Chương : 1
Mây đen vần vũ, bầu trời vang lên từng tia sét như muốn xé nát cả khoảng không. Trên đỉnh núi Lam Sơn một bóng áo trắng ngồi bắt động như một tượng đá điêu khắc thành hình người. Liễu Tu Nhã trong lòng niệm khẩu quyết thanh tâm pháp để bình ổn tâm ma đang sôi trào trong lòng. Nàng biết chỉ cần bị tâm ma khống chế thì lần độ kiếp này sẽ thất bại, theo sau đó sẽ bị tâm ma cắn nuốt dẫn đến linh hồn bị phản phệ, nếu nặng có thể khiến linh hồn phá hủy trở thành một con rối không có sinh mệnh chỉ còn xác ngoài. Đột nhiên bên tai vang lên thanh âm soàn soạt, xung quanh Liễu Tu Nhã xuất hiện gần trăm người tu sĩ tay cầm đủ loại binh khí, vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm về phía Liễu Tu Nhã. Một vị lão đầu trong đấy vẻ mặt đầy nếp nhăn mở miệng nói:
- Liễu Tu Nhã, ngươi tội ác tày trời nếu hiện tại buông tay chịu trói, ăn năn, hối lỗi, mọi người ở đây sẽ cho ngươi được chết một cách có tôn nghiêm.
Liễu Tu Nhã khẽ nâng ánh mắt nhìn về phía lão nhân phát ra thanh âm. Nàng khẽ cưỡi nhẹ, tiếng cười như hoàng oanh xuất cốc dù chỉ là khẽ cười nhưng tiếng cười như vang lên bên tai mỗi người đứng ở nới này, chỉ như thế cũng đủ hiện lộ rõ tu vi của Liễu Tu Nhã. Mọi người đồng loạt rùng mình khi nghe tiếng cười đó. Tiếng nói khẽ khàng vang lên mang theo như có như không chế nhạo:
- Ha..Ha...Ha...Diệc Huyễn Chân Nhân, ngài đây thật khéo nói đùa. Bổn cung chủ từ khi lấy sát nhập đạo thì chưa từng biết đến từ "ăn năn", đã không ăn năn thì lấy đâu ra hối lỗi.
Người được xưng là Diệc Huyễn Chân Nhân khi nghe xong câu nói của Liễu Tu Nhã thì sắc mặt khẽ biến, quát to:
- Ma đầu, không biết hối cãi, hôm nay ta sẽ thay thiên địa tru diệt ngươi.
Nói xong, lão mở tay một thanh thiết kiếm xuất hiện giữa lòng bàn tay, thân kiếm ánh lên nhan sắc trắng, xanh như tỏa ra hàn khí. Đây là bản mạng pháp khí của Diệc Huyễn Chân Nhân danh xưng "Băng Liệt Thiên Kiếm". Diệc Huyễn Chân Nhân lao vút xuống từ pháp khí đang bay trôi nỗi trên trời, một kiếm chém xuống như muốn cắt ngang quả núi nơi Liễu Tu Nhã đang đứng. Cùng lúc Diệc Huyễn Chân Nhân chém kiếm xuống thì Liễu Tu Nhã cũng triều hồi pháp bảo của mình, một cây quạt giấy màu trắng vẽ bức tranh thủy mặc đồ xuất hiện trước mặt nàng. Liễu Ti Vũ lui về phía sau dùng tay phất mạnh, cây quạt giấy lao nhanh về phía trên chạm mạnh vào lưỡi của Băng Liệt Thiên Kiếm chặn đứng một chiêu của Diệc Huyễn Chân Nhân. Diệc Huyễn Chân Nhân không ngờ Liễu Tú Nhã có thể nhẹ nhàng mà chặn lại chiêu kiếm của mình, nhưng lão nhanh chóng biến chiêu, xoay mạnh người đá văng chuôi quạt đi, đồng thời hai tay kết một đồ ấn phức tạp, lập tức xung quanh lão xuất hiện hơn trăm thanh kiếm rậm rạp chằng chịch, mũi kiếm tỏa sương băng lãnh, tất cả điều chĩa hướng Liễu Tu Nhã. Diệc Huyễn Chân Nhân hét lên:
- Sát La Võng
Diệc Huyễn Chân Nhân cả người bốc lên hàn khí, lão vung tay đập mạnh xuống hàng trăm thanh kiếm bay vút về phía Liễu Tu Nhã. Liễu Tu Nhã tay cầm quạt vung lên, quạt giấy xoay tròn trên đỉnh đầu nàng, đồng thời hai tay Liễu Tu Nhã đánh một cái kết ấn phức tạp, chỉ chốc lát từ thanh quạt giấy hiện lên một đóa hoa sen vàng chói mắt cực lớn, lấy tốc độ cực nhanh nở bung lên rồi vỡ tan ra thành mãnh nhỏ lao thẳng về phía trăm thanh kiếm của Diệc Huyễn Chân Nhân. Mãnh nhỏ của hoa sen chạm mạnh với trăm thanh kiếm tạo nên thanh âm ong ong chói tay rồi nổ tung. Diệc Huyễn Chân Nhân lảo đảo hai tay ôm ngực cực lực đè nén một ngụm huyết đã dâng lên cổ họng. Lúc này những người vây xung quanh không còn im lặng nhìn chiến cuộc nữa mà đã xôn xao lên. Một người trong đó cất tiếng:
- Chân Nhân, nữ ma đầu này làm ác nhiều vô số kể, xem mạng người như cỏ rác, khi sư diệt tổ, tàn sát đồng môn, người người điều mún diệt, Chân Nhân có lòng muốn ả ta sám hối nhưng ả chấp mê bất ngộ, đã như thế tất cả chúng ta phải lấy việc nghĩa làm đầu, cứu vớt chúng sinh, quyết không thể tha cho nữ ma đầu chạy thoát, tiếp tục nguy hại chúng sinh, tại hạ biết Chân Nhân là muốn làm việc quang minh không muốn ỷ đông hiếp ích nhưng nữ ma đầu này mưu ma chước quỷ, chúng ta không cần giảng đạo nghĩa với ả.
Lời vừa dứt xung quanh đã vang lên nhiều tiếng đồng tình, nhất thời một mảnh tiếng vang:
- Đúng, đúng, ma đầu này đã muốn nhập ma đạo, làm nhục tất cả người tu chân của chúng ta, không cần giảng đạo lý với ả
- Giết ả.... ......
- Hợp sức, đồng lòng, vì đại nghĩa, vì chúng sinh....
Liễu Tu Nhã hai tay khoanh trước ngực liếc mắt nhìn những tên tự xưng là nhân sĩ tu chân trừ ma vệ đạo này, nàng khẽ mím khóe môi nở nụ cười khinh miệt.
- Hừ, một đám không biết sống chết, tất cả cùng lên đi, ai cũng đừng nghĩ còn sống bước ra khỏi đây.
Diệc Huyễn Chân Nhân nghe Liễu Tu Nhã nói như vậy thì giống như bị chọc giận, quát lên:
- Thật là không biết phải trái, đã thế hôm nay dù phải tẫn hết tu vi, ta cũng quyết vì nhân đạo hủy phệ linh hồn ngươi, ma đầu. Mọi người hợp lại vì chúng sinh.
Nói rồi, lão phất tay nhượng mọi người đồng loạt tế xuất pháp bảo quyết tấm một kích định càn khôn.
Liễu Tu Nhã lúc này đang trong tình trạng hết sức nguy cấp, hai mắt nàng đỏ lên như máu nhìn chằm chằm phía kẻ thù, tơ máu lan tràn từ khóe mắt đến con ngươi làm cho cả đôi mắt như hiện lên màu đỏ hết sức quỷ dị, vốn dĩ hôm nay là ngày nàng độ kiếp, nhưng trong lúc luyện hóa linh hồn để đón lấy lôi kiếp thì nàng gặp tâm ma. Lúc này qua trận va chạm vừa rồi, tâm ma của nàng mất đi khống chế, hiện tại nàng cảm thấy huyết mạch sôi trào, một loại cảm giác nôn nóng đang lan tràn khắp phế phủ. Nàng cần máu tươi để áp đi tinh thần sắp hỏng mất hiện giờ. Nếu hiện tại không phải sắp lôi kiếp nàng sẽ không suy nghĩ mà huyết tẩy nơi này nhưng lôi kiếp sắp tới, tình trạng của nàng hoàn toàn không có khả năng đón nhân lôi kiếp, chưa nói đến hiện tại một đám tu sĩ như hổ rình mòi chỉ trực chờ nàng ngã xuống. "Chết tiệt, rốt cuộc kẻ nào trong Ngọc Lăng Cung tiết lộ hành tung của ta, nếu để ta tìm ra kẻ đó, ta sẽ cho hắn niếm thử tư vị của vạn xà động là như thế nào". Liễu Tu Nhã âm ngoan nghĩ. Bỗng trên trời nổi lên từng trận mây đen, chúng tụ lại cùng một chỗ phát ra ánh sáng lập lòe.
- Không tốt, là lôi kiếp
Một người trong đám tu sĩ la lên, bọn họ biết hôm nay nữ ma đầu này nhận lôi kiếp, hơn nữa theo mật tin thì ả ta đang bị lực lượng phản phệ nên mới cùng 23 môn phái lấy Côn Lôn Sơn một trong 12 vị trưởng lão cầm đầu đi tru sát ả ta, vốn ý nghĩ trước khi lôi kiếp thì giết Liễu Tu Nhã, không ngờ ả ta có thể đả thương trưởng lão Côn Lôn Sơn, nếu để lôi kiếp giáng xuống thì tất cả mọi người ở đây điều không thoát khỏi.
- Nhanh lên, mau giết Liễu Tu Nhã
Tất cả mọi người điều phát ra sát chiêu đánh về phía Liễu Tu Nhã. Liễu Tu Nhã cười lạnh:
- Hừ, muốn chết.
Nàng biết, hôm nay nàng có thể sẽ ngã xuống tại nơi này, nhưng mà....Liễu Tu Nhã ngước nhìn trời xanh, nếu đã không thể thoát kiếp nạn, nàng cũng muốn kéo bọn người này theo bồi nàng. Liễu Tu Nhã miệng niệm ra một thuật ngữ xa lạ. Một thanh kiếm xuất hiện trên tay nàng, thanh kiếm toàn thân ánh lên ngọn lửa đen quỷ dị và âm lãnh, đây mới là bản mạng pháp bảo của nàng "Âm huyền kiếm", tên như kiếm, thanh kiếm đến từ địa ngục, âm ty. Liễu Tu Nhã, một tay cắm kiếm xuống đất, một tay họa ra một đạo kết ấn phức tạp, từ mũi kiếm lan tràn ra một đạo bóng đen, bao phủ tất cả khu vực xung quanh Liễu Tu Nhã chặn lại tất cả sát chiêu của trăm người. Sau đó lấy tốc độ nhanh mà mắt có thể nhìn thấy lan tràn dài hơn trăm dặm, miệng Liễu Tu Nhã không ngừng đọc pháp quyết. Tất cả tu sĩ điều dâng lên nỗi sợ hãi, hơn trăm sát chiêu vậy mà vẫn không hạ sát được Liễu Tu Nhã, hơn nữa bọn họ cảm thấy chân khí trong thân đang kịch liệt bạo động, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, bọn họ muốn bỏ chạy nhưng lại không nhúc nhích được. Liễu Tu Nhã không quan tâm chuyện gì xung quanh nàng, nàng chỉ chuyên tâm đọc chú ngữ, giống như hiến tế. Không, chính xác thì nàng đúng là đang hiến tế, dùng chính sinh mạng của nàng cùng bọn tu sĩ và dân chúng trăm dặm để hiến tế, không phải bọn chúng nói muốn thay trời hành đạo, thay chúng sinh diệt ác sao, nàng muốn chúng sinh của bọn chúng cùng theo nàng chết, để giới tu chân phỉ nhổ bọn họ. Thân thể Liễu Tu Nhã dần dần xuất hiện kẻ nứt như một bình hoa bị rạn, kẻ nứt lan tràn từ mặt xuống thân thể, màu từ kẻ nứt tuôn ra ướt đẫm cả y phục. Liễu Tu Nhã niệm xong chú ngữ, khẽ ngước mắt lên âm âm cười nói:
- Muốn giết ta sao, vậy phải có cái giá của nó...há...há..há
Tiếng cười âm trầm, khủng bố vang vọng, chấn cả màng nhĩ của toàn bộ người ở đây. Tiếp sau đó, nàng lại dùng một giọng nhẹ nhàng như lời thì thầm:
- Phá, Diệt.
Lời vừa dứt, một tiếng sét lôi kiếp đánh xuống lại bị hấp thu vào bóng đen mà thang ma kiếm kia tạo ra, một hiện tượng kì dị xuất hiện phía trong bóng đen, mọi người gương mặt vặn vẹo như phải chịu tra tấn nào đó, bọn họ không thể di chuyển chỉ có thể tại chổ mà la hét trong đau đớn, từng tia sét tiếp nối bổ xuống, có những kẻ tu vi thấp trực tiếp bị bạo thể, huyết nhục văng khắp nơi, một mảng kiêu rên tựa như a tì địa ngục. Liễu Tu Nhã lúc này đã giống như một con rối bị tàn phá, nơi nơi điều là vết rách, máu chảy xuống ướt cả chỗ nàng đứng. Nhưng nàng một tiếng cũng điều không rên cứ như không hề thấy đau đớn vậy, nàng mở mắt trừng trừng nhìn kẻ thù từng người, từng người bạo tạc, mùi máu tươi khắp nơi, máu tươi bắn cả lên mặt nàng. "A, thì ra huyết của bọn họ lại ấm như vậy" từ lúc sinh ra đến giờ nàng chỉ cảm thấy xung quanh mọi thứ điều lạnh, chỉ có những lúc giết người máu của bọn họ bắn lên người nàng, nàng mới cảm thấy giống như nàng cảm nhận được một tia ấm nóng. Cuối cùng ngay đến cả người có tu vi cao nhất là Diệc Huyễn Chân Nhân cũng không chịu nỗi mà bạo thể thì Liễu Tu Nhã cũng ngã xuống, nàng nằm trên mặt đất ngước nhìn lên cao, lần đầu tiên nàng cảm thấy bầu trời thật xanh, thật đẹp, Liễu Tu Nhã cứ mở mắt như vậy cho đến khi thân thể nàng vỡ vụn khi đạo lôi kiếp thứ chín mươi chín bổ xuống. Sau đó bóng đen xung quanh biến mất, mọi thứ trở về im lặng như không có chuyện gì xảy ra, trên mặt đất chỗ Liễu Tu Nhã nằm xuống mọc lên từng bụi hoa che lấp đi vết máu nơi đó, gió thổi qua những cánh hoa khẽ rung rinh nhè nhẹ
- Liễu Tu Nhã, ngươi tội ác tày trời nếu hiện tại buông tay chịu trói, ăn năn, hối lỗi, mọi người ở đây sẽ cho ngươi được chết một cách có tôn nghiêm.
Liễu Tu Nhã khẽ nâng ánh mắt nhìn về phía lão nhân phát ra thanh âm. Nàng khẽ cưỡi nhẹ, tiếng cười như hoàng oanh xuất cốc dù chỉ là khẽ cười nhưng tiếng cười như vang lên bên tai mỗi người đứng ở nới này, chỉ như thế cũng đủ hiện lộ rõ tu vi của Liễu Tu Nhã. Mọi người đồng loạt rùng mình khi nghe tiếng cười đó. Tiếng nói khẽ khàng vang lên mang theo như có như không chế nhạo:
- Ha..Ha...Ha...Diệc Huyễn Chân Nhân, ngài đây thật khéo nói đùa. Bổn cung chủ từ khi lấy sát nhập đạo thì chưa từng biết đến từ "ăn năn", đã không ăn năn thì lấy đâu ra hối lỗi.
Người được xưng là Diệc Huyễn Chân Nhân khi nghe xong câu nói của Liễu Tu Nhã thì sắc mặt khẽ biến, quát to:
- Ma đầu, không biết hối cãi, hôm nay ta sẽ thay thiên địa tru diệt ngươi.
Nói xong, lão mở tay một thanh thiết kiếm xuất hiện giữa lòng bàn tay, thân kiếm ánh lên nhan sắc trắng, xanh như tỏa ra hàn khí. Đây là bản mạng pháp khí của Diệc Huyễn Chân Nhân danh xưng "Băng Liệt Thiên Kiếm". Diệc Huyễn Chân Nhân lao vút xuống từ pháp khí đang bay trôi nỗi trên trời, một kiếm chém xuống như muốn cắt ngang quả núi nơi Liễu Tu Nhã đang đứng. Cùng lúc Diệc Huyễn Chân Nhân chém kiếm xuống thì Liễu Tu Nhã cũng triều hồi pháp bảo của mình, một cây quạt giấy màu trắng vẽ bức tranh thủy mặc đồ xuất hiện trước mặt nàng. Liễu Ti Vũ lui về phía sau dùng tay phất mạnh, cây quạt giấy lao nhanh về phía trên chạm mạnh vào lưỡi của Băng Liệt Thiên Kiếm chặn đứng một chiêu của Diệc Huyễn Chân Nhân. Diệc Huyễn Chân Nhân không ngờ Liễu Tú Nhã có thể nhẹ nhàng mà chặn lại chiêu kiếm của mình, nhưng lão nhanh chóng biến chiêu, xoay mạnh người đá văng chuôi quạt đi, đồng thời hai tay kết một đồ ấn phức tạp, lập tức xung quanh lão xuất hiện hơn trăm thanh kiếm rậm rạp chằng chịch, mũi kiếm tỏa sương băng lãnh, tất cả điều chĩa hướng Liễu Tu Nhã. Diệc Huyễn Chân Nhân hét lên:
- Sát La Võng
Diệc Huyễn Chân Nhân cả người bốc lên hàn khí, lão vung tay đập mạnh xuống hàng trăm thanh kiếm bay vút về phía Liễu Tu Nhã. Liễu Tu Nhã tay cầm quạt vung lên, quạt giấy xoay tròn trên đỉnh đầu nàng, đồng thời hai tay Liễu Tu Nhã đánh một cái kết ấn phức tạp, chỉ chốc lát từ thanh quạt giấy hiện lên một đóa hoa sen vàng chói mắt cực lớn, lấy tốc độ cực nhanh nở bung lên rồi vỡ tan ra thành mãnh nhỏ lao thẳng về phía trăm thanh kiếm của Diệc Huyễn Chân Nhân. Mãnh nhỏ của hoa sen chạm mạnh với trăm thanh kiếm tạo nên thanh âm ong ong chói tay rồi nổ tung. Diệc Huyễn Chân Nhân lảo đảo hai tay ôm ngực cực lực đè nén một ngụm huyết đã dâng lên cổ họng. Lúc này những người vây xung quanh không còn im lặng nhìn chiến cuộc nữa mà đã xôn xao lên. Một người trong đó cất tiếng:
- Chân Nhân, nữ ma đầu này làm ác nhiều vô số kể, xem mạng người như cỏ rác, khi sư diệt tổ, tàn sát đồng môn, người người điều mún diệt, Chân Nhân có lòng muốn ả ta sám hối nhưng ả chấp mê bất ngộ, đã như thế tất cả chúng ta phải lấy việc nghĩa làm đầu, cứu vớt chúng sinh, quyết không thể tha cho nữ ma đầu chạy thoát, tiếp tục nguy hại chúng sinh, tại hạ biết Chân Nhân là muốn làm việc quang minh không muốn ỷ đông hiếp ích nhưng nữ ma đầu này mưu ma chước quỷ, chúng ta không cần giảng đạo nghĩa với ả.
Lời vừa dứt xung quanh đã vang lên nhiều tiếng đồng tình, nhất thời một mảnh tiếng vang:
- Đúng, đúng, ma đầu này đã muốn nhập ma đạo, làm nhục tất cả người tu chân của chúng ta, không cần giảng đạo lý với ả
- Giết ả.... ......
- Hợp sức, đồng lòng, vì đại nghĩa, vì chúng sinh....
Liễu Tu Nhã hai tay khoanh trước ngực liếc mắt nhìn những tên tự xưng là nhân sĩ tu chân trừ ma vệ đạo này, nàng khẽ mím khóe môi nở nụ cười khinh miệt.
- Hừ, một đám không biết sống chết, tất cả cùng lên đi, ai cũng đừng nghĩ còn sống bước ra khỏi đây.
Diệc Huyễn Chân Nhân nghe Liễu Tu Nhã nói như vậy thì giống như bị chọc giận, quát lên:
- Thật là không biết phải trái, đã thế hôm nay dù phải tẫn hết tu vi, ta cũng quyết vì nhân đạo hủy phệ linh hồn ngươi, ma đầu. Mọi người hợp lại vì chúng sinh.
Nói rồi, lão phất tay nhượng mọi người đồng loạt tế xuất pháp bảo quyết tấm một kích định càn khôn.
Liễu Tu Nhã lúc này đang trong tình trạng hết sức nguy cấp, hai mắt nàng đỏ lên như máu nhìn chằm chằm phía kẻ thù, tơ máu lan tràn từ khóe mắt đến con ngươi làm cho cả đôi mắt như hiện lên màu đỏ hết sức quỷ dị, vốn dĩ hôm nay là ngày nàng độ kiếp, nhưng trong lúc luyện hóa linh hồn để đón lấy lôi kiếp thì nàng gặp tâm ma. Lúc này qua trận va chạm vừa rồi, tâm ma của nàng mất đi khống chế, hiện tại nàng cảm thấy huyết mạch sôi trào, một loại cảm giác nôn nóng đang lan tràn khắp phế phủ. Nàng cần máu tươi để áp đi tinh thần sắp hỏng mất hiện giờ. Nếu hiện tại không phải sắp lôi kiếp nàng sẽ không suy nghĩ mà huyết tẩy nơi này nhưng lôi kiếp sắp tới, tình trạng của nàng hoàn toàn không có khả năng đón nhân lôi kiếp, chưa nói đến hiện tại một đám tu sĩ như hổ rình mòi chỉ trực chờ nàng ngã xuống. "Chết tiệt, rốt cuộc kẻ nào trong Ngọc Lăng Cung tiết lộ hành tung của ta, nếu để ta tìm ra kẻ đó, ta sẽ cho hắn niếm thử tư vị của vạn xà động là như thế nào". Liễu Tu Nhã âm ngoan nghĩ. Bỗng trên trời nổi lên từng trận mây đen, chúng tụ lại cùng một chỗ phát ra ánh sáng lập lòe.
- Không tốt, là lôi kiếp
Một người trong đám tu sĩ la lên, bọn họ biết hôm nay nữ ma đầu này nhận lôi kiếp, hơn nữa theo mật tin thì ả ta đang bị lực lượng phản phệ nên mới cùng 23 môn phái lấy Côn Lôn Sơn một trong 12 vị trưởng lão cầm đầu đi tru sát ả ta, vốn ý nghĩ trước khi lôi kiếp thì giết Liễu Tu Nhã, không ngờ ả ta có thể đả thương trưởng lão Côn Lôn Sơn, nếu để lôi kiếp giáng xuống thì tất cả mọi người ở đây điều không thoát khỏi.
- Nhanh lên, mau giết Liễu Tu Nhã
Tất cả mọi người điều phát ra sát chiêu đánh về phía Liễu Tu Nhã. Liễu Tu Nhã cười lạnh:
- Hừ, muốn chết.
Nàng biết, hôm nay nàng có thể sẽ ngã xuống tại nơi này, nhưng mà....Liễu Tu Nhã ngước nhìn trời xanh, nếu đã không thể thoát kiếp nạn, nàng cũng muốn kéo bọn người này theo bồi nàng. Liễu Tu Nhã miệng niệm ra một thuật ngữ xa lạ. Một thanh kiếm xuất hiện trên tay nàng, thanh kiếm toàn thân ánh lên ngọn lửa đen quỷ dị và âm lãnh, đây mới là bản mạng pháp bảo của nàng "Âm huyền kiếm", tên như kiếm, thanh kiếm đến từ địa ngục, âm ty. Liễu Tu Nhã, một tay cắm kiếm xuống đất, một tay họa ra một đạo kết ấn phức tạp, từ mũi kiếm lan tràn ra một đạo bóng đen, bao phủ tất cả khu vực xung quanh Liễu Tu Nhã chặn lại tất cả sát chiêu của trăm người. Sau đó lấy tốc độ nhanh mà mắt có thể nhìn thấy lan tràn dài hơn trăm dặm, miệng Liễu Tu Nhã không ngừng đọc pháp quyết. Tất cả tu sĩ điều dâng lên nỗi sợ hãi, hơn trăm sát chiêu vậy mà vẫn không hạ sát được Liễu Tu Nhã, hơn nữa bọn họ cảm thấy chân khí trong thân đang kịch liệt bạo động, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, bọn họ muốn bỏ chạy nhưng lại không nhúc nhích được. Liễu Tu Nhã không quan tâm chuyện gì xung quanh nàng, nàng chỉ chuyên tâm đọc chú ngữ, giống như hiến tế. Không, chính xác thì nàng đúng là đang hiến tế, dùng chính sinh mạng của nàng cùng bọn tu sĩ và dân chúng trăm dặm để hiến tế, không phải bọn chúng nói muốn thay trời hành đạo, thay chúng sinh diệt ác sao, nàng muốn chúng sinh của bọn chúng cùng theo nàng chết, để giới tu chân phỉ nhổ bọn họ. Thân thể Liễu Tu Nhã dần dần xuất hiện kẻ nứt như một bình hoa bị rạn, kẻ nứt lan tràn từ mặt xuống thân thể, màu từ kẻ nứt tuôn ra ướt đẫm cả y phục. Liễu Tu Nhã niệm xong chú ngữ, khẽ ngước mắt lên âm âm cười nói:
- Muốn giết ta sao, vậy phải có cái giá của nó...há...há..há
Tiếng cười âm trầm, khủng bố vang vọng, chấn cả màng nhĩ của toàn bộ người ở đây. Tiếp sau đó, nàng lại dùng một giọng nhẹ nhàng như lời thì thầm:
- Phá, Diệt.
Lời vừa dứt, một tiếng sét lôi kiếp đánh xuống lại bị hấp thu vào bóng đen mà thang ma kiếm kia tạo ra, một hiện tượng kì dị xuất hiện phía trong bóng đen, mọi người gương mặt vặn vẹo như phải chịu tra tấn nào đó, bọn họ không thể di chuyển chỉ có thể tại chổ mà la hét trong đau đớn, từng tia sét tiếp nối bổ xuống, có những kẻ tu vi thấp trực tiếp bị bạo thể, huyết nhục văng khắp nơi, một mảng kiêu rên tựa như a tì địa ngục. Liễu Tu Nhã lúc này đã giống như một con rối bị tàn phá, nơi nơi điều là vết rách, máu chảy xuống ướt cả chỗ nàng đứng. Nhưng nàng một tiếng cũng điều không rên cứ như không hề thấy đau đớn vậy, nàng mở mắt trừng trừng nhìn kẻ thù từng người, từng người bạo tạc, mùi máu tươi khắp nơi, máu tươi bắn cả lên mặt nàng. "A, thì ra huyết của bọn họ lại ấm như vậy" từ lúc sinh ra đến giờ nàng chỉ cảm thấy xung quanh mọi thứ điều lạnh, chỉ có những lúc giết người máu của bọn họ bắn lên người nàng, nàng mới cảm thấy giống như nàng cảm nhận được một tia ấm nóng. Cuối cùng ngay đến cả người có tu vi cao nhất là Diệc Huyễn Chân Nhân cũng không chịu nỗi mà bạo thể thì Liễu Tu Nhã cũng ngã xuống, nàng nằm trên mặt đất ngước nhìn lên cao, lần đầu tiên nàng cảm thấy bầu trời thật xanh, thật đẹp, Liễu Tu Nhã cứ mở mắt như vậy cho đến khi thân thể nàng vỡ vụn khi đạo lôi kiếp thứ chín mươi chín bổ xuống. Sau đó bóng đen xung quanh biến mất, mọi thứ trở về im lặng như không có chuyện gì xảy ra, trên mặt đất chỗ Liễu Tu Nhã nằm xuống mọc lên từng bụi hoa che lấp đi vết máu nơi đó, gió thổi qua những cánh hoa khẽ rung rinh nhè nhẹ