Chương 39: 39: Giết Cốt Nhục 2
Từ Văn thân phận là một giảng viên đại học, tương lai còn ké thừa trường học của cha làm một hiệu trưởng, làm sao lão sư trong trường lại cùng một ca kĩ vui chơi gây hậu quả, dây dưa như thế sẽ rất ảnh hưởng hình tượng của mình trong mắt học sinh.Liền cho ca kĩ đó ít tiền mà đuổi đi, nói cô ta đừng bao giờ đến tìm mình vòi tiền nữa, nếu không sẽ không khách khí đâu.Hắn từ đầu đến cuối chẳng bao giờ tin ca kĩ kia là mang trong bụng hài tử của mình.Nhưng hôm nay đại sư nói như vậy, chẳng lẽ lời của nữ nhân kia là thật, trong bụng cô ta thật sự là mang hài tử của mình hay sao? Mồ hôi trên trán hắn càng lúc càng nhiều, hồi tưởng lại nữ nhân đó quấn lấy mình nói đứa còn trong bụng là của mình, tưởng đến gặp để nói rằng sau khi hạ sinh sẽ đem cho mình nuôi, nàng ta cái gì cũng không cần, chỉ cần giữ mạng sống cho hài tử.Nhưng lúc đó Từ Văn nào chịu tin, cho rằng nữ nhân đó muốn lợi dụng cái thai của kẻ khác để thuận lợi bước vào Từ gia.Trong cơn giận giữ còn gọi người ra đem nữ nhân đó đánh một trận, uy hiếp nữ nhân không được đến phiền toái.Mấy kẻ người ở hung hăng còn đánh đến bụng bầu của cô ta cũng không giữ được.Từ Văn sắc mặt càng lúc càng khó coi, Nhược Thuỷ lúc này càng tỏ vẻ khinh thường, đến cuối cùng Nhược Thuỷ đem tờ giấy ghi bát tự sinh thần trong tay buông xuống nói:” Gieo nhân thì gặp quả, Từ tiên sinh nếu đã gieo nhân thì nên thừa nhận quả.Ta thân thể không được thoải mái, không tiện bồi tiếp hai vị tiếp rồi.”Sau khi nói xong sắc mặt có chút không thoải mái nhìn Từ Văn cùng Ngô Lỗi xoay người đi ra đại sảnh.Từ Văn nghe vậy thân mình có chút run nhẹ nhẹ lên, tuy rằng hắn không biết Nhược Thuỷ nói là quả gì nhưng lời Nhược Thuỷ nói là sự thực, trước kia mình có vô tình hạ thủ với chính cốt nhục của mình.Nhân đã gieo kia không phải nhân tốt đẹp gì, quả đến đương nhiên chẳng thể tốt.Từ Văn liền tức tốc đuổi theo Nhược Thuỷ sắc mặt trắng bệch nói :” Đại sư, ta thật sự không biết nữ nhân kia là hoài thai hài tử của mình, nữ nhân kia hàng ngày tiếp đón rất nhiều nam nhân, ta căn bản không tin nàng đã mang thai con của mình.Cầu xin đại sư xem xét sự tình là vô ý mà giúp đỡ ta.”Nhược Thuỷ nhìn Từ Văn nói :” Từ tiên sinh, vô luận đó là con của ai, đều là một sinh mệnh, bào thai đó dù không phải con ngươi cũng vẫn là ngươi, ngươi cảm thấy điều này là vô tình mắc lỗi hay sao ?”Quả thực Từ Văn lúc đó nóng giận hành động bộp chộp, trong lòng cân nhắc thấy Nhược Thuỷ biết sự tình rõ ràng như vậy chẳng phải nói đoán mệnh lần này sự tình có thể không thành.Có lẽ do nữ nhân kia quay lại báo thù, tìm kẻ khác đối phó mình hay sao ?Hắn còn đang vẩn vơ suy nghĩ thật giả thì Nhược Thuỷ đã vòng qua hắn đến phòng nghỉ, chờ hắn hồi phục tinh thần thì Nhược Thuỷ sớm đã vào giường ngủ bù rồi.Nhược Thuỷ ngày đầu tiên bái sư được sư phủ đặt cho cái tên Chu Nhược Thuỷ.Sư phụ nói tên nàng chính là thượng thiện nhược thuỷ chi ý, chính mình bất luận thế nào cũng phải bảo trì thiện tâm.Cho nên loại ác niệm suy nghĩ thì tự làm tự chịu, nàng căn bản không muốn can thiệp.Không giúp những kẻ không nên giúp, nếu không hậu quả của đương số bản thân mình cũng phải gánh lấy.Ngô Lỗi vội vàn đuổi theo ra dò hỏi chuyện thì Từ Văn mới kể ngọn nghành cho hắn, Ngô Lỗi nghe xong sắc mặt cũng không vui vẻ lắm.Ngô Lỗi trầm tư trong chốc lát, mở miệng nói :” Lão Từ, không phải ta nói phét nhưng Chu đại sự thật sự có bãn lĩnh, nếu nàng nói ra như vậy sợ rằng ngươi sẽ gặp chuyện chẳng hay ho gì.Nếu muốn thì ta sẽ cùng ngươi lại đến cầu xin đại sư, mong rằng nàng hồi tâm chuyển ý giúp ngươi hoá giải một chút.Từ Văn trong lòng vẫn còn có chút nghi hoặc, đối với Ngô Lỗi không phải không tín nhiệm mà thấy Nhược Thuỷ đối với hắn biểu cảm không thiện ý, liền mở miệng nói :” A, ta cũng không tin dâm phụ kia có bản lãnh dám tìm ta gây phiền toái, ta xem thấy đại sư hôm nay tâm tình không tốt, ta nghĩ nên về trước, hôm nào đại sư thoải mái mới đến khẩn cầu hay hơn.”Nói xong liền lôi kéo Ngô Lỗi còn đang do dự rồi cùng đi.Chờ Trịnh lão thái thái nghe tin kéo đến thì họ đã đi rồi, chỉ chừa lại quà tặng đầy ở phòng khách.Trịnh lão thái thái nhìn đến mê mẩn các hộp nhiều màu sắc, miệng vui vẻ cười đến tận mang tai.Cười hì hì cùng Trần Tố Tố đem đồ vật thu lại.Vương Ngưng do dự trong chốc lát lấy hết can đảm mở miệng nói :”Mẹ, người xem mấy thứ này đều là người ta tặng nhị nha, có phải hay không phải hỏi qua nó ? Ta xem hôm nay sắc mặt nó không được tốt, nên chọn lấy mấy món đồ bồi bổ cho nhị nha ăn đó.”.