cũng tuyệt không đáng sợ. Tựa như nụ hoa sen vẫn chưa hoàn toàn nở ra, lại muốn mượt mà khả ái hơn chút, bạch trung thấu phấn, cũng không biết là làm từ cái gì, nhìn qua mềm mại mà khá co giãn.
Nhưng giữa lúc nữ chủ sự ở trên đài mủm mỉm cười giải thích nguồn gốc của Nhục liên tỏa này, dưới đài đã có người phải nôn mửa.
Nhục liên tỏa, là một khối thịt.
Hay có thể nói, là một người.
Là một thiếu phụ xinh đẹp mang thai, lúc mang thai nhi ăn dược dị thường, đến lúc sinh hạ lại ra một khối thịt.
Nhưng khối thịt rõ ràng vốn có thể là một người.
Cho nên, nhìn qua mới tròn trịa đáng yêu như vậy, có sinh mệnh tỏa sáng bình thường.
Nhưng nếu nghĩ đến tà ác tồn tại bi thảm như vậy, nhìn cái vật càng đáng yêu, liền càng muốn nôn mửa.
Thẩm Lãng cau mày, sắc mặt ngưng trọng (đông cứng lại). Vương Liên Hoa nhìn y như vậy, trở mình đối y cười nói: “Hiện thời Giang gia một cái thế gia hạ lưu thấp kém như vậy, đều có thể chiếm được một vị trí khắp nơi trong giang hồ. Thẩm đại hiệp, ngươi nhìn xem có bao nhiêu giang hồ nhân sĩ tiến đến cùng chúc mừng sự kiện hôm nay. Năm đó nếu sớm biết như thế, ngươi không phải nên tình nguyện đem võ lâm này chắp tay tặng cho ta?”
Thẩm Lãng thở dài một hơi nói: “Võ lâm cũng không phải của ta.”
Vương Liên Hoa trừng mắt nói: “Ngươi luôn luôn khiêm tốn giả tạo như vậy.” (hư tình giả ý: giả tạo)
“Giang hồ sớm đã không phải của ngươi và ta.” Thẩm Lãng cúi đầu khẽ hôn lên mi mắt hơi run nhẹ của hắn, đây chính là nơi duy nhất chân thật trên mặt hắn. Cũng làm cho hắn hai mắt không khép lại được, chăm chú nghe y nói.
“Nếu đã quyết định quay lưng đi, cho nên mặc kệ là thấy cái gì, cũng không thể quay đầu lại được.”
Vương Liên Hoa cúi đầu lẩm bẩm một tiếng, cũng không phản bác. Rõ ràng ngay cả ánh mắt cũng không động, chỉ nói: “Đến vật thứ mười hai nhanh gọi ta.”
Thẩm Lãng nhìn thấy bộ dáng hắn, không khỏi buồn cười. Nếu ôm ấp lại tốt đẹp như vậy, thì có gì tiếc nuối. Có đẹp có xấu, có thiện có ác, tạo vật vĩnh viễn luôn luôn công bình.
Để cho kẻ anh hùng trở thành truyền thuyết, thế gian luôn là một cuộc chơi tầm thường.
Vật thứ mười hai là Tây Chu khuất thiệt đỉnh. Thân đỉnh kia đã lớn còn nặng, bốn người cũng không thể ôm hết. Tiểu cô nương giá xe kia đành phải xuống dưới tránh ra một bên, để cho mấy tráng hán lên xe đem đỉnh kia khiêng ra ngoài. (tráng hán: người cường trán, khỏe mạnh)
Lúc này có người vây xem nói: “Cao thủ trên xe kia ngồi thẳng người ra như vậy, sao không xuống dưới một chút mang đi. Nếu là võ lâm cao thủ, cũng không cần phải dùng đến bốn người mới ôm được thứ này?”
Bên cạnh một người cười nhạo nói: “Người ta là cao thủ được mời đến làm hộ bảo, cũng không phải đi làm khổ lực (cu li), cần gì phải lãng phí khí lực.”
Đang lúc cười nói, đã xảy ra một chuyện rất buồn cười.
Nghê kẻ điên đã đến.
Nghê kẻ điên là kẻ dở hơi nổi danh nhất Cảnh Đức trấn. Người này họ Nghê tên Duyệt, xuất thân từ một đoàn gánh hát, bộ dáng vốn là hảo ngoạn, lúc trước được mệnh danh là “Nghê Tiếu” , cũng coi như trấn ban chi bảo, còn cưới được nữ nhi của chủ đoàn, tuần cẩu tiểu mỹ nhân Lữ Tiểu Tiểu. Chính là Lữ Tiểu Tiểu không an phận, lại cùng một gã trẻ tuổi bên ngoài tới xem diễn thông đồng, bỏ trốn một đi không trở lại. (tuần cẩu: chó thuần ở nhà)
Lúc này phát hiện sự, Nghê Duyệt liền phát điên, cũng bị đuổi ra khỏi gánh hát, lưu lạc đầu đường, luôn phát điên ở bất cứ đâu. Nhưng người thấy thân thế hắn đáng thương, lại là kẻ xuất thân vai hề, dù là ăn nói khùng điên cũng khiến người buồn cười, vừa nói lại vừa diễn, cư nhiên cũng thường có người tiếp tế cho hắn thức ăn, nên cũng bình yên sống tốt ba bốn năm, đến nay vẫn còn nửa điên nửa khù khờ cười đùa trên đường, hôm nay náo nhiệt lớn như vậy, hắn cư nhiên lại làm một chuyện lố lăng khiến người buồn cười.
Tiểu cô nương đứng một bên xe thứ mười hai, cũng không ngờ Nghê kẻ điên từ trong đám người lao ra, đột nhiên liền ôm nàng ở trên mặt hôn một cái, thốt lên: “Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu ngươi trở lại rồi a, ta phu quân ngươi còn tưởng ngươi thật sự đã, cũng không trách ngươi, cùng ta về nhà đi!”
Tiểu cô nương kia làm sao chịu, đương nhiên sống chết giãy dụa. Ở đây phần nhiều là người địa phương, đều biết Nghê kẻ điên này muốn nói đến chuyện ngoại tình, thấy hắn như vậy, mỗi người đều cười ào lên, hận không thể để trò hay tiếp tục, lại là lớn tiếng vỗ tay cổ vũ, nhất thời ồn ào vô cùng.
Cao thủ trên xe, quả nhiên hoàn toàn cũng không có dự định giúp đỡ, cư nhiên vẫn không nhúc nhích.
Tôi tớ Giang gia tiến đến kéo Nghê kẻ điên ra, không ngờ Nghê kẻ điên quả thực thông minh, thấy người hùng hổ bước đến, liền giống như con cá linh hoạt len vào trong đám người. Tiểu cô nương trên xe kia, vẫn còn kinh hồn chưa định thần được, nhưng cũng vội vàng đánh xe hướng đến phía sau thai tử bên kia. (thai tử: cái bàn trưng bày bảo vật triển lãm)
Lúc này phát sinh ra chuyện đột ngột.
Một loạt tiễn vũ hướng tới, xoát xoát về phía xe thứ mười ba, bắn tới xe Huyết Ấn Tử nọ. Tiểu cô nương giá xa cũng không tồi, trông thấy xe thứ mười hai động, vội vàng giá xa đuổi theo, vừa động như vậy, khó khăn mà tránh được, mấy mũi tên kia liền gâm ở trên thân xe. Cao thủ trong xe đường chính bước ra thăm dò, không ngờ lại bị một chùm vũ tiễn nghênh diện bắn đến, thiếu chút nữa đem mặt hắn bắn thành tổ ong vò vẽ.
Giang gia thỉnh cao thủ hộ bảo, đương nhiên lúc này vốn chỉ phải ngồi ở trong xe. Giữa sân hơn mười hộ vệ cùng xông lên hướng vũ tiễn kia mà xem xét, cao thủ trong xe thấy chủ của đám tiễn này tám chín phần là tới để đoạt bảo, tất nhiên là vẫn không nhúc nhích, sợ trúng kế dương đông kích tây.
Gặp một trận náo nhiệt như vậy, Nghê kẻ điên lại từ trong đám đông chui ra, nhìn đông nhìn tây, cười mê mê hướng trên mặt tiểu cô nương ở xe thứ mười lăm sờ soạng, tiểu cô nương đưa tay đẩy ra, hắn cũng không để ý, lảo đảo vòng quanh phía sau xe xem qua. Lúc này hộ vệ cũng ở chung quanh sân điều tra thích khách, cao thủ trong xe lại lù lù bất động, quanh thân dân chúng chỉ lo cười đùa xem kịch vui, còn hận không thể để kẻ điên này nháo thêm ra nhiều chuyện hơn.
Thấy không có người tới bắt hắn, Nghê kẻ điên càng lộng hành hơn, đến tới xe thứ hai mươi mốt, lá gan cũng nổi lên thật lớn cư nhiên đem giá xa cô nương kéo xuống xe, kẻ điên vốn là khí lực cực đại, tiểu cô nương vừa khóc vừa giãy dụa, người xung quanh xem kịch vui, ngược lại còn cười đùa hô hào thật to như cấp cho Nghê kẻ điên thêm trợ hứng, mỗi người trong lòng hận không thể để kẻ điên kia thực đem tiểu cô nương kéo tới bên trong đám người, chính mình nói không chừng cũng hảo thừa dịp không ai mà động một cái.
Tiểu cô nương xe thứ hai mươi mốt nổi điên lên loạn đá mới đem Nghê kẻ điên đuổi đi được, Nghê kẻ điên thấy chung quanh reo hò ầm ỹ, càng phát ra được ý, lại hướng đi ra phía sau, một đôi mắt quay tròn loạn chuyển nhìn các cô nương giá xa, mỗi người đều phát lạnh lùi bước. Nghê kẻ điên xông tới thật chuẩn, cư nhiên hung ác hơn, nhảy lên xe hai mươi chín, đem tiểu cô nương giá xa kia chàng xuống xe ngựa.
Cao thủ trong xe vốn đã rút đao lên, Nghê kẻ điên động tác lại thật sự mau lẹ, chính mình cũng bổ nhào xuống xe. Người trong xe vì thế cũng lại thu hồi đao ngồi xuống.
Một tiểu cô nương giá xa bị kẻ điên cợt nhã, so với bảo vệ bảo vật trong xe làm sao quan trọng hơn được.
Nghê kẻ điên mượn cái va chạm này, cư nhiên thực đem kia tiểu cô nương kéo vào đám người, nhất thời tiểu cô nương kia khóc than không ngừng bên tai. Kẻ điên này càng lúc không ra thể thống gì, ôm tiểu cô nương trên mặt đất loạn hôn, đám người bên cạnh liền chen chút nhau nguyên bản xem kịch vui, dọc bên cạnh kẻ điên kia biến loạn, rất nhiều người va chạm lôi kéo nhau, còn có nhiều đại cô nương tức phụ, vốn là muốn nhìn qua náo nhiệt, gặp chuyện như vậy phải thẹn thùng né tránh, vừa lúc bị đánh ngã, lại có người nhà đỡ lên, hỗn loạn thành một đoàn. Nhất thời giữa sân tiếng cười khóc nháo loạn, ồn ào không chịu được.
Nghê kẻ điên hưng chí cực kỳ, đang muốn ôm cô nương liều mạng mà hôn, đột nhiên lại bị người từ phía sau bắt lấy, trắng trợn ném qua một bên. Nguyên lai hộ vệ này hướng đến nơi phát ra tiễn tuần tra một phen, cũng không thấy người, nhưng ở trên nóc nhà tìm được một cái vỏ bao đựng tên màu vàng, đương nhiên là sợ trúng kế, vội vàng gấp rút trở về giữ gìn trật tự trong sân. Nghê kẻ điên mộng xuân mới làm được một nửa, thời điểm mấu chốt lại bị người đá văng ra, mặc dù không rõ lý do ra sao, chỉ thấy một đám người hung thần ác sát, đương nhiên cũng biết phải trốn. May mà trong sân quá hỗn loạn, nhóm hộ vệ không lòng dạ nào đi tróc nã kẻ điên, để mặc hắn đi. Trên mặt đất tiểu cô nương kia một bộ dáng muốn khóc cũng không dám khóc đứng lên, khiến cho người ta thấy thương xót, làm đám nam nhân xung quanh đều hâm mộ Nghê kẻ điên lần này hưởng được diễm phúc thật lớn.
Không tìm ra được ngọn nguồn tai họa, trong sân liền dần dần an tĩnh lại, ngoạn vật đại hội tiếp tục tiến hành. Trừ Huyết ấn tử vốn có người muốn cướp ra, sợ sự tình còn nảy sinh thêm bất ngờ, ngoài các vật đã triển lãm ra, các vật còn lại, vẫn là quy củ trình tự đem bày ra một lần, cũng là muốn để thượng khách nhìn qua một cái, đây chính là dũng khí cùng thủ đoạn của Giang gia.
Giữa lúc tiểu cô nương giá xa thứ hai mươi chín đem bảo vật trong xe lấy ra, mang đến tay chủ sự, Tiếng reo hò ầm ỹ cùng tiếng cuồng tiếu đột nhiên vang dội. Tiểu cô nương kia vừa thẹn vừa giận, hận không thể chui vào bên trong thùng đi, nhưng cũng không dám làm chậm trễ chức trách, dùng tay áo che đi nữa khuôn mặt, vội vàng đánh xe đến phía sau bên kia thai tử.
Bảo vật thứ hai mươi chín, Chiếu tâm kính.
Thứ này mặc dù kì quỷ, nhưng ít ra không ghê tởm.
Người chiếu vào kính bất quá là chiếu bộ mặt của chính mình, Chiếu tâm kính chiếu ra cũng chính là tâm của người đó.
Nghe nói là trong lòng ngươi nghĩ muốn gì, liền ở trong kính có thể thấy cái đó.
Gương kia bất quá lớn bằng một gan bàn tay, quần chúng vây đứng xem có hơn mấy trượng, xem cũng còn không được rõ ràng lắm, lại như thế nào nghiệm chứng gương này chiếu có phải tâm hay không, mỗi người đều cảm thấy tẻ nhạt vô vị, ngược lại là cứ để mắt đến nhìn chằm chằm tiểu cô nương ở xe thứ hai mươi chín kia. Tuy rằng tiểu cô nương tức giận che mặt đi, nhưng chỉ cần nhìn qua động tác xấu hổ cùng thần thái ôm hận kia, cũng là một mỹ sự. (=)))
Chiếu tâm kính khó khăn lắm mới triển lãm xong, tiểu cô nương ở xe thứ hai mươi chín khẩn cấp di chuyển tới cạnh bàn, tiếp nhận tráp bảo vật từ trong tay chủ sự, đang chuẩn bị cho xe ngựa quay đi, lại sớm xảy ra tiếp một trận tai họa bất ngờ trong hành trình triển hội.
Lúc này trong sân đột nhiên vang lên một tiếng động sắc bén.
Sau đó lại là hét thảm một tiếng, rõ ràng là phát ra từ đội nhóm sớm được sắp xếp ở phía trước xe thứ mười bốn.
Thẩm Lãng nhìn nhìn hắn, mỉm cười nói: “Vương công tử nhanh ăn diện hảo như vậy cũng không ngại nóng vội quá sao? Vạn nhất áp sai bảo vật, đến lúc đó khả lại sửa không kịp?”
Vương Liên Hoa đáp phi sở vấn: “Thẩm Lãng, đem ngoại bào của ngươi cho ta.”
(đáp phi sở vấn: hỏi một đằng, trả lời một nẻo;)
Thẩm Lãng cũng không hỏi vì sao, cởi ngoại bào đưa cho hắn. Vương Liên Hoa nhận lấy, đem áo choàng hướng trên ngói kia trải rộng ra, cũng không quản cách ăn mặc thanh tú ra sao, liền như vậy sổ sàng hướng áo choàng nằm sải lai xuống.
Bảo người ta thoát y phục ra lót dưới ngói, hóa ra là sợ bẩn y phục chính mình.
Nằm trong chốc lát, trong lòng không chút áy náy mà quay lại vấn đề mới nói vừa rồi: “Ý của ngươi lúc nãy, nói không phải là muốn cùng ta đánh đố?”
Thẩm Lãng thở dài nói: “Nghĩ muốn thì muốn, đáng tiếc kết quả của ta cùng ngươi giống nhau.”
Vương Liên Hoa đối câu trả lời của y rất bất mãn.
Không chỉ đối câu trả lời của y bất mãn, mà đối độ cứng ốc ngói cũng rất bất mãn. Vì thế đem đầu di chuyển đến trên đùi Thẩm Lãng, cảm thấy được tương đối thích hơn.
“Mới vừa rồi nói mấy câu, cũng không phải là nói thí.”
Thẩm Lãng cũng không cùng hắn đôi co, nhìn xuống dưới trầm ngâm nói: “Âm quỷ tàm này, cùng cổ vật quả thật có chút giống.”
Vương Liên Hoa nói: “Vậy ngươi nên cùng ta đánh cược thời điểm Vu Hành Vân xuống tay?” Hắn hai mắt sáng long lanh, chiếu xuyên qua tới lớp họa diện bì (lớp mặt nạ), bất quá kia là vật chết, thật sự Vương công tử luôn tự tin thuật dịch dung vô địch cũng có một chút sơ thất.
Thẩm Lãng nói: “Đương nhiên là sau khi vật kia triển lãm xong, trong lúc vội vàng đưa về xe.”
Vương Liên Hoa nghe xong lời này, tinh thần cực không tốt.
“Ngươi luôn cùng ta đoán giống nhau, như thế nào đánh cược được đây?”
Thẩm Lãng cười vỗ về chơi đùa tóc mai hắn, nói: “Ngươi làm cho ta đoán chuyện nan giải chút, như vậy chắc có thể đánh cược được.”
Vương Liên Hoa suy tư trong chốc lát, cảm thấy tạm thời nghĩ không ra được câu đố gì hợp với tình hình.
“Còn có chuyện gì lại khó đoán được đây?”
“Giống như nói…… Vương công tử lưu lại tóc dài như vậy, chỉ là vì tiện phẫn nữ nhân, hay là vì để cho ta thưởng thức……” Thẩm Lãng khoan thai thân thủ bắt được tay Vương Liên Hoa chưởng ngược về phía hai má y, “Vật thứ tám bắt đầu rồi, ngươi không nhìn xem?”
Nhục liên tỏa, nghe qua cũng không phải cái vật gì đó đáng sợ.
Trên thực tế nhìn qua cũng tuyệt không đáng sợ. Tựa như nụ hoa sen vẫn chưa hoàn toàn nở ra, lại muốn mượt mà khả ái hơn chút, bạch trung thấu phấn, cũng không biết là làm từ cái gì, nhìn qua mềm mại mà khá co giãn.
Nhưng giữa lúc nữ chủ sự ở trên đài mủm mỉm cười giải thích nguồn gốc của Nhục liên tỏa này, dưới đài đã có người phải nôn mửa.
Nhục liên tỏa, là một khối thịt.
Hay có thể nói, là một người.
Là một thiếu phụ xinh đẹp mang thai, lúc mang thai nhi ăn dược dị thường, đến lúc sinh hạ lại ra một khối thịt.
Nhưng khối thịt rõ ràng vốn có thể là một người.
Cho nên, nhìn qua mới tròn trịa đáng yêu như vậy, có sinh mệnh tỏa sáng bình thường.
Nhưng nếu nghĩ đến tà ác tồn tại bi thảm như vậy, nhìn cái vật càng đáng yêu, liền càng muốn nôn mửa.
Thẩm Lãng cau mày, sắc mặt ngưng trọng (đông cứng lại). Vương Liên Hoa nhìn y như vậy, trở mình đối y cười nói: “Hiện thời Giang gia một cái thế gia hạ lưu thấp kém như vậy, đều có thể chiếm được một vị trí khắp nơi trong giang hồ. Thẩm đại hiệp, ngươi nhìn xem có bao nhiêu giang hồ nhân sĩ tiến đến cùng chúc mừng sự kiện hôm nay. Năm đó nếu sớm biết như thế, ngươi không phải nên tình nguyện đem võ lâm này chắp tay tặng cho ta?”
Thẩm Lãng thở dài một hơi nói: “Võ lâm cũng không phải của ta.”
Vương Liên Hoa trừng mắt nói: “Ngươi luôn luôn khiêm tốn giả tạo như vậy.” (hư tình giả ý: giả tạo)
“Giang hồ sớm đã không phải của ngươi và ta.” Thẩm Lãng cúi đầu khẽ hôn lên mi mắt hơi run nhẹ của hắn, đây chính là nơi duy nhất chân thật trên mặt hắn. Cũng làm cho hắn hai mắt không khép lại được, chăm chú nghe y nói.
“Nếu đã quyết định quay lưng đi, cho nên mặc kệ là thấy cái gì, cũng không thể quay đầu lại được.”
Vương Liên Hoa cúi đầu lẩm bẩm một tiếng, cũng không phản bác. Rõ ràng ngay cả ánh mắt cũng không động, chỉ nói: “Đến vật thứ mười hai nhanh gọi ta.”
Thẩm Lãng nhìn thấy bộ dáng hắn, không khỏi buồn cười. Nếu ôm ấp lại tốt đẹp như vậy, thì có gì tiếc nuối. Có đẹp có xấu, có thiện có ác, tạo vật vĩnh viễn luôn luôn công bình.
Để cho kẻ anh hùng trở thành truyền thuyết, thế gian luôn là một cuộc chơi tầm thường.
Vật thứ mười hai là Tây Chu khuất thiệt đỉnh. Thân đỉnh kia đã lớn còn nặng, bốn người cũng không thể ôm hết. Tiểu cô nương giá xe kia đành phải xuống dưới tránh ra một bên, để cho mấy tráng hán lên xe đem đỉnh kia khiêng ra ngoài. (tráng hán: người cường trán, khỏe mạnh)
Lúc này có người vây xem nói: “Cao thủ trên xe kia ngồi thẳng người ra như vậy, sao không xuống dưới một chút mang đi. Nếu là võ lâm cao thủ, cũng không cần phải dùng đến bốn người mới ôm được thứ này?”
Bên cạnh một người cười nhạo nói: “Người ta là cao thủ được mời đến làm hộ bảo, cũng không phải đi làm khổ lực (cu li), cần gì phải lãng phí khí lực.”
Đang lúc cười nói, đã xảy ra một chuyện rất buồn cười.
Nghê kẻ điên đã đến.
Nghê kẻ điên là kẻ dở hơi nổi danh nhất Cảnh Đức trấn. Người này họ Nghê tên Duyệt, xuất thân từ một đoàn gánh hát, bộ dáng vốn là hảo ngoạn, lúc trước được mệnh danh là “Nghê Tiếu” , cũng coi như trấn ban chi bảo, còn cưới được nữ nhi của chủ đoàn, tuần cẩu tiểu mỹ nhân Lữ Tiểu Tiểu. Chính là Lữ Tiểu Tiểu không an phận, lại cùng một gã trẻ tuổi bên ngoài tới xem diễn thông đồng, bỏ trốn một đi không trở lại. (tuần cẩu: chó thuần ở nhà)
Lúc này phát hiện sự, Nghê Duyệt liền phát điên, cũng bị đuổi ra khỏi gánh hát, lưu lạc đầu đường, luôn phát điên ở bất cứ đâu. Nhưng người thấy thân thế hắn đáng thương, lại là kẻ xuất thân vai hề, dù là ăn nói khùng điên cũng khiến người buồn cười, vừa nói lại vừa diễn, cư nhiên cũng thường có người tiếp tế cho hắn thức ăn, nên cũng bình yên sống tốt ba bốn năm, đến nay vẫn còn nửa điên nửa khù khờ cười đùa trên đường, hôm nay náo nhiệt lớn như vậy, hắn cư nhiên lại làm một chuyện lố lăng khiến người buồn cười.
Tiểu cô nương đứng một bên xe thứ mười hai, cũng không ngờ Nghê kẻ điên từ trong đám người lao ra, đột nhiên liền ôm nàng ở trên mặt hôn một cái, thốt lên: “Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu ngươi trở lại rồi a, ta phu quân ngươi còn tưởng ngươi thật sự đã, cũng không trách ngươi, cùng ta về nhà đi!”
Tiểu cô nương kia làm sao chịu, đương nhiên sống chết giãy dụa. Ở đây phần nhiều là người địa phương, đều biết Nghê kẻ điên này muốn nói đến chuyện ngoại tình, thấy hắn như vậy, mỗi người đều cười ào lên, hận không thể để trò hay tiếp tục, lại là lớn tiếng vỗ tay cổ vũ, nhất thời ồn ào vô cùng.
Cao thủ trên xe, quả nhiên hoàn toàn cũng không có dự định giúp đỡ, cư nhiên vẫn không nhúc nhích.
Tôi tớ Giang gia tiến đến kéo Nghê kẻ điên ra, không ngờ Nghê kẻ điên quả thực thông minh, thấy người hùng hổ bước đến, liền giống như con cá linh hoạt len vào trong đám người. Tiểu cô nương trên xe kia, vẫn còn kinh hồn chưa định thần được, nhưng cũng vội vàng đánh xe hướng đến phía sau thai tử bên kia. (thai tử: cái bàn trưng bày bảo vật triển lãm)
Lúc này phát sinh ra chuyện đột ngột.
Một loạt tiễn vũ hướng tới, xoát xoát về phía xe thứ mười ba, bắn tới xe Huyết Ấn Tử nọ. Tiểu cô nương giá xa cũng không tồi, trông thấy xe thứ mười hai động, vội vàng giá xa đuổi theo, vừa động như vậy, khó khăn mà tránh được, mấy mũi tên kia liền gâm ở trên thân xe. Cao thủ trong xe đường chính bước ra thăm dò, không ngờ lại bị một chùm vũ tiễn nghênh diện bắn đến, thiếu chút nữa đem mặt hắn bắn thành tổ ong vò vẽ.
Giang gia thỉnh cao thủ hộ bảo, đương nhiên lúc này vốn chỉ phải ngồi ở trong xe. Giữa sân hơn mười hộ vệ cùng xông lên hướng vũ tiễn kia mà xem xét, cao thủ trong xe thấy chủ của đám tiễn này tám chín phần là tới để đoạt bảo, tất nhiên là vẫn không nhúc nhích, sợ trúng kế dương đông kích tây.
Gặp một trận náo nhiệt như vậy, Nghê kẻ điên lại từ trong đám đông chui ra, nhìn đông nhìn tây, cười mê mê hướng trên mặt tiểu cô nương ở xe thứ mười lăm sờ soạng, tiểu cô nương đưa tay đẩy ra, hắn cũng không để ý, lảo đảo vòng quanh phía sau xe xem qua. Lúc này hộ vệ cũng ở chung quanh sân điều tra thích khách, cao thủ trong xe lại lù lù bất động, quanh thân dân chúng chỉ lo cười đùa xem kịch vui, còn hận không thể để kẻ điên này nháo thêm ra nhiều chuyện hơn.
Thấy không có người tới bắt hắn, Nghê kẻ điên càng lộng hành hơn, đến tới xe thứ hai mươi mốt, lá gan cũng nổi lên thật lớn cư nhiên đem giá xa cô nương kéo xuống xe, kẻ điên vốn là khí lực cực đại, tiểu cô nương vừa khóc vừa giãy dụa, người xung quanh xem kịch vui, ngược lại còn cười đùa hô hào thật to như cấp cho Nghê kẻ điên thêm trợ hứng, mỗi người trong lòng hận không thể để kẻ điên kia thực đem tiểu cô nương kéo tới bên trong đám người, chính mình nói không chừng cũng hảo thừa dịp không ai mà động một cái.
Tiểu cô nương xe thứ hai mươi mốt nổi điên lên loạn đá mới đem Nghê kẻ điên đuổi đi được, Nghê kẻ điên thấy chung quanh reo hò ầm ỹ, càng phát ra được ý, lại hướng đi ra phía sau, một đôi mắt quay tròn loạn chuyển nhìn các cô nương giá xa, mỗi người đều phát lạnh lùi bước. Nghê kẻ điên xông tới thật chuẩn, cư nhiên hung ác hơn, nhảy lên xe hai mươi chín, đem tiểu cô nương giá xa kia chàng xuống xe ngựa.
Cao thủ trong xe vốn đã rút đao lên, Nghê kẻ điên động tác lại thật sự mau lẹ, chính mình cũng bổ nhào xuống xe. Người trong xe vì thế cũng lại thu hồi đao ngồi xuống.
Một tiểu cô nương giá xa bị kẻ điên cợt nhã, so với bảo vệ bảo vật trong xe làm sao quan trọng hơn được.
Nghê kẻ điên mượn cái va chạm này, cư nhiên thực đem kia tiểu cô nương kéo vào đám người, nhất thời tiểu cô nương kia khóc than không ngừng bên tai. Kẻ điên này càng lúc không ra thể thống gì, ôm tiểu cô nương trên mặt đất loạn hôn, đám người bên cạnh liền chen chút nhau nguyên bản xem kịch vui, dọc bên cạnh kẻ điên kia biến loạn, rất nhiều người va chạm lôi kéo nhau, còn có nhiều đại cô nương tức phụ, vốn là muốn nhìn qua náo nhiệt, gặp chuyện như vậy phải thẹn thùng né tránh, vừa lúc bị đánh ngã, lại có người nhà đỡ lên, hỗn loạn thành một đoàn. Nhất thời giữa sân tiếng cười khóc nháo loạn, ồn ào không chịu được.
Nghê kẻ điên hưng chí cực kỳ, đang muốn ôm cô nương liều mạng mà hôn, đột nhiên lại bị người từ phía sau bắt lấy, trắng trợn ném qua một bên. Nguyên lai hộ vệ này hướng đến nơi phát ra tiễn tuần tra một phen, cũng không thấy người, nhưng ở trên nóc nhà tìm được một cái vỏ bao đựng tên màu vàng, đương nhiên là sợ trúng kế, vội vàng gấp rút trở về giữ gìn trật tự trong sân. Nghê kẻ điên mộng xuân mới làm được một nửa, thời điểm mấu chốt lại bị người đá văng ra, mặc dù không rõ lý do ra sao, chỉ thấy một đám người hung thần ác sát, đương nhiên cũng biết phải trốn. May mà trong sân quá hỗn loạn, nhóm hộ vệ không lòng dạ nào đi tróc nã kẻ điên, để mặc hắn đi. Trên mặt đất tiểu cô nương kia một bộ dáng muốn khóc cũng không dám khóc đứng lên, khiến cho người ta thấy thương xót, làm đám nam nhân xung quanh đều hâm mộ Nghê kẻ điên lần này hưởng được diễm phúc thật lớn.
Không tìm ra được ngọn nguồn tai họa, trong sân liền dần dần an tĩnh lại, ngoạn vật đại hội tiếp tục tiến hành. Trừ Huyết ấn tử vốn có người muốn cướp ra, sợ sự tình còn nảy sinh thêm bất ngờ, ngoài các vật đã triển lãm ra, các vật còn lại, vẫn là quy củ trình tự đem bày ra một lần, cũng là muốn để thượng khách nhìn qua một cái, đây chính là dũng khí cùng thủ đoạn của Giang gia.
Giữa lúc tiểu cô nương giá xa thứ hai mươi chín đem bảo vật trong xe lấy ra, mang đến tay chủ sự, Tiếng reo hò ầm ỹ cùng tiếng cuồng tiếu đột nhiên vang dội. Tiểu cô nương kia vừa thẹn vừa giận, hận không thể chui vào bên trong thùng đi, nhưng cũng không dám làm chậm trễ chức trách, dùng tay áo che đi nữa khuôn mặt, vội vàng đánh xe đến phía sau bên kia thai tử.
Bảo vật thứ hai mươi chín, Chiếu tâm kính.
Thứ này mặc dù kì quỷ, nhưng ít ra không ghê tởm.
Người chiếu vào kính bất quá là chiếu bộ mặt của chính mình, Chiếu tâm kính chiếu ra cũng chính là tâm của người đó.
Nghe nói là trong lòng ngươi nghĩ muốn gì, liền ở trong kính có thể thấy cái đó.
Gương kia bất quá lớn bằng một gan bàn tay, quần chúng vây đứng xem có hơn mấy trượng, xem cũng còn không được rõ ràng lắm, lại như thế nào nghiệm chứng gương này chiếu có phải tâm hay không, mỗi người đều cảm thấy tẻ nhạt vô vị, ngược lại là cứ để mắt đến nhìn chằm chằm tiểu cô nương ở xe thứ hai mươi chín kia. Tuy rằng tiểu cô nương tức giận che mặt đi, nhưng chỉ cần nhìn qua động tác xấu hổ cùng thần thái ôm hận kia, cũng là một mỹ sự. (=)))
Chiếu tâm kính khó khăn lắm mới triển lãm xong, tiểu cô nương ở xe thứ hai mươi chín khẩn cấp di chuyển tới cạnh bàn, tiếp nhận tráp bảo vật từ trong tay chủ sự, đang chuẩn bị cho xe ngựa quay đi, lại sớm xảy ra tiếp một trận tai họa bất ngờ trong hành trình triển hội.
Lúc này trong sân đột nhiên vang lên một tiếng động sắc bén.
Sau đó lại là hét thảm một tiếng, rõ ràng là phát ra từ đội nhóm sớm được sắp xếp ở phía trước xe thứ mười bốn.