Chương 17: Có bao không?
Hành trình bảy tiếng rất nhanh đã đến, chẳng qua là ngủ một giấc thôi.
Đường Dã đón taxi giúp cô, xe vừa đến, anh nhìn cô: “Đi đi.”
Cố Yến Nam gật đầu, đợi anh bỏ vali vào cốp xe, vừa xoay người, Cố Yến Nam đã nhón chân, hai tay vòng qua cổ anh.
Trên môi là cảm xúc mềm mềm, ướt át. Đường Dã không còn đẩy cô ra như trước, cũng không tránh né, thậm chí anh còn chủ động hé môi đáp lại nụ hôn câu hồn của cô.
Siết mạnh eo cô vào ngực, cùng cô môi lưỡi giao quyện say sưa.
Kết thúc nụ hôn, cả hai đều thở gấp gáp. Đường Dã cắn lên cánh môi cô, giọng khàn đặc: “Tôi sẽ sớm liên lạc với em.”
Cô cụp mắt, gật đầu. Hai tay buông xuống, lui ra sau. Eo bất chợt bị anh siết mạnh lần nữa, anh cúi đầu ngậm lấy bờ môi hơi sưng của cô. Người đi đường chẳng ngạc nhiên gì với cặp tình nhân bắt mắt đang ôm hôn nhiệt tình giữa thanh thiên bạch nhật.
Đường Dã hôn rất sâu, như thể muốn nuốt chửng lấy người ta, hôn lại mút kéo dài vài phút sau thì bị tiếng gọi của tài xế làm phiền.
Môi cả hai tách ra. Ngón tay thô ráp chà sát nhẹ nhàng, lau đi dấu vết mờ ám trên miệng cô.
Bốn mắt triền miên dây dưa vài giây, cô rụt người lại, cười với anh rồi nhanh chóng lên xe.
Trong gương chiếu hậu, cô thấy người đàn ông nọ vẫn còn đứng yên một chỗ dõi theo mình.
Về thành phố, nghỉ ngơi một ngày, hôm sau Cố Yến Nam bắt xe đến nơi tổ chức buổi casting.
Lần đầu tiên công khai lộ diện trước nhiều người, Cố Yến Nam không có biểu cảm gì, một đường tiến vào tòa nhà. Trước đó biên tập Lai đã nói, người bên đoàn làm phim chờ đón cô dưới sảnh.
Cô vừa xuất hiện, một cô gái trẻ trung, mắt đeo kính cận lớn đến gần.
"Cô Cố đúng không ạ?"
Cố Yến Nam gỡ cặp kính đen xuống, mắt lạnh nhìn người nọ rồi gật đầu. "Là tôi."
Cô gái trẻ vô cùng ngạc nhiên, không thể tin được tác giả "Nam" lại còn trẻ và xinh đẹp đến độ này. Thất thần vài giây, lịch sự nói: "Tôi là trợ lý của đạo diễn Đàm, cô có thể gọi tôi là Tiểu Kiều. Mời cô đi bên này."
"Được."
Hành lang tầng cao có kha khá người đang chờ, có vẻ là diễn viên đến thử vai. Có cả nam lẫn nữ, nhưng phần lớn vẫn là nam.
Thấy người của đoàn làm phim dẫn theo một cô gái, ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên xen lẫn tò mò.
Các diễn viên nữ bàn luận xôn xao.
"Người mới à, sao lạ quá."
"Xinh nhỉ, kiểu này chắc muốn cast vai nữ chính rồi."
"Bộ này là song nam chủ mà. Đâu có nữ chính."
"Nói gì vậy, tiểu thuyết gốc có nhân vật nữ chính mà, là nguyên nhân chính thúc đẩy tình tiết truyện đấy chứ."
"Quan trọng là diễn xuất, đẹp cũng vậy thôi, đạo diễn Đàm khó lắm."
Cố Yến Nam lướt qua bọn họ, không quan tâm, như thể những bàn tán đó chẳng liên quan gì tới mình.
"Khinh người quá rồi đấy."
"Được đặc cách vào thẳng luôn kìa. Coi như xong, thế còn thử gì nữa."
Bên trong phòng casting không nhiều người, chủ yếu là những nhân vật mấu chốt.
Bất ngờ chạm phải đôi mắt mở lớn của Thẩm Riêng, Cố Yến Nam cũng khá kinh ngạc.
Thế mà có thể gặp tên này ở đây.
Xem ra thân phận không nhỏ đâu.
Thẩm Riêng cũng không kích động vào lúc này, công ra công, tư ra tư.
Anh ta khẽ gật đầu, rồi chuyển dời tầm mắt đi nơi khác.
Cố Yến Nam nhìn anh ta như vậy, có chút thường thức.
Mọi người cùng Cố Yến Nam chào hỏi thân thiện, ai cũng rất khó tin khi tác giả gốc còn trẻ như vậy. Đúng là tuổi trẻ tài cao.
Buổi casting diễn ra suôn sẻ.
Những người trước đó còn nói này nói nọ Cố Yến Nam, đến khi biết cô ở trong nhóm ban giám khảo mới sửng sốt.
Cố Yến Nam chỉ tham gia casting mấy nhân vật chính, còn lại cô giao cho phía đạo diễn.
Cô xin phép ra về trước.
Đang chuẩn bị giơ tay đón taxi, phía sau Thẩm Riêng không biết đuổi theo từ lúc nào.
Anh ta cười tươi như hoa. "Người đẹp, có phải chúng ta rất có duyên không?"
Cố Yến Nam hạ tay xuống, liếc anh ta một cái, thừa nhận: "Đúng là có duyên." Biết anh ta là nhà đầu tư lớn lần này, cô cũng không bày tỏ thái độ gì. Vốn dĩ chuyện bất ngờ trên đời này có vô số, thêm chuyện của anh ta cũng không có gì kỳ lạ.
Một chiếc taxi dừng lại, vẫn như trước đây, cô vẫy tay, lạnh nhạt tạm biệt mà không hề lưu luyến. "Đi đây."
Nhìn chiếc xe khuất xa, Thẩm Riêng chép miệng, thở dài một hơi.
Buồn bã than vãn: "Thật không cho người ta chút cơ hội nào cả."
Trong một quán cà phê gần đó, Đường Dã thu hết cảnh tượng vừa rồi vào mắt.
Người đối diện gọi một tiếng, anh mới thu hồi lại ánh mắt.
"Thế nào, anh đồng ý chứ?"
Đường Dã nhìn hợp đồng buôn bán trên bàn, rồi thản nhiên ký tên.
"Hợp tác thành công."
"Hợp tác thành công."
Cả hai bắt tay nhau đạt thỏa thuận.
Cố Yến Nam không về nhà ngay mà ghé siêu thị mua ít đồ.
Về đến căn hộ đã qua 11 giờ trưa.
Xắn tay áo định vào bếp làm đồ ăn thì điện thoại đổ chuông.
Là Đường Dã.
Cô bắt máy nhưng không nói chuyện.
Người bên kia không thấy lạ gì, như thể đã sớm quên bản tính thất thường của cô, anh chỉ bảo cô gửi địa chỉ nhà qua cho anh. "Nửa tiếng sau sẽ gặp em."
Cố Yến Nam ừ. "Em nấu thêm một phần cơm."
Đường Dã cười, nói: "Được.
Khi cô đang bận rộn trong bếp Đường Dã đã đến nơi.
Khu chung cư này khá nghiêm ngặt, không cho người lạ vào.
Cô phải xuống dưới đón anh.
Đường Dã đi bên cạnh, vào thang máy, anh nắm lấy tay cô.
Cô không tránh, chỉ nhìn anh trong gương phản chiếu.
Căn hộ Cố Yến Nam nằm trên tầng ba, như phát hiện một chuyện, anh hỏi: "Em thích số ba à."
Cô nói không phải.
Khóa là mật khẩu, Đường Dã thấy vậy liền quay mặt đi lại nghe tiếng cười nho nhỏ của cô gái. Rất trêu chọc người.
Cửa mở, anh trở lại liếc cô: "Cười gì?"
Cửa đóng, cô gái không trả lời.
Balo trên vai rơi xuống sàn, Đường Dã cường ngạnh áp cô vào cánh cửa gỗ, không báo trước mạnh mẽ hôn cô cuồng nhiệt.
Cố Yến Nam nghênh đón nhiệt tình, lại cố tình đẩy đầu lưỡi anh ra, cô trốn, anh đuổi.
Đường Dã bật cười, vỗ nhẹ vào eo bụng bằng phẳng.
"Đồ ăn."
"Hửm?"
Cô giải thích, vừa vặn đẩy anh ra: "Đang nấu ăn."
Đường Dã nhìn cô bỏ chạy, anh cong môi, khom người xách balo vứt trên sô pha, lại theo vào bếp.
Anh dựa lưng vào tủ lạnh, ngắm nghía người phụ nữ bận rộn nấu ăn.
Hình ảnh này… khác xa với dáng vẻ thường ngày của cô.
Anh đến gần vây cô trong ngực, hai cánh tay màu đồng chống cạnh bếp. Giọng khàn khàn thổi bên tai cô: "Thì ra em cũng có lúc dịu dàng."
Lời này là khen hay chê vậy.
Cố Yến Nam lười đáp lại anh, bàn tay to lớn chai sần từ vạt áo chui vào trong.
Đồ ăn chín, tắt bếp, chân dịch qua một chút, cô vặn vòi nước.
Người phía sau giúp cô rửa sạch tay.
Xong, không chờ anh hành động, Cố Yến Nam xoay lại, bàn tay ướt đẫm nước dán vào da thịt nóng rực nơi eo thon.
Đường Dã vẫn tư thế chống hai tay cạnh bếp, giam cô trong hơi thở của mình.
Ánh mắt sâu hút nhìn cô chằm chằm.
Xúc cảm lành lạnh truyền từ eo đến trái tim, anh thở nặng nề.
Cố Yến Nam không dừng lại, cô sờ soạng khắp bờ ngực vạm vỡ ấy, rồi nhỏ giọng như đang say: "Không ai như anh."
"Sao?"
Đường Dã bế cô lên, nhìn quanh xác định phòng ngủ, bình tĩnh đi về hướng đó.
"Trả lời tôi." Anh nhắc lại.
Cô chỉ cười không đáp.
Đường Dã cũng không tiếp tục hỏi. Anh nhớ đến một vấn đề nghiêm trọng, đặt cô nằm trên giường, người đè lên, giọng anh thấp xuống: "Có bao không?"
Cô gật đầu.
Anh không muốn nghĩ nhiều nữa, dứt khoát lấp kín miệng cô, ngấu nghiến một cách điên dại.
Đường Dã đón taxi giúp cô, xe vừa đến, anh nhìn cô: “Đi đi.”
Cố Yến Nam gật đầu, đợi anh bỏ vali vào cốp xe, vừa xoay người, Cố Yến Nam đã nhón chân, hai tay vòng qua cổ anh.
Trên môi là cảm xúc mềm mềm, ướt át. Đường Dã không còn đẩy cô ra như trước, cũng không tránh né, thậm chí anh còn chủ động hé môi đáp lại nụ hôn câu hồn của cô.
Siết mạnh eo cô vào ngực, cùng cô môi lưỡi giao quyện say sưa.
Kết thúc nụ hôn, cả hai đều thở gấp gáp. Đường Dã cắn lên cánh môi cô, giọng khàn đặc: “Tôi sẽ sớm liên lạc với em.”
Cô cụp mắt, gật đầu. Hai tay buông xuống, lui ra sau. Eo bất chợt bị anh siết mạnh lần nữa, anh cúi đầu ngậm lấy bờ môi hơi sưng của cô. Người đi đường chẳng ngạc nhiên gì với cặp tình nhân bắt mắt đang ôm hôn nhiệt tình giữa thanh thiên bạch nhật.
Đường Dã hôn rất sâu, như thể muốn nuốt chửng lấy người ta, hôn lại mút kéo dài vài phút sau thì bị tiếng gọi của tài xế làm phiền.
Môi cả hai tách ra. Ngón tay thô ráp chà sát nhẹ nhàng, lau đi dấu vết mờ ám trên miệng cô.
Bốn mắt triền miên dây dưa vài giây, cô rụt người lại, cười với anh rồi nhanh chóng lên xe.
Trong gương chiếu hậu, cô thấy người đàn ông nọ vẫn còn đứng yên một chỗ dõi theo mình.
Về thành phố, nghỉ ngơi một ngày, hôm sau Cố Yến Nam bắt xe đến nơi tổ chức buổi casting.
Lần đầu tiên công khai lộ diện trước nhiều người, Cố Yến Nam không có biểu cảm gì, một đường tiến vào tòa nhà. Trước đó biên tập Lai đã nói, người bên đoàn làm phim chờ đón cô dưới sảnh.
Cô vừa xuất hiện, một cô gái trẻ trung, mắt đeo kính cận lớn đến gần.
"Cô Cố đúng không ạ?"
Cố Yến Nam gỡ cặp kính đen xuống, mắt lạnh nhìn người nọ rồi gật đầu. "Là tôi."
Cô gái trẻ vô cùng ngạc nhiên, không thể tin được tác giả "Nam" lại còn trẻ và xinh đẹp đến độ này. Thất thần vài giây, lịch sự nói: "Tôi là trợ lý của đạo diễn Đàm, cô có thể gọi tôi là Tiểu Kiều. Mời cô đi bên này."
"Được."
Hành lang tầng cao có kha khá người đang chờ, có vẻ là diễn viên đến thử vai. Có cả nam lẫn nữ, nhưng phần lớn vẫn là nam.
Thấy người của đoàn làm phim dẫn theo một cô gái, ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên xen lẫn tò mò.
Các diễn viên nữ bàn luận xôn xao.
"Người mới à, sao lạ quá."
"Xinh nhỉ, kiểu này chắc muốn cast vai nữ chính rồi."
"Bộ này là song nam chủ mà. Đâu có nữ chính."
"Nói gì vậy, tiểu thuyết gốc có nhân vật nữ chính mà, là nguyên nhân chính thúc đẩy tình tiết truyện đấy chứ."
"Quan trọng là diễn xuất, đẹp cũng vậy thôi, đạo diễn Đàm khó lắm."
Cố Yến Nam lướt qua bọn họ, không quan tâm, như thể những bàn tán đó chẳng liên quan gì tới mình.
"Khinh người quá rồi đấy."
"Được đặc cách vào thẳng luôn kìa. Coi như xong, thế còn thử gì nữa."
Bên trong phòng casting không nhiều người, chủ yếu là những nhân vật mấu chốt.
Bất ngờ chạm phải đôi mắt mở lớn của Thẩm Riêng, Cố Yến Nam cũng khá kinh ngạc.
Thế mà có thể gặp tên này ở đây.
Xem ra thân phận không nhỏ đâu.
Thẩm Riêng cũng không kích động vào lúc này, công ra công, tư ra tư.
Anh ta khẽ gật đầu, rồi chuyển dời tầm mắt đi nơi khác.
Cố Yến Nam nhìn anh ta như vậy, có chút thường thức.
Mọi người cùng Cố Yến Nam chào hỏi thân thiện, ai cũng rất khó tin khi tác giả gốc còn trẻ như vậy. Đúng là tuổi trẻ tài cao.
Buổi casting diễn ra suôn sẻ.
Những người trước đó còn nói này nói nọ Cố Yến Nam, đến khi biết cô ở trong nhóm ban giám khảo mới sửng sốt.
Cố Yến Nam chỉ tham gia casting mấy nhân vật chính, còn lại cô giao cho phía đạo diễn.
Cô xin phép ra về trước.
Đang chuẩn bị giơ tay đón taxi, phía sau Thẩm Riêng không biết đuổi theo từ lúc nào.
Anh ta cười tươi như hoa. "Người đẹp, có phải chúng ta rất có duyên không?"
Cố Yến Nam hạ tay xuống, liếc anh ta một cái, thừa nhận: "Đúng là có duyên." Biết anh ta là nhà đầu tư lớn lần này, cô cũng không bày tỏ thái độ gì. Vốn dĩ chuyện bất ngờ trên đời này có vô số, thêm chuyện của anh ta cũng không có gì kỳ lạ.
Một chiếc taxi dừng lại, vẫn như trước đây, cô vẫy tay, lạnh nhạt tạm biệt mà không hề lưu luyến. "Đi đây."
Nhìn chiếc xe khuất xa, Thẩm Riêng chép miệng, thở dài một hơi.
Buồn bã than vãn: "Thật không cho người ta chút cơ hội nào cả."
Trong một quán cà phê gần đó, Đường Dã thu hết cảnh tượng vừa rồi vào mắt.
Người đối diện gọi một tiếng, anh mới thu hồi lại ánh mắt.
"Thế nào, anh đồng ý chứ?"
Đường Dã nhìn hợp đồng buôn bán trên bàn, rồi thản nhiên ký tên.
"Hợp tác thành công."
"Hợp tác thành công."
Cả hai bắt tay nhau đạt thỏa thuận.
Cố Yến Nam không về nhà ngay mà ghé siêu thị mua ít đồ.
Về đến căn hộ đã qua 11 giờ trưa.
Xắn tay áo định vào bếp làm đồ ăn thì điện thoại đổ chuông.
Là Đường Dã.
Cô bắt máy nhưng không nói chuyện.
Người bên kia không thấy lạ gì, như thể đã sớm quên bản tính thất thường của cô, anh chỉ bảo cô gửi địa chỉ nhà qua cho anh. "Nửa tiếng sau sẽ gặp em."
Cố Yến Nam ừ. "Em nấu thêm một phần cơm."
Đường Dã cười, nói: "Được.
Khi cô đang bận rộn trong bếp Đường Dã đã đến nơi.
Khu chung cư này khá nghiêm ngặt, không cho người lạ vào.
Cô phải xuống dưới đón anh.
Đường Dã đi bên cạnh, vào thang máy, anh nắm lấy tay cô.
Cô không tránh, chỉ nhìn anh trong gương phản chiếu.
Căn hộ Cố Yến Nam nằm trên tầng ba, như phát hiện một chuyện, anh hỏi: "Em thích số ba à."
Cô nói không phải.
Khóa là mật khẩu, Đường Dã thấy vậy liền quay mặt đi lại nghe tiếng cười nho nhỏ của cô gái. Rất trêu chọc người.
Cửa mở, anh trở lại liếc cô: "Cười gì?"
Cửa đóng, cô gái không trả lời.
Balo trên vai rơi xuống sàn, Đường Dã cường ngạnh áp cô vào cánh cửa gỗ, không báo trước mạnh mẽ hôn cô cuồng nhiệt.
Cố Yến Nam nghênh đón nhiệt tình, lại cố tình đẩy đầu lưỡi anh ra, cô trốn, anh đuổi.
Đường Dã bật cười, vỗ nhẹ vào eo bụng bằng phẳng.
"Đồ ăn."
"Hửm?"
Cô giải thích, vừa vặn đẩy anh ra: "Đang nấu ăn."
Đường Dã nhìn cô bỏ chạy, anh cong môi, khom người xách balo vứt trên sô pha, lại theo vào bếp.
Anh dựa lưng vào tủ lạnh, ngắm nghía người phụ nữ bận rộn nấu ăn.
Hình ảnh này… khác xa với dáng vẻ thường ngày của cô.
Anh đến gần vây cô trong ngực, hai cánh tay màu đồng chống cạnh bếp. Giọng khàn khàn thổi bên tai cô: "Thì ra em cũng có lúc dịu dàng."
Lời này là khen hay chê vậy.
Cố Yến Nam lười đáp lại anh, bàn tay to lớn chai sần từ vạt áo chui vào trong.
Đồ ăn chín, tắt bếp, chân dịch qua một chút, cô vặn vòi nước.
Người phía sau giúp cô rửa sạch tay.
Xong, không chờ anh hành động, Cố Yến Nam xoay lại, bàn tay ướt đẫm nước dán vào da thịt nóng rực nơi eo thon.
Đường Dã vẫn tư thế chống hai tay cạnh bếp, giam cô trong hơi thở của mình.
Ánh mắt sâu hút nhìn cô chằm chằm.
Xúc cảm lành lạnh truyền từ eo đến trái tim, anh thở nặng nề.
Cố Yến Nam không dừng lại, cô sờ soạng khắp bờ ngực vạm vỡ ấy, rồi nhỏ giọng như đang say: "Không ai như anh."
"Sao?"
Đường Dã bế cô lên, nhìn quanh xác định phòng ngủ, bình tĩnh đi về hướng đó.
"Trả lời tôi." Anh nhắc lại.
Cô chỉ cười không đáp.
Đường Dã cũng không tiếp tục hỏi. Anh nhớ đến một vấn đề nghiêm trọng, đặt cô nằm trên giường, người đè lên, giọng anh thấp xuống: "Có bao không?"
Cô gật đầu.
Anh không muốn nghĩ nhiều nữa, dứt khoát lấp kín miệng cô, ngấu nghiến một cách điên dại.