Chương 1835: Giới Nguyên sơn (2)
Khương Phàm nói:
- Đào Ngột, Cùng Kỳ, Thao Thiết, Hỗn Độn, tịnh xưng tứ đại hung thú Hồng Hoang. Trong đó Hỗn Độn là mạnh nhất, cũng là hung thú có từ sớm nhất, là một trong mười hai Yêu Tổ.
Khương Bân lại hỏi:
- Trừ Đào Ngột, tam đại Yêu tộc còn có cái gì?
Đại Vương liếc mắt nhìn Khương Qua, nói:
- Viễn Cổ Thương Loan, dị loại bên trong Phượng Hoàng tộc, tính tình ôn hòa, nhưng thực lực vô cùng cường đại, nghe nói có được tinh hồn Chu Tước.
- Nơi này có Thương Loan?
Khương Phàm có vẻ khác thường, Thương Loan kỳ thật chính là Phượng Hoàng, nhưng thuộc về dị loại bên trong Phượng Hoàng, thậm chí có thể bị một lần nữa phân chia.
Bọn chúng không chỉ có có chút khác biệt so với Phượng Hoàng, mà tính tình càng hoàn toàn khác biệt, mà Phượng Hoàng chính thống là có được huyết mạch Chu Tước, Thương Loan thì là có được tinh phách Chu Tước.
Ngàn năm trước, trong vạn thế thần, Phượng Hoàng nhiều, tính tình cường thế, phổ biến đều là đi theo hắn chinh chiến Thiên Khải, Thương Loan thưa thớt, tính tình dịu dàng, phụng mệnh lưu thủ hoàng cung.
Đại Vương tiếp tục nói:
- Còn có một tộc đáng sợ nhất, Trùng tộc bên trong ‘vảy trùng hư không’. Bọn chúng có thể từng bước xâm chiếm không gian, biên chế đường hầm hư không, dù sao cũng vô cùng ngưu bức.
Bọn người Chu Thanh Thọ trao đổi ánh mắt, càng hiểu rõ càng rung động sự cường đại của nơi này.
Cũng chỉ có hoàn cảnh phong bế mấy trăm ngàn năm như thế này, mới có thể cam đoan giống loài thuần túy lại phong phú kéo dài như vậy. Nếu để cho ba vị Đế Quân Yêu tộc kia biết nơi này, vô cùng có khả năng sẽ khởi xướng chiến tranh, đến tranh đoạt tài nguyên như thế này, mời chào Yêu tộc trong này, phong phú trận doanh của mình, tăng cường uy vọng của mình tại Yêu tộc.
Khương Phàm rung động, bên trong rung động còn có chút hối hận.
Lúc ấy tiến vào hải vực sao lại không có mang Thiên Hậu theo chứ?
Nếu như tiểu ny tử kia tiến vào nơi này, còn không phải kích động ôm mình hôn mấy cái.
- Đừng quan tâm bọn chúng, đều là mấy tên biến thái.
Đại Vương lắc đầu, không nguyện ý trêu chọc những yêu vật khủng bố cao cao tại thượng trong ấn tượng này.
Nó mang theo bọn người Khương Phàm tiến vào dưới mặt đất, một mực chìm hơn ngàn mét, mới bắt đầu di chuyển đến phía trước.
Trên đường đi vừa đi vừa nghỉ, sợ kinh động đến Yêu tộc trung khu.
Vài ngày sau, rốt cuộc bọn hắn cũng cũng đi tới biên giới Giới Nguyên sơn.
Hình ảnh hiện ra ở trước mắt đã để bọn người Khương Phàm kinh diễm, cũng khơi gợi lên hồi ức trong Đại Vương.
Vô số sợi rễ lan tràn đi ra từ trong ngọn núi, tùy ý lan tràn bên trong tầng đất, cũng đều tỏa ra ánh sáng, xen lẫn thành không gian khổng lồ lại phong bế ở dưới đất.
Rất nhiều rễ già tráng kiện giống như lão long ngủ say, kéo dài tới mấy vạn mét, có chút rễ cũ còn dây dưa quay quanh, giống như là núi lớn cứng cáp.
Số lượng lớn sợi rễ tuỳ tiện mở rộng, đếm mãi không hết, để cho người ta rung động. Giống như cả ngọn Giới Nguyên sơn chính là một gốc Thần Thụ tuyệt thế, tuy nhiên đã bị tảng đá bên ngoài che mất, thoạt nhìn như một ngọn núi cao mà thôi.
Tại sâu trong không gian này, vô số cây thân kéo dài tới cuối cùng, thì là vực sâu hắc ám tĩnh mịch, nơi đó lơ lửng rất nhiều mảnh vỡ bia đá rách nát.
- Bình chướng đã khép lại sao? Ta nhớ được chính là ở chỗ này mà.
Đại Vương tìm kiếm vết nứt trong trí nhớ ở khắp nơi.
Khương Phàm đứng bên ngoài bình chướng, nhíu mày nhìn qua vực sâu hắc ám ở phía dưới.
Vực sâu này sẽ kéo đến chỗ nào?
Vực sâu này lại có lai lịch gì?
Những mảnh bia đá lơ lửng kia lại là thứ gì?
Khương Phàm khẽ nói trong ý thức:
- Sư phụ, bí mật ngài giữ lại, nên nói cho ta biết thôi. Ta đã chuẩn bị kỹ càng.
Đan Hoàng đang ở trong ý thức Khương Phàm, nhưng vẫn luôn trầm mặc không nói.
Khương Phàm không được đáp lại, liền giơ tay lên nhẹ nhàng đè xuống bình chướng, thử cảm ngộ Sơn Hà Đại Táng, Nhật Nguyệt Tinh Thần Đại Táng.
Nếu nơi này là vùng đất Lục Táng, hẳn là có thể dùng uy lực Lục Táng cảm ứng.
Nhưng, lại có chuyện phát sinh để Khương Phàm kinh ngạc.
Trước đó luôn có thể cảm ngộ đến địa tầng mênh mông, Đại Địa Mẫu Khí bất cứ lúc nào, vậy mà bây giờ lại không có chút phản ứng nào cả.
Tinh không thâm thúy cũng không lại xuất hiện trong đầu.
Thật giống như... Hắn đã tạm thời mất đi loại truyền thừa này.
Lại như là...
Vực sâu ở trước mặt đang ảnh hưởng hắn cảm ngộ.
Khương Phàm thử đi thử lại nhưng không có kết quả, yên lặng tự định giá một lát, lại lấy ra hai khối mộ bia.
Một khối là mình nhặt được từ Đại Hoang, một khối là đẩy ra từ bên trong tổ tông của Đại Vương. Đều là phong cách cổ xưa, nặng nề như núi, còn mang theo vài tia cảm giác lạnh buốt.
Khương Phàm đứng ở giữa hai khối trong bia đá, duỗi hai tay ra, đè lại bọn chúng, lần nữa cảm ngộ Sơn Hà Đại Táng.
Bia đá của Khương Phàm không có chút phản ứng nào, nhưng của Đại Vương lại có chút lay động, lay động ra tiếng oanh minh phiêu miểu ngột ngạt. Sau đó... ý thức Khương Phàm nhanh chóng cùng đại địa giao hòa, không gian một mảnh địa tầng thần bí lại mênh mông trải rộng ra trong đầu, nhưng không có Đại Địa Mẫu Khí, mà là hắc ám vô biên vô tận.
Hắn giống như xuyên qua tấm bia đá này, chân thực cảm ngộ đến bình chướng hắc ám bên trong vực sâu tĩnh mịch kia.
Khương Phàm nín thở định thần, cẩn thận dò xét.
Càng ngày càng sâu, càng ngày càng đen tối, cũng càng ngày càng giá lạnh.
Khương Phàm cảm giác mình đang trầm luân... Phiêu đãng bên trong một thế giới hắc ám vô biên vô tận... Nơi này trống rỗng, không có cái gì cả, giống như ngay cả không gian đều không tồn tại, thời gian càng ngừng chảy xuôi lại.
Khương Phàm tiếp tục cảm ngộ, tiếp tục chìm xuống.
Đột nhiên... Một mảnh khí tức tuyệt vọng thê lương từ bên trong Hắc Ám thâm uyên vô tận phun ra ngoài, che mất Khương Phàm.
Ý thức Khương Phàm bị đánh nát trong nháy mắt, tại lúc vỡ vụn, trong chốc lát, phảng phất thấy được một màn khủng bố đến để cho người ta hít thở không thông trong Thâm Uyên Vô Tận kia, cũng nghe đến một tiếng phiêu miểu khẽ nói —— hắn... Lại tới à...
- Đào Ngột, Cùng Kỳ, Thao Thiết, Hỗn Độn, tịnh xưng tứ đại hung thú Hồng Hoang. Trong đó Hỗn Độn là mạnh nhất, cũng là hung thú có từ sớm nhất, là một trong mười hai Yêu Tổ.
Khương Bân lại hỏi:
- Trừ Đào Ngột, tam đại Yêu tộc còn có cái gì?
Đại Vương liếc mắt nhìn Khương Qua, nói:
- Viễn Cổ Thương Loan, dị loại bên trong Phượng Hoàng tộc, tính tình ôn hòa, nhưng thực lực vô cùng cường đại, nghe nói có được tinh hồn Chu Tước.
- Nơi này có Thương Loan?
Khương Phàm có vẻ khác thường, Thương Loan kỳ thật chính là Phượng Hoàng, nhưng thuộc về dị loại bên trong Phượng Hoàng, thậm chí có thể bị một lần nữa phân chia.
Bọn chúng không chỉ có có chút khác biệt so với Phượng Hoàng, mà tính tình càng hoàn toàn khác biệt, mà Phượng Hoàng chính thống là có được huyết mạch Chu Tước, Thương Loan thì là có được tinh phách Chu Tước.
Ngàn năm trước, trong vạn thế thần, Phượng Hoàng nhiều, tính tình cường thế, phổ biến đều là đi theo hắn chinh chiến Thiên Khải, Thương Loan thưa thớt, tính tình dịu dàng, phụng mệnh lưu thủ hoàng cung.
Đại Vương tiếp tục nói:
- Còn có một tộc đáng sợ nhất, Trùng tộc bên trong ‘vảy trùng hư không’. Bọn chúng có thể từng bước xâm chiếm không gian, biên chế đường hầm hư không, dù sao cũng vô cùng ngưu bức.
Bọn người Chu Thanh Thọ trao đổi ánh mắt, càng hiểu rõ càng rung động sự cường đại của nơi này.
Cũng chỉ có hoàn cảnh phong bế mấy trăm ngàn năm như thế này, mới có thể cam đoan giống loài thuần túy lại phong phú kéo dài như vậy. Nếu để cho ba vị Đế Quân Yêu tộc kia biết nơi này, vô cùng có khả năng sẽ khởi xướng chiến tranh, đến tranh đoạt tài nguyên như thế này, mời chào Yêu tộc trong này, phong phú trận doanh của mình, tăng cường uy vọng của mình tại Yêu tộc.
Khương Phàm rung động, bên trong rung động còn có chút hối hận.
Lúc ấy tiến vào hải vực sao lại không có mang Thiên Hậu theo chứ?
Nếu như tiểu ny tử kia tiến vào nơi này, còn không phải kích động ôm mình hôn mấy cái.
- Đừng quan tâm bọn chúng, đều là mấy tên biến thái.
Đại Vương lắc đầu, không nguyện ý trêu chọc những yêu vật khủng bố cao cao tại thượng trong ấn tượng này.
Nó mang theo bọn người Khương Phàm tiến vào dưới mặt đất, một mực chìm hơn ngàn mét, mới bắt đầu di chuyển đến phía trước.
Trên đường đi vừa đi vừa nghỉ, sợ kinh động đến Yêu tộc trung khu.
Vài ngày sau, rốt cuộc bọn hắn cũng cũng đi tới biên giới Giới Nguyên sơn.
Hình ảnh hiện ra ở trước mắt đã để bọn người Khương Phàm kinh diễm, cũng khơi gợi lên hồi ức trong Đại Vương.
Vô số sợi rễ lan tràn đi ra từ trong ngọn núi, tùy ý lan tràn bên trong tầng đất, cũng đều tỏa ra ánh sáng, xen lẫn thành không gian khổng lồ lại phong bế ở dưới đất.
Rất nhiều rễ già tráng kiện giống như lão long ngủ say, kéo dài tới mấy vạn mét, có chút rễ cũ còn dây dưa quay quanh, giống như là núi lớn cứng cáp.
Số lượng lớn sợi rễ tuỳ tiện mở rộng, đếm mãi không hết, để cho người ta rung động. Giống như cả ngọn Giới Nguyên sơn chính là một gốc Thần Thụ tuyệt thế, tuy nhiên đã bị tảng đá bên ngoài che mất, thoạt nhìn như một ngọn núi cao mà thôi.
Tại sâu trong không gian này, vô số cây thân kéo dài tới cuối cùng, thì là vực sâu hắc ám tĩnh mịch, nơi đó lơ lửng rất nhiều mảnh vỡ bia đá rách nát.
- Bình chướng đã khép lại sao? Ta nhớ được chính là ở chỗ này mà.
Đại Vương tìm kiếm vết nứt trong trí nhớ ở khắp nơi.
Khương Phàm đứng bên ngoài bình chướng, nhíu mày nhìn qua vực sâu hắc ám ở phía dưới.
Vực sâu này sẽ kéo đến chỗ nào?
Vực sâu này lại có lai lịch gì?
Những mảnh bia đá lơ lửng kia lại là thứ gì?
Khương Phàm khẽ nói trong ý thức:
- Sư phụ, bí mật ngài giữ lại, nên nói cho ta biết thôi. Ta đã chuẩn bị kỹ càng.
Đan Hoàng đang ở trong ý thức Khương Phàm, nhưng vẫn luôn trầm mặc không nói.
Khương Phàm không được đáp lại, liền giơ tay lên nhẹ nhàng đè xuống bình chướng, thử cảm ngộ Sơn Hà Đại Táng, Nhật Nguyệt Tinh Thần Đại Táng.
Nếu nơi này là vùng đất Lục Táng, hẳn là có thể dùng uy lực Lục Táng cảm ứng.
Nhưng, lại có chuyện phát sinh để Khương Phàm kinh ngạc.
Trước đó luôn có thể cảm ngộ đến địa tầng mênh mông, Đại Địa Mẫu Khí bất cứ lúc nào, vậy mà bây giờ lại không có chút phản ứng nào cả.
Tinh không thâm thúy cũng không lại xuất hiện trong đầu.
Thật giống như... Hắn đã tạm thời mất đi loại truyền thừa này.
Lại như là...
Vực sâu ở trước mặt đang ảnh hưởng hắn cảm ngộ.
Khương Phàm thử đi thử lại nhưng không có kết quả, yên lặng tự định giá một lát, lại lấy ra hai khối mộ bia.
Một khối là mình nhặt được từ Đại Hoang, một khối là đẩy ra từ bên trong tổ tông của Đại Vương. Đều là phong cách cổ xưa, nặng nề như núi, còn mang theo vài tia cảm giác lạnh buốt.
Khương Phàm đứng ở giữa hai khối trong bia đá, duỗi hai tay ra, đè lại bọn chúng, lần nữa cảm ngộ Sơn Hà Đại Táng.
Bia đá của Khương Phàm không có chút phản ứng nào, nhưng của Đại Vương lại có chút lay động, lay động ra tiếng oanh minh phiêu miểu ngột ngạt. Sau đó... ý thức Khương Phàm nhanh chóng cùng đại địa giao hòa, không gian một mảnh địa tầng thần bí lại mênh mông trải rộng ra trong đầu, nhưng không có Đại Địa Mẫu Khí, mà là hắc ám vô biên vô tận.
Hắn giống như xuyên qua tấm bia đá này, chân thực cảm ngộ đến bình chướng hắc ám bên trong vực sâu tĩnh mịch kia.
Khương Phàm nín thở định thần, cẩn thận dò xét.
Càng ngày càng sâu, càng ngày càng đen tối, cũng càng ngày càng giá lạnh.
Khương Phàm cảm giác mình đang trầm luân... Phiêu đãng bên trong một thế giới hắc ám vô biên vô tận... Nơi này trống rỗng, không có cái gì cả, giống như ngay cả không gian đều không tồn tại, thời gian càng ngừng chảy xuôi lại.
Khương Phàm tiếp tục cảm ngộ, tiếp tục chìm xuống.
Đột nhiên... Một mảnh khí tức tuyệt vọng thê lương từ bên trong Hắc Ám thâm uyên vô tận phun ra ngoài, che mất Khương Phàm.
Ý thức Khương Phàm bị đánh nát trong nháy mắt, tại lúc vỡ vụn, trong chốc lát, phảng phất thấy được một màn khủng bố đến để cho người ta hít thở không thông trong Thâm Uyên Vô Tận kia, cũng nghe đến một tiếng phiêu miểu khẽ nói —— hắn... Lại tới à...