Chương : 53
Sau khi ăn trưa xong thì cuộc thảo luận của mọi người cũng kết thúc, hết cách bọn họ nghĩ phá đầu cũng không nghĩ ra vì sao phần lớn kho hàng điều rỗng, đành buông bỏ đề tài này.
Liễu Tú Nhã ăn cơm xong thì đi dạo một vòng để quan sát tình hình, bỗng nghe tiếng gọi của Lý Ngự, hai người lựa chọn một góc khuất để nói chuyện.
"Tiểu Nhã, vật tư là em thu đúng không" Lý Ngự hỏi thẳng, anh biết chỉ cần anh hỏi thì tiểu Nhã sẽ trả lời.
Liễu Tú Nhã như cười như không nhìn Lý Ngự, Lý Ngự có vẻ ngoài tuấn tú nhu hòa, cả người toát lên khí chất ôn nhu dịu dàng, nàng luôn cảm thấy hắn rất giống với những công tử thế gia của nhân gian giới mà đời trước nàng đã gặp qua, ôn hòa, hữu lễ.
Đột nhiên Liễu Tú Nhã nở nụ cười, bàn tay phải vịn lên bờ vai Lý Ngự tới gần bên tai hắn, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy, nói: “Như vậy, Ngự, anh cảm thấy thế nào đây”
Hơi thở nóng hổi phun khẽ bên tai của Lý Ngự, bờ môi đang nói chuyện như có như không chạm vào vành tai hắn, lòng của Lý Ngự hơi chao đảo, nhưng nhớ đến bây giờ là ban ngày hơn nữa chỗ này cũng không phải rất kín đáo điều tùy thời có người đến, bèn giữ vững tinh thân, nghiêm túc nói.
"Tiểu Nhã, năng lực của em rất dễ khiến người để ý, nếu không cần thiết thì nên tiết chế sử dụng" Hăn biết tiểu Nhã rất mạnh nhưng mọi chuyện điều có thể xảy ra sơ suất, hắn không muốn tiểu Nhã có chuyện.
Liễu Tú Nhã vẫn giữ khoảng cách đó, không có ý gì là muốn rớt ra, nàng cười nhẹ nói: "Ngự, anh yên tâm, em tự có chủ ý, anh biết là em luôn không phải người bốc đồng mà"
Câu cuối cùng vừa dứt thì cánh tay trái cũng đặt lên ngực của Lý Ngự, vuốt nhẹ vài cái, bàn tay nhỏ nhắn khẻ vuốt qua bờ ngực rắn chắc của Lý Ngự, di chuyển dần xuống thắt lưng của hắn, hô hấp của Lý Ngự ngày càng nặng, đúng lúc này một giọng nói vang lên đánh gãy màn ái muội giữa hai người.
"Nhã tỷ, đoàn xe đến rồi" Ngọc Lan Hân hưng phấn kiêu to, cảm giác được về với tổ chức thật sự quá tốt.
Liễu Tú Nhã bình tĩnh thu hồi cánh tay đã di chuyển đến vùng cấm địa của mình, vuốt nhẹ mái tóc trắng bạc mềm mại của nàng, cho Lý Ngự một nụ cười dịu dàng rồi dẫn đầu đi về hướng Ngọc Lan Hân, Lý Ngự không đi cùng Liễu Tú Nhã mà đứng dựa lưng vào vách tường dùng sức hô hấp đè lại dục vọng đang dâng trào trong lòng, phía dưới vì sự khiêu khích vừa rồi của Liễu Tú Nhã mà dựng kên một túp lều căng cứng, đau nhức, với bộ dạng này mà đi ra ngoài thì hắn nhất định sẽ bị cười nhạo đến chết mất.
Ngọc Lan Hân nghi hoặc nhìn về phía Liễu Tú Nhã, lúc nãy cô thấy rõ ràng Ngự ca đi theo Nhã tỷ mà, sao bây giờ chỉ có Nhã tỷ đi ra mà không thấy Ngự ca đâu, là thế nào.
Liễu Tú Nhã nghĩ đến cảm giác cứng rắn vừa nãy thì cười nhẹ nói: "Ngự đang có việc, chúng ta đi trước", nói xong không đợi Ngọc Lan Hân phản ứng đã bước nhanh về phía đội của mình, nàng không nghĩ là chỉ một chút trêu chọc mà Lý Ngự cũng đã không chịu nỗi, này không thể trách nàng được.
"Mẹ_______"Một tiếng la vang đến chấn tai nhức óc, kèm theo đó là một quả đạn pháo màu hồng bay thẳng vào lòng Liễu Tú Nhã, Liễu Tú Hi quả thật vô cùng vui vẻ, gần một tuần nay bé cảm thấy sắp ức chế muốn chết, xung quanh liên tục xuất hiện những người kì lạ, bé cảm thấy quả thật áp lực vô cùng khi đối diện với họ.
Liễu Tú Nhã bế Liễu Tú Hi lên ước lượng một chút, hừm, con heo nhỏ này hình như lại tăng thêm không ích thịt đâu, nhìn xem cả người không khác gì một viên cầu.
Tống Cảnh Minh, Lý Ân, Lý Nhiên cũng vây xung quanh nàng, Liễu Tú Nhã sờ sờ đứa này lại quay sang nhìn nhìn đứa khác, sau khi đã đánh gia xong một lượt xác định cả bốn bánh bao điều không thiếu một cọng tóc nào mới bỏ qua cho bốn bánh bao.
Lưu Phong đi đến hồ hởi nói: "Tiểu Nhã, may mắn may mắn, cuối cùng cháu cũng về", cao tầng phong kín toàn bộ thông tin nhưng ông cũng lờ mờ đoán được đôi chút, tuy được sự bảo đảm của Tống lão gia nhưng suốt cả tuần này ông cứ lo lắng không thôi, nay mới chính thức thả ra một hơi.
Sở Thiên Diệp vẻ mặt căm tức nhìn Liễu Tú Nhã đang bị vây xung quanh, cái bạch liên hoa này dĩ nhiên đóng kịch cực giỏi, mình bị tập kích nhất định là cô ta có âm mưu gì đó, xem ra mình đã quá thiện lương nên cô ta mới dám khiêu khích mình như thế.
Mọi người đã quen Sở Thiên Diệp lâu lâu lại ngẩng người nên cũng không để ý đến cô ta mà tự mình tìm chỗ nghỉ ngơi.
Hàn Phượng Cẩm hay tin đoàn người Tống Cảnh Hàn về thì trong lòng rạo rực vô vùng, cô sắp gặp được Lý Ngự rồi, Hàn Phượng Cẩm tại xe của mình trang điểm một phen, chọn một chiếc váy bó sát người hiển lộ dáng người nóng bỏng , phần trên khoét sâu lộ ra hơn nữa bộ ngực sữa, sau khi xác định ngoài hình của bản thân không có vấn đề mới thong thả bước ra xe, đi về phía chỗ nhóm người Liễu Tú Nhã.
Tuy sau khi trọng sinh có rất nhiều chuyện không giống với đời trước nhưng cô không lo lắng, cô tin bản thân có được kí ức đời trước cùng ngoại hình xinh đẹp của mình, Lý Ngự tuyệt không thoát khỏi tay cô.
Liễu Tú Nhã đang trò chuyện cùng mấy vị lão gia gia của nhóm người Tống Cảnh Hàn thì nàng cảm nhận được một tia địch ý tới gần nàng, Liễu Tú Nhã cảnh giác nhìn về nữ nhân đang tiến về phía bên này, khi nhìn rõ dung mạo của đối phương thì nghi hoặc ngẫm nghĩ, sau khi xác định bản thân chưa hề gặp qua nữ nhân kia thì càng khó hiểu đối với địch ý mà cô ta phát ra.
Nhưng rất nhanh nàng nhận ra tầm mắt cô gái kia nhìn về phía người đàn ông của mình, ánh mắt đó giống Bách Diện Yêu Hồ hình dung là thèm nhỏ dãi, Liễu Tú Nhã lông mày càng nhăn chặt, đây chính là đứa con gái không biết xấu hổ, âm mưu muốn lật đổ chính thê để thượng vị____danh xưng tiểu thiếp sao.
Hàn Phượng Cẩm mê muội nhìn người đàn ông ôn nhu, tuấn lãng trước mặt, đã bao đêm cô mất ăn mất ngủ vì nhớ nhung người đàn ông này, cả cơ thể mỗi lần nghĩ đến anh điều bùng cháy khát khao, kiếp trước cô không có dị năng phải bán thân thể để đổi lấy từng mẫu bánh vụn vặt, khi đến với anh bằng thân thể đã bị bao nhiêu tên đàn ông đạp nát thì cô biết anh sẽ không yêu cô đâu, cô chỉ yên lặng bên anh cùng những cô nhân tình khác, cô thỏa mãn vì không ai được đến anh trọn vẹn cả.
Nhưng Mục Liên Tâm xuất hiện, chiếm đi hoàn toàn sự chú ý của anh, vì thế cô ghen tị, ghen tị với Mục Liên Tâm, dựa vào cái gì cùng là thân thể ô uế như nhau, cô ta lại có thể chiếm đi người đàn ông mà cô yêu hơn sinh mạng.
Lý Ngự cau mày nhìn cô gái đang bước về phía mình, trên mặt là thần sắc không kiên nhẫn, cô gái này rốt cuộc có bệnh hay không, anh và cô ta không quen sau lại dùng ánh mắt như anh phụ tình cô ta vậy.
Lý lão nhìn Hàn Phượng Cẩm đi đến thì tỏ vẻ không vui, bọn họ là đang họp cấp cao tầng, một dị năng giả đi đến mà không xin phép trước hơn nữa còn dùng ánh mắt thèm muốn đói khát mà nhìn cháu trai ông là có ý gì. Nhóm người Tống lão vẻ mặt hứng thú nhìn về phía Lý lão. Hàn Phượng Cẩm này vừa nhìn là biết đánh chủ ý đến Lý Ngự.
Hàn Phượng Cẩm không quan tâm đến mọi người xung quanh đi đến trước mặt Lý Ngự hơi khom người chào anh, cố ý lộ ra khe ngực sâu hút của mình rồi mới dùng giọng nói hơi trầm nhẹ nói: "Lý đội trưởng, em là thành viên mới của đội anh, thỉnh chiếu cố nhiều hơn"
Cô biết Lý Ngự thích mẫu người dịu dàng, mềm mại, nhưng cô không muốn bắt chước Mục Liên Tâm, cô muốn anh thích cô vì chính bản thân cô, kiếp này cô không chỉ thức tỉnh dị năng cường đại mà còn bảo vệ được một tâm thân trong sạch cho anh, Hàn Phượng Cẩm tin chắc chỉ cần lôi kéo được Lý Ngự lên giường nhất định sẽ mê anh đến không biết nam bắc, cô tin tưởng kỹ thuật của mình.
Lý Ngự lạnh nhạt gật đầu, giống như không hề phát hiện ánh mắt si tình của Hàn Phượng Cẩm vậy. Hắn cho tới nay chỉ quan tâm đến người của mình, đối với những kẻ khác thì căn bản lười để ý, Hàn Phượng Cẩm thấy Lý Ngự lạnh nhạt không dề để tâm đến sự hấp dẫn của mình thì trong lòng khó chịu vô cùng, cô đã thăm dò rằng Lý Ngự cùng Mục Liên Tâm cũng không có liên hệ gì, tại sao anh vẫn không để ý đến cô.
Hàn Phượng Cẩm còn muốn nói thêm thì một giọng nói lạnh nhạt vang lên phía sau.
"Tránh ra" Liễu Tú Nhã không thích có người nhìn chằm chằm vào người đàn ông của nàng, hơn nữa loại muốn leo lên giường của phu quân nàng để làm thiếp này, nàng tuyệt không cho phép.
Hàn Phượng Cẩm lúc này mới để ý đến Liễu Tú Nhã, đây chính là nhân tố không xác định lớn nhất từ sau khi cô trọng sinh, Hàn Phượng Cẩm nhỏ nhẹ nói: "Liễu đội trưởng, hình như chị hơi vô lễ, tôi cùng Lý đội trưởng đang bàn việc, chị sao có thể xen vào, như vậy quá thiếu tôn trọng"
Trong kí ức của cô thì Lý Ngự ghét nhất loại con gái hách dịch, kiêu căng không coi ai ra gì như Liễu Tú Nhã, tuy đời này có cải biên một số chuyện nhưng cô tin cá tính của anh vẫn không thay đổi.
Phải nói Hàn Phượng Cẩm suy nghĩ không sai nhưng cái sai duy nhất của cô ta là quá tin tưởng vào kiếp trước, mà không phải thật sự hiểu biết Lý Ngự như những gì bản thân cô ta tin tưởng.
Không phải chỉ riêng Lý Ngự mà là nói năm người còn lại gồm Tống Cảnh Hàn, Hạ Hầu Nghị, Lý Tu, Mộc Tuấn Khanh, Lâm Hạo Trạch, tất cả bọn họ điều có cùng một điểm chung đó là bao che khuyết điểm, chỉ cần là người họ thích thì cho dù có là kẻ ác vạn người đòi giết thì họ vẫn một lòng sủng ái, yêu luôn cả tính cách của người yêu, bao dung hết thảy, còn mà người họ không yêu thì cho dù là thánh mẫu hay thiên nữ họ cũng hoàn toàn không để vào mắt.
Kiếp trước Lý Ngự không phải ngu ngốc mà không nhìn ra Mục Liên Tâm không hiền lành như vẻ bề ngoài cô ta biểu hiện nhưng anh yêu thích nên hoàn toàn xem nhẹ tính cách của Mục Liên Tâm, thậm chí còn dung túng cho sự giả dối của Mục Liên Tâm, xem nó như một phần đáng yêu của cô ta.
Kiếp này trái tim anh đã có hình bóng của Liễu Tú Nhã ngự trì nên đối với sự xum xoe của những người khác anh hoàn toàn phản cảm.
Liễu Tú Nhã hoàn toàn xem thấu bản chất của sáu người bọn họ nên khi biết tình cảm của bọn họ thì nàng cũng không hề áp lực mà bày ra bộ dáng chân thật của mình, nàng là Liễu Tú Nhã, là nữ ma đầu giết người không gớm tay, điêu ngoa, độc ác, họ đã yêu nàng, thì nhất định sẽ chấp nhận tính cách thật của nàng.
Liễu Tú Nhã khoanh tay như cười như không, lạnh nhạt xem Hàn Phượng Cẩm, giọng lạnh nhạt nói: "A____, phải không", nói rồi lại đưa tay vuốt nhẹ đôi môi đỏ mộng của mình cười nhạt nhìn về phía Lý Ngự.
Quả nhiên, Lý Ngự nghe thấy lời nói giáo huấn của Hàn Phượng Cẩm thì lạnh giọng đáp lại khiêu khích của Hàn Phượng Cẩm: "Hàn tiểu thư, đây là nơi nhóm lãnh đạo đang bàn việc, tiểu thư ngang nhiên đến mà không có sự cho phép trước, đây là không coi trọng kỉ luật của đoàn xe, hy vọng sau này Hàn tiểu thư nên chú ý nhiều hơn, còn bây giờ tôi sẽ cho người đưa tiểu thư về xe", một phen lời nói hoàn toàn bỏ qua việc Liễu Tú Nhã khiêu khích trước, Hàn Phượng Cẩm ngơ ngẩn nhìn Lý Ngư, cô không ngốc để không nghe hiểu ý tứ bảo vệ trong lời nói của Lý Ngự, đây là làm sao, làm sao Ngự có thể bỏ qua cho một cô gái vô lễ như vậy trước mặt anh.
Hàn Phượng Cẩm không cam lòng nhưng không dám phản ứng qía khích, cô không muốn Lý Ngự có cảm nhận xấu về cô, đành cam chịu theo hai vệ binh đi về xe, khi đi ngang qua Liễu Tú Nhã, Hàn Phượng Cẩm hung hăng cho Liễu Tú Nhã một cái liếc mắt hung ác.
Liễu Tú Nhã ăn cơm xong thì đi dạo một vòng để quan sát tình hình, bỗng nghe tiếng gọi của Lý Ngự, hai người lựa chọn một góc khuất để nói chuyện.
"Tiểu Nhã, vật tư là em thu đúng không" Lý Ngự hỏi thẳng, anh biết chỉ cần anh hỏi thì tiểu Nhã sẽ trả lời.
Liễu Tú Nhã như cười như không nhìn Lý Ngự, Lý Ngự có vẻ ngoài tuấn tú nhu hòa, cả người toát lên khí chất ôn nhu dịu dàng, nàng luôn cảm thấy hắn rất giống với những công tử thế gia của nhân gian giới mà đời trước nàng đã gặp qua, ôn hòa, hữu lễ.
Đột nhiên Liễu Tú Nhã nở nụ cười, bàn tay phải vịn lên bờ vai Lý Ngự tới gần bên tai hắn, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy, nói: “Như vậy, Ngự, anh cảm thấy thế nào đây”
Hơi thở nóng hổi phun khẽ bên tai của Lý Ngự, bờ môi đang nói chuyện như có như không chạm vào vành tai hắn, lòng của Lý Ngự hơi chao đảo, nhưng nhớ đến bây giờ là ban ngày hơn nữa chỗ này cũng không phải rất kín đáo điều tùy thời có người đến, bèn giữ vững tinh thân, nghiêm túc nói.
"Tiểu Nhã, năng lực của em rất dễ khiến người để ý, nếu không cần thiết thì nên tiết chế sử dụng" Hăn biết tiểu Nhã rất mạnh nhưng mọi chuyện điều có thể xảy ra sơ suất, hắn không muốn tiểu Nhã có chuyện.
Liễu Tú Nhã vẫn giữ khoảng cách đó, không có ý gì là muốn rớt ra, nàng cười nhẹ nói: "Ngự, anh yên tâm, em tự có chủ ý, anh biết là em luôn không phải người bốc đồng mà"
Câu cuối cùng vừa dứt thì cánh tay trái cũng đặt lên ngực của Lý Ngự, vuốt nhẹ vài cái, bàn tay nhỏ nhắn khẻ vuốt qua bờ ngực rắn chắc của Lý Ngự, di chuyển dần xuống thắt lưng của hắn, hô hấp của Lý Ngự ngày càng nặng, đúng lúc này một giọng nói vang lên đánh gãy màn ái muội giữa hai người.
"Nhã tỷ, đoàn xe đến rồi" Ngọc Lan Hân hưng phấn kiêu to, cảm giác được về với tổ chức thật sự quá tốt.
Liễu Tú Nhã bình tĩnh thu hồi cánh tay đã di chuyển đến vùng cấm địa của mình, vuốt nhẹ mái tóc trắng bạc mềm mại của nàng, cho Lý Ngự một nụ cười dịu dàng rồi dẫn đầu đi về hướng Ngọc Lan Hân, Lý Ngự không đi cùng Liễu Tú Nhã mà đứng dựa lưng vào vách tường dùng sức hô hấp đè lại dục vọng đang dâng trào trong lòng, phía dưới vì sự khiêu khích vừa rồi của Liễu Tú Nhã mà dựng kên một túp lều căng cứng, đau nhức, với bộ dạng này mà đi ra ngoài thì hắn nhất định sẽ bị cười nhạo đến chết mất.
Ngọc Lan Hân nghi hoặc nhìn về phía Liễu Tú Nhã, lúc nãy cô thấy rõ ràng Ngự ca đi theo Nhã tỷ mà, sao bây giờ chỉ có Nhã tỷ đi ra mà không thấy Ngự ca đâu, là thế nào.
Liễu Tú Nhã nghĩ đến cảm giác cứng rắn vừa nãy thì cười nhẹ nói: "Ngự đang có việc, chúng ta đi trước", nói xong không đợi Ngọc Lan Hân phản ứng đã bước nhanh về phía đội của mình, nàng không nghĩ là chỉ một chút trêu chọc mà Lý Ngự cũng đã không chịu nỗi, này không thể trách nàng được.
"Mẹ_______"Một tiếng la vang đến chấn tai nhức óc, kèm theo đó là một quả đạn pháo màu hồng bay thẳng vào lòng Liễu Tú Nhã, Liễu Tú Hi quả thật vô cùng vui vẻ, gần một tuần nay bé cảm thấy sắp ức chế muốn chết, xung quanh liên tục xuất hiện những người kì lạ, bé cảm thấy quả thật áp lực vô cùng khi đối diện với họ.
Liễu Tú Nhã bế Liễu Tú Hi lên ước lượng một chút, hừm, con heo nhỏ này hình như lại tăng thêm không ích thịt đâu, nhìn xem cả người không khác gì một viên cầu.
Tống Cảnh Minh, Lý Ân, Lý Nhiên cũng vây xung quanh nàng, Liễu Tú Nhã sờ sờ đứa này lại quay sang nhìn nhìn đứa khác, sau khi đã đánh gia xong một lượt xác định cả bốn bánh bao điều không thiếu một cọng tóc nào mới bỏ qua cho bốn bánh bao.
Lưu Phong đi đến hồ hởi nói: "Tiểu Nhã, may mắn may mắn, cuối cùng cháu cũng về", cao tầng phong kín toàn bộ thông tin nhưng ông cũng lờ mờ đoán được đôi chút, tuy được sự bảo đảm của Tống lão gia nhưng suốt cả tuần này ông cứ lo lắng không thôi, nay mới chính thức thả ra một hơi.
Sở Thiên Diệp vẻ mặt căm tức nhìn Liễu Tú Nhã đang bị vây xung quanh, cái bạch liên hoa này dĩ nhiên đóng kịch cực giỏi, mình bị tập kích nhất định là cô ta có âm mưu gì đó, xem ra mình đã quá thiện lương nên cô ta mới dám khiêu khích mình như thế.
Mọi người đã quen Sở Thiên Diệp lâu lâu lại ngẩng người nên cũng không để ý đến cô ta mà tự mình tìm chỗ nghỉ ngơi.
Hàn Phượng Cẩm hay tin đoàn người Tống Cảnh Hàn về thì trong lòng rạo rực vô vùng, cô sắp gặp được Lý Ngự rồi, Hàn Phượng Cẩm tại xe của mình trang điểm một phen, chọn một chiếc váy bó sát người hiển lộ dáng người nóng bỏng , phần trên khoét sâu lộ ra hơn nữa bộ ngực sữa, sau khi xác định ngoài hình của bản thân không có vấn đề mới thong thả bước ra xe, đi về phía chỗ nhóm người Liễu Tú Nhã.
Tuy sau khi trọng sinh có rất nhiều chuyện không giống với đời trước nhưng cô không lo lắng, cô tin bản thân có được kí ức đời trước cùng ngoại hình xinh đẹp của mình, Lý Ngự tuyệt không thoát khỏi tay cô.
Liễu Tú Nhã đang trò chuyện cùng mấy vị lão gia gia của nhóm người Tống Cảnh Hàn thì nàng cảm nhận được một tia địch ý tới gần nàng, Liễu Tú Nhã cảnh giác nhìn về nữ nhân đang tiến về phía bên này, khi nhìn rõ dung mạo của đối phương thì nghi hoặc ngẫm nghĩ, sau khi xác định bản thân chưa hề gặp qua nữ nhân kia thì càng khó hiểu đối với địch ý mà cô ta phát ra.
Nhưng rất nhanh nàng nhận ra tầm mắt cô gái kia nhìn về phía người đàn ông của mình, ánh mắt đó giống Bách Diện Yêu Hồ hình dung là thèm nhỏ dãi, Liễu Tú Nhã lông mày càng nhăn chặt, đây chính là đứa con gái không biết xấu hổ, âm mưu muốn lật đổ chính thê để thượng vị____danh xưng tiểu thiếp sao.
Hàn Phượng Cẩm mê muội nhìn người đàn ông ôn nhu, tuấn lãng trước mặt, đã bao đêm cô mất ăn mất ngủ vì nhớ nhung người đàn ông này, cả cơ thể mỗi lần nghĩ đến anh điều bùng cháy khát khao, kiếp trước cô không có dị năng phải bán thân thể để đổi lấy từng mẫu bánh vụn vặt, khi đến với anh bằng thân thể đã bị bao nhiêu tên đàn ông đạp nát thì cô biết anh sẽ không yêu cô đâu, cô chỉ yên lặng bên anh cùng những cô nhân tình khác, cô thỏa mãn vì không ai được đến anh trọn vẹn cả.
Nhưng Mục Liên Tâm xuất hiện, chiếm đi hoàn toàn sự chú ý của anh, vì thế cô ghen tị, ghen tị với Mục Liên Tâm, dựa vào cái gì cùng là thân thể ô uế như nhau, cô ta lại có thể chiếm đi người đàn ông mà cô yêu hơn sinh mạng.
Lý Ngự cau mày nhìn cô gái đang bước về phía mình, trên mặt là thần sắc không kiên nhẫn, cô gái này rốt cuộc có bệnh hay không, anh và cô ta không quen sau lại dùng ánh mắt như anh phụ tình cô ta vậy.
Lý lão nhìn Hàn Phượng Cẩm đi đến thì tỏ vẻ không vui, bọn họ là đang họp cấp cao tầng, một dị năng giả đi đến mà không xin phép trước hơn nữa còn dùng ánh mắt thèm muốn đói khát mà nhìn cháu trai ông là có ý gì. Nhóm người Tống lão vẻ mặt hứng thú nhìn về phía Lý lão. Hàn Phượng Cẩm này vừa nhìn là biết đánh chủ ý đến Lý Ngự.
Hàn Phượng Cẩm không quan tâm đến mọi người xung quanh đi đến trước mặt Lý Ngự hơi khom người chào anh, cố ý lộ ra khe ngực sâu hút của mình rồi mới dùng giọng nói hơi trầm nhẹ nói: "Lý đội trưởng, em là thành viên mới của đội anh, thỉnh chiếu cố nhiều hơn"
Cô biết Lý Ngự thích mẫu người dịu dàng, mềm mại, nhưng cô không muốn bắt chước Mục Liên Tâm, cô muốn anh thích cô vì chính bản thân cô, kiếp này cô không chỉ thức tỉnh dị năng cường đại mà còn bảo vệ được một tâm thân trong sạch cho anh, Hàn Phượng Cẩm tin chắc chỉ cần lôi kéo được Lý Ngự lên giường nhất định sẽ mê anh đến không biết nam bắc, cô tin tưởng kỹ thuật của mình.
Lý Ngự lạnh nhạt gật đầu, giống như không hề phát hiện ánh mắt si tình của Hàn Phượng Cẩm vậy. Hắn cho tới nay chỉ quan tâm đến người của mình, đối với những kẻ khác thì căn bản lười để ý, Hàn Phượng Cẩm thấy Lý Ngự lạnh nhạt không dề để tâm đến sự hấp dẫn của mình thì trong lòng khó chịu vô cùng, cô đã thăm dò rằng Lý Ngự cùng Mục Liên Tâm cũng không có liên hệ gì, tại sao anh vẫn không để ý đến cô.
Hàn Phượng Cẩm còn muốn nói thêm thì một giọng nói lạnh nhạt vang lên phía sau.
"Tránh ra" Liễu Tú Nhã không thích có người nhìn chằm chằm vào người đàn ông của nàng, hơn nữa loại muốn leo lên giường của phu quân nàng để làm thiếp này, nàng tuyệt không cho phép.
Hàn Phượng Cẩm lúc này mới để ý đến Liễu Tú Nhã, đây chính là nhân tố không xác định lớn nhất từ sau khi cô trọng sinh, Hàn Phượng Cẩm nhỏ nhẹ nói: "Liễu đội trưởng, hình như chị hơi vô lễ, tôi cùng Lý đội trưởng đang bàn việc, chị sao có thể xen vào, như vậy quá thiếu tôn trọng"
Trong kí ức của cô thì Lý Ngự ghét nhất loại con gái hách dịch, kiêu căng không coi ai ra gì như Liễu Tú Nhã, tuy đời này có cải biên một số chuyện nhưng cô tin cá tính của anh vẫn không thay đổi.
Phải nói Hàn Phượng Cẩm suy nghĩ không sai nhưng cái sai duy nhất của cô ta là quá tin tưởng vào kiếp trước, mà không phải thật sự hiểu biết Lý Ngự như những gì bản thân cô ta tin tưởng.
Không phải chỉ riêng Lý Ngự mà là nói năm người còn lại gồm Tống Cảnh Hàn, Hạ Hầu Nghị, Lý Tu, Mộc Tuấn Khanh, Lâm Hạo Trạch, tất cả bọn họ điều có cùng một điểm chung đó là bao che khuyết điểm, chỉ cần là người họ thích thì cho dù có là kẻ ác vạn người đòi giết thì họ vẫn một lòng sủng ái, yêu luôn cả tính cách của người yêu, bao dung hết thảy, còn mà người họ không yêu thì cho dù là thánh mẫu hay thiên nữ họ cũng hoàn toàn không để vào mắt.
Kiếp trước Lý Ngự không phải ngu ngốc mà không nhìn ra Mục Liên Tâm không hiền lành như vẻ bề ngoài cô ta biểu hiện nhưng anh yêu thích nên hoàn toàn xem nhẹ tính cách của Mục Liên Tâm, thậm chí còn dung túng cho sự giả dối của Mục Liên Tâm, xem nó như một phần đáng yêu của cô ta.
Kiếp này trái tim anh đã có hình bóng của Liễu Tú Nhã ngự trì nên đối với sự xum xoe của những người khác anh hoàn toàn phản cảm.
Liễu Tú Nhã hoàn toàn xem thấu bản chất của sáu người bọn họ nên khi biết tình cảm của bọn họ thì nàng cũng không hề áp lực mà bày ra bộ dáng chân thật của mình, nàng là Liễu Tú Nhã, là nữ ma đầu giết người không gớm tay, điêu ngoa, độc ác, họ đã yêu nàng, thì nhất định sẽ chấp nhận tính cách thật của nàng.
Liễu Tú Nhã khoanh tay như cười như không, lạnh nhạt xem Hàn Phượng Cẩm, giọng lạnh nhạt nói: "A____, phải không", nói rồi lại đưa tay vuốt nhẹ đôi môi đỏ mộng của mình cười nhạt nhìn về phía Lý Ngự.
Quả nhiên, Lý Ngự nghe thấy lời nói giáo huấn của Hàn Phượng Cẩm thì lạnh giọng đáp lại khiêu khích của Hàn Phượng Cẩm: "Hàn tiểu thư, đây là nơi nhóm lãnh đạo đang bàn việc, tiểu thư ngang nhiên đến mà không có sự cho phép trước, đây là không coi trọng kỉ luật của đoàn xe, hy vọng sau này Hàn tiểu thư nên chú ý nhiều hơn, còn bây giờ tôi sẽ cho người đưa tiểu thư về xe", một phen lời nói hoàn toàn bỏ qua việc Liễu Tú Nhã khiêu khích trước, Hàn Phượng Cẩm ngơ ngẩn nhìn Lý Ngư, cô không ngốc để không nghe hiểu ý tứ bảo vệ trong lời nói của Lý Ngự, đây là làm sao, làm sao Ngự có thể bỏ qua cho một cô gái vô lễ như vậy trước mặt anh.
Hàn Phượng Cẩm không cam lòng nhưng không dám phản ứng qía khích, cô không muốn Lý Ngự có cảm nhận xấu về cô, đành cam chịu theo hai vệ binh đi về xe, khi đi ngang qua Liễu Tú Nhã, Hàn Phượng Cẩm hung hăng cho Liễu Tú Nhã một cái liếc mắt hung ác.