Chương 17: Kẻ nguy hiểm
Dù ông ta nói khá nhỏ nhưng vì đang đứng ngay bên cạnh giường bệnh nên cô nghe rất rõ. Ninh Mịch không khỏi hoang mang, cô nghĩ chắc chắn ông ta có liên quan đến Ngụy Tần Lãng, nhưng vì trong tình huống cứu người cấp bách nên cô cũng không cho phép bản thân nghĩ ngợi nhiều.
Bệnh nhân nhanh chóng được đẩy vào phòng cấp cứu. Ninh Mịch cũng đến phòng tiền phẫu để thay trang phục phẫu thuật. Chuẩn bị xong mọi thứ theo đúng quy trình, từ trang phục đến các bước sát khuẩn, cô bắt đầu bước vào phòng mổ, tiến hành phẫu thuật lấy đạn ra khỏi cơ thể bệnh nhân.
Bên ngoài hành lang bệnh viện lúc này, một nhóm người mặc đồ đen sòng sọc chạy vào. Bọn họ vừa bước ra từ chiếc xe hơi đỗ phía ngoài cổng bệnh viện. Trông đám người này chẳng mấy đàng hoàng, mặt mũi ai cũng cau có, hung tợn, đặt biệt trên người của mỗi tên còn dính máu, không ở mặt thì cũng ở tay. Những người xung quanh nhìn thấy sự xuất hiện của đám người lạ mặt kia, ai nấy đều hốt hoảng, sợ hãi mà tản ra né tránh.
- Đại ca đâu rồi?
Bọn chúng hỏi nhau, cô y tá đang đứng khép ở góc tường đã rơi vào tầm ngắm của một tên giang hồ, hắn bước đến gần cô ấy, dùng ánh mắt dữ tợn như con hổ khát máu, giọng nói quát tháo như thể đang tra hỏi phạm nhân:
- Người đàn ông bị thương vừa được đưa đến đây cấp cứu đâu rồi?
Cô y tá khiếp sợ tột độ, từng bước nhỏ cố lùi về sau trong sự run rẩy, đồng thời đưa tay chỉ về một hướng rồi đáp:
- Đã được... đưa vào phòng phẫu thuật rồi.
...
Phòng phẫu thuật...
Bác sĩ Triệu tay cầm chắc dao mổ, khuôn mặt được che đi bởi khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt sáng đầy kiên định. Dẫu cô biết bệnh nhân đang được cô rạch từng nhát dao lấy đạn ra có thân thế phức tạp và ắt hẳn có liên quan đến Ngụy Tần Lãng. Tuy nhiên với trách nhiệm của người lương y, thái độ chuyên nghiệp khi đứng trước bệnh nhân bị thương, cô tuyệt đối không cho phép bản thân suy nghĩ những chuyện ngoài luồng, phải ưu tiên cứu người, đặt chữ tâm lên hàng đầu.
Bệnh nhận đã được gây tê và ngất đi do mất máu. Cô tập trung cao độ, y tá lần lượt truyền các dụng cụ phẫu thuật cho Ninh Mịch theo yêu cầu của cô. Bệnh nhân bị đạn bắn bên ngực phải, theo nhận định ban đầu sẽ không gây ảnh hưởng đến tính mạng vì đã được cứu chữa kịp thời.
Một tiếng trôi qua, dưới ánh đèn phòng mổ, viên đạn đã được bác sĩ Triệu trực tiếp lấy ra khỏi cơ thể bệnh nhân. Bây giờ cần tiến hành khâu kín miệng vết thương.
Sau khi ca phẫu thuật kết thúc, cô cùng đội ngũ bác sĩ bước ra từ phòng mổ. Đập vào ngay trước tầm mắt cô là hình ảnh những tên bặm trợn đang ngồi ở hàng ghế chờ trước cửa phòng phẫu thuật. Trông thấy bác sĩ, bọn chúng đứng dậy tiến đến gần, giọng nói lộ rõ vẻ trịch thượng, thiếu tôn trọng những lương y vừa cứu sống gã đàn ông chưa rõ danh tính kia:
- Đại ca của bọn tôi sao rồi?
Ninh Mịch đưa mắt nhìn bọn chúng, lời nói lẫn thái độ đều khiến cô không ưng bụng dù một chúng, một đám người bất lịch sự và ngang tàn. Trong lúc cô và các y tá chưa kịp đáp lời thì một tên khác trong số bọn chúng đã gằn giọng quát lớn:
- Các người bị điếc hả? Tôi hỏi đại ca của bọn tôi sao rồi?
Thái độ của chúng mỗi lúc càng quá quắt mà chẳng cần để tâm đến môi trường xung quanh, trong khi đây là bệnh viện cần giữ phép lịch sự và yên tĩnh tối thiểu. Ninh Mịch từ xưa đến nay rất thẳng tính, cô không kiêng nể hay rụt rè trước những kẻ bố đời, thiếu thốn nhân cách trầm trọng.
Bác sĩ Triệu nhìn thẳng vào mắt tên vừa quát nạt, trong khi mọi người xung quanh đang sợ sệt thì cô đã cất tiếng phản bác mà chẳng thèm trả lời câu hỏi của hắn:
- Tôi thấy anh đây đang mắc bệnh rất nghiêm trọng.
Cô chẳng chút sợ sệt, thẳng thừng ban tặng cho hắn một câu nói đầy ẩn ý, khiến cả bọn người hung hãn kia phải chau mày khó hiểu.
- Bệnh gì chứ?
Ninh Mịch tháo khẩu trang, cô muốn bọn chúng nhìn thấy nụ cười nhếch mép của mình. Sự bất mãn cô dành cho đám người vô phép vô tắc kia thể hiện rất rõ, chẳng chút che giấu. Ánh mắt cô sắc lạnh nhìn lướt qua từng tên một, đôi môi đầy đặn không ngần ngại đáp lời:
- Thật ra không chỉ mỗi anh mà tất cả các anh đều mắc bệnh, bệnh thiếu ý thức trầm trọng.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm trước lời phản bác của cô. Ninh Mịch rõ ràng đang mắng thẳng mặt bọn chúng. Đám giang hồ mặt đỏ bừng bừng vì tức giận, một tên quát lớn:
- Mẹ kiếp, mày đang đùa với bọn tao à?
Chúng căn bản không phải những con người thiện lương, từ sâu trong tâm trí đã bị phần con lấn át nên cư xử tử tế là điều chẳng thể tồn tại ở những con người này.
Gã đàn ông bặm trợn trong đám tiến lên vài bước, hắn vung tay hình nắm đấm lên cao, cốt ý muốn đấm vào mặt cô mà chẳng hề để tâm người đang đứng trước mặt hắn là bác sĩ vừa chữa trị cho đại ca của cả bọn.
Bệnh nhân nhanh chóng được đẩy vào phòng cấp cứu. Ninh Mịch cũng đến phòng tiền phẫu để thay trang phục phẫu thuật. Chuẩn bị xong mọi thứ theo đúng quy trình, từ trang phục đến các bước sát khuẩn, cô bắt đầu bước vào phòng mổ, tiến hành phẫu thuật lấy đạn ra khỏi cơ thể bệnh nhân.
Bên ngoài hành lang bệnh viện lúc này, một nhóm người mặc đồ đen sòng sọc chạy vào. Bọn họ vừa bước ra từ chiếc xe hơi đỗ phía ngoài cổng bệnh viện. Trông đám người này chẳng mấy đàng hoàng, mặt mũi ai cũng cau có, hung tợn, đặt biệt trên người của mỗi tên còn dính máu, không ở mặt thì cũng ở tay. Những người xung quanh nhìn thấy sự xuất hiện của đám người lạ mặt kia, ai nấy đều hốt hoảng, sợ hãi mà tản ra né tránh.
- Đại ca đâu rồi?
Bọn chúng hỏi nhau, cô y tá đang đứng khép ở góc tường đã rơi vào tầm ngắm của một tên giang hồ, hắn bước đến gần cô ấy, dùng ánh mắt dữ tợn như con hổ khát máu, giọng nói quát tháo như thể đang tra hỏi phạm nhân:
- Người đàn ông bị thương vừa được đưa đến đây cấp cứu đâu rồi?
Cô y tá khiếp sợ tột độ, từng bước nhỏ cố lùi về sau trong sự run rẩy, đồng thời đưa tay chỉ về một hướng rồi đáp:
- Đã được... đưa vào phòng phẫu thuật rồi.
...
Phòng phẫu thuật...
Bác sĩ Triệu tay cầm chắc dao mổ, khuôn mặt được che đi bởi khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt sáng đầy kiên định. Dẫu cô biết bệnh nhân đang được cô rạch từng nhát dao lấy đạn ra có thân thế phức tạp và ắt hẳn có liên quan đến Ngụy Tần Lãng. Tuy nhiên với trách nhiệm của người lương y, thái độ chuyên nghiệp khi đứng trước bệnh nhân bị thương, cô tuyệt đối không cho phép bản thân suy nghĩ những chuyện ngoài luồng, phải ưu tiên cứu người, đặt chữ tâm lên hàng đầu.
Bệnh nhận đã được gây tê và ngất đi do mất máu. Cô tập trung cao độ, y tá lần lượt truyền các dụng cụ phẫu thuật cho Ninh Mịch theo yêu cầu của cô. Bệnh nhân bị đạn bắn bên ngực phải, theo nhận định ban đầu sẽ không gây ảnh hưởng đến tính mạng vì đã được cứu chữa kịp thời.
Một tiếng trôi qua, dưới ánh đèn phòng mổ, viên đạn đã được bác sĩ Triệu trực tiếp lấy ra khỏi cơ thể bệnh nhân. Bây giờ cần tiến hành khâu kín miệng vết thương.
Sau khi ca phẫu thuật kết thúc, cô cùng đội ngũ bác sĩ bước ra từ phòng mổ. Đập vào ngay trước tầm mắt cô là hình ảnh những tên bặm trợn đang ngồi ở hàng ghế chờ trước cửa phòng phẫu thuật. Trông thấy bác sĩ, bọn chúng đứng dậy tiến đến gần, giọng nói lộ rõ vẻ trịch thượng, thiếu tôn trọng những lương y vừa cứu sống gã đàn ông chưa rõ danh tính kia:
- Đại ca của bọn tôi sao rồi?
Ninh Mịch đưa mắt nhìn bọn chúng, lời nói lẫn thái độ đều khiến cô không ưng bụng dù một chúng, một đám người bất lịch sự và ngang tàn. Trong lúc cô và các y tá chưa kịp đáp lời thì một tên khác trong số bọn chúng đã gằn giọng quát lớn:
- Các người bị điếc hả? Tôi hỏi đại ca của bọn tôi sao rồi?
Thái độ của chúng mỗi lúc càng quá quắt mà chẳng cần để tâm đến môi trường xung quanh, trong khi đây là bệnh viện cần giữ phép lịch sự và yên tĩnh tối thiểu. Ninh Mịch từ xưa đến nay rất thẳng tính, cô không kiêng nể hay rụt rè trước những kẻ bố đời, thiếu thốn nhân cách trầm trọng.
Bác sĩ Triệu nhìn thẳng vào mắt tên vừa quát nạt, trong khi mọi người xung quanh đang sợ sệt thì cô đã cất tiếng phản bác mà chẳng thèm trả lời câu hỏi của hắn:
- Tôi thấy anh đây đang mắc bệnh rất nghiêm trọng.
Cô chẳng chút sợ sệt, thẳng thừng ban tặng cho hắn một câu nói đầy ẩn ý, khiến cả bọn người hung hãn kia phải chau mày khó hiểu.
- Bệnh gì chứ?
Ninh Mịch tháo khẩu trang, cô muốn bọn chúng nhìn thấy nụ cười nhếch mép của mình. Sự bất mãn cô dành cho đám người vô phép vô tắc kia thể hiện rất rõ, chẳng chút che giấu. Ánh mắt cô sắc lạnh nhìn lướt qua từng tên một, đôi môi đầy đặn không ngần ngại đáp lời:
- Thật ra không chỉ mỗi anh mà tất cả các anh đều mắc bệnh, bệnh thiếu ý thức trầm trọng.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm trước lời phản bác của cô. Ninh Mịch rõ ràng đang mắng thẳng mặt bọn chúng. Đám giang hồ mặt đỏ bừng bừng vì tức giận, một tên quát lớn:
- Mẹ kiếp, mày đang đùa với bọn tao à?
Chúng căn bản không phải những con người thiện lương, từ sâu trong tâm trí đã bị phần con lấn át nên cư xử tử tế là điều chẳng thể tồn tại ở những con người này.
Gã đàn ông bặm trợn trong đám tiến lên vài bước, hắn vung tay hình nắm đấm lên cao, cốt ý muốn đấm vào mặt cô mà chẳng hề để tâm người đang đứng trước mặt hắn là bác sĩ vừa chữa trị cho đại ca của cả bọn.