Chương 9: Chân thành xin lỗi
Gần đây có một sòng bạc mới mở ở thị trấn bên cạnh, người tới ồ ạt, phần là hiếu kỳ và tò mò, phần thì mang khát vọng giàu to muốn mạo hiểm một lần. Nhưng nào có chuyện gì dễ dàng như vậy.
Trung Lật Tử với Ảnh Tử vừa mới từ sòng bạc đó về tới cửa hàng, thấy Đường Dã đang tiếp khách, cả hai đành phải nín nhịn không báo cáo hành trình thám thính vừa rồi.
Đợi khi cửa hàng không còn khách khứa nào nữa, Trung Lật Tử vội kéo Đường Dã đến sô pha, bộ dạng phấn khích không nhìn nổi.
Hứa Linh chống cằm ngồi ở quầy thu ngân, có hơi chán chường, vừa lúc Đường Dã bảo cô ta pha ba ly cà phê.
“Vâng.” Đáp xong, cô ta liếc liếc Trung Lật Tử đang thì thầm to nhỏ bên tai Đường Dã, cô ta cực kỳ tò mò muốn biết tên quỷ này đang giấu giếm chuyện gì.
Đường Dã đẩy cái đầu to của Trung Lật Tử ra, mất kiên nhẫn quát: ‘Ngồi đàng hoàng cho anh.”
Trung Lật Tử nuốt khan, nhìn xuống, thấy đúng là mình đã chiếm tiện nghi của anh Dã liền nhích ra một chút. Còn không chớp mắt biện minh: “Do em kích thích quá thôi.”
Đường Dã lại chẳng có hứng thú với mấy trò bài bạc, anh nhíu mày lướt qua cả hai, không quên dặn dò, cảnh cáo: “Thử cho biết thì được, chớ dính vào.”
Ảnh Tử gật gù đầu, cậu hoàn toàn đồng ý với lời này của anh Dã, không hiểu sao nhớ tới ánh mắt sáng quắc của Trung Lật Tử khi thắng xúc xắc, định lên tiếng tố cáo thì Trung Lật Tử đã giơ hai tay lên, ngoan ngoãn đảm bảo. “Em chỉ thấy lạ thôi, không đam mê đâu. Toàn là chiêu trò cả.”
Đường Dã cũng không nói nhiều, anh gật đầu, châm thuốc.
Hứa Linh mang ba ly cà phê đặt trên bàn, phát hiện bọn họ im lặng, cô ta không thích tình huống thế này, cứ như cô ta là người ngoài.
Giọng điệu có chút trách cứ nói với Đường Dã: “Sao gặp em thì im ắng rồi, không cho em biết được à.”
Hai bạn trai trẻ không trả lời, im lặng là thượng sách, đối phó với sự tò mò và lắm chuyện của phụ nữ phải do chính anh Dã ra tay mới thành công.
Đường Dã ngậm điếu thuốc trong miệng, ánh mắt dịu xuống liếc cô ta, anh lắc đầu, giọng không rõ: “Nói về sòng bạc mới mở thôi, không có gì quan trọng.”
Nhắc tới sòng bạc, cô ta có vẻ thích thú, không thèm ngó tới công việc của mình nữa, ngồi bên cạnh Đường Dã: “Có phải nơi dễ kiếm ra tiền không ạ?”
Mày người đàn ông cau lại, tay cầm điếu thuốc cho vào gạt tàn.
“Tránh xa mấy nơi đó ra, cũng đừng hiếu kỳ nghĩ tới.” Nhắc nhở xong, Đường Dã nhìn đồng hồ trên cổ tay, không tiếp tục ở lại tám chuyện linh tinh nữa, mang theo ly cà phê về phòng làm việc của mình.
Vài ngày sắp tới trấn Hạnh Phúc tổ chức hội chợ lớn hàng năm. Cố Yến Nam không thích chỗ đông người nhưng đối với những cái gọi là văn hóa của từng vùng, cô đặc biệt muốn tìm hiểu và trải nghiệm.
Hôm qua đoàn làm phim nọ đã chủ động liên lạc với cô, không ngoài dự đoán, bọn họ muốn mua bản quyền “Không phải tôi?” để chuyển thể thành phim.
Bộ truyện này chiếm kha khá thời gian cô mới viết xong, còn là viết trong giai đoạn xảy đến nhiều chuyện không tốt, gần như cô đã mang một phần cảm xúc tiêu cực vào trong nhân vật chính. Nó có tầm quan trọng với Cố Yến Nam, cô lo lắng đoàn làm phim sẽ phá nát nguyên tác, đây là nguyên nhân chính cô không đồng ý ngay.
Cô không phải người thiếu tiền hay cần danh tiếng, cô chỉ viết vì đam mê và sở thích.
Hiện giờ đến cả biên tập Lai cũng đứng ra thuyết phục hết lần này đến lần khác, chị ấy cho cô biết đạo diễn và biên kịch đoàn làm phim này rất có tiếng, những tác phẩm trước đều đảm bảo chất lượng. Bảo cô yên tâm, sẽ không phá nát nguyên tác gốc, còn đưa ra đề nghị cô có thể về thành phố cùng đạo diễn, biên kịch casting diễn viên và kiêm biên kịch.
Cố Yến Nam không từ chối ngay, cô nói với biên tập Lai để cô suy nghĩ, dù sao cô còn đang ở trấn Hạnh Phúc.
Biên tập Lai lại nói thêm: “Trước là mua bản quyền, còn khi nào bắt đầu casting thì chị chưa nắm được tin tức, chắc không gấp đâu.”
Cô đáp “được”: “Mai sẽ cho chị câu trả lời.”
Biên tập Lai cười vui vẻ, còn xoa dịu: “Em cứ từ từ nghĩ, đừng vội.”
“Ờ.”
Đứng ra cùng bọn họ casting diễn viên tức là phải lộ mặt, lại thêm một nguyên nhân khiến cô phải do dự.
Chuông cửa có người nhấn, Cố Yến Nam thắc mắc, đi tới nhìn qua ô mắt mèo, là nhân viên giao hàng, cô nhớ mình không đặt hàng gì mà.
Nơi này an toàn, Cố Yến Nam không lo lắng, mở cửa, đúng là có người gửi đồ cho cô.
Nhận túi hàng nho nhỏ, trở lại sô pha ngồi xuống, bên ngoài hộp nhỏ chỉ ghi tên người nhận là cô.
Một lúc sau, hai mắt cô tràn đầy ý cười nhìn chiếc bật lửa in hình hổ bạc trên thân, Cố Yến Nam bật cười thành tiếng, không ngờ người đàn ông kia còn để ý tới chiếc vòng đeo chân của cô.
Ý anh là gì đây? Muốn chơi trò mèo vờn chuột đấy à.
Xong lại phát hiện tấm thiệp lót bên dưới.
Nét chữ cứng cáp, có chút thô, nhưng hợp với khí chất của ai đó.
Vài chữ đơn giản cũng là lời anh muốn truyền đạt tới cô.
[Chân thành xin lỗi.] Ký tên Đường Dã.
Ngón tay chà sát cánh môi dưới của mình, cô thích thú ngắm đi ngắm lại tấm thiệp rồi đến chiếc bật lửa màu hồng. Sao anh lại cho rằng cô thích màu hồng? Đã màu hồng còn lựa cái in hổ bạc?
Trông cô trong ngoài bất nhất thế à…
Một chiếc bật lửa, một tấm thiệp với nét chữ riêng biệt lại dỗ được Cố Yến Nam.
Coi như cô đây dễ tính vậy.
Nhịp ngón tay vào thân chiếc bật lửa vài cái, Cố Yến Nam quyết định cầm điện thoại, mở khung chat đã bỏ trống một thời gian.
Tin nhắn trước đó vẫn là dấu ba chấm vô tình mà khô khan của anh.
Cô vui vẻ gõ một chữ duy nhất, gửi qua: [Hòa.]
Hôm sau Cố Yến Nam đồng ý bán bản quyền “Không phải tôi?” cho đoàn làm phim.
Biên tập Lai mới sớm đã nghe tin vui, không ngừng nâng cô lên tận mây.
Trung Lật Tử với Ảnh Tử vừa mới từ sòng bạc đó về tới cửa hàng, thấy Đường Dã đang tiếp khách, cả hai đành phải nín nhịn không báo cáo hành trình thám thính vừa rồi.
Đợi khi cửa hàng không còn khách khứa nào nữa, Trung Lật Tử vội kéo Đường Dã đến sô pha, bộ dạng phấn khích không nhìn nổi.
Hứa Linh chống cằm ngồi ở quầy thu ngân, có hơi chán chường, vừa lúc Đường Dã bảo cô ta pha ba ly cà phê.
“Vâng.” Đáp xong, cô ta liếc liếc Trung Lật Tử đang thì thầm to nhỏ bên tai Đường Dã, cô ta cực kỳ tò mò muốn biết tên quỷ này đang giấu giếm chuyện gì.
Đường Dã đẩy cái đầu to của Trung Lật Tử ra, mất kiên nhẫn quát: ‘Ngồi đàng hoàng cho anh.”
Trung Lật Tử nuốt khan, nhìn xuống, thấy đúng là mình đã chiếm tiện nghi của anh Dã liền nhích ra một chút. Còn không chớp mắt biện minh: “Do em kích thích quá thôi.”
Đường Dã lại chẳng có hứng thú với mấy trò bài bạc, anh nhíu mày lướt qua cả hai, không quên dặn dò, cảnh cáo: “Thử cho biết thì được, chớ dính vào.”
Ảnh Tử gật gù đầu, cậu hoàn toàn đồng ý với lời này của anh Dã, không hiểu sao nhớ tới ánh mắt sáng quắc của Trung Lật Tử khi thắng xúc xắc, định lên tiếng tố cáo thì Trung Lật Tử đã giơ hai tay lên, ngoan ngoãn đảm bảo. “Em chỉ thấy lạ thôi, không đam mê đâu. Toàn là chiêu trò cả.”
Đường Dã cũng không nói nhiều, anh gật đầu, châm thuốc.
Hứa Linh mang ba ly cà phê đặt trên bàn, phát hiện bọn họ im lặng, cô ta không thích tình huống thế này, cứ như cô ta là người ngoài.
Giọng điệu có chút trách cứ nói với Đường Dã: “Sao gặp em thì im ắng rồi, không cho em biết được à.”
Hai bạn trai trẻ không trả lời, im lặng là thượng sách, đối phó với sự tò mò và lắm chuyện của phụ nữ phải do chính anh Dã ra tay mới thành công.
Đường Dã ngậm điếu thuốc trong miệng, ánh mắt dịu xuống liếc cô ta, anh lắc đầu, giọng không rõ: “Nói về sòng bạc mới mở thôi, không có gì quan trọng.”
Nhắc tới sòng bạc, cô ta có vẻ thích thú, không thèm ngó tới công việc của mình nữa, ngồi bên cạnh Đường Dã: “Có phải nơi dễ kiếm ra tiền không ạ?”
Mày người đàn ông cau lại, tay cầm điếu thuốc cho vào gạt tàn.
“Tránh xa mấy nơi đó ra, cũng đừng hiếu kỳ nghĩ tới.” Nhắc nhở xong, Đường Dã nhìn đồng hồ trên cổ tay, không tiếp tục ở lại tám chuyện linh tinh nữa, mang theo ly cà phê về phòng làm việc của mình.
Vài ngày sắp tới trấn Hạnh Phúc tổ chức hội chợ lớn hàng năm. Cố Yến Nam không thích chỗ đông người nhưng đối với những cái gọi là văn hóa của từng vùng, cô đặc biệt muốn tìm hiểu và trải nghiệm.
Hôm qua đoàn làm phim nọ đã chủ động liên lạc với cô, không ngoài dự đoán, bọn họ muốn mua bản quyền “Không phải tôi?” để chuyển thể thành phim.
Bộ truyện này chiếm kha khá thời gian cô mới viết xong, còn là viết trong giai đoạn xảy đến nhiều chuyện không tốt, gần như cô đã mang một phần cảm xúc tiêu cực vào trong nhân vật chính. Nó có tầm quan trọng với Cố Yến Nam, cô lo lắng đoàn làm phim sẽ phá nát nguyên tác, đây là nguyên nhân chính cô không đồng ý ngay.
Cô không phải người thiếu tiền hay cần danh tiếng, cô chỉ viết vì đam mê và sở thích.
Hiện giờ đến cả biên tập Lai cũng đứng ra thuyết phục hết lần này đến lần khác, chị ấy cho cô biết đạo diễn và biên kịch đoàn làm phim này rất có tiếng, những tác phẩm trước đều đảm bảo chất lượng. Bảo cô yên tâm, sẽ không phá nát nguyên tác gốc, còn đưa ra đề nghị cô có thể về thành phố cùng đạo diễn, biên kịch casting diễn viên và kiêm biên kịch.
Cố Yến Nam không từ chối ngay, cô nói với biên tập Lai để cô suy nghĩ, dù sao cô còn đang ở trấn Hạnh Phúc.
Biên tập Lai lại nói thêm: “Trước là mua bản quyền, còn khi nào bắt đầu casting thì chị chưa nắm được tin tức, chắc không gấp đâu.”
Cô đáp “được”: “Mai sẽ cho chị câu trả lời.”
Biên tập Lai cười vui vẻ, còn xoa dịu: “Em cứ từ từ nghĩ, đừng vội.”
“Ờ.”
Đứng ra cùng bọn họ casting diễn viên tức là phải lộ mặt, lại thêm một nguyên nhân khiến cô phải do dự.
Chuông cửa có người nhấn, Cố Yến Nam thắc mắc, đi tới nhìn qua ô mắt mèo, là nhân viên giao hàng, cô nhớ mình không đặt hàng gì mà.
Nơi này an toàn, Cố Yến Nam không lo lắng, mở cửa, đúng là có người gửi đồ cho cô.
Nhận túi hàng nho nhỏ, trở lại sô pha ngồi xuống, bên ngoài hộp nhỏ chỉ ghi tên người nhận là cô.
Một lúc sau, hai mắt cô tràn đầy ý cười nhìn chiếc bật lửa in hình hổ bạc trên thân, Cố Yến Nam bật cười thành tiếng, không ngờ người đàn ông kia còn để ý tới chiếc vòng đeo chân của cô.
Ý anh là gì đây? Muốn chơi trò mèo vờn chuột đấy à.
Xong lại phát hiện tấm thiệp lót bên dưới.
Nét chữ cứng cáp, có chút thô, nhưng hợp với khí chất của ai đó.
Vài chữ đơn giản cũng là lời anh muốn truyền đạt tới cô.
[Chân thành xin lỗi.] Ký tên Đường Dã.
Ngón tay chà sát cánh môi dưới của mình, cô thích thú ngắm đi ngắm lại tấm thiệp rồi đến chiếc bật lửa màu hồng. Sao anh lại cho rằng cô thích màu hồng? Đã màu hồng còn lựa cái in hổ bạc?
Trông cô trong ngoài bất nhất thế à…
Một chiếc bật lửa, một tấm thiệp với nét chữ riêng biệt lại dỗ được Cố Yến Nam.
Coi như cô đây dễ tính vậy.
Nhịp ngón tay vào thân chiếc bật lửa vài cái, Cố Yến Nam quyết định cầm điện thoại, mở khung chat đã bỏ trống một thời gian.
Tin nhắn trước đó vẫn là dấu ba chấm vô tình mà khô khan của anh.
Cô vui vẻ gõ một chữ duy nhất, gửi qua: [Hòa.]
Hôm sau Cố Yến Nam đồng ý bán bản quyền “Không phải tôi?” cho đoàn làm phim.
Biên tập Lai mới sớm đã nghe tin vui, không ngừng nâng cô lên tận mây.