Chương 1856: Phát Tiết Lửa Giận
- Dương Ngọc Chân...
Dương Biện đột nhiên quát lên, giơ chiến kích đến Dương Ngọc Chân.
- Làm gì?
Dương Ngọc Chân nhìn 'Người khô' trên chiến kích, vừa vội vừa giận.
- Hắn là ai??
- Hài tử của ta, Thiên Hữu! Ngươi có ý gì?
- Ngươi nuôi lớn hắn từ nhỏ, vất vả nhỉ.
- Cái gì??
- Ngươi xem mệnh của hắn so với mệnh của ngươi đều muốn nặng hơn.
- Đương nhiên!! Ngươi muốn làm gì??
Dương Ngọc Chân nhíu mày, chẳng lẽ muốn nàng chủ động đi qua, đổi lại Dương Thiên Hữu?
Các tộc nhân Dương gia trên bến tàu càng không hiểu thấu, đây là thế nào?
Sao hôm nay Dương Biện lại điên điên khùng khùng thế này!
Dương Biện chọn Dương Thiên Hữu tiếp tục hỏi:
- Bồi dưỡng một nhi tử như thế, ngươi kiêu ngạo sao?
- Hắn là kiêu ngạo của ta! So với ngươi còn ưu tú hơn!!
- Nhìn kỹ mặt của hắn một chút.
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
- Nhìn cho kỹ!!
- Ta nhìn đây...
Bành!!
Một tiếng bạo hưởng, Dương Thiên Hữu chỉ còn thân thể, bỗng nhiên cái đầu liền... Nổ!!
Dương Biện, giết Dương Thiên Hữu!!
Trực tiếp dùng năng lượng thảm liệt bên trong chiến kích chấn vỡ nát!
Bến tàu bỗng nhiên an tĩnh, tất cả mọi người như bị sét đánh cứng ở tại chỗ, gắt gao tiếp cận hình ảnh huyết nhục văng tung tóe kia.
- Chết! Thần hồn câu diệt! Không vào luân hồi!
Dương Biện hạ chiến kích xuống, thanh âm lạnh lùng quanh quẩn bến tàu.
- Không!!
Dương Ngọc Chân tiếng hét thê lương, ngồi liệt trên mặt đất.
- Dương Biện! Ngươi phải chết!!
Rốt cuộc Dương Đồng Quang cũng không thể kìm nén được nữa, tiếng hắn gầm thét như thủy triều, giết tới phía Dương Biện.
Dương Biện cao giọng quát hỏi Thánh Tổ đầu tiên:
- Dương Hồng Liệt, ngươi chỉ có mấy chục năm tuổi thọ, sau khi chết muốn để người lỗ mãng như vậy tiếp quản Dương gia, ngươi chết mà nhắm mắt sao?
- Dương Đồng Quang, dừng tay!!
Dương Hồng Liệt hét lớn, thánh uy kinh khủng trực tiếp khóa chặt Dương Đồng Quang.
- Lão tổ, ngài không thể nào bị hắn khống chế! Dương gia còn không có xuống dốc đến không thể rời bỏ một tên súc sinh!
Dương Đồng Quang dừng ở nửa đường, tức giận hô to.
- Ta bảo ngươi dừng tay!
Dương Hồng Liệt sâu hít một ngụm khí lạnh, làm ra quyết định.
- Lão tổ, nghĩ lại đi!
Dương Đồng Quang đột nhiên quay người, quỳ một gối xuống đối với Dương Hồng Liệt.
- Lão tổ, nghĩ lại đi.
Dương Ngọc Chân và toàn bộ tộc nhân Dương gia quỳ xuống thành một mảnh.
- Dương Biện, ta và ngươi nói chuyện?
Dương Hồng Liệt quay người, đi đến sâu trong hòn đảo.
Dương Biện tay cầm chiến kích, thả người nhảy xuống Long Cốt Cự Ngạc, nhanh chân đi đến bãi cát.
Vẻ mặt của các tốc nhân Dương gia trở nên phức tạp, muốn ngăn cản nhưng lại kiêng kị.
- Dương Thiên Khuyết lại còn sống.
Khương Phàm đứng ở trên lưng Long Cốt Cự Ngạc, có chút ngoài ý muốn.
- Vì sao Dương Đồng Quang không mời hắn đi ra? Chẳng lẽ là đang dung hợp tài nguyên mang ra từ trong thế giới mới, đột phá đến Thánh Linh cảnh?
Khương Qua có chút bận tâm.
Nếu như Dương Thiên Khuyết đột phá đến Thánh Linh cảnh, Dương gia không có khả năng hi sinh hắn, nhất là dưới loại tình thế này.
Mà, nếu như Dương gia có được ba Thánh Linh, cũng không nhất định phải có Dương Biện.
- Sao Dương Thiên Khuyết lại có thể còn sống? Là phô trương thanh thế sao, hay là...
Khương Phàm cau mày, cẩn thận hồi tưởng đến lúc Dương Đồng Quang cùng Dương Ngọc Chân phản ứng.
- Lúc ấy bọn hắn giống như rất khẩn trương.
Khương Qua cũng cẩn thận hồi tưởng đến.
- Nếu như Dương Thiên Khuyết thật sự đang đột phá, Dương Đồng Quang đều có thể cao điệu nói ra để dọa Dương Biện, nhưng bọn hắn đều không có.
- Chẳng lẽ, Dương Thiên Khuyết bị thương nặng, bây giờ đang tại thời khắc mấu chốt cứu mạng?
- Hẳn là tình huống tương tự.
Khương Phàm thở phào, chỉ cần không phải đang đột phá Thánh Linh cảnh thì còn dễ nói.
Trên bờ cát, càng lúc càng tụ nhiều người, ngay cả người của Lý gia, Ngụy gia sau khi lấy được tin tức cũng lục tục chạy tới nơi này.
- Đó là Long Cốt Cự Ngạc sao?
- Long Cốt Cự Ngạc cảnh giới Bán Thánh! Dương Biện hàng phục trong thế giới mới sao?
- Chú ý con rùa đen kia, khí tức rất cường đại, hẳn là cũng không phải phàm phẩm.
- Đó là Nhị đệ của Dương Biện, Lục Du sao, thật sự là Thiên phẩm linh văn?
- Long Lân Lôi Mã, Khương Qua, đó là tán tu danh chấn Thần Vực Chi Hải.
- Không phải còn có hai người nữa sao? Dực Long cùng Tinh Thần linh văn.
Người của Lý gia cùng Ngụy gia đứng ở đằng xa nhìn quanh nghị luận, đây là lần đầu tiên bọn hắn thật sự được nhìn thấy những kẻ được gọi là các huynh đệ của Dương Biện.
- Lục Du?
Lý Hoàng cách rất xa đánh giá nam tử trên lưng cự ngạc, lại có loại cảm giác quen thuộc không nói được, thật giống như đã thấy qua ở nơi nào đó rồi.
Lúc trước hắn đều bế quan, trước mấy ngày mới đột phá xuất quan, sau đó nghe được chuyện liên quan tới Dương Biện, tới thế giới mới, nhưng cũng không có quá hiểu rõ, nhưng bây giờ càng quan sát càng có cảm giác cổ quái.
- Lão Tứ là Tinh Thần linh văn, lão Ngũ là Dực Long linh văn?
Lý Hoàng hỏi người bên cạnh.
- Cũng đều là Chí Tôn Thánh phẩm.
- Bọn hắn đều gọi là cái gì?
- Chu Ngao, Hàn Thú? Hình như là vậy.
- Chu Ngao... Hàn Thú... Tinh Thần... Dực Long... Mặt nạ...
Lý Hoàng nhìn qua thân ảnh kia, thể hiện càng ngày càng phức tạp.
- Mười năm trước, là ai đã cứu được ngươi?
Dương Hồng Liệt mang theo Dương Biện đi đến bên vách núi xa xa.
- Các huynh đệ của ta!
- Chính là mấy kẻ kia ngươi kết nghĩa?
- Ngươi là hỏi cái này?
Dương Hồng Liệt đón gió biển ướt át, nhẹ giọng thở dài:
- Dương gia có lỗi với ngươi, nhưng Dương Thiên Hữu chết rồi, dừng ở đây đi.
Mặt Dương Biện lại lạnh lẽo, không thể che hết sát ý:
- Ngươi sai. Dương gia dưỡng dục ta, nhưng cũng đã giết ta, giữa chúng ta đã không có dây dưa, cũng không có ân oán. Những gì ta làm bây giờ là vì mẫu thân của ta, là vì Lôi Tú! Muốn ta về Dương gia tiếp quản gia tộc, nhất định phải thỏa mãn ba điều kiện của ta, thiếu một cái đều không được.
- Ta biết trong lòng ngươi có hận thù, nhưng ngươi muốn tiếp quản Dương gia thì không thể làm quá tuyệt, nếu không ngươi khống chế gia tộc như thế nào, lãnh đạo tộc như thế nào?
- Ngươi lại sai, không phải ta xin ngươi tiếp quản gia tộc, bây giờ là các ngươi đang cầu xin ta tiếp quản. Có người không phục? Giết!! Có người không phối hợp? Giết!!
Dương gia kéo dài cho đến nay, phe phái rắc rối phức tạp, loạn thành một bầy, ta vừa vặn giúp đỡ các ngươi cố gắng thanh lý, một lần nữa tạo nên một gia tộc cường đại kỷ luật nghiêm minh thật sự.
Dương Biện đột nhiên quát lên, giơ chiến kích đến Dương Ngọc Chân.
- Làm gì?
Dương Ngọc Chân nhìn 'Người khô' trên chiến kích, vừa vội vừa giận.
- Hắn là ai??
- Hài tử của ta, Thiên Hữu! Ngươi có ý gì?
- Ngươi nuôi lớn hắn từ nhỏ, vất vả nhỉ.
- Cái gì??
- Ngươi xem mệnh của hắn so với mệnh của ngươi đều muốn nặng hơn.
- Đương nhiên!! Ngươi muốn làm gì??
Dương Ngọc Chân nhíu mày, chẳng lẽ muốn nàng chủ động đi qua, đổi lại Dương Thiên Hữu?
Các tộc nhân Dương gia trên bến tàu càng không hiểu thấu, đây là thế nào?
Sao hôm nay Dương Biện lại điên điên khùng khùng thế này!
Dương Biện chọn Dương Thiên Hữu tiếp tục hỏi:
- Bồi dưỡng một nhi tử như thế, ngươi kiêu ngạo sao?
- Hắn là kiêu ngạo của ta! So với ngươi còn ưu tú hơn!!
- Nhìn kỹ mặt của hắn một chút.
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
- Nhìn cho kỹ!!
- Ta nhìn đây...
Bành!!
Một tiếng bạo hưởng, Dương Thiên Hữu chỉ còn thân thể, bỗng nhiên cái đầu liền... Nổ!!
Dương Biện, giết Dương Thiên Hữu!!
Trực tiếp dùng năng lượng thảm liệt bên trong chiến kích chấn vỡ nát!
Bến tàu bỗng nhiên an tĩnh, tất cả mọi người như bị sét đánh cứng ở tại chỗ, gắt gao tiếp cận hình ảnh huyết nhục văng tung tóe kia.
- Chết! Thần hồn câu diệt! Không vào luân hồi!
Dương Biện hạ chiến kích xuống, thanh âm lạnh lùng quanh quẩn bến tàu.
- Không!!
Dương Ngọc Chân tiếng hét thê lương, ngồi liệt trên mặt đất.
- Dương Biện! Ngươi phải chết!!
Rốt cuộc Dương Đồng Quang cũng không thể kìm nén được nữa, tiếng hắn gầm thét như thủy triều, giết tới phía Dương Biện.
Dương Biện cao giọng quát hỏi Thánh Tổ đầu tiên:
- Dương Hồng Liệt, ngươi chỉ có mấy chục năm tuổi thọ, sau khi chết muốn để người lỗ mãng như vậy tiếp quản Dương gia, ngươi chết mà nhắm mắt sao?
- Dương Đồng Quang, dừng tay!!
Dương Hồng Liệt hét lớn, thánh uy kinh khủng trực tiếp khóa chặt Dương Đồng Quang.
- Lão tổ, ngài không thể nào bị hắn khống chế! Dương gia còn không có xuống dốc đến không thể rời bỏ một tên súc sinh!
Dương Đồng Quang dừng ở nửa đường, tức giận hô to.
- Ta bảo ngươi dừng tay!
Dương Hồng Liệt sâu hít một ngụm khí lạnh, làm ra quyết định.
- Lão tổ, nghĩ lại đi!
Dương Đồng Quang đột nhiên quay người, quỳ một gối xuống đối với Dương Hồng Liệt.
- Lão tổ, nghĩ lại đi.
Dương Ngọc Chân và toàn bộ tộc nhân Dương gia quỳ xuống thành một mảnh.
- Dương Biện, ta và ngươi nói chuyện?
Dương Hồng Liệt quay người, đi đến sâu trong hòn đảo.
Dương Biện tay cầm chiến kích, thả người nhảy xuống Long Cốt Cự Ngạc, nhanh chân đi đến bãi cát.
Vẻ mặt của các tốc nhân Dương gia trở nên phức tạp, muốn ngăn cản nhưng lại kiêng kị.
- Dương Thiên Khuyết lại còn sống.
Khương Phàm đứng ở trên lưng Long Cốt Cự Ngạc, có chút ngoài ý muốn.
- Vì sao Dương Đồng Quang không mời hắn đi ra? Chẳng lẽ là đang dung hợp tài nguyên mang ra từ trong thế giới mới, đột phá đến Thánh Linh cảnh?
Khương Qua có chút bận tâm.
Nếu như Dương Thiên Khuyết đột phá đến Thánh Linh cảnh, Dương gia không có khả năng hi sinh hắn, nhất là dưới loại tình thế này.
Mà, nếu như Dương gia có được ba Thánh Linh, cũng không nhất định phải có Dương Biện.
- Sao Dương Thiên Khuyết lại có thể còn sống? Là phô trương thanh thế sao, hay là...
Khương Phàm cau mày, cẩn thận hồi tưởng đến lúc Dương Đồng Quang cùng Dương Ngọc Chân phản ứng.
- Lúc ấy bọn hắn giống như rất khẩn trương.
Khương Qua cũng cẩn thận hồi tưởng đến.
- Nếu như Dương Thiên Khuyết thật sự đang đột phá, Dương Đồng Quang đều có thể cao điệu nói ra để dọa Dương Biện, nhưng bọn hắn đều không có.
- Chẳng lẽ, Dương Thiên Khuyết bị thương nặng, bây giờ đang tại thời khắc mấu chốt cứu mạng?
- Hẳn là tình huống tương tự.
Khương Phàm thở phào, chỉ cần không phải đang đột phá Thánh Linh cảnh thì còn dễ nói.
Trên bờ cát, càng lúc càng tụ nhiều người, ngay cả người của Lý gia, Ngụy gia sau khi lấy được tin tức cũng lục tục chạy tới nơi này.
- Đó là Long Cốt Cự Ngạc sao?
- Long Cốt Cự Ngạc cảnh giới Bán Thánh! Dương Biện hàng phục trong thế giới mới sao?
- Chú ý con rùa đen kia, khí tức rất cường đại, hẳn là cũng không phải phàm phẩm.
- Đó là Nhị đệ của Dương Biện, Lục Du sao, thật sự là Thiên phẩm linh văn?
- Long Lân Lôi Mã, Khương Qua, đó là tán tu danh chấn Thần Vực Chi Hải.
- Không phải còn có hai người nữa sao? Dực Long cùng Tinh Thần linh văn.
Người của Lý gia cùng Ngụy gia đứng ở đằng xa nhìn quanh nghị luận, đây là lần đầu tiên bọn hắn thật sự được nhìn thấy những kẻ được gọi là các huynh đệ của Dương Biện.
- Lục Du?
Lý Hoàng cách rất xa đánh giá nam tử trên lưng cự ngạc, lại có loại cảm giác quen thuộc không nói được, thật giống như đã thấy qua ở nơi nào đó rồi.
Lúc trước hắn đều bế quan, trước mấy ngày mới đột phá xuất quan, sau đó nghe được chuyện liên quan tới Dương Biện, tới thế giới mới, nhưng cũng không có quá hiểu rõ, nhưng bây giờ càng quan sát càng có cảm giác cổ quái.
- Lão Tứ là Tinh Thần linh văn, lão Ngũ là Dực Long linh văn?
Lý Hoàng hỏi người bên cạnh.
- Cũng đều là Chí Tôn Thánh phẩm.
- Bọn hắn đều gọi là cái gì?
- Chu Ngao, Hàn Thú? Hình như là vậy.
- Chu Ngao... Hàn Thú... Tinh Thần... Dực Long... Mặt nạ...
Lý Hoàng nhìn qua thân ảnh kia, thể hiện càng ngày càng phức tạp.
- Mười năm trước, là ai đã cứu được ngươi?
Dương Hồng Liệt mang theo Dương Biện đi đến bên vách núi xa xa.
- Các huynh đệ của ta!
- Chính là mấy kẻ kia ngươi kết nghĩa?
- Ngươi là hỏi cái này?
Dương Hồng Liệt đón gió biển ướt át, nhẹ giọng thở dài:
- Dương gia có lỗi với ngươi, nhưng Dương Thiên Hữu chết rồi, dừng ở đây đi.
Mặt Dương Biện lại lạnh lẽo, không thể che hết sát ý:
- Ngươi sai. Dương gia dưỡng dục ta, nhưng cũng đã giết ta, giữa chúng ta đã không có dây dưa, cũng không có ân oán. Những gì ta làm bây giờ là vì mẫu thân của ta, là vì Lôi Tú! Muốn ta về Dương gia tiếp quản gia tộc, nhất định phải thỏa mãn ba điều kiện của ta, thiếu một cái đều không được.
- Ta biết trong lòng ngươi có hận thù, nhưng ngươi muốn tiếp quản Dương gia thì không thể làm quá tuyệt, nếu không ngươi khống chế gia tộc như thế nào, lãnh đạo tộc như thế nào?
- Ngươi lại sai, không phải ta xin ngươi tiếp quản gia tộc, bây giờ là các ngươi đang cầu xin ta tiếp quản. Có người không phục? Giết!! Có người không phối hợp? Giết!!
Dương gia kéo dài cho đến nay, phe phái rắc rối phức tạp, loạn thành một bầy, ta vừa vặn giúp đỡ các ngươi cố gắng thanh lý, một lần nữa tạo nên một gia tộc cường đại kỷ luật nghiêm minh thật sự.