Chương 11: Đúng là phí phạm của trời
Lúc còn ở Hầu phủ, Lạc Bảo Anh là tiểu thư lá ngọc cành vàng, lại có tổ phụ và cô cô làm chỗ dựa, trong giới quý nữ ở kinh thành không ai dám làm trái ý nàng, ngoại trừ Trần Ngọc Tĩnh, nàng ấy cũng là tiểu thư tôn quý, hai người có tình cảm rất tốt, từ nhỏ lớn lên bên nhau, sao nàng ấy có thể đẩy nàng?
Hay là…
Sắc mặt Lạc Bảo Anh biến đổi.
Lúc Vệ Lang ở Giang Nam đã nổi danh là tài tử nhưng sau khi tới kinh thành lại dựa vào khuôn mặt thu phục hết trái tim của các thiếu nữ, ở trên Kim Loan Điện làm tất cả quan viên tâm phục khẩu phục, được Hoàng Thượng khâm điểm chức vị Trạng Nguyên nhờ vào bài nghị luận bàn về thế sự, từ đó thanh danh vang dội, lúc đó Trần Ngọc Tĩnh cũng coi trọng Vệ Lang.
Thậm chí trong tiết thanh minh Trần Ngọc Tĩnh còn dám ném hoa cho hắn.
Nhưng cuối cùng người đính hôn với Vệ Lang chính là La Trân đời trước của nàng.
Vì thế hai người cũng từng đối địch nhau, có một lần nàng mời Trần Ngọc Tĩnh tới Hầu phủ làm khách, thế nhưng Trần Ngọc Tĩnh từ chối thẳng thừng, đã một thời gian dài hai người không qua lại.
Chính vì Vệ Lang nên Trần Ngọc Tĩnh mới hãm hại mình sao?
Lông mày Lạc Bảo Anh nhăn lại thành hình chữ xuyên (川), nàng suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Nàng ấy tâm cao khí ngạo giống ta như vậy, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này.”
“Nhưng khi đó chỉ có mình nàng ta ở cạnh tỷ, ngoại trừ nàng thì còn ai? Những người khác làm gì có người nào không muốn nịnh bợ tỷ?”
Rất khó biết những người đó nịnh hót hay căm ghét nàng, Lạc Bảo Anh nhớ Giang Lệ San từng nói ở kinh thành không có mấy cô nương thích nàng, những người đó đều là ngoài mặt khen tặng, còn bên trong các nàng che dấu cái gì thì không biết được? Từ trước đến nay nàng đều thấy mình thông minh nhưng cuối cùng lại mất mạng trong tay người khác, đúng là quá mức hồ đồ.
Có thể thấy làm người không nên quá tự cao tự đại.
Lạc Bảo Anh thở dài: “Ta không biết là ai, nhưng cảm thấy không phải là Ngọc Tĩnh.” Nàng chuyển sang chuyện khác, “Nếu là nàng hại ta như vậy thì giờ đã tìm mọi cách để đính hôn với Vệ Lang rồi.”
La Thiên Trì cười nhạo một tiếng: “Thanh danh nàng ta hỏng rồi, ai cũng biết nàng ta vì muốn tranh đoạt nam nhân nên mới làm hại tỷ, làm gì còn mặt mũi ra cửa nữa? Đương nhiên Vệ gia cũng sẽ không coi trọng Trần gia.”
Lạc Bảo Anh hít một ngụm khí lạnh, thanh danh Trần Ngọc Tĩnh không còn?
Giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, bản thân cũng không lấy được cái tốt.
Sao Trần Ngọc Tĩnh có thể làm được việc ngu ngốc như này chứ?
“Tóm lại đệ không nên xúc động, không được đi gây sự với nàng, chờ sau này ta tới kinh thành rồi nói tiếp.” Nàng cầm tay La Thiên Trì, “Từ nhỏ đệ đã thiếu kiên nhẫn, hiện giờ không có ta bên cạnh thì càng phải cẩn thận, mỗi bước đi của Hầu phủ đều phải thận trọng tính toán…”
“Đươc rồi, tỷ đừng lải nhải nữa.” La Thiên Trì nhìn chằm chằm gương mặt nho nhỏ bầu bĩnh của nàng, cười rộ lên, “Tỷ tự chăm sóc mình cho tốt đi, không biết mấy năm nữa có cao được như trước kia hay không? Có muốn hàng ngày ta gửi đồ ăn ngon đến cho tỷ không?”. ngôn tình hài
Lúc trước dáng người nàng thon dài, không giống như bây giờ tuy nhỏ nhắn nhưng vẫn rất xinh xắn lanh lợi.
Lạc Bảo Anh đánh hắn, buồn chán vì mình không còn dáng vẻ uy phong của con nhà võ, nàng phụng phịu giận dỗi càng khiến La Thiên Trì buồn cười, tức không chịu được, hầm hừ nói: “Ta đi tìm mấy tỷ tỷ cùng muội muội!”
La Thiên Trì vội vàng kéo nàng: “Ở với đệ một lúc nữa đi mà.”
Nàng phất tay áo: “Không được, ta đi một lúc lâu rồi, không về sẽ gặp phiền phức, đệ cũng nên đi đi.”
Nàng lập tức đi trước, chờ đến chỗ không người mới dùng sức bật nhảy vài cái trên mặt đất, nghĩ thầm mấy năm nay phải ăn thật nhiều, cũng phải chăm chỉ rèn luyện thân thể, nếu mà lùn như trái bí đao thì sẽ không có ai muốn cưới nàng? Nàng thật nhớ những ngày trước kia, có thể bay nhảy thỏa thích muốn
làm gì thì làm, cũng không cần phải dò xét lấy lòng ai, còn có một vị hôn phu được người người ao ước, nhưng bây giờ thì sao, ngay việc muốn bản thân lớn nhanh cũng không được!
Nếu nàng tìm ra hung thủ nhất định sẽ đem kẻ đó bầm thây vạn đoạn!
Suốt đường đi nàng cứ vừa đi vừa nhảy, đến khi vào chỗ nữ quyến tụ họp mới quy củ trở lại.
Nhìn thấy nàng, Giang Lệ Uyển bước nhanh ra bắt chuyện, ôn hòa cười nói: “Vừa rồi ta tìm mãi mà không thấy muội, muội đi đâu vậy?”
“Ta, ta đi nhà xí…” Lạc Bảo Anh nói, “Đột nhiên bị bụng đau.”
Nhỏ tuổi lại cũng có chỗ tốt, lúc nói dối sẽ chỉ khiến người khác thấy đáng yêu.
Má nàng đỏ bừng, giống như có chút ngượng ngùng.
Giang Lệ Uyển vội nói: “Có cần mời đại phu tới không? Muội còn đau không?”
“Giờ thì hết rồi.” Lạc Bảo Anh ngồi xuống, cầm một miếng điểm tâm trên đĩa lên ăn, nàng muốn mình mau lớn nên phải cố ăn thật nhiều, ăn đến mức hai má phình phình giống như mặt ếch, Giang Lệ Uyển cong môi cười đưa chén trà cho nàng, “Cẩn thận bị nghẹn, mau uống trà cho dễ nuốt.”
Thật là dịu dàng nha, Lạc Bảo Anh cười nói: “Cảm ơn tỷ.”
Giang Lệ Uyển nhân cơ hội lấy hà bao từ trong tay áo ra: “Lần trước muốn tặng muội trang sức nhưng muội không cần, hà bao này cũng không đáng giá, muội xem có thích không?”
Đường may tinh tế, mặt trên sinh động như thật, cho dù là màu sắc hay kết cấu đều cực kỳ tinh xảo, bên trên còn gắn hai viên trân châu nhỏ, Lạc Bảo Anh nhìn chằm chằm một lát, nháy mắt nói: “Dù là hà bao cũng không thể nhận, cha muội nói vô công bất thụ lộc, hay để muội hỏi ý kiến Nhị tỷ?”
Quả thật Lạc gia rất thanh liêm, cái gì cũng không nhận sao?
Giang Lệ Uyển có chút sầu não không biết phải làm sao bây giờ.
Nhìn vẻ bất đắc dĩ của Giang Lệ Uyển khiến Lạc Bảo Anh không khỏi nhớ tới chính mình, thái độ của Vệ Lang với nàng cũng không mặn không nhạt, nàng không biết tâm tư của hắn, cũng từng quanh co lòng vòng lôi kéo làm quen với đường muội của hắn để tìm chút manh mối, lúc ấy bộ dáng của mình cũng giống như này?
Có lẽ đã làm trò cười cho người khác.
Nhưng cho dù có đồng bệnh tương liên thì nàng cũng không thể nhận hà bao này, xem hành động của Lạc Nguyên Chiêu dường như không có ý với Giang
Lệ Uyển, nàng hà tất phải nhận thứ này, cũng không giúp được gì cho người ta.
Nàng cúi đầu, yên lặng ăn điểm tâm.
Ở sân nhỏ phía Nam của Lạc phủ, Lạc Bảo Chương đang ngồi trước gương đồng trang điểm, nàng mới vẽ mày được một nửa đã vứt bút xuống đất, sau đó dùng chân giẫm nát.
Dù bây giờ có xinh đẹp thì cũng không thể ra ngoài gặp khách.
Nhắc tới chuyện này, đều là do Lạc Bảo Anh gây ra, nếu không phải ngày ấy Lạc Bảo Anh phá hỏng chuyện tốt của nàng, có lẽ nàng đã sớm khiến hai vị thiếu niên kia động tâm, hiện giờ bị nhốt ở đây, bỏ lỡ mất cơ hội tốt, cũng không thể tự ý ra ngoài, làm vậy chính là sai càng thêm sai, chỉ sợ hình phạt sẽ không đơn giản là cấm túc nữa.
Thấy nàng buồn bực không vui, nha hoàn Ngân Đan ngồi xổm xuống nhặt bút lên, nói: “Tạm thời cô nương đừng nóng nảy, thời gian còn dài, hà tất phải vội vàng trong chốc lát.”
Lạc Bảo Chương hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi thì biết cái gì? Ngày nào cũng có cơ hội tốt như vậy sao? Bỏ quá lần này thì không biết phải đợi tới bao giờ nữa!”
Tiếng mở cửa vang lên, màn trúc hơi đong đưa, không biết Kim di nương vào từ lúc nào.
Thấy mẹ đẻ, nét mặt Lạc Bảo Chương tươi cười, đi qua nắm chặt tay nàng, ngọt ngào cười nói: “Di nương, sao người tới đây?” Vừa nói vừa đưa ánh mắt khắp phòng, tất cả nha hoàn đều bị nàng thu phục nên nhanh chóng lui ra ngoài để hai người nói chuyện.
Kim di nương thương tiếc nhìn Lạc Bảo Chương, cảm thấy nữ nhi gầy hơn nhiều, lấy khăn tay lau nước mắt sau đó mắng Viên thị: “Nàng ta thật đáng chết, vậy mà không cho con ra ngoài, đúng là đồ lòng dạ độc ác! Chẳng qua chỉ đi loanh quanh Giang phủ một chút, đâu có tội tình gì? Sao lại trách phạt con nặng như vậy!”
Lúc trước nàng nhờ vào chiêu đó nên mới dụ dỗ được Lạc Vân, nữ nhân không biết lợi dụng dung mạo của mình chính là phí phạm của trời.
Có nam nhân nào không để ý dung mạo chứ?
Nàng thấy Lạc Bảo Chương không làm gì sai, Hoa Trăn và La Thiên Trì đều là người có thân phận cao quý, cho dù vào làm thiếp nhà đó cũng sang quý hơn người thường rất nhiều, nàng chính là ví dụ rõ ràng, nếu ngày đó nghe lời cha nương gả cho tên tú tài nghèo kiết hủ lậu thì sợ rằng lúc này đến cơm cũng không có mà ăn, không thể sánh được với Lạc Vân có đường làm quan rộng mở.
Kim di nương tin tưởng mắt nhìn của mình, chỉ tiếc là nàng không sinh được nhi tử.
So ra thì thứ tử được yêu thích hơn thứ nữ nhiều.
Vì vậy nàng cảm thấy Lạc Bảo Chương có chút thiệt thòi.
Lạc Bảo Chương thở dài: “Thích thì cứ phạt, dù sao con cũng chưa đủ cẩn thận, lẽ ra không nên đồng ý ra ngoài với Tam muội… Sau này con sẽ chú ý hơn, đê lớn ngàn dặm còn bị vỡ vì tổ kiến, lần này xem như bài học để mai sau không mắc phải nữa.” Giống như Kim di nương lúc đầu rất được sủng ái, nhưng hiện tại đã rơi vào tình cảnh gì?
Có thể thấy mọi chuyện đều không thể chu toàn, không thứ gì có thể nắm chắc mười phần, phải cân nhắc chọn lựa thật kỹ càng.
Cho nên nàng rất muốn ra ngoài nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.
Sai lầm một lần là đủ rồi.
Lạc Bảo Chương ngồi xuống, đưa cho Kim di một chén trà: “Dạo này di nương khỏe không? Đã tới rồi thì trò chuyện với con một lúc.”
Nhìn sắc mặt Lạc Bảo Chương có chút u sầu nhưng ngũ quan vẫn vô cùng xinh đẹp, tựa như lúc mình còn trẻ khiến Kim di nương càng nhìn càng thấy thích, ôn nhu nói: “Thời tiết dần chuyển lạnh nên ở Tây Uyển cũng không khó chịu, con không cần lo lắng cho ta. Hôm nay ta tới là có chuyện muốn nói với con.” Nàng cầm tay nữ nhi, “Không có cơ hội lần này cũng được, còn có nhiều cơ hội về sau.”
Ánh mắt Lạc Bảo Chương sáng lên, hỏi: “Cơ hội nào?”
“Sang năm lão gia sẽ tới kinh thành.” Kim di nương rất vui mừng, “Ta biết hắn tài năng hơn người, không phải là vật tầm thường trong ao, đến lúc đó cả nhà ta sẽ đến kinh thành, thật sự là kinh thành đấy.” ánh mắt nàng lóe sáng, “Nơi đó đều là hoàng thân quốc thích, danh môn vọng tộc, khắp nơi đều là công tử thế gia. Bảo Chương, con đến đấy chỉ cần lộ diện một lần thì không phải ai cũng biết sao?”
Kinh thành là nơi phồn hoa nhất Đại Lương, Lạc Bảo Chương vừa nghe đã đắm chìm trong khung cảnh Kim di nương vẽ ra, qua một lúc mới hồi phục tinh thần, dò hỏi Kim di nương: “Là thật sao? Sao nương biết được?”
Mỗi lần thăng quan đều do Lại Bộ thẩm tra, sau đó còn phải được Hoàng Thượng phê chuẩn.
Kim di nương nói: “Con không cần quan tâm, ta có cách biết được chuyện này, đã nắm chắc tám chín phần rồi.”
Người trước mắt mới hơn ba mươi tuổi, sắc mặt trắng nõn, dáng người thùy mị thướt tha, nhìn kỹ sẽ thấy khóe mắt có nếp nhăn, dù sao cũng là di nương nên cái ăn cái mặc thua kém chủ mẫu rất nhiều, cho dù là thời điểm được sủng ái nhất cũng không thể sánh bằng. Ánh mắt Lạc Bảo Chương nhìn búi tóc Kim di nương, không thấy cây trâm vàng khảm hồng ngọc mà mẫu thân mình thích nhất đâu.
Có lẽ là đưa đồ cho người ta để thu thập tin tức?
Lạc Bảo Chương ngầm cắn môi không nói gì nữa.
Tuy Kim di nương thương nàng nhưng không đủ thông minh, nếu đắc tội với Lạc Vân thì sau này sẽ không còn cơ hội để xoay chuyển tình hình.
Nàng đứng lên nói với Kim di nương: “Con còn phải chép Nữ giới, không nói chuyện với người được nữa.”
Kim di nương sợ quấy rầy nàng, vội nói: “Con viết cho thật tốt, trong lòng lão gia cũng rất thương con.”
Thương yêu gì chứ, tình cảm của nam nhân không đáng tin, chỉ cần quay đầu một cái liền biến mất, di nương của nàng không phải là ví dụ rõ ràng đó sao? Như thế sao có thể xem trọng nữ nhi chứ? Khóe miệng Lạc Bảo Chương giương lên, khẽ ừ một tiếng.
Kim di nương rón rén ra ngoài.
Vì lo lắng chuyện của Lạc Bảo Anh nên La Thiên Trì chỉ ở lại Hồ Châu vài ngày, sau đó tìm cơ hội từ biệt nàng rồi vội vã trở về kinh thành.
Lần từ biệt này hơn một tháng không có tin tức.
Lạc Vân vì phòng tránh thiên tai nên ngày nào cũng đi sớm về trễ, giám sát việc bồi đắp đê điều, có khi vì trị thủy mà bỏ cả bữa cơm, qua một thời gian tình hình Hồ Châu mới dần ổn định, thương tổn không nhiều, lúc này hắn mới yên tâm. Chỉ là Lạc Vân không hề muốn kết thân với Giang gia, mấy lần Viên thị trả lời qua loa lấy lệ khiến Giang phu nhân có chút bực bội.
Quăng đổ chén trà trên bàn, Giang phu nhân nói với Giang lão gia: “Lạc gia được nhà ta nể mặt còn không biết xấu hổ, vẫn còn là cấp dưới của lão gia mà dám từ chối hôn sự này, coi thường Lệ Uyển, còn tưởng nhà hắn là hoàng thân quốc thích à? Lâm Xuyên Hầu phủ chỉ cần động tay là có thể khiến Lạc Vân mất chức quan này, chỉ là việc nhỏ mà thôi!”
Hay là…
Sắc mặt Lạc Bảo Anh biến đổi.
Lúc Vệ Lang ở Giang Nam đã nổi danh là tài tử nhưng sau khi tới kinh thành lại dựa vào khuôn mặt thu phục hết trái tim của các thiếu nữ, ở trên Kim Loan Điện làm tất cả quan viên tâm phục khẩu phục, được Hoàng Thượng khâm điểm chức vị Trạng Nguyên nhờ vào bài nghị luận bàn về thế sự, từ đó thanh danh vang dội, lúc đó Trần Ngọc Tĩnh cũng coi trọng Vệ Lang.
Thậm chí trong tiết thanh minh Trần Ngọc Tĩnh còn dám ném hoa cho hắn.
Nhưng cuối cùng người đính hôn với Vệ Lang chính là La Trân đời trước của nàng.
Vì thế hai người cũng từng đối địch nhau, có một lần nàng mời Trần Ngọc Tĩnh tới Hầu phủ làm khách, thế nhưng Trần Ngọc Tĩnh từ chối thẳng thừng, đã một thời gian dài hai người không qua lại.
Chính vì Vệ Lang nên Trần Ngọc Tĩnh mới hãm hại mình sao?
Lông mày Lạc Bảo Anh nhăn lại thành hình chữ xuyên (川), nàng suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Nàng ấy tâm cao khí ngạo giống ta như vậy, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này.”
“Nhưng khi đó chỉ có mình nàng ta ở cạnh tỷ, ngoại trừ nàng thì còn ai? Những người khác làm gì có người nào không muốn nịnh bợ tỷ?”
Rất khó biết những người đó nịnh hót hay căm ghét nàng, Lạc Bảo Anh nhớ Giang Lệ San từng nói ở kinh thành không có mấy cô nương thích nàng, những người đó đều là ngoài mặt khen tặng, còn bên trong các nàng che dấu cái gì thì không biết được? Từ trước đến nay nàng đều thấy mình thông minh nhưng cuối cùng lại mất mạng trong tay người khác, đúng là quá mức hồ đồ.
Có thể thấy làm người không nên quá tự cao tự đại.
Lạc Bảo Anh thở dài: “Ta không biết là ai, nhưng cảm thấy không phải là Ngọc Tĩnh.” Nàng chuyển sang chuyện khác, “Nếu là nàng hại ta như vậy thì giờ đã tìm mọi cách để đính hôn với Vệ Lang rồi.”
La Thiên Trì cười nhạo một tiếng: “Thanh danh nàng ta hỏng rồi, ai cũng biết nàng ta vì muốn tranh đoạt nam nhân nên mới làm hại tỷ, làm gì còn mặt mũi ra cửa nữa? Đương nhiên Vệ gia cũng sẽ không coi trọng Trần gia.”
Lạc Bảo Anh hít một ngụm khí lạnh, thanh danh Trần Ngọc Tĩnh không còn?
Giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, bản thân cũng không lấy được cái tốt.
Sao Trần Ngọc Tĩnh có thể làm được việc ngu ngốc như này chứ?
“Tóm lại đệ không nên xúc động, không được đi gây sự với nàng, chờ sau này ta tới kinh thành rồi nói tiếp.” Nàng cầm tay La Thiên Trì, “Từ nhỏ đệ đã thiếu kiên nhẫn, hiện giờ không có ta bên cạnh thì càng phải cẩn thận, mỗi bước đi của Hầu phủ đều phải thận trọng tính toán…”
“Đươc rồi, tỷ đừng lải nhải nữa.” La Thiên Trì nhìn chằm chằm gương mặt nho nhỏ bầu bĩnh của nàng, cười rộ lên, “Tỷ tự chăm sóc mình cho tốt đi, không biết mấy năm nữa có cao được như trước kia hay không? Có muốn hàng ngày ta gửi đồ ăn ngon đến cho tỷ không?”. ngôn tình hài
Lúc trước dáng người nàng thon dài, không giống như bây giờ tuy nhỏ nhắn nhưng vẫn rất xinh xắn lanh lợi.
Lạc Bảo Anh đánh hắn, buồn chán vì mình không còn dáng vẻ uy phong của con nhà võ, nàng phụng phịu giận dỗi càng khiến La Thiên Trì buồn cười, tức không chịu được, hầm hừ nói: “Ta đi tìm mấy tỷ tỷ cùng muội muội!”
La Thiên Trì vội vàng kéo nàng: “Ở với đệ một lúc nữa đi mà.”
Nàng phất tay áo: “Không được, ta đi một lúc lâu rồi, không về sẽ gặp phiền phức, đệ cũng nên đi đi.”
Nàng lập tức đi trước, chờ đến chỗ không người mới dùng sức bật nhảy vài cái trên mặt đất, nghĩ thầm mấy năm nay phải ăn thật nhiều, cũng phải chăm chỉ rèn luyện thân thể, nếu mà lùn như trái bí đao thì sẽ không có ai muốn cưới nàng? Nàng thật nhớ những ngày trước kia, có thể bay nhảy thỏa thích muốn
làm gì thì làm, cũng không cần phải dò xét lấy lòng ai, còn có một vị hôn phu được người người ao ước, nhưng bây giờ thì sao, ngay việc muốn bản thân lớn nhanh cũng không được!
Nếu nàng tìm ra hung thủ nhất định sẽ đem kẻ đó bầm thây vạn đoạn!
Suốt đường đi nàng cứ vừa đi vừa nhảy, đến khi vào chỗ nữ quyến tụ họp mới quy củ trở lại.
Nhìn thấy nàng, Giang Lệ Uyển bước nhanh ra bắt chuyện, ôn hòa cười nói: “Vừa rồi ta tìm mãi mà không thấy muội, muội đi đâu vậy?”
“Ta, ta đi nhà xí…” Lạc Bảo Anh nói, “Đột nhiên bị bụng đau.”
Nhỏ tuổi lại cũng có chỗ tốt, lúc nói dối sẽ chỉ khiến người khác thấy đáng yêu.
Má nàng đỏ bừng, giống như có chút ngượng ngùng.
Giang Lệ Uyển vội nói: “Có cần mời đại phu tới không? Muội còn đau không?”
“Giờ thì hết rồi.” Lạc Bảo Anh ngồi xuống, cầm một miếng điểm tâm trên đĩa lên ăn, nàng muốn mình mau lớn nên phải cố ăn thật nhiều, ăn đến mức hai má phình phình giống như mặt ếch, Giang Lệ Uyển cong môi cười đưa chén trà cho nàng, “Cẩn thận bị nghẹn, mau uống trà cho dễ nuốt.”
Thật là dịu dàng nha, Lạc Bảo Anh cười nói: “Cảm ơn tỷ.”
Giang Lệ Uyển nhân cơ hội lấy hà bao từ trong tay áo ra: “Lần trước muốn tặng muội trang sức nhưng muội không cần, hà bao này cũng không đáng giá, muội xem có thích không?”
Đường may tinh tế, mặt trên sinh động như thật, cho dù là màu sắc hay kết cấu đều cực kỳ tinh xảo, bên trên còn gắn hai viên trân châu nhỏ, Lạc Bảo Anh nhìn chằm chằm một lát, nháy mắt nói: “Dù là hà bao cũng không thể nhận, cha muội nói vô công bất thụ lộc, hay để muội hỏi ý kiến Nhị tỷ?”
Quả thật Lạc gia rất thanh liêm, cái gì cũng không nhận sao?
Giang Lệ Uyển có chút sầu não không biết phải làm sao bây giờ.
Nhìn vẻ bất đắc dĩ của Giang Lệ Uyển khiến Lạc Bảo Anh không khỏi nhớ tới chính mình, thái độ của Vệ Lang với nàng cũng không mặn không nhạt, nàng không biết tâm tư của hắn, cũng từng quanh co lòng vòng lôi kéo làm quen với đường muội của hắn để tìm chút manh mối, lúc ấy bộ dáng của mình cũng giống như này?
Có lẽ đã làm trò cười cho người khác.
Nhưng cho dù có đồng bệnh tương liên thì nàng cũng không thể nhận hà bao này, xem hành động của Lạc Nguyên Chiêu dường như không có ý với Giang
Lệ Uyển, nàng hà tất phải nhận thứ này, cũng không giúp được gì cho người ta.
Nàng cúi đầu, yên lặng ăn điểm tâm.
Ở sân nhỏ phía Nam của Lạc phủ, Lạc Bảo Chương đang ngồi trước gương đồng trang điểm, nàng mới vẽ mày được một nửa đã vứt bút xuống đất, sau đó dùng chân giẫm nát.
Dù bây giờ có xinh đẹp thì cũng không thể ra ngoài gặp khách.
Nhắc tới chuyện này, đều là do Lạc Bảo Anh gây ra, nếu không phải ngày ấy Lạc Bảo Anh phá hỏng chuyện tốt của nàng, có lẽ nàng đã sớm khiến hai vị thiếu niên kia động tâm, hiện giờ bị nhốt ở đây, bỏ lỡ mất cơ hội tốt, cũng không thể tự ý ra ngoài, làm vậy chính là sai càng thêm sai, chỉ sợ hình phạt sẽ không đơn giản là cấm túc nữa.
Thấy nàng buồn bực không vui, nha hoàn Ngân Đan ngồi xổm xuống nhặt bút lên, nói: “Tạm thời cô nương đừng nóng nảy, thời gian còn dài, hà tất phải vội vàng trong chốc lát.”
Lạc Bảo Chương hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi thì biết cái gì? Ngày nào cũng có cơ hội tốt như vậy sao? Bỏ quá lần này thì không biết phải đợi tới bao giờ nữa!”
Tiếng mở cửa vang lên, màn trúc hơi đong đưa, không biết Kim di nương vào từ lúc nào.
Thấy mẹ đẻ, nét mặt Lạc Bảo Chương tươi cười, đi qua nắm chặt tay nàng, ngọt ngào cười nói: “Di nương, sao người tới đây?” Vừa nói vừa đưa ánh mắt khắp phòng, tất cả nha hoàn đều bị nàng thu phục nên nhanh chóng lui ra ngoài để hai người nói chuyện.
Kim di nương thương tiếc nhìn Lạc Bảo Chương, cảm thấy nữ nhi gầy hơn nhiều, lấy khăn tay lau nước mắt sau đó mắng Viên thị: “Nàng ta thật đáng chết, vậy mà không cho con ra ngoài, đúng là đồ lòng dạ độc ác! Chẳng qua chỉ đi loanh quanh Giang phủ một chút, đâu có tội tình gì? Sao lại trách phạt con nặng như vậy!”
Lúc trước nàng nhờ vào chiêu đó nên mới dụ dỗ được Lạc Vân, nữ nhân không biết lợi dụng dung mạo của mình chính là phí phạm của trời.
Có nam nhân nào không để ý dung mạo chứ?
Nàng thấy Lạc Bảo Chương không làm gì sai, Hoa Trăn và La Thiên Trì đều là người có thân phận cao quý, cho dù vào làm thiếp nhà đó cũng sang quý hơn người thường rất nhiều, nàng chính là ví dụ rõ ràng, nếu ngày đó nghe lời cha nương gả cho tên tú tài nghèo kiết hủ lậu thì sợ rằng lúc này đến cơm cũng không có mà ăn, không thể sánh được với Lạc Vân có đường làm quan rộng mở.
Kim di nương tin tưởng mắt nhìn của mình, chỉ tiếc là nàng không sinh được nhi tử.
So ra thì thứ tử được yêu thích hơn thứ nữ nhiều.
Vì vậy nàng cảm thấy Lạc Bảo Chương có chút thiệt thòi.
Lạc Bảo Chương thở dài: “Thích thì cứ phạt, dù sao con cũng chưa đủ cẩn thận, lẽ ra không nên đồng ý ra ngoài với Tam muội… Sau này con sẽ chú ý hơn, đê lớn ngàn dặm còn bị vỡ vì tổ kiến, lần này xem như bài học để mai sau không mắc phải nữa.” Giống như Kim di nương lúc đầu rất được sủng ái, nhưng hiện tại đã rơi vào tình cảnh gì?
Có thể thấy mọi chuyện đều không thể chu toàn, không thứ gì có thể nắm chắc mười phần, phải cân nhắc chọn lựa thật kỹ càng.
Cho nên nàng rất muốn ra ngoài nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.
Sai lầm một lần là đủ rồi.
Lạc Bảo Chương ngồi xuống, đưa cho Kim di một chén trà: “Dạo này di nương khỏe không? Đã tới rồi thì trò chuyện với con một lúc.”
Nhìn sắc mặt Lạc Bảo Chương có chút u sầu nhưng ngũ quan vẫn vô cùng xinh đẹp, tựa như lúc mình còn trẻ khiến Kim di nương càng nhìn càng thấy thích, ôn nhu nói: “Thời tiết dần chuyển lạnh nên ở Tây Uyển cũng không khó chịu, con không cần lo lắng cho ta. Hôm nay ta tới là có chuyện muốn nói với con.” Nàng cầm tay nữ nhi, “Không có cơ hội lần này cũng được, còn có nhiều cơ hội về sau.”
Ánh mắt Lạc Bảo Chương sáng lên, hỏi: “Cơ hội nào?”
“Sang năm lão gia sẽ tới kinh thành.” Kim di nương rất vui mừng, “Ta biết hắn tài năng hơn người, không phải là vật tầm thường trong ao, đến lúc đó cả nhà ta sẽ đến kinh thành, thật sự là kinh thành đấy.” ánh mắt nàng lóe sáng, “Nơi đó đều là hoàng thân quốc thích, danh môn vọng tộc, khắp nơi đều là công tử thế gia. Bảo Chương, con đến đấy chỉ cần lộ diện một lần thì không phải ai cũng biết sao?”
Kinh thành là nơi phồn hoa nhất Đại Lương, Lạc Bảo Chương vừa nghe đã đắm chìm trong khung cảnh Kim di nương vẽ ra, qua một lúc mới hồi phục tinh thần, dò hỏi Kim di nương: “Là thật sao? Sao nương biết được?”
Mỗi lần thăng quan đều do Lại Bộ thẩm tra, sau đó còn phải được Hoàng Thượng phê chuẩn.
Kim di nương nói: “Con không cần quan tâm, ta có cách biết được chuyện này, đã nắm chắc tám chín phần rồi.”
Người trước mắt mới hơn ba mươi tuổi, sắc mặt trắng nõn, dáng người thùy mị thướt tha, nhìn kỹ sẽ thấy khóe mắt có nếp nhăn, dù sao cũng là di nương nên cái ăn cái mặc thua kém chủ mẫu rất nhiều, cho dù là thời điểm được sủng ái nhất cũng không thể sánh bằng. Ánh mắt Lạc Bảo Chương nhìn búi tóc Kim di nương, không thấy cây trâm vàng khảm hồng ngọc mà mẫu thân mình thích nhất đâu.
Có lẽ là đưa đồ cho người ta để thu thập tin tức?
Lạc Bảo Chương ngầm cắn môi không nói gì nữa.
Tuy Kim di nương thương nàng nhưng không đủ thông minh, nếu đắc tội với Lạc Vân thì sau này sẽ không còn cơ hội để xoay chuyển tình hình.
Nàng đứng lên nói với Kim di nương: “Con còn phải chép Nữ giới, không nói chuyện với người được nữa.”
Kim di nương sợ quấy rầy nàng, vội nói: “Con viết cho thật tốt, trong lòng lão gia cũng rất thương con.”
Thương yêu gì chứ, tình cảm của nam nhân không đáng tin, chỉ cần quay đầu một cái liền biến mất, di nương của nàng không phải là ví dụ rõ ràng đó sao? Như thế sao có thể xem trọng nữ nhi chứ? Khóe miệng Lạc Bảo Chương giương lên, khẽ ừ một tiếng.
Kim di nương rón rén ra ngoài.
Vì lo lắng chuyện của Lạc Bảo Anh nên La Thiên Trì chỉ ở lại Hồ Châu vài ngày, sau đó tìm cơ hội từ biệt nàng rồi vội vã trở về kinh thành.
Lần từ biệt này hơn một tháng không có tin tức.
Lạc Vân vì phòng tránh thiên tai nên ngày nào cũng đi sớm về trễ, giám sát việc bồi đắp đê điều, có khi vì trị thủy mà bỏ cả bữa cơm, qua một thời gian tình hình Hồ Châu mới dần ổn định, thương tổn không nhiều, lúc này hắn mới yên tâm. Chỉ là Lạc Vân không hề muốn kết thân với Giang gia, mấy lần Viên thị trả lời qua loa lấy lệ khiến Giang phu nhân có chút bực bội.
Quăng đổ chén trà trên bàn, Giang phu nhân nói với Giang lão gia: “Lạc gia được nhà ta nể mặt còn không biết xấu hổ, vẫn còn là cấp dưới của lão gia mà dám từ chối hôn sự này, coi thường Lệ Uyển, còn tưởng nhà hắn là hoàng thân quốc thích à? Lâm Xuyên Hầu phủ chỉ cần động tay là có thể khiến Lạc Vân mất chức quan này, chỉ là việc nhỏ mà thôi!”