Chương 11: Suy nghĩ thấu đáo
Chỉ việc nằm yên chờ hắn trở về dù được thư thả nhưng bị nhốt một chỗ lâu như vậy ai mà không cảm thấy khó chịu. Thiên Kha Nguyệt thăm dò địa hình xung quanh, kĩ càng soi xét tỉ mỉ kiến trúc của tòa nhà.
Thiết kế bức tường cao 20m này là để giam người đây mà, rõ ràng đã đi cả buổi rồi chỉ thấy thấm mệt chứ chẳng thu hoạch được gì.
Vô nghĩa, cô thở dài ngồi phía sau vườn ngắt hoa hưởng trà. Bầu trời nắng ấm áp chiếu xuống tia nắng vàng ươm lung linh sóng sánh mặt hồ. Bàn chân nhẹ đưa xuống bể bơi cạnh đó lả lướt đầu ngón chân đón lấy dòng nước mát lạnh.
Đến cả tương lai của chính mình cũng mịt mù trong làn sương dày đặc, chẳng rõ đã ngây ngốc mắc kẹt trong ngã ba suy nghĩ đó được bao lâu. Chỉ là mỗi bước chân mình quyết định sẽ là ngã rẽ mở đường tới một kết quả mà bản thân chẳng rõ là tốt hay xấu.
Bị lung lay bởi hành động của Hán Lập Thành liệu có đáng để cô nhẫn nhịn mà tiếp tục ở lại. Liệu khi thoát khỏi nơi đây mọi thứ sẽ quay theo đúng quỹ đạo của nó chứ?
Cô chẳng rõ, hàng vạn câu hỏi luẩn quẩn mãi trong đầu mãi chưa thấy câu trả lời thỏa đáng.
Tách trà bị đổ ập xuống đôi chân thon thả, cô giật bắn mình lên vì bỏng rát. Vết đỏ dần hiện trên bắp đùi khiến cô sửng sốt nhanh chóng chạy vào phía trong nhà tự mình sơ cứu.
Còn chưa kịp làm gì đã bị người hầu lo lắng tháo vát giúp cô xử lý vết bỏng một cách chỉnh chu.
Nhìn đám người tận tụy phục vụ cho căn biệt thự rộng lớn, bỗng chốc đầu cô lóe lên một luồng suy nghĩ tiêu cực.
Họ có bao giờ được sống vì bản thân mình chưa? Đã bao giờ vì vết thương của bản thân mà bỏ mặc mọi thứ xảy ra xung quanh để hết mình vì sức khỏe của bản thân.
Vì đồng tiền có sức nặng lớn khủng khiếp sẵn sàng treo họ lên cán cân liều mình với lấy để tồn tại. Gương mặt không chút sắc thái chỉ biết chú tâm vào công việc của mình, đến ngay cả khi cô bị thương cũng ngay lập tức lo lắng ra mặt.
Vì tình thương? Vì thân thiết? Không, họ sợ bị mất đi công việc duy nhất mà mình có thể làm được để kiếm ra tiền.
Họ có nơi để về, có mục đích sống của riêng mình, có gia đình đang chờ họ mang nguồn thu nhập do chính công sức họ làm ra để cùng nhau chia sẻ.
Thiên Kha Nguyệt cô đang tồn tại vì điều gì? Đến ngay cả những người có chức vụ không mấy cao quý như họ cũng có mục đích của riêng mình.
Cô đâu còn ai thân cận, chẳng còn ai thật lòng yêu thương bên cạnh mình. Trước kia Cố Minh Triết là nguồn thu nhập chính luôn bận lòng chăm chỉ tăng ca để có thể cho cô cuộc sống tốt hơn.
Lúc đó khi ở nhà chờ anh, cô bận bù đầu vào dọn dẹp nấu nướng, rảnh rỗi sẽ viết lên đôi ba chương tiểu thuyết để giải tỏa tâm trạng.
Nhìn lấy vết thương ở đùi và bản thân ở hiện tại, một người vô dụng không có mục đích sống. Vật vờ bên cạnh một người đàn ông sẵn sàng để cô sống như một con người nhưng chỉ là thế thân của người hắn ta yêu đến điên dại.
Sợi xích này cô muốn tháo bỏ, muốn chạy đi thật xa nơi đầy rẫy đau khổ này, cô không muốn tiếp tục trở thành một con chó chỉ biết vẫy đuôi chờ chủ.
Đầu mang những ý nghĩ bỏ trốn nhưng khi ra khỏi nơi này cô sẽ đi đâu? Mặc kệ, dù có phải ngủ đầu đường xó chợ cũng không muốn bị coi thường vứt nhốt trong chiếc lồng lộng lẫy rộng lớn.
Cơ hội duy nhất để thông qua vòng an ninh chặt chẽ đó chính là tình trạng nguy cấp, nếu như cô lâm vào trạng thái nguy kịch liệu có được đưa ra khỏi đây không?
Nghĩ là làm, cô liền nhắm vào con dao làm bếp được cất gọn trên giá đỡ ngăn nắp. Đầu bếp vẫn đang hồn nhiên nấu nướng bị cô làm cho giật mình.
Lấy cớ muốn con dao để gọt hoa quả liền được thông qua trót lọt. Lòng đầy cảm xúc lẫn lộn cầm con dao lên phòng chăm chú nhìn mãi không dứt.
Sự đau đớn xuyên qua da thịt khiến cô rợn người, lưỡng lự nhìn lưỡi dao sắc nhọn.
Có nên vì sự tự do mà đánh đổi một lần?
Vết cắt nhỏ giọt tí tách trên sàn ngày một nhiều, máu đỏ loang lổ từ cổ tay chảy xuống sàn nhà đặc sệt.
Thiên Kha Nguyệt nhắm chặt mắt run rẩy không buông con dao nhỏ bé.
" Đau quá...cảm giác tự tử là như vậy sao..? "
Đôi mắt mất dần sức sống nằm gục trên sàn nhà lạnh lẽo, con dao rơi xuống tạo tiếng động vang vọng ra phía bên ngoài.
Quản gia sợ hãi mở cửa bị khóa chặt liên tục gọi tên cô chẳng thấy hồi âm, đôi chân nhanh nhạy chạy đi lấy chìa khóa dự phòng để mở.
Cánh cửa vừa bung ra liền khiến quản gia sợ xanh mặt. Móc chiếc điện thoại báo tin cho Hán Lập Thành với giọng điệu run rẩy. Bàn tay bế cô lên nhanh chóng đưa đến bệnh viện kịp thời.
Còn đang dang dở trong cuộc họp thì tiếng chuông điện thoại reo lên khiên anh cau có. Hán Lập Thành nhấc lên khó chịu.
" Nói nhanh, tôi đang bận. "
" Thiếu gia!!!...Thiên tiểu thư....tiểu..tiểu thư rạch cổ tay ngất đi rồi!! "
Thiết kế bức tường cao 20m này là để giam người đây mà, rõ ràng đã đi cả buổi rồi chỉ thấy thấm mệt chứ chẳng thu hoạch được gì.
Vô nghĩa, cô thở dài ngồi phía sau vườn ngắt hoa hưởng trà. Bầu trời nắng ấm áp chiếu xuống tia nắng vàng ươm lung linh sóng sánh mặt hồ. Bàn chân nhẹ đưa xuống bể bơi cạnh đó lả lướt đầu ngón chân đón lấy dòng nước mát lạnh.
Đến cả tương lai của chính mình cũng mịt mù trong làn sương dày đặc, chẳng rõ đã ngây ngốc mắc kẹt trong ngã ba suy nghĩ đó được bao lâu. Chỉ là mỗi bước chân mình quyết định sẽ là ngã rẽ mở đường tới một kết quả mà bản thân chẳng rõ là tốt hay xấu.
Bị lung lay bởi hành động của Hán Lập Thành liệu có đáng để cô nhẫn nhịn mà tiếp tục ở lại. Liệu khi thoát khỏi nơi đây mọi thứ sẽ quay theo đúng quỹ đạo của nó chứ?
Cô chẳng rõ, hàng vạn câu hỏi luẩn quẩn mãi trong đầu mãi chưa thấy câu trả lời thỏa đáng.
Tách trà bị đổ ập xuống đôi chân thon thả, cô giật bắn mình lên vì bỏng rát. Vết đỏ dần hiện trên bắp đùi khiến cô sửng sốt nhanh chóng chạy vào phía trong nhà tự mình sơ cứu.
Còn chưa kịp làm gì đã bị người hầu lo lắng tháo vát giúp cô xử lý vết bỏng một cách chỉnh chu.
Nhìn đám người tận tụy phục vụ cho căn biệt thự rộng lớn, bỗng chốc đầu cô lóe lên một luồng suy nghĩ tiêu cực.
Họ có bao giờ được sống vì bản thân mình chưa? Đã bao giờ vì vết thương của bản thân mà bỏ mặc mọi thứ xảy ra xung quanh để hết mình vì sức khỏe của bản thân.
Vì đồng tiền có sức nặng lớn khủng khiếp sẵn sàng treo họ lên cán cân liều mình với lấy để tồn tại. Gương mặt không chút sắc thái chỉ biết chú tâm vào công việc của mình, đến ngay cả khi cô bị thương cũng ngay lập tức lo lắng ra mặt.
Vì tình thương? Vì thân thiết? Không, họ sợ bị mất đi công việc duy nhất mà mình có thể làm được để kiếm ra tiền.
Họ có nơi để về, có mục đích sống của riêng mình, có gia đình đang chờ họ mang nguồn thu nhập do chính công sức họ làm ra để cùng nhau chia sẻ.
Thiên Kha Nguyệt cô đang tồn tại vì điều gì? Đến ngay cả những người có chức vụ không mấy cao quý như họ cũng có mục đích của riêng mình.
Cô đâu còn ai thân cận, chẳng còn ai thật lòng yêu thương bên cạnh mình. Trước kia Cố Minh Triết là nguồn thu nhập chính luôn bận lòng chăm chỉ tăng ca để có thể cho cô cuộc sống tốt hơn.
Lúc đó khi ở nhà chờ anh, cô bận bù đầu vào dọn dẹp nấu nướng, rảnh rỗi sẽ viết lên đôi ba chương tiểu thuyết để giải tỏa tâm trạng.
Nhìn lấy vết thương ở đùi và bản thân ở hiện tại, một người vô dụng không có mục đích sống. Vật vờ bên cạnh một người đàn ông sẵn sàng để cô sống như một con người nhưng chỉ là thế thân của người hắn ta yêu đến điên dại.
Sợi xích này cô muốn tháo bỏ, muốn chạy đi thật xa nơi đầy rẫy đau khổ này, cô không muốn tiếp tục trở thành một con chó chỉ biết vẫy đuôi chờ chủ.
Đầu mang những ý nghĩ bỏ trốn nhưng khi ra khỏi nơi này cô sẽ đi đâu? Mặc kệ, dù có phải ngủ đầu đường xó chợ cũng không muốn bị coi thường vứt nhốt trong chiếc lồng lộng lẫy rộng lớn.
Cơ hội duy nhất để thông qua vòng an ninh chặt chẽ đó chính là tình trạng nguy cấp, nếu như cô lâm vào trạng thái nguy kịch liệu có được đưa ra khỏi đây không?
Nghĩ là làm, cô liền nhắm vào con dao làm bếp được cất gọn trên giá đỡ ngăn nắp. Đầu bếp vẫn đang hồn nhiên nấu nướng bị cô làm cho giật mình.
Lấy cớ muốn con dao để gọt hoa quả liền được thông qua trót lọt. Lòng đầy cảm xúc lẫn lộn cầm con dao lên phòng chăm chú nhìn mãi không dứt.
Sự đau đớn xuyên qua da thịt khiến cô rợn người, lưỡng lự nhìn lưỡi dao sắc nhọn.
Có nên vì sự tự do mà đánh đổi một lần?
Vết cắt nhỏ giọt tí tách trên sàn ngày một nhiều, máu đỏ loang lổ từ cổ tay chảy xuống sàn nhà đặc sệt.
Thiên Kha Nguyệt nhắm chặt mắt run rẩy không buông con dao nhỏ bé.
" Đau quá...cảm giác tự tử là như vậy sao..? "
Đôi mắt mất dần sức sống nằm gục trên sàn nhà lạnh lẽo, con dao rơi xuống tạo tiếng động vang vọng ra phía bên ngoài.
Quản gia sợ hãi mở cửa bị khóa chặt liên tục gọi tên cô chẳng thấy hồi âm, đôi chân nhanh nhạy chạy đi lấy chìa khóa dự phòng để mở.
Cánh cửa vừa bung ra liền khiến quản gia sợ xanh mặt. Móc chiếc điện thoại báo tin cho Hán Lập Thành với giọng điệu run rẩy. Bàn tay bế cô lên nhanh chóng đưa đến bệnh viện kịp thời.
Còn đang dang dở trong cuộc họp thì tiếng chuông điện thoại reo lên khiên anh cau có. Hán Lập Thành nhấc lên khó chịu.
" Nói nhanh, tôi đang bận. "
" Thiếu gia!!!...Thiên tiểu thư....tiểu..tiểu thư rạch cổ tay ngất đi rồi!! "