Chương 15: Nơi đây đã đầy
“Không có chuyện gì là tuyệt đối. Lưỡi dao đó chỉ cần sơ sẩy một chút, mạng cô sẽ toi.” Vài chữ cuối cùng anh hơi nâng giọng.
Nhưng người phụ này chẳng coi lời anh ra gì, còn có thể cười thành tiếng. Trước khi Đường Dã nổi cơn giận tiếp theo, Cố Yến Nam nghiêng mặt, bốn mắt đối diện, cô hé môi: “Không phải anh luôn nói tôi và anh chẳng liên quan gì tới nhau sao? Tôi sống hay chết lại can hệ gì đến anh.” Dứt khoát, không do dự, đẩy mạnh cửa xe. Lại không đẩy được.
Cố Yến Nam nghiến răng, thả giọng chầm chậm: “Anh điên cái gì.”
Cằm bị nâng lên, Cố Yến Nam không e ngại, không sợ hãi, nhìn thẳng vào cặp mắt đầy lửa của anh.
“Tôi đã cảnh cáo cô đừng trêu tôi.” Ngón cái đàn ông thô ráp, thịt ngón tay có vết chai sần rõ ràng cạ vào môi dưới mềm mịn, sự đối lập ấy lại kích thích vô hạn.
Ánh mắt của cô gái sạch sẽ mà vô tình, không lưu đọng chút tình cảm nam nữ nào trong ấy, Đường Dã mệt mỏi nhắm mắt nói cho cô hiểu tình hình: “Tôi không rảnh, cũng không muốn cùng cô chơi trò xác thịt.” Lần nữa trở lại đối diện với khuôn mặt lạnh băng, anh cầm lấy bàn tay cô đặt nơi ngực trái, cuối cùng kết thúc: “Nơi đây đã đầy.”
Rõ ràng không thích, chỉ vì hứng thú, hứng thú với thân thể anh, hứng thú với việc chinh phục một người đàn ông khó tính.
Vậy tại sao khi nghe anh xác nhận rằng trái tim anh đã kín, không chừa cho bất cứ ai bước chân vào, cô lại khó chịu như vậy.
Cửa đã được mở khóa.
Đường Dã buông cô ra: “Trân trọng bản thân. Về đi.”
Cố Yến Nam nuốt khan, không nhìn anh nữa, cô xuống khỏi xe.
Hít một hơi, ánh mặt trời vẫn chói chang như lúc đi, cô nhếch miệng, uyển chuyển từng bước kéo dài khoảng cách với người đàn ông đó.
Một khoảng cách gần như thế lại dài đến vô tận.
Trong căn phòng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, người đàn ông trên ba mươi tuổi, làn da hắn trắng lạnh nhưng không hề yếu ớt. Hắn không rời mắt khỏi màn hình theo dõi camera tại sòng bạc.
Cô gái cá tính dùng một chiêu lộn nhào đẹp xuất thần, hắn chậc một tiếng. Nhìn người đàn ông quen thuộc ôm cô rời khỏi sòng bạc, video được hắn xem đi xem lại nhiều lần.
Một tiếng cười thật trong trẻo vọng khắp khoảng không.
Đường Dã à Đường Dã, cái gì gọi là chung tình…
Đều là ngụy biện thôi.
Thu lại nụ cười trên môi, nhấc điện thoại gọi cho thuộc hạ: “Đưa người lên đây.”
Cốc cốc cốc.
Trịnh Úy Không không nhìn lên, nói: “Vào đi.”
Người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi ngồi trên xe lăn, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ mong manh, yếu ớt đến mức chỉ một gợn gió cũng đủ đẩy ngã cô ta. Thuộc hạ đẩy cô ta vào phòng, xong liền rời đi chừa lại không gian cho cả hai.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Nếu không nhìn thấy vẻ ngoài mảnh khảnh ấy không ai hình dung nổi giọng nói lạnh căm đó là từ cô ta toát ra.
Trịnh Úy Không rốt cuộc cũng nâng mắt nhìn cô ta, hắn đứng dậy, chủ động đẩy xe lăn, mu bàn tay chạm vào khuôn mặt cô ta, hắn nhẹ nhàng nói: “Mân Mân, cho em xem một thứ thú vị.”
Ngón tay duỗi ra nhấn enter, đoạn video hắn vừa xem đi xem lại lần nữa bắt đầu chạy.
“Thế nào, có phải rất thú vị không?” Video kết thúc, hắn lười biếng cho phát lại từ đầu.
Hứa Mân bấu các ngón tay vào mép xe lăn, cánh môi bị chính mình cắn đến rách da thịt.
Cô ta đè nén nỗi đau tận xương tủy, bình tĩnh nhìn hắn: “Anh có ý gì?”
“Tôi không có ý gì.” Hắn không nhanh không chậm lên tiếng, ấn ngón tay lên miệng cô ta, ghé gần vành tai dây cắn, thân thể người phụ nữ run lên, hắn bật cười thành tiếng. “Em còn hy vọng anh ta sẽ yêu em trọn đời sao. Trên thực tế, em đã chết rồi, Hứa Mân à.”
“Anh muốn làm gì? Trịnh Úy Không, anh phá hủy cả cuộc đời tôi thế này, còn chưa đủ sao?”
Ha. Biểu cảm hắn chợt thay đổi trở nên vặn vẹo.
“Làm sao có thể thả em, em là quân cờ tuyệt vời trong tay tôi. Lại nói, Đường Dã có thể không còn yêu em, nhưng anh ta mãi mãi để ý tới em.”
“Dừng lại đi, chuyện năm xưa rõ ràng lỗi không thuộc về Đường Dã, anh ấy…”
“Câm miệng.” Trịnh Úy Không bị cô ta nói đến điểm mấu chốt, hắn kích động bóp mạnh cằm cô ta nâng lên. Hai mắt hắn đỏ âu, căm hận gằn từng chữ: “Đừng biện minh cho anh ta. Em nên nhớ, một ngày tôi chưa chết, Đường Dã cũng đừng sống yên. Tôi ẩn dật suốt năm năm nay đã đủ rồi, bây giờ em hãy chờ xem, tôi sẽ cho em nhìn rõ bộ mặt thật của Đường Dã. Yêu em sao? Đúng là ngu xuẩn, chẳng có thứ tình yêu một đời một kiếp gì ở đây.” Dứt lời hắn mở khớp hàm Hứa Mân, đầu lưỡi chui vào nhanh lẹ xâm chiếm toàn bộ hơi thở của cô ta.
Hứa Mân giãy dụa một cách yếu ớt, cuối cùng vô lực mặc cho hắn chiếm hữu mình.
Trên bàn làm việc bằng gỗ không lâu sau đó là hình ảnh hai thân ảnh một nam một nữ quấn lấy nhau. Quần áo từng mảnh rơi rớt khắp sàn nhà.
Nhưng người phụ này chẳng coi lời anh ra gì, còn có thể cười thành tiếng. Trước khi Đường Dã nổi cơn giận tiếp theo, Cố Yến Nam nghiêng mặt, bốn mắt đối diện, cô hé môi: “Không phải anh luôn nói tôi và anh chẳng liên quan gì tới nhau sao? Tôi sống hay chết lại can hệ gì đến anh.” Dứt khoát, không do dự, đẩy mạnh cửa xe. Lại không đẩy được.
Cố Yến Nam nghiến răng, thả giọng chầm chậm: “Anh điên cái gì.”
Cằm bị nâng lên, Cố Yến Nam không e ngại, không sợ hãi, nhìn thẳng vào cặp mắt đầy lửa của anh.
“Tôi đã cảnh cáo cô đừng trêu tôi.” Ngón cái đàn ông thô ráp, thịt ngón tay có vết chai sần rõ ràng cạ vào môi dưới mềm mịn, sự đối lập ấy lại kích thích vô hạn.
Ánh mắt của cô gái sạch sẽ mà vô tình, không lưu đọng chút tình cảm nam nữ nào trong ấy, Đường Dã mệt mỏi nhắm mắt nói cho cô hiểu tình hình: “Tôi không rảnh, cũng không muốn cùng cô chơi trò xác thịt.” Lần nữa trở lại đối diện với khuôn mặt lạnh băng, anh cầm lấy bàn tay cô đặt nơi ngực trái, cuối cùng kết thúc: “Nơi đây đã đầy.”
Rõ ràng không thích, chỉ vì hứng thú, hứng thú với thân thể anh, hứng thú với việc chinh phục một người đàn ông khó tính.
Vậy tại sao khi nghe anh xác nhận rằng trái tim anh đã kín, không chừa cho bất cứ ai bước chân vào, cô lại khó chịu như vậy.
Cửa đã được mở khóa.
Đường Dã buông cô ra: “Trân trọng bản thân. Về đi.”
Cố Yến Nam nuốt khan, không nhìn anh nữa, cô xuống khỏi xe.
Hít một hơi, ánh mặt trời vẫn chói chang như lúc đi, cô nhếch miệng, uyển chuyển từng bước kéo dài khoảng cách với người đàn ông đó.
Một khoảng cách gần như thế lại dài đến vô tận.
Trong căn phòng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, người đàn ông trên ba mươi tuổi, làn da hắn trắng lạnh nhưng không hề yếu ớt. Hắn không rời mắt khỏi màn hình theo dõi camera tại sòng bạc.
Cô gái cá tính dùng một chiêu lộn nhào đẹp xuất thần, hắn chậc một tiếng. Nhìn người đàn ông quen thuộc ôm cô rời khỏi sòng bạc, video được hắn xem đi xem lại nhiều lần.
Một tiếng cười thật trong trẻo vọng khắp khoảng không.
Đường Dã à Đường Dã, cái gì gọi là chung tình…
Đều là ngụy biện thôi.
Thu lại nụ cười trên môi, nhấc điện thoại gọi cho thuộc hạ: “Đưa người lên đây.”
Cốc cốc cốc.
Trịnh Úy Không không nhìn lên, nói: “Vào đi.”
Người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi ngồi trên xe lăn, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ mong manh, yếu ớt đến mức chỉ một gợn gió cũng đủ đẩy ngã cô ta. Thuộc hạ đẩy cô ta vào phòng, xong liền rời đi chừa lại không gian cho cả hai.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Nếu không nhìn thấy vẻ ngoài mảnh khảnh ấy không ai hình dung nổi giọng nói lạnh căm đó là từ cô ta toát ra.
Trịnh Úy Không rốt cuộc cũng nâng mắt nhìn cô ta, hắn đứng dậy, chủ động đẩy xe lăn, mu bàn tay chạm vào khuôn mặt cô ta, hắn nhẹ nhàng nói: “Mân Mân, cho em xem một thứ thú vị.”
Ngón tay duỗi ra nhấn enter, đoạn video hắn vừa xem đi xem lại lần nữa bắt đầu chạy.
“Thế nào, có phải rất thú vị không?” Video kết thúc, hắn lười biếng cho phát lại từ đầu.
Hứa Mân bấu các ngón tay vào mép xe lăn, cánh môi bị chính mình cắn đến rách da thịt.
Cô ta đè nén nỗi đau tận xương tủy, bình tĩnh nhìn hắn: “Anh có ý gì?”
“Tôi không có ý gì.” Hắn không nhanh không chậm lên tiếng, ấn ngón tay lên miệng cô ta, ghé gần vành tai dây cắn, thân thể người phụ nữ run lên, hắn bật cười thành tiếng. “Em còn hy vọng anh ta sẽ yêu em trọn đời sao. Trên thực tế, em đã chết rồi, Hứa Mân à.”
“Anh muốn làm gì? Trịnh Úy Không, anh phá hủy cả cuộc đời tôi thế này, còn chưa đủ sao?”
Ha. Biểu cảm hắn chợt thay đổi trở nên vặn vẹo.
“Làm sao có thể thả em, em là quân cờ tuyệt vời trong tay tôi. Lại nói, Đường Dã có thể không còn yêu em, nhưng anh ta mãi mãi để ý tới em.”
“Dừng lại đi, chuyện năm xưa rõ ràng lỗi không thuộc về Đường Dã, anh ấy…”
“Câm miệng.” Trịnh Úy Không bị cô ta nói đến điểm mấu chốt, hắn kích động bóp mạnh cằm cô ta nâng lên. Hai mắt hắn đỏ âu, căm hận gằn từng chữ: “Đừng biện minh cho anh ta. Em nên nhớ, một ngày tôi chưa chết, Đường Dã cũng đừng sống yên. Tôi ẩn dật suốt năm năm nay đã đủ rồi, bây giờ em hãy chờ xem, tôi sẽ cho em nhìn rõ bộ mặt thật của Đường Dã. Yêu em sao? Đúng là ngu xuẩn, chẳng có thứ tình yêu một đời một kiếp gì ở đây.” Dứt lời hắn mở khớp hàm Hứa Mân, đầu lưỡi chui vào nhanh lẹ xâm chiếm toàn bộ hơi thở của cô ta.
Hứa Mân giãy dụa một cách yếu ớt, cuối cùng vô lực mặc cho hắn chiếm hữu mình.
Trên bàn làm việc bằng gỗ không lâu sau đó là hình ảnh hai thân ảnh một nam một nữ quấn lấy nhau. Quần áo từng mảnh rơi rớt khắp sàn nhà.