Chương : 14
Quyển 1: Họ Trương ở Hà Đông
Chương 13: Nắm thóp (Hạ)
Dịch : Tử Lăng
Nguồn: Tàng Thư Viện
Trương Hoán càng tăng quyết tâm truy tìm căn nguyên. Y cười nói với Tần chấp sự:"Tôi muốn xem bản phê duyệt gốc với những khoản chi trên vạn xâu của Trương gia từ tháng chín đến tháng mười hai năm ngoái, phiền Tần chấp sự lấy ra giùm tôi."
Tần chấp sự lộ vẻ lúng túng trên mặt, nhưng lại không dám cự tuyệt, do dự hồi lâu mới chậm chạp rời đi. Trong phòng hết sức yên tĩnh, chỉ có hai người Trương Hoán và thị nữ sau lưng y. Lúc này, Trương Hoán chợt cảm thấy thị nữ dựa sát mình thêm một chút, thân thể mềm mại gần như ép dính lên lưng y, nắn bóp cổ cho y.
Trương Hoán khoát nhẹ tay, nói với ả bằng giọng điệu điềm đạm:"Đa tạ cô, có điều hiện giờ ta không cần đấm bóp. Lát nữa ta phải xem cơ mật của Trương gia, cô nương không tiện ở đây, mời đi ra cho!"
"Vâng!" Khuôn mặt thị nữ đó đỏ rực, nhấc váy cúi đầu chạy ra ngoài.
Lại đợi gần một khắc, mới nghe bên ngoài cửa có tiếng bước chân nặng nề vang lên, lập tức thấy Tần chấp sự cầm một cuốn sổ lớn chầm chậm đi vào. Y thấy trong phòng chỉ có một mình Trương Hoán, sững sờ giây lát, đoạn áy náy nói:"Sổ sách lâu ngày khó tìm, đã khiến công tử phải đợi lâu!"
Trương Hoán cũng chẳng muốn nói toạc tâm tư thật của y, liền nhận lấy cuốn sổ lớn lật xem. Đây là bản phê duyệt gốc với các khoản chi của cả năm ngoái, bên trong có dán trật tự rành mạch những biên bản phê duyệt của các khoản chi trên trăm xâu của Trương gia, bề mặt đều có chữ ký của Trương Nhược Phong, hơn nữa các biên bản đều được xếp theo số thứ tự.
"Nội dung chi tiết của đơn phê duyệt đâu! Sao không có?" Trương Hoán muốn chính là chi tiết sử dụng kèm theo phía sau đơn phê, nhưng trong cuốn kẹp đơn phê này vẻn vẹn chỉ có một đơn phê duyệt, không nói rõ nguồn gốc là gì.
"Thưa công tử, nội dung chi tiết liên quan tới cơ mật của khách hàng, Bách Nghiệp Hành chúng tôi không dám cầm, thông thường đều trả cho khách hàng. Nhưng có những biên bản cũng được miêu tả qua loa phạm vi sử dụng, công tử có thể tham khảo."
Trương Hoán lại lật một trang, quả nhiên có những đơn phê duyệt miêu tả sơ sài phạm vi sử dụng, ví như: ở Trường An lập tửu lâu, cứu trợ thiên tai ở Hà Đông, nhưng nhiều nhất là 'gia chủ chi tiêu'. Quả vậy, biên bản viết phạm vi sử dụng chỉ có mười mấy tấm, mà phần lớn đều viết 'phạm vi sử dụng xem biểu chi tiết'. Đương nhiên, biểu chi tiết nằm trong tay Dương quản sự.
Trương Hoán hết sức thất vọng trong lòng, thế này đâu khác gì xem cuốn sổ kia. Thấm thoắt, y đã lật đến đầu tháng mười năm ngoái. Y chợt hơi sững sờ, mỗi trang trong cuốn kẹp này đều dán ba hàng - chín biên bản, chỉ một trang lại có tám biên bản, ít hơn một, hơn nữa đúng tấm nằm chính giữa. Trương Hoán nhìn kỹ vài lần, quả nhiên không thấy biên bản bốn mươi vạn xâu tiền đó.
"Sao lại vậy?" Trương Hoán trỏ chỗ trống, lạnh lùng hỏi Tần chấp sự.
Trong mắt Tần chấp sự hiện vẻ vô cùng hoang mang, y lập tức xua tay nói:"Tôi không biết chuyện này!"
"Ngươi không biết sao?"
Trương Hoán nhìn chằm chằm mắt Tần chấp sự, rất lâu sau mới từ từ nói:"Vậy đi gọi Đàm chủ nhân của các người tới đây!"
Giây lát sau, ông chủ Đàm hấp tấp chạy tới, "Trương công tử, xảy ra chuyện gì vậy?" Ông chủ Đàm nhìn thấy cuốn kẹp biên bản đen bày trên bàn, tim đập thình thịch. Lão lập tức hiểu ra, không khỏi giận dữ trợn mắt lườm Tần chấp sự. Hắn lại trốn tránh sự tình, đẩy mình ra.
"Trương công tử, Tần chấp sự có chỗ nào đắc tội ngài, ngài cứ nói, để tôi xử phạt hắn!"
"Tần chấp sự không đắc tội tôi, trái lại Bách Nghiệp Hành khiến tôi thất vọng!"
Nói đến đây, Trương Hoán vỗ 'rầm!' thật mạnh lên bàn, lạnh lùng nói:"Tôi hỏi ông, Trương gia tôi ký gửi tiền cho Bách Nghiệp Hành, nhưng các ông lén chiếm bốn mươi vạn xâu tiền của Trương gia. Ông giải thích thế nào đây?"
Ông chủ đàm sợ đến nỗi xua tay lia lịa, "công tử chớ dọa tôi. Bách Nghiệp Hành chúng tôi vẫn luôn kinh doanh đúng phận, chưa bao giờ dám gây thiệt hại tới lợi ích của khách, càng không cần nói Trương gia chính là gia tộc ủng hộ sau lưng của Bách Nghiệp Hành chúng tôi."
"Kinh doanh đúng phận ư?" Trương Hoán cười lạnh, "vậy ông tính toán thu chi năm ngoái một lượt cho tôi. Tính theo đơn phê duyệt này, tăng giảm từng tấm cho tôi, ông dám cam đoan số tiền không sai chứ?"
"Đây..."
Ông chủ Đàm sững sờ nhìn đăm đăm chỗ trống, sắc mặt trắng bệch. Không có biên bản, lão quả thực đã thiếu bốn mươi vạn xâu tiền. Nhưng lão lại không thể nói ra sự thật. Do dự hồi lâu, lão nghiến răng từ từ nói:"Công tử, Bách Nghiệp Hành chúng tôi đã có uy tín mấy chục năm, quan hệ với Trương gia cũng vài chục năm, chưa từng xảy ra sai sót. Công tử mới nhậm chức một ngày đã kết luận như vậy, có phần võ đoán quá!"
Trương Hoán lắc nhẹ đầu, trong giọng điệu có chút thương hại, "ông biết vì sao gia chủ để tôi quản lý sổ sách không? Hơn nữa chỉ làm nửa năm, đó là vì đã phát hiện khuyết bốn mươi vạn xâu tiền, đặc biệt lệnh tôi tới điều tra rõ chuyện này. Hiện giờ tôi đã biết nguyên nhân, thì ra là bị Bách Nghiệp Hành các ông nuốt trọn. Cũng được! Chuyện này đã có thể kết thúc, vừa hay gia chủ ở nhà, các ông đi giải thích cho gia chủ đi!"
Nói xong, y đứng dậy sải bước đi ra ngoài. Mặt ông chủ Đàm đã xanh như tàu lá, lão ôm lấy lưng Trương Hoán từ phía sau, kinh hoảng nói:"Công tử nguôi giận. Chuyện này có nguyên nhân, hãy nghe tôi từ từ kể rõ!"
Trương Hoán dừng bước chân, chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt lão, nở nụ cười với chút trào phúng nói:"Chuyện này? Chuyện này là chuyện gì? Tôi thấy ông nên nói thật đi!"
Giống như bị một thùng nước lạnh đổ từ đầu tới chân, ông chủ Đàm đứng đờ ở đó, lão biết mình đã mắc lừa. Nhất thời, trong đầu lão xoay chuyển vô số ý nghĩ, mơ hồ ý thức được Bách Nghiệp Hành sắp chìm vào trong một phiền phức lớn, vả lại còn là nội chiến của Trương gia.
Nói hay không? Một bên là Trương Nhược Phong, mà bên kia lại là gia chủ Trương thượng thư, ông chủ Đàm đau khổ cúi đầu. Trương Hoán thấy vậy, tiến lên vỗ vai lão mỉm cười nói:"Ông yên tâm, nếu câu chuyện nghiêm trọng, tôi đương nhiên giả câm giả điếc. Nhưng tôi không muốn làm quỷ hồ đồ, muốn hiểu rõ chuyện này trong lòng. Đây chẳng qua là một khoản chi lớn của Trương gia mà thôi, các ông chỉ giao tiền theo đơn phê duyệt, đâu có gì phải lo lắng chứ?"
Cũng không biết là lời của Trương Hoán lay động được lão, hay là lão nhớ tới bức thư của Trương thượng thư, ông chủ Đàm rốt cuộc thở dài một hơi, thấp giọng nói:"Hôm qua, tam lão gia của Trương gia các người sang đây, lúc ấy ông cũng nói rõ muốn xem cuốn sổ này. Sau khi ông rời đi, bọn tôi liền phát hiện thiếu mất biên bản bốn mươi vạn xâu tiền đó."
"Tam gia chủ ư?" Mắt Trương Hoán từ từ híp lại như sợi chỉ. Hiện giờ tất cả các điểm đáng ngờ đều đã nối liền thành một đường rành mạch thông suốt. Dương quản sự làm hai cuốn sổ, là muốn che giấu chỗ dùng bốn mươi vạn xâu tiền này, mà tiền thì bị Trương Nhược Phong lấy đi. Nếu mình không nhậm chức, bọn Tiền tổng quản, Triệu quản sự chẳng dám hé môi, qua vài năm nữa, việc này cũng bị bỏ xó. Nhưng mình lại thay thế, cho nên Trương Nhược Phong mới hoảng hốt không yên. Từ chuyện biên bản gốc ở quỹ phường bị xé đi mà suy, e là Dương quản sự mất tích cũng có liên quan với lão ta.
Nhưng có một chuyện khiến Trương Hoán nghĩ hoài không hiểu. Trương Nhược Phong đã một tay che trời ở Trương phủ gần mười năm, lại không ai giám sát lão, nếu lão muốn tham ô tiền, có lẽ là cực kỳ dễ dàng, rồi tích góp từng chút đều đều là được. Vì sao phải làm thần bí như vậy, chẳng lẽ bên trong còn ẩn chứa điều gì không thể để người khác biết ư?
"Vậy nội dung chi tiết trên biên bản ấy là gì, tôi nghĩ các ông vẫn nhớ chứ? Và khoản tiền đó là bị ai lấy đi? Cuối cùng đã tới chỗ nào?"
Ông chủ Đàm cười gượng, "trên biên bản chỉ có hai chữ 'chi ra', chi tiết cụ thể ở chỗ Dương quản sự. Khi ấy tam lão gia các người yêu cầu viết ra phi phiếu. Vì số tiền khổng lồ, bọn tôi đặc biệt chuyển tiền từ Thành Đô và Trường An tới. Sau đó, tiền bị lấy đi ở chi nhánh thuộc quận Quảng Lăng, chuyển lên một đội thuyền, cuối cùng đã tới đâu bọn tôi cũng không biết!"
Nói đến đây, trong mắt ông chủ Đàm lóe lên một tia bối rối, vẻ mặt lập tức khôi phục như thường.
Trương Hoán nhìn thấy, y nâng chén trà ung dung nhấp một ngụm, ánh mắt lạnh lùng nhìn chòng chọc đối phương, đợi lời tiếp theo của lão. Không khí trong phòng cực kỳ ngột ngạt, mồ hôi trên trán ông chủ Đàm rướm ra càng lúc càng nhiều, xuôi theo khuôn mặt từ từ lăn xuống.
Cuối cùng lão thở dài, hạ thấp giọng nói, "khi thuyền đến quận Tầm Dương, bọn tôi phát hiện có thuyền quân bảo vệ, nên không dám theo dõi tiếp nữa."
Trương Hoán đặt chén trà xuống, y đứng dậy mỉm cười nói:"Tôi biết rồi, đa tạ ông chủ Đàm chiêu đãi!" Rồi tức thì gọi Tiền tổng quản, đoạn nghênh ngang bỏ đi.
Đưa ánh mắt tiễn đến tận khi bóng xe ngựa biến mất, Tần chấp sự mới lau mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ lại còn rùng mình nói:"Người này thật lợi hại!"
Ông chủ Đàm lắc đầu than:"Nữ sắc quyến rũ mà không dâm dục mê muội, thi hành thủ đoạn thì phối hợp hài hòa rộng lượng và nghiêm khắc. Nếu ta là Trương Nhược Hạo, phải lập người này làm kẻ kế thừa chức gia chủ. Đáng tiếc! Y chỉ là một người con của tiểu thiếp."
...
Xe ngựa lại đi men theo con sông nhỏ một dặm đường. Mắt thấy cổng nhà Dương quản sự ở đằng xa xa, Trương Hoán nhảy xuống xe, vung tay nói:"Lão Tiền, ông có việc cứ về trước! Ta một mình tới nhà Dương quản sự."
Tiền tổng quản sửng sốt, y không nói sớm, đến cổng nhà mới đề xuất. Lão vừa định xin đi theo, chợt nghĩ lại, liền cười ha hả nói:"Tôi đúng là có việc, công tử đã không để tôi theo hầu, vậy tôi về trước."
Nói đoạn, lão không dám nhìn mắt Trương Hoán, vội vàng thúc giục người đánh xe quay đầu đi về. Trương Hoán nhìn theo đến khi bóng xe biến mất, giờ mới khẽ cười lạnh, 'muốn mượn tay ta giết người ư, nằm mơ đi!'
Trương Hoán cũng không vào nhà, mà ngồi thẳng lên một khối đá lớn ở ven sông, ngơ ngẩn nhìn nước sông. Y đã dần dần hiểu ra, gia chủ để mình phụ trách xét duyệt thu chi tuyệt không phải một sự trùng hợp. Ông tất nhiên đã nghe được tin tức gì rồi, lại không tiện trở mặt với huynh đệ, cho nên để mình, một người con vợ lẽ dính dáng rất ít tới gia thế, nắm quyền nửa năm. Rồi ông lập tức lại lệnh Tiền tổng quản khiến mình can thiệp vào chuyện này. Thậm chí Tôn quản sự đưa cuốn sổ chi tiêu số lượng lớn cho mình, sau đó Triệu quản sự mời mình ăn cơm, còn cố ý tiết lộ một chút bí mật, rất có khả năng đều là sắp xếp của Tiền tổng quản. Đương nhiên, Tiền tổng quản chỉ là tay sai, gia chủ Trương Nhược Hạo mới là kẻ bố trí thực sự phía sau.
Trương Hoán tựa như nhìn thấy bộ tóc bạc phất phơ của Trương Nhược Hạo trong sông, một khuôn mặt tươi cười lắm mưu nhiều kế. Trương Hoán lại nhớ tới câu cuối cùng của ông chủ Đàm, số tiền đó không ngờ còn được quân đội hộ tống. Xem ra chuyện này không thể nào nhỏ được, thậm chí sẽ gây nên tranh đấu trong gia tộc. Đã như vậy, mình sao phải ngu ngốc hòa vào vũng nước đục này?
Y khẽ thở nhẹ nhõm một hơi, đứng lên vươn dài vai, tiện tay chọn hòn đá dẹt, nghiêng mình lia đá nhảy mấy lần trên nước. Sóng nước dập dờn, như thể làm rối tung bộ tóc trắng của Trương Nhược Hạo. Trương Hoán ngẩng đầu lên trời cười ha hả, "muốn ta điều tra sổ sách thì cứ mở miệng nói thẳng, cần gì phải mượn tay người khác. Trương Khu Bệnh ta là kẻ dễ lợi dụng sao?"
Ánh tà dương chiếu nghiêng, hình bóng y chắp tay sau lưng kéo dài mảnh khảnh, thong thả khoan thai đi về phía nhà Dương quản sự.
Danh Môn
Tác giả: Cao Nguyệt