Chương 162
Du Thanh Vi không dám lái xe đến quá gần, nàng đem xe đỗ ở trong sân một ngôi nhà hoang cách thôn Liễu Bình khoảng hai, ba dặm.
Nàng dán bùa phong cương vào hai bên đùi, lấy ra bùa nặc khí dán thêm vào trên người rồi gọi Đại Bạch đang ẩn trong xương sống của nàng ra ngoài.
Đại Bạch co lại lớn chừng chiếc đũa, mới vừa chui ra còn mang theo bộ dáng buồn ngủ mơ màng, đợi đến khi nó nhìn thấy rõ hoàn cảnh chung quanh liền lập tức bừng tỉnh lại.
Nó quấn lên cổ tay Du Thanh Vi, hăng hái nhìn quanh bốn phía nhưng ánh mắt vẫn mang theo vẻ cảnh giác.
Du Thanh Vi lấy mấy xấp bùa từ trong balo ra bỏ vào trong túi quần và túi áo để có thể thuận tiện lấy lúc cần, xong xuôi tất cả mới cùng Lộ Vô Quy đi về phía thôn Liễu Bình.
Rất nhanh, các nàng đã đến bên ngoài thôn, bầu không khí quỷ dị xung quanh khiến cho hai nàng thả chậm lại bước chân, cẩn thận đánh giá bốn phía xung quanh.
Hai ngày nữa là đến rằm tháng bảy, trăng trên cao đã sắp tròn.
Ánh trăng trên bầu trời của thôn Liễu Bình giống như bị một tầng lụa mỏng màu đỏ bao phủ, hiện lên màu máu nhàn nhạt.
Không chỉ có ánh trăng, ngay cả mây trên bầu trời cũng lộ ra sắc đỏ quỷ dị.
Hai người các nàng cẩn thận lặng lẽ đi đến chỗ dựng lều xây dựng lúc trước.
Sau khi dỡ bỏ mấy cái lều, chỗ này chỉ còn lại một ít đồ xây dựng không đáng giá bao nhiêu tiền và đồ phế thải vụn vặt nằm chồng chất một chỗ.
Trải qua một mùa hè, nơi này cỏ dại đã mọc đầy.
Mấy chiếc xe việt dã chạy qua đám cỏ dại để lại một dãy vết bánh xe, dừng ở bãi đất bằng phía trong.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không có một bóng người nào.
Du Thanh Vi tinh mắt nhìn thấy một vùng cỏ lớn bị giẫm nát, trên đám cỏ nát còn lưu lại rất nhiều dấu giày, dấu giày này đi hướng về phía cổng chính của thôn Liễu Bình.
Từ tình huống bên ngoài tới xem, bọn Thường Tam đã tiến vào thôn.
Nhưng mà, thôn Liễu Bình có phong thủy pháp trận, lăng mộ cũng do Du Thanh Vi đích thân bố trí, tự mình đốc công xây dựng.
Nàng rất rõ ràng, nếu như đám Thường Tam tiến vào thôn thì thôn Liễu Bình sẽ không an tĩnh như bây giờ.
Nhiều người sống và đại yêu vào thôn như vậy thì thây máu và đại quỷ trong thôn sớm đã như ong vỡ tổ mà ùa ra rồi.
Bản lĩnh đánh đấm của nàng không được, nhưng luận về trình độ phong thủy pháp trận thì nàng vẫn có vài phần tự tin.
Coi như Thường Tam bọn hắn có đại sư tinh thông phong thủy pháp trận thì cũng không thể phá trận trong ngắn ngủn mấy giờ được, nếu như pháp trận của thôn Liễu Bình bị phá thì tuyệt đối sẽ không sóng êm gió lặng như cảnh tượng nàng nhìn thấy bây giờ.
Nói cách khác, bọn Thường Tam là giả vờ tạo dấu vết giống như thể bọn chúng đã vào thôn, kì thực....!bọn chúng đang trốn ở bên ngoài chờ các nàng nhận được tin tức chạy tới rồi chặn giết các nàng, hoặc là đợi các nàng vào thôn rồi bọn chúng sẽ theo vào sau.
Đám người bọn chúng đông như vậy, lại giống trống khua chiêng lái xe đến đây, không có khả năng không kinh động đến cư dân xung quanh, thế nào cũng sẽ có thân bằng hảo hữu của các nàng nhìn thấy bọn hắn rồi thông báo cho các nàng chạy đến.
Lộ Vô Quy không ngừng dò xét bốn phía, cô nhỏ giọng nói: "Du Thanh Vi, em có cảm giác như là có người đang âm thầm nhìn chằm chằm vào chúng ta.
Ngay từ lúc chúng ta dừng xe lại thì đã bị người theo dõi rồi."
Du Thanh Vi thở dài một hơi, nói: "Là Thường Tam, bọn chúng không có vào thôn." Nếu như đã bị phát hiện thì Du Thanh Vi cũng không muốn trốn làm gì nữa.
Nàng đứng phắt dậy giữa đám cỏ cao hơn nửa thân người, "xoạt" một cái mở quạt xếp ra, cất giọng nói: "Ngồi xổm canh me lâu như vậy không phải là đợi chúng tôi đến sao? Cũng nên ló mặt ra đi chứ?"
Nàng vừa dứt lời, bụi cỏ bốn phía xung quanh liền vang lên tiếng sột soạt, tiếp đó không ít người nhao nhao xuất hiện từ bụi cỏ phía sau mấy chiếc xe việt dã, sườn dốc trên đồi, bờ ruộng mọc đầy lúa hoang và cỏ dại.
Du Thanh Vi nhìn xung quanh, có khoảng gần năm mươi người đang bao vây nàng và Lộ Vô Quy.
Một gã đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi xuất hiện ở trên sườn dốc.
Hắn mặc một bộ tây trang cắt may vừa vặn, đôi mắt lóe lên ánh sáng màu xanh lục lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lộ Vô Quy và Du Thanh Vi, khóe miệng khẽ nhếch cười lạnh một tiếng.
Một đám người cầm nỏ đứng lên tạo thành một bức tường chắn phía trước người Thường Tam, cung nỏ trong tay bọn chúng chĩa thẳng về phía Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy.
Du Thanh Vi nhìn những cây nỏ trong tay mấy gã kia, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh! Những cây nỏ này không khác một chút nào so với nỏ của thần nỏ thủ của Yến gia.
Nàng lạnh giọng hỏi: "Yến lão gia tử cũng là người của ông sao?"
Giọng nói lạnh lẽo mang theo trào phúng của Thường Tam chậm rãi vang lên: "Bất quá chỉ là một ít tay chân tao cài vào đó cho bọn chúng huấn luyện giúp mà thôi." Tầm mắt của hắn rơi vào trên người Lộ Vô Quy: "Nhưng tao lại không nghĩ tới mạng của mày còn rất lớn, thần nỏ thủ do Yến gia huấn luyện ra cũng không thể bắn chết được mày."
Du Thanh Vi rùng mình một cái.
Nói cách khác, lần đó tại đường Âm, thần nỏ thủ của Yến gia hướng Lộ Vô Quy bắn tên không phải là vì thủ đoạn của Lộ Vô Quy quá ác liệt gây ra hiểu lầm, khiến cho mấy tay thần nỏ thủ tưởng rằng đồng bạn của mình bị giết oan uổng nên phẫn hận ra tay với Lộ Vô Quy, mà là do Thường Tam cài tay trong ở đó.
Nàng nhớ rất rõ, Lộ Vô Quy đi lại ở nhân gian lâu như vậy cũng chỉ từ lần giết sạch thần nỏ thủ của Yến gia mà phá sát giới.
Cho tới nay tất cả mọi người đều nghĩ rằng lần đó Lộ Vô Quy là vì bị kinh hoảng nên mới làm như vậy, nhưng hôm nay nghĩ lại, bởi vì Lộ Vô Quy là quỷ có thể nhìn được nhân tâm, cho dù không rõ ràng nhưng em ấy cũng sẽ cảm nhân được sát ý thật sự từ đám thần nỏ thủ cho nên mới quyết đoán mà ra tay giết hết tất cả.
Hiện tại nàng đã hiểu rõ tại sao khó có thể tìm được Thường Tam rồi.
Tới thần nỏ thủ của Yến gia còn bị hắn ta nhét nội gián vào, con cháu của Hạ lão gia tử cũng cùng hắn cấu kết chặt chẽ, càng khỏi nói tới những mặt khác.
Thường Tam nhìn thần sắc thay đổi liên tục của Du Thanh Vi, nói: "Suy nghĩ rõ ràng rồi sao? Suy nghĩ rõ thì tốt rồi.
Ngày xưa gieo nhân, bây giờ nhận quả thôi.
Năm đó Du Đạo Pháp chặt đứt đuôi của tao, đoạn tuyệt con đường tu hành của tao.
Đã hai mươi chín năm trôi qua, hiện tại nên làm cái kết thúc."
Du Thanh Vi cười mỉa mai, nói: "Năm đó ông sai khiến đệ tử xuất mã của mình hủy đi miếu Thành Hoàng, cấu kết với Bạch Thái Hoán và Lý Thái Hưng giam giữ Thành Hoàng.
Ông hủy miếu Thành Hoàng mưu đồ gây nhiễu loạn bị ông nội của tôi phát hiện, đáng lẽ ra nên lấy mạng ông mới đúng, Bạch nãi nãi và Lý Thái Hưng xin tha nên ông nội của tôi mới giữ lại cái mạng cho ông, chỉ chặt đuôi ông coi như là hình phạt.
Năm đó nếu như ông tôi giết chết ông thì làm gì có tai họa như ngày hôm nay cho Du gia kia chứ."
Khóe miệng Thường Tam khẽ nhếch lên, hắn cười nói: "Năm đó quả thật Du Đạo Pháp có cơ hội giết chết tao, đáng tiếc lão lại bỏ qua cơ hội đó.
Mày cảm thấy tao nên cảm ơn lão vì đã tha cho tao một mạng à? Kia là do lão già đó ngu ngốc không biết nhìn người, không biết thời thế.
Nhưng mà, mày so với lão ta còn ngu ngốc hơn." Hắn vừa dứt lời liền giơ tay lên, những tấm vải bùa màu đen dựng đứng lên khắp xung quanh.
Tám tấm vải bùa lớn phân biệt ở tám phương hướng bao vây Lộ Vô Quy và Du Thanh Vi vào giữa.
Tám tấm vải bùa vừa kết nối với nhau liền bắt đầu phun ra khói đen dày đặc, chẳng mấy chốc Lộ Vô Quy và Du Thanh Vi đã bị chìm vào trong màn sương mù màu đen dày đặc.
Lộ Vô Quy ném một cái nhìn xem thường cho Thường Tam, hét lớn một tiếng: "Thiên địa vô cực, Càn Khôn mượn pháp!" rồi vung tay kết một đạo bát quái trấn dưới chân, theo sát là một đạo Thái Cực ấn trấn ở thân thể.
Cô nói với Du Thanh Vi: "Đứng ở bên trong bát quái, đừng đi ra ngoài!"
Du Thanh Vi "ừm" một tiếng, đánh ra một đạo Thanh Long ấn trấn thân.
Nàng nói với Lộ Vô Quy: "Không thể bị động ở yên một chỗ như thế này được, nghĩ biện pháp phá vòng vây đi.
Bọn chúng người đông thế mạnh, nếu thật sự không đánh lại thì chúng ta cứ chạy vào bên trong thôn Liễu Bình." Thôn Liễu Bình mới là sân nhà của các nàng!
Lộ Vô Quy rút ra thước phép Lượng Thiên, nói: "Em đánh chết Thường Tam trước đã."
Bốn phương tám hướng bỗng nhiên hiện lên kim quang, tiếp đó lưới phép từ bốn phía chụp tới.
Lưới phép phát ra ánh vàng rực rỡ giống như hỏa diễm thiêu đốt trùm lên hai người các nàng.
Lộ Vô Quy thấy vậy liền cảm giác được không ổn, cô định thi triển quỷ bộ để chạy trốn thì phát hiện lưới phép đã phong bế bốn phía, bắt đầu co rút lại, mặc kệ cô chạy trốn từ hướng nào đều sẽ đâm đầu vào lưới.
Cô thấy trốn không thoát được nên tranh thủ trước khi lưới phép chụp lên người, móc ra la bàn định tinh ném lên đỉnh đầu của mình để la bàn hấp thu tinh hoa của ánh trăng, đồng thời đánh một cỗ bẩm sinh nguyên khí vào bên trong nó.
La bàn định tinh đột nhiên bộc phát ra ánh sáng chói lòa, theo sát, tinh hoa và ánh sáng của ánh trăng từ bốn phương tám hướng bắt đầu hội tụ vào bên trong nó.
Ngay tức khắc, chung quanh lâm vào bóng đêm đen nhánh, giơ tay cũng không thấy được năm ngón, chỉ có duy nhất một đạo ánh sáng chói mắt tuyệt đẹp phát ra từ la bàn định tinh.
Sau khi đã hấp thụ hết tinh hoa và ánh sáng của ánh trăng, la bàn định tinh phóng thích ra vầng sáng lóa mắt giống như hình chiếu.
Vầng sáng này khuếch tán ra bốn phía, bên trong vầng sáng là hình ảnh của sao trời tinh tú, giống hết như một tinh hà thu nhỏ.
Ngay lúc la bàn định tinh phóng thích ra Tinh không đồ, Du Thanh Vi cũng đồng thời cảm nhận được dưới chân mình có dòng khí lưu lao ra khiến cho mặt đất đều phải chấn động, tiếng gió vù vù do địa khí tạo thành dễ như trở bàn tay xé rách sương đen vây chung quanh các nàng, tiếp đó, địa khí xung quanh giống như chịu một lực hấp dẫn cực lớn toàn bộ hướng về phía dưới chân của Lộ Vô Quy.
Hết thảy mọi chuyện phát sinh bằng tốc độ của ánh sáng.
Du Thanh Vi thậm chí còn cho rằng bản thân của mình bị hoa mắt.
Nhưng một màn đang xảy ra trước mắt khiến cho nàng chân thực cảm thấy nàng không hề gặp ảo giác, bởi vì bát quái dưới chân Lộ Vô Quy bỗng nhiễn bộc phát ra một cỗ lực lượng như trời long đất lở, đem lưới phép đang cuốn về phía hai nàng xé nát thành bụi phấn!
Bát quái nhanh chóng hóa thành dòng khí lưu đảo quanh dưới chân hai nàng.
Trong nháy mắt, Du Thanh Vi có cảm giác như thể bản thân đang đứng trên đỉnh núi cao nhất, đem sơn hà càn khôn đều giẫm dưới chân.
Thường Tam hét lớn một tiếng: "Bắn tên!" Đám tay nỏ đứng trước người hắn ngay lập tức bắn tên về phía Lộ Vô Quy và Du Thanh Vi.
Hơn mười tay nỏ đồng thời xuất thủ, dày đặc mũi tên có gắn lông vũ ở đuôi mang theo tiếng xé gió lao về phía hai nàng, nhưng chúng vừa lao đến vòng bảo vệ hình thành từ bát quái dưới chân Lộ Vô Quy liền nhao nhao vỡ vụn, như thể bị một cỗ lực lượng cường hãn tiêu diệt.
Lộ Vô Quy thu lại la bàn định tinh, lực lượng của sao trời và ánh trăng cùng với địa khí xung quanh lúc nãy được phóng thích ra ngoài nhanh chóng "vù vù" chui trở lại bên trong.
Cô nắm lấy la bàn định tinh, đem nó trấn vào trước ngực Du Thanh Vi giống như một tấm hộ tâm kính, bảo vệ chỗ yếu hại cho Du Thanh Vi.
La bàn định tinh vừa gắn lên trước ngực, Du Thanh Vi liền cảm thấy cỗ lực lượng mạnh mẽ từ trong la bàn trào ra xuyên qua trái tim nàng, theo mạch máu khuếch tán đi khắp tứ chi, nhưng ngay sau đó cảm giác kia liền biến mất.
Mà la bàn định tinh thì lại giống như có dán keo dính chặt trước ngực của nàng, nàng thậm chí còn có thể cảm giác được một cỗ lành lạnh mang theo gió nhẹ từ trong la bàn tràn ra thấm vào người nàng.
Nàng không có thời gian để cảm nhận rõ ràng đó là gì, bởi vì sau khi Lộ Vô Quy gắn la bàn định tinh làm hộ tâm kính lên ngực cho nàng liền cầm thước phép đằng đằng sát khí chạy về phía Thường Tam.
Du Thanh Vi nhìn thấy Lộ Vô Quy bắt đầu hành động liền hô to: "Đại Bạch! Đi hỗ trợ!" rồi túm lấy Đại Bạch đang quấn quanh cổ tay nàng ném về phía Thường Tam.
Đại Bạch bị ném bay ra khoảng ba mét liền lắc mình hóa thành một con giao long to khoảng một mét, cả người đầy vẩy trắng, móng vuốt giao long sắc bén lộ ra, nó phát ra tiếng giao long gầm gừ vô cùng uy mãnh, thế nhưng nó lại quay đầu vung đuôi bay ngược lại trốn sau lưng Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi đã quá quen với cái thói không đáng tin cậy của Đại Bạch nên cũng không ngoài ý muốn chút nào với hành động của nó.
Nàng điều động lực lượng giao long trong xương cột sống cùng với số chân khí ít ỏi bên trong đan điền, vung lên quạt xếp trong tay chạy theo Lộ Vô Quy đánh về phía Thường Tam.
Ngay tại lúc nàng chạy đến phía chân con dốc, chuẩn bị phát lực trèo lên sườn dốc thì nhìn thấy Lộ Vô Quy vừa vung thước phép đánh chết hai tên nỏ thủ chắn trước người Thường Tam, thước tiếp theo đã đập lên trên đầu hắn, nhưng Thường Tam đột nhiên bốc cháy, ngọn lửa giống hệt như khi đốt người giấy.
Màu vẽ và bùa giấy nhanh chóng bị đốt thành tro bụi, lộ ra khung sườn làm từ trúc bên trong.
Người giấy thế thân!
Ngay tại lúc Lộ Vô Quy dùng thước đập lên trên đầu con người giấy thế thân cho Thường Tam thì bụi cỏ bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng gấu rống đinh tai nhức óc, con gấu đen to lớn như quả núi lao ra đánh về phía Lộ Vô Quy, do thế công của Lộ Vô Quy lúc nãy quá nhanh nên cô không thu người tránh được, bị con gấu khổng lồ tát cho ngã trên mặt đất.
Tim mật Du Thanh Vi như muốn nứt ra, nàng quát to: "Tiểu muộn ngốc!" Bên cạnh bỗng nhiên có một quả cầu màu trắng lao vào Du Thanh Vi giống như điện quang hỏa thạch, Du Thanh Vi lòng nóng như lửa đốt lo lắng cho an nguy của Lộ Vô Quy, nàng không suy nghĩ gì nhiều, thấy có quả cầu trắng lao đến liền vung tay đánh ra một đạo Thanh Long ấn.
Thanh Long ấn và quả cầu trắng kia đụng vào nhau, quả cầu trắng hét thảm một tiếng, bị đánh bay lên không trung rồi xoay tròn theo hình vòng cung rơi xuống đất.
Du Thanh Vi không nghĩ tới Thanh Long ấn do bản thân đánh ra lại có uy lực lớn như vậy, càng không nghĩ tới quả cầu trắng kia lại là một con vật có thể phát ra được tiếng người.
Có con vật nào lớn như trái dưa hấu mà còn phát ra được tiếng người sao?
Du Thanh Vi lo lắng cho Lộ Vô Quy nên không rảnh suy nghĩ xem nó là con vật gì, nàng vừa nhấc chân muốn chạy đến chỗ Lộ Vô Quy thì đột nhiên có người cầm đao lao ra bổ về phía nàng.
Nàng vung quạt xếp trong tay lên đỡ đòn.
Quạt và thanh đao va chạm với nhau, một lực đạo cực lớn từ chỗ va chạm lan ra, chấn động đến nỗi cả cánh tay nàng đều tê dại.
Du Thanh Vi thầm than: "Khỏe dữ vậy trời!"
Tên kia lui lại một bước, quát to: "Tiếp chiêu!" rồi lại xách đao lên tiếp tục chém về phía Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi mắng thầm một tiếng, lui lại né tránh, tên kia vẫn tiếp tục quấn lấy nàng không bỏ, không chỉ có hắn mà toàn bộ những tên thủ hạ lúc nãy vây quanh nàng và Lộ Vô Quy đều nhào tới – – gần 50 tên xông vào đánh một mình nàng.
Du Thanh Vi bừng tỉnh, nàng đã hiểu được dụng ý của chúng: bắt giặc phải bắt vua trước.
Lộ Vô Quy và Đại Bạch đều là đại yêu có thực lực cường hãn, cả đám người bọn chúng cùng một lúc tiến lên cũng chưa chắc đánh thắng được Lộ Vô Quy và Đại Bạch, nhưng nàng thì không như vậy, nàng một đấu một với những người này đều phải cố hết sức, hai đánh một thì sẽ khó mà gồng, ba đánh một thì thôi khỏi thắng.
Bắt được nàng, Lộ Vô Quy sẽ dám không để ý nàng sao?
Trên sườn dốc bỗng nhiên truyền đến tiếng gào rống phẫn nộ của con gấu đen cùng với giọng nói trong trẻo: "Thiên địa vô cực, Càn Khôn mượn phép – –"
"Grao – –" lại thêm một tiếng gấu gào rống cùng với tiếng bước chân nặng nề di chuyển, tiếp đó là tiếng Lộ Vô Quy kêu to: "Tôi còn chưa có đọc xong pháp quyết mà – –"
Du Thanh Vi thở phào một hơi, Lộ Vô Quy không có chuyện gì!
Hiện tại người có chuyện là nàng a! Thừa dịp bùa phong cương trên chân vẫn còn có tác dụng, nàng nhanh chóng quay đầu phóng về phía thôn Liễu Bình.
Thời điểm này nàng không cản tay cản chân Lộ Vô Quy đã là giúp đỡ lớn nhất cho em ấy rồi!
Trên đùi nàng có dán bùa, lại trải qua huấn luyện chạy đua tìm đường sống với đám thây máu dưới đường Âm cho nên việc thoát khỏi vòng vây của đám người này đặc biệt nhẹ nhàng.
Du Thanh Vi không hề ham chiến, nàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía cổng thôn Liễu Bình.
Một bước của nàng có thể phóng ra xa ba, bốn mét, nhanh hơn rất nhiều so với đám người đuổi giết nàng, trong nháy mắt nàng đã bứt ra khỏi vòng vây bảy, tám chục mét.
Bỗng nhiên một tiếng rít quái dị vang lên, đồng thời cơn gió tanh tưởi kèm theo cát bay đá chạy từ trước mặt cuốn đến.
Một con rắn còn lớn hơn cả Đại Bạch khi đã hóa thành thân hình giao long bỗng nhiên xuất hiện ở phía trước, thân rắn to gần cả thước của nó nằm chắn ngang đường.
Nếu không phải Du Thanh Vi thắng lại kịp thì thiếu chút đã đập đầu vào thân mình của nó rồi.
Thường Tam!
Hắn rõ ràng đã mai phục sẵn ở trên đường vào cổng thôn Liễu Bình!
Du Thanh Vi hít vào một ngụm khí lạnh, thôi xong! Phía trước có Thường Tam, phía sau có gần 50 tên truy binh, nàng....
Nàng đang tính toán nên liều mạng kiểu nào thì Thường Tam đang ngăn trở trước mặt nàng bỗng nhiên lao ra ngoài, tốc độ nhanh như một quả tên lửa, vù một cái liền bay vụt qua người nàng.
Ngay lúc Thường Tam lao ra thì phía sau nàng truyền đến tiếng rống của Đại Bạch: "Gào – –"
Du Thanh Vi quay đầu nhìn lại thì thấy Đại Bạch đang bay trên trời, móng vuốt giao long vung vẩy, phun lôi cầu về phía Thường Tam.
Còn Thường Tam thì – – y hệt như một cỗ xe lửa lòe loẹt màu xanh lá đang nhảy nhót giữa núi rừng! Hắn dựng thẳng thân rắn cực lớn, nâng đầu táp về phía Đại Bạch đang bay trên không trung.
Đừng tưởng rằng Đại Bạch đang bay trên cao thì sẽ có ưu thế hơn, bởi vì Thường Tam cho dù không nhảy lên thì thân rắn của hắn cũng đã cao bằng ba tầng lầu.
Hắn còn có thể phóng lên cao vung vẩy thân mình bay về phía Đại Bạch.
Hình thể của Đại Bạch nhỏ hơn hắn cả một đoạn.
Dù Thường Tam đã bị chặt đứt đuôi nhưng thân rắn của hắn vẫn dài hơn Đại Bạch nhiều.
Bờ ruộng và đồng ruộng đều bị Thường Tam nghiền nát.
Du Thanh Vi thậm chí còn trông thấy dưới bụng rắn và trên trán của hắn nhô lên ba khối to, tựa hồ sắp mọc ra chân và sừng.
Đây là sắp hóa thành giao long a! Một con rắn lớn như vậy sắp hóa thành giao long, đạo hạnh không được nghìn năm thì cũng phải có mấy trăm năm!
Du Thanh Vi thật sự chấn kinh! Năm đó ông nội của nàng làm sao có thể bắt được Thường Tam vậy?
Nhìn thấy được nguyên hình của Thường Tam, nàng mới hiểu rõ tại sao hắn lại có thể gây dựng nên một thế lực khổng lồ thế kia! Một đại xà yêu lớn như vậy sắp hóa giao long, có bao nhiêu người dám trêu vào cơ chứ.
Giao long Yêu Linh tám kiếp mà hắn còn dám nhào tới đánh! Tình hình chiến đấu hiện tại còn là Đại Bạch rơi xuống thế hạ phong chỉ dám bay trên trời không dám sà xuống đất.
Cỡ nào đáng sợ a, giao long Yêu Linh tám kiếp mà đánh không lại con xà yêu! À mà cũng đúng, Đại Bạch hiện tại chỉ còn là Yêu Linh không có thân thể thực sự, cho nên thực lực cũng giảm bớt rất nhiều, chắc chỉ còn khoảng hai, ba phần mười lực lượng lúc trước.
Du Thanh Vi bị hình thể cực lớn của Thường Tam làm cho sợ tới đứng hình.
Đám người đuổi giết phía sau Du Thanh Vi cũng đồng dạng ngây ngẩn cả người nhìn trân trối một lúc lâu, thẳng đến có tên hét to: "Còn chờ cái gì nữa, mau đi bắt Du Thanh Vi! Nếu để ả ta chạy thoát thì coi chừng sư phụ lột da sống chúng mày bây giờ!"
Du Thanh Vi bị tiếng gào của tên kia làm cho bừng tỉnh, vừa quay đầu nhìn lại thì thấy gần năm chục tên thủ hạ giống như được chích máu gà nhào về phía nàng.
Du Thanh Vi nghiến răng nghiến lợi, co cẳng lên tiếp tục chạy trốn về phía cổng thôn Liễu Bình!.
Nàng dán bùa phong cương vào hai bên đùi, lấy ra bùa nặc khí dán thêm vào trên người rồi gọi Đại Bạch đang ẩn trong xương sống của nàng ra ngoài.
Đại Bạch co lại lớn chừng chiếc đũa, mới vừa chui ra còn mang theo bộ dáng buồn ngủ mơ màng, đợi đến khi nó nhìn thấy rõ hoàn cảnh chung quanh liền lập tức bừng tỉnh lại.
Nó quấn lên cổ tay Du Thanh Vi, hăng hái nhìn quanh bốn phía nhưng ánh mắt vẫn mang theo vẻ cảnh giác.
Du Thanh Vi lấy mấy xấp bùa từ trong balo ra bỏ vào trong túi quần và túi áo để có thể thuận tiện lấy lúc cần, xong xuôi tất cả mới cùng Lộ Vô Quy đi về phía thôn Liễu Bình.
Rất nhanh, các nàng đã đến bên ngoài thôn, bầu không khí quỷ dị xung quanh khiến cho hai nàng thả chậm lại bước chân, cẩn thận đánh giá bốn phía xung quanh.
Hai ngày nữa là đến rằm tháng bảy, trăng trên cao đã sắp tròn.
Ánh trăng trên bầu trời của thôn Liễu Bình giống như bị một tầng lụa mỏng màu đỏ bao phủ, hiện lên màu máu nhàn nhạt.
Không chỉ có ánh trăng, ngay cả mây trên bầu trời cũng lộ ra sắc đỏ quỷ dị.
Hai người các nàng cẩn thận lặng lẽ đi đến chỗ dựng lều xây dựng lúc trước.
Sau khi dỡ bỏ mấy cái lều, chỗ này chỉ còn lại một ít đồ xây dựng không đáng giá bao nhiêu tiền và đồ phế thải vụn vặt nằm chồng chất một chỗ.
Trải qua một mùa hè, nơi này cỏ dại đã mọc đầy.
Mấy chiếc xe việt dã chạy qua đám cỏ dại để lại một dãy vết bánh xe, dừng ở bãi đất bằng phía trong.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không có một bóng người nào.
Du Thanh Vi tinh mắt nhìn thấy một vùng cỏ lớn bị giẫm nát, trên đám cỏ nát còn lưu lại rất nhiều dấu giày, dấu giày này đi hướng về phía cổng chính của thôn Liễu Bình.
Từ tình huống bên ngoài tới xem, bọn Thường Tam đã tiến vào thôn.
Nhưng mà, thôn Liễu Bình có phong thủy pháp trận, lăng mộ cũng do Du Thanh Vi đích thân bố trí, tự mình đốc công xây dựng.
Nàng rất rõ ràng, nếu như đám Thường Tam tiến vào thôn thì thôn Liễu Bình sẽ không an tĩnh như bây giờ.
Nhiều người sống và đại yêu vào thôn như vậy thì thây máu và đại quỷ trong thôn sớm đã như ong vỡ tổ mà ùa ra rồi.
Bản lĩnh đánh đấm của nàng không được, nhưng luận về trình độ phong thủy pháp trận thì nàng vẫn có vài phần tự tin.
Coi như Thường Tam bọn hắn có đại sư tinh thông phong thủy pháp trận thì cũng không thể phá trận trong ngắn ngủn mấy giờ được, nếu như pháp trận của thôn Liễu Bình bị phá thì tuyệt đối sẽ không sóng êm gió lặng như cảnh tượng nàng nhìn thấy bây giờ.
Nói cách khác, bọn Thường Tam là giả vờ tạo dấu vết giống như thể bọn chúng đã vào thôn, kì thực....!bọn chúng đang trốn ở bên ngoài chờ các nàng nhận được tin tức chạy tới rồi chặn giết các nàng, hoặc là đợi các nàng vào thôn rồi bọn chúng sẽ theo vào sau.
Đám người bọn chúng đông như vậy, lại giống trống khua chiêng lái xe đến đây, không có khả năng không kinh động đến cư dân xung quanh, thế nào cũng sẽ có thân bằng hảo hữu của các nàng nhìn thấy bọn hắn rồi thông báo cho các nàng chạy đến.
Lộ Vô Quy không ngừng dò xét bốn phía, cô nhỏ giọng nói: "Du Thanh Vi, em có cảm giác như là có người đang âm thầm nhìn chằm chằm vào chúng ta.
Ngay từ lúc chúng ta dừng xe lại thì đã bị người theo dõi rồi."
Du Thanh Vi thở dài một hơi, nói: "Là Thường Tam, bọn chúng không có vào thôn." Nếu như đã bị phát hiện thì Du Thanh Vi cũng không muốn trốn làm gì nữa.
Nàng đứng phắt dậy giữa đám cỏ cao hơn nửa thân người, "xoạt" một cái mở quạt xếp ra, cất giọng nói: "Ngồi xổm canh me lâu như vậy không phải là đợi chúng tôi đến sao? Cũng nên ló mặt ra đi chứ?"
Nàng vừa dứt lời, bụi cỏ bốn phía xung quanh liền vang lên tiếng sột soạt, tiếp đó không ít người nhao nhao xuất hiện từ bụi cỏ phía sau mấy chiếc xe việt dã, sườn dốc trên đồi, bờ ruộng mọc đầy lúa hoang và cỏ dại.
Du Thanh Vi nhìn xung quanh, có khoảng gần năm mươi người đang bao vây nàng và Lộ Vô Quy.
Một gã đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi xuất hiện ở trên sườn dốc.
Hắn mặc một bộ tây trang cắt may vừa vặn, đôi mắt lóe lên ánh sáng màu xanh lục lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lộ Vô Quy và Du Thanh Vi, khóe miệng khẽ nhếch cười lạnh một tiếng.
Một đám người cầm nỏ đứng lên tạo thành một bức tường chắn phía trước người Thường Tam, cung nỏ trong tay bọn chúng chĩa thẳng về phía Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy.
Du Thanh Vi nhìn những cây nỏ trong tay mấy gã kia, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh! Những cây nỏ này không khác một chút nào so với nỏ của thần nỏ thủ của Yến gia.
Nàng lạnh giọng hỏi: "Yến lão gia tử cũng là người của ông sao?"
Giọng nói lạnh lẽo mang theo trào phúng của Thường Tam chậm rãi vang lên: "Bất quá chỉ là một ít tay chân tao cài vào đó cho bọn chúng huấn luyện giúp mà thôi." Tầm mắt của hắn rơi vào trên người Lộ Vô Quy: "Nhưng tao lại không nghĩ tới mạng của mày còn rất lớn, thần nỏ thủ do Yến gia huấn luyện ra cũng không thể bắn chết được mày."
Du Thanh Vi rùng mình một cái.
Nói cách khác, lần đó tại đường Âm, thần nỏ thủ của Yến gia hướng Lộ Vô Quy bắn tên không phải là vì thủ đoạn của Lộ Vô Quy quá ác liệt gây ra hiểu lầm, khiến cho mấy tay thần nỏ thủ tưởng rằng đồng bạn của mình bị giết oan uổng nên phẫn hận ra tay với Lộ Vô Quy, mà là do Thường Tam cài tay trong ở đó.
Nàng nhớ rất rõ, Lộ Vô Quy đi lại ở nhân gian lâu như vậy cũng chỉ từ lần giết sạch thần nỏ thủ của Yến gia mà phá sát giới.
Cho tới nay tất cả mọi người đều nghĩ rằng lần đó Lộ Vô Quy là vì bị kinh hoảng nên mới làm như vậy, nhưng hôm nay nghĩ lại, bởi vì Lộ Vô Quy là quỷ có thể nhìn được nhân tâm, cho dù không rõ ràng nhưng em ấy cũng sẽ cảm nhân được sát ý thật sự từ đám thần nỏ thủ cho nên mới quyết đoán mà ra tay giết hết tất cả.
Hiện tại nàng đã hiểu rõ tại sao khó có thể tìm được Thường Tam rồi.
Tới thần nỏ thủ của Yến gia còn bị hắn ta nhét nội gián vào, con cháu của Hạ lão gia tử cũng cùng hắn cấu kết chặt chẽ, càng khỏi nói tới những mặt khác.
Thường Tam nhìn thần sắc thay đổi liên tục của Du Thanh Vi, nói: "Suy nghĩ rõ ràng rồi sao? Suy nghĩ rõ thì tốt rồi.
Ngày xưa gieo nhân, bây giờ nhận quả thôi.
Năm đó Du Đạo Pháp chặt đứt đuôi của tao, đoạn tuyệt con đường tu hành của tao.
Đã hai mươi chín năm trôi qua, hiện tại nên làm cái kết thúc."
Du Thanh Vi cười mỉa mai, nói: "Năm đó ông sai khiến đệ tử xuất mã của mình hủy đi miếu Thành Hoàng, cấu kết với Bạch Thái Hoán và Lý Thái Hưng giam giữ Thành Hoàng.
Ông hủy miếu Thành Hoàng mưu đồ gây nhiễu loạn bị ông nội của tôi phát hiện, đáng lẽ ra nên lấy mạng ông mới đúng, Bạch nãi nãi và Lý Thái Hưng xin tha nên ông nội của tôi mới giữ lại cái mạng cho ông, chỉ chặt đuôi ông coi như là hình phạt.
Năm đó nếu như ông tôi giết chết ông thì làm gì có tai họa như ngày hôm nay cho Du gia kia chứ."
Khóe miệng Thường Tam khẽ nhếch lên, hắn cười nói: "Năm đó quả thật Du Đạo Pháp có cơ hội giết chết tao, đáng tiếc lão lại bỏ qua cơ hội đó.
Mày cảm thấy tao nên cảm ơn lão vì đã tha cho tao một mạng à? Kia là do lão già đó ngu ngốc không biết nhìn người, không biết thời thế.
Nhưng mà, mày so với lão ta còn ngu ngốc hơn." Hắn vừa dứt lời liền giơ tay lên, những tấm vải bùa màu đen dựng đứng lên khắp xung quanh.
Tám tấm vải bùa lớn phân biệt ở tám phương hướng bao vây Lộ Vô Quy và Du Thanh Vi vào giữa.
Tám tấm vải bùa vừa kết nối với nhau liền bắt đầu phun ra khói đen dày đặc, chẳng mấy chốc Lộ Vô Quy và Du Thanh Vi đã bị chìm vào trong màn sương mù màu đen dày đặc.
Lộ Vô Quy ném một cái nhìn xem thường cho Thường Tam, hét lớn một tiếng: "Thiên địa vô cực, Càn Khôn mượn pháp!" rồi vung tay kết một đạo bát quái trấn dưới chân, theo sát là một đạo Thái Cực ấn trấn ở thân thể.
Cô nói với Du Thanh Vi: "Đứng ở bên trong bát quái, đừng đi ra ngoài!"
Du Thanh Vi "ừm" một tiếng, đánh ra một đạo Thanh Long ấn trấn thân.
Nàng nói với Lộ Vô Quy: "Không thể bị động ở yên một chỗ như thế này được, nghĩ biện pháp phá vòng vây đi.
Bọn chúng người đông thế mạnh, nếu thật sự không đánh lại thì chúng ta cứ chạy vào bên trong thôn Liễu Bình." Thôn Liễu Bình mới là sân nhà của các nàng!
Lộ Vô Quy rút ra thước phép Lượng Thiên, nói: "Em đánh chết Thường Tam trước đã."
Bốn phương tám hướng bỗng nhiên hiện lên kim quang, tiếp đó lưới phép từ bốn phía chụp tới.
Lưới phép phát ra ánh vàng rực rỡ giống như hỏa diễm thiêu đốt trùm lên hai người các nàng.
Lộ Vô Quy thấy vậy liền cảm giác được không ổn, cô định thi triển quỷ bộ để chạy trốn thì phát hiện lưới phép đã phong bế bốn phía, bắt đầu co rút lại, mặc kệ cô chạy trốn từ hướng nào đều sẽ đâm đầu vào lưới.
Cô thấy trốn không thoát được nên tranh thủ trước khi lưới phép chụp lên người, móc ra la bàn định tinh ném lên đỉnh đầu của mình để la bàn hấp thu tinh hoa của ánh trăng, đồng thời đánh một cỗ bẩm sinh nguyên khí vào bên trong nó.
La bàn định tinh đột nhiên bộc phát ra ánh sáng chói lòa, theo sát, tinh hoa và ánh sáng của ánh trăng từ bốn phương tám hướng bắt đầu hội tụ vào bên trong nó.
Ngay tức khắc, chung quanh lâm vào bóng đêm đen nhánh, giơ tay cũng không thấy được năm ngón, chỉ có duy nhất một đạo ánh sáng chói mắt tuyệt đẹp phát ra từ la bàn định tinh.
Sau khi đã hấp thụ hết tinh hoa và ánh sáng của ánh trăng, la bàn định tinh phóng thích ra vầng sáng lóa mắt giống như hình chiếu.
Vầng sáng này khuếch tán ra bốn phía, bên trong vầng sáng là hình ảnh của sao trời tinh tú, giống hết như một tinh hà thu nhỏ.
Ngay lúc la bàn định tinh phóng thích ra Tinh không đồ, Du Thanh Vi cũng đồng thời cảm nhận được dưới chân mình có dòng khí lưu lao ra khiến cho mặt đất đều phải chấn động, tiếng gió vù vù do địa khí tạo thành dễ như trở bàn tay xé rách sương đen vây chung quanh các nàng, tiếp đó, địa khí xung quanh giống như chịu một lực hấp dẫn cực lớn toàn bộ hướng về phía dưới chân của Lộ Vô Quy.
Hết thảy mọi chuyện phát sinh bằng tốc độ của ánh sáng.
Du Thanh Vi thậm chí còn cho rằng bản thân của mình bị hoa mắt.
Nhưng một màn đang xảy ra trước mắt khiến cho nàng chân thực cảm thấy nàng không hề gặp ảo giác, bởi vì bát quái dưới chân Lộ Vô Quy bỗng nhiễn bộc phát ra một cỗ lực lượng như trời long đất lở, đem lưới phép đang cuốn về phía hai nàng xé nát thành bụi phấn!
Bát quái nhanh chóng hóa thành dòng khí lưu đảo quanh dưới chân hai nàng.
Trong nháy mắt, Du Thanh Vi có cảm giác như thể bản thân đang đứng trên đỉnh núi cao nhất, đem sơn hà càn khôn đều giẫm dưới chân.
Thường Tam hét lớn một tiếng: "Bắn tên!" Đám tay nỏ đứng trước người hắn ngay lập tức bắn tên về phía Lộ Vô Quy và Du Thanh Vi.
Hơn mười tay nỏ đồng thời xuất thủ, dày đặc mũi tên có gắn lông vũ ở đuôi mang theo tiếng xé gió lao về phía hai nàng, nhưng chúng vừa lao đến vòng bảo vệ hình thành từ bát quái dưới chân Lộ Vô Quy liền nhao nhao vỡ vụn, như thể bị một cỗ lực lượng cường hãn tiêu diệt.
Lộ Vô Quy thu lại la bàn định tinh, lực lượng của sao trời và ánh trăng cùng với địa khí xung quanh lúc nãy được phóng thích ra ngoài nhanh chóng "vù vù" chui trở lại bên trong.
Cô nắm lấy la bàn định tinh, đem nó trấn vào trước ngực Du Thanh Vi giống như một tấm hộ tâm kính, bảo vệ chỗ yếu hại cho Du Thanh Vi.
La bàn định tinh vừa gắn lên trước ngực, Du Thanh Vi liền cảm thấy cỗ lực lượng mạnh mẽ từ trong la bàn trào ra xuyên qua trái tim nàng, theo mạch máu khuếch tán đi khắp tứ chi, nhưng ngay sau đó cảm giác kia liền biến mất.
Mà la bàn định tinh thì lại giống như có dán keo dính chặt trước ngực của nàng, nàng thậm chí còn có thể cảm giác được một cỗ lành lạnh mang theo gió nhẹ từ trong la bàn tràn ra thấm vào người nàng.
Nàng không có thời gian để cảm nhận rõ ràng đó là gì, bởi vì sau khi Lộ Vô Quy gắn la bàn định tinh làm hộ tâm kính lên ngực cho nàng liền cầm thước phép đằng đằng sát khí chạy về phía Thường Tam.
Du Thanh Vi nhìn thấy Lộ Vô Quy bắt đầu hành động liền hô to: "Đại Bạch! Đi hỗ trợ!" rồi túm lấy Đại Bạch đang quấn quanh cổ tay nàng ném về phía Thường Tam.
Đại Bạch bị ném bay ra khoảng ba mét liền lắc mình hóa thành một con giao long to khoảng một mét, cả người đầy vẩy trắng, móng vuốt giao long sắc bén lộ ra, nó phát ra tiếng giao long gầm gừ vô cùng uy mãnh, thế nhưng nó lại quay đầu vung đuôi bay ngược lại trốn sau lưng Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi đã quá quen với cái thói không đáng tin cậy của Đại Bạch nên cũng không ngoài ý muốn chút nào với hành động của nó.
Nàng điều động lực lượng giao long trong xương cột sống cùng với số chân khí ít ỏi bên trong đan điền, vung lên quạt xếp trong tay chạy theo Lộ Vô Quy đánh về phía Thường Tam.
Ngay tại lúc nàng chạy đến phía chân con dốc, chuẩn bị phát lực trèo lên sườn dốc thì nhìn thấy Lộ Vô Quy vừa vung thước phép đánh chết hai tên nỏ thủ chắn trước người Thường Tam, thước tiếp theo đã đập lên trên đầu hắn, nhưng Thường Tam đột nhiên bốc cháy, ngọn lửa giống hệt như khi đốt người giấy.
Màu vẽ và bùa giấy nhanh chóng bị đốt thành tro bụi, lộ ra khung sườn làm từ trúc bên trong.
Người giấy thế thân!
Ngay tại lúc Lộ Vô Quy dùng thước đập lên trên đầu con người giấy thế thân cho Thường Tam thì bụi cỏ bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng gấu rống đinh tai nhức óc, con gấu đen to lớn như quả núi lao ra đánh về phía Lộ Vô Quy, do thế công của Lộ Vô Quy lúc nãy quá nhanh nên cô không thu người tránh được, bị con gấu khổng lồ tát cho ngã trên mặt đất.
Tim mật Du Thanh Vi như muốn nứt ra, nàng quát to: "Tiểu muộn ngốc!" Bên cạnh bỗng nhiên có một quả cầu màu trắng lao vào Du Thanh Vi giống như điện quang hỏa thạch, Du Thanh Vi lòng nóng như lửa đốt lo lắng cho an nguy của Lộ Vô Quy, nàng không suy nghĩ gì nhiều, thấy có quả cầu trắng lao đến liền vung tay đánh ra một đạo Thanh Long ấn.
Thanh Long ấn và quả cầu trắng kia đụng vào nhau, quả cầu trắng hét thảm một tiếng, bị đánh bay lên không trung rồi xoay tròn theo hình vòng cung rơi xuống đất.
Du Thanh Vi không nghĩ tới Thanh Long ấn do bản thân đánh ra lại có uy lực lớn như vậy, càng không nghĩ tới quả cầu trắng kia lại là một con vật có thể phát ra được tiếng người.
Có con vật nào lớn như trái dưa hấu mà còn phát ra được tiếng người sao?
Du Thanh Vi lo lắng cho Lộ Vô Quy nên không rảnh suy nghĩ xem nó là con vật gì, nàng vừa nhấc chân muốn chạy đến chỗ Lộ Vô Quy thì đột nhiên có người cầm đao lao ra bổ về phía nàng.
Nàng vung quạt xếp trong tay lên đỡ đòn.
Quạt và thanh đao va chạm với nhau, một lực đạo cực lớn từ chỗ va chạm lan ra, chấn động đến nỗi cả cánh tay nàng đều tê dại.
Du Thanh Vi thầm than: "Khỏe dữ vậy trời!"
Tên kia lui lại một bước, quát to: "Tiếp chiêu!" rồi lại xách đao lên tiếp tục chém về phía Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi mắng thầm một tiếng, lui lại né tránh, tên kia vẫn tiếp tục quấn lấy nàng không bỏ, không chỉ có hắn mà toàn bộ những tên thủ hạ lúc nãy vây quanh nàng và Lộ Vô Quy đều nhào tới – – gần 50 tên xông vào đánh một mình nàng.
Du Thanh Vi bừng tỉnh, nàng đã hiểu được dụng ý của chúng: bắt giặc phải bắt vua trước.
Lộ Vô Quy và Đại Bạch đều là đại yêu có thực lực cường hãn, cả đám người bọn chúng cùng một lúc tiến lên cũng chưa chắc đánh thắng được Lộ Vô Quy và Đại Bạch, nhưng nàng thì không như vậy, nàng một đấu một với những người này đều phải cố hết sức, hai đánh một thì sẽ khó mà gồng, ba đánh một thì thôi khỏi thắng.
Bắt được nàng, Lộ Vô Quy sẽ dám không để ý nàng sao?
Trên sườn dốc bỗng nhiên truyền đến tiếng gào rống phẫn nộ của con gấu đen cùng với giọng nói trong trẻo: "Thiên địa vô cực, Càn Khôn mượn phép – –"
"Grao – –" lại thêm một tiếng gấu gào rống cùng với tiếng bước chân nặng nề di chuyển, tiếp đó là tiếng Lộ Vô Quy kêu to: "Tôi còn chưa có đọc xong pháp quyết mà – –"
Du Thanh Vi thở phào một hơi, Lộ Vô Quy không có chuyện gì!
Hiện tại người có chuyện là nàng a! Thừa dịp bùa phong cương trên chân vẫn còn có tác dụng, nàng nhanh chóng quay đầu phóng về phía thôn Liễu Bình.
Thời điểm này nàng không cản tay cản chân Lộ Vô Quy đã là giúp đỡ lớn nhất cho em ấy rồi!
Trên đùi nàng có dán bùa, lại trải qua huấn luyện chạy đua tìm đường sống với đám thây máu dưới đường Âm cho nên việc thoát khỏi vòng vây của đám người này đặc biệt nhẹ nhàng.
Du Thanh Vi không hề ham chiến, nàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía cổng thôn Liễu Bình.
Một bước của nàng có thể phóng ra xa ba, bốn mét, nhanh hơn rất nhiều so với đám người đuổi giết nàng, trong nháy mắt nàng đã bứt ra khỏi vòng vây bảy, tám chục mét.
Bỗng nhiên một tiếng rít quái dị vang lên, đồng thời cơn gió tanh tưởi kèm theo cát bay đá chạy từ trước mặt cuốn đến.
Một con rắn còn lớn hơn cả Đại Bạch khi đã hóa thành thân hình giao long bỗng nhiên xuất hiện ở phía trước, thân rắn to gần cả thước của nó nằm chắn ngang đường.
Nếu không phải Du Thanh Vi thắng lại kịp thì thiếu chút đã đập đầu vào thân mình của nó rồi.
Thường Tam!
Hắn rõ ràng đã mai phục sẵn ở trên đường vào cổng thôn Liễu Bình!
Du Thanh Vi hít vào một ngụm khí lạnh, thôi xong! Phía trước có Thường Tam, phía sau có gần 50 tên truy binh, nàng....
Nàng đang tính toán nên liều mạng kiểu nào thì Thường Tam đang ngăn trở trước mặt nàng bỗng nhiên lao ra ngoài, tốc độ nhanh như một quả tên lửa, vù một cái liền bay vụt qua người nàng.
Ngay lúc Thường Tam lao ra thì phía sau nàng truyền đến tiếng rống của Đại Bạch: "Gào – –"
Du Thanh Vi quay đầu nhìn lại thì thấy Đại Bạch đang bay trên trời, móng vuốt giao long vung vẩy, phun lôi cầu về phía Thường Tam.
Còn Thường Tam thì – – y hệt như một cỗ xe lửa lòe loẹt màu xanh lá đang nhảy nhót giữa núi rừng! Hắn dựng thẳng thân rắn cực lớn, nâng đầu táp về phía Đại Bạch đang bay trên không trung.
Đừng tưởng rằng Đại Bạch đang bay trên cao thì sẽ có ưu thế hơn, bởi vì Thường Tam cho dù không nhảy lên thì thân rắn của hắn cũng đã cao bằng ba tầng lầu.
Hắn còn có thể phóng lên cao vung vẩy thân mình bay về phía Đại Bạch.
Hình thể của Đại Bạch nhỏ hơn hắn cả một đoạn.
Dù Thường Tam đã bị chặt đứt đuôi nhưng thân rắn của hắn vẫn dài hơn Đại Bạch nhiều.
Bờ ruộng và đồng ruộng đều bị Thường Tam nghiền nát.
Du Thanh Vi thậm chí còn trông thấy dưới bụng rắn và trên trán của hắn nhô lên ba khối to, tựa hồ sắp mọc ra chân và sừng.
Đây là sắp hóa thành giao long a! Một con rắn lớn như vậy sắp hóa thành giao long, đạo hạnh không được nghìn năm thì cũng phải có mấy trăm năm!
Du Thanh Vi thật sự chấn kinh! Năm đó ông nội của nàng làm sao có thể bắt được Thường Tam vậy?
Nhìn thấy được nguyên hình của Thường Tam, nàng mới hiểu rõ tại sao hắn lại có thể gây dựng nên một thế lực khổng lồ thế kia! Một đại xà yêu lớn như vậy sắp hóa giao long, có bao nhiêu người dám trêu vào cơ chứ.
Giao long Yêu Linh tám kiếp mà hắn còn dám nhào tới đánh! Tình hình chiến đấu hiện tại còn là Đại Bạch rơi xuống thế hạ phong chỉ dám bay trên trời không dám sà xuống đất.
Cỡ nào đáng sợ a, giao long Yêu Linh tám kiếp mà đánh không lại con xà yêu! À mà cũng đúng, Đại Bạch hiện tại chỉ còn là Yêu Linh không có thân thể thực sự, cho nên thực lực cũng giảm bớt rất nhiều, chắc chỉ còn khoảng hai, ba phần mười lực lượng lúc trước.
Du Thanh Vi bị hình thể cực lớn của Thường Tam làm cho sợ tới đứng hình.
Đám người đuổi giết phía sau Du Thanh Vi cũng đồng dạng ngây ngẩn cả người nhìn trân trối một lúc lâu, thẳng đến có tên hét to: "Còn chờ cái gì nữa, mau đi bắt Du Thanh Vi! Nếu để ả ta chạy thoát thì coi chừng sư phụ lột da sống chúng mày bây giờ!"
Du Thanh Vi bị tiếng gào của tên kia làm cho bừng tỉnh, vừa quay đầu nhìn lại thì thấy gần năm chục tên thủ hạ giống như được chích máu gà nhào về phía nàng.
Du Thanh Vi nghiến răng nghiến lợi, co cẳng lên tiếp tục chạy trốn về phía cổng thôn Liễu Bình!.