Chương 3
9.
Sau khi tiệc cưới kết thúc.
Bạn cùng phòng và tôi chuẩn bị ra về.
Bên ngoài lại có mưa rơi.
Tiếng người ồn ào náo nhiệt, có người đang gọi điện thoại cho người nhà để bọn họ lấy ô tới đón.
Nhưng tiếng ồn ào này giống như dòng biển ngầm, có một làn sóng tuôn chảy hội tự lại đây, cuối cùng chạm vào phía sau tôi.
"Đàn em."
Tôi đột nhiên thẳng sống lưng.
Ngay cả bạn cùng phòng đang oán giận vì không mang ô cũng ngừng tiếng nói.
Chúng tôi đồng thời quay đầu lại.
Hơi thở của Mạnh Cảnh Đồng hơi gấp, anh vẫy tay với tôi, những người xung quanh hơi tránh ra, anh liền đi nhanh về phía này.
Mạnh Cảnh Đồng hơi hé miệng, bàn tay dùng dức siết chặt lấy ống quần tây.
Tôi cũng ười, dùng sức siết chặt tay bạn cùng phòng, muốn ra vẻ bình tĩnh hào phóng: "Đàn anh, đã lâu không gặp."
Anh nói: "Ừ."
Tôi lui ra sau một bước nhỏ, muốn nói tạm biệt.
Mạnh Cảnh Đồng lại lập tức mở miệng gọi tôi: "Cái đó, em ăn gì chưa?"
Ba người vừa mới ăn xong cỗ cưới đồng thời yên tĩnh lại.
Bạn cùng phòng cười khúc khích, nhìn thấy biểu tình của tôi thế mà lại nghiêm túc giống như nhà có tang vậy.
"Ừm, ăn qua qua rồi ạ." Tôi cho rằng tới đây là hết chuyện, thử lui một bước ra sau.
Mạnh Cảnh Đồng vội hỏi: "Tôm, em ăn tôm chưa?"
"Ăn rồi ạ."
"Thịt kho tàu thì sao?"
Mạnh Cảnh Đồng đút tay vào túi quần, nhìn tôi một cái, lại bỏ tay ra.
"Cũng, cũng ăn rồi ạ."
"À, à, vậy thì được rồi."
Anh nghĩ nghĩ, lại chỉnh lại cà vạt một chút, lại đút tay vào túi quần.
"Xôi ngọt thập cẩm thì sao?"
"Ăn rồi ạ, đàn anh thì sao, anh ăn chưa?"
"Anh không ăn, hàm lượng đường quá cao, người đại diện không cho anh ăn."
"Ồ."
Chúng tôi đứng trước cửa khách sạn, mắt to trừng mắt nhỏ.
May mà tiệc cưới lần này mời không nhiều người lắm, còn đều là người quen, cũng không có ai chụp ảnh linh tinh.
Bạn cùng phòng nghẹn nửa ngày, rất không biết xấu hổ nhỏ giọng nói: "Em cũng không ăn được xôi ngọt thập cẩm, em vừa định gắp thì kết quả lại bị người khác xoay một cái, em cũng không dám xoay lại để giành, muốn Đường Châu Tinh xoay giúp em, cậu ấy lại không rảnh bận tâm tới em."
Mặt tôi đỏ ửng lên.
Lúc ấy tôi còn đang nghe Mạnh Cảnh Đồng hát.
Mạnh Cảnh Đồng gật đầu, dường như nhớ tới cái gì: "Vậy các em chờ chút, anh đi tìm Trần Minh lấy một phần, cậu ta chuẩn bị nhiều hơn mấy mâm, hẳn là có dư lại."
Anh nghiêng người chạy đi, còn không quên vẫy tay với chúng tôi: "Chờ anh, đừng đi trước nhé, chờ anh!"
Anh xoay người xong liền hoàn toàn rời đi.
Bạn cùng phòng lo lắng hỏi tôi: "Có phải chúng ta đưa ít tiền mừng quá nên anh ấy ám chỉ không nhỉ?"
Tôi cũng không rõ.
Tôi chỉ biết, ngày hôm đó, tôi ôm một phần xôi ngọt thập cẩm, lên chiếc xe mà Mạnh Cảnh Đồng đã gọi cho chúng tôi.
Lúc lên xe, anh lại lấy ra hai tấm vé vào cửa từ trong túi, đưa cho tôi.
"Đàn em, em rảnh thì tới xem nhé."
Lông mi anh quá dài, nước mưa trượt từ sống mũi nhỏ xuống cằm, anh không hề để ý lau sạch đi, khom lưng cách cửa sổ xe, tiếng mưa quá lớn, anh hơi cất giọng nói với tôi: "Nếu em không thích nhạc của anh, không sao hết, khách quý lần này có mời cả Lưu Đức Hoa! Em tới xem Lưu Đức Hoa cũng được!"
Mạnh Cảnh Đồng ngốc thật đó.
Buổi biểu diễn của anh, dù là quy mô nhỏ như ở phòng trà hay là lớn như ở sân vận động, thật ra tôi đều sẽ đi hết.
Sau khi về nhà, bạn cùng phòng liền bỏ xôi ngọt thập cẩm vào tủ lạnh.
Cô ấy nhìn tôi rồi muốn nói lại thôi, thở dài: "Tớ chắc không có phúc ăn được xôi ngọt thập cẩm này rồi, Mạnh Cảnh Đồng tặng, tớ đảm bảo sẽ bảo quản nó trong tủ đá, mười năm sau cậu bỏ ra xem chắc chắn vẫn còn giữ nguyên vẹn nha ~"
Tôi cười cười.
Bạn cùng phòng nhìn tôi chằm chằm, bỗng dưng nói: "Có muốn thử lại không?"
Tôi hơi kinh ngạc nhìn cô ấy.
Bởi vì, trước kia cô ấy là người không thích nhất chuyện tôi yêu Mạnh Cảnh Đồng tới si luyến.
Nhưng cô ấy lại nhún vai: "Trước kia tớ là quen Mạnh Cảnh Đồng qua lời nói của cậu, hôm nay được gặp, tớ cảm giác anh ấy so với trong tưởng tượng của tớ không quá giống nhau."
"Cuộc sống mà, có đôi khi phải tỉnh táo để nhảy xuống vực, đánh cược xem mình rốt cuộc là thịt nát xương tan hay sẽ nhặt được bí tịch độc môn."
"Sống trên đời, sao có thể an an toàn toàn đi trên con đường bằng phẳng cả đời chứ."
10.
Bài hát mới [Thịnh yến] của Mạnh Cảnh Đồng hot rồi.
Độ truyền miệng cực kỳ cao.
Thậm chí tôi vừa mở chương trình lễ trao giải của Tencent lên thì nhạc nền cũng là nó.
Vì để tham gia lễ trao giải, người đại diện của anh rốt cuộc cũng miễn cho anh phải đi phát sóng trực tiếp.
Thật lâu sau này tôi mới biết được, buổi tối trước ngày diễn ra lễ trao giải, người đại diện đã vắt hết óc suy nghĩ xem MC sẽ hỏi ra những câu gì, sau đó lại chuẩn bị sẵn câu trả lời cho anh học thuộc, phòng ngừa cho anh lên đấy lại phát biểu linh tinh.
Mạnh Cảnh Đồng bị ép học thuộc tới mức đi ngủ cũng sẽ nói mớ:
"Chào tất cả mọi người, tôi là ca sĩ Mạnh Kiến Nguyệt, thật vui khi được tham gia buổi lễ thường niên long trọng của đêm hội Tencent, lần này tôi mang tới cho mọi người ca khúc chủ đề của album, [Thịnh yến]."
Anh hít một hơi, tiếp tục nhắm mắt nói:
"Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, từ nhỏ tôi đã có ước mơ trở thành ca sĩ rồi."
"... Không sai, tôi thích nhất là Tchaikovsky Khúc quân hành Slavianka, bởi vì tôi rất thích âm nhạc cổ điển."
"Mọi người quá khen, tuy rằng tôi vừa mới ra mắt đã nổi tiếng, nhưng tính cách tôi khá khiêm tốn, thích nhất là nhặt rác và sử dụng ống hút bảo vệ môi trường."
"Ca sĩ tôi hâm mộ nhất sao? Đương nhiên là Trương đại lão vừa trao giải cho tôi rồi, bài hát của anh ấy tôi nghe từ nhỏ tới lớn đấy."
"Đúng vậy, tôi thích nhất là đánh golf, cưỡi ngựa, trượt tuyết. Sở thích của tôi trải dài rất nhiều lĩnh vực, thường sẽ chơi những thứ cao nhã trầm ổn, ngoài ra còn thích đọc sách... Đúng, tôi thích nghiên cứu triết học, đọc những sách tâm lý như [Tâm lý học đám đông]... Tôi còn biết viết code, SRP, SCI, EI, SAGE... Không, tôi không học nghiên cứu sinh, tôi chỉ là hiểu biết nhiều mà thôi, trời sinh tính tôi hiếu học, từ nhỏ đã nghiêm túc hoạt bát lại hiểu chuyện."
Rốt cuộc, Mạnh Cảnh Đồng cũng học thuộc xong lời kịch.
Chuẩn bị đầy đủ, có thể nói là hoàn mỹ.
Mấy đêm liền, người đại diện rốt cuộc cũng đã thả lỏng, mệt mỏi bình an ngồi bên dưới sân khấu, chờ mong để nghiệm thu thành quả của chính mình.
Có điều anh ta không nghĩ tới một chuyện.
Thật lâu trước kia, có một người trên mạng ngớ ngẩn từng phát hai cái bình luận bên dưới bài đăng của Mạnh Cảnh Đồng.
Mà Mạnh Cảnh Đồng, anh lại thật sự là hiếu học.
Cũng vì vậy nên anh mới bắt đầu hứng thú đi học mấy lời thả thính trên mạng.
Cũng ở trong nháy mắt đó, khi anh đang định bước lên sân khấu trao giải, đột nhiên đầu óc tinh thông, tất cả thông tin trong đầu đột nhiên biến chất...
Anh hiểu ra rồi!
11.
Ba năm trước, câu nói khiến anh không thể hiểu nổi bây giờ lại giống như con sâu lột kén, dần dần bị anh hiểu ra chân tướng.
A...
A!
"A!"
Vì thế, các minh tinh đang mỉm cười vỗ tay ở dưới sân khấu bỗng dưng nhìn thấy Mạnh Cảnh Đồng đi được nửa đường thì dừng lại.
Cameras tứ phía nhắm thẳng về phía anh, làm cho mặt anh xuất hiện trên khắp các màn hình lớn.
Vì thế, mọi người có thể rõ ràng nhìn thấy...
Đồng tử anh thu nhỏ lại, hai mắt trừng lớn, ngay cả miệng cũng chậm rãi há ra.
Mày người đại diện giật giật.
Mạnh Cảnh Đồng lại ngẩng đầu, trên mặt đều là vui sướng cùng tiếc nuối, "a!" lên một tiếng.
Hạ Khả - đối thủ cùng cạnh tranh nhân khí với anh nhưng thất bại đang mê mang nghiêng người thì thầm với người đại diện của mình: "Không đúng? Hắn cần thiết phải làm ra cái dáng vẻ kinh ngạc đó lâu như vậy sao? Hắn đang muốn khoe khoang với tôi à?"
Người đại diện của Hạ Khả cũng mơ hồ, vỗ tay: "Không biết, cậu cũng lợi hại mà, chắc là cậu ta đánh bại được cậu nên vô cùng vui vẻ đi."
Hạ Khả cảm thấy mỹ mãn, lúc vỗ tay thì vỗ nhiều thêm hai cái, có vẻ càng thêm chân thành hơn chút.
Bước chân Mạnh Cảnh Đồng hơi loạng choạng, anh như thất thần đi lên sân khấu, thiếu chút nữa là cầm luôn lấy mâm đựng giải thưởng của cô người mẫu ở sau, đoạt mất chén cơm của người ta.
Mà tôi với bạn cùng phòng đang xem dự lễ trao giải ở trên TV cũng đều đồng thời sửng sốt.
"Anh ấy sao thế? Sao có cảm giác đầu cũng ngốc đi rồi?" Bạn cùng phòng hỏi.
Tôi lắc đầu.
"Giải thưởng đêm hội Tencent này lợi hại thế sao?"
"Cũng bình thường mà, năm trước anh ấy còn nhận được giải người mới xuất sắc nhất và giải nhân khí nhất năm còn gì." Tôi nói.
Bạn cùng phòng nhìn biểu tình của Mạnh Cảnh Đồng, nghiêm túc cầu giải thích: "Vậy sao nụ cười của anh ấy trông có vẻ phớ lớ thế?"
"Có thể là nghĩ tới chuyện vui nào đó."
Nháy mắt tiếp theo, Mạnh Cảnh Đồng đang mê mang tới phát ngốc cầm cái cúp bị nhét vào trong ngực, hoảng hốt cong người cảm ơn minh tinh đã trao giải cho mình.
Cái đầu nhọn của cúp hung hăng đâm vào bụng dưới của minh tinh kia.
"A!"
Tư liệu của Mạnh Cảnh Đồng viết anh sùng bái nhất chính là ca sĩ đang trao giải cho anh, Trương đại lão đã có thâm niên 50 năm trong nghề hô lên một tiếng nhỏ, thiếu chút nữa là hất văng Mạnh Cảnh Đồng ra.
Mạnh Cảnh Đồng luống cuống tay chân đỡ lấy ông ấy, ký ức cơ bắp làm anh theo bản năng mở miệng: "À à, tôi đã nghe nhạc của anh từ nhỏ tới lớn đó."
Trương đại lão suy yếu nói: "Thế là vì yêu mà sinh hận sao?"
Sau một hồi rối ren, Mạnh Cảnh Đồng rốt cuộc cũng chờ được tới phần phát biểu cảm nghĩ khi đoạt giải.
Anh nhìn chằm chằm micro.
Dưới sân khấu vô cùng an tĩnh.
"A!" Đây là lần thứ ba trong đêm nay anh phát ra tiếng cảm thán này.
Người đại diện đã sắp hốt hoảng muốn chết rồi.
Mạnh Cảnh Đồng nói: "Tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người, cảm ơn đạo diễn, cảm ơn người đại diện... cuối cùng là cảm ơn Weibo đã làm tôi học hỏi được rất nhiều, thật sự thật sự nhiều."
"Ở lễ trao giải của Tencent mà cậu ta đi cảm ơn Weibo... má ơi thần thánh ơi, sau khi cậu ta xuống đây, tôi nhất định phải bóp chết cậu ta, hoặc là dứt khoát bỏ độc làm cậu ta câm luôn cũng được." Người đại diện yếu ớt bất lực đỡ trán.
Hắn muốn chết, thật đó.
12.
Nhưng tôi phát hiện, chuyện này là tốt.
Bởi vì tôi đã trơ mắt nhìn hai tin nhắn mới được gửi vào điện thoại di động của mình.
[Không đúng.]
[Anh hiểu ý em rồi!]
Xa cách ba năm, cung phản xạ của Mạnh Cảnh Đồng sau khi dạo qua ba vòng quanh trái đất, rốt cuộc cũng đã về tới nơi.
Sau khi tiệc cưới kết thúc.
Bạn cùng phòng và tôi chuẩn bị ra về.
Bên ngoài lại có mưa rơi.
Tiếng người ồn ào náo nhiệt, có người đang gọi điện thoại cho người nhà để bọn họ lấy ô tới đón.
Nhưng tiếng ồn ào này giống như dòng biển ngầm, có một làn sóng tuôn chảy hội tự lại đây, cuối cùng chạm vào phía sau tôi.
"Đàn em."
Tôi đột nhiên thẳng sống lưng.
Ngay cả bạn cùng phòng đang oán giận vì không mang ô cũng ngừng tiếng nói.
Chúng tôi đồng thời quay đầu lại.
Hơi thở của Mạnh Cảnh Đồng hơi gấp, anh vẫy tay với tôi, những người xung quanh hơi tránh ra, anh liền đi nhanh về phía này.
Mạnh Cảnh Đồng hơi hé miệng, bàn tay dùng dức siết chặt lấy ống quần tây.
Tôi cũng ười, dùng sức siết chặt tay bạn cùng phòng, muốn ra vẻ bình tĩnh hào phóng: "Đàn anh, đã lâu không gặp."
Anh nói: "Ừ."
Tôi lui ra sau một bước nhỏ, muốn nói tạm biệt.
Mạnh Cảnh Đồng lại lập tức mở miệng gọi tôi: "Cái đó, em ăn gì chưa?"
Ba người vừa mới ăn xong cỗ cưới đồng thời yên tĩnh lại.
Bạn cùng phòng cười khúc khích, nhìn thấy biểu tình của tôi thế mà lại nghiêm túc giống như nhà có tang vậy.
"Ừm, ăn qua qua rồi ạ." Tôi cho rằng tới đây là hết chuyện, thử lui một bước ra sau.
Mạnh Cảnh Đồng vội hỏi: "Tôm, em ăn tôm chưa?"
"Ăn rồi ạ."
"Thịt kho tàu thì sao?"
Mạnh Cảnh Đồng đút tay vào túi quần, nhìn tôi một cái, lại bỏ tay ra.
"Cũng, cũng ăn rồi ạ."
"À, à, vậy thì được rồi."
Anh nghĩ nghĩ, lại chỉnh lại cà vạt một chút, lại đút tay vào túi quần.
"Xôi ngọt thập cẩm thì sao?"
"Ăn rồi ạ, đàn anh thì sao, anh ăn chưa?"
"Anh không ăn, hàm lượng đường quá cao, người đại diện không cho anh ăn."
"Ồ."
Chúng tôi đứng trước cửa khách sạn, mắt to trừng mắt nhỏ.
May mà tiệc cưới lần này mời không nhiều người lắm, còn đều là người quen, cũng không có ai chụp ảnh linh tinh.
Bạn cùng phòng nghẹn nửa ngày, rất không biết xấu hổ nhỏ giọng nói: "Em cũng không ăn được xôi ngọt thập cẩm, em vừa định gắp thì kết quả lại bị người khác xoay một cái, em cũng không dám xoay lại để giành, muốn Đường Châu Tinh xoay giúp em, cậu ấy lại không rảnh bận tâm tới em."
Mặt tôi đỏ ửng lên.
Lúc ấy tôi còn đang nghe Mạnh Cảnh Đồng hát.
Mạnh Cảnh Đồng gật đầu, dường như nhớ tới cái gì: "Vậy các em chờ chút, anh đi tìm Trần Minh lấy một phần, cậu ta chuẩn bị nhiều hơn mấy mâm, hẳn là có dư lại."
Anh nghiêng người chạy đi, còn không quên vẫy tay với chúng tôi: "Chờ anh, đừng đi trước nhé, chờ anh!"
Anh xoay người xong liền hoàn toàn rời đi.
Bạn cùng phòng lo lắng hỏi tôi: "Có phải chúng ta đưa ít tiền mừng quá nên anh ấy ám chỉ không nhỉ?"
Tôi cũng không rõ.
Tôi chỉ biết, ngày hôm đó, tôi ôm một phần xôi ngọt thập cẩm, lên chiếc xe mà Mạnh Cảnh Đồng đã gọi cho chúng tôi.
Lúc lên xe, anh lại lấy ra hai tấm vé vào cửa từ trong túi, đưa cho tôi.
"Đàn em, em rảnh thì tới xem nhé."
Lông mi anh quá dài, nước mưa trượt từ sống mũi nhỏ xuống cằm, anh không hề để ý lau sạch đi, khom lưng cách cửa sổ xe, tiếng mưa quá lớn, anh hơi cất giọng nói với tôi: "Nếu em không thích nhạc của anh, không sao hết, khách quý lần này có mời cả Lưu Đức Hoa! Em tới xem Lưu Đức Hoa cũng được!"
Mạnh Cảnh Đồng ngốc thật đó.
Buổi biểu diễn của anh, dù là quy mô nhỏ như ở phòng trà hay là lớn như ở sân vận động, thật ra tôi đều sẽ đi hết.
Sau khi về nhà, bạn cùng phòng liền bỏ xôi ngọt thập cẩm vào tủ lạnh.
Cô ấy nhìn tôi rồi muốn nói lại thôi, thở dài: "Tớ chắc không có phúc ăn được xôi ngọt thập cẩm này rồi, Mạnh Cảnh Đồng tặng, tớ đảm bảo sẽ bảo quản nó trong tủ đá, mười năm sau cậu bỏ ra xem chắc chắn vẫn còn giữ nguyên vẹn nha ~"
Tôi cười cười.
Bạn cùng phòng nhìn tôi chằm chằm, bỗng dưng nói: "Có muốn thử lại không?"
Tôi hơi kinh ngạc nhìn cô ấy.
Bởi vì, trước kia cô ấy là người không thích nhất chuyện tôi yêu Mạnh Cảnh Đồng tới si luyến.
Nhưng cô ấy lại nhún vai: "Trước kia tớ là quen Mạnh Cảnh Đồng qua lời nói của cậu, hôm nay được gặp, tớ cảm giác anh ấy so với trong tưởng tượng của tớ không quá giống nhau."
"Cuộc sống mà, có đôi khi phải tỉnh táo để nhảy xuống vực, đánh cược xem mình rốt cuộc là thịt nát xương tan hay sẽ nhặt được bí tịch độc môn."
"Sống trên đời, sao có thể an an toàn toàn đi trên con đường bằng phẳng cả đời chứ."
10.
Bài hát mới [Thịnh yến] của Mạnh Cảnh Đồng hot rồi.
Độ truyền miệng cực kỳ cao.
Thậm chí tôi vừa mở chương trình lễ trao giải của Tencent lên thì nhạc nền cũng là nó.
Vì để tham gia lễ trao giải, người đại diện của anh rốt cuộc cũng miễn cho anh phải đi phát sóng trực tiếp.
Thật lâu sau này tôi mới biết được, buổi tối trước ngày diễn ra lễ trao giải, người đại diện đã vắt hết óc suy nghĩ xem MC sẽ hỏi ra những câu gì, sau đó lại chuẩn bị sẵn câu trả lời cho anh học thuộc, phòng ngừa cho anh lên đấy lại phát biểu linh tinh.
Mạnh Cảnh Đồng bị ép học thuộc tới mức đi ngủ cũng sẽ nói mớ:
"Chào tất cả mọi người, tôi là ca sĩ Mạnh Kiến Nguyệt, thật vui khi được tham gia buổi lễ thường niên long trọng của đêm hội Tencent, lần này tôi mang tới cho mọi người ca khúc chủ đề của album, [Thịnh yến]."
Anh hít một hơi, tiếp tục nhắm mắt nói:
"Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, từ nhỏ tôi đã có ước mơ trở thành ca sĩ rồi."
"... Không sai, tôi thích nhất là Tchaikovsky Khúc quân hành Slavianka, bởi vì tôi rất thích âm nhạc cổ điển."
"Mọi người quá khen, tuy rằng tôi vừa mới ra mắt đã nổi tiếng, nhưng tính cách tôi khá khiêm tốn, thích nhất là nhặt rác và sử dụng ống hút bảo vệ môi trường."
"Ca sĩ tôi hâm mộ nhất sao? Đương nhiên là Trương đại lão vừa trao giải cho tôi rồi, bài hát của anh ấy tôi nghe từ nhỏ tới lớn đấy."
"Đúng vậy, tôi thích nhất là đánh golf, cưỡi ngựa, trượt tuyết. Sở thích của tôi trải dài rất nhiều lĩnh vực, thường sẽ chơi những thứ cao nhã trầm ổn, ngoài ra còn thích đọc sách... Đúng, tôi thích nghiên cứu triết học, đọc những sách tâm lý như [Tâm lý học đám đông]... Tôi còn biết viết code, SRP, SCI, EI, SAGE... Không, tôi không học nghiên cứu sinh, tôi chỉ là hiểu biết nhiều mà thôi, trời sinh tính tôi hiếu học, từ nhỏ đã nghiêm túc hoạt bát lại hiểu chuyện."
Rốt cuộc, Mạnh Cảnh Đồng cũng học thuộc xong lời kịch.
Chuẩn bị đầy đủ, có thể nói là hoàn mỹ.
Mấy đêm liền, người đại diện rốt cuộc cũng đã thả lỏng, mệt mỏi bình an ngồi bên dưới sân khấu, chờ mong để nghiệm thu thành quả của chính mình.
Có điều anh ta không nghĩ tới một chuyện.
Thật lâu trước kia, có một người trên mạng ngớ ngẩn từng phát hai cái bình luận bên dưới bài đăng của Mạnh Cảnh Đồng.
Mà Mạnh Cảnh Đồng, anh lại thật sự là hiếu học.
Cũng vì vậy nên anh mới bắt đầu hứng thú đi học mấy lời thả thính trên mạng.
Cũng ở trong nháy mắt đó, khi anh đang định bước lên sân khấu trao giải, đột nhiên đầu óc tinh thông, tất cả thông tin trong đầu đột nhiên biến chất...
Anh hiểu ra rồi!
11.
Ba năm trước, câu nói khiến anh không thể hiểu nổi bây giờ lại giống như con sâu lột kén, dần dần bị anh hiểu ra chân tướng.
A...
A!
"A!"
Vì thế, các minh tinh đang mỉm cười vỗ tay ở dưới sân khấu bỗng dưng nhìn thấy Mạnh Cảnh Đồng đi được nửa đường thì dừng lại.
Cameras tứ phía nhắm thẳng về phía anh, làm cho mặt anh xuất hiện trên khắp các màn hình lớn.
Vì thế, mọi người có thể rõ ràng nhìn thấy...
Đồng tử anh thu nhỏ lại, hai mắt trừng lớn, ngay cả miệng cũng chậm rãi há ra.
Mày người đại diện giật giật.
Mạnh Cảnh Đồng lại ngẩng đầu, trên mặt đều là vui sướng cùng tiếc nuối, "a!" lên một tiếng.
Hạ Khả - đối thủ cùng cạnh tranh nhân khí với anh nhưng thất bại đang mê mang nghiêng người thì thầm với người đại diện của mình: "Không đúng? Hắn cần thiết phải làm ra cái dáng vẻ kinh ngạc đó lâu như vậy sao? Hắn đang muốn khoe khoang với tôi à?"
Người đại diện của Hạ Khả cũng mơ hồ, vỗ tay: "Không biết, cậu cũng lợi hại mà, chắc là cậu ta đánh bại được cậu nên vô cùng vui vẻ đi."
Hạ Khả cảm thấy mỹ mãn, lúc vỗ tay thì vỗ nhiều thêm hai cái, có vẻ càng thêm chân thành hơn chút.
Bước chân Mạnh Cảnh Đồng hơi loạng choạng, anh như thất thần đi lên sân khấu, thiếu chút nữa là cầm luôn lấy mâm đựng giải thưởng của cô người mẫu ở sau, đoạt mất chén cơm của người ta.
Mà tôi với bạn cùng phòng đang xem dự lễ trao giải ở trên TV cũng đều đồng thời sửng sốt.
"Anh ấy sao thế? Sao có cảm giác đầu cũng ngốc đi rồi?" Bạn cùng phòng hỏi.
Tôi lắc đầu.
"Giải thưởng đêm hội Tencent này lợi hại thế sao?"
"Cũng bình thường mà, năm trước anh ấy còn nhận được giải người mới xuất sắc nhất và giải nhân khí nhất năm còn gì." Tôi nói.
Bạn cùng phòng nhìn biểu tình của Mạnh Cảnh Đồng, nghiêm túc cầu giải thích: "Vậy sao nụ cười của anh ấy trông có vẻ phớ lớ thế?"
"Có thể là nghĩ tới chuyện vui nào đó."
Nháy mắt tiếp theo, Mạnh Cảnh Đồng đang mê mang tới phát ngốc cầm cái cúp bị nhét vào trong ngực, hoảng hốt cong người cảm ơn minh tinh đã trao giải cho mình.
Cái đầu nhọn của cúp hung hăng đâm vào bụng dưới của minh tinh kia.
"A!"
Tư liệu của Mạnh Cảnh Đồng viết anh sùng bái nhất chính là ca sĩ đang trao giải cho anh, Trương đại lão đã có thâm niên 50 năm trong nghề hô lên một tiếng nhỏ, thiếu chút nữa là hất văng Mạnh Cảnh Đồng ra.
Mạnh Cảnh Đồng luống cuống tay chân đỡ lấy ông ấy, ký ức cơ bắp làm anh theo bản năng mở miệng: "À à, tôi đã nghe nhạc của anh từ nhỏ tới lớn đó."
Trương đại lão suy yếu nói: "Thế là vì yêu mà sinh hận sao?"
Sau một hồi rối ren, Mạnh Cảnh Đồng rốt cuộc cũng chờ được tới phần phát biểu cảm nghĩ khi đoạt giải.
Anh nhìn chằm chằm micro.
Dưới sân khấu vô cùng an tĩnh.
"A!" Đây là lần thứ ba trong đêm nay anh phát ra tiếng cảm thán này.
Người đại diện đã sắp hốt hoảng muốn chết rồi.
Mạnh Cảnh Đồng nói: "Tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người, cảm ơn đạo diễn, cảm ơn người đại diện... cuối cùng là cảm ơn Weibo đã làm tôi học hỏi được rất nhiều, thật sự thật sự nhiều."
"Ở lễ trao giải của Tencent mà cậu ta đi cảm ơn Weibo... má ơi thần thánh ơi, sau khi cậu ta xuống đây, tôi nhất định phải bóp chết cậu ta, hoặc là dứt khoát bỏ độc làm cậu ta câm luôn cũng được." Người đại diện yếu ớt bất lực đỡ trán.
Hắn muốn chết, thật đó.
12.
Nhưng tôi phát hiện, chuyện này là tốt.
Bởi vì tôi đã trơ mắt nhìn hai tin nhắn mới được gửi vào điện thoại di động của mình.
[Không đúng.]
[Anh hiểu ý em rồi!]
Xa cách ba năm, cung phản xạ của Mạnh Cảnh Đồng sau khi dạo qua ba vòng quanh trái đất, rốt cuộc cũng đã về tới nơi.