Chương 47: Khó trách người khác tán dương như vậy, quả thật vô cùng đẹp mắt
Chỉ cần nhìn bóng lưng cũng cảm thấy đây là một bức mỹ họa.
Bốn nô tỳ nhất thời ngây người, chỉ là Tử Phù và Lam Linh không dám để cô nương nhà mình cứ tùy ý dựa lên người nam nhân, tuy nói là biểu ca, nhưng dù sao cũng chỉ là họ hàng xa, nếu bị người khác thấy được còn ra thể thống gì?
Hai người vội vàng đến lay Lạc Bảo Anh.
Lúc này Lạc Bảo Anh mới hơi thanh tỉnh, kỳ thật nàng không uống quá nhiều rượu, cho dù bây giờ rượu mới ngấm thì cũng không đến mức say sưa không biết gì, nhưng không biết vì sao khi nghe được tiếng sao du dương, cả người nàng trầm mê không thoát ra được, có lẽ không phải vì say rượu mà là say người, chỉ là nàng không ngờ mình sẽ ngã lên người Vệ Lang.
Mất hết thể diện rồi!
Nàng đỏ mặt nói: “Ta có chút say.” Không say thì sao hành động như này? Đương nhiên muốn đổ hết mọi tội lỗi cho rượu, “Vừa rồi đã gây phiền phức cho Tam biểu ca, ta phải về uống trà giải rượu.” Nói xong cũng không đợi Vệ Lang phản ứng, nàng lập tức xoay người rời đi.
Nhìn dáng vẻ vội vã của nàng, Vệ Lang cười rộ lên.
Tiểu cô nương xấu hổ vì hành động vừa rồi, chỉ là vô tình làm vậy, có sao đâu? Hắn sẽ không lấy chuyện đó ra giễu cợt nàng, đoán chừng nàng lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, thế nên mới chạy trốn nhanh như vậy.
Hắn đứng dậy, đưa cây sáo cho Kim Trản cầm rồi nói: “Xuống núi thôi.”
“Không đợi Nhị công tử ạ?” Nha hoàn Ngân Đài dò hỏi.
“Không đợi.” Hắn chậm rãi đi ra ngoài.
Lạc Bảo Anh đi thẳng tới cửa sau mới dừng lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, nàng lấy khăn tay ra lau, lúc này mới đột nhiên nhớ tới La Thiên Trì, thầm nghĩ không xong rồi, rõ ràng vừa nãy muốn đi gặp đệ đệ, thế nhưng nghe thấy tiếng sáo nên quên hết mọi chuyện, bây giờ đã qua lâu như vậy, không biết hắn còn đợi không?
Lo lắng hắn thật sự có chuyện muốn nói với mình, Lạc Bảo Anh quyết định đứng đợi một lúc, nhưng vẫn không thấy La Thiên Trì tới.
Có lẽ đã về rồi?
Hai nha hoàn mơ hồ khó hiểu, không biết nàng đứng đây làm gì, Tử Phù nói: “Cô nương ở lâu bên ngoài, các cô nương khác sẽ lo lắng.”
Không thể đợi được nữa, giả sử thật sự có chuyện quan trọng, chắc chắn hắn sẽ tới Lạc gia, lúc này Lạc Bảo Anh mới đi vào trong miếu.
Mấy cô nương đang bàn luận về tiếng sáo khi nãy, nhìn thấy nàng, Lạc Bảo Châu kêu lên: “Tỷ tỷ, tỷ vừa đi đâu?”
Quả thật nàng ra ngoài hơi lâu, sợ người khác nghi ngờ, nàng ngồi bên cạnh Lạc Bảo Châu, dứt khoát nói rõ với mọi người: “Lần đầu tiên ta nghe thấy tiếng sáo êm tai như vậy, thế nên cứ đi theo thanh âm ra ngoài, thì ra là Tam biểu ca thổi sáo ở trong rừng phong, ta bảo hắn thổi thêm một khúc, các ngươi nghe đủ rồi chứ?”
“Khó trách có hai khúc nhạc.” Vệ Hạm cười nói, “Kỹ năng thổi sáo của Tam ca rất điêu luyện, chỉ là ngày thường huynh ấy không hay thổi.”
“Vì sao?” Lạc Bảo Chương cảm thấy kỳ quái, “Êm tai như vậy sao lại không muốn thổi?”
“Ai biết được, nghe nói lúc ở Giang Nam huynh ấy rất yêu thích mấy thứ này, nhưng từ khi tới kinh thành chưa bao giờ thể hiện ra, chỉ một lòng đọc sách, có những hôm còn đọc sách tới tận đêm khuya.”
Lúc này Tưởng Tịnh Anh mới lên tiếng: “Không phải Vệ Tam công tử đang biên soạn “Võ tông thực lục” sao, công việc này yêu cầu độ khó cao, không chỉ am hiểu sách sử mà còn phải nắm rõ cả binh thư, dù sao võ tông cũng là để tiếng thơm của minh quân được lưu danh muôn đời, tồn tại lâu dài, mỗi lần thay đổi không phải chuyện dễ dàng.”
Cô nương mảnh mai yếu ớt nhưng lại để ý tới mấy chuyện này, Lạc Bảo Anh cười nói: “Tưởng cô nương cũng là người am hiểu thi thư.”
“Lúc ở nhà hay đọc sách mà thôi.” Tưởng Tịnh Anh sâu kín thở dài.
“Khi nào ngươi thấy buồn chán, có thể rủ bọn ta tới chơi, chắc chắn thú vị hơn một mình đọc sách.” Lạc Bảo Chương nháy mắt với nàng.
Tính tình mấy cô nương không giống nhau, mỗi người đều có nét riêng biệt, so với một mình nàng đương nhiên vui vẻ hơn nhiều, thế nên nàng lập tức gật đầu đồng ý.
Chờ thêm một lát, các công tử thấy đã đến giờ về nên vào miếu tìm muội muội.
Thấy mặt Lạc Bảo Anh vẫn hồng hồng, Lạc Nguyên Chiêu cười nói: “May mà Tam biểu ca nhắc nhở, nhìn muội đi, uống mấy chén mà đã say?”
“Khó được dịp này mà, ngày thường mẫu thân có bao giờ cho phép đâu? Muốn uống mấy chén rượu trái cây cũng phải lén lút.” Nàng lắc cánh tay ca ca, “Ca ca uống nhiều không?”
“Vài chén.” Lạc Nguyên Chiêu không thích uống rượu, tửu lượng cũng không lớn, cho nên chỉ uống một hai chén rồi thôi, gương mặt đỏ hồng, giống như hoa sen nở rộ giữa hồ.
Nam nhân đẹp đẽ như này đúng là hiếm thấy, nhất thời cả Vệ Hạm và Vệ Liên đều nhịn không được nhìn chằm chằm hắn, nhưng nam nhi Vệ gia đều xuất sắc hơn người, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, thế nên hai người này vẫn còn sức lực để chống đỡ, không như Tưởng Tịnh Anh, vốn dĩ tính tình đã hướng nội, giờ nhìn thấy thiếu niên tuấn tú như vậy, gương mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng.
Tuy nàng không ra ngoài, nhưng vẫn biết Lạc gia chuyển đến kinh thành, vì Lạc Vân là môn sinh của tổ phụ, thỉnh thoảng người nhà sẽ nhắc tới, có lúc nói chuyện Lạc Bảo Anh đứng thứ nhất trong hội trà thơ của Ân Huệ Trưởng công chúa, có lúc lại nói tướng mạo của Đại công tử Lạc gia đẹp tựa Phan An, nàng nghĩ thầm, khó trách người khác tán dương như vậy, quả thật vô cùng đẹp mắt.
Tưởng Tự Hòa thấy bàn tay nàng nóng hầm hập, cho rằng hôm nay bị gió thổi trúng nên không thoải mái, vội vàng cáo từ với mọi người rồi lập tức dẫn Tưởng Tịnh Anh đi.
Vệ gia và Lạc gia cũng lần lượt đi xuống núi, chỉ thiếu mỗi Vệ Lang, Lạc Bảo Anh cảm thấy kỳ quái nhưng rốt cuộc không hỏi.
Mà lúc này tâm tư Lạc Bảo Chương đã không còn đặt trên người hai công tử Vệ gia, nàng vừa đi vừa vui vẻ thoải mái ngắm phong cảnh, tiện tay bứt hai đóa hoa, cứ thế cắm lên đầu, thế nhưng lại sinh ra cảm giác quyến rũ động lòng người.
Vệ Hằng bước chậm về phía sau, giống như đang quan tâm hai muội muội ruột thịt, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lạc Bảo Chương, rốt cuộc nhịn không được nên mượn cơ hội đi đến gần nàng, tận lực đè thấp âm thanh: “Chẳng lẽ biểu muội vẫn còn trách ta?”
Lạc Bảo Chương âm thầm phỉ nhổ, lười nhác nói: “Trách cái gì, ai bảo thân phận ta thấp kém nên mới bị nhà các ngươi xem thường. Xin Nhị công tử tự trọng.”
“Đừng nói như vậy, chúng ta là thân thích, ai sẽ xem thường muội?” Vệ Hằng vội nói, “Ngày ấy là muội muội nói không lựa lời, con bé đã biết sai rồi.”
Lạc Bảo Chương liếc hắn, đột nhiên nhướng mày nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi muốn cưới ta làm chính thất thì cứ nói thẳng, còn nếu không phải, xin Nhị công tử đừng tiếp tục nói chuyện với ta!”
Vệ Hằng lập tức ngơ ngẩn.
Hắn nào dám có ý định này, hơn nữa cha mẹ còn không đồng ý, mà cho dù họ có đồng ý thì hắn cũng không dám đường đường chính chính cưới Lạc Bảo Chương. Chỉ sợ ra ngoài sẽ bị người ta cười nhạo, đường đường là con cháu nhà danh môn vọng tộc, thế nhưng lại cưới một thứ nữ thân phận thấp kém, chẳng phải là tự vả vào mặt mình một cái hay sao?
Hắn há miệng nhưng không nói được gì.
Trong lòng Lạc Bảo Chương có chút đau đớn, quả nhiên là vậy, biểu hiện giống như rất thích nàng nhưng chỉ cần nói đến chuyện cưới xin là lập tức lùi bước, loại nam nhân này có chỗ nào tốt để nương nhờ? Mộng tưởng đời này của nàng đã sớm tan biến.
Nàng cắn môi, ném bông hoa trên đầu xuống đất, lướt qua người hắn bước đi.
- ------------
Mấy ngày sau, vì Viên thị đã sớm nhắc tới nên vào ngày hưu mộc, Lạc gia liền mời Đường gia tới làm khách, vì thế trong phòng bếp tất bật chuẩn bị, từ sáng sớm đã ra chợ mua rất nhiều thứ, gà vịt thịt cá đều có đủ, mùi canh gà thơm ngát tỏa ra tứ phía, hận không thể bay thẳng tới chính phòng.
Lạc Bảo Châu vuốt bụng nói: “Hôm nay lại có đồ ăn ngon!”
“Muội chỉ biết ăn.” Lạc Bảo Anh cầm lấy tay nàng, “Lần trước ta dạy muội viết chữ, chép bao nhiêu lần rồi?”
Nghe thấy cái này, sắc mặt Lạc Bảo Châu lập tức tối sầm, rũ đầu nói: “Năm lần… Nhưng hôm nay muội sẽ chép tiếp, tỷ đừng nói cho phụ thân biết.”
Dù sao cũng đã chín tuổi, Lạc Vân cảm thấy không thể tiếp tục nuông chiều nữ nhi giống như Viên thị, thế nên mới để Lạc Bảo Anh gánh vác trọng trách đốc thúc muội muội luyện chữ, cũng không cầu Lạc Bảo Châu tinh thông mọi thứ, chỉ cần có một thứ dẫn đầu là được.
Nhưng tiểu gia hỏa này rất lười, trong đầu chỉ nghĩ đến ăn, đâu có chú ý học hành? Lạc Bảo Anh thầm than một tiếng, xoa bóp mặt nàng, lại không đành lòng trách cứ: “Ta chỉ có thể giấu giúp muội một lần, mấy ngày nữa phụ thân sẽ kiểm tra, nếu muội vẫn không chịu viết thì ta cũng không giúp được.”
“Tam tỷ thật tốt!” Lạc Bảo Châu ôm cánh tay nàng, “Nhất định muội sẽ bổ sung!”
Hai người ríu ra ríu rít, còn người bình thường hay thích nói chuyện là Lạc Bảo Chương lại giống như hũ nút, nàng nâng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Lạc Bảo Châu chỉ chỉ nàng, nhẹ giọng nói: “Đại tỷ sắp phải gả đi rồi.”
Lạc Bảo Chương thính tai, đột nhiên quay đầu lại, nhíu mày nói: “Ai nói?”
Dung mạo xinh đẹp hiện ra vài phần hung ác, Lạc Bảo Châu bị dọa sợ nên nhảy dựng lên, vội vàng trốn vào trong ngực Lạc Bảo Anh, nhưng không chịu thua kém nên vẫn cố mở miệng nói chuyện: “Ta nghe người ta nói, chính là vậy…”
“Châu Châu.” Lạc Bảo Anh ngăn nàng, nghiêm mặt nói, “Chuyện hôn sự của cô nương không thể nói bừa, mẫu thân nghe thấy chắc chắn sẽ trách phạt muội.”
“Hả?” Lạc Bảo Châu nghe nàng nói vậy, lập tức ngậm miệng.
Lạc Bảo Chương thấy phiền lòng, lại xoay đầu đi.
Nàng luôn nghĩ mình chỉ là thứ nữ, chuyện chung thân đại sự đương nhiên rất bấp bênh, ngoại trừ Kim di nương không biết tính toán thì còn có ai thật lòng quan tâm đến nàng đây? Nhưng thực tế cho nàng biết, tự mình đi tìm người tốt cũng không dễ dàng, nàng luôn xuất đầu lộ diện nhưng đến cuối cùng có thể thu được gì?
Thân phận nàng vẫn còn sờ sờ ở phía trước.
Nhưng có thể tin tưởng Viên thị? Nàng cười lạnh, Viên thị xử lý dứt khoát khiến mẹ đẻ nàng không có cơ hội quay đầu, vậy sao có thể đối xử tử tế với nàng? Nhất định Đường gia không phải nhà tốt đẹp.
Nghe nói Đường lão gia đã bốn mươi tuổi nhưng chỉ mới làm đến chức Tri huyện, suốt mười mấy năm đều làm phụ tá cho Tri huyện, chỉ làm chân sai vặt, vì quan trên thấy hắn chăm chỉ nên mới tiến cử hắn lấy thân phận Cử nhân để lên làm Tri huyện, nhưng cũng chỉ đến mức này, lý lịch nông cạn, căn bản không có khả năng lên chức.
Còn Đường công tử cũng chỉ là Cử nhân, tuy đã thi đậu từ sớm nhưng có phụ thân như vậy, nhi tử có thể mạnh mẽ đến mức nào?
Nàng nghĩ tới đây, ngày đêm ăn ngủ không ngon, thế nhưng phụ thân lại rất tin tưởng Viên thị, cái gì cũng để nàng xử lý, mà bây giờ, cuối cùng ngày này đã đến.
Lạc Bảo Đường thấy nàng bực bội, lập tức động viên: “Chưa biết chừng Đường công tử là người tốt, tỷ sợ cái gì? Mẫu thân còn không đến mức…”
“Ngươi câm mồm cho ta.” Lạc Bảo Chương nói, “Ta không giống ngươi, cả ngày ẩn giấu bản thân, ai cũng không biết ngươi suy nghĩ cái gì, nhưng ngươi… Ngọc Phiến được lòng lão thái thái, ngươi đây là đứng nói chuyện không thấy đau eo, ngươi đổi chỗ với ta thử xem?”
Sắc mặt Lạc Bảo Đường hơi tái đi, nàng nắm chặt cây bút trong tay, nhưng không phản bác nửa lời.
Nàng có thể nhẫn nhịn.
Cố tình nhẫn nhịn để mọi người tin phục, Lạc Bảo Chương cười lạnh lùng.
Đúng lúc này, nha hoàn tiến vào truyền lời, nói là Đường lão gia, Đường phu nhân và Đường công tử đã tới, các cô nương phải ra ngoài bái kiến trưởng bối.
Trưởng bối nào? Lạc Bảo Chương nghĩ thầm, nhìn xem, bảo là xem qua một chút nhưng thật ra Viên thị đã ngấm ngầm định đoạt rồi, nàng hạ quyết tâm, nếu Đường công tử không có năng lực lại không ưa nhìn, thế nào nàng cũng phải tìm cách làm hỏng chuyện.
Bốn nô tỳ nhất thời ngây người, chỉ là Tử Phù và Lam Linh không dám để cô nương nhà mình cứ tùy ý dựa lên người nam nhân, tuy nói là biểu ca, nhưng dù sao cũng chỉ là họ hàng xa, nếu bị người khác thấy được còn ra thể thống gì?
Hai người vội vàng đến lay Lạc Bảo Anh.
Lúc này Lạc Bảo Anh mới hơi thanh tỉnh, kỳ thật nàng không uống quá nhiều rượu, cho dù bây giờ rượu mới ngấm thì cũng không đến mức say sưa không biết gì, nhưng không biết vì sao khi nghe được tiếng sao du dương, cả người nàng trầm mê không thoát ra được, có lẽ không phải vì say rượu mà là say người, chỉ là nàng không ngờ mình sẽ ngã lên người Vệ Lang.
Mất hết thể diện rồi!
Nàng đỏ mặt nói: “Ta có chút say.” Không say thì sao hành động như này? Đương nhiên muốn đổ hết mọi tội lỗi cho rượu, “Vừa rồi đã gây phiền phức cho Tam biểu ca, ta phải về uống trà giải rượu.” Nói xong cũng không đợi Vệ Lang phản ứng, nàng lập tức xoay người rời đi.
Nhìn dáng vẻ vội vã của nàng, Vệ Lang cười rộ lên.
Tiểu cô nương xấu hổ vì hành động vừa rồi, chỉ là vô tình làm vậy, có sao đâu? Hắn sẽ không lấy chuyện đó ra giễu cợt nàng, đoán chừng nàng lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, thế nên mới chạy trốn nhanh như vậy.
Hắn đứng dậy, đưa cây sáo cho Kim Trản cầm rồi nói: “Xuống núi thôi.”
“Không đợi Nhị công tử ạ?” Nha hoàn Ngân Đài dò hỏi.
“Không đợi.” Hắn chậm rãi đi ra ngoài.
Lạc Bảo Anh đi thẳng tới cửa sau mới dừng lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, nàng lấy khăn tay ra lau, lúc này mới đột nhiên nhớ tới La Thiên Trì, thầm nghĩ không xong rồi, rõ ràng vừa nãy muốn đi gặp đệ đệ, thế nhưng nghe thấy tiếng sáo nên quên hết mọi chuyện, bây giờ đã qua lâu như vậy, không biết hắn còn đợi không?
Lo lắng hắn thật sự có chuyện muốn nói với mình, Lạc Bảo Anh quyết định đứng đợi một lúc, nhưng vẫn không thấy La Thiên Trì tới.
Có lẽ đã về rồi?
Hai nha hoàn mơ hồ khó hiểu, không biết nàng đứng đây làm gì, Tử Phù nói: “Cô nương ở lâu bên ngoài, các cô nương khác sẽ lo lắng.”
Không thể đợi được nữa, giả sử thật sự có chuyện quan trọng, chắc chắn hắn sẽ tới Lạc gia, lúc này Lạc Bảo Anh mới đi vào trong miếu.
Mấy cô nương đang bàn luận về tiếng sáo khi nãy, nhìn thấy nàng, Lạc Bảo Châu kêu lên: “Tỷ tỷ, tỷ vừa đi đâu?”
Quả thật nàng ra ngoài hơi lâu, sợ người khác nghi ngờ, nàng ngồi bên cạnh Lạc Bảo Châu, dứt khoát nói rõ với mọi người: “Lần đầu tiên ta nghe thấy tiếng sáo êm tai như vậy, thế nên cứ đi theo thanh âm ra ngoài, thì ra là Tam biểu ca thổi sáo ở trong rừng phong, ta bảo hắn thổi thêm một khúc, các ngươi nghe đủ rồi chứ?”
“Khó trách có hai khúc nhạc.” Vệ Hạm cười nói, “Kỹ năng thổi sáo của Tam ca rất điêu luyện, chỉ là ngày thường huynh ấy không hay thổi.”
“Vì sao?” Lạc Bảo Chương cảm thấy kỳ quái, “Êm tai như vậy sao lại không muốn thổi?”
“Ai biết được, nghe nói lúc ở Giang Nam huynh ấy rất yêu thích mấy thứ này, nhưng từ khi tới kinh thành chưa bao giờ thể hiện ra, chỉ một lòng đọc sách, có những hôm còn đọc sách tới tận đêm khuya.”
Lúc này Tưởng Tịnh Anh mới lên tiếng: “Không phải Vệ Tam công tử đang biên soạn “Võ tông thực lục” sao, công việc này yêu cầu độ khó cao, không chỉ am hiểu sách sử mà còn phải nắm rõ cả binh thư, dù sao võ tông cũng là để tiếng thơm của minh quân được lưu danh muôn đời, tồn tại lâu dài, mỗi lần thay đổi không phải chuyện dễ dàng.”
Cô nương mảnh mai yếu ớt nhưng lại để ý tới mấy chuyện này, Lạc Bảo Anh cười nói: “Tưởng cô nương cũng là người am hiểu thi thư.”
“Lúc ở nhà hay đọc sách mà thôi.” Tưởng Tịnh Anh sâu kín thở dài.
“Khi nào ngươi thấy buồn chán, có thể rủ bọn ta tới chơi, chắc chắn thú vị hơn một mình đọc sách.” Lạc Bảo Chương nháy mắt với nàng.
Tính tình mấy cô nương không giống nhau, mỗi người đều có nét riêng biệt, so với một mình nàng đương nhiên vui vẻ hơn nhiều, thế nên nàng lập tức gật đầu đồng ý.
Chờ thêm một lát, các công tử thấy đã đến giờ về nên vào miếu tìm muội muội.
Thấy mặt Lạc Bảo Anh vẫn hồng hồng, Lạc Nguyên Chiêu cười nói: “May mà Tam biểu ca nhắc nhở, nhìn muội đi, uống mấy chén mà đã say?”
“Khó được dịp này mà, ngày thường mẫu thân có bao giờ cho phép đâu? Muốn uống mấy chén rượu trái cây cũng phải lén lút.” Nàng lắc cánh tay ca ca, “Ca ca uống nhiều không?”
“Vài chén.” Lạc Nguyên Chiêu không thích uống rượu, tửu lượng cũng không lớn, cho nên chỉ uống một hai chén rồi thôi, gương mặt đỏ hồng, giống như hoa sen nở rộ giữa hồ.
Nam nhân đẹp đẽ như này đúng là hiếm thấy, nhất thời cả Vệ Hạm và Vệ Liên đều nhịn không được nhìn chằm chằm hắn, nhưng nam nhi Vệ gia đều xuất sắc hơn người, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, thế nên hai người này vẫn còn sức lực để chống đỡ, không như Tưởng Tịnh Anh, vốn dĩ tính tình đã hướng nội, giờ nhìn thấy thiếu niên tuấn tú như vậy, gương mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng.
Tuy nàng không ra ngoài, nhưng vẫn biết Lạc gia chuyển đến kinh thành, vì Lạc Vân là môn sinh của tổ phụ, thỉnh thoảng người nhà sẽ nhắc tới, có lúc nói chuyện Lạc Bảo Anh đứng thứ nhất trong hội trà thơ của Ân Huệ Trưởng công chúa, có lúc lại nói tướng mạo của Đại công tử Lạc gia đẹp tựa Phan An, nàng nghĩ thầm, khó trách người khác tán dương như vậy, quả thật vô cùng đẹp mắt.
Tưởng Tự Hòa thấy bàn tay nàng nóng hầm hập, cho rằng hôm nay bị gió thổi trúng nên không thoải mái, vội vàng cáo từ với mọi người rồi lập tức dẫn Tưởng Tịnh Anh đi.
Vệ gia và Lạc gia cũng lần lượt đi xuống núi, chỉ thiếu mỗi Vệ Lang, Lạc Bảo Anh cảm thấy kỳ quái nhưng rốt cuộc không hỏi.
Mà lúc này tâm tư Lạc Bảo Chương đã không còn đặt trên người hai công tử Vệ gia, nàng vừa đi vừa vui vẻ thoải mái ngắm phong cảnh, tiện tay bứt hai đóa hoa, cứ thế cắm lên đầu, thế nhưng lại sinh ra cảm giác quyến rũ động lòng người.
Vệ Hằng bước chậm về phía sau, giống như đang quan tâm hai muội muội ruột thịt, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lạc Bảo Chương, rốt cuộc nhịn không được nên mượn cơ hội đi đến gần nàng, tận lực đè thấp âm thanh: “Chẳng lẽ biểu muội vẫn còn trách ta?”
Lạc Bảo Chương âm thầm phỉ nhổ, lười nhác nói: “Trách cái gì, ai bảo thân phận ta thấp kém nên mới bị nhà các ngươi xem thường. Xin Nhị công tử tự trọng.”
“Đừng nói như vậy, chúng ta là thân thích, ai sẽ xem thường muội?” Vệ Hằng vội nói, “Ngày ấy là muội muội nói không lựa lời, con bé đã biết sai rồi.”
Lạc Bảo Chương liếc hắn, đột nhiên nhướng mày nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi muốn cưới ta làm chính thất thì cứ nói thẳng, còn nếu không phải, xin Nhị công tử đừng tiếp tục nói chuyện với ta!”
Vệ Hằng lập tức ngơ ngẩn.
Hắn nào dám có ý định này, hơn nữa cha mẹ còn không đồng ý, mà cho dù họ có đồng ý thì hắn cũng không dám đường đường chính chính cưới Lạc Bảo Chương. Chỉ sợ ra ngoài sẽ bị người ta cười nhạo, đường đường là con cháu nhà danh môn vọng tộc, thế nhưng lại cưới một thứ nữ thân phận thấp kém, chẳng phải là tự vả vào mặt mình một cái hay sao?
Hắn há miệng nhưng không nói được gì.
Trong lòng Lạc Bảo Chương có chút đau đớn, quả nhiên là vậy, biểu hiện giống như rất thích nàng nhưng chỉ cần nói đến chuyện cưới xin là lập tức lùi bước, loại nam nhân này có chỗ nào tốt để nương nhờ? Mộng tưởng đời này của nàng đã sớm tan biến.
Nàng cắn môi, ném bông hoa trên đầu xuống đất, lướt qua người hắn bước đi.
- ------------
Mấy ngày sau, vì Viên thị đã sớm nhắc tới nên vào ngày hưu mộc, Lạc gia liền mời Đường gia tới làm khách, vì thế trong phòng bếp tất bật chuẩn bị, từ sáng sớm đã ra chợ mua rất nhiều thứ, gà vịt thịt cá đều có đủ, mùi canh gà thơm ngát tỏa ra tứ phía, hận không thể bay thẳng tới chính phòng.
Lạc Bảo Châu vuốt bụng nói: “Hôm nay lại có đồ ăn ngon!”
“Muội chỉ biết ăn.” Lạc Bảo Anh cầm lấy tay nàng, “Lần trước ta dạy muội viết chữ, chép bao nhiêu lần rồi?”
Nghe thấy cái này, sắc mặt Lạc Bảo Châu lập tức tối sầm, rũ đầu nói: “Năm lần… Nhưng hôm nay muội sẽ chép tiếp, tỷ đừng nói cho phụ thân biết.”
Dù sao cũng đã chín tuổi, Lạc Vân cảm thấy không thể tiếp tục nuông chiều nữ nhi giống như Viên thị, thế nên mới để Lạc Bảo Anh gánh vác trọng trách đốc thúc muội muội luyện chữ, cũng không cầu Lạc Bảo Châu tinh thông mọi thứ, chỉ cần có một thứ dẫn đầu là được.
Nhưng tiểu gia hỏa này rất lười, trong đầu chỉ nghĩ đến ăn, đâu có chú ý học hành? Lạc Bảo Anh thầm than một tiếng, xoa bóp mặt nàng, lại không đành lòng trách cứ: “Ta chỉ có thể giấu giúp muội một lần, mấy ngày nữa phụ thân sẽ kiểm tra, nếu muội vẫn không chịu viết thì ta cũng không giúp được.”
“Tam tỷ thật tốt!” Lạc Bảo Châu ôm cánh tay nàng, “Nhất định muội sẽ bổ sung!”
Hai người ríu ra ríu rít, còn người bình thường hay thích nói chuyện là Lạc Bảo Chương lại giống như hũ nút, nàng nâng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Lạc Bảo Châu chỉ chỉ nàng, nhẹ giọng nói: “Đại tỷ sắp phải gả đi rồi.”
Lạc Bảo Chương thính tai, đột nhiên quay đầu lại, nhíu mày nói: “Ai nói?”
Dung mạo xinh đẹp hiện ra vài phần hung ác, Lạc Bảo Châu bị dọa sợ nên nhảy dựng lên, vội vàng trốn vào trong ngực Lạc Bảo Anh, nhưng không chịu thua kém nên vẫn cố mở miệng nói chuyện: “Ta nghe người ta nói, chính là vậy…”
“Châu Châu.” Lạc Bảo Anh ngăn nàng, nghiêm mặt nói, “Chuyện hôn sự của cô nương không thể nói bừa, mẫu thân nghe thấy chắc chắn sẽ trách phạt muội.”
“Hả?” Lạc Bảo Châu nghe nàng nói vậy, lập tức ngậm miệng.
Lạc Bảo Chương thấy phiền lòng, lại xoay đầu đi.
Nàng luôn nghĩ mình chỉ là thứ nữ, chuyện chung thân đại sự đương nhiên rất bấp bênh, ngoại trừ Kim di nương không biết tính toán thì còn có ai thật lòng quan tâm đến nàng đây? Nhưng thực tế cho nàng biết, tự mình đi tìm người tốt cũng không dễ dàng, nàng luôn xuất đầu lộ diện nhưng đến cuối cùng có thể thu được gì?
Thân phận nàng vẫn còn sờ sờ ở phía trước.
Nhưng có thể tin tưởng Viên thị? Nàng cười lạnh, Viên thị xử lý dứt khoát khiến mẹ đẻ nàng không có cơ hội quay đầu, vậy sao có thể đối xử tử tế với nàng? Nhất định Đường gia không phải nhà tốt đẹp.
Nghe nói Đường lão gia đã bốn mươi tuổi nhưng chỉ mới làm đến chức Tri huyện, suốt mười mấy năm đều làm phụ tá cho Tri huyện, chỉ làm chân sai vặt, vì quan trên thấy hắn chăm chỉ nên mới tiến cử hắn lấy thân phận Cử nhân để lên làm Tri huyện, nhưng cũng chỉ đến mức này, lý lịch nông cạn, căn bản không có khả năng lên chức.
Còn Đường công tử cũng chỉ là Cử nhân, tuy đã thi đậu từ sớm nhưng có phụ thân như vậy, nhi tử có thể mạnh mẽ đến mức nào?
Nàng nghĩ tới đây, ngày đêm ăn ngủ không ngon, thế nhưng phụ thân lại rất tin tưởng Viên thị, cái gì cũng để nàng xử lý, mà bây giờ, cuối cùng ngày này đã đến.
Lạc Bảo Đường thấy nàng bực bội, lập tức động viên: “Chưa biết chừng Đường công tử là người tốt, tỷ sợ cái gì? Mẫu thân còn không đến mức…”
“Ngươi câm mồm cho ta.” Lạc Bảo Chương nói, “Ta không giống ngươi, cả ngày ẩn giấu bản thân, ai cũng không biết ngươi suy nghĩ cái gì, nhưng ngươi… Ngọc Phiến được lòng lão thái thái, ngươi đây là đứng nói chuyện không thấy đau eo, ngươi đổi chỗ với ta thử xem?”
Sắc mặt Lạc Bảo Đường hơi tái đi, nàng nắm chặt cây bút trong tay, nhưng không phản bác nửa lời.
Nàng có thể nhẫn nhịn.
Cố tình nhẫn nhịn để mọi người tin phục, Lạc Bảo Chương cười lạnh lùng.
Đúng lúc này, nha hoàn tiến vào truyền lời, nói là Đường lão gia, Đường phu nhân và Đường công tử đã tới, các cô nương phải ra ngoài bái kiến trưởng bối.
Trưởng bối nào? Lạc Bảo Chương nghĩ thầm, nhìn xem, bảo là xem qua một chút nhưng thật ra Viên thị đã ngấm ngầm định đoạt rồi, nàng hạ quyết tâm, nếu Đường công tử không có năng lực lại không ưa nhìn, thế nào nàng cũng phải tìm cách làm hỏng chuyện.