Chương 4: “Tối qua tim đập nhanh quá.”
“Đã nói đến nước này rồi thì...” Anh bỗng áp sát, nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt.
Trên đường người qua kẻ lại, đang là giờ cao điểm.
Tôi nhũn người trong ánh mắt của anh, bầu không khí rất tốt. Rồi ok, muốn hôn cũng được, thậm chí tôi còn chuẩn bị khởi động đầu lưỡi luôn rồi, ai dè anh lại từ từ ngừng lại.
Chỉ nghe thấy một tiếng “cạch”, dây an toàn bỗng trượt lên ngực tôi.
Tôi nuốt nước bọt: “Thì sao?”
“Thì...” Anh bĩu môi: “Không phải đã đến rồi à?” Đúng thật, bên kia đường chính là khu chung cư tồi tàn kia của tôi.
Tôi cứng nhắc quay đầu, lưu luyến buổi gặp mặt ngày hôm nay.
Anh chủ động xuống xe, rồi mở cửa xe giúp tôi, cảm thán: “Em ở khu phố cổ cũng tốt, người đông an toàn, nhưng hơi chật.”
Tôi rề rề xuống xe, nhìn hai chiếc bóng đứng sát vào nhau của chúng tôi ở dưới đất, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
Im lặng năm giây, anh giơ tay lên xem giờ. Tôi biết điều, phép lịch sự bảo tôi giơ tay chào tạm biệt.
Đường bé thôi, chưa đến mười bước. Đi đến bên kia đường, tôi ngoái đầu lại nhìn, vóc dáng cao lớn của anh đứng dưới ánh đèn, trông cực kỳ đẹp trai.
Thấy tôi chưa đi vào, anh chỉ tay lên đèn đường trên đỉnh đầu, nhướng mày ra hiệu. Đó là đèn đường mà chúng tôi đã nhắc đến trong lúc tán gẫu.
Tôi nở nụ cười xán lạn đáp lại, ra hiệu mình đã hiểu, tự cho là tao nhã vẫy tay với anh.
Tối nay tôi mất ngủ là cái chắc rồi. Sau khi tôi đến thành phố M là đã bắt đầu ngủ chập chờn, cộng thêm trước khi ngủ luôn hưng phấn, quầng thâm mắt càng hiện rõ hơn.
Tối đó tôi cầm điện thoại chờ đợi, nhưng không hề có tin nhắn gì cả. Mới đầu tôi còn nghĩ có phải điện thoại của anh hỏng rồi không? Hay là anh đã đi ra ngoài rồi? Hoặc là đang bận làm việc, thậm chí còn lần mò trong đêm tối đi soi gương. Có phải tôi không lọt vào mắt anh không? Lời khen của anh cũng chỉ xuất phát từ phép lịch sự thôi.
Cứ thế cả đêm, tôi không tài nào chợp mắt được, cuối cùng đến 9 giờ 03 phút, anh gửi tin nhắn đến như thường lệ: [Chào buổi sáng!]
Tôi thở hắt ra, bĩu môi hỏi: [Tối qua anh ngủ sớm lắm à?]
Anh trả lời: [Đúng vậy, tối qua tim đập nhanh quá, em cũng biết đấy, anh đã ba mươi rồi, tim đập nhanh quá là chịu không nổi, đành phải đi ngủ sớm.]
Tôi ngồi vào bàn làm việc, người đẹp ôm tim, hỏi anh: [Vậy sáng nay anh ăn gì?]
Chưa nói được bao nhiêu là anh đã bắt đầu làm việc, vẫn bận rộn đến tận sẩm tối. Trong lúc đó tôi lại gửi hai tin nhắn, nhưng đến chín giờ tối anh mới trả lời. Tôi chú ý điện thoại đến mức suýt biến thành mắt lác luôn, nhưng cũng may vì ngồi luôn ở bàn làm việc nên hiệu suất làm việc rất cao.
[Anh bận quá, xem ra hôm nay phải làm việc suốt đêm rồi.] Anh cảm thán, tôi đồng tình an ủi anh một hồi, cuối cùng tụ tập đi ăn với đồng nghiệp rồi về nhà.
Hôm nay bạn cùng phòng dẫn bạn về, tôi vừa về đến nhà đã nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng cô ấy. Tôi tập trung vểnh tai lên nghe hai giây, là một người đàn ông.
Người đàn ông này đã sống ở đây hai ngày, tôi cũng khó chịu suốt hai ngày đó luôn.
Một là tôi không quen dùng chung nhà vệ sinh với đàn ông lạ. Hai là mấy ngày nay Hàn Triệt cực kỳ bận, adrenaline của tôi cạn kiệt, nên người cũng trở nên uể oải.
Bạn cùng phòng đại học của chú tôi là sếp của công ty thiết kế nơi tôi đang làm việc. Đây chính là lý do khiến tôi không quản đường xá xa xôi để tới thành phố này. Tôi không hẳn là người nhờ vả quan hệ, nhưng tốt xấu gì người ta cũng nể mặt mũi. Cuối tháng vừa qua kỳ thực tập, thẻ của tôi đã chuyển sang làm việc chính thức.
Tôi kể tin tức tốt mà trong lòng đã dự tính sẵn này cho Hàn Triệt biết. Anh nói: [Chúc mừng em nhé, mời anh một bữa đi.]
Tôi đáp: [Tất nhiên rồi, khi nào anh rảnh?]
Ba giờ sáng anh nhắn lại tôi: [Em gái, đợi anh hết bận đã nhé, anh sắp không được rồi.]
Nói xong, anh tự bổ sung thêm một câu: [À không, anh được chứ, làm sao đàn ông có thể không được.]
Một lần nữa, chỉ dăm ba câu đã quét sạch nỗi cô đơn của tôi.
Kết thúc buổi hẹn hò đầu tiên, tôi đã đợi hai tuần rồi vẫn không đợi được buổi thứ hai. Tôi cố gắng thấu hiểu sự bận rộn của anh, nhưng cái tính hiểu chuyện cũng khiến tôi rơi vào nỗi lo âu khác, cảm giác “có phải anh ấy không thích mình” ngày càng mãnh liệt.
Tần suất anh nhắn lại càng ngày càng ít. Tuy lần nào cũng cực kỳ nhiệt tình, đầy đủ lý do, nhưng tôi khó mà không nghĩ đến tình huống xấu.
Tôi tự an ủi bản thân, chỉ là bạn trên mạng thôi, nhưng trong lòng vẫn không cam tâm. Sau khi tôi đến thành phố M, phần lớn thời gian và sự chú ý của tôi đều dồn hết trên ảnh đại diện của anh, tạm thời không thể nào khuyên nhủ mình buông bỏ ngay được.
Tôi tiện tay tìm kiếm tên anh, muốn biết anh ở công ty nào, nói không chừng có thể tình cờ chạm mặt.
Nhưng cái tên Hàn Triệt thật sự quá nhiều, không thể nào tìm được. Hàn Triệt cộng thêm Đại học Giao thông Tây Nam cũng không tìm thấy. Tôi đành phải thở dài, chuẩn bị từ bỏ.
Trong lúc thẫn thờ, tôi chợt nhớ lại có một lần anh đã gửi ảnh chụp màn hình về một trang web cho tôi xem, tên là Zach Han. Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi tìm kiếm tên người dùng trên Weibo, quả nhiên đã tìm thấy. Ảnh đại diện là anh đang đeo kính trượt tuyết quay mặt về phía ống kính mắt cá. Phía sau là con đường tuyết trắng xóa, có người đi đường và biển báo lọt vào ống kính, có thể nhìn ra nơi này không phải trong nước.
Tôi mừng húm, nhấp vào trang chủ, trong album ảnh không có ảnh. Ba bốn năm trước chỉ có vài lời phàn nàn, còn lại đều là share tin tức của NBA cùng Hỏi và Đáp.
Khi Douban vừa mới ra mắt, tôi đang học đại học, 98% người bên cạnh đều chưa từng nghe tới trang web này, mà chỉ biết tường Douban. Lúc đó tôi nói mình chơi Douban cực kỳ giỏi.
Năm tôi đi làm, Zhihu vừa mới nổi lên, trở thành danh từ cao cấp thuộc số ít. Các thần thánh trổ hết tài năng ở trên đó, khắp nơi đều là kiến thức toàn diện giống như luận văn phổ cập khoa học. Không khác gì Douban vừa mới ra mắt vào năm đó, không có người dùng thì chìm nghỉm, còn ai sử dụng rồi sẽ có cảm giác trải nghiệm cực kỳ hay ho.
Tôi nhấp vào mấy bài đăng Zhihu mà anh theo dõi, đập vào mắt là ID có lượt like cao nhất trong một bài đăng về món ngon ở thành phố M: Zach Han. Tôi nhảy cẫng tại chỗ ngay, khẳng định là anh, không khác gì dò tìm được kho báu gì đó.
Tôi lướt Zhihu cả buổi chiều, hoàn toàn lật đổ tam quan.
Anh là một Zhihuer với hơn hai mươi nghìn người theo dõi, chủ yếu là nhờ vào sự chăm chỉ làm việc của anh.
Một phần câu trả lời của anh là thiết kế cầu đường, gì mà vành đai cao tốc, vị trí trụ đèn xanh đèn đỏ, tôi đọc chẳng hiểu mô tê gì, nhưng vẫn rất thú vị.
Lúc Hàn Triệt khoe khoang quan điểm cũng thể hiện được sự hài hước đúng mực, vừa mới khoác lác đã tự giễu ngay một câu, không hề có cảm giác khoảng cách, rất giống con người thật. Một phần câu trả lời là về các món ngon. Anh rất sành ăn, ăn khắp mọi nơi cả trong lẫn ngoài nước, từ các quán ven đường đến Michelin, nên có cách nhìn độc đáo. Tôi vừa lướt vừa cười cay đắng, Zhihu của anh đặc sắc hơn nhiều so với trang chủ Douban trầm mặc.
Tất nhiên, nếu nói về đặc sắc nhất thì vẫn là bài đăng tán gái mà anh trả lời.
Anh rất am hiểu, trả lời một số câu hỏi do các chàng trai đặt ra, viết ra từng bước tán gái. Cuối cùng còn chốt một câu, các cô gái đã đọc được chưa? Chạy ngay đi!
Không còn nghi ngờ gì nữa, cả nam lẫn nữ đều đã tiếp thu kiến thức. Nhưng tôi lại dần cứng đờ trong các bước tỉ mỉ của anh. Tôi chợt nhận ra mình chỉ là một con cá, còn anh sau khi bắt được tôi thì vứt bỏ tôi ngay.
Tôi bị lừa mất rồi, y như bị tên trộm bị lấy sạch tài sản trong nhà, nhưng lại không thể báo cảnh sát.
Tôi tức đến run cả người, mở khung chat ra ngay. Nhưng do dự hai giây lại đóng khung chat.
Không phải tôi kìm nén cơn kích động, mà là tôi nhớ lại cuộc trò chuyện với một bạn Douban vào mấy ngày trước. Tôi vui vẻ nói với người bạn đó rằng tôi sắp yêu rồi. Là quen trên mạng, đẹp trai nhiều tiền, vừa hài hước vừa có tài, chưa tới ba mươi vẫn còn độc thân, thực sự quá hoàn hảo. Bạn Douban đó lạnh lùng nhắn lại rằng, không thể có loại đàn ông này. Một là đã kết hôn, hai là muốn chơi qua đường. Nếu có khả năng thứ ba, trừ phi tôi may mắn trúng giải độc đắc.
Tôi phớt lờ anh ta, tiếp tục đắm chìm trong thế giới nhỏ do giá trị quan của mình tạo ra. Bây giờ ngẫm lại, tôi như được giác ngộ, đúng là không ai hiểu rõ đàn ông hơn đàn ông cả.
Tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, tiếp tục điều chỉnh cảm xúc, ấn vào ảnh đại diện của anh. Bây giờ tôi mới phát hiện cấp tài khoản QQ của anh chỉ có hai mặt trăng một ngôi sao, rõ ràng là tài khoản mới. Tôi mở máy tính, lướt lịch sử trò chuyện, xấu hổ đọc lại cuộc trò chuyện một lần, vừa dùng ngón chân cào sàn nhà, vừa dùng hai tay gãi đầu, buồn nôn chết đi được!
Tám rưỡi tối, cuối cùng anh cũng “tan làm”, nhắn lại tôi một câu: [Ngủ ngon.]
Tôi uể oải lướt lên trên. Trong nửa tháng nay, bọn tôi trò chuyện còn không bằng nửa ngày so với trước kia. Tín hiệu rõ ràng như vậy mà tôi chẳng hề nhận được. Tôi nghĩ chắc hẳn ở đầu bên kia anh đang nhíu mày – Rốt cuộc đến khi nào con ngốc này mới có thể hiểu rõ là mình không thích cô ta?
Tôi không nhắn lại, sau khi nhận thức rõ hiện thực, tôi đã phân vân không biết mình nên buông bỏ, hay tiếp tục theo đến cùng để quần chết thằng trai đểu này. Lại một đêm mất ngủ. Hai giờ sáng, bạn cùng phòng lại dẫn trai về. Hình như hai người uống quá chén, tiếng bàn ghế cọt kẹt không hề nhỏ.
Tôi đập ván giường, nhưng không hề truyền âm thanh đi được.
Tôi bực bội nhắm mắt lại, nghĩ đến bức ảnh lồng chim kia. Nhà có nội thất như thế thì chắc chắn rất độc đáo, sẽ không cách âm kém như nhà tôi đâu.
Tôi sống ở khu phố cổ, còn anh sống ở khu phố mới. Hai khu lấy cầu Nam Hoàn làm ranh giới. Chính ranh giới mười mấy mét này mà giá nhà tăng lên gấp đôi.
Do khu phố cổ phải giữ gìn màu sắc cổ xưa, không được xây dựng rầm rộ, nên toàn bộ trung tâm thương mại với quy mô lớn và chung cư cao cấp đều ở khu phố mới. Lần đầu tiên tôi tới thành phố M đã yêu khu phố mới. Ở đó có một hồ Nguyệt Quang, khu chung cư quanh hồ đều rất đắt đỏ. Chú tôi từng dẫn tôi đến nhà sếp ăn cơm. Nhà của sếp tôi ở mặt hồ, view cực kỳ đẹp. Lúc đó tôi chỉ muốn trải chăn đệm ở ngay ban công nhà sếp thôi.
Tôi từng nhắc đến chuyện này với Hàn Triệt, anh trêu tôi thế này: “Em cứ đến ở thẳng nhà anh đi. Nhà anh ở chính diện hồ luôn, còn view ở chung cư em kể bị chếch mất rồi.”
“Em tin không, anh nói thật đấy.”
Điên mất, điên mất thôi.
Tôi vùi đầu vào trong gối, đá thùm thụp vào đuôi giường. Lần này đánh bậy đánh bạ thế nào mà tiếng động bên ngoài lập tức ngừng lại ngay.
Trên đường người qua kẻ lại, đang là giờ cao điểm.
Tôi nhũn người trong ánh mắt của anh, bầu không khí rất tốt. Rồi ok, muốn hôn cũng được, thậm chí tôi còn chuẩn bị khởi động đầu lưỡi luôn rồi, ai dè anh lại từ từ ngừng lại.
Chỉ nghe thấy một tiếng “cạch”, dây an toàn bỗng trượt lên ngực tôi.
Tôi nuốt nước bọt: “Thì sao?”
“Thì...” Anh bĩu môi: “Không phải đã đến rồi à?” Đúng thật, bên kia đường chính là khu chung cư tồi tàn kia của tôi.
Tôi cứng nhắc quay đầu, lưu luyến buổi gặp mặt ngày hôm nay.
Anh chủ động xuống xe, rồi mở cửa xe giúp tôi, cảm thán: “Em ở khu phố cổ cũng tốt, người đông an toàn, nhưng hơi chật.”
Tôi rề rề xuống xe, nhìn hai chiếc bóng đứng sát vào nhau của chúng tôi ở dưới đất, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
Im lặng năm giây, anh giơ tay lên xem giờ. Tôi biết điều, phép lịch sự bảo tôi giơ tay chào tạm biệt.
Đường bé thôi, chưa đến mười bước. Đi đến bên kia đường, tôi ngoái đầu lại nhìn, vóc dáng cao lớn của anh đứng dưới ánh đèn, trông cực kỳ đẹp trai.
Thấy tôi chưa đi vào, anh chỉ tay lên đèn đường trên đỉnh đầu, nhướng mày ra hiệu. Đó là đèn đường mà chúng tôi đã nhắc đến trong lúc tán gẫu.
Tôi nở nụ cười xán lạn đáp lại, ra hiệu mình đã hiểu, tự cho là tao nhã vẫy tay với anh.
Tối nay tôi mất ngủ là cái chắc rồi. Sau khi tôi đến thành phố M là đã bắt đầu ngủ chập chờn, cộng thêm trước khi ngủ luôn hưng phấn, quầng thâm mắt càng hiện rõ hơn.
Tối đó tôi cầm điện thoại chờ đợi, nhưng không hề có tin nhắn gì cả. Mới đầu tôi còn nghĩ có phải điện thoại của anh hỏng rồi không? Hay là anh đã đi ra ngoài rồi? Hoặc là đang bận làm việc, thậm chí còn lần mò trong đêm tối đi soi gương. Có phải tôi không lọt vào mắt anh không? Lời khen của anh cũng chỉ xuất phát từ phép lịch sự thôi.
Cứ thế cả đêm, tôi không tài nào chợp mắt được, cuối cùng đến 9 giờ 03 phút, anh gửi tin nhắn đến như thường lệ: [Chào buổi sáng!]
Tôi thở hắt ra, bĩu môi hỏi: [Tối qua anh ngủ sớm lắm à?]
Anh trả lời: [Đúng vậy, tối qua tim đập nhanh quá, em cũng biết đấy, anh đã ba mươi rồi, tim đập nhanh quá là chịu không nổi, đành phải đi ngủ sớm.]
Tôi ngồi vào bàn làm việc, người đẹp ôm tim, hỏi anh: [Vậy sáng nay anh ăn gì?]
Chưa nói được bao nhiêu là anh đã bắt đầu làm việc, vẫn bận rộn đến tận sẩm tối. Trong lúc đó tôi lại gửi hai tin nhắn, nhưng đến chín giờ tối anh mới trả lời. Tôi chú ý điện thoại đến mức suýt biến thành mắt lác luôn, nhưng cũng may vì ngồi luôn ở bàn làm việc nên hiệu suất làm việc rất cao.
[Anh bận quá, xem ra hôm nay phải làm việc suốt đêm rồi.] Anh cảm thán, tôi đồng tình an ủi anh một hồi, cuối cùng tụ tập đi ăn với đồng nghiệp rồi về nhà.
Hôm nay bạn cùng phòng dẫn bạn về, tôi vừa về đến nhà đã nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng cô ấy. Tôi tập trung vểnh tai lên nghe hai giây, là một người đàn ông.
Người đàn ông này đã sống ở đây hai ngày, tôi cũng khó chịu suốt hai ngày đó luôn.
Một là tôi không quen dùng chung nhà vệ sinh với đàn ông lạ. Hai là mấy ngày nay Hàn Triệt cực kỳ bận, adrenaline của tôi cạn kiệt, nên người cũng trở nên uể oải.
Bạn cùng phòng đại học của chú tôi là sếp của công ty thiết kế nơi tôi đang làm việc. Đây chính là lý do khiến tôi không quản đường xá xa xôi để tới thành phố này. Tôi không hẳn là người nhờ vả quan hệ, nhưng tốt xấu gì người ta cũng nể mặt mũi. Cuối tháng vừa qua kỳ thực tập, thẻ của tôi đã chuyển sang làm việc chính thức.
Tôi kể tin tức tốt mà trong lòng đã dự tính sẵn này cho Hàn Triệt biết. Anh nói: [Chúc mừng em nhé, mời anh một bữa đi.]
Tôi đáp: [Tất nhiên rồi, khi nào anh rảnh?]
Ba giờ sáng anh nhắn lại tôi: [Em gái, đợi anh hết bận đã nhé, anh sắp không được rồi.]
Nói xong, anh tự bổ sung thêm một câu: [À không, anh được chứ, làm sao đàn ông có thể không được.]
Một lần nữa, chỉ dăm ba câu đã quét sạch nỗi cô đơn của tôi.
Kết thúc buổi hẹn hò đầu tiên, tôi đã đợi hai tuần rồi vẫn không đợi được buổi thứ hai. Tôi cố gắng thấu hiểu sự bận rộn của anh, nhưng cái tính hiểu chuyện cũng khiến tôi rơi vào nỗi lo âu khác, cảm giác “có phải anh ấy không thích mình” ngày càng mãnh liệt.
Tần suất anh nhắn lại càng ngày càng ít. Tuy lần nào cũng cực kỳ nhiệt tình, đầy đủ lý do, nhưng tôi khó mà không nghĩ đến tình huống xấu.
Tôi tự an ủi bản thân, chỉ là bạn trên mạng thôi, nhưng trong lòng vẫn không cam tâm. Sau khi tôi đến thành phố M, phần lớn thời gian và sự chú ý của tôi đều dồn hết trên ảnh đại diện của anh, tạm thời không thể nào khuyên nhủ mình buông bỏ ngay được.
Tôi tiện tay tìm kiếm tên anh, muốn biết anh ở công ty nào, nói không chừng có thể tình cờ chạm mặt.
Nhưng cái tên Hàn Triệt thật sự quá nhiều, không thể nào tìm được. Hàn Triệt cộng thêm Đại học Giao thông Tây Nam cũng không tìm thấy. Tôi đành phải thở dài, chuẩn bị từ bỏ.
Trong lúc thẫn thờ, tôi chợt nhớ lại có một lần anh đã gửi ảnh chụp màn hình về một trang web cho tôi xem, tên là Zach Han. Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi tìm kiếm tên người dùng trên Weibo, quả nhiên đã tìm thấy. Ảnh đại diện là anh đang đeo kính trượt tuyết quay mặt về phía ống kính mắt cá. Phía sau là con đường tuyết trắng xóa, có người đi đường và biển báo lọt vào ống kính, có thể nhìn ra nơi này không phải trong nước.
Tôi mừng húm, nhấp vào trang chủ, trong album ảnh không có ảnh. Ba bốn năm trước chỉ có vài lời phàn nàn, còn lại đều là share tin tức của NBA cùng Hỏi và Đáp.
Khi Douban vừa mới ra mắt, tôi đang học đại học, 98% người bên cạnh đều chưa từng nghe tới trang web này, mà chỉ biết tường Douban. Lúc đó tôi nói mình chơi Douban cực kỳ giỏi.
Năm tôi đi làm, Zhihu vừa mới nổi lên, trở thành danh từ cao cấp thuộc số ít. Các thần thánh trổ hết tài năng ở trên đó, khắp nơi đều là kiến thức toàn diện giống như luận văn phổ cập khoa học. Không khác gì Douban vừa mới ra mắt vào năm đó, không có người dùng thì chìm nghỉm, còn ai sử dụng rồi sẽ có cảm giác trải nghiệm cực kỳ hay ho.
Tôi nhấp vào mấy bài đăng Zhihu mà anh theo dõi, đập vào mắt là ID có lượt like cao nhất trong một bài đăng về món ngon ở thành phố M: Zach Han. Tôi nhảy cẫng tại chỗ ngay, khẳng định là anh, không khác gì dò tìm được kho báu gì đó.
Tôi lướt Zhihu cả buổi chiều, hoàn toàn lật đổ tam quan.
Anh là một Zhihuer với hơn hai mươi nghìn người theo dõi, chủ yếu là nhờ vào sự chăm chỉ làm việc của anh.
Một phần câu trả lời của anh là thiết kế cầu đường, gì mà vành đai cao tốc, vị trí trụ đèn xanh đèn đỏ, tôi đọc chẳng hiểu mô tê gì, nhưng vẫn rất thú vị.
Lúc Hàn Triệt khoe khoang quan điểm cũng thể hiện được sự hài hước đúng mực, vừa mới khoác lác đã tự giễu ngay một câu, không hề có cảm giác khoảng cách, rất giống con người thật. Một phần câu trả lời là về các món ngon. Anh rất sành ăn, ăn khắp mọi nơi cả trong lẫn ngoài nước, từ các quán ven đường đến Michelin, nên có cách nhìn độc đáo. Tôi vừa lướt vừa cười cay đắng, Zhihu của anh đặc sắc hơn nhiều so với trang chủ Douban trầm mặc.
Tất nhiên, nếu nói về đặc sắc nhất thì vẫn là bài đăng tán gái mà anh trả lời.
Anh rất am hiểu, trả lời một số câu hỏi do các chàng trai đặt ra, viết ra từng bước tán gái. Cuối cùng còn chốt một câu, các cô gái đã đọc được chưa? Chạy ngay đi!
Không còn nghi ngờ gì nữa, cả nam lẫn nữ đều đã tiếp thu kiến thức. Nhưng tôi lại dần cứng đờ trong các bước tỉ mỉ của anh. Tôi chợt nhận ra mình chỉ là một con cá, còn anh sau khi bắt được tôi thì vứt bỏ tôi ngay.
Tôi bị lừa mất rồi, y như bị tên trộm bị lấy sạch tài sản trong nhà, nhưng lại không thể báo cảnh sát.
Tôi tức đến run cả người, mở khung chat ra ngay. Nhưng do dự hai giây lại đóng khung chat.
Không phải tôi kìm nén cơn kích động, mà là tôi nhớ lại cuộc trò chuyện với một bạn Douban vào mấy ngày trước. Tôi vui vẻ nói với người bạn đó rằng tôi sắp yêu rồi. Là quen trên mạng, đẹp trai nhiều tiền, vừa hài hước vừa có tài, chưa tới ba mươi vẫn còn độc thân, thực sự quá hoàn hảo. Bạn Douban đó lạnh lùng nhắn lại rằng, không thể có loại đàn ông này. Một là đã kết hôn, hai là muốn chơi qua đường. Nếu có khả năng thứ ba, trừ phi tôi may mắn trúng giải độc đắc.
Tôi phớt lờ anh ta, tiếp tục đắm chìm trong thế giới nhỏ do giá trị quan của mình tạo ra. Bây giờ ngẫm lại, tôi như được giác ngộ, đúng là không ai hiểu rõ đàn ông hơn đàn ông cả.
Tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, tiếp tục điều chỉnh cảm xúc, ấn vào ảnh đại diện của anh. Bây giờ tôi mới phát hiện cấp tài khoản QQ của anh chỉ có hai mặt trăng một ngôi sao, rõ ràng là tài khoản mới. Tôi mở máy tính, lướt lịch sử trò chuyện, xấu hổ đọc lại cuộc trò chuyện một lần, vừa dùng ngón chân cào sàn nhà, vừa dùng hai tay gãi đầu, buồn nôn chết đi được!
Tám rưỡi tối, cuối cùng anh cũng “tan làm”, nhắn lại tôi một câu: [Ngủ ngon.]
Tôi uể oải lướt lên trên. Trong nửa tháng nay, bọn tôi trò chuyện còn không bằng nửa ngày so với trước kia. Tín hiệu rõ ràng như vậy mà tôi chẳng hề nhận được. Tôi nghĩ chắc hẳn ở đầu bên kia anh đang nhíu mày – Rốt cuộc đến khi nào con ngốc này mới có thể hiểu rõ là mình không thích cô ta?
Tôi không nhắn lại, sau khi nhận thức rõ hiện thực, tôi đã phân vân không biết mình nên buông bỏ, hay tiếp tục theo đến cùng để quần chết thằng trai đểu này. Lại một đêm mất ngủ. Hai giờ sáng, bạn cùng phòng lại dẫn trai về. Hình như hai người uống quá chén, tiếng bàn ghế cọt kẹt không hề nhỏ.
Tôi đập ván giường, nhưng không hề truyền âm thanh đi được.
Tôi bực bội nhắm mắt lại, nghĩ đến bức ảnh lồng chim kia. Nhà có nội thất như thế thì chắc chắn rất độc đáo, sẽ không cách âm kém như nhà tôi đâu.
Tôi sống ở khu phố cổ, còn anh sống ở khu phố mới. Hai khu lấy cầu Nam Hoàn làm ranh giới. Chính ranh giới mười mấy mét này mà giá nhà tăng lên gấp đôi.
Do khu phố cổ phải giữ gìn màu sắc cổ xưa, không được xây dựng rầm rộ, nên toàn bộ trung tâm thương mại với quy mô lớn và chung cư cao cấp đều ở khu phố mới. Lần đầu tiên tôi tới thành phố M đã yêu khu phố mới. Ở đó có một hồ Nguyệt Quang, khu chung cư quanh hồ đều rất đắt đỏ. Chú tôi từng dẫn tôi đến nhà sếp ăn cơm. Nhà của sếp tôi ở mặt hồ, view cực kỳ đẹp. Lúc đó tôi chỉ muốn trải chăn đệm ở ngay ban công nhà sếp thôi.
Tôi từng nhắc đến chuyện này với Hàn Triệt, anh trêu tôi thế này: “Em cứ đến ở thẳng nhà anh đi. Nhà anh ở chính diện hồ luôn, còn view ở chung cư em kể bị chếch mất rồi.”
“Em tin không, anh nói thật đấy.”
Điên mất, điên mất thôi.
Tôi vùi đầu vào trong gối, đá thùm thụp vào đuôi giường. Lần này đánh bậy đánh bạ thế nào mà tiếng động bên ngoài lập tức ngừng lại ngay.