Chương 165
Thường Tam nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, hắn nhìn về phía Lộ Vô Quy, thấy cô đang lén lén lút lút nhìn xung quanh qua kẽ hở ngón tay không hề để ý đến hắn, hắn liền lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vọt về phía Lộ Vô Quy.
Du Thanh Vi kinh hoàng hét to: "Cẩn thận – –"
Lộ Vô Quy hoàn toàn không nghĩ tới Thường Tam sẽ không hề dự triệu mà động thủ, đợi đến khi nghe thấy Du Thanh Vi kinh hô thì Thường Tam đã nhào đến trước mặt! Cô bị Thường Tam đá một phát bay lên không trung, hắn ta tiếp tục nhào tới đấm một quyền cực mạnh vào giữa ngực Lộ Vô Quy.
Du Thanh Vi nhìn thấy Lộ Vô Quy bị Thường Tam vừa đấm vừa đá không kịp trở tay, nàng vội vàng mở cửa xông ra, một tay túm lấy Đại Bạch ném về phía Thường Tam, đồng thời kết Thanh Long ấn trấn thân rồi cầm quạt xếp vọt về phía hắn.
Nàng vừa mới chạy mấy bước thì đột nhiên cảm thấy cổ chân tê rần, một cỗ lực lượng mạnh mẽ túm lấy chân kéo nàng trở lại.
Du Thanh Vi đứng không vững té lăn trên mặt đất, nàng quay đầu nhìn lại thì thấy Bạch Thứ Vị đã cắn một ngụm lên đùi nàng, hiện tại móng vuốt của ả đang bắt lấy mắt cá chân của nàng, gai nhọn sắc bén của ả cũng cắm trên đó.
Du Thanh Vi ăn đau, vung lên quạt xếp đánh về phía Bạch Thứ Vị.
Bạch Thứ Vị buông ra móng vuốt né tránh rồi nhào lên cào mặt Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi theo bản năng mở ra quạt xếp che lại khuôn mặt.
"Gào – –" một tiếng rồng ngâm vang lên, Đại Bạch hóa thành giao long lao về phía Thường Tam.
Thường Tam biến trở về nguyên hình là một con rắn lớn vươn thân đánh trả Đại Bạch.
Đại Bạch giơ móng vuốt giao long cào lên thân rắn, xé ra một mảnh vảy rắn xen lẫn máu thịt, khiến cho Thường Tam đau đến nỗi phun lưỡi rắn kêu xì xì.
Thường Tam thấy Đại Bạch khí thế hừng hực nào có nửa điểm bộ dáng bị thương, hắn thầm mắng: "Mẹ nó, trúng kế rồi!" Từ lúc ba gã quỷ đạo không theo tính toán của hắn đi đến núi Thái Hành thì tất cả mọi chuyện đã vượt ra ngoài tầm khống chế.
Hắn biết lấy thực lực của bản thân thì không thể nào bắt được Lộ Vô Quy và Đại Bạch, cho nên bắt được Du Thanh Vi thì mới có thể đột phá.
Du Thanh Vi thực lực yếu ớt, hắn chỉ cần phái ra hai ba tên thủ hạ là được rồi, vì phòng có biến cố nên hắn mới an bài năm mươi tên thuộc hạ đi theo Bạch Thứ Vị bắt lấy Du Thanh Vi, sống hay chết cũng không sao, chỉ cần tiêu diệt Du Thanh Vi là được.
Ba thầy trò họ Long, ba gã quỷ đạo, Lộ Vô Quy và Đại Bạch đều có chung một điểm ràng buộc là Du Thanh Vi, chỉ cần Du Thanh Vi chết thì bọn họ sẽ tan đàn xẻ nghé ngay, đến lúc đó hắn hoàn toàn có thể từng bước như tằm ăn lên.
Nhưng mà, Bạch nãi nãi mang theo năm mươi tên thủ hạ, trong đó thậm chí còn có thần nỏ thủ mà vẫn không giết được Du Thanh Vi, để cho Du Thanh Vi trốn vào trong thôn Liễu Bình, đám thủ hạ của hắn thì lọt vào phục kích của ba gã quỷ đạo, toàn quân bị diệt.
Hắn hành sự từ trước đến nay vô cùng ổn thỏa, vì đề phòng vạn nhất mà còn dùng nhiều tiền sai người mua Quỷ Đế sắc lệnh ở hội đấu giá do Hạ Nhan Hi tổ chức để làm át chủ bài, lưu lại dùng cho thời khắc mấu chốt.
Hiện tại, thủ hạ mà hắn mang theo đều chết sạch hết, lão Hắc cũng chết nốt, Bạch nãi nãi thì bị trọng thương, chỉ còn mỗi mình hắn.
Vốn dĩ hắn tính toán bỏ trốn, nhưng nhìn thấy Lộ Vô Quy ở trước mặt kẻ thù mà lại sơ ý như thế, tạo cho hắn cơ hội tấn công đem Lộ Vô Quy đánh tan thành sương mù quỷ.
Sấn nó bệnh, muốn nó mệnh, thật là một cơ hội khó có được!
Thế nhưng con giao long mà hắn nghĩ đang bị thương lại không hề bị thương gì cả, nó đang điên cuồng quấn lấy tấn công hắn.
Lộ Vô Quy thì bị đánh tan thành sương mù quỷ, cả buổi trời vẫn chưa ngưng ra được hình người.
Thường Tam muốn trốn đi nhưng lại luyến tiếc bỏ qua cơ hội tốt có thể giết chết Lộ Vô Quy.
Tâm tư của hắn xoay chuyển không ngừng, bỗng nhiên hắn thoáng nhìn thấy Bạch Thứ Vị và Du Thanh Vi đang dây dưa cùng một chỗ.
Hắn mừng muốn phát rồ!
Trời cũng muốn giúp ta!
Thường Tam tránh thoát Đại Bạch, mặc kệ móng vuốt của Đại Bạch cào ra mấy đạo vết thương sâu tới thịt trên thân thể, không màng đau đớn do bị Đại Bạch róc vảy rắn, hắn dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía Du Thanh Vi, mở to miệng rắn đớp lấy Du Thanh Vi lẫn Bạch Thứ Vị đang triền trên người nàng.
Đầu rắn của hắn to như cái đầu của xe lửa, miệng rắn há ra còn lớn hơn cả cái cửa nhà, một ngụm táp xuống liền có thể nuốt trọn cả Du Thanh Vi lẫn Bạch Thứ Vị, hắn dùng sức nuốt xuống, một người một yêu liền trôi tuột vào bụng hắn.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, Đại Bạch nhìn thấy cũng phải trợn tròn đôi mắt.
Đại Bạch nhìn nhìn Thường Tam, lại nhìn nhìn bóng dáng của Du Thanh Vi vừa bị Thường Tam nuốt đang trôi theo thực quản đi xuống dạ dày, nó không nỡ nhìn thẳng mà vươn móng vuốt che lại hai mắt.
Lộ Vô Quy thật vất vả mới ngưng tụ lại được hình người, cô ngồi xếp bằng dưới đất, thầm nghĩ: "May mắn là mình không có thân thể, bằng không chắc bị đánh cho trọng thương quá!" Cô là Quỷ Yêu, chỉ cần không thương tổn đến bản mạng tinh huyết thì trên cơ bản sẽ không có việc gì.
"Thường Tam – –" Tiếng kêu thê lương thảm thiết của Bạch Thứ Vị vang lên, giọng nói của ả nghèn nghẹn ồm ồm, giống như đang bị nhét ở trong cái bình nào đó.
Lộ Vô Quy mờ mịt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Bạch Thứ Vị ở đâu.
Đại Bạch gầm nhẹ một tiếng, dựng thẳng một cái vuốt lên chỉ chỉ về phía Thường Tam.
Lộ Vô Quy thấy yết hầu của Thường Tam có một đoàn đồ vật đang trôi từ từ xuống.
Bạch Thứ Vị thê thảm thét lên: "Tam gia! Tôi đã cứu ông a – – a – –"
Lộ Vô Quy trợn tròn mắt: Thường Tam nuốt Bạch Thứ Vị?
Bạch Thứ Vị lại hô to: "Lộ Vô Quy, Thường Tam nuốt Du Thanh Vi rồi kìa!"
Lộ Vô Quy sửng sốt, sau đó mới chú ý tới một khối hình thể lớn hơn Bạch Thứ Vị rất nhiều đang bị Thường Tam nuốt vào!
Ba người quỷ đạo một đường chạy như điên tới, có chút hoảng hồn khi nghe thấy lời nói của Bạch Thứ Vị.
Đợi đến khi bọn họ nhìn thấy thân rắn cao bằng ba tầng lầu của Thường Tam nuốt xuống một đoàn hình người thì bị dọa cho sợ rớt cả mật!
Quỷ Nhất hét to: "Thường Tam, nhả người ra mau!"
Thường Tam lại nuốt mạnh một cái.
Đoàn hình người kia lại bắt đầu trôi tuột xuống một đoạn nữa.
Quỷ Nhị và Quỷ Tam không muốn nói thêm lời vô nghĩa, nhấc lên binh khí tính nhào vào đánh Thường Tam.
Quỷ Nhất kêu to: "Chờ đã." Hắn quay đầu nhìn Đại Bạch đang dùng móng vuốt che mắt và Lộ Vô Quy đang há hốc mồm, hỏi: "Hai đứa không nóng nảy sao?"
Thường Tam nhìn thấy ba người quỷ đạo vọt tới liền muốn quay đầu bỏ chạy.
Lúc này hắn thân cô thế cô, không nên chính diện đối địch.
Du Thanh Vi đã bị hắn nuốt, mục đích đã đạt được rồi! Nhưng khi nghe Quỷ Nhất đặt câu hỏi với Lộ Vô Quy thì hắn dừng lại: Sự tình không đúng!
Quỷ Nhị và Quỷ Tam lúc này mới chú ý tới, Lộ Vô Quy và Đại Bạch giống như đang xem diễn mà co lại ngồi bên cạnh nhau, bộ dáng chuẩn bị xem tới hồi cao trào của phim kinh dị.
Lộ Vô Quy kêu: "Du Thanh Vi, đánh hắn!"
Đại Bạch cũng gào khan một tiếng, còn gật gật đầu, tựa hồ như đang phụ họa!
Quỷ Nhất, Quỷ Nhị, Quỷ Tam cảnh giác lùi về phía sau, càng lùi càng xa.
Giọng nói buồn bực của Du Thanh Vi từ trong bụng Thường Tam truyền tới: "Đánh kiểu gì à?" Giọng nói của nàng ồm ồm vang lên: "Tiểu muộn ngốc, Bạch Thứ Vị đã bị dịch dạ dày của Thường Tam hòa tan, chỉ còn một bộ xương, trên người chị thì có một tầng bạch quang bao phủ nên hiện tại không sao, chỉ không biết là có thể chống đỡ được bao lâu."
Lộ Vô Quy nói: "Đừng sợ, trên người chị có la bàn định tinh hộ thân, nó vừa mới hấp thụ tinh hoa của ánh trăng và địa khí nên có thể chống đỡ được rất lâu.
Chị dùng Thanh Long ấn đánh hắn đi."
Thường Tam nghe vậy liền sợ tới mức mắt rắn co lại, hắn cúi đầu xuống nằm lăn lộn trên mặt đất, ý đồ muốn phun Du Thanh Vi ra ngoài.
Bỗng dưng hai mắt của Thường Tam trừng to.
Một cỗ lực lượng bàng bạc xé rách bụng Thường Tam, hóa thành một con Thanh Long lao ra ngoài.
Bụng của Thường Tam bị xé ra một cái lỗ hổng rộng chừng hai, ba mét lộ ra đám máu thịt be bét bên trong, thậm chí có thể nhìn thấy cả xương sườn bị gãy và một đoạn xương còn treo ít thịt nhầy nhụa.
Thường Tam thống khổ ngẩng đầu vặn vẹo thân mình, sau đó quay đầu tính táp về phía bụng của mình.
Cái đầu rắn to lớn vừa quay lại liền nhìn thấy Du Thanh Vi nguyên bản đang nằm trong dạ dày của hắn đột nhiên đứng lên.
Trên người Du Thanh Vi mọc lên một tầng vảy trắng, long uy nhàn nhạt tản mát ra ngoài, cặp mắt ánh sắc vàng đằng đằng sát khí nhìn hắn, càng làm cho hắn kinh sợ chính là khối la bàn tản ra linh quang treo trước ngực bảo vệ Du Thanh Vi, còn có một dòng khí hình Thanh Long xoay vòng quanh thân thể nàng.
Giờ phút này, hắn rốt cuộc biết được tại sao mình lại thua!
Du Thanh Vi đón nhận ánh mắt của Thường Tam, nàng khẽ nhếch khóe miệng rồi vung tay đánh ra một đạo Thanh Long ấn vào xương sống của hắn.
Đạo Thanh Long ấn này cơ hồ rút đi gần hết sức lực trên người nàng, vững vàng đánh nát xương sống, gân rắn và da thịt của Thường Tam.
Hai đạo Thanh Long ấn mạnh mẽ cắt Thường Tam thành hai đoạn.
Thường Tam ăn đau, đầu rắn vung vẩy mấy cái rồi nằm im, đôi mắt rắn nhanh chóng ảm đạm đi.
Lộ Vô Quy nhìn thấy một đoàn huyết quang nhàn nhạt trên người Thường Tam nhanh chóng chạy đến giữa trán của hắn.
Cô hô to: "Yêu đan, Thường Tam muốn bỏ chạy!" Cô vừa nói vừa bật người đứng dậy, cầm thước phép Lượng Thiên vọt tới.
Cô vừa động thì Đại Bạch cũng động theo, lấy tốc độ còn nhanh hơn cả Lộ Vô Quy phóng đi.
Ngay lúc Lộ Vô Quy và Đại Bạch hành động thì một hạt châu màu vàng to cỡ quả trứng gà phá tan trán của Thường Tam bay ra ngoài.
Đại Bạch vung đuôi, dùng tốc độ như một mũi tên vọt khỏi dây cung đuổi theo yêu đan của Thường tam, há mồm đớp lấy.
Yêu đan của Thường Tam liều mạng giãy giụa muốn trốn thoát ra khỏi miệng của Đại Bạch.
Đại Bạch là giao long, không giống như rắn chỉ có mỗi răng nọc, nó đã mọc ra được hàm răng bên trong để có thể nhai nuốt, "răng rắc" mấy cái liền nhai nát yêu đan lẫn Yêu Linh trốn bên trong, một ngụm nuốt xuống.
Nhìn thấy Thường Tam bị thua nên nó cũng học được một bài học, về sau ăn cái gì nhất định phải nhai nát rồi mới nuốt, ngàn vạn lần không được nuốt trọng.
Hương vị thực tốt, Đại Bạch nuốt xong còn chưa đã thèm mà liếm liếm môi, ợ một cái rồi mới vung đuôi bay về phía Du Thanh Vi.
Đợi đến khi bay về bên cạnh Du Thanh Vi nó mới phát hiện ra còn một cái xác rắn cực lớn, nó há mồm hút mạnh một hơi, toàn bộ huyết nhục của xác rắn lập tức bay về phía miệng nó, đám huyết nhục này nhanh chóng tụ thành một hạt châu máu to bằng nắm tay em bé, bị Đại Bạch nuốt luôn vào bụng.
Xác rắn của Thường Tam sau khi bị Đại Bạch hút khô huyết nhục thì nháy mắt khô quắt lại, cuối cùng hóa thành bột mịn.
Đại Bạch lại ợ thêm một cái rõ to rồi quấn lấy cổ tay của Du Thanh Vi, hóa thành một hình xăm giao long lâm vào ngủ say.
Du Thanh Vi nhìn xác Thường Tam đã hóa thành bột phấn nằm trên mặt đất, lại nhìn Đại Bạch ngủ say trên cổ tay, cảm thấy không thể tượng tượng được.
Thường Tam chết rồi? Chết dễ dàng như vậy? Bị hai đạo Thanh Long ấn của nàng đánh chết?
Nàng nhìn về phía Lộ Vô Quy, không thể tin được hỏi: "Thường Tam thật sự chết rồi sao?" Thường Tam xảo trá lại chết dễ dàng như vậy à?
Lộ Vô Quy vẻ mặt đương nhiên đáp: "Đúng rồi, đã chết! Hắn trốn không ra, chúng ta không làm gì được hắn, hắn dám hiện thân ra tới thì chúng ta đương nhiên có thể đánh chết được hắn nha!"
Quỷ Nhất rầm rập chạy tới, vẻ mặt tức giận kêu lên: "Còn tưởng hắn sẽ liều mạng giãy giụa một phen chứ!"
Khuôn mặt da bọc xương Quỷ Nhị hiện lên vẻ sống không còn gì luyến tiếc, nói: "Sớm biết vậy thì đã không chạy xa như thế!"
Quỷ Tam đầy mặt đau đớn, nói: "Tới miếng thịt vụn cũng không lưu lại cho chúng ta!"
Ba người quỷ đạo đồng loạt thở dài, uể oải ngồi bẹp xuống đất.
Lộ Vô Quy nhìn thấy ba người bọn họ thương tâm như vậy liền giơ tay chỉ về phía ngoài thôn, nói: "Ngoài thôn còn có xác của một con gấu yêu....." Cô còn chưa nói xong thì ba anh em bọn họ đã bò dậy, vèo vèo vèo chạy không thấy tăm tích.
Cô nhìn bóng dáng chạy như điên của ba người kia, chép chép miệng nói cho hết câu: "Nhưng mà yêu đan của nó đang ở trong tay tôi a." Cô nói xong liền móc ra yêu đan của gấu yêu đưa cho Du Thanh Vi: "Chị cầm đi bán lấy tiền nè." Cô từng nhìn thấy mấy viên yêu đan được bán trong hội đấu giá của Hạ Nhan Hi, mấy viên yêu đan đó kém xa so với viên này, chỉ lớn bằng một phần tư, cũng không có yêu hồn trong đó.
Du Thanh Vi nhận lấy yêu đan, cong ngón tay gõ vào trán Lộ Vô Quy, nói: "Để dành đi, có thể lấy để làm trận linh bày pháp trận.
Yêu đan loại này rất khó có được!" Loại đồ vật chỉ có thể cầu chứ không thể có, Lộ Vô Quy vừa nắm được vào tay liền muốn bán đi ra ngoài.
Lộ Vô Quy "ờm" một tiếng, nói: "Dù sao thì cũng cho chị."
Du Thanh Vi kêu Lộ Vô Quy đưa balo cho nàng, nàng lấy bùa ra phong ấn thêm một tầng với yêu đan của gấu yêu rồi mới bỏ lại trong balo.
Nàng hỏi Lộ Vô Quy: "Quỷ Đế sắc lệnh là dùng để triệu hồi Quỷ Đế à?"
Lộ Vô Quy đáp: "Đúng rồi.
Bọn họ rất keo kiệt nha.
Em nói bọn họ cho em sáu tấm tiền Quỷ Đế đi, như vậy thì em có thể triệu Quỷ Đế đến hai lần, nhưng bọn họ tiếc của, còn mắng em một đốn, em khuyên can mãi bọn họ mới cho em một đạo Quỷ Đế sắc lệnh, còn gạt em nói rằng chỉ cần cầm Quỷ Đế sắc lệnh này thì có thể đi tìm Thành Hoàng điều binh.
Nếu em muốn đi tìm Thành Hoàng điều binh thì chỉ cần tìm Quỷ gia gia là được rồi nha, chỉ tốn tiền công là một tấm tiền Quỷ Đế thôi, em bị khờ mới đi lấy sáu tấm tiền Quỷ Đế và Quỷ Đế sắc lệnh đi tìm Thành Hoàng điều binh."
Du Thanh Vi: "...."
Lộ Vô Quy hai mắt cong cong, cười tủm tỉm nói: "Nhưng mà tiền Quỷ đế sẽ không bán được nhiều tiền như Quỷ Đế sắc lệnh nha."
Ba người quỷ đạo tức giận thở hổn hển chạy về hỏi Lộ Vô Quy: "Yêu đan của con gấu yêu kia đâu?"
Lộ Vô Quy đáp: "Các người quá nóng nảy, tôi còn chưa nói xong mà các người đã chạy đi mất.
Tôi nghĩ các người chắc là không muốn yêu đan nên đưa cho Du Thanh Vi rồi.
Vốn dĩ tôi tính kêu Du Thanh Vi bán nó lấy tiền, nhưng Du Thanh Vi lại nói muốn đem nó đi làm trận linh để bày trận."
Quỷ Nhất: "....."
Quỷ Nhị: "....."
Quỷ Tam: ".....".
Du Thanh Vi kinh hoàng hét to: "Cẩn thận – –"
Lộ Vô Quy hoàn toàn không nghĩ tới Thường Tam sẽ không hề dự triệu mà động thủ, đợi đến khi nghe thấy Du Thanh Vi kinh hô thì Thường Tam đã nhào đến trước mặt! Cô bị Thường Tam đá một phát bay lên không trung, hắn ta tiếp tục nhào tới đấm một quyền cực mạnh vào giữa ngực Lộ Vô Quy.
Du Thanh Vi nhìn thấy Lộ Vô Quy bị Thường Tam vừa đấm vừa đá không kịp trở tay, nàng vội vàng mở cửa xông ra, một tay túm lấy Đại Bạch ném về phía Thường Tam, đồng thời kết Thanh Long ấn trấn thân rồi cầm quạt xếp vọt về phía hắn.
Nàng vừa mới chạy mấy bước thì đột nhiên cảm thấy cổ chân tê rần, một cỗ lực lượng mạnh mẽ túm lấy chân kéo nàng trở lại.
Du Thanh Vi đứng không vững té lăn trên mặt đất, nàng quay đầu nhìn lại thì thấy Bạch Thứ Vị đã cắn một ngụm lên đùi nàng, hiện tại móng vuốt của ả đang bắt lấy mắt cá chân của nàng, gai nhọn sắc bén của ả cũng cắm trên đó.
Du Thanh Vi ăn đau, vung lên quạt xếp đánh về phía Bạch Thứ Vị.
Bạch Thứ Vị buông ra móng vuốt né tránh rồi nhào lên cào mặt Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi theo bản năng mở ra quạt xếp che lại khuôn mặt.
"Gào – –" một tiếng rồng ngâm vang lên, Đại Bạch hóa thành giao long lao về phía Thường Tam.
Thường Tam biến trở về nguyên hình là một con rắn lớn vươn thân đánh trả Đại Bạch.
Đại Bạch giơ móng vuốt giao long cào lên thân rắn, xé ra một mảnh vảy rắn xen lẫn máu thịt, khiến cho Thường Tam đau đến nỗi phun lưỡi rắn kêu xì xì.
Thường Tam thấy Đại Bạch khí thế hừng hực nào có nửa điểm bộ dáng bị thương, hắn thầm mắng: "Mẹ nó, trúng kế rồi!" Từ lúc ba gã quỷ đạo không theo tính toán của hắn đi đến núi Thái Hành thì tất cả mọi chuyện đã vượt ra ngoài tầm khống chế.
Hắn biết lấy thực lực của bản thân thì không thể nào bắt được Lộ Vô Quy và Đại Bạch, cho nên bắt được Du Thanh Vi thì mới có thể đột phá.
Du Thanh Vi thực lực yếu ớt, hắn chỉ cần phái ra hai ba tên thủ hạ là được rồi, vì phòng có biến cố nên hắn mới an bài năm mươi tên thuộc hạ đi theo Bạch Thứ Vị bắt lấy Du Thanh Vi, sống hay chết cũng không sao, chỉ cần tiêu diệt Du Thanh Vi là được.
Ba thầy trò họ Long, ba gã quỷ đạo, Lộ Vô Quy và Đại Bạch đều có chung một điểm ràng buộc là Du Thanh Vi, chỉ cần Du Thanh Vi chết thì bọn họ sẽ tan đàn xẻ nghé ngay, đến lúc đó hắn hoàn toàn có thể từng bước như tằm ăn lên.
Nhưng mà, Bạch nãi nãi mang theo năm mươi tên thủ hạ, trong đó thậm chí còn có thần nỏ thủ mà vẫn không giết được Du Thanh Vi, để cho Du Thanh Vi trốn vào trong thôn Liễu Bình, đám thủ hạ của hắn thì lọt vào phục kích của ba gã quỷ đạo, toàn quân bị diệt.
Hắn hành sự từ trước đến nay vô cùng ổn thỏa, vì đề phòng vạn nhất mà còn dùng nhiều tiền sai người mua Quỷ Đế sắc lệnh ở hội đấu giá do Hạ Nhan Hi tổ chức để làm át chủ bài, lưu lại dùng cho thời khắc mấu chốt.
Hiện tại, thủ hạ mà hắn mang theo đều chết sạch hết, lão Hắc cũng chết nốt, Bạch nãi nãi thì bị trọng thương, chỉ còn mỗi mình hắn.
Vốn dĩ hắn tính toán bỏ trốn, nhưng nhìn thấy Lộ Vô Quy ở trước mặt kẻ thù mà lại sơ ý như thế, tạo cho hắn cơ hội tấn công đem Lộ Vô Quy đánh tan thành sương mù quỷ.
Sấn nó bệnh, muốn nó mệnh, thật là một cơ hội khó có được!
Thế nhưng con giao long mà hắn nghĩ đang bị thương lại không hề bị thương gì cả, nó đang điên cuồng quấn lấy tấn công hắn.
Lộ Vô Quy thì bị đánh tan thành sương mù quỷ, cả buổi trời vẫn chưa ngưng ra được hình người.
Thường Tam muốn trốn đi nhưng lại luyến tiếc bỏ qua cơ hội tốt có thể giết chết Lộ Vô Quy.
Tâm tư của hắn xoay chuyển không ngừng, bỗng nhiên hắn thoáng nhìn thấy Bạch Thứ Vị và Du Thanh Vi đang dây dưa cùng một chỗ.
Hắn mừng muốn phát rồ!
Trời cũng muốn giúp ta!
Thường Tam tránh thoát Đại Bạch, mặc kệ móng vuốt của Đại Bạch cào ra mấy đạo vết thương sâu tới thịt trên thân thể, không màng đau đớn do bị Đại Bạch róc vảy rắn, hắn dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía Du Thanh Vi, mở to miệng rắn đớp lấy Du Thanh Vi lẫn Bạch Thứ Vị đang triền trên người nàng.
Đầu rắn của hắn to như cái đầu của xe lửa, miệng rắn há ra còn lớn hơn cả cái cửa nhà, một ngụm táp xuống liền có thể nuốt trọn cả Du Thanh Vi lẫn Bạch Thứ Vị, hắn dùng sức nuốt xuống, một người một yêu liền trôi tuột vào bụng hắn.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, Đại Bạch nhìn thấy cũng phải trợn tròn đôi mắt.
Đại Bạch nhìn nhìn Thường Tam, lại nhìn nhìn bóng dáng của Du Thanh Vi vừa bị Thường Tam nuốt đang trôi theo thực quản đi xuống dạ dày, nó không nỡ nhìn thẳng mà vươn móng vuốt che lại hai mắt.
Lộ Vô Quy thật vất vả mới ngưng tụ lại được hình người, cô ngồi xếp bằng dưới đất, thầm nghĩ: "May mắn là mình không có thân thể, bằng không chắc bị đánh cho trọng thương quá!" Cô là Quỷ Yêu, chỉ cần không thương tổn đến bản mạng tinh huyết thì trên cơ bản sẽ không có việc gì.
"Thường Tam – –" Tiếng kêu thê lương thảm thiết của Bạch Thứ Vị vang lên, giọng nói của ả nghèn nghẹn ồm ồm, giống như đang bị nhét ở trong cái bình nào đó.
Lộ Vô Quy mờ mịt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Bạch Thứ Vị ở đâu.
Đại Bạch gầm nhẹ một tiếng, dựng thẳng một cái vuốt lên chỉ chỉ về phía Thường Tam.
Lộ Vô Quy thấy yết hầu của Thường Tam có một đoàn đồ vật đang trôi từ từ xuống.
Bạch Thứ Vị thê thảm thét lên: "Tam gia! Tôi đã cứu ông a – – a – –"
Lộ Vô Quy trợn tròn mắt: Thường Tam nuốt Bạch Thứ Vị?
Bạch Thứ Vị lại hô to: "Lộ Vô Quy, Thường Tam nuốt Du Thanh Vi rồi kìa!"
Lộ Vô Quy sửng sốt, sau đó mới chú ý tới một khối hình thể lớn hơn Bạch Thứ Vị rất nhiều đang bị Thường Tam nuốt vào!
Ba người quỷ đạo một đường chạy như điên tới, có chút hoảng hồn khi nghe thấy lời nói của Bạch Thứ Vị.
Đợi đến khi bọn họ nhìn thấy thân rắn cao bằng ba tầng lầu của Thường Tam nuốt xuống một đoàn hình người thì bị dọa cho sợ rớt cả mật!
Quỷ Nhất hét to: "Thường Tam, nhả người ra mau!"
Thường Tam lại nuốt mạnh một cái.
Đoàn hình người kia lại bắt đầu trôi tuột xuống một đoạn nữa.
Quỷ Nhị và Quỷ Tam không muốn nói thêm lời vô nghĩa, nhấc lên binh khí tính nhào vào đánh Thường Tam.
Quỷ Nhất kêu to: "Chờ đã." Hắn quay đầu nhìn Đại Bạch đang dùng móng vuốt che mắt và Lộ Vô Quy đang há hốc mồm, hỏi: "Hai đứa không nóng nảy sao?"
Thường Tam nhìn thấy ba người quỷ đạo vọt tới liền muốn quay đầu bỏ chạy.
Lúc này hắn thân cô thế cô, không nên chính diện đối địch.
Du Thanh Vi đã bị hắn nuốt, mục đích đã đạt được rồi! Nhưng khi nghe Quỷ Nhất đặt câu hỏi với Lộ Vô Quy thì hắn dừng lại: Sự tình không đúng!
Quỷ Nhị và Quỷ Tam lúc này mới chú ý tới, Lộ Vô Quy và Đại Bạch giống như đang xem diễn mà co lại ngồi bên cạnh nhau, bộ dáng chuẩn bị xem tới hồi cao trào của phim kinh dị.
Lộ Vô Quy kêu: "Du Thanh Vi, đánh hắn!"
Đại Bạch cũng gào khan một tiếng, còn gật gật đầu, tựa hồ như đang phụ họa!
Quỷ Nhất, Quỷ Nhị, Quỷ Tam cảnh giác lùi về phía sau, càng lùi càng xa.
Giọng nói buồn bực của Du Thanh Vi từ trong bụng Thường Tam truyền tới: "Đánh kiểu gì à?" Giọng nói của nàng ồm ồm vang lên: "Tiểu muộn ngốc, Bạch Thứ Vị đã bị dịch dạ dày của Thường Tam hòa tan, chỉ còn một bộ xương, trên người chị thì có một tầng bạch quang bao phủ nên hiện tại không sao, chỉ không biết là có thể chống đỡ được bao lâu."
Lộ Vô Quy nói: "Đừng sợ, trên người chị có la bàn định tinh hộ thân, nó vừa mới hấp thụ tinh hoa của ánh trăng và địa khí nên có thể chống đỡ được rất lâu.
Chị dùng Thanh Long ấn đánh hắn đi."
Thường Tam nghe vậy liền sợ tới mức mắt rắn co lại, hắn cúi đầu xuống nằm lăn lộn trên mặt đất, ý đồ muốn phun Du Thanh Vi ra ngoài.
Bỗng dưng hai mắt của Thường Tam trừng to.
Một cỗ lực lượng bàng bạc xé rách bụng Thường Tam, hóa thành một con Thanh Long lao ra ngoài.
Bụng của Thường Tam bị xé ra một cái lỗ hổng rộng chừng hai, ba mét lộ ra đám máu thịt be bét bên trong, thậm chí có thể nhìn thấy cả xương sườn bị gãy và một đoạn xương còn treo ít thịt nhầy nhụa.
Thường Tam thống khổ ngẩng đầu vặn vẹo thân mình, sau đó quay đầu tính táp về phía bụng của mình.
Cái đầu rắn to lớn vừa quay lại liền nhìn thấy Du Thanh Vi nguyên bản đang nằm trong dạ dày của hắn đột nhiên đứng lên.
Trên người Du Thanh Vi mọc lên một tầng vảy trắng, long uy nhàn nhạt tản mát ra ngoài, cặp mắt ánh sắc vàng đằng đằng sát khí nhìn hắn, càng làm cho hắn kinh sợ chính là khối la bàn tản ra linh quang treo trước ngực bảo vệ Du Thanh Vi, còn có một dòng khí hình Thanh Long xoay vòng quanh thân thể nàng.
Giờ phút này, hắn rốt cuộc biết được tại sao mình lại thua!
Du Thanh Vi đón nhận ánh mắt của Thường Tam, nàng khẽ nhếch khóe miệng rồi vung tay đánh ra một đạo Thanh Long ấn vào xương sống của hắn.
Đạo Thanh Long ấn này cơ hồ rút đi gần hết sức lực trên người nàng, vững vàng đánh nát xương sống, gân rắn và da thịt của Thường Tam.
Hai đạo Thanh Long ấn mạnh mẽ cắt Thường Tam thành hai đoạn.
Thường Tam ăn đau, đầu rắn vung vẩy mấy cái rồi nằm im, đôi mắt rắn nhanh chóng ảm đạm đi.
Lộ Vô Quy nhìn thấy một đoàn huyết quang nhàn nhạt trên người Thường Tam nhanh chóng chạy đến giữa trán của hắn.
Cô hô to: "Yêu đan, Thường Tam muốn bỏ chạy!" Cô vừa nói vừa bật người đứng dậy, cầm thước phép Lượng Thiên vọt tới.
Cô vừa động thì Đại Bạch cũng động theo, lấy tốc độ còn nhanh hơn cả Lộ Vô Quy phóng đi.
Ngay lúc Lộ Vô Quy và Đại Bạch hành động thì một hạt châu màu vàng to cỡ quả trứng gà phá tan trán của Thường Tam bay ra ngoài.
Đại Bạch vung đuôi, dùng tốc độ như một mũi tên vọt khỏi dây cung đuổi theo yêu đan của Thường tam, há mồm đớp lấy.
Yêu đan của Thường Tam liều mạng giãy giụa muốn trốn thoát ra khỏi miệng của Đại Bạch.
Đại Bạch là giao long, không giống như rắn chỉ có mỗi răng nọc, nó đã mọc ra được hàm răng bên trong để có thể nhai nuốt, "răng rắc" mấy cái liền nhai nát yêu đan lẫn Yêu Linh trốn bên trong, một ngụm nuốt xuống.
Nhìn thấy Thường Tam bị thua nên nó cũng học được một bài học, về sau ăn cái gì nhất định phải nhai nát rồi mới nuốt, ngàn vạn lần không được nuốt trọng.
Hương vị thực tốt, Đại Bạch nuốt xong còn chưa đã thèm mà liếm liếm môi, ợ một cái rồi mới vung đuôi bay về phía Du Thanh Vi.
Đợi đến khi bay về bên cạnh Du Thanh Vi nó mới phát hiện ra còn một cái xác rắn cực lớn, nó há mồm hút mạnh một hơi, toàn bộ huyết nhục của xác rắn lập tức bay về phía miệng nó, đám huyết nhục này nhanh chóng tụ thành một hạt châu máu to bằng nắm tay em bé, bị Đại Bạch nuốt luôn vào bụng.
Xác rắn của Thường Tam sau khi bị Đại Bạch hút khô huyết nhục thì nháy mắt khô quắt lại, cuối cùng hóa thành bột mịn.
Đại Bạch lại ợ thêm một cái rõ to rồi quấn lấy cổ tay của Du Thanh Vi, hóa thành một hình xăm giao long lâm vào ngủ say.
Du Thanh Vi nhìn xác Thường Tam đã hóa thành bột phấn nằm trên mặt đất, lại nhìn Đại Bạch ngủ say trên cổ tay, cảm thấy không thể tượng tượng được.
Thường Tam chết rồi? Chết dễ dàng như vậy? Bị hai đạo Thanh Long ấn của nàng đánh chết?
Nàng nhìn về phía Lộ Vô Quy, không thể tin được hỏi: "Thường Tam thật sự chết rồi sao?" Thường Tam xảo trá lại chết dễ dàng như vậy à?
Lộ Vô Quy vẻ mặt đương nhiên đáp: "Đúng rồi, đã chết! Hắn trốn không ra, chúng ta không làm gì được hắn, hắn dám hiện thân ra tới thì chúng ta đương nhiên có thể đánh chết được hắn nha!"
Quỷ Nhất rầm rập chạy tới, vẻ mặt tức giận kêu lên: "Còn tưởng hắn sẽ liều mạng giãy giụa một phen chứ!"
Khuôn mặt da bọc xương Quỷ Nhị hiện lên vẻ sống không còn gì luyến tiếc, nói: "Sớm biết vậy thì đã không chạy xa như thế!"
Quỷ Tam đầy mặt đau đớn, nói: "Tới miếng thịt vụn cũng không lưu lại cho chúng ta!"
Ba người quỷ đạo đồng loạt thở dài, uể oải ngồi bẹp xuống đất.
Lộ Vô Quy nhìn thấy ba người bọn họ thương tâm như vậy liền giơ tay chỉ về phía ngoài thôn, nói: "Ngoài thôn còn có xác của một con gấu yêu....." Cô còn chưa nói xong thì ba anh em bọn họ đã bò dậy, vèo vèo vèo chạy không thấy tăm tích.
Cô nhìn bóng dáng chạy như điên của ba người kia, chép chép miệng nói cho hết câu: "Nhưng mà yêu đan của nó đang ở trong tay tôi a." Cô nói xong liền móc ra yêu đan của gấu yêu đưa cho Du Thanh Vi: "Chị cầm đi bán lấy tiền nè." Cô từng nhìn thấy mấy viên yêu đan được bán trong hội đấu giá của Hạ Nhan Hi, mấy viên yêu đan đó kém xa so với viên này, chỉ lớn bằng một phần tư, cũng không có yêu hồn trong đó.
Du Thanh Vi nhận lấy yêu đan, cong ngón tay gõ vào trán Lộ Vô Quy, nói: "Để dành đi, có thể lấy để làm trận linh bày pháp trận.
Yêu đan loại này rất khó có được!" Loại đồ vật chỉ có thể cầu chứ không thể có, Lộ Vô Quy vừa nắm được vào tay liền muốn bán đi ra ngoài.
Lộ Vô Quy "ờm" một tiếng, nói: "Dù sao thì cũng cho chị."
Du Thanh Vi kêu Lộ Vô Quy đưa balo cho nàng, nàng lấy bùa ra phong ấn thêm một tầng với yêu đan của gấu yêu rồi mới bỏ lại trong balo.
Nàng hỏi Lộ Vô Quy: "Quỷ Đế sắc lệnh là dùng để triệu hồi Quỷ Đế à?"
Lộ Vô Quy đáp: "Đúng rồi.
Bọn họ rất keo kiệt nha.
Em nói bọn họ cho em sáu tấm tiền Quỷ Đế đi, như vậy thì em có thể triệu Quỷ Đế đến hai lần, nhưng bọn họ tiếc của, còn mắng em một đốn, em khuyên can mãi bọn họ mới cho em một đạo Quỷ Đế sắc lệnh, còn gạt em nói rằng chỉ cần cầm Quỷ Đế sắc lệnh này thì có thể đi tìm Thành Hoàng điều binh.
Nếu em muốn đi tìm Thành Hoàng điều binh thì chỉ cần tìm Quỷ gia gia là được rồi nha, chỉ tốn tiền công là một tấm tiền Quỷ Đế thôi, em bị khờ mới đi lấy sáu tấm tiền Quỷ Đế và Quỷ Đế sắc lệnh đi tìm Thành Hoàng điều binh."
Du Thanh Vi: "...."
Lộ Vô Quy hai mắt cong cong, cười tủm tỉm nói: "Nhưng mà tiền Quỷ đế sẽ không bán được nhiều tiền như Quỷ Đế sắc lệnh nha."
Ba người quỷ đạo tức giận thở hổn hển chạy về hỏi Lộ Vô Quy: "Yêu đan của con gấu yêu kia đâu?"
Lộ Vô Quy đáp: "Các người quá nóng nảy, tôi còn chưa nói xong mà các người đã chạy đi mất.
Tôi nghĩ các người chắc là không muốn yêu đan nên đưa cho Du Thanh Vi rồi.
Vốn dĩ tôi tính kêu Du Thanh Vi bán nó lấy tiền, nhưng Du Thanh Vi lại nói muốn đem nó đi làm trận linh để bày trận."
Quỷ Nhất: "....."
Quỷ Nhị: "....."
Quỷ Tam: ".....".