Chương 35: Cá cược
Hắn ta không ngờ cô gái này còn dám cùng hắn đấu bài bạc, rồi chợt hắn ta nghĩ tới cái gì đó bật cười thành tiếng. Xong, hắn thu lại nụ cười, gật đầu sảng khoái: “Được.” Nếu đứa con gái này đã ngu xuẩn chui đầu vào rọ thì đừng trách hắn không khách khí, để xem ông đây chơi chết cô như thế nào. Lại vuốt vuốt cằm dùng ánh mắt *** **** đánh giá thân thể Cố Yến Nam, càng nhìn càng thấy cô quyến rũ, đặc biệt là khuôn mặt hững hờ kia, sao lúc nãy không chú ý đến chứ. Máu trong người hắn bỗng dưng sôi trào, hắn chỉ muốn ngay lập tức đè cô xuống giường điên cuồng chiếm hữu. Yết hầu hắn không tự chủ mà lăn hai vòng.
Tạ Hoằng Nghị trừng mắt cảnh cáo hắn ta: “Mày thu lại cái ánh mắt xấu xí đó cho tao.”
Cố Yến Nam ngược lại chẳng thèm để hắn ta vào mắt, cô khinh.
“Tới đi.” Cô lên tiếng thúc giục.
Hứa Mân nhìn cô thật chăm chú, cô ta cũng không ngăn cản được. Sai bảo vệ trở lại làm công việc chính, chuyện trong này cô ta sẽ trông chừng.
Đám người trong sòng bạc cũng bị chuyện cá cược này kích thích, ai nấy tập trung xung quanh bàn chơi xúc xắc.
Quy định đơn giản, thắng ba ván trên năm là được. Không cho cò kèo hay mặc cả.
Cố Yến Nam đỡ cô gái đã nín khóc đứng dậy, ghé gần hỏi: “Cô là vợ hắn?”
Cô gái lắc lắc đầu, yếu ớt nhỏ giọng: “Là bạn gái.” Đến thân phận chân chính cũng không có, còn chưa về làm vợ đã bị hắn hành hạ thế này, nếu gả đi rồi chắc chắn cuộc đời của cô gái coi như chấm hết.
“Sao không chia tay?”
Cô gái đỏ mắt cắn mạnh môi, nghẹn uất đáp: “Hắn không chịu, uy hiếp tôi bằng video cảnh chúng tôi làm tình.”
Rác rưởi còn tốt hơn tên khốn đó, Cố Yến Nam thầm nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa, cô không hỏi nữa, đỡ cô ấy ngồi xuống một cái ghế trống. Trước khi rời đi, cô nhẹ giọng: “Tôi sẽ giúp cô thoát khỏi hắn.”
Cô gái đó kinh ngạc trợn mắt lên nhìn nhưng Cố Yến Nam bỏ lại câu đó rồi không nán lại nữa.
Đứng trước bàn xúc xắc, Cố Yến Nam híp mắt liếc qua hộp đựng xúc xắc, cô yêu cầu: “Đổi bộ mới chưa sử dụng bao giờ đi.”
Hứa Mân đồng ý.
Tên rác rưởi cũng không có ý kiến, chỉ là ánh mắt hắn đã thâm trầm hơn.
Tạ Hoằng Nghị đứng bên cạnh cô, thật sự lo đến tim đập nhanh liên hồi, lại không thể ngăn cản được cô nhóc, anh biết cô rất bướng bỉnh, lại còn mắc bệnh tâm lý phản xạ hội mức độ nhẹ. Cô nào biết sợ.
“Nam Nam, em thấy ổn không? Lỡ như thua…”
“Sẽ không.” Cô trả lời chắc chắn, ngồi xuống ghế gỗ, tay kẹp điếu thuốc đưa lên môi, trước nhiều ánh mắt cô không hề quan tâm, châm lửa đốt.
Mẹ nó, người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp này sao lại… sao lại hấp dẫn thế cơ chứ, đến cả động tác bắt chéo chân hút thuốc lá cũng ngầu nữa. Đàn ông nhìn mà ngứa tay ngứa chân, tim gan phèo phổi cũng bắt đầu lộn xộn.
Rất nhanh bộ xúc xắc mới căng đã được mang ra, Cố Yến Nam kiểm tra trực tiếp, không có vấn đề gì, cô gật đầu.
Ngồi trở lại ghé, nhàn nhã, tự nhiên duỗi tay xả mái tóc được buộc cao xuống, làn tóc dài đen óng xõa trên vai che khuất đi vành tai mềm mại, nhỏ nhắn.
Không ai biết rằng cô xõa tóc đều có nguyên do.
Trận đầu tiên bắt đầu.
Nhà cái xoay chuyển hộp đựng ba xúc xắc nhanh như chớp, không cách nào nhìn rõ được trật tự trong chuyển động. Đến khi một tiếng cộp mạnh mẽ dứt khoát vang lên, mọi người đều nín thở chờ hai người chơi đưa ra kết quả.
Hắn ta cười khẩy, vuốt cằm nhìn Cố Yến Nam: “Nhường cô em trước.”
Cố Yến Nam không ngó nghiêng lung tung, cô chỉ một mực dáng ánh mắt vào hộp xúc xắc lúc này đã an vị trên bàn, bạc môi hồng hào, căng mọng cong lên: “Tài.”
Câu trả lời của cô khiến hắn ta cười cợt một tiếng, đúng là một con nhóc chưa trải sự đời. Đòi thắng hắn? Mơ đi.
Hắn nghênh mặt lên cao giọng: “Xỉu.”
Ván đầu Cố Yến Nam thua.
Tạ Hoằng Nghị cảm thấy tim của anh sắp không xong rồi, Đường Dã sao còn chưa tới, khi nãy anh đã giả bộ mượn điện thoại của Cố Yến Nam rồi báo cho bên Đường Dã biết rồi. Dù anh ghen tị với người đàn ông kia nhưng liên quan đến an toàn của Cố Yến Nam, ghen tị gì đó chẳng là gì.
Trận thứ hai, vẫn là đối thủ thắng. Tạ Hoằng Nghị không bình tĩnh được nữa, anh đứng ngồi không yên, lén cách xa Cố Yến Nam gọi cho Đường Dã nhưng người nọ không bắt máy. Một người ôn hòa, lịch thiệp như anh trong trường hợp này cũng không khống chế được mà chửi thề một câu.
Trận thứ ba, Cố Yến Nam thôi dựa lưng vào ghế, ai cũng phát hiện từ nãy giờ cô đều mang tâm thế thong dong như người đi trên mây, không hề bị áp lực đè nặng, mà lúc này có vẻ như cô đã bắt đầu biết sợ, chẳng qua biểu cảm trên khuôn mặt cô vẫn như vậy.
Lần này cô thắng. Không một ai phát hiện vành tai linh hoạt giấu sau lọn tóc đen luôn nhúc nhích có quy luật mỗi khi nhà cái lắc xúc xắc.
Trận thứ tư, Cố Yến Nam tiếp tục thắng.
Tên đàn ông rác rưởi thở nặng nề, hắn không còn cười kiêu căng như lúc đầu nữa. Sắc mặt trông rất nghiêm trọng.
Trận cuối cùng, đây là ván quyết định ai thắng ai thua.
Nhà cái dùng thời gian xoay xúc xắc lâu hơn những ván trước, Cố Yến Nam đặt hai tay trên bàn, cô nhắm mắt tập trung nghe âm thanh chuyển động hỗn loạn, mức độ đã được nhà cái nâng lên rất nhiều lần. Có vẻ như còn chưa muốn dừng lại.
Không rõ là qua một phút, hai phút hay ba phút tiếng xúc xắc va chạm cũng dừng lại.
Cố Yến Nam mở mắt, cô lần đầu tiên nhìn nhà cái trán đổ từng giọt mồ hôi. Anh ta không kịp phản ứng với sự quan sát đột ngột của cô gái, hơi lúng túng chuyển dời tầm mắt.
Cô nhàn nhạt nhếch miệng, đợi hắn ta đưa ra đáp án trước.
Tạ Hoằng Nghị trừng mắt cảnh cáo hắn ta: “Mày thu lại cái ánh mắt xấu xí đó cho tao.”
Cố Yến Nam ngược lại chẳng thèm để hắn ta vào mắt, cô khinh.
“Tới đi.” Cô lên tiếng thúc giục.
Hứa Mân nhìn cô thật chăm chú, cô ta cũng không ngăn cản được. Sai bảo vệ trở lại làm công việc chính, chuyện trong này cô ta sẽ trông chừng.
Đám người trong sòng bạc cũng bị chuyện cá cược này kích thích, ai nấy tập trung xung quanh bàn chơi xúc xắc.
Quy định đơn giản, thắng ba ván trên năm là được. Không cho cò kèo hay mặc cả.
Cố Yến Nam đỡ cô gái đã nín khóc đứng dậy, ghé gần hỏi: “Cô là vợ hắn?”
Cô gái lắc lắc đầu, yếu ớt nhỏ giọng: “Là bạn gái.” Đến thân phận chân chính cũng không có, còn chưa về làm vợ đã bị hắn hành hạ thế này, nếu gả đi rồi chắc chắn cuộc đời của cô gái coi như chấm hết.
“Sao không chia tay?”
Cô gái đỏ mắt cắn mạnh môi, nghẹn uất đáp: “Hắn không chịu, uy hiếp tôi bằng video cảnh chúng tôi làm tình.”
Rác rưởi còn tốt hơn tên khốn đó, Cố Yến Nam thầm nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa, cô không hỏi nữa, đỡ cô ấy ngồi xuống một cái ghế trống. Trước khi rời đi, cô nhẹ giọng: “Tôi sẽ giúp cô thoát khỏi hắn.”
Cô gái đó kinh ngạc trợn mắt lên nhìn nhưng Cố Yến Nam bỏ lại câu đó rồi không nán lại nữa.
Đứng trước bàn xúc xắc, Cố Yến Nam híp mắt liếc qua hộp đựng xúc xắc, cô yêu cầu: “Đổi bộ mới chưa sử dụng bao giờ đi.”
Hứa Mân đồng ý.
Tên rác rưởi cũng không có ý kiến, chỉ là ánh mắt hắn đã thâm trầm hơn.
Tạ Hoằng Nghị đứng bên cạnh cô, thật sự lo đến tim đập nhanh liên hồi, lại không thể ngăn cản được cô nhóc, anh biết cô rất bướng bỉnh, lại còn mắc bệnh tâm lý phản xạ hội mức độ nhẹ. Cô nào biết sợ.
“Nam Nam, em thấy ổn không? Lỡ như thua…”
“Sẽ không.” Cô trả lời chắc chắn, ngồi xuống ghế gỗ, tay kẹp điếu thuốc đưa lên môi, trước nhiều ánh mắt cô không hề quan tâm, châm lửa đốt.
Mẹ nó, người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp này sao lại… sao lại hấp dẫn thế cơ chứ, đến cả động tác bắt chéo chân hút thuốc lá cũng ngầu nữa. Đàn ông nhìn mà ngứa tay ngứa chân, tim gan phèo phổi cũng bắt đầu lộn xộn.
Rất nhanh bộ xúc xắc mới căng đã được mang ra, Cố Yến Nam kiểm tra trực tiếp, không có vấn đề gì, cô gật đầu.
Ngồi trở lại ghé, nhàn nhã, tự nhiên duỗi tay xả mái tóc được buộc cao xuống, làn tóc dài đen óng xõa trên vai che khuất đi vành tai mềm mại, nhỏ nhắn.
Không ai biết rằng cô xõa tóc đều có nguyên do.
Trận đầu tiên bắt đầu.
Nhà cái xoay chuyển hộp đựng ba xúc xắc nhanh như chớp, không cách nào nhìn rõ được trật tự trong chuyển động. Đến khi một tiếng cộp mạnh mẽ dứt khoát vang lên, mọi người đều nín thở chờ hai người chơi đưa ra kết quả.
Hắn ta cười khẩy, vuốt cằm nhìn Cố Yến Nam: “Nhường cô em trước.”
Cố Yến Nam không ngó nghiêng lung tung, cô chỉ một mực dáng ánh mắt vào hộp xúc xắc lúc này đã an vị trên bàn, bạc môi hồng hào, căng mọng cong lên: “Tài.”
Câu trả lời của cô khiến hắn ta cười cợt một tiếng, đúng là một con nhóc chưa trải sự đời. Đòi thắng hắn? Mơ đi.
Hắn nghênh mặt lên cao giọng: “Xỉu.”
Ván đầu Cố Yến Nam thua.
Tạ Hoằng Nghị cảm thấy tim của anh sắp không xong rồi, Đường Dã sao còn chưa tới, khi nãy anh đã giả bộ mượn điện thoại của Cố Yến Nam rồi báo cho bên Đường Dã biết rồi. Dù anh ghen tị với người đàn ông kia nhưng liên quan đến an toàn của Cố Yến Nam, ghen tị gì đó chẳng là gì.
Trận thứ hai, vẫn là đối thủ thắng. Tạ Hoằng Nghị không bình tĩnh được nữa, anh đứng ngồi không yên, lén cách xa Cố Yến Nam gọi cho Đường Dã nhưng người nọ không bắt máy. Một người ôn hòa, lịch thiệp như anh trong trường hợp này cũng không khống chế được mà chửi thề một câu.
Trận thứ ba, Cố Yến Nam thôi dựa lưng vào ghế, ai cũng phát hiện từ nãy giờ cô đều mang tâm thế thong dong như người đi trên mây, không hề bị áp lực đè nặng, mà lúc này có vẻ như cô đã bắt đầu biết sợ, chẳng qua biểu cảm trên khuôn mặt cô vẫn như vậy.
Lần này cô thắng. Không một ai phát hiện vành tai linh hoạt giấu sau lọn tóc đen luôn nhúc nhích có quy luật mỗi khi nhà cái lắc xúc xắc.
Trận thứ tư, Cố Yến Nam tiếp tục thắng.
Tên đàn ông rác rưởi thở nặng nề, hắn không còn cười kiêu căng như lúc đầu nữa. Sắc mặt trông rất nghiêm trọng.
Trận cuối cùng, đây là ván quyết định ai thắng ai thua.
Nhà cái dùng thời gian xoay xúc xắc lâu hơn những ván trước, Cố Yến Nam đặt hai tay trên bàn, cô nhắm mắt tập trung nghe âm thanh chuyển động hỗn loạn, mức độ đã được nhà cái nâng lên rất nhiều lần. Có vẻ như còn chưa muốn dừng lại.
Không rõ là qua một phút, hai phút hay ba phút tiếng xúc xắc va chạm cũng dừng lại.
Cố Yến Nam mở mắt, cô lần đầu tiên nhìn nhà cái trán đổ từng giọt mồ hôi. Anh ta không kịp phản ứng với sự quan sát đột ngột của cô gái, hơi lúng túng chuyển dời tầm mắt.
Cô nhàn nhạt nhếch miệng, đợi hắn ta đưa ra đáp án trước.