Chương 9
Lâm Cẩn Chi phát hiện, gần đây Sở Yến ngoan hơn rất nhiều.
Y thu lại mũi nhọn của chính mình, không hề tàn bạo như ngày xưa nữa, giống như khi còn nhỏ, thật cẩn thận mà nhìn.
Trong lòng Lâm Cẩn Chi càng đau.
Lâm Cẩn Chi biết được sự thật, càng bằng lòng để Sở Yến cứ như những ngày trước đây, mà không phải dùng bộ dạng này đối với hắn ta.
Sở Yến có lẽ đã xem hắn ta là Lăng Vương, chắc hẳn trong khoảng thời gian khó khăn kia, hắn phải cẩn thận như vậy sao?
Hiện giờ Lâm Cẩn Chi chỉ muốn đối xử thật tốt với y, ôn nhu nhìn Sở Yến: "Mở miệng, ta đút ngươi ăn một chút."
Trong mắt Sở Yến hiện lên một tia cảnh giác, giãy giụa nửa ngày nhưng vẫn mở miệng ra.
Lâm Cẩn Chi nhìn y ăn đồ ăn bản thân đút cho thì càng thêm vui vẻ, trong lòng cũng không khỏi trở nên mềm mại.
"Ăn thêm một chút nữa đi."
Hắn cứ như vậy từng ngụm đút cho Sở Yến ăn, trong khoảng thời gian ngắn không khí trở nên ấm áp mà hòa hợp.
"Bệ hạ, Hàn Tranh căm hận ngươi như vậy nguyên do là vì nghĩa huynh của hắn. Ngươi còn nhớ rõ chuyện xảy ra ngày hôm đó không?"
Sở Yến đang ăn thì sắc mặt chợt trở nên trắng bệch.
Thân thể y bỗng nhiên run rẩy lên, giống như thể y sẽ trở nên như thế khi hắn ta đề cập đến chủ đề này.
Lâm Cẩn Chi sợ tới mức vội vàng buông chén xuống, muốn trấn an Sở Yến.
Không ngờ cái bát đặt không đúng chỗ, lúc hoảng loạn trực tiếp rơi thẳng xuống mặt đất.
Cháo bên trong cũng vung vẩy ra ngoài, cử chỉ Sở Yến giống như điên rồ, nhìn trên mặt đất, hô hấp cũng trở nên rối loạn.
Y làm một điều, vô luận Lâm Cẩn Chi nghĩ như thế nào đều không thể đoán trước được chuyện gì.
Sở Yến ngồi xổm xuống, dùng tay cầm lấy cháo bị đổ, giống như là muốn ăn.
Lâm Cẩn Chi sợ y sẽ bị bỏng, vội vàng chụp lấy tay y.
Hai mắt Sở Yến hoàn toàn trống rỗng, thân thể run lên: "Hoàng huynh, ta không phải cố ý làm đổ cháo đâu."
"Bệ hạ?"
"Không thể dùng tay cầm, được...... vậy phải dùng miệng."
Y nằm sấp xuống, làm ra vẻ muốn ăn.
Đôi mắt Lâm Cẩn Chi co rút kịch liệt, vội vàng ôm Sở Yến vào trong ngực: "Không sao, đổ thì cứ để nó đổ, không sao cả."
Lâm Cẩn Chi phát hiện, Sở Yến bị hắn ôm vào trong ngực vẫn run rẫy như cũ. Sở Yến như vậy khiến hắn ta đau lòng vô cùng.
Y rất sợ hãi, lại nỗ lực cười.
Lâm Cẩn Chi tại một khắc này cơ hồ hận Lăng Vương thấu xương, Sở Yến làm thuần thục được như vậy, đây hẳn là cuộc sống hằng ngày của Sở Yến khi y còn nhỏ.
Lăng Vương không đối xử với y như một con người, mà đối xử với y như một con chó.
Vui thì ném cho hai khúc xương, không vui thì tay đấm chân đá.
Lâm Cẩn Chi thở dồn dập đến đau đớn, trong lòng đều muốn giết Lăng Vương.
Nhưng trong lòng hắn lại có một tiếng nói, không lúc nào không nhắc nhở hắn, chính những chuyện hắn ta làm cũng không khác gì Lăng Vương cả.
Lăng Vương làm tổn thương thân thể Sở Yến, còn hắn ta là kẻ làm tổn thương đến trái tim Sở Yến.
Trên người y đã đầy thương tích, không hề còn sức phản kháng được nữa.
Cũng giống như một người để thân thể trần trụi đi trong tuyết rơi dày đặc, cô đơn bất lực, mờ mịt vô cùng.
"Bệ hạ ngoan, ta sẽ đoạt lại hết tất cả cho ngươi, đến lúc đó ta sẽ lại đến chuộc tội."
[ Giá trị hối hận của Lâm Cẩn Chi: Bốn trái tim. ]
[Ước tính sắp hoàn thành, nhưng đành phải áp chế lại. ]
[??? ]
[ Tình địch Hàn Tranh kia ta còn chưa công lược được, sao có thể cứ như vậy mà đi? ]
[ Chủ nhân vừa rồi làm tôi giật cả mình, sao lại đột nhiên lại thành dáng vẻ này? ]
[ Ha ha ha, này gọi là đến hiện trường thì phát huy đó. Nếu không phải bạn nhỏ Tiểu Lâm nhanh tay, ta đã phải ăn đồ vật dưới đất rồi! ]
[ Chủ nhân thật sự muốn ăn sao?! ]
[ Mi cho rằng ta là ai? Ta rất tự hào về sự cống hiến của mình cho nghệ thuật đấy!]
[......] Phật tính gấp ba, thật là có phật tính gấp ba.
Y muốn phá phách thì cứ tùy ý phá phách đi, gió thổi qua đồi núi; y muốn diễn xuất thì cứ mặc kệ y diễn xuất đi, mặt trăng rọi sáng trên dòng sông!
Hoành phi(1): Hí tinh bản tinh (2).
—
Lâm Cẩn Chi bắt đầu âm thầm thuyết phục những đại thần quy phục Hàn Tranh, cho phép bọn họ quay trở lại càng sớm càng tốt, lại âm thầm báo tin cho Tín Vương, chuẩn bị thời khắc giải cứu hoàng đế ra.
Tuy rằng miễn cưỡng cũng được, nhưng Lâm Cẩn Chi không phải rất muốn làm tổn thương đến Hàn Tranh, dù sao hắn cũng là bạn thân của mình.
Cho nên, Lâm Cẩn Chi đành phải sử dùng biện pháp này.
Tất cả những việc này Hàn Tranh đều không biết, ngày tháng trôi qua, Hàn Tranh lại một lần nữa từ trong bóng tối tỉnh dậy.
Khuôn ngực màu mật ong của gã đang thở ra từng ngụm gấp gáp, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc gã.
Hàn Tranh cắn răng, hung hăng nện lên trên giường một cái, võ lực của hắn siêu phàm, một động tác như vậy lại trực tiếp phá vỡ giường.
Hắn hận chính mình, tại sao ở trong mộng cũng mơ thấy dáng vẻ kiều diễm của tên hôn quân mà còn vì y mà động tình.
Nghĩ đến giấc mộng kia, khóe miệng Hàn Tranh trở nên khô khốc, trong mắt lộ ra vẻ ghét cay ghét đắng thật sâu.
Điều này không chỉ là đối với Sở Yến, mà còn là bản thân.
Hàn Tranh mặc lại quần áo sạch sẽ, mượn ánh trăng mở cửa ra ngoài. Những bông hoa lê bên ngoài đã nở rộ toàn bộ, mơ hồ có vài bông đang lụi tàn, đi qua vườn lê cũng có thể dẫn đến những cánh hoa như tuyết kia dính lên cả người.
Hàn Tranh đi tới trong phòng, mượn ánh trăng sáng nhìn Sở Yến bên trong.
Xiềng xích trên chân Sở Yến đã được cởi bỏ, chỉ còn lại xiềng xích trên cổ và tay. Chìa khóa kia ở trên người hắn, không ai có khả năng có thể lấy đi được.
Các thế lực trong cung gã đã dọn dẹp sạch sẽ, chiếm toàn bộ Tiêu Quốc, sau đó sẽ chém tên hôn quân này dưới lưỡi kiếm.
Bọn họ ở biên quan thề sống thề chết bảo hộ Tiêu Quốc, hôn quân này lại ở trong cung hưởng thụ vinh hoa phú quý, thậm chí còn hại chết nghĩa huynh nuôi nấng gã.
Hàn Tranh biết chính mình không thể nhìn được nữa, nhưng mọi thứ trước mắt đều khó có thể làm người ta dời mắt được.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ có một con chim bay vào, đậu trên lan can bên ngoài tẩm điện.
Sở Yến từ trong mộng tỉnh lại, vừa nhìn thấy con chim nhỏ liền sững sờ. Y cẩn thận bước sang một bên, bẻ vụn những miếng bánh hoa quế thơm ngọt, đặt vào lòng bàn tay, như thể muốn cho con chim ăn.
Sở Yến chậm rãi đến gần, tay cầm quá cao, áo tơ lụa cứ như thế mà tuột xuống dưới, lộ ra cánh tay nhỏ bé trắng nõn, thật là như đoạn mềm mại trắng như tuyết.
Ánh mắt tràn đầy mong đợi và ấm áp, con chim bị thức ăn hấp dẫn bay vào lòng bàn tay y mổ mổ.
Ngày thường Sở Yến không thích cười, thế nhưng bây giờ lại chậm rãi nở rộ ra một nụ cười.
Ánh trăng sáng ngoài cửa sổ rọi vào trong, giống như một bức màn mờ ảo. Nụ cười của y thật tốt đẹp, không có nửa điểm sát ý hay thù hận, chỉ có an bình. Hàn Tranh nhìn thấy, tim liền bình bịch nhảy lên.
Khoảng khắc đó, thật sự đẹp đến kinh tâm động phách.
[ Hàn Tranh thế mà không đi vào gặp ta, cũng may, ban ngày ta dệt ký ức cho một con chim, để nó mỗi buổi tối bay đến chơi với ta. ]
[ Chủ nhân...... Dệt ký ức không phải để dùng như vậy! ]
[ Ta chỉ nhét một đoạn ký ức mà ta đã cứu nó ~ hơn nữa hình ảnh này không phải rất đẹp sao? Có nam nhân nào nhìn mà lại không động tâm? ]
[......]
[Dù bây giờ ta là tù nhân, ta cũng muốn mình phải đẹp đẹp đẹp! ]
[ Có phải anh dùng hình ảnh này thật ra là muốn cho Lâm Cẩn Chi xem? Nhưng hôm nay lại trùng hợp đụng phải Hàn Tranh không? ]
[ Hì ~]
Đừng tưởng rằng anh bán manh là có thể lừa gạt cho qua!
Hệ thống cảm thấy lòng mình thật sự đau quá, đúng lúc này, không nghĩ tới Hàn Tranh thật sự đi vào.
Sở Yến hưng phấn, nhưng quyết không thể để Hàn Tranh nhìn ra!
Khi nhìn thấy mặt Hàn Tranh, y lại lần nữa mang lên vài phần lãnh đạm. Con chim nhỏ cũng thuận theo mà bay đi.
Hàn Tranh cầm chìa khóa, trực tiếp mở cửa buồng trong.
Giọng điệu của hắn cực kỳ đáng sợ: "Tại sao, ngươi có thể đối đãi dịu dàng với một con chim nhưng lại tàn nhẫn đối với người như vậy?"
Sở Yến ngẩng đầu nhìn y: "Tàn nhẫn? Vậy thì sao?"
Hàn Tranh thật sự tức giận, giờ phút này muốn giết ngay cái tên hôn quân coi mạng người như cỏ rác này!
Hắn hận bản thân, vì sao còn mơ thấy loại người này, quả thực là ghê tởm!
Hàn Tranh hốc mắt đỏ lên, hai tay nổi lên gân xanh, nhìn cái cổ mảnh mai kia vô luận như thế nào cũng không thể ra tay được.
"Người như bệ hạ, lại cũng có người nhớ mong, Tín Vương đã vào trong cung rất nhiều lần."
"Ngươi muốn nói cái gì?"
Hàn Tranh cười lạnh một tiếng: "Có lẽ bệ hạ cảm thấy mạng người như cỏ rác, những người bệ hạ không quen biết, đều có thể tùy tiện giết hại. Bị ngũ mã phanh thây, đầu tiên là xé đứt tứ chi, cuối cùng là đầu!"
Sở Yến mắt lạnh nhìn hắn tiến lại gần: "...... Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Bệ hạ trong lòng rõ ràng."
Y quả thực hiểu rõ...... Bởi vì mấy năm chịu loại hình phạt này, theo y biết cũng chỉ có một người thôi.
Sở Yến sắc mặt trắng bệch, mỗi khi nhớ tới hình ảnh kia y đều sẽ gặp ác mộng.
Mấy năm sau, vẫn như cũ không tiêu tan.
Thấy y trầm mặc, Hàn Tranh lại ở bên tai y nhẹ giọng thân mật: "Nếu như, Tín Vương điện hạ cũng chịu đựng hình phạt như vậy, bệ hạ sẽ còn nghĩ rằng tính mạng của những con vật đó còn trân quý hơn mạng người hay không?"
Sở Yến thân thể cứng đờ.
Hàn Tranh vừa lòng nhìn dáng vẻ này của y, cuối cùng lại nói thêm một câu: "...... Cao Hoa chưa chết, bệ hạ không phải cũng yêu mạng của y sao? Ta thật muốn tìm hiểu, tại sao bệ hạ lại ôn nhu với một tên hoạn quan như thế."
"Ngươi!"
Hàn Tranh nở nụ cười, mặt mày lạnh lùng cũng nhu hòa hơn một chút.
Cho đến cuối cùng, gã rời khỏi nơi này, bóng người cũng dần dần đi xa.
Tẩm điện lại chỉ còn lại có một mình Sở Yến, ánh trăng đặc biệt trong trẻo nhưng lạnh lùng rọi trên người y, trên mặt Sở Yến tràn đầy bất lực, đến cuối cùng, y thấp giọng tự giễu nói với mình một câu: "Bị nhốt như vậy cũng tốt, thật mệt...... Mệt đến mức muốn nhắm mắt lại vĩnh viễn."
Có lẽ y cho rằng Hàn Tranh đã đi xa, nên mới nói như vậy.
Nhưng Hàn Tranh luyện võ nhiều năm, âm thanh thật nhỏ cũng có thể nghe thấy, hơn nữa hiện tại gã chỉ ở ngoài cửa thôi.
Hàn Tranh đột nhiên liếc mắt nhìn lại Sở Yến trong phòng một cái, phát hiện sắc mặt của y tái nhợt cực kỳ, thân thể hơi hơi run rẩy, trở lại thời điểm bên kia, bước đi cực kỳ khó khăn.
Từng bước một, như thể trên mặt đất là núi đao biển lửa, kim đâm vào chân y vậy.
Y đem bản thân đặt ở một nơi dơ bẩn, không hề chờ mong được sạch sẽ.
Vì vậy, hãm sâu trong này.
Lấy song sắt làm ổ khóa, với nội tâm, không thể ra.
- ------
(1)Hoành phi (Chữ Hán: 橫扉, Tiếng Anh: The horizontal lacquered board, Tiếng Pháp: Le panneau laqué horizontal). HOÀNH PHI có nghĩa là bảng nằm ngang. Trên Hoành Phi thường được khắc 3 hoặc 4 chữ đại tự và được treo cao nhất tại không gian thờ tự và được treo hơi nghiêng về phía trước để người nhìn dễ quan sát, đồng thời tạo nên sự cân đối
(2) Hí tinh bản tinh (戏精本精): Là ngôn ngữ phổ biến trên mạng, miêu tả một người trong lòng và ngoài mặt mâu thuẫn nhau, giống như đang diễn một vở kịch.
?HOÀN CHƯƠNG 9 ?
Y thu lại mũi nhọn của chính mình, không hề tàn bạo như ngày xưa nữa, giống như khi còn nhỏ, thật cẩn thận mà nhìn.
Trong lòng Lâm Cẩn Chi càng đau.
Lâm Cẩn Chi biết được sự thật, càng bằng lòng để Sở Yến cứ như những ngày trước đây, mà không phải dùng bộ dạng này đối với hắn ta.
Sở Yến có lẽ đã xem hắn ta là Lăng Vương, chắc hẳn trong khoảng thời gian khó khăn kia, hắn phải cẩn thận như vậy sao?
Hiện giờ Lâm Cẩn Chi chỉ muốn đối xử thật tốt với y, ôn nhu nhìn Sở Yến: "Mở miệng, ta đút ngươi ăn một chút."
Trong mắt Sở Yến hiện lên một tia cảnh giác, giãy giụa nửa ngày nhưng vẫn mở miệng ra.
Lâm Cẩn Chi nhìn y ăn đồ ăn bản thân đút cho thì càng thêm vui vẻ, trong lòng cũng không khỏi trở nên mềm mại.
"Ăn thêm một chút nữa đi."
Hắn cứ như vậy từng ngụm đút cho Sở Yến ăn, trong khoảng thời gian ngắn không khí trở nên ấm áp mà hòa hợp.
"Bệ hạ, Hàn Tranh căm hận ngươi như vậy nguyên do là vì nghĩa huynh của hắn. Ngươi còn nhớ rõ chuyện xảy ra ngày hôm đó không?"
Sở Yến đang ăn thì sắc mặt chợt trở nên trắng bệch.
Thân thể y bỗng nhiên run rẩy lên, giống như thể y sẽ trở nên như thế khi hắn ta đề cập đến chủ đề này.
Lâm Cẩn Chi sợ tới mức vội vàng buông chén xuống, muốn trấn an Sở Yến.
Không ngờ cái bát đặt không đúng chỗ, lúc hoảng loạn trực tiếp rơi thẳng xuống mặt đất.
Cháo bên trong cũng vung vẩy ra ngoài, cử chỉ Sở Yến giống như điên rồ, nhìn trên mặt đất, hô hấp cũng trở nên rối loạn.
Y làm một điều, vô luận Lâm Cẩn Chi nghĩ như thế nào đều không thể đoán trước được chuyện gì.
Sở Yến ngồi xổm xuống, dùng tay cầm lấy cháo bị đổ, giống như là muốn ăn.
Lâm Cẩn Chi sợ y sẽ bị bỏng, vội vàng chụp lấy tay y.
Hai mắt Sở Yến hoàn toàn trống rỗng, thân thể run lên: "Hoàng huynh, ta không phải cố ý làm đổ cháo đâu."
"Bệ hạ?"
"Không thể dùng tay cầm, được...... vậy phải dùng miệng."
Y nằm sấp xuống, làm ra vẻ muốn ăn.
Đôi mắt Lâm Cẩn Chi co rút kịch liệt, vội vàng ôm Sở Yến vào trong ngực: "Không sao, đổ thì cứ để nó đổ, không sao cả."
Lâm Cẩn Chi phát hiện, Sở Yến bị hắn ôm vào trong ngực vẫn run rẫy như cũ. Sở Yến như vậy khiến hắn ta đau lòng vô cùng.
Y rất sợ hãi, lại nỗ lực cười.
Lâm Cẩn Chi tại một khắc này cơ hồ hận Lăng Vương thấu xương, Sở Yến làm thuần thục được như vậy, đây hẳn là cuộc sống hằng ngày của Sở Yến khi y còn nhỏ.
Lăng Vương không đối xử với y như một con người, mà đối xử với y như một con chó.
Vui thì ném cho hai khúc xương, không vui thì tay đấm chân đá.
Lâm Cẩn Chi thở dồn dập đến đau đớn, trong lòng đều muốn giết Lăng Vương.
Nhưng trong lòng hắn lại có một tiếng nói, không lúc nào không nhắc nhở hắn, chính những chuyện hắn ta làm cũng không khác gì Lăng Vương cả.
Lăng Vương làm tổn thương thân thể Sở Yến, còn hắn ta là kẻ làm tổn thương đến trái tim Sở Yến.
Trên người y đã đầy thương tích, không hề còn sức phản kháng được nữa.
Cũng giống như một người để thân thể trần trụi đi trong tuyết rơi dày đặc, cô đơn bất lực, mờ mịt vô cùng.
"Bệ hạ ngoan, ta sẽ đoạt lại hết tất cả cho ngươi, đến lúc đó ta sẽ lại đến chuộc tội."
[ Giá trị hối hận của Lâm Cẩn Chi: Bốn trái tim. ]
[Ước tính sắp hoàn thành, nhưng đành phải áp chế lại. ]
[??? ]
[ Tình địch Hàn Tranh kia ta còn chưa công lược được, sao có thể cứ như vậy mà đi? ]
[ Chủ nhân vừa rồi làm tôi giật cả mình, sao lại đột nhiên lại thành dáng vẻ này? ]
[ Ha ha ha, này gọi là đến hiện trường thì phát huy đó. Nếu không phải bạn nhỏ Tiểu Lâm nhanh tay, ta đã phải ăn đồ vật dưới đất rồi! ]
[ Chủ nhân thật sự muốn ăn sao?! ]
[ Mi cho rằng ta là ai? Ta rất tự hào về sự cống hiến của mình cho nghệ thuật đấy!]
[......] Phật tính gấp ba, thật là có phật tính gấp ba.
Y muốn phá phách thì cứ tùy ý phá phách đi, gió thổi qua đồi núi; y muốn diễn xuất thì cứ mặc kệ y diễn xuất đi, mặt trăng rọi sáng trên dòng sông!
Hoành phi(1): Hí tinh bản tinh (2).
—
Lâm Cẩn Chi bắt đầu âm thầm thuyết phục những đại thần quy phục Hàn Tranh, cho phép bọn họ quay trở lại càng sớm càng tốt, lại âm thầm báo tin cho Tín Vương, chuẩn bị thời khắc giải cứu hoàng đế ra.
Tuy rằng miễn cưỡng cũng được, nhưng Lâm Cẩn Chi không phải rất muốn làm tổn thương đến Hàn Tranh, dù sao hắn cũng là bạn thân của mình.
Cho nên, Lâm Cẩn Chi đành phải sử dùng biện pháp này.
Tất cả những việc này Hàn Tranh đều không biết, ngày tháng trôi qua, Hàn Tranh lại một lần nữa từ trong bóng tối tỉnh dậy.
Khuôn ngực màu mật ong của gã đang thở ra từng ngụm gấp gáp, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc gã.
Hàn Tranh cắn răng, hung hăng nện lên trên giường một cái, võ lực của hắn siêu phàm, một động tác như vậy lại trực tiếp phá vỡ giường.
Hắn hận chính mình, tại sao ở trong mộng cũng mơ thấy dáng vẻ kiều diễm của tên hôn quân mà còn vì y mà động tình.
Nghĩ đến giấc mộng kia, khóe miệng Hàn Tranh trở nên khô khốc, trong mắt lộ ra vẻ ghét cay ghét đắng thật sâu.
Điều này không chỉ là đối với Sở Yến, mà còn là bản thân.
Hàn Tranh mặc lại quần áo sạch sẽ, mượn ánh trăng mở cửa ra ngoài. Những bông hoa lê bên ngoài đã nở rộ toàn bộ, mơ hồ có vài bông đang lụi tàn, đi qua vườn lê cũng có thể dẫn đến những cánh hoa như tuyết kia dính lên cả người.
Hàn Tranh đi tới trong phòng, mượn ánh trăng sáng nhìn Sở Yến bên trong.
Xiềng xích trên chân Sở Yến đã được cởi bỏ, chỉ còn lại xiềng xích trên cổ và tay. Chìa khóa kia ở trên người hắn, không ai có khả năng có thể lấy đi được.
Các thế lực trong cung gã đã dọn dẹp sạch sẽ, chiếm toàn bộ Tiêu Quốc, sau đó sẽ chém tên hôn quân này dưới lưỡi kiếm.
Bọn họ ở biên quan thề sống thề chết bảo hộ Tiêu Quốc, hôn quân này lại ở trong cung hưởng thụ vinh hoa phú quý, thậm chí còn hại chết nghĩa huynh nuôi nấng gã.
Hàn Tranh biết chính mình không thể nhìn được nữa, nhưng mọi thứ trước mắt đều khó có thể làm người ta dời mắt được.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ có một con chim bay vào, đậu trên lan can bên ngoài tẩm điện.
Sở Yến từ trong mộng tỉnh lại, vừa nhìn thấy con chim nhỏ liền sững sờ. Y cẩn thận bước sang một bên, bẻ vụn những miếng bánh hoa quế thơm ngọt, đặt vào lòng bàn tay, như thể muốn cho con chim ăn.
Sở Yến chậm rãi đến gần, tay cầm quá cao, áo tơ lụa cứ như thế mà tuột xuống dưới, lộ ra cánh tay nhỏ bé trắng nõn, thật là như đoạn mềm mại trắng như tuyết.
Ánh mắt tràn đầy mong đợi và ấm áp, con chim bị thức ăn hấp dẫn bay vào lòng bàn tay y mổ mổ.
Ngày thường Sở Yến không thích cười, thế nhưng bây giờ lại chậm rãi nở rộ ra một nụ cười.
Ánh trăng sáng ngoài cửa sổ rọi vào trong, giống như một bức màn mờ ảo. Nụ cười của y thật tốt đẹp, không có nửa điểm sát ý hay thù hận, chỉ có an bình. Hàn Tranh nhìn thấy, tim liền bình bịch nhảy lên.
Khoảng khắc đó, thật sự đẹp đến kinh tâm động phách.
[ Hàn Tranh thế mà không đi vào gặp ta, cũng may, ban ngày ta dệt ký ức cho một con chim, để nó mỗi buổi tối bay đến chơi với ta. ]
[ Chủ nhân...... Dệt ký ức không phải để dùng như vậy! ]
[ Ta chỉ nhét một đoạn ký ức mà ta đã cứu nó ~ hơn nữa hình ảnh này không phải rất đẹp sao? Có nam nhân nào nhìn mà lại không động tâm? ]
[......]
[Dù bây giờ ta là tù nhân, ta cũng muốn mình phải đẹp đẹp đẹp! ]
[ Có phải anh dùng hình ảnh này thật ra là muốn cho Lâm Cẩn Chi xem? Nhưng hôm nay lại trùng hợp đụng phải Hàn Tranh không? ]
[ Hì ~]
Đừng tưởng rằng anh bán manh là có thể lừa gạt cho qua!
Hệ thống cảm thấy lòng mình thật sự đau quá, đúng lúc này, không nghĩ tới Hàn Tranh thật sự đi vào.
Sở Yến hưng phấn, nhưng quyết không thể để Hàn Tranh nhìn ra!
Khi nhìn thấy mặt Hàn Tranh, y lại lần nữa mang lên vài phần lãnh đạm. Con chim nhỏ cũng thuận theo mà bay đi.
Hàn Tranh cầm chìa khóa, trực tiếp mở cửa buồng trong.
Giọng điệu của hắn cực kỳ đáng sợ: "Tại sao, ngươi có thể đối đãi dịu dàng với một con chim nhưng lại tàn nhẫn đối với người như vậy?"
Sở Yến ngẩng đầu nhìn y: "Tàn nhẫn? Vậy thì sao?"
Hàn Tranh thật sự tức giận, giờ phút này muốn giết ngay cái tên hôn quân coi mạng người như cỏ rác này!
Hắn hận bản thân, vì sao còn mơ thấy loại người này, quả thực là ghê tởm!
Hàn Tranh hốc mắt đỏ lên, hai tay nổi lên gân xanh, nhìn cái cổ mảnh mai kia vô luận như thế nào cũng không thể ra tay được.
"Người như bệ hạ, lại cũng có người nhớ mong, Tín Vương đã vào trong cung rất nhiều lần."
"Ngươi muốn nói cái gì?"
Hàn Tranh cười lạnh một tiếng: "Có lẽ bệ hạ cảm thấy mạng người như cỏ rác, những người bệ hạ không quen biết, đều có thể tùy tiện giết hại. Bị ngũ mã phanh thây, đầu tiên là xé đứt tứ chi, cuối cùng là đầu!"
Sở Yến mắt lạnh nhìn hắn tiến lại gần: "...... Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Bệ hạ trong lòng rõ ràng."
Y quả thực hiểu rõ...... Bởi vì mấy năm chịu loại hình phạt này, theo y biết cũng chỉ có một người thôi.
Sở Yến sắc mặt trắng bệch, mỗi khi nhớ tới hình ảnh kia y đều sẽ gặp ác mộng.
Mấy năm sau, vẫn như cũ không tiêu tan.
Thấy y trầm mặc, Hàn Tranh lại ở bên tai y nhẹ giọng thân mật: "Nếu như, Tín Vương điện hạ cũng chịu đựng hình phạt như vậy, bệ hạ sẽ còn nghĩ rằng tính mạng của những con vật đó còn trân quý hơn mạng người hay không?"
Sở Yến thân thể cứng đờ.
Hàn Tranh vừa lòng nhìn dáng vẻ này của y, cuối cùng lại nói thêm một câu: "...... Cao Hoa chưa chết, bệ hạ không phải cũng yêu mạng của y sao? Ta thật muốn tìm hiểu, tại sao bệ hạ lại ôn nhu với một tên hoạn quan như thế."
"Ngươi!"
Hàn Tranh nở nụ cười, mặt mày lạnh lùng cũng nhu hòa hơn một chút.
Cho đến cuối cùng, gã rời khỏi nơi này, bóng người cũng dần dần đi xa.
Tẩm điện lại chỉ còn lại có một mình Sở Yến, ánh trăng đặc biệt trong trẻo nhưng lạnh lùng rọi trên người y, trên mặt Sở Yến tràn đầy bất lực, đến cuối cùng, y thấp giọng tự giễu nói với mình một câu: "Bị nhốt như vậy cũng tốt, thật mệt...... Mệt đến mức muốn nhắm mắt lại vĩnh viễn."
Có lẽ y cho rằng Hàn Tranh đã đi xa, nên mới nói như vậy.
Nhưng Hàn Tranh luyện võ nhiều năm, âm thanh thật nhỏ cũng có thể nghe thấy, hơn nữa hiện tại gã chỉ ở ngoài cửa thôi.
Hàn Tranh đột nhiên liếc mắt nhìn lại Sở Yến trong phòng một cái, phát hiện sắc mặt của y tái nhợt cực kỳ, thân thể hơi hơi run rẩy, trở lại thời điểm bên kia, bước đi cực kỳ khó khăn.
Từng bước một, như thể trên mặt đất là núi đao biển lửa, kim đâm vào chân y vậy.
Y đem bản thân đặt ở một nơi dơ bẩn, không hề chờ mong được sạch sẽ.
Vì vậy, hãm sâu trong này.
Lấy song sắt làm ổ khóa, với nội tâm, không thể ra.
- ------
(1)Hoành phi (Chữ Hán: 橫扉, Tiếng Anh: The horizontal lacquered board, Tiếng Pháp: Le panneau laqué horizontal). HOÀNH PHI có nghĩa là bảng nằm ngang. Trên Hoành Phi thường được khắc 3 hoặc 4 chữ đại tự và được treo cao nhất tại không gian thờ tự và được treo hơi nghiêng về phía trước để người nhìn dễ quan sát, đồng thời tạo nên sự cân đối
(2) Hí tinh bản tinh (戏精本精): Là ngôn ngữ phổ biến trên mạng, miêu tả một người trong lòng và ngoài mặt mâu thuẫn nhau, giống như đang diễn một vở kịch.
?HOÀN CHƯƠNG 9 ?