Chương 3: Bị người đẹp lừa
Đứng trước cửa sổ nhìn ngoài trời đang mưa rả rích, hôm nay cô không tính rời khỏi nhà nghỉ, với thời tiết xấu thế này tốt nhất nên làm ổ trên giường viết truyện.
Công việc tay trái từ hồi sinh viên đến giờ không sai đó là viết tiểu thuyết. Đa phần tiểu thuyết của cô chuyên về thể loại trinh thám tình cảm và kinh dị. Theo đuổi nghề này đến hôm nay đã được bốn năm, thu về một lượng fan cứng, danh tiếng trong ngành không nhỏ, hai trong số sáu bộ đã được mua và chuyển thể thành phim. Một bộ đã ra rạp vào năm ngoái, thời gian đó “Người đàn bà chạy trốn” phủ sóng khắp mạng xã hội và rạp phim. Thành công từ tiểu thuyết gốc cho đến phim điện ảnh, chính vào sự thành công của “Người đàn bà trốn chạy” đã đưa cô lên một tầm cao mới.
Bộ tiếp theo vừa đóng máy khoảng một tháng trước, đạo diễn và biên kịch không thay đổi tên gốc, vẫn giữ nguyên “Dấu chân kẻ phản bội” cho phim. Cô biết họ tôn trọng mình, và cô hưởng thụ điều đó.
Hiện tại cô đang viết dở một tiểu thuyết trinh thám, kinh dị thứ bảy, tựa “Không phải tôi?”, xoay quanh hai người đàn ông gặp gỡ và làm bạn tốt từ bé đến khi trưởng thành. Một người sinh ra ở vạch xuất phát, một kẻ lại là cóc ghẻ xấu xí mà ai cũng cô lập và xa lánh. Chính sự chênh lệch này đã gieo hạt mầm ghen tị, vô nhân tính vào cóc ghẻ xấu xí. Một loạt các án mạng liên tục xảy ra, mà nghi phạm đều chỉ về hướng một người đàn ông trông vẻ ngoài lịch thiệp và được biết đến với trái tim thiện lương.
Đến cùng khi toàn bộ tội ác bày ra ánh sáng, cóc ghẻ xấu xí là kẻ đã đứng sau lên kịch bản, mà hắn vẫn không hối hận, nhưng trước khi bị tử hình, trước khi cái chết đến, hình ảnh hắn nhớ đến lại là ký ức vui đùa của cả hai khi còn bé.
Đã đi được hai phần ba cốt truyện, độc giả không ngừng kêu gào ra chương, mà cô vì chuyện qua đời của mẹ nên cả tháng nay không ra truyện đều đặn theo lịch.
Giờ nên thưởng cho độc giả yêu quý của mình rồi.
Có điều trước hết vẫn vuốt lông cái bụng rỗng tuếch đã.
Mặc trên người chiếc váy màu đỏ rượu hai dây, chiết hai bên eo, dáng người thon thả, mượt mà xinh đẹp.
Ở mắt cá chân trái đeo một sợi dây chỉ đỏ, trên đó gắn một chú hổ bằng bạc đơn giản. Theo chuyển động của chủ nhân, hổ bạc đung đưa qua lại.
Xuống dưới sảnh khách sạn, có vài du khách dậy muộn như cô lúc này mới ăn sáng.
Mấy ánh mắt như có như không thoáng qua người cô, lại đỏ mặt vội cúi đầu xuống.
Chọn một góc bàn đơn cạnh khung kính, Cố Yến Nam gọi nhân viên cho cô một bát cháo thịt bằm, một đĩa dưa chua.
Thị trấn Hạnh Phúc vẫn nhộn nhịp hơn so với tưởng tượng của cô, đã hơn chín giờ sáng, ngoài trời còn mưa phùn nhưng người qua kẻ lại không ít.
Đang ăn cháo thì một bóng đen xuất hiện ở đối diện.
“Chào người đẹp.”
Nghe giọng nói xa lạ, Cố Yến Nam dừng ăn, hơi nâng mặt nhìn người đàn ông trẻ trung. “Có chuyện gì sao?” Cô hỏi.
“Tôi có thể ngồi cùng bàn với cô không?”
Ý cười của anh ta quá trắng trợn và trực tiếp, Cố Yến Nam không để tâm cũng lười phải đôi co. Cô hờ hững đáp: “Tùy ý.” rồi trở lại tiếp tục ăn cháo.
Người đẹp lạnh lùng. Anh ta vuốt cằm, thầm tán dương ánh mắt của mình.
Nhưng mà cô gái xinh đẹp này lại lạnh nhạt và khó tiếp cận hơn anh ta nghĩ.
Cả buổi ăn chẳng hỏi ra được chút thông tin nào ngoại trừ cái tên “Cố Yến Nam” mà cô miễn cưỡng đáp lại.
Cứ như anh ta là người vô hình vậy, tâm trạng nhất thời đi xuống.
Một chiếc xe chở hàng dừng trước cửa khách sạn lọt vào tầm mắt của Cố Yến Nam.
Cô vừa uống nước cam vừa quan sát.
Không ngờ sẽ gặp lại sớm như vậy.
Anh bạn lái xe không xuất hiện, nhưng người đàn ông đầy sức hút thì có.
Anh cùng một đồng nghiệp nam khác khiêng mấy kiện hàng từ thùng xe ra rồi chuyển vào trong. Phần cẳng tay màu đồng lộ ra ngoài, từng sợi gân xanh cuồn cuộn hiện rõ, mạnh mẽ mà hấp dẫn.
Hai chân bắt tréo, lưng dựa sau ghế, cô có chút thèm thuốc lá, sờ sờ váy, lại không mang theo.
Lúc này cô mới phát hiện sự tồn tại của người đàn ông đối diện, thuận miệng hỏi: “Anh có thuốc lá không?”
Anh ta kinh ngạc, sau đó cười cười gật đầu: “Có cá tính.”
Coi như anh ta đang khen.
Thuốc lá đàn ông rất nặng, cô suýt thì ho khan.
Thời điểm phả ra một làn khói xám nhạt màu, ánh mắt cả hai chạm nhau.
Trong mắt Đường Dã không chút ngạc nhiên, việc gặp cô ở chỗ này là điều rất đỗi bình thường. Anh khẽ gật đầu rồi tiếp tục trao đổi với lễ tân.
Cô gái lễ tân có vẻ khá quen thuộc với anh, cả hai nói chuyện qua lại một lúc, trên khuôn mặt cô ấy xuất hiện vài rặng đỏ vì thẹn thùng.
Cố Yến Nam lại rít một hơi thuốc, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt.
Đúng là một người đàn ông dính đầy hoa đào.
Thẩm Riêng vẫn là lần đầu tiên thấy phụ nữ hút thuốc lại đẹp mắt và hút hồn như vậy. Khí chất ấy tuy xa cách và lạnh lẽo thậm chí có vài phần cô độc nhưng lại quyến rũ chết người.
Làm người ta không sao rời mắt.
Ngón tay nhịp nhịp trên mặt bàn, nhìn chiếc xe chở hàng khuất dạng mới cầm điện thoại đứng dậy.
“Khoan, khoan, người đẹp.”
Tay đàn ông này không biết cách tán gái gì cả, chỉ khiến đối tượng cảm thấy phiền thôi.
Cố Yến Nam cho anh ta một ánh mắt: “Anh còn muốn nói gì?”
“Cho tôi wechat nhé?”
Cô toan lặp lại lời từ chối lần nữa, chợt trong đầu lóe lên chút ý tứ gì đó.
Nheo mắt gật đầu với Thẩm Riêng, tuy nhiên cô có điều kiện: “Cho cũng được.” Dù sao chỉ là phương thức liên lạc, cứ cho anh ta tài khoản phụ, trước vẻ mặt trông chờ, vui sướng của anh ta, cô cười cười: “Anh giúp tôi lấy được số điện thoại hoặc wechat của người đàn ông vừa rồi xuất hiện, thành công tôi sẽ gửi wechat của mình cho anh. Trao đổi cùng có lợi, anh thấy thế nào?”
Có ai vô tình như cô gái này không… sao có thể đả thương người ta cỡ này.
Thẩm Riêng khóc ròng, nén giận, vẫn cố mà gồng người đồng ý.
Vác cái bản mặt được coi là đẹp đẽ này đến quầy bar, đôi mắt đa tình nháy nháy với lễ tân. “Cô gái, có thông tin liên lạc của anh chàng đẹp trai giao hàng vừa rồi không?”
Sống hai mươi lăm năm qua Thẩm Riêng chưa bao giờ xấu hổ như trường hợp này, bị lễ tân trợn mắt nhìn mình chằm chằm như nhìn một tên “gay”, Thẩm Riêng chỉ muốn đập đầu vào tường, chỉ có thế mới giải được nỗi oan này.
Lấy được wechat của anh chàng kia, lần nữa trở lại ngối đối diện Cố Yến Nam, mặt mày rõ ràng đã khác biệt so với trước đó. Trước sau đều bi thảm nhưng lần sau so với lần trước càng bi hơn.
Cố Yến Nam chớp mắt: “Thành công?”
Anh ta ừ một cách rầu rĩ, bộ dạng chẳng thiết sống, buồn bực đưa mã QR cho cô quét.
Tuy phải hy sinh chút đỉnh nhưng lấy được thông tin liên lạc của người đẹp cũng an ủi trái tim vài phần.
Ngắm bóng lưng thướt tha người đẹp đi vào thang máy, Thẩm Riêng chậc chậc hai tiếng say mê. Vưu vật.
Anh ta nào biết mình bị gái đẹp lừa.
Công việc tay trái từ hồi sinh viên đến giờ không sai đó là viết tiểu thuyết. Đa phần tiểu thuyết của cô chuyên về thể loại trinh thám tình cảm và kinh dị. Theo đuổi nghề này đến hôm nay đã được bốn năm, thu về một lượng fan cứng, danh tiếng trong ngành không nhỏ, hai trong số sáu bộ đã được mua và chuyển thể thành phim. Một bộ đã ra rạp vào năm ngoái, thời gian đó “Người đàn bà chạy trốn” phủ sóng khắp mạng xã hội và rạp phim. Thành công từ tiểu thuyết gốc cho đến phim điện ảnh, chính vào sự thành công của “Người đàn bà trốn chạy” đã đưa cô lên một tầm cao mới.
Bộ tiếp theo vừa đóng máy khoảng một tháng trước, đạo diễn và biên kịch không thay đổi tên gốc, vẫn giữ nguyên “Dấu chân kẻ phản bội” cho phim. Cô biết họ tôn trọng mình, và cô hưởng thụ điều đó.
Hiện tại cô đang viết dở một tiểu thuyết trinh thám, kinh dị thứ bảy, tựa “Không phải tôi?”, xoay quanh hai người đàn ông gặp gỡ và làm bạn tốt từ bé đến khi trưởng thành. Một người sinh ra ở vạch xuất phát, một kẻ lại là cóc ghẻ xấu xí mà ai cũng cô lập và xa lánh. Chính sự chênh lệch này đã gieo hạt mầm ghen tị, vô nhân tính vào cóc ghẻ xấu xí. Một loạt các án mạng liên tục xảy ra, mà nghi phạm đều chỉ về hướng một người đàn ông trông vẻ ngoài lịch thiệp và được biết đến với trái tim thiện lương.
Đến cùng khi toàn bộ tội ác bày ra ánh sáng, cóc ghẻ xấu xí là kẻ đã đứng sau lên kịch bản, mà hắn vẫn không hối hận, nhưng trước khi bị tử hình, trước khi cái chết đến, hình ảnh hắn nhớ đến lại là ký ức vui đùa của cả hai khi còn bé.
Đã đi được hai phần ba cốt truyện, độc giả không ngừng kêu gào ra chương, mà cô vì chuyện qua đời của mẹ nên cả tháng nay không ra truyện đều đặn theo lịch.
Giờ nên thưởng cho độc giả yêu quý của mình rồi.
Có điều trước hết vẫn vuốt lông cái bụng rỗng tuếch đã.
Mặc trên người chiếc váy màu đỏ rượu hai dây, chiết hai bên eo, dáng người thon thả, mượt mà xinh đẹp.
Ở mắt cá chân trái đeo một sợi dây chỉ đỏ, trên đó gắn một chú hổ bằng bạc đơn giản. Theo chuyển động của chủ nhân, hổ bạc đung đưa qua lại.
Xuống dưới sảnh khách sạn, có vài du khách dậy muộn như cô lúc này mới ăn sáng.
Mấy ánh mắt như có như không thoáng qua người cô, lại đỏ mặt vội cúi đầu xuống.
Chọn một góc bàn đơn cạnh khung kính, Cố Yến Nam gọi nhân viên cho cô một bát cháo thịt bằm, một đĩa dưa chua.
Thị trấn Hạnh Phúc vẫn nhộn nhịp hơn so với tưởng tượng của cô, đã hơn chín giờ sáng, ngoài trời còn mưa phùn nhưng người qua kẻ lại không ít.
Đang ăn cháo thì một bóng đen xuất hiện ở đối diện.
“Chào người đẹp.”
Nghe giọng nói xa lạ, Cố Yến Nam dừng ăn, hơi nâng mặt nhìn người đàn ông trẻ trung. “Có chuyện gì sao?” Cô hỏi.
“Tôi có thể ngồi cùng bàn với cô không?”
Ý cười của anh ta quá trắng trợn và trực tiếp, Cố Yến Nam không để tâm cũng lười phải đôi co. Cô hờ hững đáp: “Tùy ý.” rồi trở lại tiếp tục ăn cháo.
Người đẹp lạnh lùng. Anh ta vuốt cằm, thầm tán dương ánh mắt của mình.
Nhưng mà cô gái xinh đẹp này lại lạnh nhạt và khó tiếp cận hơn anh ta nghĩ.
Cả buổi ăn chẳng hỏi ra được chút thông tin nào ngoại trừ cái tên “Cố Yến Nam” mà cô miễn cưỡng đáp lại.
Cứ như anh ta là người vô hình vậy, tâm trạng nhất thời đi xuống.
Một chiếc xe chở hàng dừng trước cửa khách sạn lọt vào tầm mắt của Cố Yến Nam.
Cô vừa uống nước cam vừa quan sát.
Không ngờ sẽ gặp lại sớm như vậy.
Anh bạn lái xe không xuất hiện, nhưng người đàn ông đầy sức hút thì có.
Anh cùng một đồng nghiệp nam khác khiêng mấy kiện hàng từ thùng xe ra rồi chuyển vào trong. Phần cẳng tay màu đồng lộ ra ngoài, từng sợi gân xanh cuồn cuộn hiện rõ, mạnh mẽ mà hấp dẫn.
Hai chân bắt tréo, lưng dựa sau ghế, cô có chút thèm thuốc lá, sờ sờ váy, lại không mang theo.
Lúc này cô mới phát hiện sự tồn tại của người đàn ông đối diện, thuận miệng hỏi: “Anh có thuốc lá không?”
Anh ta kinh ngạc, sau đó cười cười gật đầu: “Có cá tính.”
Coi như anh ta đang khen.
Thuốc lá đàn ông rất nặng, cô suýt thì ho khan.
Thời điểm phả ra một làn khói xám nhạt màu, ánh mắt cả hai chạm nhau.
Trong mắt Đường Dã không chút ngạc nhiên, việc gặp cô ở chỗ này là điều rất đỗi bình thường. Anh khẽ gật đầu rồi tiếp tục trao đổi với lễ tân.
Cô gái lễ tân có vẻ khá quen thuộc với anh, cả hai nói chuyện qua lại một lúc, trên khuôn mặt cô ấy xuất hiện vài rặng đỏ vì thẹn thùng.
Cố Yến Nam lại rít một hơi thuốc, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt.
Đúng là một người đàn ông dính đầy hoa đào.
Thẩm Riêng vẫn là lần đầu tiên thấy phụ nữ hút thuốc lại đẹp mắt và hút hồn như vậy. Khí chất ấy tuy xa cách và lạnh lẽo thậm chí có vài phần cô độc nhưng lại quyến rũ chết người.
Làm người ta không sao rời mắt.
Ngón tay nhịp nhịp trên mặt bàn, nhìn chiếc xe chở hàng khuất dạng mới cầm điện thoại đứng dậy.
“Khoan, khoan, người đẹp.”
Tay đàn ông này không biết cách tán gái gì cả, chỉ khiến đối tượng cảm thấy phiền thôi.
Cố Yến Nam cho anh ta một ánh mắt: “Anh còn muốn nói gì?”
“Cho tôi wechat nhé?”
Cô toan lặp lại lời từ chối lần nữa, chợt trong đầu lóe lên chút ý tứ gì đó.
Nheo mắt gật đầu với Thẩm Riêng, tuy nhiên cô có điều kiện: “Cho cũng được.” Dù sao chỉ là phương thức liên lạc, cứ cho anh ta tài khoản phụ, trước vẻ mặt trông chờ, vui sướng của anh ta, cô cười cười: “Anh giúp tôi lấy được số điện thoại hoặc wechat của người đàn ông vừa rồi xuất hiện, thành công tôi sẽ gửi wechat của mình cho anh. Trao đổi cùng có lợi, anh thấy thế nào?”
Có ai vô tình như cô gái này không… sao có thể đả thương người ta cỡ này.
Thẩm Riêng khóc ròng, nén giận, vẫn cố mà gồng người đồng ý.
Vác cái bản mặt được coi là đẹp đẽ này đến quầy bar, đôi mắt đa tình nháy nháy với lễ tân. “Cô gái, có thông tin liên lạc của anh chàng đẹp trai giao hàng vừa rồi không?”
Sống hai mươi lăm năm qua Thẩm Riêng chưa bao giờ xấu hổ như trường hợp này, bị lễ tân trợn mắt nhìn mình chằm chằm như nhìn một tên “gay”, Thẩm Riêng chỉ muốn đập đầu vào tường, chỉ có thế mới giải được nỗi oan này.
Lấy được wechat của anh chàng kia, lần nữa trở lại ngối đối diện Cố Yến Nam, mặt mày rõ ràng đã khác biệt so với trước đó. Trước sau đều bi thảm nhưng lần sau so với lần trước càng bi hơn.
Cố Yến Nam chớp mắt: “Thành công?”
Anh ta ừ một cách rầu rĩ, bộ dạng chẳng thiết sống, buồn bực đưa mã QR cho cô quét.
Tuy phải hy sinh chút đỉnh nhưng lấy được thông tin liên lạc của người đẹp cũng an ủi trái tim vài phần.
Ngắm bóng lưng thướt tha người đẹp đi vào thang máy, Thẩm Riêng chậc chậc hai tiếng say mê. Vưu vật.
Anh ta nào biết mình bị gái đẹp lừa.