Chương 169
Hai sứ giả Quỷ Quốc bị hành động rút vũ khí của Lộ Vô Quy dọa cho nhảy dựng, hai mặt nhìn nhau không hiểu chuyện gì.
Lộ Vô Quy nói: "Du Thanh Vi sẽ không đi Quỷ Quốc chữa chân." Cô nói xong liền phất phất tay làm động tác tạm biệt, nói: "Các người về đi."
Hai sứ giả Quỷ Quốc thấy thái độ kiên quyết của Lộ Vô Quy, tư thế giống như một lời không hợp liền sẽ động thủ, khom người hành lễ rồi rời đi.
Tả Tiểu Thứ hỏi: "Bọn họ đây là muốn làm gì vậy?" Cô không rõ tại sao Lộ Vô Quy lại phản ứng mạnh như vậy, nói: "Du lừa đảo dùng xương chân của chính mình hẳn là sẽ tốt hơn dùng xương nhân tạo chứ?"
Lộ Vô Quy liếc Tả Tiểu Thứ một cái, không lên tiếng.
Tả Tiểu Thứ thấy Lộ Vô Quy không muốn nói nhiều nên cũng không hỏi nữa.
Tả Nhàn không yên tâm, bà nói: "Tiểu Quy Quy, bọn họ có thể quay lại nữa không vậy?"
Lộ Vô Quy lắc đầu, đáp: "Không biết, bất quá bọn họ có đến nữa thì con cũng không giúp bọn họ." Cô trả lời xong liền nhìn đồng hồ đeo tay của Tả Nhàn, hỏi: "Mấy giờ rồi ạ? Còn bao lâu nữa mới ra vậy?" Cô nhìn về phía phòng mổ, lèm bèm: "Con muốn chạy vào xem một cái nhưng sợ quấy rầy đến bác sĩ, lỡ như bọn họ thấy con đột nhiên xuất hiện như vậy bị dọa cho nhảy dựng, run tay gắn xương không tốt thì làm sao bây giờ?"
Tả Nhàn kéo Lộ Vô Quy ngồi xuống, nói: "Yên tâm chờ một chút, con đi tới đi lui làm dì cũng hoảng theo." Bà lại hỏi: "Quỷ Quốc gì đó có phải rất xa không? Có phải đi đến đó sẽ rất nguy hiểm? Chỗ đó có phải có rất nhiều quỷ?"
Lộ Vô Quy đáp: "Quỷ Quốc mà Quỷ Đế nhắc tới nằm ở vực Côn Luân, cuối đường Âm chính là Quỷ Quốc, đi qua Quỷ Quốc là Quỷ Giới.
Hoàn cảnh ở Quỷ Quốc không khác đường Âm bao nhiêu, đều có âm khí rất nặng, Quỷ Quốc là nơi dân du mục ẩn cư, nếu đường Âm có nhiều quỷ và thi quái, thì Quỷ Quốc còn có nhiều hơn nữa, thậm chí là quái vật."
Tả Tiểu Thứ lên tiếng: "Nói cách khác thì Quỷ Quốc còn nguy hiểm hơn cả đường Âm à?"
Lộ Vô Quy nói với Tả Tiểu Thứ: "Lấy bản lĩnh hiện giờ của chị thì đi tới đó chắc ăn không có hy vọng còn sống trở về." Cô ngừng một lúc rồi giải thích tiếp: "Quan trọng nhất chính là Quỷ Quốc không thuộc về Quỷ Giới, nó nằm giữa Quỷ Giới và dương gian.
Nếu tôi giúp bọn họ làm tượng của Quỷ Đế thì Quỷ Đế có thể dùng một tia thần hồn hoặc phân thần để chiếm cứ Quỷ Quốc và đường Âm lâu dài.
Tôi cảm thấy làm như vậy rất không ổn."
Tả Nhàn thấy Lộ Vô Quy thật sự không có ý muốn đi Quỷ Quốc, lúc này mới yên tâm chút.
Bà không muốn cô chỉ vì đi trị chân cho Du Thanh Vi mà mạo hiểm sinh mạng.
Phẫu thuật vô cùng thuận lợi.
Lúc Du Thanh Vi tỉnh lại thì thấy mình đã được đưa trở về phòng bệnh.
Bác sĩ và Tả Nhàn đứng bên cạnh giường bệnh nói những việc cần lưu ý.
Lộ Vô Quy ghé vào mép giường, nhìn chằm chằm cái chân mới được phẫu thuật xong, tròng mắt xoay tròn, tựa như đang đánh chủ ý quỷ gì đó.
Du Thanh Vi kiến thức qua việc Lộ Vô Quy sẵn sàng lấy la bàn định tinh giúp nàng giảm đau và khống chế thương thế, không cần nghĩ cũng biết Lộ Vô Quy đây là muốn làm gì.
Nàng nói: "Tiểu muộn ngốc, còn một viên Quỷ Yêu châu đâu?"
Ánh mắt Lộ Vô Quy sáng lên, nhanh chóng lấy viên châu ra đưa cho Du Thanh Vi, nói: "Chị chậm rãi hấp thu, ngày mai liền có thể cắt chỉ xuất viện."
Du Thanh Vi tiếp nhận Quỷ Yêu châu, "ừm" một tiếng, đáp: "Chị sẽ nhận lấy."
Lộ Vô Quy thúc giục: "Mau ăn nha, ăn rất ngon."
Du Thanh Vi nắm chặt trong tay không để ý đến Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy chống cằm ngồi bên cạnh, có chút tham ăn nói: "Đây là đồ ăn đưa tới bên miệng mà em vẫn ráng tiết kiệm lại cho chị, chị đừng có cầm đó rồi không ăn làm em thèm thèm nhen."
Du Thanh Vi "hừ hừ" hai tiếng, nói: "Làm cho em thèm đó, thì sao à?"
Lộ Vô Quy nghẹn họng, không biết nên nói cái gì.
Cô nuốt nuốt nước miếng, đáp: "Vậy chị đem cất kỹ đi, thơm quá em thèm lắm."
Du Thanh Vi nói: "Để cho em thèm mà, cất rồi thì làm sao em thèm nữa?"
Lộ Vô Quy: "..." Cô đột nhiên nhớ tới lúc nhỏ, Du Thanh Vi cầm kẹo mạch nha cố ý làm cho cô thèm, sau đó sai cô làm hết việc này đến việc khác mới cho ăn.
Du Thanh Vi nhìn Lộ Vô Quy thèm ăn đến nước miếng đều sắp nhỏ giọt ra tới, nhịn không được vui vẻ.
Nàng nói: "Đỡ chị dậy."
Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng, nhanh nhẹn nâng Du Thanh Vi ngồi dậy.
Du Thanh Vi dựa vào đầu giường, giơ tay bóp miệng Lộ Vô Quy, đem Quỷ Yêu châu nhét vào rồi nắm cằm cô đóng miệng lại, vừa vào miệng, Quỷ Yêu châu liền trôi tuột xuống bụng Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy mỹ tư tư thở dài, nói: "Ăn thật ngon – –" sau đó mới nhớ ra đây là đồ bổ cô để dành cho Du Thanh Vi.
Cô chép chép miệng, mắt trông mong nhìn Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi thở dài, nói: "Em không sợ chị ăn thứ này vào sẽ hư bụng à?" Loại đồ vật này là tinh huyết, đừng nhìn nó nhỏ như vậy mà coi thường.
Thường Tam là một con rắn lớn như vậy, thế nhưng một thân huyết nhục trải qua tinh luyện rơi xuống trong miệng Đại Bạch cũng chẳng lớn hơn hạt Quỷ Yêu châu này bao nhiêu.
Nếu nàng đem một giọt Quỷ Yêu tinh huyết như vậy ăn vào, không chết chắc cũng phải đi nửa cái mạng.
Lộ Vô Quy đáp: "Sẽ không, chị có giao long yêu lực mà."
Du Thanh Vi nói: "Chút thương này của chị dưỡng một thời gian là tốt rồi, em hao tổn rất nhiều công lực, cái này sẽ giúp em bồi bổ trở về." Nàng nói xong, ánh mắt sáng lên nói tiếp: "Tiểu muộn ngốc, chị cảm thấy trong đan điền có một luồng khí ấm áp, có thể thực tùy ý du tẩu theo kinh mạch.
Em xem, chị vừa mổ xong mà không mệt chút nào." Nàng thấp giọng hỏi: "Em nói xem, có phải trong lúc bất tri bất giác chị đã đả thông hai mạch Nhâm, Đốc rồi không?"
Lộ Vô Quy yên lặng nhìn Du Thanh Vi, cô nói: "Chị quá lười, này là lúc chị ngủ em dùng lực lượng giao long trong xương sống giúp chị đả thông nha.
Đoàn chân khí ấm áp trong đan điền của chị là trăm năm công lực của em đó."
Du Thanh Vi xoa xoa đầu Lộ Vô Quy, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn em."
Lộ Vô Quy vui vẻ cười híp cả mắt, cao giọng đáp: "Đừng khách khí." Nháy mắt cảm thấy toàn bộ thế giới đều sáng lên.
Tả Nhàn tiễn bác sĩ đi, vừa quay lại liền nhìn thấy bộ dáng ngọt ngào của hai đứa trẻ, bà thở dài một hơi.
Đối với cô con rể nhỏ này, bà chỉ đành chấp nhận.
Theo dự đoán của bác sĩ, Du Thanh Vi mổ xong hẳn phải mất hai tuần mới có thể cắt chỉ, kết quả miệng vết thương của nàng chỉ mất một tuần đã hồi phục vô cùng tốt.
Tuy nhiên xương nhân tạo bên trong vẫn chưa thích ứng với cơ thể, chưa tháo lớp thạch cao được, bởi vậy lúc xuất viện Du Thanh Vi vẫn phải bó bột ngồi xe lăn về nhà.
Lộ Vô Quy bồi Du Thanh Vi ở bệnh viện hết mười ngày, nghẹn hỏng rồi, đối với việc được về nhà rất là phấn khích.
Trong nhà hết thảy đều tốt.
Chân của Du Thanh Vi vẫn phải bó thạch cao, nơi nào cũng không muốn đi, mỗi ngày an tâm ở nhà đả tọa luyện công, đọc sách, ngẫu nhiên đi theo Lộ Vô Quy học vẽ bùa.
Trải qua sự chỉ điểm của Lộ Vô Quy, lúc vẽ bùa chỉ cần điều động chân khí trong đan điền hoặc lực lượng giao long trong xương sống thì xác suất thành công sẽ cao hơn rất nhiều.
Nàng vẽ bùa càng lúc càng thuần thục, hiện tại có thể vẽ được một số loại bùa thường dùng.
Thập Tửu qua 49 ngày, hồn phách dần ngưng tụ nhiều hơn.
Nàng ấy cũng không thiếu bùa tụ âm, cho nên ban ngày ban mặt chỉ cần dán bùa tụ âm lên người liền có thể tung tăng khắp nhà.
Ban đầu dì Tiền và Lý Tiểu Thất nhìn thấy Thập Tửu còn có chút sợ hãi, lâu dần thành quen, Lý Tiểu Thất và Thập Tửu tuổi không chênh lệch lắm, nhanh chóng trở thành tiểu đồng bọn với nhau.
Chuyện trong nhà, dì Tiền không cho Lý Tiểu Thất nói ra bên ngoài, Lý Tiểu Thất hằng ngày phải đưa đồ ăn cho mấy chỉ tiểu tinh quái đã sắp nghẹn hỏng rồi, thật vất vả mới tóm được đồng bọn có thể nói chuyện và chơi cùng, lại ở chung dưới một mái nhà không cần phải kiêng dè gì, cả ngày lôi kéo Thập Tửu quang quác quang quác, kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nhưng đa số vẫn là mắng mấy chỉ yêu sống trong nhà gỗ và con thỏ mập chuyên đào hang khắp sân.
Từ lúc Du Thanh Vi nhận được Quỷ Yêu huyết từ Lộ Vô Quy, nàng phát hiện bản thân đã được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới, trạng thái tinh thần không còn như trước nữa.
Ví dụ như lúc trước chỉ có thể đứng nhìn người khác vẽ bùa, nay nàng cũng đã có thể vẽ.
Ví dụ như tai thính mắt tinh, trí nhớ đều tốt lên, thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng vô cùng.
Xương nhân tạo cũng rất nhanh thích ứng với cơ thể, hai tháng sau nàng đã có thể tháo lớp thạch cao, vận dụng giao long yêu lực chống đỡ chậm rãi đi được vài bước nhỏ.
Đến đầu tháng 11 âm lịch, cũng là gần cuối tháng 12 dương lịch, Du Thanh Vi đã có thể đi đứng bình thường trở lại.
Thường Tam chết, thủ hạ còn sót lại của hắn cũng bị ngầm diệt trừ, ngay cả nội gián hắn cài khắp nơi cũng bị rửa sạch.
Nhìn từ bên ngoài, hết thảy đều bình thường.
Du Thanh Vi và Quý Lưu Quân, Hạ Nhan Hi vẫn như cũ là bạn tốt, nhưng đối với Hiệp Hội thì nàng chỉ cơ bản giữ một chút hòa khí mặt ngoài.
Thường Tam là do nàng giao cho Đường Viễn và Thành Hoàng thẩm vấn, danh sách nội gián của Thường Tam là do nàng cố tình để lộ ra ngoài, bên trong tình huống như thế nào thì mọi người đều tự biết rõ.
Yến Thính Vũ âm thầm xử lý tên giáo đầu phụ trách huấn luyện thần nỏ thủ của Yến gia, lúc sau, Yến lão gia tử để cho Yến Thính Vũ tiếp quản Yến gia, ông ta cũng chuẩn bị lui khỏi chức vụ hội trưởng, về nhà dưỡng lão.
Hiện giờ thế cục đã bình ổn, Hiệp Hội tiếp tục tiến hành đợt tranh cử thứ hai.
Lần này là tuyển một cái hội trưởng, hai cái hội phó và sáu cái quản lý, mấy người trẻ tuổi cùng trang lứa với nhau nay đã trưởng thành, thế hệ trước trên cơ bản đều phải lui về.
Này quả thực chính là một đợt thay máu.
Hạn chót để báo danh tranh cử là hết tháng 12.
Du Thanh Vi không quá để bụng chuyện tranh cử ở Hiệp Hội.
Hiện tại nàng và Hiệp Hội còn chưa trở mặt với nhau, có thể nói là nước giếng không phạm nước sông, mặc kệ dù cho là Quý Lưu Quân hay Yến Thính Vũ trở thành hội trưởng thì nàng cũng không quá để ý.
Tuy nhiên việc Yến lão gia tử làm ra lúc trước cũng làm cho nàng vô cùng khó chịu, vì thế khi Hạ Nhan Hi hỏi nàng ủng hộ ai, nàng vẫn thiên về phía Quý Lưu Quân hơn.
Ít nhất Quý lão gia tử chưa từng hố nàng và nhà nàng, giao tình giữa nàng và Quý Lưu Quân cũng không tệ lắm.
Yến Thính Vũ người này, mặc dù làm việc khiến cho người khác tìm không ra chỗ nào không tốt, nhưng là nàng vẫn luôn cảm thấy nàng ta có mấy phần tà tính.
Nàng mơ hồ cảm thấy Yến Thính Vũ và mộ của Thi Vương có điểm liên hệ với nhau.
Nhưng bởi vì vị trí của mộ Thi Vương và sự tà tính của nó, có thể không động tới thì tốt nhất không nên động, nàng không đi thăm dò, chỉ kêu Kim Sa, Khôi Tử Tuyển và Đường Viễn nhiều chú ý tới chỗ đó một chút.
Hạ Nhan Hi thì chuẩn bị tranh cử Phó hội trưởng.
Nàng thương lượng một trận với Du Thanh Vi, thuận lợi mời ba chị em Kim Sa về nhà nàng cung phụng, cũng chính là cố vấn an toàn trên danh nghĩa.
Kim Sa và Mục Mộ đều là một trong những lãnh đạo của Hiệp Hội Yêu Linh sau khi đã được trọng tổ lại, địa vị ngang hàng với Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài.
Lãnh đạo của Hiệp Hội Yêu Linh đi làm cố vấn an toàn cho người tranh cử chức Phó hội trưởng của Hiệp Hội Dân Gian Tông Giáo, chuyện này truyền ra làm cho nhiều người nghe thấy phải cạn lời.
Lúc trước ai có thể nghĩ đến cục diện hiện tại như thế này kia chứ.
Nửa năm trước Hiệp Hội Yêu Linh và Hiệp Hội Dân Gian Tông Giáo vẫn là đối thủ một mất một còn, Khôi Tử Tuyển còn nằm đầu bảng truy nã của Hiệp Hội nữa là.
Du Thanh Vi chỉ có thể âm thầm cảm khái thế sự vô thường.
Buổi chiều, Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy ngồi ở trong sân chơi cờ tướng.
Căn biệt thự kế bên rất lâu không có người ở bỗng nhiên có người tới.
Lộ Vô Quy ném xuống quân cờ trong tay, cọ cọ hai bước nhảy lên ban công lầu hai nhìn sang căn biệt thự cách vách.
Du Thanh Vi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lộ Vô Quy đang ghé vào ban công trên lầu nhìn sang nhà hàng xóm, nàng hỏi: "Em làm gì vậy?"
Lộ Vô Quy nói: "Nhà kế bên có một cái đại đại đại quỷ tới."
Cách vách truyền đến giọng nói trong trẻo dễ nghe nhưng cũng lộ ra mị lực thành thục của một người phụ nữ: "Chào em gái nhỏ."
Du Thanh Vi hoang mang đi lên lầu, nàng đến ban công dò đầu ra nhìn thử thì thấy mười mấy người đàn ông mặc áo khoác đen có mũ trùm lên đầu giống như đang đi đưa tang, đứng thẳng tắp như cái cọc gỗ, thủ vệ từng vị trí trong sân.
Ban ngày ban mặt, trên đầu mặt trời còn đang sáng rọi nhưng Du Thanh Vi lại có thể cảm nhận được âm khí và sự lạnh lẽo phát ra từ đám người áo đen này.
Một đám người như vậy tới ở kế bên nhà nàng, đây là có ý gì?
Du Thanh Vi về phòng, cầm lấy quạt xếp rồi chuẩn bị sang nhà bên cạnh chào hỏi, thăm dò xem hàng xóm mới có mục đích gì..
Lộ Vô Quy nói: "Du Thanh Vi sẽ không đi Quỷ Quốc chữa chân." Cô nói xong liền phất phất tay làm động tác tạm biệt, nói: "Các người về đi."
Hai sứ giả Quỷ Quốc thấy thái độ kiên quyết của Lộ Vô Quy, tư thế giống như một lời không hợp liền sẽ động thủ, khom người hành lễ rồi rời đi.
Tả Tiểu Thứ hỏi: "Bọn họ đây là muốn làm gì vậy?" Cô không rõ tại sao Lộ Vô Quy lại phản ứng mạnh như vậy, nói: "Du lừa đảo dùng xương chân của chính mình hẳn là sẽ tốt hơn dùng xương nhân tạo chứ?"
Lộ Vô Quy liếc Tả Tiểu Thứ một cái, không lên tiếng.
Tả Tiểu Thứ thấy Lộ Vô Quy không muốn nói nhiều nên cũng không hỏi nữa.
Tả Nhàn không yên tâm, bà nói: "Tiểu Quy Quy, bọn họ có thể quay lại nữa không vậy?"
Lộ Vô Quy lắc đầu, đáp: "Không biết, bất quá bọn họ có đến nữa thì con cũng không giúp bọn họ." Cô trả lời xong liền nhìn đồng hồ đeo tay của Tả Nhàn, hỏi: "Mấy giờ rồi ạ? Còn bao lâu nữa mới ra vậy?" Cô nhìn về phía phòng mổ, lèm bèm: "Con muốn chạy vào xem một cái nhưng sợ quấy rầy đến bác sĩ, lỡ như bọn họ thấy con đột nhiên xuất hiện như vậy bị dọa cho nhảy dựng, run tay gắn xương không tốt thì làm sao bây giờ?"
Tả Nhàn kéo Lộ Vô Quy ngồi xuống, nói: "Yên tâm chờ một chút, con đi tới đi lui làm dì cũng hoảng theo." Bà lại hỏi: "Quỷ Quốc gì đó có phải rất xa không? Có phải đi đến đó sẽ rất nguy hiểm? Chỗ đó có phải có rất nhiều quỷ?"
Lộ Vô Quy đáp: "Quỷ Quốc mà Quỷ Đế nhắc tới nằm ở vực Côn Luân, cuối đường Âm chính là Quỷ Quốc, đi qua Quỷ Quốc là Quỷ Giới.
Hoàn cảnh ở Quỷ Quốc không khác đường Âm bao nhiêu, đều có âm khí rất nặng, Quỷ Quốc là nơi dân du mục ẩn cư, nếu đường Âm có nhiều quỷ và thi quái, thì Quỷ Quốc còn có nhiều hơn nữa, thậm chí là quái vật."
Tả Tiểu Thứ lên tiếng: "Nói cách khác thì Quỷ Quốc còn nguy hiểm hơn cả đường Âm à?"
Lộ Vô Quy nói với Tả Tiểu Thứ: "Lấy bản lĩnh hiện giờ của chị thì đi tới đó chắc ăn không có hy vọng còn sống trở về." Cô ngừng một lúc rồi giải thích tiếp: "Quan trọng nhất chính là Quỷ Quốc không thuộc về Quỷ Giới, nó nằm giữa Quỷ Giới và dương gian.
Nếu tôi giúp bọn họ làm tượng của Quỷ Đế thì Quỷ Đế có thể dùng một tia thần hồn hoặc phân thần để chiếm cứ Quỷ Quốc và đường Âm lâu dài.
Tôi cảm thấy làm như vậy rất không ổn."
Tả Nhàn thấy Lộ Vô Quy thật sự không có ý muốn đi Quỷ Quốc, lúc này mới yên tâm chút.
Bà không muốn cô chỉ vì đi trị chân cho Du Thanh Vi mà mạo hiểm sinh mạng.
Phẫu thuật vô cùng thuận lợi.
Lúc Du Thanh Vi tỉnh lại thì thấy mình đã được đưa trở về phòng bệnh.
Bác sĩ và Tả Nhàn đứng bên cạnh giường bệnh nói những việc cần lưu ý.
Lộ Vô Quy ghé vào mép giường, nhìn chằm chằm cái chân mới được phẫu thuật xong, tròng mắt xoay tròn, tựa như đang đánh chủ ý quỷ gì đó.
Du Thanh Vi kiến thức qua việc Lộ Vô Quy sẵn sàng lấy la bàn định tinh giúp nàng giảm đau và khống chế thương thế, không cần nghĩ cũng biết Lộ Vô Quy đây là muốn làm gì.
Nàng nói: "Tiểu muộn ngốc, còn một viên Quỷ Yêu châu đâu?"
Ánh mắt Lộ Vô Quy sáng lên, nhanh chóng lấy viên châu ra đưa cho Du Thanh Vi, nói: "Chị chậm rãi hấp thu, ngày mai liền có thể cắt chỉ xuất viện."
Du Thanh Vi tiếp nhận Quỷ Yêu châu, "ừm" một tiếng, đáp: "Chị sẽ nhận lấy."
Lộ Vô Quy thúc giục: "Mau ăn nha, ăn rất ngon."
Du Thanh Vi nắm chặt trong tay không để ý đến Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy chống cằm ngồi bên cạnh, có chút tham ăn nói: "Đây là đồ ăn đưa tới bên miệng mà em vẫn ráng tiết kiệm lại cho chị, chị đừng có cầm đó rồi không ăn làm em thèm thèm nhen."
Du Thanh Vi "hừ hừ" hai tiếng, nói: "Làm cho em thèm đó, thì sao à?"
Lộ Vô Quy nghẹn họng, không biết nên nói cái gì.
Cô nuốt nuốt nước miếng, đáp: "Vậy chị đem cất kỹ đi, thơm quá em thèm lắm."
Du Thanh Vi nói: "Để cho em thèm mà, cất rồi thì làm sao em thèm nữa?"
Lộ Vô Quy: "..." Cô đột nhiên nhớ tới lúc nhỏ, Du Thanh Vi cầm kẹo mạch nha cố ý làm cho cô thèm, sau đó sai cô làm hết việc này đến việc khác mới cho ăn.
Du Thanh Vi nhìn Lộ Vô Quy thèm ăn đến nước miếng đều sắp nhỏ giọt ra tới, nhịn không được vui vẻ.
Nàng nói: "Đỡ chị dậy."
Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng, nhanh nhẹn nâng Du Thanh Vi ngồi dậy.
Du Thanh Vi dựa vào đầu giường, giơ tay bóp miệng Lộ Vô Quy, đem Quỷ Yêu châu nhét vào rồi nắm cằm cô đóng miệng lại, vừa vào miệng, Quỷ Yêu châu liền trôi tuột xuống bụng Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy mỹ tư tư thở dài, nói: "Ăn thật ngon – –" sau đó mới nhớ ra đây là đồ bổ cô để dành cho Du Thanh Vi.
Cô chép chép miệng, mắt trông mong nhìn Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi thở dài, nói: "Em không sợ chị ăn thứ này vào sẽ hư bụng à?" Loại đồ vật này là tinh huyết, đừng nhìn nó nhỏ như vậy mà coi thường.
Thường Tam là một con rắn lớn như vậy, thế nhưng một thân huyết nhục trải qua tinh luyện rơi xuống trong miệng Đại Bạch cũng chẳng lớn hơn hạt Quỷ Yêu châu này bao nhiêu.
Nếu nàng đem một giọt Quỷ Yêu tinh huyết như vậy ăn vào, không chết chắc cũng phải đi nửa cái mạng.
Lộ Vô Quy đáp: "Sẽ không, chị có giao long yêu lực mà."
Du Thanh Vi nói: "Chút thương này của chị dưỡng một thời gian là tốt rồi, em hao tổn rất nhiều công lực, cái này sẽ giúp em bồi bổ trở về." Nàng nói xong, ánh mắt sáng lên nói tiếp: "Tiểu muộn ngốc, chị cảm thấy trong đan điền có một luồng khí ấm áp, có thể thực tùy ý du tẩu theo kinh mạch.
Em xem, chị vừa mổ xong mà không mệt chút nào." Nàng thấp giọng hỏi: "Em nói xem, có phải trong lúc bất tri bất giác chị đã đả thông hai mạch Nhâm, Đốc rồi không?"
Lộ Vô Quy yên lặng nhìn Du Thanh Vi, cô nói: "Chị quá lười, này là lúc chị ngủ em dùng lực lượng giao long trong xương sống giúp chị đả thông nha.
Đoàn chân khí ấm áp trong đan điền của chị là trăm năm công lực của em đó."
Du Thanh Vi xoa xoa đầu Lộ Vô Quy, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn em."
Lộ Vô Quy vui vẻ cười híp cả mắt, cao giọng đáp: "Đừng khách khí." Nháy mắt cảm thấy toàn bộ thế giới đều sáng lên.
Tả Nhàn tiễn bác sĩ đi, vừa quay lại liền nhìn thấy bộ dáng ngọt ngào của hai đứa trẻ, bà thở dài một hơi.
Đối với cô con rể nhỏ này, bà chỉ đành chấp nhận.
Theo dự đoán của bác sĩ, Du Thanh Vi mổ xong hẳn phải mất hai tuần mới có thể cắt chỉ, kết quả miệng vết thương của nàng chỉ mất một tuần đã hồi phục vô cùng tốt.
Tuy nhiên xương nhân tạo bên trong vẫn chưa thích ứng với cơ thể, chưa tháo lớp thạch cao được, bởi vậy lúc xuất viện Du Thanh Vi vẫn phải bó bột ngồi xe lăn về nhà.
Lộ Vô Quy bồi Du Thanh Vi ở bệnh viện hết mười ngày, nghẹn hỏng rồi, đối với việc được về nhà rất là phấn khích.
Trong nhà hết thảy đều tốt.
Chân của Du Thanh Vi vẫn phải bó thạch cao, nơi nào cũng không muốn đi, mỗi ngày an tâm ở nhà đả tọa luyện công, đọc sách, ngẫu nhiên đi theo Lộ Vô Quy học vẽ bùa.
Trải qua sự chỉ điểm của Lộ Vô Quy, lúc vẽ bùa chỉ cần điều động chân khí trong đan điền hoặc lực lượng giao long trong xương sống thì xác suất thành công sẽ cao hơn rất nhiều.
Nàng vẽ bùa càng lúc càng thuần thục, hiện tại có thể vẽ được một số loại bùa thường dùng.
Thập Tửu qua 49 ngày, hồn phách dần ngưng tụ nhiều hơn.
Nàng ấy cũng không thiếu bùa tụ âm, cho nên ban ngày ban mặt chỉ cần dán bùa tụ âm lên người liền có thể tung tăng khắp nhà.
Ban đầu dì Tiền và Lý Tiểu Thất nhìn thấy Thập Tửu còn có chút sợ hãi, lâu dần thành quen, Lý Tiểu Thất và Thập Tửu tuổi không chênh lệch lắm, nhanh chóng trở thành tiểu đồng bọn với nhau.
Chuyện trong nhà, dì Tiền không cho Lý Tiểu Thất nói ra bên ngoài, Lý Tiểu Thất hằng ngày phải đưa đồ ăn cho mấy chỉ tiểu tinh quái đã sắp nghẹn hỏng rồi, thật vất vả mới tóm được đồng bọn có thể nói chuyện và chơi cùng, lại ở chung dưới một mái nhà không cần phải kiêng dè gì, cả ngày lôi kéo Thập Tửu quang quác quang quác, kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nhưng đa số vẫn là mắng mấy chỉ yêu sống trong nhà gỗ và con thỏ mập chuyên đào hang khắp sân.
Từ lúc Du Thanh Vi nhận được Quỷ Yêu huyết từ Lộ Vô Quy, nàng phát hiện bản thân đã được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới, trạng thái tinh thần không còn như trước nữa.
Ví dụ như lúc trước chỉ có thể đứng nhìn người khác vẽ bùa, nay nàng cũng đã có thể vẽ.
Ví dụ như tai thính mắt tinh, trí nhớ đều tốt lên, thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng vô cùng.
Xương nhân tạo cũng rất nhanh thích ứng với cơ thể, hai tháng sau nàng đã có thể tháo lớp thạch cao, vận dụng giao long yêu lực chống đỡ chậm rãi đi được vài bước nhỏ.
Đến đầu tháng 11 âm lịch, cũng là gần cuối tháng 12 dương lịch, Du Thanh Vi đã có thể đi đứng bình thường trở lại.
Thường Tam chết, thủ hạ còn sót lại của hắn cũng bị ngầm diệt trừ, ngay cả nội gián hắn cài khắp nơi cũng bị rửa sạch.
Nhìn từ bên ngoài, hết thảy đều bình thường.
Du Thanh Vi và Quý Lưu Quân, Hạ Nhan Hi vẫn như cũ là bạn tốt, nhưng đối với Hiệp Hội thì nàng chỉ cơ bản giữ một chút hòa khí mặt ngoài.
Thường Tam là do nàng giao cho Đường Viễn và Thành Hoàng thẩm vấn, danh sách nội gián của Thường Tam là do nàng cố tình để lộ ra ngoài, bên trong tình huống như thế nào thì mọi người đều tự biết rõ.
Yến Thính Vũ âm thầm xử lý tên giáo đầu phụ trách huấn luyện thần nỏ thủ của Yến gia, lúc sau, Yến lão gia tử để cho Yến Thính Vũ tiếp quản Yến gia, ông ta cũng chuẩn bị lui khỏi chức vụ hội trưởng, về nhà dưỡng lão.
Hiện giờ thế cục đã bình ổn, Hiệp Hội tiếp tục tiến hành đợt tranh cử thứ hai.
Lần này là tuyển một cái hội trưởng, hai cái hội phó và sáu cái quản lý, mấy người trẻ tuổi cùng trang lứa với nhau nay đã trưởng thành, thế hệ trước trên cơ bản đều phải lui về.
Này quả thực chính là một đợt thay máu.
Hạn chót để báo danh tranh cử là hết tháng 12.
Du Thanh Vi không quá để bụng chuyện tranh cử ở Hiệp Hội.
Hiện tại nàng và Hiệp Hội còn chưa trở mặt với nhau, có thể nói là nước giếng không phạm nước sông, mặc kệ dù cho là Quý Lưu Quân hay Yến Thính Vũ trở thành hội trưởng thì nàng cũng không quá để ý.
Tuy nhiên việc Yến lão gia tử làm ra lúc trước cũng làm cho nàng vô cùng khó chịu, vì thế khi Hạ Nhan Hi hỏi nàng ủng hộ ai, nàng vẫn thiên về phía Quý Lưu Quân hơn.
Ít nhất Quý lão gia tử chưa từng hố nàng và nhà nàng, giao tình giữa nàng và Quý Lưu Quân cũng không tệ lắm.
Yến Thính Vũ người này, mặc dù làm việc khiến cho người khác tìm không ra chỗ nào không tốt, nhưng là nàng vẫn luôn cảm thấy nàng ta có mấy phần tà tính.
Nàng mơ hồ cảm thấy Yến Thính Vũ và mộ của Thi Vương có điểm liên hệ với nhau.
Nhưng bởi vì vị trí của mộ Thi Vương và sự tà tính của nó, có thể không động tới thì tốt nhất không nên động, nàng không đi thăm dò, chỉ kêu Kim Sa, Khôi Tử Tuyển và Đường Viễn nhiều chú ý tới chỗ đó một chút.
Hạ Nhan Hi thì chuẩn bị tranh cử Phó hội trưởng.
Nàng thương lượng một trận với Du Thanh Vi, thuận lợi mời ba chị em Kim Sa về nhà nàng cung phụng, cũng chính là cố vấn an toàn trên danh nghĩa.
Kim Sa và Mục Mộ đều là một trong những lãnh đạo của Hiệp Hội Yêu Linh sau khi đã được trọng tổ lại, địa vị ngang hàng với Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài.
Lãnh đạo của Hiệp Hội Yêu Linh đi làm cố vấn an toàn cho người tranh cử chức Phó hội trưởng của Hiệp Hội Dân Gian Tông Giáo, chuyện này truyền ra làm cho nhiều người nghe thấy phải cạn lời.
Lúc trước ai có thể nghĩ đến cục diện hiện tại như thế này kia chứ.
Nửa năm trước Hiệp Hội Yêu Linh và Hiệp Hội Dân Gian Tông Giáo vẫn là đối thủ một mất một còn, Khôi Tử Tuyển còn nằm đầu bảng truy nã của Hiệp Hội nữa là.
Du Thanh Vi chỉ có thể âm thầm cảm khái thế sự vô thường.
Buổi chiều, Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy ngồi ở trong sân chơi cờ tướng.
Căn biệt thự kế bên rất lâu không có người ở bỗng nhiên có người tới.
Lộ Vô Quy ném xuống quân cờ trong tay, cọ cọ hai bước nhảy lên ban công lầu hai nhìn sang căn biệt thự cách vách.
Du Thanh Vi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lộ Vô Quy đang ghé vào ban công trên lầu nhìn sang nhà hàng xóm, nàng hỏi: "Em làm gì vậy?"
Lộ Vô Quy nói: "Nhà kế bên có một cái đại đại đại quỷ tới."
Cách vách truyền đến giọng nói trong trẻo dễ nghe nhưng cũng lộ ra mị lực thành thục của một người phụ nữ: "Chào em gái nhỏ."
Du Thanh Vi hoang mang đi lên lầu, nàng đến ban công dò đầu ra nhìn thử thì thấy mười mấy người đàn ông mặc áo khoác đen có mũ trùm lên đầu giống như đang đi đưa tang, đứng thẳng tắp như cái cọc gỗ, thủ vệ từng vị trí trong sân.
Ban ngày ban mặt, trên đầu mặt trời còn đang sáng rọi nhưng Du Thanh Vi lại có thể cảm nhận được âm khí và sự lạnh lẽo phát ra từ đám người áo đen này.
Một đám người như vậy tới ở kế bên nhà nàng, đây là có ý gì?
Du Thanh Vi về phòng, cầm lấy quạt xếp rồi chuẩn bị sang nhà bên cạnh chào hỏi, thăm dò xem hàng xóm mới có mục đích gì..