Chương 18
Mệt mỏi mấy ngày, thân thể Sở Yến vẫn dưỡng không tốt.
Sở Yến hạ chỉ, lệnh tam công* trợ giúp Tín Vương quản lý triều chính.
*(1) ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: thái sư, thái phó, thái bảo
Trong khoảng thời gian ngắn, trong triều nhấc lên sóng to gió lớn. Ai cũng đều biết đương kim bệ hạ không có con nối dõi, ngay cả hậu cung cũng trống rỗng, lúc trước từng có đại thần lấy cái chết để ép, muốn để Sở Yến tuyển phi. Mà Sở Yến chỉ nhàn nhạt nhìn ông ta một cái: "Vậy thì cứ chết đi."
Một khắc kia, các đại thần đều biết, không ai có thể gây sức ép với quân chủ của bọn họ.
Có điều, Sở Yến hạ chỉ bảo Tín Vương tiếp quản triều chính, hiện giờ bệ hạ như vậy, chẳng lẽ là ám chỉ đế vương đời kế tiếp sẽ được Tín Vương kế thừa sao?
Mọi người phỏng đoán thánh tâm, trong khoảng thời gian ngắn lòng người hoảng sợ.
Sở Yến lại hoàn toàn không để ý tới những cái đó, gần đây bản thân ho ra máu đến kịch liệt, y cũng bừng tỉnh biết thời gian của mình đã không còn nhiều.
Thị vệ đứng bên ngoài, Sở Yến có chút đau đầu tùy ý xoa xoa một cái: "Ngươi, vào đây."
Nghe được Sở Yến phân phó, thị vệ bên ngoài vội vàng cúi đầu: "Bệ hạ có gì phân phó?"
"Ngày ngày hôn mê, thân mình thật sự rất mệt, trẫm muốn đi nơi nào xa một chút."
Thị vệ sửng sốt, nhớ tới lời Lâm Cẩn Chi phân phó, là muốn để Sở Yến nghỉ ngơi thật tốt......
"Sao vậy? Lời trẫm phân phó ngươi bất động thế ư?"
Nghe được bất mãn trong miệng Sở Yến, thị vệ vội vàng quỳ xuống: "Nô tài không dám!"
Sở Yến vừa thấy dáng vẻ hắn ta im như ve sầu mùa đông liền cảm thấy đau đầu, trước đây Sở Yến hy vọng người khác sợ hãi y, như vậy y sẽ không cần nhớ tới mấy chuyện khi còn bé. Mà hiện tại Sở Yến thấy dáng vẻ này của người khác, lại cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo cùng phiền chán.
"Đứng dậy đi, đừng quỳ trên mặt đất."
"......Vâng."
"Đi, truyền ý chỉ trẫm, trẫm muốn đi chùa Hàn Sơn một chuyến."
Ngày giỗ vong mẫu y sắp tới rồi, từ sau khi Sở Yến làm hoàng đế, mỗi năm đều sẽ đi chùa Hàn Sơn cầu phúc cho vong mẫu, hàng năm đều như thế.
Thị vệ cúi đầu, vội vàng đi làm chuyện Sở Yến phân phó.
Sau giờ ngọ, bên ngoài dần dần ấm lên.
Sở Yến ở trong phòng đọc sách, Hàn Tranh bảo cung nhân lui ra, chậm rãi đi tới bên trong.
Khi nhìn thấy Hàn Tranh, sắc mặt Sở Yến đều trở nên tái nhợt: "Ngươi không chết?"
Hàn Tranh không còn thái độ khờ khạo dũng mãnh như trước, khuôn mặt lạnh nhạt tràn đầy điên cuồng: "Thần quả thực không chết, còn phải đa tạ bệ hạ không gϊếŧ."
Sở Yến cười lạnh một tiếng: "Đúng là trẫm không gϊếŧ ngươi, nhưng trẫm nhớ rõ mình đâm vào rất sâu, ngươi không nên khỏe nhanh đến như vậy."
Hàn Tranh to gan lớn mật kéo tay Sở Yến, cầm tay y sờ miệng vết thương của mình, ấn nơi đó từng chút từng chút một.
Cuối cùng...... Máu tươi thấm ra ngoài.
Sắc mặt Sở Yến biến đổi, Hàn Tranh lại tràn đầy nhu tình nhìn y, phảng phất dù một chút cũng không cảm thấy đau vậy: "Vi thần quả thực còn chưa khỏe, chỉ là vì muốn gặp bệ hạ, nhịn đau đến đây."
Cái gì gọi là nhịn đau đến?
Sở Yến giận sôi máu.
Nhưng Hàn Tranh vẫn không chịu buông tay: "Bệ hạ làm thần đau, thần liền đau cho bệ hạ xem, bệ hạ không phải ấn miệng vết thương của thần sao? Chỉ cần hai ngón tay đâm vào một chút là có thể làm thần đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, tại sao không làm như vậy?"
Sở Yến nhìn hắn, đáy mắt Hàn Tranh tràn đầy chấp nhất.
Y hít một hơi, nhìn Hàn Tranh nói: "...... Ngươi điên rồi!"
Hàn Tranh tươi cười giống như là khóc: "Thần chỉ là muốn cho bệ hạ biết, mạng thần nằm ở trong tay bệ hạ, bệ hạ có thể lấy đi bất cứ lúc nào."
Sở Yến nhìn chằm chằm hắn, tựa hồ ở phán đoán mức độ đáng tin bên trong lời nói của hắn.
Mà Hàn Tranh lại rầu rĩ nói một câu: "Bệ hạ không phải đã hứa với vi thần, nếu vi thần có thể chịu được, chuyện trước kia liền xóa bỏ toàn bộ sao?"
Trong lòng Sở Yến chấn động, hắn lại vì loại lý do buồn cười này, cho dù thân thể bị trọng thương cũng muốn chống đỡ để đến đây gặp y sao?
"...... Trẫm đã biết."
Hàn Tranh không khỏi mở to mắt, hô hấp dồn dập: "Bệ hạ là...... là chấp nhận thần sao?"
"Ngươi cũng đã mang tính mạng giao cho trẫm như vậy, nếu còn không chấp nhận ngươi, chẳng lẽ trẫm còn không phải là một tên hôn quân sao?"
Hàn Tranh nở nụ cười, buông ra Sở Yến, hắn mới đầu cố gắng chống đỡ đi vào nơi này, đã là cực hạn.
Sở Yến thấy hắn còn quỳ trên mặt đất, nhẹ giọng nói: "Đứng lên đi."
Hàn Tranh mồ hôi lạnh chảy ròng, khi đứng dậy trước mắt tối sầm, lập tức ngã xuống.
Vừa vặn, Sở Yến ở phía trước hắn không xa, Hàn Tranh liền trực tiếp ngã xuống trong lòng ngực y. Biến cố này trực tiếp khiến Sở Yến có chút ngơ ngác, kỹ thuật diễn cũng chưa đi lên được, mà ở một bên, vừa lúc có tiểu thái giám dẫn theo Lâm Cẩn Chi đi đến.
Sở Yến: "......"
Hệ thống: [......]
[ Nghe ta nói! Nghe ta nói! Lần này thật sự không phải do ta đùa giỡn đâu! ]
[ Ha ha. ]
[Woa, Hàn Tranh trước lúc hôn mê còn muốn giúp ta một phen! Trợ giúp ta đến thế này thật là! ]
[...... Trợ giúp cái gì cơ? ]
[ Cho Lâm Cẩn Chi đội nón xanh đó. ]
Hệ thống bưng kín trái tim nhỏ của chính mình, cảm thấy nơi đó của mình hình như hư rồi, thế mà lại có chút muốn thưởng thức xem tuồng hay kế tiếp.
"Bệ hạ cùng Hàn Tranh...... Là đang làm gì?" Sắc mặt Lâm Cẩn Chi tối tăm cực kỳ.
Lúc này Sở Yến căn bản sẽ không giải thích, thuận nước đẩy thuyền là tốt nhất, như ý nguyện của y: "Như ngươi đã thấy đấy."
Hai người đối chọi gay gắt quá mức, trực tiếp khiến tiểu thái giám dẫn người vào sợ tới mức tè ra quần.
Chân hắn ta run run lên, có chút đứng không thẳng.
Lâm Cẩn Chi cắn chặt hàm răng: "Cút!"
Tiểu thái giám trực tiếp cút ra ngoài, sợ bị vạ lây.
Lâm Cẩn Chi đi đến vị trí của Sở Yến, Sở Yến lại không muốn thấy hắn, trực tiếp quay mặt đi: "Hiện tại trẫm không muốn thấy ngươi."
Lâm Cẩn Chi trong cơn giận dữ, ghen ghét giống như con trùng nhỏ đang gặm cắn trái tim hắn.
Vì sao......
Vì sao đến cuối cùng, lại là Hàn Tranh được Sở Yến tín nhiệm?
Hắn sắp khống chế không được lý trí chính mình, đi về phía Sở Yến càng lúc càng gần: "Tiêu Thần, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho ta?"
Sở Yến không nói gì, mà là bế Hàn Tranh từ trên mặt đất lên: "Ta tha thứ được sao? Vậy ngươi nói ta biết, tha thứ thế nào?"
Trong miệng Lâm Cẩn Chi nếm mùi máu tươi, thấy Sở Yến ôm Hàn Tranh lên trên giường.
"Tại sao Hàn Tranh lại hôn mê?"
"...... Hắn có chút mất sức."
Sở Yến nói ra câu mờ ám, mặt Lâm Cẩn Chi tức khắc tái đi luôn.
Cứ tiếp tục như vậy, Lâm Cẩn Chi cảm thấy mình sẽ hộc máu mất. Cả người hắn đều căng thẳng, hành lễ với Sở Yến một cái, lập tức ra khỏi nơi này.
[ Rốt cuộc cũng đi rồi...... Vừa rồi khi ôm Hàn Tranh, hai tay ta đều run rẩy, trông y như con gà mà nặng gớm.]
[...... Trừ điểm người thiết lập. ]
[ Đừng, đừng, không nặng một chút nào! Không nặng một chút nào hết á! Trẫm anh dũng thần võ, chỉ là một Hàn Tranh mà thôi, tới mười tên ta đều ôm hết luôn! ]
[ Ha ha, anh ngược lại bị ôm thì có.]
[QAQ, ta sẽ không nhây nữa đâu.]
Hệ thống mắng y: [Sợ chưa, tiến bộ đâu hết rồi?]
Sở Yến một bên cãi nhau với hệ thống ở trong lòng, trêu chọc nó, một bên dùng kỹ thuật diễn xuất cực tốt nhìn về phía Hàn Tranh trên giường.
Sở Yến sờ soạng Hàn Tranh trong lòng ngực mình: "Trán nóng thật......"
Rơi vào đường cùng, Sở Yến đành phải bảo thái y đến.
—
Hành trình đến chùa Hàn Sơn bắt đầu khẩn trương chuẩn bị, dẫu sao đế vương đi ra ngoài, cũng không phải là việc nhỏ, mọi thứ đều phải cẩn thận.
Mấy ngày nay Hàn Tranh dưỡng thương ở trong cung, được thái y cẩn thận chăm sóc, tỉ mỉ hầu hạ, tất nhiên nhanh khỏe hơn người bình thường.
Sở Yến thật sự tin Hàn Tranh, dù sao trước đó y đã nói, Hàn Tranh đã giao tính mạng của hắn như vậy, Sở Yến không có cách nào không tin hắn.
Nhưng mà loại mùi vị này, thật sự rất tốt.
—— Y không còn là một người đơn độc nữa rồi.
Trong lúc Hàn Tranh dưỡng thương, lại thường xuyên nhìn thấy Sở Yến cầm một quyển thư, khi thì ngẩng đầu nhìn hắn cười khẽ: "Tiểu cữu cữu."
Ánh sáng mặt trời chiếu trên người y, cặp mắt màu trà kia của Sở Yến càng nhạt, những đốm hạt bụi nhẹ quanh quẩn quanh người khiến Hàn Tranh nhịn không được mê muội.
"Tiểu cữu cữu, nhìn trẫm như vậy làm cái gì?"
"Bệ hạ đừng gọi thần là tiểu cữu cữu nữa."
Sở Yến nhướng mày: "Vậy gọi là gì? Ca ca sao?"
Câu ca ca kia, trực tiếp làm mặt Hàn Tranh đỏ lên, trong lòng nóng bỏng dâng lên vài phần tình ý không nên có.
"Hay, hay cứ gọi thần là tiểu cữu cữu đi."
Sở Yến nở nụ cười, cảm thấy chọc Hàn Tranh như vậy rất vui.
Chỉ cần không thấy Lâm Cẩn Chi...... Tâm bệnh y sẽ không phát tác.
Hành trình chùa Hàn Sơn, quyết định ngày mai.
Hàn Tranh bệnh chưa khỏe, Sở Yến vốn định để hắn ở trong cung dưỡng bệnh. Nhưng Hàn Tranh nề hà quỳ bên cạnh y, luôn thỉnh cầu Sở Yến cho hắn đi theo bên cạnh.
Bản thân cũng nói đến như vậy, Sở Yến cũng chỉ đành trả lời được.
Sắc trời dần dần ảm đạm xuống dưới, chuyện Hàn Tranh trọng thương ngủ lại trong cung cũng lặng yên bị lan truyền ra ngoài.
Có người theo thói quen xuyên tạc thánh ý, cảm thấy bệ hạ coi trọng Hàn Tranh, thích nam tử, trách không được hậu cung to như vậy lại không có một phi tử.
Một người khác lại nói bệ hạ đang lợi dụng tướng quân Trấn Viễn, muốn hắn san bằng thế lực trong triều.
Nhưng mà chuyện bên trong ai cũng không rõ ràng lắm, chỉ có một người ở bên trong hoàng cung là biết được thôi.
Khi Sở Yến ở một mình luôn không ngủ được, Hàn Tranh liền lại đây trước sau như một xướng khúc với y.
"Tiểu cữu cữu, ngươi xướng thực sự rất là kém......"
Trên mặt lạnh nhạt cương quyết Hàn Tranh mang vài phần nhu hòa: "Nhưng mà bệ hạ lại thích nghe."
Sở Yến lên cơn buồn ngủ: "Người thân của trẩm cũng chỉ có ngươi và Tín nhi...... Mà Tín nhi luôn sợ hãi trẫm, trẫm không còn người thân khác......"
Nụ cười trên khóe miệng Hàn Tranh thu lại, nếm tư vị chua xót.
Hắn làm sao không biết, Sở Yến tín nhiệm hắn, là tín nhiệm người thân chứ.
Nếu không phải từ nhỏ hắn được nhận nuôi ở Chương gia, mặc kệ hắn làm cái gì, Sở Yến cũng sẽ không có nửa phần thương tiếc.
Nhìn y ngủ rồi, Hàn Tranh dần dần lui đi ra ngoài.
Bệ hạ dạy hắn một khúc kia 'Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri', đến tột cùng là xướng cùng ai, ai sẽ nghe?
Mặc kệ là ai, cũng không phải là hắn.
Hàn Tranh nhớ tới Lâm Cẩn Chi, trên mặt lộ ra cười khổ.
Mỗi lần hắn xướng, đáy mắt Sở Yến đều sẽ nhiễm một tầng sương.
Ước chừng, là xướng cho hắn nghe.
Dù chưa từng đọc qua văn vẻ nho nhã, nhưng hắn...... Đã hiểu.
?HOÀN CHƯƠNG 18 ?
Sở Yến hạ chỉ, lệnh tam công* trợ giúp Tín Vương quản lý triều chính.
*(1) ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: thái sư, thái phó, thái bảo
Trong khoảng thời gian ngắn, trong triều nhấc lên sóng to gió lớn. Ai cũng đều biết đương kim bệ hạ không có con nối dõi, ngay cả hậu cung cũng trống rỗng, lúc trước từng có đại thần lấy cái chết để ép, muốn để Sở Yến tuyển phi. Mà Sở Yến chỉ nhàn nhạt nhìn ông ta một cái: "Vậy thì cứ chết đi."
Một khắc kia, các đại thần đều biết, không ai có thể gây sức ép với quân chủ của bọn họ.
Có điều, Sở Yến hạ chỉ bảo Tín Vương tiếp quản triều chính, hiện giờ bệ hạ như vậy, chẳng lẽ là ám chỉ đế vương đời kế tiếp sẽ được Tín Vương kế thừa sao?
Mọi người phỏng đoán thánh tâm, trong khoảng thời gian ngắn lòng người hoảng sợ.
Sở Yến lại hoàn toàn không để ý tới những cái đó, gần đây bản thân ho ra máu đến kịch liệt, y cũng bừng tỉnh biết thời gian của mình đã không còn nhiều.
Thị vệ đứng bên ngoài, Sở Yến có chút đau đầu tùy ý xoa xoa một cái: "Ngươi, vào đây."
Nghe được Sở Yến phân phó, thị vệ bên ngoài vội vàng cúi đầu: "Bệ hạ có gì phân phó?"
"Ngày ngày hôn mê, thân mình thật sự rất mệt, trẫm muốn đi nơi nào xa một chút."
Thị vệ sửng sốt, nhớ tới lời Lâm Cẩn Chi phân phó, là muốn để Sở Yến nghỉ ngơi thật tốt......
"Sao vậy? Lời trẫm phân phó ngươi bất động thế ư?"
Nghe được bất mãn trong miệng Sở Yến, thị vệ vội vàng quỳ xuống: "Nô tài không dám!"
Sở Yến vừa thấy dáng vẻ hắn ta im như ve sầu mùa đông liền cảm thấy đau đầu, trước đây Sở Yến hy vọng người khác sợ hãi y, như vậy y sẽ không cần nhớ tới mấy chuyện khi còn bé. Mà hiện tại Sở Yến thấy dáng vẻ này của người khác, lại cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo cùng phiền chán.
"Đứng dậy đi, đừng quỳ trên mặt đất."
"......Vâng."
"Đi, truyền ý chỉ trẫm, trẫm muốn đi chùa Hàn Sơn một chuyến."
Ngày giỗ vong mẫu y sắp tới rồi, từ sau khi Sở Yến làm hoàng đế, mỗi năm đều sẽ đi chùa Hàn Sơn cầu phúc cho vong mẫu, hàng năm đều như thế.
Thị vệ cúi đầu, vội vàng đi làm chuyện Sở Yến phân phó.
Sau giờ ngọ, bên ngoài dần dần ấm lên.
Sở Yến ở trong phòng đọc sách, Hàn Tranh bảo cung nhân lui ra, chậm rãi đi tới bên trong.
Khi nhìn thấy Hàn Tranh, sắc mặt Sở Yến đều trở nên tái nhợt: "Ngươi không chết?"
Hàn Tranh không còn thái độ khờ khạo dũng mãnh như trước, khuôn mặt lạnh nhạt tràn đầy điên cuồng: "Thần quả thực không chết, còn phải đa tạ bệ hạ không gϊếŧ."
Sở Yến cười lạnh một tiếng: "Đúng là trẫm không gϊếŧ ngươi, nhưng trẫm nhớ rõ mình đâm vào rất sâu, ngươi không nên khỏe nhanh đến như vậy."
Hàn Tranh to gan lớn mật kéo tay Sở Yến, cầm tay y sờ miệng vết thương của mình, ấn nơi đó từng chút từng chút một.
Cuối cùng...... Máu tươi thấm ra ngoài.
Sắc mặt Sở Yến biến đổi, Hàn Tranh lại tràn đầy nhu tình nhìn y, phảng phất dù một chút cũng không cảm thấy đau vậy: "Vi thần quả thực còn chưa khỏe, chỉ là vì muốn gặp bệ hạ, nhịn đau đến đây."
Cái gì gọi là nhịn đau đến?
Sở Yến giận sôi máu.
Nhưng Hàn Tranh vẫn không chịu buông tay: "Bệ hạ làm thần đau, thần liền đau cho bệ hạ xem, bệ hạ không phải ấn miệng vết thương của thần sao? Chỉ cần hai ngón tay đâm vào một chút là có thể làm thần đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, tại sao không làm như vậy?"
Sở Yến nhìn hắn, đáy mắt Hàn Tranh tràn đầy chấp nhất.
Y hít một hơi, nhìn Hàn Tranh nói: "...... Ngươi điên rồi!"
Hàn Tranh tươi cười giống như là khóc: "Thần chỉ là muốn cho bệ hạ biết, mạng thần nằm ở trong tay bệ hạ, bệ hạ có thể lấy đi bất cứ lúc nào."
Sở Yến nhìn chằm chằm hắn, tựa hồ ở phán đoán mức độ đáng tin bên trong lời nói của hắn.
Mà Hàn Tranh lại rầu rĩ nói một câu: "Bệ hạ không phải đã hứa với vi thần, nếu vi thần có thể chịu được, chuyện trước kia liền xóa bỏ toàn bộ sao?"
Trong lòng Sở Yến chấn động, hắn lại vì loại lý do buồn cười này, cho dù thân thể bị trọng thương cũng muốn chống đỡ để đến đây gặp y sao?
"...... Trẫm đã biết."
Hàn Tranh không khỏi mở to mắt, hô hấp dồn dập: "Bệ hạ là...... là chấp nhận thần sao?"
"Ngươi cũng đã mang tính mạng giao cho trẫm như vậy, nếu còn không chấp nhận ngươi, chẳng lẽ trẫm còn không phải là một tên hôn quân sao?"
Hàn Tranh nở nụ cười, buông ra Sở Yến, hắn mới đầu cố gắng chống đỡ đi vào nơi này, đã là cực hạn.
Sở Yến thấy hắn còn quỳ trên mặt đất, nhẹ giọng nói: "Đứng lên đi."
Hàn Tranh mồ hôi lạnh chảy ròng, khi đứng dậy trước mắt tối sầm, lập tức ngã xuống.
Vừa vặn, Sở Yến ở phía trước hắn không xa, Hàn Tranh liền trực tiếp ngã xuống trong lòng ngực y. Biến cố này trực tiếp khiến Sở Yến có chút ngơ ngác, kỹ thuật diễn cũng chưa đi lên được, mà ở một bên, vừa lúc có tiểu thái giám dẫn theo Lâm Cẩn Chi đi đến.
Sở Yến: "......"
Hệ thống: [......]
[ Nghe ta nói! Nghe ta nói! Lần này thật sự không phải do ta đùa giỡn đâu! ]
[ Ha ha. ]
[Woa, Hàn Tranh trước lúc hôn mê còn muốn giúp ta một phen! Trợ giúp ta đến thế này thật là! ]
[...... Trợ giúp cái gì cơ? ]
[ Cho Lâm Cẩn Chi đội nón xanh đó. ]
Hệ thống bưng kín trái tim nhỏ của chính mình, cảm thấy nơi đó của mình hình như hư rồi, thế mà lại có chút muốn thưởng thức xem tuồng hay kế tiếp.
"Bệ hạ cùng Hàn Tranh...... Là đang làm gì?" Sắc mặt Lâm Cẩn Chi tối tăm cực kỳ.
Lúc này Sở Yến căn bản sẽ không giải thích, thuận nước đẩy thuyền là tốt nhất, như ý nguyện của y: "Như ngươi đã thấy đấy."
Hai người đối chọi gay gắt quá mức, trực tiếp khiến tiểu thái giám dẫn người vào sợ tới mức tè ra quần.
Chân hắn ta run run lên, có chút đứng không thẳng.
Lâm Cẩn Chi cắn chặt hàm răng: "Cút!"
Tiểu thái giám trực tiếp cút ra ngoài, sợ bị vạ lây.
Lâm Cẩn Chi đi đến vị trí của Sở Yến, Sở Yến lại không muốn thấy hắn, trực tiếp quay mặt đi: "Hiện tại trẫm không muốn thấy ngươi."
Lâm Cẩn Chi trong cơn giận dữ, ghen ghét giống như con trùng nhỏ đang gặm cắn trái tim hắn.
Vì sao......
Vì sao đến cuối cùng, lại là Hàn Tranh được Sở Yến tín nhiệm?
Hắn sắp khống chế không được lý trí chính mình, đi về phía Sở Yến càng lúc càng gần: "Tiêu Thần, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho ta?"
Sở Yến không nói gì, mà là bế Hàn Tranh từ trên mặt đất lên: "Ta tha thứ được sao? Vậy ngươi nói ta biết, tha thứ thế nào?"
Trong miệng Lâm Cẩn Chi nếm mùi máu tươi, thấy Sở Yến ôm Hàn Tranh lên trên giường.
"Tại sao Hàn Tranh lại hôn mê?"
"...... Hắn có chút mất sức."
Sở Yến nói ra câu mờ ám, mặt Lâm Cẩn Chi tức khắc tái đi luôn.
Cứ tiếp tục như vậy, Lâm Cẩn Chi cảm thấy mình sẽ hộc máu mất. Cả người hắn đều căng thẳng, hành lễ với Sở Yến một cái, lập tức ra khỏi nơi này.
[ Rốt cuộc cũng đi rồi...... Vừa rồi khi ôm Hàn Tranh, hai tay ta đều run rẩy, trông y như con gà mà nặng gớm.]
[...... Trừ điểm người thiết lập. ]
[ Đừng, đừng, không nặng một chút nào! Không nặng một chút nào hết á! Trẫm anh dũng thần võ, chỉ là một Hàn Tranh mà thôi, tới mười tên ta đều ôm hết luôn! ]
[ Ha ha, anh ngược lại bị ôm thì có.]
[QAQ, ta sẽ không nhây nữa đâu.]
Hệ thống mắng y: [Sợ chưa, tiến bộ đâu hết rồi?]
Sở Yến một bên cãi nhau với hệ thống ở trong lòng, trêu chọc nó, một bên dùng kỹ thuật diễn xuất cực tốt nhìn về phía Hàn Tranh trên giường.
Sở Yến sờ soạng Hàn Tranh trong lòng ngực mình: "Trán nóng thật......"
Rơi vào đường cùng, Sở Yến đành phải bảo thái y đến.
—
Hành trình đến chùa Hàn Sơn bắt đầu khẩn trương chuẩn bị, dẫu sao đế vương đi ra ngoài, cũng không phải là việc nhỏ, mọi thứ đều phải cẩn thận.
Mấy ngày nay Hàn Tranh dưỡng thương ở trong cung, được thái y cẩn thận chăm sóc, tỉ mỉ hầu hạ, tất nhiên nhanh khỏe hơn người bình thường.
Sở Yến thật sự tin Hàn Tranh, dù sao trước đó y đã nói, Hàn Tranh đã giao tính mạng của hắn như vậy, Sở Yến không có cách nào không tin hắn.
Nhưng mà loại mùi vị này, thật sự rất tốt.
—— Y không còn là một người đơn độc nữa rồi.
Trong lúc Hàn Tranh dưỡng thương, lại thường xuyên nhìn thấy Sở Yến cầm một quyển thư, khi thì ngẩng đầu nhìn hắn cười khẽ: "Tiểu cữu cữu."
Ánh sáng mặt trời chiếu trên người y, cặp mắt màu trà kia của Sở Yến càng nhạt, những đốm hạt bụi nhẹ quanh quẩn quanh người khiến Hàn Tranh nhịn không được mê muội.
"Tiểu cữu cữu, nhìn trẫm như vậy làm cái gì?"
"Bệ hạ đừng gọi thần là tiểu cữu cữu nữa."
Sở Yến nhướng mày: "Vậy gọi là gì? Ca ca sao?"
Câu ca ca kia, trực tiếp làm mặt Hàn Tranh đỏ lên, trong lòng nóng bỏng dâng lên vài phần tình ý không nên có.
"Hay, hay cứ gọi thần là tiểu cữu cữu đi."
Sở Yến nở nụ cười, cảm thấy chọc Hàn Tranh như vậy rất vui.
Chỉ cần không thấy Lâm Cẩn Chi...... Tâm bệnh y sẽ không phát tác.
Hành trình chùa Hàn Sơn, quyết định ngày mai.
Hàn Tranh bệnh chưa khỏe, Sở Yến vốn định để hắn ở trong cung dưỡng bệnh. Nhưng Hàn Tranh nề hà quỳ bên cạnh y, luôn thỉnh cầu Sở Yến cho hắn đi theo bên cạnh.
Bản thân cũng nói đến như vậy, Sở Yến cũng chỉ đành trả lời được.
Sắc trời dần dần ảm đạm xuống dưới, chuyện Hàn Tranh trọng thương ngủ lại trong cung cũng lặng yên bị lan truyền ra ngoài.
Có người theo thói quen xuyên tạc thánh ý, cảm thấy bệ hạ coi trọng Hàn Tranh, thích nam tử, trách không được hậu cung to như vậy lại không có một phi tử.
Một người khác lại nói bệ hạ đang lợi dụng tướng quân Trấn Viễn, muốn hắn san bằng thế lực trong triều.
Nhưng mà chuyện bên trong ai cũng không rõ ràng lắm, chỉ có một người ở bên trong hoàng cung là biết được thôi.
Khi Sở Yến ở một mình luôn không ngủ được, Hàn Tranh liền lại đây trước sau như một xướng khúc với y.
"Tiểu cữu cữu, ngươi xướng thực sự rất là kém......"
Trên mặt lạnh nhạt cương quyết Hàn Tranh mang vài phần nhu hòa: "Nhưng mà bệ hạ lại thích nghe."
Sở Yến lên cơn buồn ngủ: "Người thân của trẩm cũng chỉ có ngươi và Tín nhi...... Mà Tín nhi luôn sợ hãi trẫm, trẫm không còn người thân khác......"
Nụ cười trên khóe miệng Hàn Tranh thu lại, nếm tư vị chua xót.
Hắn làm sao không biết, Sở Yến tín nhiệm hắn, là tín nhiệm người thân chứ.
Nếu không phải từ nhỏ hắn được nhận nuôi ở Chương gia, mặc kệ hắn làm cái gì, Sở Yến cũng sẽ không có nửa phần thương tiếc.
Nhìn y ngủ rồi, Hàn Tranh dần dần lui đi ra ngoài.
Bệ hạ dạy hắn một khúc kia 'Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri', đến tột cùng là xướng cùng ai, ai sẽ nghe?
Mặc kệ là ai, cũng không phải là hắn.
Hàn Tranh nhớ tới Lâm Cẩn Chi, trên mặt lộ ra cười khổ.
Mỗi lần hắn xướng, đáy mắt Sở Yến đều sẽ nhiễm một tầng sương.
Ước chừng, là xướng cho hắn nghe.
Dù chưa từng đọc qua văn vẻ nho nhã, nhưng hắn...... Đã hiểu.
?HOÀN CHƯƠNG 18 ?