Chương 2: Dù có phong tư tuyệt đại* thì như thế nào?
(*) Phong tư tuyệt đại: phong độ, tư thái xuất chúng hơn người.
Lạc Vân nhìn tiểu cô nương đang cuộn tròn trên giường La Hán khiến người khác phải yêu thương, không giống như lúc mới trở về từ Thương Châu, cả người xù gai nhọn, cho dù là thấy hắn cũng có vài phần đề phòng, giống như đang trách hắn đã mang nàng về đây, để nàng phải gọi Viên thị là mẫu thân, luôn miệng nói muốn trở về nhà ngoại.
Hiện giờ đã biết mình sai rồi sao?
Ông ngồi ở mép giường, hơi do dự một chút sau đó khẽ vuốt đầu nàng, ôn nhu nói: “Đại phu đã xem qua, có thấy đỡ hơn không?”
Lúc nam nhân tỏ ra ôn nhu, so với nữ nhân thì càng khiến người ta yêu thích, từ nhỏ Lạc Bảo Anh đã không còn phụ mẫu, chưa từng nhận được tình thương của cha, nàng cùng với đệ đệ được tổ phụ và hai vị cô cô nuôi lớn. Mà Đại cô cô là Hoàng Hậu, không có nữ nhi, vì thế yêu thương nàng như nữ nhi ruột thịt, nhưng giờ nàng đã chết rồi, những thứ trước kia đều không còn nữa.
Cũng không biết lúc nàng mất đi những người thân ở kinh thành sẽ thương tâm khổ sở như thế nào?
Nước mắt đột nhiên rơi xuống, Lạc Bảo Anh cúi đầu lau một cái, lắc đầu nói: “Có khá hơn một chút, nhưng cả người vẫn không có sức lực.”
Trên hàng mi dài đọng chút bọt nước trong suốt trông thật điềm đạm đáng yêu, hắn thở dài, ôm nàng vào trong ngực: “Phụ thân biết con nhớ mong ngoại tổ mẫu, nhưng con là nữ nhi Lạc gia, đã đến tuổi này rồi cũng nên hiểu chuyện.”
Lạc Bảo Anh vẫn giữ lại ký ức của nguyên thân, biết được ngoại tổ mẫu đối xử với mình vô cùng tốt, nàng hành động như vậy về tình cảm cũng có thể tha thứ được, chỉ là không quá thông minh, biết rõ không thể trở về Thương Châu nhưng vẫn không chịu yên ổn sống qua ngày, tính ra cũng thật hồ đồ.
Không phải mọi người đều nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt (1) hay sao.
(1) Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt: hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi.
Nàng thuận thế ôm lấy cánh tay phụ thân, nhẹ giọng nói: “Trước đây nữ nhi đã làm sai nhiều chuyện, thật ra lúc mới tới Hồ Châu, ngoại tổ phụ tổ mẫu cũng đã khuyên nữ nhi, là do nữ nhi không nghĩ thông suốt.”
“Bây giờ đã hiểu rồi sao?” Ông hỏi, “Vậy con nói xem sao ta phải đưa con trở về?”
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lánh chớp chớp nói: “Ngoại tổ mẫu nói cô nương gia phải học cầm kỳ thi họa cho thật giỏi thì sau này mới có thể gả vào nhà tốt.”
Không riêng gì những nhà nghèo, ngay cả đích nữ Hầu phủ như nàng từ nhỏ cũng phải chăm chỉ học tập từng thứ một, tuy Đại cô cô đối xử với nàng tốt nhưng trên phương diện này chưa bao giờ nhân nhượng, vì thế ở kinh đô nàng không chỉ có thân phận cao quý mà cả tài học cũng nắm rõ trong lòng bàn tay. Lấy gia thế xuất thân của Lạc Bảo Anh, nếu muốn gia nhập vào giới danh môn vọng tộc thì càng phải trở nên xuất chúng.
Lạc Vân lại nói: “Cũng chưa chắc là chỉ để gả chồng, bất kể nam nhân hay nữ nhân đều cần có chút ít bản lĩnh để dựa vào. Đến lúc có người hỏi tới, nếu như cái gì con cũng không biết, không hiểu thì sao có thể cùng họ kết giao? Đó là nền tảng căn bản.”
Lạc Bảo Anh hơi hơi kinh ngạc, những lời này giống hệt những gì tổ phụ đã từng nói, có thể thấy được bản chất của Lạc Vân chính là người kiêu ngạo, không thích dựa vào người khác.
Nàng vội vàng gật đầu: “Nữ nhi hiểu được, học giỏi thì sau này sẽ không bị mất thể diện.”
Ông cười rộ lên: “Trẻ nhỏ dễ dạy, từ hôm nay con ở tại nơi này.” Ông nhìn về phía Viên thị: “Không cần ở một chỗ với Bảo Châu, cũng không phải tiểu cô nương ba bốn tuổi, ngủ như vậy không thoải mái. Nàng sai người thu dọn Đông Khóa Viện rồi chuyển đồ đạc của Bảo Anh tới đó.”
Đông Khóa Viện là nơi ở của Kim di nương, Viên thị kinh ngạc nói: “Như vậy sao được?”
“Có gì mà không được, để cho nàng chuyển đến Tây Uyển đi.” Ngữ khí Lạc Vân nhàn nhạt, “Đáng lẽ phải dọn đi từ lâu, chỉ là gần đây bận rộn nhiều việc, lúc trước nàng có nhắc tới nhưng ta đã quên, vậy mới khiến Bảo Anh phải chịu khổ.”
Trong lòng Viên thị vui mừng, Kim di nương ỷ vào việc được Lạc Vân yêu thích, được sủng ái đã nhiều năm nên đắc ý vênh váo, không coi đích trưởng nữ ra gì, lúc này cuối cùng gieo gió gặt bão. Nàng phân phó hạ nhân đi báo cho Kim di nương, giọng nói lộ ra vẻ khinh thường.
Lạc Vân liếc mắt nhìn nàng một cái, biết rõ ý đồ của nàng, nữ nhân trong nhà không thể so với nam nhân làm việc bên ngoài, trong nha môn đã dùng hết tâm tư sức lực để giải quyết chuyện công, về nhà chỉ mong được ung dung thoải mái, mà lúc nào các nàng cũng dư thừa tinh lực*, suốt ngày tính kế này, kế kia nhưng vẫn chưa gây ra chuyện lớn nên hắn không tính toán với các nàng. Hôm nay Viên thị đạt được ý nguyện chẳng qua là do Kim di nương đã làm càn quá mức.
*tinh lực: tinh thần và thể lực
Tiếc là được trời cho một gương mặt đẹp nhưng lại không biết tiến biết lùi, chẳng trách nói con người không hoàn mỹ, cũng không biết rốt cuộc trên đời này có nữ tử nào mười phân vẹn mười hay không?
Ông cầm chén trà lạnh trên bàn nhấp một ngụm.
Viên thị lại nói về chuyện của Lưu gia: “Không biết chỗ lão thái thái có nhận hay không, thiếp bận bịu chuyện Bảo Anh nên chưa có thời gian đến hỏi, nhưng lão thái thái là người thấu hiểu đạo lý nên chắc sẽ không làm chuyện như vậy.”
Lạc lão gia tử qua đời khi Lạc Vân mới mười hai tuổi, lão thái thái làm theo di nguyện của trượng phu một mình nuôi dưỡng nhi tử nên người, trải qua bao nhiêu gian khổ không lời nào có thể diễn tả được, cho nên bình thường Lạc Vân rất hiếu thuận với lão thái thái, đi nơi nào cũng đưa bà đi cùng. Ai ngờ lúc tới Hồ Châu nhậm chức quen biết được Lưu phú thương, kể từ đó Lưu thái thái cố tình lấy lòng lão thái thái bằng mọi cách, bây giờ còn được voi đòi tiên muốn cùng Lạc gia nhà họ liên hôn.
Lạc Vân duỗi tay bóp ấn đường, nghĩ thầm đúng là không có lúc nào được yên ổn, ngay lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
So với chính phòng thì Đông uyển không gần đường lớn, quay lưng về phía nam hướng về phía bắc, trong đình viện trồng rất nhiều cây ngô đồng vừa to vừa cao để giảm bớt tạp âm, lão thái thái thích nơi này nên không muốn ở lại chính phòng, chính phòng để cho Lạc Vân cùng Viên thị ở.
Lúc này lão thái thái đã chơi bài xong, hai bà tử đang dọn dẹp bên cạnh, hắn liếc mắt thấy trên bàn có trái cây và hạt dưa, biết ngay là để mời mấy vị bằng hữu ăn. Người ta dỗ bà vui vẻ, đương nhiên bà cũng hào phóng đáp lại, lần trước còn mang cả băng ra để cùng mọi người trải qua buổi chiều mát mẻ.
Lão thái thái nhìn thấy nhi tử thì mặt mày hớn hở, vội vàng gọi người mang nước vào: “Thời tiết nóng như này con ở nhà nghỉ tạm mấy ngày đi, ai có thể trách móc? Cho dù là Thiên Hoàng lão tử cũng có lúc mệt đứt hơi!”
“Không sao, đều làm việc trong nhà, không giống những người khác phải vất vả dưới ánh mặt trời.” Lạc Vân vén tà áo ngồi xuống, “Nghe nói hôm nay Lưu thái thái tới chơi?”
Lão thái thái vừa nghe đã biết là Viên thị nói, nàng dâu này xuất thân từ trâm anh thế tộc, có năng lực nhưng tính tình quá ngay thẳng cao ngạo, không bao giờ coi trọng nhóm bằng hữu của bà, cũng chưa từng chào hỏi, nhưng lão bà tử như bà cũng không phải người ngu ngốc! Lão thái thái hừ một tiếng: “Lưu thái thái muốn Bảo Chương về làm dâu nhà nàng, con cho rằng ta không biết sao? Cho dù có mang núi vàng núi bạc tới ta cũng không đồng ý, ta đã tính toán cả rồi, sao có thể làm việc gây trở ngại cho con?”
Lạc Vân cười rộ lên: “Sao nhi tử lại không biết nương khôn khéo chứ, chẳng qua chỉ sợ Lưu thái thái lừa gạt người, nếu không có chuyện gì thì tốt.” Đang nói, Ngọc Phiến mang nước vào, đưa khăn cho hắn lau mặt.
Ngọc Phiến là nha hoàn hầu hạ hắn từ nhỏ, tư lịch (2) so Kim di nương còn cao hơn một ít, tay chân cần mẫn được lão thái thái yêu thích nên sớm được nâng lên làm thiếp thất, hiện nay vẫn ở trong viện lão thái thái.
(2) Tư lịch: tư cách và sự từng trải.
Lạc Vân cười với nàng sau đó nhìn sang chỗ khác, không nhìn nàng thêm lần nào nữa.
Diện mạo Ngọc Phiến quá mức bình thường, chỉ có mỗi ưu điểm là thật thà chất phác thì ngoài ra không còn gì khác, hắn tiếp tục nói chuyện cùng lão thái thái: “Thân thể Bảo Anh chưa khỏi hẳn nên trước mắt sẽ ở tại Đông Khóa Viện của nhi tử, cũng là ý của nương tử, vừa hay có thể làm bạn với Bảo Châu.”
Lão thái thái gật đầu, nhớ tới Kim di nương thì hỏi: “Vậy giờ nàng ở chỗ nào?”
“Ở Tây Uyển.”
Lão thái thái không nói gì.
Kim di nương không phải do bà nâng lên mà do lúc trước Lạc Vân đi Hộ huyện làm việc mang về, đó là thứ nữ trong nhà tri huyện mong muốn được đi theo Lạc Vân, tướng mạo giống hồ ly tinh nên bà cũng không thích. Chẳng qua bà chưa bao giờ quản đến chuyện nạp thiếp của nhi tử, Lạc gia chỉ có huyết mạch duy nhất là hắn, dù sao đã có đích trưởng tử rồi, giờ thêm càng nhiều hài tử thì càng tốt, như vậy Lạc gia mới thịnh vượng.
Bà một lòng dạy dỗ nhi tử nên người, hiện giờ hắn có tiền đồ nên bà chỉ cần hưởng phúc, không quản nhiều chuyện, nhưng vì tiền đồ Lạc gia nên vẫn nói: “Tuy không gả Bảo Chương vào Lưu gia, nhưng năm nay đã mười ba, đến lúc chọn nhà chồng cho nàng rồi, hay là để con dâu xem giúp?”
Tuy là thứ trưởng nữ nhưng nếu được gả vào nhà tốt thì sẽ có lợi cho Lạc gia.
Lạc Vân đáp một tiếng: “Nhi tử sẽ nói chuyện với nàng.”
Dù sao Viên gia cũng có vài mối quan hệ, không giống Lạc gia bọn họ xuất thân từ nhắn hộ nhà nghèo, căn cơ không đủ, điều này Lạc Vân cũng biết.
Bên này hai mẹ con đang nói chuyện, ở chính phòng, Viên thị dứt khoát dao sắc chặt đay rối (3), Lạc Vân vừa rời khỏi nàng đã sai người đến bảo Kim di nương thu dọn đồ đạc chuyển sang Tây Uyển.
(3) Dao sắc chặt đay rối: giải quyết dứt khoát, nhanh chóng không lằng nhằng.
Kim di nương không thể ngờ nam nhân mấy ngày trước còn ôm mình phiên vân phúc vũ sẽ vô tình như vậy, nàng chạy đến chính phòng, cố kiềm chế cơn tức giận nói: “Phu nhân, lão gia đâu? Tỳ thiếp có mấy lời muốn nói với lão gia.”
Viên thị ngồi vững vàng trên ghế bành, trong tay cầm tách trà lạnh nói: “Lão gia biết thân thể Bảo Anh hư nhược nên để nàng ở Đông Khóa Viện, chuyện đúng là như vậy, dù sao nàng vẫn còn nhỏ tuổi, không giống ngươi có thể chịu được.”
Cả Kim di nương và Ngọc Phiến đều là thiếp thất từ trước khi Vương thị qua đời, đã ngoài ba mươi tuổi, cho dù có đẹp đi nữa thì cũng không làm được gì, khóe miệng nàng lộ vẻ khinh thường, cảm thấy Kim di nương đúng là không biết trời cao đất dày, thật sự cho rằng Lạc Vân xem nàng như trân bảo? Chẳng qua nhìn trúng vài phần tư sắc của nàng mà thôi.
“Đến khi trời tối Bảo Anh sẽ dọn vào, ngươi còn cái gì phải thu dọn thì mau đi đi.” Nàng khoát tay, “Lui xuống đi.”
Đây là khí thế hung hăng áp đảo của chính thất, sắc mặt Kim di nương xám xịt, cả người đều run rẩy, vô cùng bất đắc dĩ, nàng chỉ hận lúc trước khi Vương thị qua đời không thể lôi kéo được tâm Lạc Vân, để hắn cưới Viên thị nên giờ chỉ có thể nén giận, nàng siết chặt nắm tay, xoay người rời đi.
Viên thị nhẹ giọng cười.
Tiếng cười truyền đến tai Lạc Bảo Anh, nàng ngầm giơ ngón tay cái khen ngợi Viên thị, dù sao thì nguyên chủ mất mạng cũng là do Kim di nương thao túng để hạ nhân dùng sai dược liệu, lúc này cũng xem như đã giúp nàng báo thù, cho nên nàng không để ý việc Viên thị lợi dụng mình.
Dù sao so với Tây Uyển kín bưng không thông thoáng thì nơi này thoải mái hơn nhiều, tội gì mà không ở? Nàng dựa vào gối, cười tủm tỉm xúc miếng bánh lạnh vừa mới làm xong bỏ vào trong miệng.
Hương quế quá nồng không thể so với tay nghề tinh vi của đầu bếp trong Hầu phủ nên nàng chỉ ăn một miếng, buông thìa xuống, lại thấy một tiểu cô nương không biết đã đứng trước giường La Hán từ lúc nào, mặt tròn, mắt to, khí thế hung hăng nhìn nàng chằm chằm.
“Tứ muội?” Nàng mơ hồ nhớ rõ, ngoại trừ hai tỷ tỷ là Lạc Bảo Chương và Lạc Bảo Đường thì còn một muội muội là Lạc Bảo Châu, nữ nhi thân sinh của Viên thị.
Lạc Bảo Châu hừ một tiếng, tay chống eo quát: “Ai cho ngươi ngủ ở đây? Ngày thường ta đều ngủ trên giường La Hán này!”
Năm nay nàng sáu tuổi, được Viên thị cưng chiều đến ngây thơ đáng yêu, cũng có chút tùy hứng, nhưng từ nhỏ Lạc Bảo Anh cũng được nuông chiều mà lớn lên, nhớ lại trước đây ở Hầu phủ có người nào dám làm trái ý nàng? Chỉ tiếc hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, tiểu oa nhi này là bảo bối của Viên thị, mà nàng không có mẹ ruột nên không so sánh được.
Đang ở trên địa bàn của Viên thị nên phải ngoan ngoãn nhượng bộ, nàng vừa cúi xuống xỏ giày vừa nói: “Là mẫu thân bảo Chu cô cô ôm ta tới đây, ta khôngbiết đây là nơi yêu thích của muội.”
Trước đó hai người đã gặp mặt nhưng không yêu thích gì nhau, lần này nàng cười lộ ra hàm răng, tiếng cười trong vắt, hai tròng mắt chuyển động vừa sáng ngời lại vừa ấm áp, thân thiết không ngờ, giống như đang nuôi thỏ trắng, bộ lông mềm mại dán vào trên tay, ngay lập tức khiến cho tâm trạng dịu xuống.
Đôi mắt Lạc Bảo Châu mở lớn, không biết tại sao Lạc Bảo Anh lại thay đổi như vậy, buông tay chống trên eo nhỏ ra, khí thế hung hăng lúc nãy cũng hạ xuống, lúng ta lúng túng nói: “Sao nương lại mang ngươi tới đây chứ, ngươi đừng có nói bừa.”
“Tam tỷ con bị bệnh, Tây Uyển quá oi bức nên mới chuyển tới đây.” Viên thị bước vào nội thất, thấy Lạc Bảo Anh đã đứng lên, cười nói, “Đông Khóa Viện đã thu dọn gần xong rồi, Ngọc Nương, ngươi dẫn Bảo Anh đi xem còn thiếu thứ gì không.” Lại dặn dò Lạc Bảo Châu, “Sau này Tam tỷ tỷ của con sẽ ở trong viện này, không được làm khó nàng, biết chưa?”
Lạc Bảo Châu đáp một tiếng, đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm Lạc Bảo Anh.
Giống như đang thăm dò địch tình, Lạc Bảo Anh buồn cười, càng bày ra vẻ mặt phúc hậu vô hại, Lạc Bảo Châu không nghĩ ra nên ngẩng đầu nhìn Viên thị.
Tiểu cô nương chín tuổi, cho dù là thân thể hay tâm trí đều nhanh chóng trưởng thành, có lẽ đã biết cùng người nhà đối nghịch là việc làm vô ích, Viên thị nghĩ thầm, lúc nàng chín tuổi cũng mới suy nghĩ thông suốt, thấy di nương bị đánh thì mới biết được mẹ đẻ nàng cũng chỉ là đồ chơi trong tay người khác, từ đó về sau một lòng một dạ đi theo Viên phu nhân.
Viên phu nhân thấy nàng sửa đổi nên mới gả nàng cho Lạc Vân, không giống hai thứ nữ khác đều không có kết quả tốt.
Lạc Bảo Anh cũng giống như nàng, lần này đã hiểu chuyện hơn rồi.
Chu cô cô thấp giọng răn dạy hai tiểu nha hoàn: “Nếu không hầu hạ cô nương cho tốt thì sẽ đuổi các ngươi ra ngoài!” Thấy các nàng sợ rồi mới đỡ lấy cánh tay Lạc Bảo Anh nói, “Đi thôi, Tam cô nương.”
Hai bên đường đi trồng nhiều cây quế, có lẽ không chịu được vắng lặng nên giữa tháng sáu đã sớm nở hoa. Lạc Bảo Anh chầm chậm đi theo Chu cô cô, lúc sắp vào khúc quanh thấy một tiểu cô nương hơn mười tuổi đang bước nhanh tới, mặc áo ngắn màu hải đường thêu cành hoa lê trắng, phía dưới là váy trắng thanh thuần, dung mạo thuần khiết xinh đẹp khiến người khác phải chú ý.
Không giống tiểu oa nhi* Lạc Bảo Châu, ngày hè nóng nực nên nàng mặc xiêm y rất mỏng, bước đi nhẹ nhàng, thân mình uyển chuyển, bộ ngực cũng rất khả quan.
*tiểu oa nhi: ý chỉ những đứa bé còn nhỏ tuổi, non nớt.
Lạc Bảo Anh theo bản năng cúi đầu nhìn chỉ thấy chỗ đó của mình thường thường không đáng kể, suýt nữa đấm ngực dậm chân, trước đây nàng cũng là đại cô nương tuổi xuân rực rỡ, đi đến chỗ nào cũng như hạc giữa bầy gà, ai ngờ hiện giờ khó coi như vậy, còn không biết phải mất mấy năm nữa mới trưởng thành đây.
Nhưng nghĩ đến thân phận hiện nay không có khả năng gặp được Vệ Lang thì dù tuyệt thế phong tư cũng làm được gì? Sớm muộn gì chàng cũng sẽ cưới người khác!
Lạc Bảo Anh nghĩ tới điều này, vừa tức vừa bực, cũng không quan tâm chuyện mình có ngực hay không có ngực, chỉ hận không thể bay đến kinh đô để nắm rõ tình hình.
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Lang: Còn phải nuôi lớn.
Lạc Bảo Anh: Hừ, nuôi lớn rồi huynh sẽ cưới ta sao?
Vệ Lang: Không thể để người khác chiếm tiện nghi.
Lạc Bảo Anh: Gạt quỷ hả, bây giờ là ai nuôi ta?
Vệ Lang: …
Lạc Vân nhìn tiểu cô nương đang cuộn tròn trên giường La Hán khiến người khác phải yêu thương, không giống như lúc mới trở về từ Thương Châu, cả người xù gai nhọn, cho dù là thấy hắn cũng có vài phần đề phòng, giống như đang trách hắn đã mang nàng về đây, để nàng phải gọi Viên thị là mẫu thân, luôn miệng nói muốn trở về nhà ngoại.
Hiện giờ đã biết mình sai rồi sao?
Ông ngồi ở mép giường, hơi do dự một chút sau đó khẽ vuốt đầu nàng, ôn nhu nói: “Đại phu đã xem qua, có thấy đỡ hơn không?”
Lúc nam nhân tỏ ra ôn nhu, so với nữ nhân thì càng khiến người ta yêu thích, từ nhỏ Lạc Bảo Anh đã không còn phụ mẫu, chưa từng nhận được tình thương của cha, nàng cùng với đệ đệ được tổ phụ và hai vị cô cô nuôi lớn. Mà Đại cô cô là Hoàng Hậu, không có nữ nhi, vì thế yêu thương nàng như nữ nhi ruột thịt, nhưng giờ nàng đã chết rồi, những thứ trước kia đều không còn nữa.
Cũng không biết lúc nàng mất đi những người thân ở kinh thành sẽ thương tâm khổ sở như thế nào?
Nước mắt đột nhiên rơi xuống, Lạc Bảo Anh cúi đầu lau một cái, lắc đầu nói: “Có khá hơn một chút, nhưng cả người vẫn không có sức lực.”
Trên hàng mi dài đọng chút bọt nước trong suốt trông thật điềm đạm đáng yêu, hắn thở dài, ôm nàng vào trong ngực: “Phụ thân biết con nhớ mong ngoại tổ mẫu, nhưng con là nữ nhi Lạc gia, đã đến tuổi này rồi cũng nên hiểu chuyện.”
Lạc Bảo Anh vẫn giữ lại ký ức của nguyên thân, biết được ngoại tổ mẫu đối xử với mình vô cùng tốt, nàng hành động như vậy về tình cảm cũng có thể tha thứ được, chỉ là không quá thông minh, biết rõ không thể trở về Thương Châu nhưng vẫn không chịu yên ổn sống qua ngày, tính ra cũng thật hồ đồ.
Không phải mọi người đều nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt (1) hay sao.
(1) Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt: hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi.
Nàng thuận thế ôm lấy cánh tay phụ thân, nhẹ giọng nói: “Trước đây nữ nhi đã làm sai nhiều chuyện, thật ra lúc mới tới Hồ Châu, ngoại tổ phụ tổ mẫu cũng đã khuyên nữ nhi, là do nữ nhi không nghĩ thông suốt.”
“Bây giờ đã hiểu rồi sao?” Ông hỏi, “Vậy con nói xem sao ta phải đưa con trở về?”
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lánh chớp chớp nói: “Ngoại tổ mẫu nói cô nương gia phải học cầm kỳ thi họa cho thật giỏi thì sau này mới có thể gả vào nhà tốt.”
Không riêng gì những nhà nghèo, ngay cả đích nữ Hầu phủ như nàng từ nhỏ cũng phải chăm chỉ học tập từng thứ một, tuy Đại cô cô đối xử với nàng tốt nhưng trên phương diện này chưa bao giờ nhân nhượng, vì thế ở kinh đô nàng không chỉ có thân phận cao quý mà cả tài học cũng nắm rõ trong lòng bàn tay. Lấy gia thế xuất thân của Lạc Bảo Anh, nếu muốn gia nhập vào giới danh môn vọng tộc thì càng phải trở nên xuất chúng.
Lạc Vân lại nói: “Cũng chưa chắc là chỉ để gả chồng, bất kể nam nhân hay nữ nhân đều cần có chút ít bản lĩnh để dựa vào. Đến lúc có người hỏi tới, nếu như cái gì con cũng không biết, không hiểu thì sao có thể cùng họ kết giao? Đó là nền tảng căn bản.”
Lạc Bảo Anh hơi hơi kinh ngạc, những lời này giống hệt những gì tổ phụ đã từng nói, có thể thấy được bản chất của Lạc Vân chính là người kiêu ngạo, không thích dựa vào người khác.
Nàng vội vàng gật đầu: “Nữ nhi hiểu được, học giỏi thì sau này sẽ không bị mất thể diện.”
Ông cười rộ lên: “Trẻ nhỏ dễ dạy, từ hôm nay con ở tại nơi này.” Ông nhìn về phía Viên thị: “Không cần ở một chỗ với Bảo Châu, cũng không phải tiểu cô nương ba bốn tuổi, ngủ như vậy không thoải mái. Nàng sai người thu dọn Đông Khóa Viện rồi chuyển đồ đạc của Bảo Anh tới đó.”
Đông Khóa Viện là nơi ở của Kim di nương, Viên thị kinh ngạc nói: “Như vậy sao được?”
“Có gì mà không được, để cho nàng chuyển đến Tây Uyển đi.” Ngữ khí Lạc Vân nhàn nhạt, “Đáng lẽ phải dọn đi từ lâu, chỉ là gần đây bận rộn nhiều việc, lúc trước nàng có nhắc tới nhưng ta đã quên, vậy mới khiến Bảo Anh phải chịu khổ.”
Trong lòng Viên thị vui mừng, Kim di nương ỷ vào việc được Lạc Vân yêu thích, được sủng ái đã nhiều năm nên đắc ý vênh váo, không coi đích trưởng nữ ra gì, lúc này cuối cùng gieo gió gặt bão. Nàng phân phó hạ nhân đi báo cho Kim di nương, giọng nói lộ ra vẻ khinh thường.
Lạc Vân liếc mắt nhìn nàng một cái, biết rõ ý đồ của nàng, nữ nhân trong nhà không thể so với nam nhân làm việc bên ngoài, trong nha môn đã dùng hết tâm tư sức lực để giải quyết chuyện công, về nhà chỉ mong được ung dung thoải mái, mà lúc nào các nàng cũng dư thừa tinh lực*, suốt ngày tính kế này, kế kia nhưng vẫn chưa gây ra chuyện lớn nên hắn không tính toán với các nàng. Hôm nay Viên thị đạt được ý nguyện chẳng qua là do Kim di nương đã làm càn quá mức.
*tinh lực: tinh thần và thể lực
Tiếc là được trời cho một gương mặt đẹp nhưng lại không biết tiến biết lùi, chẳng trách nói con người không hoàn mỹ, cũng không biết rốt cuộc trên đời này có nữ tử nào mười phân vẹn mười hay không?
Ông cầm chén trà lạnh trên bàn nhấp một ngụm.
Viên thị lại nói về chuyện của Lưu gia: “Không biết chỗ lão thái thái có nhận hay không, thiếp bận bịu chuyện Bảo Anh nên chưa có thời gian đến hỏi, nhưng lão thái thái là người thấu hiểu đạo lý nên chắc sẽ không làm chuyện như vậy.”
Lạc lão gia tử qua đời khi Lạc Vân mới mười hai tuổi, lão thái thái làm theo di nguyện của trượng phu một mình nuôi dưỡng nhi tử nên người, trải qua bao nhiêu gian khổ không lời nào có thể diễn tả được, cho nên bình thường Lạc Vân rất hiếu thuận với lão thái thái, đi nơi nào cũng đưa bà đi cùng. Ai ngờ lúc tới Hồ Châu nhậm chức quen biết được Lưu phú thương, kể từ đó Lưu thái thái cố tình lấy lòng lão thái thái bằng mọi cách, bây giờ còn được voi đòi tiên muốn cùng Lạc gia nhà họ liên hôn.
Lạc Vân duỗi tay bóp ấn đường, nghĩ thầm đúng là không có lúc nào được yên ổn, ngay lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
So với chính phòng thì Đông uyển không gần đường lớn, quay lưng về phía nam hướng về phía bắc, trong đình viện trồng rất nhiều cây ngô đồng vừa to vừa cao để giảm bớt tạp âm, lão thái thái thích nơi này nên không muốn ở lại chính phòng, chính phòng để cho Lạc Vân cùng Viên thị ở.
Lúc này lão thái thái đã chơi bài xong, hai bà tử đang dọn dẹp bên cạnh, hắn liếc mắt thấy trên bàn có trái cây và hạt dưa, biết ngay là để mời mấy vị bằng hữu ăn. Người ta dỗ bà vui vẻ, đương nhiên bà cũng hào phóng đáp lại, lần trước còn mang cả băng ra để cùng mọi người trải qua buổi chiều mát mẻ.
Lão thái thái nhìn thấy nhi tử thì mặt mày hớn hở, vội vàng gọi người mang nước vào: “Thời tiết nóng như này con ở nhà nghỉ tạm mấy ngày đi, ai có thể trách móc? Cho dù là Thiên Hoàng lão tử cũng có lúc mệt đứt hơi!”
“Không sao, đều làm việc trong nhà, không giống những người khác phải vất vả dưới ánh mặt trời.” Lạc Vân vén tà áo ngồi xuống, “Nghe nói hôm nay Lưu thái thái tới chơi?”
Lão thái thái vừa nghe đã biết là Viên thị nói, nàng dâu này xuất thân từ trâm anh thế tộc, có năng lực nhưng tính tình quá ngay thẳng cao ngạo, không bao giờ coi trọng nhóm bằng hữu của bà, cũng chưa từng chào hỏi, nhưng lão bà tử như bà cũng không phải người ngu ngốc! Lão thái thái hừ một tiếng: “Lưu thái thái muốn Bảo Chương về làm dâu nhà nàng, con cho rằng ta không biết sao? Cho dù có mang núi vàng núi bạc tới ta cũng không đồng ý, ta đã tính toán cả rồi, sao có thể làm việc gây trở ngại cho con?”
Lạc Vân cười rộ lên: “Sao nhi tử lại không biết nương khôn khéo chứ, chẳng qua chỉ sợ Lưu thái thái lừa gạt người, nếu không có chuyện gì thì tốt.” Đang nói, Ngọc Phiến mang nước vào, đưa khăn cho hắn lau mặt.
Ngọc Phiến là nha hoàn hầu hạ hắn từ nhỏ, tư lịch (2) so Kim di nương còn cao hơn một ít, tay chân cần mẫn được lão thái thái yêu thích nên sớm được nâng lên làm thiếp thất, hiện nay vẫn ở trong viện lão thái thái.
(2) Tư lịch: tư cách và sự từng trải.
Lạc Vân cười với nàng sau đó nhìn sang chỗ khác, không nhìn nàng thêm lần nào nữa.
Diện mạo Ngọc Phiến quá mức bình thường, chỉ có mỗi ưu điểm là thật thà chất phác thì ngoài ra không còn gì khác, hắn tiếp tục nói chuyện cùng lão thái thái: “Thân thể Bảo Anh chưa khỏi hẳn nên trước mắt sẽ ở tại Đông Khóa Viện của nhi tử, cũng là ý của nương tử, vừa hay có thể làm bạn với Bảo Châu.”
Lão thái thái gật đầu, nhớ tới Kim di nương thì hỏi: “Vậy giờ nàng ở chỗ nào?”
“Ở Tây Uyển.”
Lão thái thái không nói gì.
Kim di nương không phải do bà nâng lên mà do lúc trước Lạc Vân đi Hộ huyện làm việc mang về, đó là thứ nữ trong nhà tri huyện mong muốn được đi theo Lạc Vân, tướng mạo giống hồ ly tinh nên bà cũng không thích. Chẳng qua bà chưa bao giờ quản đến chuyện nạp thiếp của nhi tử, Lạc gia chỉ có huyết mạch duy nhất là hắn, dù sao đã có đích trưởng tử rồi, giờ thêm càng nhiều hài tử thì càng tốt, như vậy Lạc gia mới thịnh vượng.
Bà một lòng dạy dỗ nhi tử nên người, hiện giờ hắn có tiền đồ nên bà chỉ cần hưởng phúc, không quản nhiều chuyện, nhưng vì tiền đồ Lạc gia nên vẫn nói: “Tuy không gả Bảo Chương vào Lưu gia, nhưng năm nay đã mười ba, đến lúc chọn nhà chồng cho nàng rồi, hay là để con dâu xem giúp?”
Tuy là thứ trưởng nữ nhưng nếu được gả vào nhà tốt thì sẽ có lợi cho Lạc gia.
Lạc Vân đáp một tiếng: “Nhi tử sẽ nói chuyện với nàng.”
Dù sao Viên gia cũng có vài mối quan hệ, không giống Lạc gia bọn họ xuất thân từ nhắn hộ nhà nghèo, căn cơ không đủ, điều này Lạc Vân cũng biết.
Bên này hai mẹ con đang nói chuyện, ở chính phòng, Viên thị dứt khoát dao sắc chặt đay rối (3), Lạc Vân vừa rời khỏi nàng đã sai người đến bảo Kim di nương thu dọn đồ đạc chuyển sang Tây Uyển.
(3) Dao sắc chặt đay rối: giải quyết dứt khoát, nhanh chóng không lằng nhằng.
Kim di nương không thể ngờ nam nhân mấy ngày trước còn ôm mình phiên vân phúc vũ sẽ vô tình như vậy, nàng chạy đến chính phòng, cố kiềm chế cơn tức giận nói: “Phu nhân, lão gia đâu? Tỳ thiếp có mấy lời muốn nói với lão gia.”
Viên thị ngồi vững vàng trên ghế bành, trong tay cầm tách trà lạnh nói: “Lão gia biết thân thể Bảo Anh hư nhược nên để nàng ở Đông Khóa Viện, chuyện đúng là như vậy, dù sao nàng vẫn còn nhỏ tuổi, không giống ngươi có thể chịu được.”
Cả Kim di nương và Ngọc Phiến đều là thiếp thất từ trước khi Vương thị qua đời, đã ngoài ba mươi tuổi, cho dù có đẹp đi nữa thì cũng không làm được gì, khóe miệng nàng lộ vẻ khinh thường, cảm thấy Kim di nương đúng là không biết trời cao đất dày, thật sự cho rằng Lạc Vân xem nàng như trân bảo? Chẳng qua nhìn trúng vài phần tư sắc của nàng mà thôi.
“Đến khi trời tối Bảo Anh sẽ dọn vào, ngươi còn cái gì phải thu dọn thì mau đi đi.” Nàng khoát tay, “Lui xuống đi.”
Đây là khí thế hung hăng áp đảo của chính thất, sắc mặt Kim di nương xám xịt, cả người đều run rẩy, vô cùng bất đắc dĩ, nàng chỉ hận lúc trước khi Vương thị qua đời không thể lôi kéo được tâm Lạc Vân, để hắn cưới Viên thị nên giờ chỉ có thể nén giận, nàng siết chặt nắm tay, xoay người rời đi.
Viên thị nhẹ giọng cười.
Tiếng cười truyền đến tai Lạc Bảo Anh, nàng ngầm giơ ngón tay cái khen ngợi Viên thị, dù sao thì nguyên chủ mất mạng cũng là do Kim di nương thao túng để hạ nhân dùng sai dược liệu, lúc này cũng xem như đã giúp nàng báo thù, cho nên nàng không để ý việc Viên thị lợi dụng mình.
Dù sao so với Tây Uyển kín bưng không thông thoáng thì nơi này thoải mái hơn nhiều, tội gì mà không ở? Nàng dựa vào gối, cười tủm tỉm xúc miếng bánh lạnh vừa mới làm xong bỏ vào trong miệng.
Hương quế quá nồng không thể so với tay nghề tinh vi của đầu bếp trong Hầu phủ nên nàng chỉ ăn một miếng, buông thìa xuống, lại thấy một tiểu cô nương không biết đã đứng trước giường La Hán từ lúc nào, mặt tròn, mắt to, khí thế hung hăng nhìn nàng chằm chằm.
“Tứ muội?” Nàng mơ hồ nhớ rõ, ngoại trừ hai tỷ tỷ là Lạc Bảo Chương và Lạc Bảo Đường thì còn một muội muội là Lạc Bảo Châu, nữ nhi thân sinh của Viên thị.
Lạc Bảo Châu hừ một tiếng, tay chống eo quát: “Ai cho ngươi ngủ ở đây? Ngày thường ta đều ngủ trên giường La Hán này!”
Năm nay nàng sáu tuổi, được Viên thị cưng chiều đến ngây thơ đáng yêu, cũng có chút tùy hứng, nhưng từ nhỏ Lạc Bảo Anh cũng được nuông chiều mà lớn lên, nhớ lại trước đây ở Hầu phủ có người nào dám làm trái ý nàng? Chỉ tiếc hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, tiểu oa nhi này là bảo bối của Viên thị, mà nàng không có mẹ ruột nên không so sánh được.
Đang ở trên địa bàn của Viên thị nên phải ngoan ngoãn nhượng bộ, nàng vừa cúi xuống xỏ giày vừa nói: “Là mẫu thân bảo Chu cô cô ôm ta tới đây, ta khôngbiết đây là nơi yêu thích của muội.”
Trước đó hai người đã gặp mặt nhưng không yêu thích gì nhau, lần này nàng cười lộ ra hàm răng, tiếng cười trong vắt, hai tròng mắt chuyển động vừa sáng ngời lại vừa ấm áp, thân thiết không ngờ, giống như đang nuôi thỏ trắng, bộ lông mềm mại dán vào trên tay, ngay lập tức khiến cho tâm trạng dịu xuống.
Đôi mắt Lạc Bảo Châu mở lớn, không biết tại sao Lạc Bảo Anh lại thay đổi như vậy, buông tay chống trên eo nhỏ ra, khí thế hung hăng lúc nãy cũng hạ xuống, lúng ta lúng túng nói: “Sao nương lại mang ngươi tới đây chứ, ngươi đừng có nói bừa.”
“Tam tỷ con bị bệnh, Tây Uyển quá oi bức nên mới chuyển tới đây.” Viên thị bước vào nội thất, thấy Lạc Bảo Anh đã đứng lên, cười nói, “Đông Khóa Viện đã thu dọn gần xong rồi, Ngọc Nương, ngươi dẫn Bảo Anh đi xem còn thiếu thứ gì không.” Lại dặn dò Lạc Bảo Châu, “Sau này Tam tỷ tỷ của con sẽ ở trong viện này, không được làm khó nàng, biết chưa?”
Lạc Bảo Châu đáp một tiếng, đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm Lạc Bảo Anh.
Giống như đang thăm dò địch tình, Lạc Bảo Anh buồn cười, càng bày ra vẻ mặt phúc hậu vô hại, Lạc Bảo Châu không nghĩ ra nên ngẩng đầu nhìn Viên thị.
Tiểu cô nương chín tuổi, cho dù là thân thể hay tâm trí đều nhanh chóng trưởng thành, có lẽ đã biết cùng người nhà đối nghịch là việc làm vô ích, Viên thị nghĩ thầm, lúc nàng chín tuổi cũng mới suy nghĩ thông suốt, thấy di nương bị đánh thì mới biết được mẹ đẻ nàng cũng chỉ là đồ chơi trong tay người khác, từ đó về sau một lòng một dạ đi theo Viên phu nhân.
Viên phu nhân thấy nàng sửa đổi nên mới gả nàng cho Lạc Vân, không giống hai thứ nữ khác đều không có kết quả tốt.
Lạc Bảo Anh cũng giống như nàng, lần này đã hiểu chuyện hơn rồi.
Chu cô cô thấp giọng răn dạy hai tiểu nha hoàn: “Nếu không hầu hạ cô nương cho tốt thì sẽ đuổi các ngươi ra ngoài!” Thấy các nàng sợ rồi mới đỡ lấy cánh tay Lạc Bảo Anh nói, “Đi thôi, Tam cô nương.”
Hai bên đường đi trồng nhiều cây quế, có lẽ không chịu được vắng lặng nên giữa tháng sáu đã sớm nở hoa. Lạc Bảo Anh chầm chậm đi theo Chu cô cô, lúc sắp vào khúc quanh thấy một tiểu cô nương hơn mười tuổi đang bước nhanh tới, mặc áo ngắn màu hải đường thêu cành hoa lê trắng, phía dưới là váy trắng thanh thuần, dung mạo thuần khiết xinh đẹp khiến người khác phải chú ý.
Không giống tiểu oa nhi* Lạc Bảo Châu, ngày hè nóng nực nên nàng mặc xiêm y rất mỏng, bước đi nhẹ nhàng, thân mình uyển chuyển, bộ ngực cũng rất khả quan.
*tiểu oa nhi: ý chỉ những đứa bé còn nhỏ tuổi, non nớt.
Lạc Bảo Anh theo bản năng cúi đầu nhìn chỉ thấy chỗ đó của mình thường thường không đáng kể, suýt nữa đấm ngực dậm chân, trước đây nàng cũng là đại cô nương tuổi xuân rực rỡ, đi đến chỗ nào cũng như hạc giữa bầy gà, ai ngờ hiện giờ khó coi như vậy, còn không biết phải mất mấy năm nữa mới trưởng thành đây.
Nhưng nghĩ đến thân phận hiện nay không có khả năng gặp được Vệ Lang thì dù tuyệt thế phong tư cũng làm được gì? Sớm muộn gì chàng cũng sẽ cưới người khác!
Lạc Bảo Anh nghĩ tới điều này, vừa tức vừa bực, cũng không quan tâm chuyện mình có ngực hay không có ngực, chỉ hận không thể bay đến kinh đô để nắm rõ tình hình.
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Lang: Còn phải nuôi lớn.
Lạc Bảo Anh: Hừ, nuôi lớn rồi huynh sẽ cưới ta sao?
Vệ Lang: Không thể để người khác chiếm tiện nghi.
Lạc Bảo Anh: Gạt quỷ hả, bây giờ là ai nuôi ta?
Vệ Lang: …