Chương 63: Cái nhìn này, xem như đã quyết định cả đời nàng
Các cô nương đang ngắm hoa sen, bỗng nhiên có một du thuyền tiến đến, chặn ở giữa du thuyền của Vệ gia và La gia, một tiểu cô nương mặc áo lụa mỏng màu đỏ ửng thêu hoa hải đường, nàng chạy lên boong thuyền, nhìn về phía đối diện, cất tiếng gọi “La ca ca” giòn tan.
Trên đời này, không có mấy người gọi La Thiên Trì là La ca ca, hắn vừa nghe đã biết là ai, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Nếu không có hai chuyện trước đây, quan hệ giữa La Thiên Trì với Chương Bội sẽ không kém, nhưng Chương Bội lại không thích Lạc Bảo Anh, đương nhiên La Thiên Trì không thể giống vậy, lần này Chương Bội chịu thua, chủ động gọi tên hắn, hắn cũng không muốn phản ứng.
Thấy hắn hoàn toàn không đáp lại, gương mặt Chương Bội lập tức đỏ bừng.
Nàng không ngờ La Thiên Trì tuyệt tình như vậy, cứ cho là lần đua ngựa đó, nàng đắc tội Lạc Bảo Anh, nhưng Lạc Bảo Anh vẫn giành được chiến thắng, vậy mà La Thiên Trì vẫn oán trách nàng. Nàng thật sự không hiểu tại sao hắn lại vì Lạc Bảo Anh mà làm đến mức này, thế nên nhịn không được phải quay đầu nhào vào lòng ca ca.
Chương Phi là đại ca của Chương Bội, cũng là thế tử của Võ Khang Bá phủ, thấy muội muội khổ sở, nhịn không được thở dài: “Trên đời còn rất nhiều nam nhi tốt, sao muội cứ phải coi trọng tên tiểu tử La Thiên Trì?”
Phu nhân trẻ tuổi ở bên cạnh nghe thấy lời này, cong môi cười: “Hầu gia trẻ tuổi như vậy, dáng vẻ lại anh tuấn, chưa nói đến Bội Nhi từ nhỏ đã quen biết hắn, giống như thanh mai trúc mã, đương nhiên khó có thể buông tay, tướng công, chàng giúp muội ấy đi.”
Chương Bội ngẩng đầu, cảm kích nhìn người vừa nói chuyện, đó là đại tẩu Lương thị của nàng.
Chương Phi lập tức nhíu mày.
Các cô nương trên thuyền của Vệ gia cũng nghe thấy tiếng gọi La ca ca lúc nãy, Lạc Bảo Chương tò mò, hỏi Lạc Bảo Anh: “Không phải La gia không có nữ quyến sao, sao La công tử lại có muội muội?”
“Là Chương gia.” Lạc Bảo Anh không có ấn tượng tốt với Chương Bội, nhàn nhạt nói, “Võ Khang Bá Chương gia và Nghi Xuân Hầu phủ có một chút giao tình.”
Các gia tộc huân quý, nếu không bị xung đột lợi ích thì sẽ liên kết thành một khối để chống lại thế lực quan văn cường đại, vì thế thường xuyên qua lại, mà thế hệ trẻ của các nhà từ nhỏ đã tập võ cưỡi ngựa cùng nhau, tính tình đều hướng ngoại, quy củ giữa nam nhi và nữ nhi sẽ không nghiêm ngặt như dòng dõi thư hương.
Cho nên Chương Bội mới có thể ở trước mặt mọi người gọi La Thiên Trì là La ca ca, nàng là nữ nhi con nhà võ nên không câu nệ tiểu tiết.
Nếu là trước kia, có lẽ Lạc Bảo Anh sẽ coi Chương Bội là đệ muội, nhưng Chương Bội bụng dạ hẹp hòi, lúc đua ngựa đã định đâm vào Phi Tuyết của nàng, muốn hại nàng ngã ngựa, thế nên bây giờ nàng sẽ không đối xử hòa nhã với Chương Bội.
Thấy Lạc Bảo Anh nói xong lại lập tức nhếch miệng, thần sắc nhàn nhạt, Lạc Bảo Chương thầm nghĩ có lẽ hai người này có xích mích, nàng đi lên đầu thuyền nhìn về phía boong thuyền của Chương gia, không nhìn thấy Chương Bội, nhưng lại thấy một nam tử trẻ tuổi. Hắn mặc áo bào màu tím nhạt viền đỏ, đang đứng đón gió, sắc mặt có chút tái nhợt, ngũ quan anh tuấn nhưng lạnh nhạt, giống như không thích cảnh sắc xung quanh mình, ánh mắt Lạc Bảo Chương và hắn chạm nhau, chỉ nhìn thấy bên trong là một mảnh lạnh ngắt.
Nàng hiểu rõ sự lạnh nhạt này.
Hơi run sợ, sau đó nàng đột nhiên nhoẻn miệng cười.
Cô nương vốn đã xinh đẹp như hoa, nay lại nở nụ cười xán lạn mang theo vẻ diễm lệ rực rỡ.
Giây phút ấy Chương Cữu thật sự cảm thấy hoảng hốt, đến khi tỉnh táo lại, đã không còn nhìn thấy hình bóng của Lạc Bảo Chương ở trên boong thuyền.
Đó là người Lạc gia.
Chương Cữu nghĩ thầm, bằng cử chỉ lúc nãy của cô nương kia, tất nhiên không phải đích nữ Lạc gia Lạc Tam cô nương, rất có thể đấy là Lạc Đại cô nương? Khóe miệng hắn nhếch lên, cũng khó trách, thứ nữ và thứ tử từ lúc sinh ra đã không được coi trọng, làm thế nào cũng không thể vượt qua con vợ cả, giống như hắn, thân là thứ tứ của Võ Khang Bá, vĩnh viễn đều phải núp dưới bóng
Đại ca, may mà phụ thân còn yêu thương hắn, mấy năm nay không để đích mẫu tùy ý biến hắn thành một tên phế vật.
Chỉ là bây giờ muốn cưới vợ, sẽ phải hao tâm tổn sức.
Đương nhiên, người hao tâm tổn sức chính là đích mẫu, không thể chọn người quá tốt, cũng không thể chọn người quá kém, rốt cuộc vẫn còn có người nhìn chằm chằm nên không thể quá phận.
Hắn lâm vào suy tư.
- -------------
Ngắm hoa sen xong, mấy du thuyền lần lượt hướng vào bờ, Lạc Bảo Anh được Tử Phù đỡ xuống dưới, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lạc Nguyên Chiêu đang từ thuyền của La Thiên Trì đi xuống, hắn lập tức đến trước mặt nàng, cho nha hoàn lui xuống rồi nhẹ giọng hỏi: “Muội thường gặp Hạ công tử?”
Vừa rồi hắn quan sát một lúc, đã xác định Hạ Sâm quả thật coi trọng muội muội nhà mình, bằng không sao lại giống như một tên ngốc cứ nhìn vào du thuyền chằm chằm?
Thỉnh thoảng còn cười ngây ngô.
Nhưng muội muội mới có mấy tuổi? Lạc Nguyên Chiêu cảm thấy thân là ca ca, vẫn nên hỏi một chút.
Lạc Bảo Anh vội nói: “Sao lại thường gặp, chẳng qua ngày đó chỉ tới một lúc để dạy Hạ cô nương cưỡi ngựa.” Nàng bĩu môi, “Nhưng không dạy tốt.”
“Cái gì?” Lạc Nguyên Chiêu hỏi, “Làm sao vậy?”
“Không sao, chỉ là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, may mà không có việc gì.”
Lạc Nguyên Chiêu còn muốn hỏi tiếp, bỗng nhiên phát hiện đã bị nàng lảng sang chuyện khác nên quên mất dự tính ban đầu, nghiêm mặt nói: “Nếu Hạ công tử lại mời muội, muội không được đồng ý.”
Lạc Bảo Anh kinh ngạc.
“Vì sao?”
“Nam nữ khác biệt.”
“Thế Hạ cô nương thì sao?”
“Cái này không giống nhau.” Lạc Nguyên Chiêu đè tay lên búi tóc của nàng, “Hiện giờ muội đã là đại cô nương…” Nam nhân mơ ước sắc đẹp của nàng, ai biết có nhân cơ hội chiếm tiện nghi hay không? Tuy gia thế Hạ Sâm không tồi, nhưng hắn sợ muội muội không cơ trí, bị người ta lợi dụng sơ hở, rốt cuộc vẫn chưa tới tuổi để bàn chuyện cưới hỏi, nếu có lời đồn đại ở bên ngoài sẽ không
hay. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói, “Lúc nào cũng phải có nha hoàn đi theo, không được một mình đi gặp nam nhân.”
Bây giờ nàng mới hiểu ý hắn, mặt đỏ lên, dỗi nói: “Ca ca, huynh nói cái gì vậy, Hạ công tử không phải loại người này.”
Rõ ràng rất thành thật có được không, sao hắn có thể nghĩ sang chuyện khác.
Lạc Nguyên Chiêu nghiêm mặt nói: “Biết người biết mặt không biết lòng, chờ thêm một hai năm nữa, nếu hắn có lòng tới cầu hôn thì lại nói tiếp.”
Lạc Bảo Anh ngược lại không ngượng ngùng, nếu Hạ Sâm thật sự tới cầu hôn, cho dù ca ca không nguyện ý thì vẫn phải đáp ứng, nàng thầm nghĩ, ca ca của nàng, cùng với đệ đệ La Thiên Trì, tác phong của hai người hoàn toàn khác biệt, ca ca thì cẩn thận, còn La Thiên Trì lại không bao giờ nghĩ tới những vấn đề này.
Lại nói tiếp, không phải là đệ đệ dẫn Hạ Sâm tới cửa hàng sao?
Nghĩ tới chuyện này, đột nhiên đôi mắt nàng trợn to, mà không chỉ có một lần, La Thiên Trì còn dẫn hắn tới xem đua ngựa, hôm nay lại tới Bạch Hà!
Đệ đệ thật là!
Bây giờ nàng mới hiểu được La Thiên Trì đã dụng tâm lương khổ (1), nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
(1) Dụng tâm lương khổ: phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.
Ở đâu có đệ đệ sốt ruột tìm hôn phu cho tỷ tỷ như vậy?
Nàng cúi đầu cười, sau đó lên kiệu về nhà.
Lạc Nguyên Chiêu ở nhà ba ngày mới đi, trong lúc ấy đã dẫn nàng đi chợ, còn đến cả Ngọc Trì chơi, hắn và Lạc Nguyên Giác vừa đi, một lúc sau đã có thánh chỉ truyền tới, Lạc Vân được phong làm quan Tuần án, thay mặt triều đình tới Hà Nam thị sát, mọi người đều không nghĩ đến, rốt cuộc Lạc Vân đang làm rất tốt vị trí Tả Đô Ngự Sử, cứ tưởng đã thuận buồm xuôi gió, thế nhưng bây giờ lại ném cho hắn củ khoai nóng phỏng tay.
Tuy không hiểu rõ chính sự nhưng Viên thị vẫn lo lắng: “Nghe nói Giang đại nhân đang ở Hà Nam, sao lại trùng hợp như vậy, cứ phải để lão gia đến đó?”
Trong tay nàng cầm mấy bộ trung y, đưa cho nha hoàn xếp vào hòm gỗ, hai hàng lông mày nhíu chặt không buông.
Lạc Vân đang bế Gia Nhi, xoa cánh tay bụ bẫm của nhi tử, ở bên cạnh nói: “Có cái gì trùng hợp, đang lúc thiếu quan viên nên mới chọn ta. Nàng đừng nghĩ ngợi nhiều, chuyến đi thị sát này không mất nhiều thời gian, xử lý xong việc ta lập tức trở về, nói chung sẽ không quá một năm.”
Không thể dẫn gia quyến đi cùng nên hai phu thê phải chịu cảnh chia lìa.
Từ lúc Viên thị sinh nhi tử, tình cảm giữa hai người càng ngày càng tốt, Viên thị không nỡ xa hắn, nàng cúi đầu lau nước mắt.
Ở trước mặt hắn, nàng dần dần biến mất dáng vẻ câu nệ lúc đầu, ngược lại còn động lòng người hơn hồi trẻ, Lạc Vân cười ôm nàng: “Sao nàng phải khóc, cũng không phải ra chiến trường.” Được làm việc cho Thái Tử là mong muốn của hắn, vốn dĩ hắn không thích sự giả tạo của đám người Giang Thuận, lần này đi chính là mang theo một lòng tràn đầy nhiệt huyết, hắn trấn an thê tử, “Tiểu biệt thắng tân hôn, ngày nào nàng cũng nhìn ta đến phát chán, đợi khi ta trở về…” Hắn cúi xuống hôn vành tai nàng.
Trêu đùa trước khi ly biệt khiến tâm tình của Viên thị hơi thả lỏng, nàng đỏ mặt mặc hắn làm loạn.
Đến khi thu dọn xong hành lý, Lạc Vân tới chỗ lão thái thái cáo biệt.
Lão thái thái nước mắt nước mũi tèm lem giống như tiểu hài tử đòi đi theo, Lạc Vân vội vàng dỗ lão thái thái, đến lúc gần đi, không quên dặn dò bốn nữ nhi phải chăm chỉ học tập.
Viên thị đưa hắn ra tới cửa, nàng giữ chặt tay hắn nói: “Thiếp thân đã quên một chuyện, lão gia đi mất một năm, vậy hôn sự của Bảo Chương, Bảo Đường…” Nàng cân nhắc lời nói, nếu không có lão thái thái dĩ nhiên mọi chuyện sẽ do nàng làm chủ, nhưng lão thái thái, nói thật có lúc không được minh mẫn, làm con dâu lại không thể trách cứ, lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, thế nên nàng muốn có một câu nói của Lạc Vân.
Làm thê tử tốt không dễ dàng.
Lạc Vân trầm ngâm một lát: “Ta tin nàng có thể làm tốt, ta đã nói với mẫu thân, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cứ chờ ta về rồi giải quyết.”
Viên thị mở cờ trong bụng, cười nói được.
Lạc Vân nhìn nhi tử trong ngực nàng rồi xoay người rời đi.
Chuyến đi này khiến trong nhà thiếu người làm chủ, tuy rằng mỗi ngày hắn đều đi sớm về trễ, không thường xuyên ở bên cạnh, nhưng cả lão thái thái và Viên thị đều cảm thấy trong lòng vắng vẻ, lão thái thái sợ nhi tử không có người chăm sóc, sợ hắn gầy yếu đổ bệnh, mấy ngày liền đều mơ thấy ác mộng. Vệ lão phu nhân biết tin, sợ bà đã cao tuổi lại bị bệnh, vội vàng khuyên bảo nếu đã không yên tâm thì nên lên chùa thắp hương cầu bình an.
Ngày thường lão thái thái không muốn ra khỏi nhà, nhưng lúc này vì Lạc Vân thế nên muốn tới chùa Bạch Mã.
Vệ lão phu nhân cũng đi cùng, ngày hôm nay, người hai nhà lên xe ngựa đến núi Vân Sơn bên ngoài thành.
Trên đời này, không có mấy người gọi La Thiên Trì là La ca ca, hắn vừa nghe đã biết là ai, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Nếu không có hai chuyện trước đây, quan hệ giữa La Thiên Trì với Chương Bội sẽ không kém, nhưng Chương Bội lại không thích Lạc Bảo Anh, đương nhiên La Thiên Trì không thể giống vậy, lần này Chương Bội chịu thua, chủ động gọi tên hắn, hắn cũng không muốn phản ứng.
Thấy hắn hoàn toàn không đáp lại, gương mặt Chương Bội lập tức đỏ bừng.
Nàng không ngờ La Thiên Trì tuyệt tình như vậy, cứ cho là lần đua ngựa đó, nàng đắc tội Lạc Bảo Anh, nhưng Lạc Bảo Anh vẫn giành được chiến thắng, vậy mà La Thiên Trì vẫn oán trách nàng. Nàng thật sự không hiểu tại sao hắn lại vì Lạc Bảo Anh mà làm đến mức này, thế nên nhịn không được phải quay đầu nhào vào lòng ca ca.
Chương Phi là đại ca của Chương Bội, cũng là thế tử của Võ Khang Bá phủ, thấy muội muội khổ sở, nhịn không được thở dài: “Trên đời còn rất nhiều nam nhi tốt, sao muội cứ phải coi trọng tên tiểu tử La Thiên Trì?”
Phu nhân trẻ tuổi ở bên cạnh nghe thấy lời này, cong môi cười: “Hầu gia trẻ tuổi như vậy, dáng vẻ lại anh tuấn, chưa nói đến Bội Nhi từ nhỏ đã quen biết hắn, giống như thanh mai trúc mã, đương nhiên khó có thể buông tay, tướng công, chàng giúp muội ấy đi.”
Chương Bội ngẩng đầu, cảm kích nhìn người vừa nói chuyện, đó là đại tẩu Lương thị của nàng.
Chương Phi lập tức nhíu mày.
Các cô nương trên thuyền của Vệ gia cũng nghe thấy tiếng gọi La ca ca lúc nãy, Lạc Bảo Chương tò mò, hỏi Lạc Bảo Anh: “Không phải La gia không có nữ quyến sao, sao La công tử lại có muội muội?”
“Là Chương gia.” Lạc Bảo Anh không có ấn tượng tốt với Chương Bội, nhàn nhạt nói, “Võ Khang Bá Chương gia và Nghi Xuân Hầu phủ có một chút giao tình.”
Các gia tộc huân quý, nếu không bị xung đột lợi ích thì sẽ liên kết thành một khối để chống lại thế lực quan văn cường đại, vì thế thường xuyên qua lại, mà thế hệ trẻ của các nhà từ nhỏ đã tập võ cưỡi ngựa cùng nhau, tính tình đều hướng ngoại, quy củ giữa nam nhi và nữ nhi sẽ không nghiêm ngặt như dòng dõi thư hương.
Cho nên Chương Bội mới có thể ở trước mặt mọi người gọi La Thiên Trì là La ca ca, nàng là nữ nhi con nhà võ nên không câu nệ tiểu tiết.
Nếu là trước kia, có lẽ Lạc Bảo Anh sẽ coi Chương Bội là đệ muội, nhưng Chương Bội bụng dạ hẹp hòi, lúc đua ngựa đã định đâm vào Phi Tuyết của nàng, muốn hại nàng ngã ngựa, thế nên bây giờ nàng sẽ không đối xử hòa nhã với Chương Bội.
Thấy Lạc Bảo Anh nói xong lại lập tức nhếch miệng, thần sắc nhàn nhạt, Lạc Bảo Chương thầm nghĩ có lẽ hai người này có xích mích, nàng đi lên đầu thuyền nhìn về phía boong thuyền của Chương gia, không nhìn thấy Chương Bội, nhưng lại thấy một nam tử trẻ tuổi. Hắn mặc áo bào màu tím nhạt viền đỏ, đang đứng đón gió, sắc mặt có chút tái nhợt, ngũ quan anh tuấn nhưng lạnh nhạt, giống như không thích cảnh sắc xung quanh mình, ánh mắt Lạc Bảo Chương và hắn chạm nhau, chỉ nhìn thấy bên trong là một mảnh lạnh ngắt.
Nàng hiểu rõ sự lạnh nhạt này.
Hơi run sợ, sau đó nàng đột nhiên nhoẻn miệng cười.
Cô nương vốn đã xinh đẹp như hoa, nay lại nở nụ cười xán lạn mang theo vẻ diễm lệ rực rỡ.
Giây phút ấy Chương Cữu thật sự cảm thấy hoảng hốt, đến khi tỉnh táo lại, đã không còn nhìn thấy hình bóng của Lạc Bảo Chương ở trên boong thuyền.
Đó là người Lạc gia.
Chương Cữu nghĩ thầm, bằng cử chỉ lúc nãy của cô nương kia, tất nhiên không phải đích nữ Lạc gia Lạc Tam cô nương, rất có thể đấy là Lạc Đại cô nương? Khóe miệng hắn nhếch lên, cũng khó trách, thứ nữ và thứ tử từ lúc sinh ra đã không được coi trọng, làm thế nào cũng không thể vượt qua con vợ cả, giống như hắn, thân là thứ tứ của Võ Khang Bá, vĩnh viễn đều phải núp dưới bóng
Đại ca, may mà phụ thân còn yêu thương hắn, mấy năm nay không để đích mẫu tùy ý biến hắn thành một tên phế vật.
Chỉ là bây giờ muốn cưới vợ, sẽ phải hao tâm tổn sức.
Đương nhiên, người hao tâm tổn sức chính là đích mẫu, không thể chọn người quá tốt, cũng không thể chọn người quá kém, rốt cuộc vẫn còn có người nhìn chằm chằm nên không thể quá phận.
Hắn lâm vào suy tư.
- -------------
Ngắm hoa sen xong, mấy du thuyền lần lượt hướng vào bờ, Lạc Bảo Anh được Tử Phù đỡ xuống dưới, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lạc Nguyên Chiêu đang từ thuyền của La Thiên Trì đi xuống, hắn lập tức đến trước mặt nàng, cho nha hoàn lui xuống rồi nhẹ giọng hỏi: “Muội thường gặp Hạ công tử?”
Vừa rồi hắn quan sát một lúc, đã xác định Hạ Sâm quả thật coi trọng muội muội nhà mình, bằng không sao lại giống như một tên ngốc cứ nhìn vào du thuyền chằm chằm?
Thỉnh thoảng còn cười ngây ngô.
Nhưng muội muội mới có mấy tuổi? Lạc Nguyên Chiêu cảm thấy thân là ca ca, vẫn nên hỏi một chút.
Lạc Bảo Anh vội nói: “Sao lại thường gặp, chẳng qua ngày đó chỉ tới một lúc để dạy Hạ cô nương cưỡi ngựa.” Nàng bĩu môi, “Nhưng không dạy tốt.”
“Cái gì?” Lạc Nguyên Chiêu hỏi, “Làm sao vậy?”
“Không sao, chỉ là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, may mà không có việc gì.”
Lạc Nguyên Chiêu còn muốn hỏi tiếp, bỗng nhiên phát hiện đã bị nàng lảng sang chuyện khác nên quên mất dự tính ban đầu, nghiêm mặt nói: “Nếu Hạ công tử lại mời muội, muội không được đồng ý.”
Lạc Bảo Anh kinh ngạc.
“Vì sao?”
“Nam nữ khác biệt.”
“Thế Hạ cô nương thì sao?”
“Cái này không giống nhau.” Lạc Nguyên Chiêu đè tay lên búi tóc của nàng, “Hiện giờ muội đã là đại cô nương…” Nam nhân mơ ước sắc đẹp của nàng, ai biết có nhân cơ hội chiếm tiện nghi hay không? Tuy gia thế Hạ Sâm không tồi, nhưng hắn sợ muội muội không cơ trí, bị người ta lợi dụng sơ hở, rốt cuộc vẫn chưa tới tuổi để bàn chuyện cưới hỏi, nếu có lời đồn đại ở bên ngoài sẽ không
hay. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói, “Lúc nào cũng phải có nha hoàn đi theo, không được một mình đi gặp nam nhân.”
Bây giờ nàng mới hiểu ý hắn, mặt đỏ lên, dỗi nói: “Ca ca, huynh nói cái gì vậy, Hạ công tử không phải loại người này.”
Rõ ràng rất thành thật có được không, sao hắn có thể nghĩ sang chuyện khác.
Lạc Nguyên Chiêu nghiêm mặt nói: “Biết người biết mặt không biết lòng, chờ thêm một hai năm nữa, nếu hắn có lòng tới cầu hôn thì lại nói tiếp.”
Lạc Bảo Anh ngược lại không ngượng ngùng, nếu Hạ Sâm thật sự tới cầu hôn, cho dù ca ca không nguyện ý thì vẫn phải đáp ứng, nàng thầm nghĩ, ca ca của nàng, cùng với đệ đệ La Thiên Trì, tác phong của hai người hoàn toàn khác biệt, ca ca thì cẩn thận, còn La Thiên Trì lại không bao giờ nghĩ tới những vấn đề này.
Lại nói tiếp, không phải là đệ đệ dẫn Hạ Sâm tới cửa hàng sao?
Nghĩ tới chuyện này, đột nhiên đôi mắt nàng trợn to, mà không chỉ có một lần, La Thiên Trì còn dẫn hắn tới xem đua ngựa, hôm nay lại tới Bạch Hà!
Đệ đệ thật là!
Bây giờ nàng mới hiểu được La Thiên Trì đã dụng tâm lương khổ (1), nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
(1) Dụng tâm lương khổ: phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.
Ở đâu có đệ đệ sốt ruột tìm hôn phu cho tỷ tỷ như vậy?
Nàng cúi đầu cười, sau đó lên kiệu về nhà.
Lạc Nguyên Chiêu ở nhà ba ngày mới đi, trong lúc ấy đã dẫn nàng đi chợ, còn đến cả Ngọc Trì chơi, hắn và Lạc Nguyên Giác vừa đi, một lúc sau đã có thánh chỉ truyền tới, Lạc Vân được phong làm quan Tuần án, thay mặt triều đình tới Hà Nam thị sát, mọi người đều không nghĩ đến, rốt cuộc Lạc Vân đang làm rất tốt vị trí Tả Đô Ngự Sử, cứ tưởng đã thuận buồm xuôi gió, thế nhưng bây giờ lại ném cho hắn củ khoai nóng phỏng tay.
Tuy không hiểu rõ chính sự nhưng Viên thị vẫn lo lắng: “Nghe nói Giang đại nhân đang ở Hà Nam, sao lại trùng hợp như vậy, cứ phải để lão gia đến đó?”
Trong tay nàng cầm mấy bộ trung y, đưa cho nha hoàn xếp vào hòm gỗ, hai hàng lông mày nhíu chặt không buông.
Lạc Vân đang bế Gia Nhi, xoa cánh tay bụ bẫm của nhi tử, ở bên cạnh nói: “Có cái gì trùng hợp, đang lúc thiếu quan viên nên mới chọn ta. Nàng đừng nghĩ ngợi nhiều, chuyến đi thị sát này không mất nhiều thời gian, xử lý xong việc ta lập tức trở về, nói chung sẽ không quá một năm.”
Không thể dẫn gia quyến đi cùng nên hai phu thê phải chịu cảnh chia lìa.
Từ lúc Viên thị sinh nhi tử, tình cảm giữa hai người càng ngày càng tốt, Viên thị không nỡ xa hắn, nàng cúi đầu lau nước mắt.
Ở trước mặt hắn, nàng dần dần biến mất dáng vẻ câu nệ lúc đầu, ngược lại còn động lòng người hơn hồi trẻ, Lạc Vân cười ôm nàng: “Sao nàng phải khóc, cũng không phải ra chiến trường.” Được làm việc cho Thái Tử là mong muốn của hắn, vốn dĩ hắn không thích sự giả tạo của đám người Giang Thuận, lần này đi chính là mang theo một lòng tràn đầy nhiệt huyết, hắn trấn an thê tử, “Tiểu biệt thắng tân hôn, ngày nào nàng cũng nhìn ta đến phát chán, đợi khi ta trở về…” Hắn cúi xuống hôn vành tai nàng.
Trêu đùa trước khi ly biệt khiến tâm tình của Viên thị hơi thả lỏng, nàng đỏ mặt mặc hắn làm loạn.
Đến khi thu dọn xong hành lý, Lạc Vân tới chỗ lão thái thái cáo biệt.
Lão thái thái nước mắt nước mũi tèm lem giống như tiểu hài tử đòi đi theo, Lạc Vân vội vàng dỗ lão thái thái, đến lúc gần đi, không quên dặn dò bốn nữ nhi phải chăm chỉ học tập.
Viên thị đưa hắn ra tới cửa, nàng giữ chặt tay hắn nói: “Thiếp thân đã quên một chuyện, lão gia đi mất một năm, vậy hôn sự của Bảo Chương, Bảo Đường…” Nàng cân nhắc lời nói, nếu không có lão thái thái dĩ nhiên mọi chuyện sẽ do nàng làm chủ, nhưng lão thái thái, nói thật có lúc không được minh mẫn, làm con dâu lại không thể trách cứ, lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, thế nên nàng muốn có một câu nói của Lạc Vân.
Làm thê tử tốt không dễ dàng.
Lạc Vân trầm ngâm một lát: “Ta tin nàng có thể làm tốt, ta đã nói với mẫu thân, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cứ chờ ta về rồi giải quyết.”
Viên thị mở cờ trong bụng, cười nói được.
Lạc Vân nhìn nhi tử trong ngực nàng rồi xoay người rời đi.
Chuyến đi này khiến trong nhà thiếu người làm chủ, tuy rằng mỗi ngày hắn đều đi sớm về trễ, không thường xuyên ở bên cạnh, nhưng cả lão thái thái và Viên thị đều cảm thấy trong lòng vắng vẻ, lão thái thái sợ nhi tử không có người chăm sóc, sợ hắn gầy yếu đổ bệnh, mấy ngày liền đều mơ thấy ác mộng. Vệ lão phu nhân biết tin, sợ bà đã cao tuổi lại bị bệnh, vội vàng khuyên bảo nếu đã không yên tâm thì nên lên chùa thắp hương cầu bình an.
Ngày thường lão thái thái không muốn ra khỏi nhà, nhưng lúc này vì Lạc Vân thế nên muốn tới chùa Bạch Mã.
Vệ lão phu nhân cũng đi cùng, ngày hôm nay, người hai nhà lên xe ngựa đến núi Vân Sơn bên ngoài thành.