Chương 29
Sau khi tắm rửa, trong phòng ngủ vẫn đang bật đèn, ánh đèn lờ mờ, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh ong ong nhỏ vụn.
Sở Tích Vũ ngẩng đầu lên, cậu quỳ trên vải lót nhung mềm mại, khẽ cau mày, thần thái như đang cố hết sức.
Tần Kế rũ mắt nhìn xuống cậu, dưới góc nhìn của hắn, mặt Sở Tích Vũ so với dĩ vãng càng nhỏ, khuôn mặt trắng sứ ngày càng hồng.
Cậu có đôi mắt linh động gầy yếu, làm người nhịn không được sinh ra dục niệm muốn bắt nạt.
....
Nửa giờ sau.
Sở Tích Vũ tỉnh rượu tám phần, cậu giống bé rùa đen trốn vào trong ổ chăn, hai tay đặt gần cằm, không cho Tần Kế tới gần.
Bất luận Tần Kế dỗ Sở Tích Vũ như thế nào cũng không chịu ra, nghẹn đến mức gương mặt đỏ bừng.
Tần Kế ngồi bên mép giường, nói: "A Vũ, ta có lễ vật muốn tặng cho em, em ra đây xem một cái nhé."
"Không muốn." Sở Tích Vũ chôn mặt trong mu bàn tay, cậu không có húng thú với lễ vật, "Chán ghét anh."
Trước mắt Sở Tích Vũ đang trong kỳ mất trí nhớ, phản ứng trì độn, trí lực giảm xuống, bất an với cảnh vật chung quanh, ngôn hành cử chỉ giống với bé con dính người lại hay làm nũng.
Đương nhiên, bóng tối, cũng là sự vật khiến cậu sợ hãi nhất.
Trong chăn một mảnh đen nhánh, cũng may thỉnh thoảng sẽ có ánh sáng mỏng manh chiếu vào, cậu sợ hít thở không thông, còn biết đường để lại một khe hít thở không khí.
Miệng cậu sưng lên rồi huhuhu.
"Là một phần lễ vật rất quan trọng." Tần Kế cách chăn, dụ dỗ nói, "Em xác định không muốn nhìn một chút sao?"
Sở Tích Vũ súc ở trong chăn, khẽ nâng đầu, hai tai dựng lên, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh chung quanh.
Sở Tích Vũ nâng tay, bưng kín hai tai: "Ưm."
Không xem.
Cậu nghe thấy Tần Kế ở bên ngoài bất đắc dĩ trầm mặc hồi lâu, sau đó, tiếng bước chân thong thả truyền đến.
Tần Kế rời đi hai phút, rất nhanh đã trở lại.
Ánh mắt hắn hiện lên tia sáng, cậu bỗng ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt tràn ngập trong không khí.
Đó là......
Mùi của bánh tart trứng.
Sở Tích Vũ muốn đi ra ngó một cái, nhưng ngại mặt mũi, vẫn nằm bò chờ Tần Kế mở miệng.
"A Vũ, bé cưng," Tần Kế gọi cậu, "Ta làm bánh tart trứng nướng cho em này, muốn nếm một miếng không?"
Sở Tích Vũ rụt rụt cái mũi, nghẹn ở trong chăn nói: "Là vị gì."
Ngay sau đó Tần Kế bổ sung nói: "Là vị phô mai, bên trong còn bỏ thêm quả xoài."
"Vậy......" Sở Tích Vũ nuốt một ngụm nước miếng, dùng tay nhấc một góc chăn, lộ ra đôi mắt xinh đẹp, "Vậy em chỉ ăn một chút thôi đấy."
"Ừ." Tần Kế mỉm cười, hắn mang bao tay, cầm một miếng đưa đến bên miệng Sở Tích Vũ, "Mau nếm thử."
Sở Tích Vũ ra vẻ nể mặt lắm mới cắn một miếng, bánh tart trứng non mềm thơm ngọt, hương sữa tràn đầy trong miệng.
Cậu nhịn không được lại cắn một miếng to, ăn rất ngon miệng, quai hàm phình phình.
Mỹ thực rất nhanh đã dời lực chú ý của cậu, khiến cho cậu tạm thời quên mất mình vừa giận dỗi vì điều gì.
Tần Kế xốc chăn, để cậu ngồi dậy, chăn trượt xuống dưới giường.
Sở Tích Vũ ăn xong bánh tart trứng mới ngẩng đầu lên, trong lúc lơ đãng liếc thấy sàn nhà cách đó không xa......
Cậu trốn ở trong chăn mười phút, Tần Kế thế nhưng làm nhiều chuyện như vậy.
Chỉ thấy trên sàn nhà rải rất nhiều cánh hoa hồng, còn có nến, trong màn đêm, ánh nến lãng mạn lại loá mắt, làm ánh mắt Sở Tích Vũ không khỏi giật mình.
"Đây là......" Sở Tích Vũ cắn một ngụm bánh tart trứng, nhìn cánh hoa trên mặt đất, rũ mắt, một mặt nhấm nuốt, một mặt suy tư hồi lâu, mới nhìn về phía Tần Kế nói, "Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta sao?"
Tần Kế cong môi, xoa khoé miệng Sở Tích Vũ, "Không, ngày mai mới phải."
Vẻ mặt Sở Tích Vũ nghi hoặc, hỏi: "Vậy vì sao lại tổ chức long trọng như vậy?"
"Vì chúc mừng trước một ngày." Ánh mắt Tần Kế sâu thẳm, phảng phất như đang hồi tưởng dư vị, trầm giọng nói: "A Vũ, vừa rồi...... em rất giỏi."
"Anh," Sở Tích Vũ xấu hổ, buồn bực ngăn Tần Kế nói tiếp, "Không cho nói!"
"Được, không nói, đừng tức giận." Hai tay Tần Kế ôm gương mặt Sở Tích Vũ, dỗ dành cậu, "Lại đây nhìn lễ vật chồng chuẩn bị cho em."
Sở Tích Vũ bị Tần Kế nắm, ỡm ờ đi theo Tần Kế đi đến trung tâm cánh hoa hồng.
Cậu và Tần Kế cùng đứng.
Đột nhiên, Tần Kế nửa quỳ xuống với Sở Tích Vũ, hắn lấy ra một hộp đựng màu đen viền vàng, bên trong đặt một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo kiểu nam.
Nhẫn kim cương chiết xạ ánh sáng loá mắt, lóe qua đôi mắt Sở Tích Vũ, cậu hơi giật mình, phảng phất có mảnh nhỏ ký ức mơ hồ hiện lên trong đầu.
Trong trí nhớ hỗn loạn của Sở Tích Vũ, Tần Kế cũng đã từng thổ lộ với cậu.
Khi đó, Tần Kế mặc tây trang nghiêm chỉnh, nửa quỳ trước cậu, trong tay ôm hoa linh lan, nói ra những lời âu yếm khiến người đỏ mặt.
Mảnh nhỏ ký ức như cánh cửa sổ bị mưa xối qua mơ hồ không rõ.
Nhưng cậu vẫn nhớ rõ, lúc ấy tim mình đập thực mau.
......
Sở Tích Vũ hoàn hồn, cậu rũ mắt nhìn về phía Tần Kế.
"Tiểu Vũ Mao." Tần Kế lấy ra chiếc nhẫn, một tay nâng tay phải Sở Tích Vũ, ngửa đầu thành kính nhìn về phía cậu, "Chúng ta kết hôn đi."
Sở Tích Vũ khẽ nhếch miệng, còn chưa mở miệng nói chuyện.
Tần Kế đã nhanh chóng đeo nhẫn kim cương lên ngón áp út Sở Tích Vũ, cảm thấy mỹ mãn mà cười.
"Nó rất thích hợp với em."
Sau đó, hắn hôn hôn ngón áp út Sở Tích Vũ.
Khuôn mặt Sở Tích Vũ hồng lên, cậu rũ mắt, xuất phát từ tâm lý, cậu cảm thấy chiếc nhẫn này nặng hơn so với trong tưởng tượng còn.
Tần Kế đứng lên, một tay ôm eo Sở Tích Vũ, hỏi: "Chúng ta vẫn sẽ luôn ở bên nhau, được không."
Sở Tích Vũ bị hắn ôm vào trong ngực, cái trán chống lên cằm hắn, nhỏ giọng đáp lại một tiếng, "Được."
Tần Kế cúi người, cường thế hôn lên cánh môi Sở Tích Vũ, Sở Tích Vũ bị hôn đến đứng không vững.
Bọn họ gắn bó như môi với răng.
......
Ban đêm.
Sở Tích Vũ vùi vào trong lòng Tần Kế, cậu bị tiếng kèn xôna vùng ngoại ô ồn ào đến ngủ không yên.
Tiếng nhạc xô na trong đêm khuya quá mức sâu thẳm quỷ quyệt, làm Sở Tích Vũ không khỏi ôm Tần Kế càng chặt hơn.
Cậu nhìn cửa sổ tối đen, ngửa đầu lo sợ không yên hỏi, "Anh ơi, bên ngoài là thanh âm gì, ồn ào quá."
"Không sợ." Một tay Tần Kế đặt phía sau lưng cậu, "Đó là để chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta."
"À." Bé ngốc Sở Tích Vũ chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi, "Vậy khi nào thì bọn họ mới dừng."
"Khả năng phải thổi cả một đêm."
Tần Kế bật cười, bàn tay to che lên lỗ tai Sở Tích Vũ, "Uỷ khuất cho A Vũ rồi."
Sở Tích Vũ thở dài, điều cậu không thể tha thứ nhất là bị quấy rầy giấc ngủ. "Em không muốn kết hôn với anh nữa đâuuuu."
Cậu vùi mặt vào ngực Tần Kế, ủy khuất, làm nũng rầm rì vài tiếng, mới tiếp tục đi vào giấc ngủ.
Tiếng nhạc vùng ngoại ô tiếng xác thật thổi một đêm.
Cơ hồ đến hừng đông, Sở Tích Vũ mới chân chính đi vào giấc ngủ, một tay nắm chặt vạt áo Tần Kế, tiếng hít thở đều đều.
Ánh mặt trời khuynh tiến vào trong nhà, màn sa phất động, khi thì có tiếng chim ríu rít kêu.
Sở Tích Vũ ngủ ngon lành, Tần Kế hôn hôn gương mặt cậu, ngồi cạnh mép giường, nói bên tai cậu, "Tiểu Vũ Mao, hôm nay chồng phải ra khỏi nhà một chuyến, em có muốn đi cùng không."
"Ưmm." Sở Tích Vũ bị làm phiền, cậu mơ mơ màng màng trở mình, ôm chăn tiếp tục ngủ, cau mày nhỏ giọng nói, "Không muốn, em muốn đi ngủ."
"Vậy được, em ở trong phòng ngủ thêm nhé, trước buổi tối chồng sẽ về."
Tần Kế mỉm cười, đắp chăn đàng hoàng lại cho Sở Tích Vũ, "Bữa sáng đã làm xong, tỉnh lại tự em đi đến phòng bếp ăn, biết rồi chứ?"
Sở Tích Vũ ngủ hôn mê, mơ hồ ứng thanh, "Ừm......"
Tần Kế cúi người, lại hôn hôn cánh môi Sở Tích Vũ.
Đáy mắt Tần Kế tràn đầy tình yêu nóng cháy, lòng bàn tay mềm nhẹ vuốt ve cánh môi cậu.
Đây là người hắn khát vọng trong bóng tối vô số ngày đêm, làm hắn thương nhớ ngày đêm.
Điều hắn chờ đợi, rất nhanh sẽ được thực hiện.
Đáy mắt Tần Kế tràn đầy nhất định phải được, ánh mắt u lãnh đáng sợ.
......
Gần 10 giờ.
Sở Tích Vũ mới từ trong giấc mơ hỗn độn tỉnh lại, cậu dụi hai mắt, có chút mơ hồ.
Cậu ngồi dậy, Tần Kế đã không thấy bóng dáng, chỉ để lại một tờ giấy nhỏ.
Trên tờ giấy viết vài câu ngắn gọn, dùng chữ phồn thể, chữ Tần Kế mạnh mẽ có lực, bút tẩu long xà.
"Bảo bối: Chiều nay sẽ mưa to, nhớ đừng ra cửa. Mặt khác, đừng quên ăn bữa sáng, chồng sẽ nhanh chóng trở về. Yêu em."
Sở Tích Vũ xem xong, đôi mắt có chút ủy khuất.
Ra cửa mà không đem theo cậu.
Cậu khẽ hừ một tiếng, đặt tờ giấy xuống, chầm chậm đi vào phòng tắm rửa mặt.
Chờ đến khi thay quần áo xong, đã gần 11 giờ.
Cậu lê dép xuống lầu, khi đi qua cánh cửa gần thang lầu, thoáng nhìn thấy trên bàn gỗ đàn vốn trống rỗng nay có thêm một cái mộc bài.
Mộc bài đặt chính giữa bên trong, hai bên châm đèn cầy đỏ cùng nến kim sắc, khói trắng chậm rãi tràn ngập trên không.
Sở Tích Vũ dừng bước chân, ma xui quỷ khiến đến gần.
Cậu đến gần mới phát hiện, mộc bài kia kỳ thật là một bài vị, mặt trên có khắc ba chữ phồn thể.
Sở Tích Vũ híp mắt nhìn hồi lâu, mới lẩm bẩm đọc ra, "Tần...... Bách...... Chu."
Bất chợt.
Cậu không biết chính bị là làm sao, vội lui về phía sau vài bước, trong đầu đau lên theo từng cơn, cậu hốt hoảng chạy đi, chạy ra nội sảnh.
——
Sắp lộ clone r ??
Sở Tích Vũ ngẩng đầu lên, cậu quỳ trên vải lót nhung mềm mại, khẽ cau mày, thần thái như đang cố hết sức.
Tần Kế rũ mắt nhìn xuống cậu, dưới góc nhìn của hắn, mặt Sở Tích Vũ so với dĩ vãng càng nhỏ, khuôn mặt trắng sứ ngày càng hồng.
Cậu có đôi mắt linh động gầy yếu, làm người nhịn không được sinh ra dục niệm muốn bắt nạt.
....
Nửa giờ sau.
Sở Tích Vũ tỉnh rượu tám phần, cậu giống bé rùa đen trốn vào trong ổ chăn, hai tay đặt gần cằm, không cho Tần Kế tới gần.
Bất luận Tần Kế dỗ Sở Tích Vũ như thế nào cũng không chịu ra, nghẹn đến mức gương mặt đỏ bừng.
Tần Kế ngồi bên mép giường, nói: "A Vũ, ta có lễ vật muốn tặng cho em, em ra đây xem một cái nhé."
"Không muốn." Sở Tích Vũ chôn mặt trong mu bàn tay, cậu không có húng thú với lễ vật, "Chán ghét anh."
Trước mắt Sở Tích Vũ đang trong kỳ mất trí nhớ, phản ứng trì độn, trí lực giảm xuống, bất an với cảnh vật chung quanh, ngôn hành cử chỉ giống với bé con dính người lại hay làm nũng.
Đương nhiên, bóng tối, cũng là sự vật khiến cậu sợ hãi nhất.
Trong chăn một mảnh đen nhánh, cũng may thỉnh thoảng sẽ có ánh sáng mỏng manh chiếu vào, cậu sợ hít thở không thông, còn biết đường để lại một khe hít thở không khí.
Miệng cậu sưng lên rồi huhuhu.
"Là một phần lễ vật rất quan trọng." Tần Kế cách chăn, dụ dỗ nói, "Em xác định không muốn nhìn một chút sao?"
Sở Tích Vũ súc ở trong chăn, khẽ nâng đầu, hai tai dựng lên, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh chung quanh.
Sở Tích Vũ nâng tay, bưng kín hai tai: "Ưm."
Không xem.
Cậu nghe thấy Tần Kế ở bên ngoài bất đắc dĩ trầm mặc hồi lâu, sau đó, tiếng bước chân thong thả truyền đến.
Tần Kế rời đi hai phút, rất nhanh đã trở lại.
Ánh mắt hắn hiện lên tia sáng, cậu bỗng ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt tràn ngập trong không khí.
Đó là......
Mùi của bánh tart trứng.
Sở Tích Vũ muốn đi ra ngó một cái, nhưng ngại mặt mũi, vẫn nằm bò chờ Tần Kế mở miệng.
"A Vũ, bé cưng," Tần Kế gọi cậu, "Ta làm bánh tart trứng nướng cho em này, muốn nếm một miếng không?"
Sở Tích Vũ rụt rụt cái mũi, nghẹn ở trong chăn nói: "Là vị gì."
Ngay sau đó Tần Kế bổ sung nói: "Là vị phô mai, bên trong còn bỏ thêm quả xoài."
"Vậy......" Sở Tích Vũ nuốt một ngụm nước miếng, dùng tay nhấc một góc chăn, lộ ra đôi mắt xinh đẹp, "Vậy em chỉ ăn một chút thôi đấy."
"Ừ." Tần Kế mỉm cười, hắn mang bao tay, cầm một miếng đưa đến bên miệng Sở Tích Vũ, "Mau nếm thử."
Sở Tích Vũ ra vẻ nể mặt lắm mới cắn một miếng, bánh tart trứng non mềm thơm ngọt, hương sữa tràn đầy trong miệng.
Cậu nhịn không được lại cắn một miếng to, ăn rất ngon miệng, quai hàm phình phình.
Mỹ thực rất nhanh đã dời lực chú ý của cậu, khiến cho cậu tạm thời quên mất mình vừa giận dỗi vì điều gì.
Tần Kế xốc chăn, để cậu ngồi dậy, chăn trượt xuống dưới giường.
Sở Tích Vũ ăn xong bánh tart trứng mới ngẩng đầu lên, trong lúc lơ đãng liếc thấy sàn nhà cách đó không xa......
Cậu trốn ở trong chăn mười phút, Tần Kế thế nhưng làm nhiều chuyện như vậy.
Chỉ thấy trên sàn nhà rải rất nhiều cánh hoa hồng, còn có nến, trong màn đêm, ánh nến lãng mạn lại loá mắt, làm ánh mắt Sở Tích Vũ không khỏi giật mình.
"Đây là......" Sở Tích Vũ cắn một ngụm bánh tart trứng, nhìn cánh hoa trên mặt đất, rũ mắt, một mặt nhấm nuốt, một mặt suy tư hồi lâu, mới nhìn về phía Tần Kế nói, "Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta sao?"
Tần Kế cong môi, xoa khoé miệng Sở Tích Vũ, "Không, ngày mai mới phải."
Vẻ mặt Sở Tích Vũ nghi hoặc, hỏi: "Vậy vì sao lại tổ chức long trọng như vậy?"
"Vì chúc mừng trước một ngày." Ánh mắt Tần Kế sâu thẳm, phảng phất như đang hồi tưởng dư vị, trầm giọng nói: "A Vũ, vừa rồi...... em rất giỏi."
"Anh," Sở Tích Vũ xấu hổ, buồn bực ngăn Tần Kế nói tiếp, "Không cho nói!"
"Được, không nói, đừng tức giận." Hai tay Tần Kế ôm gương mặt Sở Tích Vũ, dỗ dành cậu, "Lại đây nhìn lễ vật chồng chuẩn bị cho em."
Sở Tích Vũ bị Tần Kế nắm, ỡm ờ đi theo Tần Kế đi đến trung tâm cánh hoa hồng.
Cậu và Tần Kế cùng đứng.
Đột nhiên, Tần Kế nửa quỳ xuống với Sở Tích Vũ, hắn lấy ra một hộp đựng màu đen viền vàng, bên trong đặt một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo kiểu nam.
Nhẫn kim cương chiết xạ ánh sáng loá mắt, lóe qua đôi mắt Sở Tích Vũ, cậu hơi giật mình, phảng phất có mảnh nhỏ ký ức mơ hồ hiện lên trong đầu.
Trong trí nhớ hỗn loạn của Sở Tích Vũ, Tần Kế cũng đã từng thổ lộ với cậu.
Khi đó, Tần Kế mặc tây trang nghiêm chỉnh, nửa quỳ trước cậu, trong tay ôm hoa linh lan, nói ra những lời âu yếm khiến người đỏ mặt.
Mảnh nhỏ ký ức như cánh cửa sổ bị mưa xối qua mơ hồ không rõ.
Nhưng cậu vẫn nhớ rõ, lúc ấy tim mình đập thực mau.
......
Sở Tích Vũ hoàn hồn, cậu rũ mắt nhìn về phía Tần Kế.
"Tiểu Vũ Mao." Tần Kế lấy ra chiếc nhẫn, một tay nâng tay phải Sở Tích Vũ, ngửa đầu thành kính nhìn về phía cậu, "Chúng ta kết hôn đi."
Sở Tích Vũ khẽ nhếch miệng, còn chưa mở miệng nói chuyện.
Tần Kế đã nhanh chóng đeo nhẫn kim cương lên ngón áp út Sở Tích Vũ, cảm thấy mỹ mãn mà cười.
"Nó rất thích hợp với em."
Sau đó, hắn hôn hôn ngón áp út Sở Tích Vũ.
Khuôn mặt Sở Tích Vũ hồng lên, cậu rũ mắt, xuất phát từ tâm lý, cậu cảm thấy chiếc nhẫn này nặng hơn so với trong tưởng tượng còn.
Tần Kế đứng lên, một tay ôm eo Sở Tích Vũ, hỏi: "Chúng ta vẫn sẽ luôn ở bên nhau, được không."
Sở Tích Vũ bị hắn ôm vào trong ngực, cái trán chống lên cằm hắn, nhỏ giọng đáp lại một tiếng, "Được."
Tần Kế cúi người, cường thế hôn lên cánh môi Sở Tích Vũ, Sở Tích Vũ bị hôn đến đứng không vững.
Bọn họ gắn bó như môi với răng.
......
Ban đêm.
Sở Tích Vũ vùi vào trong lòng Tần Kế, cậu bị tiếng kèn xôna vùng ngoại ô ồn ào đến ngủ không yên.
Tiếng nhạc xô na trong đêm khuya quá mức sâu thẳm quỷ quyệt, làm Sở Tích Vũ không khỏi ôm Tần Kế càng chặt hơn.
Cậu nhìn cửa sổ tối đen, ngửa đầu lo sợ không yên hỏi, "Anh ơi, bên ngoài là thanh âm gì, ồn ào quá."
"Không sợ." Một tay Tần Kế đặt phía sau lưng cậu, "Đó là để chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta."
"À." Bé ngốc Sở Tích Vũ chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi, "Vậy khi nào thì bọn họ mới dừng."
"Khả năng phải thổi cả một đêm."
Tần Kế bật cười, bàn tay to che lên lỗ tai Sở Tích Vũ, "Uỷ khuất cho A Vũ rồi."
Sở Tích Vũ thở dài, điều cậu không thể tha thứ nhất là bị quấy rầy giấc ngủ. "Em không muốn kết hôn với anh nữa đâuuuu."
Cậu vùi mặt vào ngực Tần Kế, ủy khuất, làm nũng rầm rì vài tiếng, mới tiếp tục đi vào giấc ngủ.
Tiếng nhạc vùng ngoại ô tiếng xác thật thổi một đêm.
Cơ hồ đến hừng đông, Sở Tích Vũ mới chân chính đi vào giấc ngủ, một tay nắm chặt vạt áo Tần Kế, tiếng hít thở đều đều.
Ánh mặt trời khuynh tiến vào trong nhà, màn sa phất động, khi thì có tiếng chim ríu rít kêu.
Sở Tích Vũ ngủ ngon lành, Tần Kế hôn hôn gương mặt cậu, ngồi cạnh mép giường, nói bên tai cậu, "Tiểu Vũ Mao, hôm nay chồng phải ra khỏi nhà một chuyến, em có muốn đi cùng không."
"Ưmm." Sở Tích Vũ bị làm phiền, cậu mơ mơ màng màng trở mình, ôm chăn tiếp tục ngủ, cau mày nhỏ giọng nói, "Không muốn, em muốn đi ngủ."
"Vậy được, em ở trong phòng ngủ thêm nhé, trước buổi tối chồng sẽ về."
Tần Kế mỉm cười, đắp chăn đàng hoàng lại cho Sở Tích Vũ, "Bữa sáng đã làm xong, tỉnh lại tự em đi đến phòng bếp ăn, biết rồi chứ?"
Sở Tích Vũ ngủ hôn mê, mơ hồ ứng thanh, "Ừm......"
Tần Kế cúi người, lại hôn hôn cánh môi Sở Tích Vũ.
Đáy mắt Tần Kế tràn đầy tình yêu nóng cháy, lòng bàn tay mềm nhẹ vuốt ve cánh môi cậu.
Đây là người hắn khát vọng trong bóng tối vô số ngày đêm, làm hắn thương nhớ ngày đêm.
Điều hắn chờ đợi, rất nhanh sẽ được thực hiện.
Đáy mắt Tần Kế tràn đầy nhất định phải được, ánh mắt u lãnh đáng sợ.
......
Gần 10 giờ.
Sở Tích Vũ mới từ trong giấc mơ hỗn độn tỉnh lại, cậu dụi hai mắt, có chút mơ hồ.
Cậu ngồi dậy, Tần Kế đã không thấy bóng dáng, chỉ để lại một tờ giấy nhỏ.
Trên tờ giấy viết vài câu ngắn gọn, dùng chữ phồn thể, chữ Tần Kế mạnh mẽ có lực, bút tẩu long xà.
"Bảo bối: Chiều nay sẽ mưa to, nhớ đừng ra cửa. Mặt khác, đừng quên ăn bữa sáng, chồng sẽ nhanh chóng trở về. Yêu em."
Sở Tích Vũ xem xong, đôi mắt có chút ủy khuất.
Ra cửa mà không đem theo cậu.
Cậu khẽ hừ một tiếng, đặt tờ giấy xuống, chầm chậm đi vào phòng tắm rửa mặt.
Chờ đến khi thay quần áo xong, đã gần 11 giờ.
Cậu lê dép xuống lầu, khi đi qua cánh cửa gần thang lầu, thoáng nhìn thấy trên bàn gỗ đàn vốn trống rỗng nay có thêm một cái mộc bài.
Mộc bài đặt chính giữa bên trong, hai bên châm đèn cầy đỏ cùng nến kim sắc, khói trắng chậm rãi tràn ngập trên không.
Sở Tích Vũ dừng bước chân, ma xui quỷ khiến đến gần.
Cậu đến gần mới phát hiện, mộc bài kia kỳ thật là một bài vị, mặt trên có khắc ba chữ phồn thể.
Sở Tích Vũ híp mắt nhìn hồi lâu, mới lẩm bẩm đọc ra, "Tần...... Bách...... Chu."
Bất chợt.
Cậu không biết chính bị là làm sao, vội lui về phía sau vài bước, trong đầu đau lên theo từng cơn, cậu hốt hoảng chạy đi, chạy ra nội sảnh.
——
Sắp lộ clone r ??