Chương : 9
Nếu Anna muốn được tán tỉnh thì cô phải biết cách ứng xử khôn khéo trong những ngày sắp tới. Karl thường hành động ngay tức thì, sẽ khiến cô phải đỏ mặt, hoặc chạy trốn, hoặc nhìn qua xem James có đang nhìn họ không? Karl thường lấy chiếc khăn tay màu đỏ trong túi quần ra và cởi trần dưới trời nắng mà không hề nhìn cô, nhưng anh biết chắc cô đang ngắm nhìn cơ bắp cuồn cuộn của mình.
Anna sẽ cúi xuống, nhặt một nhánh cây lên, giấu nó trong túi quần của James mà cô đang mặc và chỉ vào anh theo cái kiểu ngây thơ của cô. Anh sẽ cởi mũ ra - cô đã từng rất cần một chiếc mũ nhưng cô thấy Karl cần nó hơn cô - lấy cánh tay vuốt ngang trán, liếc nhìn lên bầu trời và nói, "Ngày hôm nay nóng quá!"
Thật vậy ư? Anna thì không nghĩ vậy. Túm lấy mớ tóc phía sau gáy, cô sẽ đồng tình, "Đúng đấy!"
Ở ngoài hồ nước, họ nô đùa, rượt đuổi nhau, theo cách của những con vịt, họ học bơi, người làm giáo viên, người làm học sinh.
Thường thì ánh nắng chiếu trên những ngọn thông, báo hiệu rằng nắng sẽ còn gay gắt hơn. Nhưng vào ngày hôm nay, khi cả ba người thức dậy thì trời đang mưa, những cây thông cũng sẽ tạm thời bị quên lãng. Karl nhìn những cơn mưa phùn sau bữa sáng, nâng ống tẩu lên, nghĩ ngợi, sau đó, anh vào chuồng ngựa để lấy cây ba chĩa và đi đào giun. Không lâu sau, anh và James đi ra ngoài và cầm theo giỏ đựng cá.
Một mình Anna ngồi trong nhà, rửa rau củ, cô rất buồn khi bị bỏ lại. Cô lầm bầm một mình, ném những hạt đậu từ chậu nước vào trong chảo với vẻ khó chịu. Đậu này! Cô than phiền trong im lặng. Mình bị bỏ lại để rửa đậu trong khi hai người họ đi câu cá vược!
Đột nhiên, ánh sáng bên ngoài mờ dần. Anna nhìn lên và hét lớn. Một đám người Anh-điêng đứng sừng sững trước cửa nhà cô với những khuôn mặt u tối trong khi cô nhảy cẫng lên, làm đậu văng tung tóe khắp nơi. Mái tóc của họ bóng lưỡng, kéo ra phía sau và tốt thành bím dài, họ khoác trên mình những miếng da thuộc có tua rua.
Người đang đứng gần cửa nhất cười toét miệng, khoe hàm răng lởm chởm khi thấy cô hét lên vì sợ hãi. Họ hành động như là muốn cô bước ra ngoài. Cô phải làm gì đây? Cô cố dẹp tan nỗi sợ hãi của mình và bước ra ngoài trời đầy mưa gió.
"Tóc Cáo", Răng Lởm Chởm càu nhàu.
Cô đứng đấy, dưới trời mưa, tự hỏi mình nên làm gì trong khi họ cứ nhìn vào tóc cô. Không lẽ cô phải đứng ngoài mưa và nói chuyện với một tên Anh-điêng nào đó hay cứ bước lại vào trong và bọn họ sẽ theo sau cô?
"Anna", cô chỉnh sửa. "Anna Lindstrom." Cái tên làm mọi người ngạc nhiên, kể cả cô.
Răng Lởm Chởm tò mò nhìn một tên khác, người có khuôn mặt giống như một con trâu già được đặt trên thân hình của một con nai con.
"Tóc Cáo", Răng Lởm Chỏm lặp lại và gật đầu.
Mặt Trâu cười toe toét. Tuy khuôn mặt hắn xấu xí nhưng hàm răng lại rất đẹp. "Tóc Cáo cưới Tóc Trắng, để lọt ra đứa bé giống con mèo đen trắng."
Tất cả bọn họ cùng cười hết sức vui nhộn.
"Mấy người muốn gì?", cô xen ngang. "Nếu mấy người đến đây để trêu đùa mái tóc của tôi thì hãy biến đi! Nếu mấy người muốn gặp chồng tôi thì anh ấy không có ở nhà. Lúc khác, mấy người hãy quay lại." Cô đang run sợ trong chiếc quần ống túm, nhưng cô sẽ giống như một kẻ lố bịch nếu để bọn họ ăn cắp vặt và nhạo báng cô ngay trên mảnh đất của cô.
"Tonka Squaw!", một người trong số họ nói, kiểu như đang tuyên bố điều gì, nhưng cô không biết vì sao mình lại đoán như vậy.
"Mấy người muốn gì?", cô hỏi lại, giọng điệu chẳng mấy tử tế.
"Tonka Squaw!", một tên Anh-điêng hỏi Mặt Trâu. "Sao mày biết cô ta là squaw?" Họ có vẻ buồn cười trước chiếc quần cô đang mặc. Họ vừa chỉ vừa xì xầm bằng những thứ tiếng bản địa trong khi cứ nhìn vào chiếc quần của cô. Cô nổi giận khi họ cứ nói chuyện và xem cô như người vô hình.
"Nói bằng tiếng Anh!", cô gào lên. "Nếu đi qua nơi đây, đám chết tiệt mấy người chỉ được nói tiếng Anh thôi! Tôi biết mấy người là người như thế nào đấy, vì Karl đã kể cho tôi nghe!"
"Tonka Squaw!", một người nói từ đó và cười toe toét.
"Tuôn trào lửa!", một người khác thêm vào.
Sau đó, bọn họ tiếp tục cười vào chiếc quần cô đang mặc.
"Này, nếu mấy người không thô lỗ như vậy thì tôi còn mời mấy người vào nhà chờ Karl. Mấy người không lấy làm lạ nếu tôi mời mấy người vào nhà để cười cợt tôi à!"
Cô quay đầu, bước vào nhà, họ im lặng đi theo cô. Cô đã thách thức họ ở ngay cửa ra vào.
"Bất kỳ ai muốn bước vào đây thì nên quên cái quần của tôi đi và nên thông minh một chút, đừng có nói năng lung tung!"
Nhưng họ vẫn đi theo sau cô. Im lặng, họ quỳ xuống và ngồi vắt chéo chân trước lò sưởi. Cô tự hỏi mình đã làm gì để họ cứ nhìn cô và cười hoài.
Cô quyết định hành động, tốt nhất là phải hành động.
Cô giả vờ bận rộn chuẩn bị bữa tối, có thể họ sẽ mệt mỏi khi nhìn cô và sẽ bỏ đi. Đầu tiên, cô cố gắng quăng miếng bánh thịt băm vào chảo đặt trên lò sưởi thay vì bỏ vào lò nướng. Cô cố gắng nhớ công thức mà Karl đã dạy cho cô, và chiếc bánh đã hỏng hoàn toàn ở lần thực tập đầu tiên này. Nhưng cô không quan tâm, cô chỉ cố gắng bận rộn và phân tâm để không chú ý đến họ. Nhưng họ cứ ngồi đó, lầm bầm nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại cười như thể cô đang làm những việc buồn cười nhất trên thế gian này.
Cô bắt đầu trộn các thành phần của bánh lại với nhau, nhận ra thịt được làm từ bí ngô và giấm, cô đặt tô hỗn hợp lên bàn trong khi với tay lấy cái thìa sạch. Cô quay lại và thấy một người Anh-điêng với chiếc mũi giống con hải ly đang nhúng bàn tay của hắn vào tô thịt của cô. Không chút suy nghĩ, cô lấy thìa gỗ đập vào tay hắn, ra vẻ mắng nhiếc.
"Bỏ tay ra!", cô hét lên. "Kiểu gì vậy? Anh vào nhà tôi và nhúng bàn tay bẩn thỉu của anh vào tô thức ăn của tôi ngay sau lưng tôi à? Ngồi xuống và tránh xa tôi ra, và có thể, có thể tôi sẽ cho anh vài cái sau khi tôi nấu xong! Còn bây giờ, hãy lấy bàn tay của anh ra!"
Những người bạn của Mũi Hải Ly được một trận cười hả hê trước cảnh tượng này. Trong khi hắn rút tay lại, những tên khác ngồi đó và ôm bụng cười, cứ lặp đi lặp câu nói, "Tonka Squaw, Tonka Squaw."
"Im lặng ngay! Mấy người cũng không hơn gì hắn đâu", cô khua khua chiếc thìa, cảnh cáo họ, "mấy người đều là những kẻ không mời mà đến!" Cô quay lại và tiếp tục trộn bột, năm người họ ngồi đó, bối rối nhìn cô. Dù sao, họ có vẻ tôn trọng sự dũng cảm của cô. Miễn là điều gì có hiệu quả, cô sẽ áp dụng ngay. Cô không có ai để bảo vệ mình trong lúc đang sợ hãi như thế này.
Trước khi đập vào tay hắn, cô cũng đã làm mợi thứ lộn xộn cả lên. Nhưng cô vẫn bỏ bột lên chảo để rán như thể đây là một món tinh tế dành cho người sành ăn. Những người Anh-điêng nhìn cô và lẩm nhẩm nói như thể cách nấu ăn này hấp dẫn họ. Những chiếc bánh nhỏ nhìn còn hấp dẫn hơn cái mũi của Mũi Hải Ly, nhưng cô không thể dừng lại. Cô tiếp tục rán cho đến hết phần bột bánh.
Giống như họ, cô khách sáo đựng bánh trong một chiếc đĩa to và nói, "Bây giờ, nếu mọi người kiên nhẫn, tôi sẽ đi pha trà hoa hồng cho mọi người."
Cô đặt đĩa bánh lên bàn, luôn để mắt đến họ, sợ họ lấy mất một cái cho đến khi cô thật sự mời họ. Vì đói bụng nên họ nhìn đĩa bánh, nhưng không một ai di chuyển vì nhớ đến cái thìa gỗ cô đã phát vào tay Mũi Hải Ly.
Cô nghiền nát và đổ nước sôi vào những cánh hồng, nhớ rằng Karl nói chúng có thể phòng ngừa những bệnh do thiếu vitamin C, tự hỏi vì sao cô lại phải phòng ngừa bệnh tật cho những kẻ đem đến sự phẫn nộ cho mình? Khi trà đã pha xong, cô chợt nhớ ra ở đây không có đủ ly tách để phục vụ cho năm người bọn họ cùng một lúc, nhưng cô tự nhủ mọi việc sẽ ổn thôi!
Cô đi ra cửa, dừng lại và chỉ tay vào những người đàn ông đang ngồi dưới đất. "Mấy người dám chạm vào những cái bánh đó cho đến khi tôi quay lại không?" Sau đó, cô chạy ra nhà suối để lấy gàu nước và vài cái tách.
Cô quay trở lại và nghe tiếng họ đang lầm bầm, cô đổ trà hoa hồng vào một cái gàu, hai cái tách và ba cái cốc. Cô thấy mình không nên uống bằng gàu nên đưa nó cho Mặt Trâu vì hắn là người pha trò với chiếc quần cô mặc. Hãy để hắn ta uống bằng gàu! Cô là phụ nữ nên cô sẽ uống bằng cốc, cho dù cô có mặc quần ống túm hay không!
Một lúc sau, Karl và James trở về từ con lạch nhỏ với một con cá vược miệng rộng. Anna được ưu tiên, chỉ có cô ngồi trên ghế. Dưới chân cô là năm cái đầu tóc bóng lưỡng, khoác áo da thuộc, đang uống trà hoa hồng và ăn những chiếc bánh thịt bằm kinh khủng nhất mà Karl từng thấy - họ vừa ăn vừa gật đầu biết ơn vì món bánh thần tiên này!
Anna giật mình quay lại khi anh bước vào. Anh có thể thấy đôi vai cô giật mạnh vì sự xuất hiện của mình. Anh tự hỏi những người Anh-điêng đã ở đây tự lúc nào?
"Tóc Trắng! Ha!", một người Anh-điêng chào anh.
"Chào Hai Sừng", Karl đáp lại, "Anh đã gặp vợ tôi rồi chứ!" Thì ra đây là bạn thân của Karl, Hai Sừng, người mà cô đã sỉ nhục, cho hắn uống trà bằng gàu. Nhưng hắn không để tâm.
"Tonka Squaw!", Hai Sừng lại nói câu đó.
"Tonka Squaw!", tất cả bọn họ đều đồng thanh, cũng có thể gọi là hòa âm.
"Vâng", Karl đồng ý, anh cười giả tạo và nhướng chân mày lên, khiến Anna há hốc miệng.
"Tonka Squaw mặc quần áo giống Tóc Trắng. Anh biết cô ấy chứ?"
Karl cười. "Tôi còn biết những thứ bên trong nữa kìa."
Vậy là, Anna đã biết Tonka Squaw nghĩa là một người phụ nữ mặc quần ống túm! Này Karl Lindstrom, hãy đợi đến lúc chỉ còn tôi với anh đi nào!
Nhưng tất cả họn họ đều cười vì sự gợi ý của Karl. Anna nhìn thấy điều tồi tệ hơn khi anh còn pha trò về chiếc quần ống túm của cô trước mặt đám bạn của anh.
"Tôi câu được cá này. Các bạn ở lại đây ăn tối", Karl nói.
Ồ, vậy là quá tốt! Anna nghĩ. Cô đã chịu đựng bọn họ từ trưa đến bây giờ.
Anh làm sao thì làm, nhưng đừng để cô phải chịu đựng họ thêm một chút nào nữa!
"Anna có thể ném thêm khoai tây vào lò", Karl nói thêm.
Đó là những gì Anna đã làm. Cô cảm thấy hoàn toàn nổi giận. Cô giậm chân bước xuống hầm để lấy thêm khoai tây.
Cô biết người Anh-điêng thích khoai tây và bánh mì trắng của họ được làm từ ngô. Cô quay lại và lụi thêm khoai tây vào trong than, không buồn tước bỏ những cọng dây mã đề quấn quanh chúng. Cô sẽ không tháo những cọng dây ẩm ướt đó cho đám người Anh-điêng thẳng như ruột ngựa này!
Karl bắt đầu làm sạch cá trên mặt bàn. Đám người Anh-điêng bày tỏ sự không hài lòng, như đổ thêm dầu vào cơn giận đang bừng cháy trong người Anna. "Tại sao Tonka Squaw không làm cá? Tóc Trắng ngồi và hút thuốc với bạn của anh ấy."
"Anna không giỏi việc này", Karl giải thích, làm cô thấy bối rối. "Dù sao, cô ấy cũng chưa học cách làm sạch cá. Đây là con cá đầu tiên chúng tôi có từ lúc cô ấy đến đây."
"Khởi đầu tôi tệ cho hôn nhân đấy", là sự nhất trí của bọn họ.
Anna nhận ra rằng không có người đàn ông Anh-điêng có lòng tự trọng nào làm cá nếu anh ta có vợ để làm việc này.
Cô bắt đầu giận lây sang Karl vì không để cô làm công việc đáng ghét đó. Cô đi ra suối lấy nước, quay lại và khăng khăng đòi rửa phần thịt cá sau khi nó đã được cạo sạch vảy bằng con dao của anh. Đám người Anh-điêng kéo anh ngồi xuống, gọi anh là Một - Người - Có - Mắt - Của - Mèo bởi vì anh có đôi mắt màu xanh, rất lạ lẫm đối với họ. Khi họ đem tẩu thuốc ra, họ mời James hút thuốc.
"Ôi không, em đừng có hút", Anna phản đối. "Mấy người đừng có dạy hư nó. Nó đang tuổi trưởng thành đấy."
Họ nhìn James rút tay lại sau khi cậu đã định cầm điếu thuốc, và một lần nữa, những cái gật đầu đồng ý, "Tonka Squaw". Nhưng đến lúc rán cá, trò đùa lại chuyển sang anh chàng Thụy Điển da trắng với người đàn bà không biết làm những công việc bếp núc đơn giản nhất. Tuy nhiên, họ cũng ăn phần của mình, nêm gia vị vào khoai tây. Loại khoai tây họ ăn là khoai tây rừng, nó không ngon bằng khoai tây người da trắng trồng.
Khi bữa ăn kết thúc, Anna phải rửa bát đĩa trong khi đám đàn ông ngồi hút thuốc. Cô tự hỏi khi nào bọn họ sẽ về, vì cô quá mệt mỏi và muốn phát bệnh khi bị gọi là Tonka Squaw theo mỗi bước đi của cô, cùng sự soi mói tập trung vào chiếc quần ống túm cô đang mặc, còn nữa, cô luôn bị chê trách vì không làm tròn bổn phận mà người phụ nữ phải làm.
Cuối cùng, họ cũng về dù trời đã rất khuya, cô tự hỏi họ tìm đường về nhà bằng cách nào khi ngoài trời tối đen như mực. Karl đứng ở cửa, vẫy tay chào tạm biệt và họ giơ lòng bàn tay lên chào Karl. Họ cũng chào James như vậy nhưng thậm chí không liếc qua cô, gần như để chọc giận cô thêm lần nữa, trong khi cô là người đầu tiên mời họ vào nhà.
Karl quay trở vào nhà và thấy cô còn đang rửa bát đĩa nên anh để cô làm nốt công việc. Anh và James nói chuyện với nhau về những người Anh-điêng, Karl nói anh biết sớm muộn gì họ cũng đến đây để gặp mặt squaw của anh.
Cô quăng mình lên giường và quay mặt vào tường, thật sự bực bội vì anh vừa kêu cô là squaw! Cô đã nghe đầy tai bọn người da đỏ gọi cô như vậy rồi!
Khi ngọn lửa sắp tàn, căn phòng trở nên tối hơn, Karl nằm bên cạnh cô. Thay vì nói chuyện và để cô nằm yên, anh nghiêng người qua vai cô và thì thầm vào tai cô, "Có phải Tonka Squaw đang giận chồng mình không?"
Cũng cái kiểu thì thầm như vậy, cô rỉ rả, "Anh dám gọi em là squaw một lần nữa xem! Em đã nghe từ này suốt cả ngày nay rồi. Anh và cả đám bạn Anh-
điêng to con của anh đều bắt nạt em!"
"Đúng rồi! Bọn anh là đám người to con, thích bắt nạt người khác, còn gọi em là Tonka Squaw. Có lẽ em không xứng đáng để được gọi như thế."
Bây giờ, anh lại đang làm cô tò mò. Cô quay mặt qua phía anh và hỏi, "Xứng đáng gì chứ?"
"Đúng rồi! Em nghĩ em xứng đáng à? Nó có nghĩa là người phụ nữ vĩ đại, và đây là lời khen tặng cao quý nhất mà người Anh-điêng dành cho người xứng đáng. Em nên làm gì đó để họ biết em là một kẻ nhỏ nhen."
"Nhỏ nhen?" Cuối cùng, sự kìm nén từ trưa đến giờ của cô cũng vỡ òa. "Karl em đã rất hoảng sợ khi nhìn thấy họ đứng trước cửa nhà suối đến nỗi em làm văng đậu tung tóe cả mấy trăm dặm!"
"Thảo nào, đậu có mùi chân người."
"Em đã rất sợ mà Karl", cô lặp lại, mong tìm được sự thông cảm từ anh.
"Anh đã nói với em, họ là bạn anh."
"Nhưng em chưa từng gặp họ mà Karl. Em không biết họ là ai. Tên có hàm răng lởm chởm trêu chọc mái tóc của em, còn Hai Sừng trêu ghẹo chiếc quần em mặc. Lúc đó, em chỉ có thể nghĩ họ đã quá thô lỗ... ở ngay trong nhà của em."
"Anh cũng đã suy nghĩ về điều đó. Có lẽ em không quen với cách cư xử của họ. Người Anh-điêng rất tôn trọng chủ quyền. Khi em nói người khác, em nên xem lại mình trước, và họ sẽ tôn trọng em."
"Họ à?", cô hỏi với vẻ ngạc nhiên.
"Vì thế họ mới gọi em là Tonka Squaw, người đàn bà vĩ đại, vì em khiến họ cư xử với em như vậy, vì người đàn ông Anh-điêng có những quan điểm riêng về người phụ nữ."
"Họ à?"
"Đúng đấy!"
Anna không thể nhịn cười. "Được rồi, Karl anh có biết em đã làm gì không?
Em đã dùng thìa gỗ phát cho tên Mũi Hải Ly già đó một phát rõ đau, vì vậy, anh đã thấy những vết thâm tím trên đốt ngón tay của hắn trước khi hắn về nhà đấy."
"Em làm thế sao Anna?", anh hỏi, sững sờ nhìn vợ mình.
"Thì là do hắn đã thọc bàn tay bẩn thỉu của hắn vào tô thịt của em."
"Vậy là em dùng thìa gỗ để phát vào tay hắn?"
"Đúng đó, Karl. Em đã làm vậy", cô cười khúc khích.
"Chắc em đáng sợ lắm, phải không?" Tiếng cười khúc khích của cô càng to hơn khi cô nghĩ đến sự khinh suất của mình.
"Có vẻ như em là người đàn bà mà những người đàn ông Anh-điêng muốn có, nhưng chắc là không, vì họ không muốn bị ràng buộc như anh."
"Ồ không!" Anna ngắt lời anh. "Anh quên rằng anh vừa gọi em là người đàn bà vĩ đại sao? Em nghĩ cái tên Anna là rất hay rồi, dù cho em là kiểu đàn bà nào đi nữa!"
"Vĩ đại!" Karl nhắc lại.
"Chắc anh nghĩ em vui vẻ với chuyện này lắm à? Em sợ hãi muốn chết đấy!
Em còn đưa ra điều kiện với họ là không được trêu chọc mái tóc và cái quần của em nữa."
"Họ cũng trêu ghẹo mái tóc của em nữa sao, Anna?", bây giờ Karl mới hỏi.
"Cả tóc của anh nữa, tóc của hai chúng ta." Đã quá muộn khi cô nhận ra rằng mình đã đi quá trớn, cô đã nói một điều mà lẽ ra cô không nên nói.
"Vậy, họ đã nói gì?" Rõ ràng, Karl rất muốn nghe phần còn lại của câu chuyện.
"Không gì cả!"
"Không gì cả à?"
"Không gì cả, em nói rồi!"
Nhưng trong bóng tối, anh nghiêng người qua và véo tai cô.
"Khi em nói không gì cả thì anh biết đã có điều gì đó nhưng em không muốn kể cho chồng của em nghe." Anna cười ngặt nghẽo khi anh đưa tay véo cằm của cô.
"Đại loại vậy", cô thú nhận.
"Em sẽ móc ruột cá nếu lần sau anh đem cá về nhà chứ?", anh trêu cô. "Em sẽ thích công việc này ngay ấy mà, anh cá đấy!"
Anh thấy gò má cô phồng lên khi cô tiếp tục cười vì câu nói của anh.
"Anh muốn vết bầm tím hình gì? Bây giờ, đến phiên Tonka Squaw đe dọa anh đây."
"Anh không sợ", anh thì thầm trên má cô. "Không phải vì chuyện này mà anh run đâu."
"Vậy tại sao anh lại đang run lên thế kia, Tóc Trắng?", cô thì thầm.
Tay anh mò mẫm.
"Người anh đang run lên vì anh buồn cười đám người Anh-điêng kia, họ tưởng rằng anh có một người đàn bà vĩ đại." Tay anh tìm đến ngực cô.
Cô chụp lấy tay anh và đưa lên miệng mình rồi nói, "Em nghĩ rằng em phải chứng minh là đám người Anh-điêng đó nói đúng." Sau đó, cô cắn mạnh vào tay anh.
Khi anh hét toáng lên, James hỏi họ có chuyện gì ở đó vậy.
"Tonka Squaw đang chứng minh cô ấy còn tonka hơn thế!"
Một trong những lý do em nổi điên với những người bạn da đỏ của anh là họ cứ tự nhiên như đây là nhà của họ vậy, cô vui vẻ nói cho Karl biết.
Anh ôm chặt cô, khiến cô cảm thấy bị chinh phục. Vỏ ngô kêu răng rắc khi hai người họ lăn lộn, cười đùa và trêu chọc nhau. Họ kết thúc bằng một nụ hôn và Karl nói vào tai cô, "Này, Anna, em rất đặc biệt."
"Nhưng không phải tonka chứ?", cô thì thầm, cảm giác ngực cô đang áp sâu vào ngực anh.
"Điều đó không quan trọng", cô nghe giọng anh trong đêm tối. Anna cười hạnh phúc.
Buổi sáng, khi họ thức dậy, họ nhìn thấy hai con gà lôi đang bị buộc ngay trước cửa. Làm thế nào mà những người Anh-điêng có thể quay lại đây khi trời chưa sáng vẫn là sự bí ẩn đối với họ. Nhưng Karl giải thích rằng người Anh- điêng muốn cảm ơn Anna vì lòng hiếu khách của cô. Đây cũng là vật phẩm họ dành cho cô khi họ tôn vinh cô là "Người đàn bà vĩ đại" là sự chào đón của họ dành cho cô và cũng là vinh dự dành cho cô. Người Anh-điêng không bao giờ lấy của ai thứ gì mà không đền đáp lại.
Anna sẽ cúi xuống, nhặt một nhánh cây lên, giấu nó trong túi quần của James mà cô đang mặc và chỉ vào anh theo cái kiểu ngây thơ của cô. Anh sẽ cởi mũ ra - cô đã từng rất cần một chiếc mũ nhưng cô thấy Karl cần nó hơn cô - lấy cánh tay vuốt ngang trán, liếc nhìn lên bầu trời và nói, "Ngày hôm nay nóng quá!"
Thật vậy ư? Anna thì không nghĩ vậy. Túm lấy mớ tóc phía sau gáy, cô sẽ đồng tình, "Đúng đấy!"
Ở ngoài hồ nước, họ nô đùa, rượt đuổi nhau, theo cách của những con vịt, họ học bơi, người làm giáo viên, người làm học sinh.
Thường thì ánh nắng chiếu trên những ngọn thông, báo hiệu rằng nắng sẽ còn gay gắt hơn. Nhưng vào ngày hôm nay, khi cả ba người thức dậy thì trời đang mưa, những cây thông cũng sẽ tạm thời bị quên lãng. Karl nhìn những cơn mưa phùn sau bữa sáng, nâng ống tẩu lên, nghĩ ngợi, sau đó, anh vào chuồng ngựa để lấy cây ba chĩa và đi đào giun. Không lâu sau, anh và James đi ra ngoài và cầm theo giỏ đựng cá.
Một mình Anna ngồi trong nhà, rửa rau củ, cô rất buồn khi bị bỏ lại. Cô lầm bầm một mình, ném những hạt đậu từ chậu nước vào trong chảo với vẻ khó chịu. Đậu này! Cô than phiền trong im lặng. Mình bị bỏ lại để rửa đậu trong khi hai người họ đi câu cá vược!
Đột nhiên, ánh sáng bên ngoài mờ dần. Anna nhìn lên và hét lớn. Một đám người Anh-điêng đứng sừng sững trước cửa nhà cô với những khuôn mặt u tối trong khi cô nhảy cẫng lên, làm đậu văng tung tóe khắp nơi. Mái tóc của họ bóng lưỡng, kéo ra phía sau và tốt thành bím dài, họ khoác trên mình những miếng da thuộc có tua rua.
Người đang đứng gần cửa nhất cười toét miệng, khoe hàm răng lởm chởm khi thấy cô hét lên vì sợ hãi. Họ hành động như là muốn cô bước ra ngoài. Cô phải làm gì đây? Cô cố dẹp tan nỗi sợ hãi của mình và bước ra ngoài trời đầy mưa gió.
"Tóc Cáo", Răng Lởm Chởm càu nhàu.
Cô đứng đấy, dưới trời mưa, tự hỏi mình nên làm gì trong khi họ cứ nhìn vào tóc cô. Không lẽ cô phải đứng ngoài mưa và nói chuyện với một tên Anh-điêng nào đó hay cứ bước lại vào trong và bọn họ sẽ theo sau cô?
"Anna", cô chỉnh sửa. "Anna Lindstrom." Cái tên làm mọi người ngạc nhiên, kể cả cô.
Răng Lởm Chởm tò mò nhìn một tên khác, người có khuôn mặt giống như một con trâu già được đặt trên thân hình của một con nai con.
"Tóc Cáo", Răng Lởm Chỏm lặp lại và gật đầu.
Mặt Trâu cười toe toét. Tuy khuôn mặt hắn xấu xí nhưng hàm răng lại rất đẹp. "Tóc Cáo cưới Tóc Trắng, để lọt ra đứa bé giống con mèo đen trắng."
Tất cả bọn họ cùng cười hết sức vui nhộn.
"Mấy người muốn gì?", cô xen ngang. "Nếu mấy người đến đây để trêu đùa mái tóc của tôi thì hãy biến đi! Nếu mấy người muốn gặp chồng tôi thì anh ấy không có ở nhà. Lúc khác, mấy người hãy quay lại." Cô đang run sợ trong chiếc quần ống túm, nhưng cô sẽ giống như một kẻ lố bịch nếu để bọn họ ăn cắp vặt và nhạo báng cô ngay trên mảnh đất của cô.
"Tonka Squaw!", một người trong số họ nói, kiểu như đang tuyên bố điều gì, nhưng cô không biết vì sao mình lại đoán như vậy.
"Mấy người muốn gì?", cô hỏi lại, giọng điệu chẳng mấy tử tế.
"Tonka Squaw!", một tên Anh-điêng hỏi Mặt Trâu. "Sao mày biết cô ta là squaw?" Họ có vẻ buồn cười trước chiếc quần cô đang mặc. Họ vừa chỉ vừa xì xầm bằng những thứ tiếng bản địa trong khi cứ nhìn vào chiếc quần của cô. Cô nổi giận khi họ cứ nói chuyện và xem cô như người vô hình.
"Nói bằng tiếng Anh!", cô gào lên. "Nếu đi qua nơi đây, đám chết tiệt mấy người chỉ được nói tiếng Anh thôi! Tôi biết mấy người là người như thế nào đấy, vì Karl đã kể cho tôi nghe!"
"Tonka Squaw!", một người nói từ đó và cười toe toét.
"Tuôn trào lửa!", một người khác thêm vào.
Sau đó, bọn họ tiếp tục cười vào chiếc quần cô đang mặc.
"Này, nếu mấy người không thô lỗ như vậy thì tôi còn mời mấy người vào nhà chờ Karl. Mấy người không lấy làm lạ nếu tôi mời mấy người vào nhà để cười cợt tôi à!"
Cô quay đầu, bước vào nhà, họ im lặng đi theo cô. Cô đã thách thức họ ở ngay cửa ra vào.
"Bất kỳ ai muốn bước vào đây thì nên quên cái quần của tôi đi và nên thông minh một chút, đừng có nói năng lung tung!"
Nhưng họ vẫn đi theo sau cô. Im lặng, họ quỳ xuống và ngồi vắt chéo chân trước lò sưởi. Cô tự hỏi mình đã làm gì để họ cứ nhìn cô và cười hoài.
Cô quyết định hành động, tốt nhất là phải hành động.
Cô giả vờ bận rộn chuẩn bị bữa tối, có thể họ sẽ mệt mỏi khi nhìn cô và sẽ bỏ đi. Đầu tiên, cô cố gắng quăng miếng bánh thịt băm vào chảo đặt trên lò sưởi thay vì bỏ vào lò nướng. Cô cố gắng nhớ công thức mà Karl đã dạy cho cô, và chiếc bánh đã hỏng hoàn toàn ở lần thực tập đầu tiên này. Nhưng cô không quan tâm, cô chỉ cố gắng bận rộn và phân tâm để không chú ý đến họ. Nhưng họ cứ ngồi đó, lầm bầm nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại cười như thể cô đang làm những việc buồn cười nhất trên thế gian này.
Cô bắt đầu trộn các thành phần của bánh lại với nhau, nhận ra thịt được làm từ bí ngô và giấm, cô đặt tô hỗn hợp lên bàn trong khi với tay lấy cái thìa sạch. Cô quay lại và thấy một người Anh-điêng với chiếc mũi giống con hải ly đang nhúng bàn tay của hắn vào tô thịt của cô. Không chút suy nghĩ, cô lấy thìa gỗ đập vào tay hắn, ra vẻ mắng nhiếc.
"Bỏ tay ra!", cô hét lên. "Kiểu gì vậy? Anh vào nhà tôi và nhúng bàn tay bẩn thỉu của anh vào tô thức ăn của tôi ngay sau lưng tôi à? Ngồi xuống và tránh xa tôi ra, và có thể, có thể tôi sẽ cho anh vài cái sau khi tôi nấu xong! Còn bây giờ, hãy lấy bàn tay của anh ra!"
Những người bạn của Mũi Hải Ly được một trận cười hả hê trước cảnh tượng này. Trong khi hắn rút tay lại, những tên khác ngồi đó và ôm bụng cười, cứ lặp đi lặp câu nói, "Tonka Squaw, Tonka Squaw."
"Im lặng ngay! Mấy người cũng không hơn gì hắn đâu", cô khua khua chiếc thìa, cảnh cáo họ, "mấy người đều là những kẻ không mời mà đến!" Cô quay lại và tiếp tục trộn bột, năm người họ ngồi đó, bối rối nhìn cô. Dù sao, họ có vẻ tôn trọng sự dũng cảm của cô. Miễn là điều gì có hiệu quả, cô sẽ áp dụng ngay. Cô không có ai để bảo vệ mình trong lúc đang sợ hãi như thế này.
Trước khi đập vào tay hắn, cô cũng đã làm mợi thứ lộn xộn cả lên. Nhưng cô vẫn bỏ bột lên chảo để rán như thể đây là một món tinh tế dành cho người sành ăn. Những người Anh-điêng nhìn cô và lẩm nhẩm nói như thể cách nấu ăn này hấp dẫn họ. Những chiếc bánh nhỏ nhìn còn hấp dẫn hơn cái mũi của Mũi Hải Ly, nhưng cô không thể dừng lại. Cô tiếp tục rán cho đến hết phần bột bánh.
Giống như họ, cô khách sáo đựng bánh trong một chiếc đĩa to và nói, "Bây giờ, nếu mọi người kiên nhẫn, tôi sẽ đi pha trà hoa hồng cho mọi người."
Cô đặt đĩa bánh lên bàn, luôn để mắt đến họ, sợ họ lấy mất một cái cho đến khi cô thật sự mời họ. Vì đói bụng nên họ nhìn đĩa bánh, nhưng không một ai di chuyển vì nhớ đến cái thìa gỗ cô đã phát vào tay Mũi Hải Ly.
Cô nghiền nát và đổ nước sôi vào những cánh hồng, nhớ rằng Karl nói chúng có thể phòng ngừa những bệnh do thiếu vitamin C, tự hỏi vì sao cô lại phải phòng ngừa bệnh tật cho những kẻ đem đến sự phẫn nộ cho mình? Khi trà đã pha xong, cô chợt nhớ ra ở đây không có đủ ly tách để phục vụ cho năm người bọn họ cùng một lúc, nhưng cô tự nhủ mọi việc sẽ ổn thôi!
Cô đi ra cửa, dừng lại và chỉ tay vào những người đàn ông đang ngồi dưới đất. "Mấy người dám chạm vào những cái bánh đó cho đến khi tôi quay lại không?" Sau đó, cô chạy ra nhà suối để lấy gàu nước và vài cái tách.
Cô quay trở lại và nghe tiếng họ đang lầm bầm, cô đổ trà hoa hồng vào một cái gàu, hai cái tách và ba cái cốc. Cô thấy mình không nên uống bằng gàu nên đưa nó cho Mặt Trâu vì hắn là người pha trò với chiếc quần cô mặc. Hãy để hắn ta uống bằng gàu! Cô là phụ nữ nên cô sẽ uống bằng cốc, cho dù cô có mặc quần ống túm hay không!
Một lúc sau, Karl và James trở về từ con lạch nhỏ với một con cá vược miệng rộng. Anna được ưu tiên, chỉ có cô ngồi trên ghế. Dưới chân cô là năm cái đầu tóc bóng lưỡng, khoác áo da thuộc, đang uống trà hoa hồng và ăn những chiếc bánh thịt bằm kinh khủng nhất mà Karl từng thấy - họ vừa ăn vừa gật đầu biết ơn vì món bánh thần tiên này!
Anna giật mình quay lại khi anh bước vào. Anh có thể thấy đôi vai cô giật mạnh vì sự xuất hiện của mình. Anh tự hỏi những người Anh-điêng đã ở đây tự lúc nào?
"Tóc Trắng! Ha!", một người Anh-điêng chào anh.
"Chào Hai Sừng", Karl đáp lại, "Anh đã gặp vợ tôi rồi chứ!" Thì ra đây là bạn thân của Karl, Hai Sừng, người mà cô đã sỉ nhục, cho hắn uống trà bằng gàu. Nhưng hắn không để tâm.
"Tonka Squaw!", Hai Sừng lại nói câu đó.
"Tonka Squaw!", tất cả bọn họ đều đồng thanh, cũng có thể gọi là hòa âm.
"Vâng", Karl đồng ý, anh cười giả tạo và nhướng chân mày lên, khiến Anna há hốc miệng.
"Tonka Squaw mặc quần áo giống Tóc Trắng. Anh biết cô ấy chứ?"
Karl cười. "Tôi còn biết những thứ bên trong nữa kìa."
Vậy là, Anna đã biết Tonka Squaw nghĩa là một người phụ nữ mặc quần ống túm! Này Karl Lindstrom, hãy đợi đến lúc chỉ còn tôi với anh đi nào!
Nhưng tất cả họn họ đều cười vì sự gợi ý của Karl. Anna nhìn thấy điều tồi tệ hơn khi anh còn pha trò về chiếc quần ống túm của cô trước mặt đám bạn của anh.
"Tôi câu được cá này. Các bạn ở lại đây ăn tối", Karl nói.
Ồ, vậy là quá tốt! Anna nghĩ. Cô đã chịu đựng bọn họ từ trưa đến bây giờ.
Anh làm sao thì làm, nhưng đừng để cô phải chịu đựng họ thêm một chút nào nữa!
"Anna có thể ném thêm khoai tây vào lò", Karl nói thêm.
Đó là những gì Anna đã làm. Cô cảm thấy hoàn toàn nổi giận. Cô giậm chân bước xuống hầm để lấy thêm khoai tây.
Cô biết người Anh-điêng thích khoai tây và bánh mì trắng của họ được làm từ ngô. Cô quay lại và lụi thêm khoai tây vào trong than, không buồn tước bỏ những cọng dây mã đề quấn quanh chúng. Cô sẽ không tháo những cọng dây ẩm ướt đó cho đám người Anh-điêng thẳng như ruột ngựa này!
Karl bắt đầu làm sạch cá trên mặt bàn. Đám người Anh-điêng bày tỏ sự không hài lòng, như đổ thêm dầu vào cơn giận đang bừng cháy trong người Anna. "Tại sao Tonka Squaw không làm cá? Tóc Trắng ngồi và hút thuốc với bạn của anh ấy."
"Anna không giỏi việc này", Karl giải thích, làm cô thấy bối rối. "Dù sao, cô ấy cũng chưa học cách làm sạch cá. Đây là con cá đầu tiên chúng tôi có từ lúc cô ấy đến đây."
"Khởi đầu tôi tệ cho hôn nhân đấy", là sự nhất trí của bọn họ.
Anna nhận ra rằng không có người đàn ông Anh-điêng có lòng tự trọng nào làm cá nếu anh ta có vợ để làm việc này.
Cô bắt đầu giận lây sang Karl vì không để cô làm công việc đáng ghét đó. Cô đi ra suối lấy nước, quay lại và khăng khăng đòi rửa phần thịt cá sau khi nó đã được cạo sạch vảy bằng con dao của anh. Đám người Anh-điêng kéo anh ngồi xuống, gọi anh là Một - Người - Có - Mắt - Của - Mèo bởi vì anh có đôi mắt màu xanh, rất lạ lẫm đối với họ. Khi họ đem tẩu thuốc ra, họ mời James hút thuốc.
"Ôi không, em đừng có hút", Anna phản đối. "Mấy người đừng có dạy hư nó. Nó đang tuổi trưởng thành đấy."
Họ nhìn James rút tay lại sau khi cậu đã định cầm điếu thuốc, và một lần nữa, những cái gật đầu đồng ý, "Tonka Squaw". Nhưng đến lúc rán cá, trò đùa lại chuyển sang anh chàng Thụy Điển da trắng với người đàn bà không biết làm những công việc bếp núc đơn giản nhất. Tuy nhiên, họ cũng ăn phần của mình, nêm gia vị vào khoai tây. Loại khoai tây họ ăn là khoai tây rừng, nó không ngon bằng khoai tây người da trắng trồng.
Khi bữa ăn kết thúc, Anna phải rửa bát đĩa trong khi đám đàn ông ngồi hút thuốc. Cô tự hỏi khi nào bọn họ sẽ về, vì cô quá mệt mỏi và muốn phát bệnh khi bị gọi là Tonka Squaw theo mỗi bước đi của cô, cùng sự soi mói tập trung vào chiếc quần ống túm cô đang mặc, còn nữa, cô luôn bị chê trách vì không làm tròn bổn phận mà người phụ nữ phải làm.
Cuối cùng, họ cũng về dù trời đã rất khuya, cô tự hỏi họ tìm đường về nhà bằng cách nào khi ngoài trời tối đen như mực. Karl đứng ở cửa, vẫy tay chào tạm biệt và họ giơ lòng bàn tay lên chào Karl. Họ cũng chào James như vậy nhưng thậm chí không liếc qua cô, gần như để chọc giận cô thêm lần nữa, trong khi cô là người đầu tiên mời họ vào nhà.
Karl quay trở vào nhà và thấy cô còn đang rửa bát đĩa nên anh để cô làm nốt công việc. Anh và James nói chuyện với nhau về những người Anh-điêng, Karl nói anh biết sớm muộn gì họ cũng đến đây để gặp mặt squaw của anh.
Cô quăng mình lên giường và quay mặt vào tường, thật sự bực bội vì anh vừa kêu cô là squaw! Cô đã nghe đầy tai bọn người da đỏ gọi cô như vậy rồi!
Khi ngọn lửa sắp tàn, căn phòng trở nên tối hơn, Karl nằm bên cạnh cô. Thay vì nói chuyện và để cô nằm yên, anh nghiêng người qua vai cô và thì thầm vào tai cô, "Có phải Tonka Squaw đang giận chồng mình không?"
Cũng cái kiểu thì thầm như vậy, cô rỉ rả, "Anh dám gọi em là squaw một lần nữa xem! Em đã nghe từ này suốt cả ngày nay rồi. Anh và cả đám bạn Anh-
điêng to con của anh đều bắt nạt em!"
"Đúng rồi! Bọn anh là đám người to con, thích bắt nạt người khác, còn gọi em là Tonka Squaw. Có lẽ em không xứng đáng để được gọi như thế."
Bây giờ, anh lại đang làm cô tò mò. Cô quay mặt qua phía anh và hỏi, "Xứng đáng gì chứ?"
"Đúng rồi! Em nghĩ em xứng đáng à? Nó có nghĩa là người phụ nữ vĩ đại, và đây là lời khen tặng cao quý nhất mà người Anh-điêng dành cho người xứng đáng. Em nên làm gì đó để họ biết em là một kẻ nhỏ nhen."
"Nhỏ nhen?" Cuối cùng, sự kìm nén từ trưa đến giờ của cô cũng vỡ òa. "Karl em đã rất hoảng sợ khi nhìn thấy họ đứng trước cửa nhà suối đến nỗi em làm văng đậu tung tóe cả mấy trăm dặm!"
"Thảo nào, đậu có mùi chân người."
"Em đã rất sợ mà Karl", cô lặp lại, mong tìm được sự thông cảm từ anh.
"Anh đã nói với em, họ là bạn anh."
"Nhưng em chưa từng gặp họ mà Karl. Em không biết họ là ai. Tên có hàm răng lởm chởm trêu chọc mái tóc của em, còn Hai Sừng trêu ghẹo chiếc quần em mặc. Lúc đó, em chỉ có thể nghĩ họ đã quá thô lỗ... ở ngay trong nhà của em."
"Anh cũng đã suy nghĩ về điều đó. Có lẽ em không quen với cách cư xử của họ. Người Anh-điêng rất tôn trọng chủ quyền. Khi em nói người khác, em nên xem lại mình trước, và họ sẽ tôn trọng em."
"Họ à?", cô hỏi với vẻ ngạc nhiên.
"Vì thế họ mới gọi em là Tonka Squaw, người đàn bà vĩ đại, vì em khiến họ cư xử với em như vậy, vì người đàn ông Anh-điêng có những quan điểm riêng về người phụ nữ."
"Họ à?"
"Đúng đấy!"
Anna không thể nhịn cười. "Được rồi, Karl anh có biết em đã làm gì không?
Em đã dùng thìa gỗ phát cho tên Mũi Hải Ly già đó một phát rõ đau, vì vậy, anh đã thấy những vết thâm tím trên đốt ngón tay của hắn trước khi hắn về nhà đấy."
"Em làm thế sao Anna?", anh hỏi, sững sờ nhìn vợ mình.
"Thì là do hắn đã thọc bàn tay bẩn thỉu của hắn vào tô thịt của em."
"Vậy là em dùng thìa gỗ để phát vào tay hắn?"
"Đúng đó, Karl. Em đã làm vậy", cô cười khúc khích.
"Chắc em đáng sợ lắm, phải không?" Tiếng cười khúc khích của cô càng to hơn khi cô nghĩ đến sự khinh suất của mình.
"Có vẻ như em là người đàn bà mà những người đàn ông Anh-điêng muốn có, nhưng chắc là không, vì họ không muốn bị ràng buộc như anh."
"Ồ không!" Anna ngắt lời anh. "Anh quên rằng anh vừa gọi em là người đàn bà vĩ đại sao? Em nghĩ cái tên Anna là rất hay rồi, dù cho em là kiểu đàn bà nào đi nữa!"
"Vĩ đại!" Karl nhắc lại.
"Chắc anh nghĩ em vui vẻ với chuyện này lắm à? Em sợ hãi muốn chết đấy!
Em còn đưa ra điều kiện với họ là không được trêu chọc mái tóc và cái quần của em nữa."
"Họ cũng trêu ghẹo mái tóc của em nữa sao, Anna?", bây giờ Karl mới hỏi.
"Cả tóc của anh nữa, tóc của hai chúng ta." Đã quá muộn khi cô nhận ra rằng mình đã đi quá trớn, cô đã nói một điều mà lẽ ra cô không nên nói.
"Vậy, họ đã nói gì?" Rõ ràng, Karl rất muốn nghe phần còn lại của câu chuyện.
"Không gì cả!"
"Không gì cả à?"
"Không gì cả, em nói rồi!"
Nhưng trong bóng tối, anh nghiêng người qua và véo tai cô.
"Khi em nói không gì cả thì anh biết đã có điều gì đó nhưng em không muốn kể cho chồng của em nghe." Anna cười ngặt nghẽo khi anh đưa tay véo cằm của cô.
"Đại loại vậy", cô thú nhận.
"Em sẽ móc ruột cá nếu lần sau anh đem cá về nhà chứ?", anh trêu cô. "Em sẽ thích công việc này ngay ấy mà, anh cá đấy!"
Anh thấy gò má cô phồng lên khi cô tiếp tục cười vì câu nói của anh.
"Anh muốn vết bầm tím hình gì? Bây giờ, đến phiên Tonka Squaw đe dọa anh đây."
"Anh không sợ", anh thì thầm trên má cô. "Không phải vì chuyện này mà anh run đâu."
"Vậy tại sao anh lại đang run lên thế kia, Tóc Trắng?", cô thì thầm.
Tay anh mò mẫm.
"Người anh đang run lên vì anh buồn cười đám người Anh-điêng kia, họ tưởng rằng anh có một người đàn bà vĩ đại." Tay anh tìm đến ngực cô.
Cô chụp lấy tay anh và đưa lên miệng mình rồi nói, "Em nghĩ rằng em phải chứng minh là đám người Anh-điêng đó nói đúng." Sau đó, cô cắn mạnh vào tay anh.
Khi anh hét toáng lên, James hỏi họ có chuyện gì ở đó vậy.
"Tonka Squaw đang chứng minh cô ấy còn tonka hơn thế!"
Một trong những lý do em nổi điên với những người bạn da đỏ của anh là họ cứ tự nhiên như đây là nhà của họ vậy, cô vui vẻ nói cho Karl biết.
Anh ôm chặt cô, khiến cô cảm thấy bị chinh phục. Vỏ ngô kêu răng rắc khi hai người họ lăn lộn, cười đùa và trêu chọc nhau. Họ kết thúc bằng một nụ hôn và Karl nói vào tai cô, "Này, Anna, em rất đặc biệt."
"Nhưng không phải tonka chứ?", cô thì thầm, cảm giác ngực cô đang áp sâu vào ngực anh.
"Điều đó không quan trọng", cô nghe giọng anh trong đêm tối. Anna cười hạnh phúc.
Buổi sáng, khi họ thức dậy, họ nhìn thấy hai con gà lôi đang bị buộc ngay trước cửa. Làm thế nào mà những người Anh-điêng có thể quay lại đây khi trời chưa sáng vẫn là sự bí ẩn đối với họ. Nhưng Karl giải thích rằng người Anh- điêng muốn cảm ơn Anna vì lòng hiếu khách của cô. Đây cũng là vật phẩm họ dành cho cô khi họ tôn vinh cô là "Người đàn bà vĩ đại" là sự chào đón của họ dành cho cô và cũng là vinh dự dành cho cô. Người Anh-điêng không bao giờ lấy của ai thứ gì mà không đền đáp lại.