Chương 149
Lộ Vô Quy bỗng "Ồ?" lên một tiếng, giống như phát hiện ra chuyện gì không đúng.
Toàn thân Du Thanh Vi trở nên căng thẳng, nàng nghĩ thầm: "Lý Thái Hưng có biến cố gì sao?" Nàng nhanh chóng xoay người đi ra khỏi văn phòng tạm thời, hỏi: "Tiểu muộn ngốc, em làm sao vậy?" Lời còn chưa dứt thì nàng đã nhìn thấy bàn tay trái của Lộ Vô Quy nâng lên, trong lòng bàn tay là một đoàn sương máu.
Lộ Vô Quy hoang mang nhìn thi thể đang gục đầu ngồi trên sofa trong văn phòng tạm, lại cúi đầu nhìn đoàn sương máu trong tay mình, sau đó quay đầu nhìn về phía hồn phách của Lý Thái Hưng đang bị đám tiểu quỷ khiêng đi vào trong miếu.
Cô la lên: "A a a a.....!" dùng quỷ bộ phóng đi, lập tức xuất hiện trước mặt đám mặt đám sơn tinh tiểu quỷ, chặn đường chúng nó lại.
Đám sơn tinh tiểu quỷ cho là có người muốn cướp hồn nên hơi có chút hoảng sợ, đợi đến khi nhìn thấy đó là Lộ Vô Quy thì ngay lập tức chu mông khom lưng lễ phép thưa: "Chào chị Tiểu Lộ."
Lộ Vô Quy "Ừ" một tiếng, thở phì phò trừng mắt nhìn hồn phách của Lý Thái Hưng đang bị xích câu hồn trói không thể động đậy, cô tức giận ấm ức mà không phát tác ra được.
Cô nghẹn cả buổi mới chỉ vào Lý Thái Hưng mắng một câu: "Ông thiệt là cái đồ gian trá!"
Du Thanh Vi đứng cách cửa miếu một khoảng khá xa nên không nghe được Lộ Vô Quy nói cái gì, nhưng nhìn thấy thái độ của Lộ Vô Quy như vậy thì cũng biết là đã xảy ra chuyện lớn, nàng vội vàng muốn chạy tới tiếp viện.
Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền kéo nàng lại.
Du Thanh Vi hoang mang nhìn về phía hai người, hỏi: "Kéo tôi lại làm gì vậy?"
Tả Tiểu Thứ kêu lên: "Em bị ngốc sao, đây là Thành Hoàng âm miếu mà! Nếu không phải chính thần của Âm Ty hay vong linh âm hồn thì không được tự ý ra vào!" Cô thấp giọng nói tiếp: "Cho dù chúng ta quen thân với Thành Hoàng, nhưng chuyện phá hoại quy củ như vậy thì Thành Hoàng gia dù có khoan dung tới mức nào thì cũng phải giáo huấn em một phen à."
Tiết Nguyên Kiền khuyên nhủ: "Yên tâm đi, em biết quan hệ của Thành Hoàng gia và Tiểu Lộ là như thế nào mà.
Làm sao em ấy có thể xảy ra chuyện gì ở địa bàn do Thành Hoàng quản lý được kia chứ."
Du Thanh Vi nhẹ gật đầu.
Nàng biết bản thân mình là quan tâm quá hóa loạn nên nhìn quanh muốn tìm một người khác đi đến đó xem thử, sau đó ánh mắt của nàng rơi vào trên người Cửu Nguyệt.
Người khác đi sẽ có vấn đề, nhưng Cửu Nguyệt là trời sinh ăn cơm âm dương, thể xác có thể thành tẩu ở cả âm và dương hai giới, chính là người thích hợp nhất.
Nhưng mà nàng thấy sắc mặt Cửu Nguyệt trắng như giấy, chắc do lưu lại đường Âm quá lâu nên có chút không chịu nổi nữa, lúc này lại kêu em ấy đi vào miếu Thành Hoàng làm chân chạy vặt thì thật không tốt cho lắm.
Nàng đứng chờ một lúc mới thấy Lộ Vô Quy xoay người đi theo đám sơn tinh tiểu quỷ vào bên trong miếu Thành Hoàng.
Cửa chính của miếu Thành Hoàng có bóng ảnh che khuất nên nàng không thể nhìn thấy được tình huống bên trong, chỉ có thể nhẫn nại tính tình chờ Lộ Vô Quy đi ra.
Tiếng kinh hô từ phía văn phòng tạm thời vang lên.
Du Thanh Vi quay đầu nhìn lại thì thấy bên trong văn phòng tạm thời đã tụ tập không ít người của Hiệp Hội, nàng còn nghe thấy bọn họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau: "Tình huống này là như thế nào vậy?", có người còn quay đầu nhìn nàng chăm chăm.
Du Thanh Vi trong mắt xẹt qua một tia hoang mang, nàng bước vào văn phòng tạm thời nhìn thử thì thấy thi thể vừa tắt thở không lâu của Lý Thái Hưng đã biến thành một cái xác khô, hơn nữa còn nhanh chóng héo rút, không bao lâu thì xương, da và bắp thịt của lão liền biến thành bột phấn, cả tóc cũng hóa thành tro tàn rơi xuống ghế sofa và mặt đất xung quanh.
Trạng huống hệt như những người của Bạch gia lúc trước trúng huyết tế độn thuật của Lộ Vô Quy.
Không ít người kinh nghi bất định nhìn nhìn Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Bạch Thái Hoán và Lý Thái Hưng mang theo thuộc hạ giết vào nhà nàng, vận dụng ngũ lôi ô đưa đến ngũ lôi oanh đỉnh đánh tan Lộ Vô Quy, Lộ Vô Quy ở giữa lằn ranh sinh tử thi triển huyết tế độn thuật bám vào trên người của Bạch Thái Hoán, Lý Thái Hưng và đám thuộc hạ hai lão đưa tới để thoát thân.
Này kỳ thật có thể nói là Lộ Vô Quy cầm chính xé chẵn ra lẻ, chia thành từng phần nhỏ bám vào thân thể những người kia, em ấy còn dùng máu tươi của những người đó làm vật tế, nhưng đó là cách tế nào thì nàng cũng không rõ ràng lắm.
Chỉ biết là Lộ Vô Quy lấy máu của mình bọc lấy tàn hồn phân tán lên thân thể của những người kia, chỉ cần em ấy thu hồi lại máu và tàn hồn của mình thì những người kia đều sẽ bị rút hết máu tươi và tinh khí biến thành xác khô, nếu ai bị bám càng nhiều thì khi chết sẽ có thể biến thành một đoàn tro cốt vỡ nát.
Sau khi Lộ Vô Quy bị ngũ lôi oanh đỉnh, mấy trăm người tham dự chuyện này cũng gặp nạn theo.
Những người đó phần lớn là thuộc hạ của Bạch Thái Hoán và Lý Thái Hưng, bọn chúng trúng huyết chú rồi về nhà lây cho cả gia đình của mình, thành ra cả nhà đều gặp nạn.
Về sau Thành Hoàng thoát khỏi giam cầm, tự mình lập đàn dùng ba tấm tiền Quỷ Đế giúp Lộ Vô Quy chiêu hồn thu hồi tinh huyết.
Lúc đó còn có kẻ âm thầm sắp đặt oán hận huyết chú cực kỳ ác độc lên những người bị nhiễm huyết chú của Lộ Vô Quy, Lộ Vô Quy chiêu hồn phách và tinh huyết của mình về còn mang theo oán niệm và thù hận của những người trúng huyết chú kia.
Lúc ấy nàng ở bên cạnh quan sát nên có thể cảm nhận được oán trách và hận ý phát ra từ Lộ Vô Quy, vô cùng lo lắng em ấy vì tâm tình bất ổn mà rơi vào ác quỷ đạo, may mắn có Thành Hoàng hộ pháp, thay Lộ Vô Quy bảo vệ tâm thần nên mới không bị người làm hại.
Và may mắn hơn, Lộ Vô Quy không hề tham lam khối huyết tinh không thuộc về mình nên không dùng tới nó, đem mối tai họa ngầm kia sớm giải trừ.
Nàng biết rõ Lộ Vô Quy tuy rằng tìm về được phần lớn tàn hồn và tinh huyết của mình, nhưng có một số bởi vì bám vào trên những người có pháp trận che chở hoặc pháp khí bảo vệ nên em ấy không lấy về hết được.
Ví dụ như những phần bám trên người của Bạch Thái Hoán và Bạch Lĩnh Khê, hoặc những người của Lý gia cũng đều đã được Lý Thái Hưng dùng biện pháp tránh né qua.
Lộ Vô Quy có khả năng là không muốn nhìn thấy thêm quá nhiều người chết, hoặc là do nguyên nhân nào đó khác nên em ấy mới không ra sức đi tìm những phần còn thiếu kia về.
Mà giờ phút này, sau khi Lý Thái Hưng bị đám sơn tinh tiểu quỷ câu hồn đi thì thi thể của lão lại biến thành bộ dáng của những người bị Lộ Vô Quy huyết tế qua.
Du Thanh Vi nhớ tới bộ dáng hoang mang lúc nãy của Lộ Vô Quy khi cầm đám sương máu trong lòng bàn tay, nàng đoán chừng Lộ Vô Quy hẳn đã quên mất chuyện muốn triệu hồi tinh huyết và tàn hồn còn lưu lạc bên ngoài, bởi vậy, chuyện xảy ra với Lý Thái Hưng chắc chắn không phải do Lộ Vô Quy làm.
Đủ loại suy đoán, nhưng cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Hết thảy chỉ có thể đợi Lộ Vô Quy ra ngoài rồi mới chứng thực được.
Du Thanh Vi kéo một cái ghế đến ngồi xuống bên tro cốt của Lý Thái Hưng.
Bộ dáng thản nhiên của nàng khiến cho đám người vây xem đều rợn hết tóc gáy.
Thiên kim đại tiểu thư dáng người yểu điệu vuốt ve quạt xếp trong tay, khí định thần nhàn ngồi bên cạnh bộ tro cốt của Lý Thái Hưng vừa chết một cách quỷ dị, nhìn như thế nào cũng làm người sợ hãi không thôi.
Yến Thính Vũ nhìn bộ tro cốt của Lý Thái Hưng, lười biếng bước đến sofa bên cạnh, ngáp một cái rồi nói: "Tôi chợp mắt một chút." Nàng ta khoanh tay trước ngực, lưng thẳng tắp dựa vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bạch Lĩnh Khê tận mắt nhìn thấy Lý Thái Hưng bị tiểu quỷ câu hồn đi, rồi từ một bộ thi thể biến thành tro cốt.
Lý Thái Hưng trúng huyết chú của Lộ Vô Quy mới biến thành bộ dáng này, trong người nàng ta cũng có huyết chú giống vậy, chẳng qua là đã được phong ấn lại.
Nhưng mà, nếu nàng ta có thể phong ấn huyết chú, thì Lý Thái Hưng cũng có thể làm được như vậy.
Tại sao lại biến thành bộ dáng như thế này kia chứ? Chẳng lẽ là bởi vì chết rồi nên phong ấn bị giải trừ?
Tin tức thi thể Lý Thái Hưng biến thành tro cốt nhanh chóng truyền ra, rất nhiều người bắt đầu nghị luận, không ít người còn suy đoán rằng Du Thanh Vi đã động thủ với người của Lý gia.
"Nghĩ thử xem, Lý Thái Hưng và Thường Tam diệt cả nhà họ Du, bọn hắn còn chưa trả lại cho Du gia một cái công đạo nào thì Du Thanh Vi có thể buông tha cho bọn hắn sao? Nếu là tôi thì tôi cũng phải giết hết cả nhà bọn hắn mới hả giận."
"Tôi đoán Tiểu Lộ đại sư hẳn là đi vào bên trong miếu Thành Hoàng để tra xét hồn của Lý Thái Hưng."
......
Thời gian từng chút một trôi qua, rạng sáng bốn giờ, Thành Hoàng âm miếu bắt đầu nhạt dần, tựa hồ như muốn chìm trở về đường Âm, âm hồn quỷ vật du đãng xung quanh nhao nhao bay vào bên trong Thành Hoàng âm miếu.
Lộ Vô Quy từ bên trong miếu đi ra, cô đứng trước cửa miếu nhìn quanh một vòng, ánh mắt xẹt qua đám người liền tìm thấy Du Thanh Vi đang ngồi ở bên trong văn phòng tạm thời, cô nhanh chóng nhảy nhót vào đó, gọi to: "Du Thanh Vi."
Du Thanh Vi nghe được giọng nói của Lộ Vô Quy liền có chút phấn chấn tinh thần, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Em về rồi à."
Lộ Vô Quy "ừm" một tiếng, nghiêng nghiêng đầu nhìn đống tro cốt của Lý Thái Hưng, cô thở phì phò nhảy lên trên ghế sofa, dùng sức giẫm giẫm, kêu lên: "Tức chết em rồi! Lý Thái Hưng lại chơi em một vố!"
Du Thanh Vi hỏi: "Làm sao vậy?"
Lộ Vô Quy đáp: "Lần trước lão ta và Bạch Thái Hoán vận dụng ngũ lôi oanh đỉnh hại em, bị trúng huyết tế độn thuật của em nên về lây cho cả nhà lão, vốn dĩ em muốn tìm cả nhà lão thì chỉ cần tốn ít công phu liền tìm được ngay." Cô thở phì phò mím mím môi nhìn Du Thanh Vi rồi nói tiếp: "Lão ta đem chú thuật bám trên người nhà của lão dồn hết lên người mình, sau đó chủ động đến tìm Quỷ gia gia đầu thú, dùng cái mạng quèn của lão bồi thường.
Quỷ gia gia điều tra ra được rằng việc mưu hại Thành Hoàng là do lão và Thường Tam liên thủ làm, không liên quan đến những người khác của Lý gia.
Quỷ gia gia còn nói oan có đầu, nợ có chủ, Lý Thái Hưng đã quy án nên việc này sẽ kết thúc trên người của lão."
Du Thanh Vi nhíu mày, hỏi: "Nói cách khác, Lý Thái Hưng là dùng cái chết của lão để bảo toàn những người khác của Lý gia?"
Lộ Vô Quy "ừm" một tiếng, nói: "Đúng rồi! Quỷ gia gia nói việc mưu hại Thành Hoàng cùng với việc vận dụng ngũ lôi oanh đỉnh giết em không liên quan đến những người khác của Lý gia.
Lý Thái Hưng là kẻ gây án đã nhận hết tội trạng, việc này tới đây liền chấm dứt."
Du Thanh Vi hơi nhướng mày, hỏi: "Thường Tam hại cả nhà chị như vậy, có gọi là chấm dứt không?"
Lộ Vô Quy đáp: "Quỷ gia gia đang cho người đi tìm Thường Tam.
Lý Thái Hưng biết chúng ta cũng đang đi tìm Thường Tam nên lão ta đã kêu hắn tự mình chạy trốn, đừng cho bất luận kẻ nào biết rõ hành tung.
Quỷ gia gia nói trên người Thường Tam chắc chắn có pháp khí che giấu hơi thở, dù cho vận dụng thuật toán hoặc dùng kính truy tung của Âm Ty cũng không tìm được hắn."
Du Thanh Vi bực mình vô cùng.
Nàng thấy nơi này nhiều người miệng tạp nên nói: "Về nhà trước đã." Lý Thái Hưng xuất chiêu như vậy, làm cho nàng giống như dùng quyền đánh lên bông vải.
Lão ta còn có thể bảo toàn cho người của Lý gia và Thường Tam nữa chứ!
Nàng làm sao có thể buông bỏ đây? Coi như không báo thù diệt môn, không báo thù kẻ đã hại chết ông nội và ba nàng, thì nàng cũng cần phải diệt trừ Thường Tam con rắn độc này, vì chẳng biết khi nào hắn sẽ quay lại cắn nàng một ngụm.
Cũng may có Kim Sa và Mục Mộ, để các nàng ấy cố gắng tìm thì nhất định sẽ có manh mối thôi.
Muốn tìm yêu thì phải từ yêu ra tay.
Nhưng ở địa giới này, nếu nói về yêu có tin tức nhanh nhạy nhất thì chỉ có thể là Vị Tầm mà thôi.
Du Thanh Vi nghĩ tới Vị Tầm liền nhớ ra chuyện Lộ Vô Quy đáp ứng tục đuôi lại cho nàng ấy nhưng còn chưa làm, nàng cảm thấy nếu muốn nhờ Vị Tầm giúp chuyện này thì nên để cho Lộ Vô Quy giúp người ta tục đuôi lại trước.
Còn có Sơ Thất ở Quỷ Thành bên kia không biết có còn làm ăn không, nói không chừng có thể tìm được tin tức từ bên hắn.
Nàng lấy điện thoại ra phát một tin nhắn cho Quỷ Nhất, nhờ bọn họ nếu có thời gian thì đi Quỷ Thành một chuyến, đến quán "Một chén mì nhỏ" của Sơ Thất tìm hiểu tin tức về Thường Tam.
Sau đó nàng hướng Yến Thính Vũ, Quý Lưu Quân và mấy người trong Hiệp Hội cáo từ ra về.
Nàng bước ra khỏi văn phòng tạm thời, nhìn thấy Thành Hoàng âm miếu đã biến mất, rất nhiều người vây xem náo nhiệt cũng lục tục rời đi.
Những người này kết bạn tốp năm tốp ba mà đến, thời điểm ra về vẫn còn ở nghị luận, luyến tiếc không được tận mắt chứng kiến Thành Hoàng thẩm vấn quỷ, nhưng bù lại cũng được tận mắt nhìn thấy Âm Sai câu hồn, cộng với việc được tận mắt nhìn thấy Thành Hoàng âm miếu hiển hiện cũng không uổng công đi chuyến này.
Ít nhất một mảnh địa giới này đã có Thành Hoàng, không giống như trước kia nữa.
Đối với người mà nói, có Thành Hoàng tọa trấn là chuyện tốt, bởi vậy rất nhiều người đều ra về trong không khí vui mừng doanh doanh.
Long sư thúc và Đà gia dẫn theo mười mấy tay vệ sĩ dáng người trung bình đứng chờ ở bên ngoài văn phòng tạm thời.
Đà gia nhìn thấy Du Thanh Vi ra tới liền nhanh chóng dập tắt điếu thuốc trên tay, bước tới nghênh đón: "Đại tiểu thư, bây giờ chúng ta về sao?"
Du Thanh Vi gọi: "Nhạc thúc." rồi đáp: "Giờ chúng ta về nhà thôi." Đà gia là người mà ông nội của nàng dẫn dắt ra tới, nhà nàng gặp chuyện không may, những người khác người thì tán đi, kẻ thì phản bội, chỉ còn có Nhạc thúc là nhớ lấy tình cũ ra tay xuất thủ tương trợ, Du Thanh Vi cũng nhớ lấy ân tình của ông mà gọi ông là Nhạc thúc thay vì cái tên Đà gia.
Nhiều người lộn xộn, vệ sĩ mà Đà gia mang theo bảo hộ Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ ở trung tâm, ngăn cách hai nàng khỏi đám đông hộ tống ra xe.
Cũng không phải là lo lắng có người mắt mù ra tay với các nàng, mà là do quá nhiều người chen lấn, sợ không tránh khỏi phát sinh va chạm này nọ.
Du Thanh Vi lên xe, nối đuôi theo dòng xe cả buổi mới ra đến đường lớn.
Lúc này nàng mới lên tiếng hỏi Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, không phải em đã hứa sẽ giúp Vị Tầm tục đuôi sao?"
Lộ Vô Quy sửng sốt một chút rồi la lên: "Aaaaa....em quên mất." Cô ngại ngùng gãi gãi cằm, nói thầm: "Vị Tầm này cũng thiệt là, nàng ấy muốn tục đuôi mà cũng không thèm nhắc nhở mình một tiếng."
Du Thanh Vi im lặng.
Nàng liếc Lộ Vô Quy một cái rồi nói: "Chuyện nàng ấy muốn tục đuôi cũng là chuyện lớn, em cần phải chuẩn bị một chút đi."
Lộ Vô Quy nháy mắt mấy cái, hỏi: "Tại sao lại phải chuẩn bị à? Cửu vĩ hồ tuy nói có chín cái đuôi, trừ cái đuôi thứ nhất là trời sinh đã có, còn cái thứ hai tới cái thứ chín đều là do đạo hạnh tu hành hiển hóa mà ra.
Nàng ấy bị tổn thương cái đuôi thứ nhất cho nên mới cần phải tục đuôi.
Còn nếu tổn thương từ cái thứ hai đến cái thứ chín thì nó sẽ biến mất ngay, bất quá là tốn một ít đạo hạnh, tu luyện từ từ sẽ mọc lại thôi.
Tục lại cái đuôi đã bị tổn thương cũng giống như người tục đuôi vậy, à không phải, là giống như người nối lại xương bị gãy ấy, cứ đập cho gãy hết rồi nối lại thôi."
Du Thanh Vi nghe thế nào cũng cảm thấy có chút không đáng tin cậy.
Nàng hỏi: "Thực sự không cần chuẩn bị gì hết sao?"
Lộ Vô Quy đáp: "Có Đại Bạch là được, không cần chuẩn bị thêm gì nữa."
Du Thanh Vi lại hỏi: "Tại sao lại phải cần có Đại Bạch?" Nàng cảm thấy rất không nên trêu vào Vị Tầm, hỏi cho rõ ràng vẫn là tốt nhất, để tránh trị cho người ta đã rồi người ta hư luôn cái đuôi, đến lúc đó quay đầu lại tìm nàng gây phiền phức thì khổ.
Lộ Vô Quy nói: "Cái đuôi của Vị Tầm là bị thiên lôi đánh thương, bên trong còn tồn lưu lại lôi lực, cần nhờ Đại Bạch đem lôi lực còn sót lại rút ra ngoài nha.
Nếu không thì khi đập gãy hết xương để tục đuôi lại thì vết thương sẽ không lành được, thương thế còn sẽ nặng thêm, đến lúc đó chắc Vị Tầm lấy móng vuốt cào nát mặt em, lấy đuôi lặc chết em luôn."
Du Thanh Vi: "...." Nàng tự nhủ trong lòng: "Thì ra em cũng còn biết là Vị Tầm không dễ chọc nha." Nàng hỏi: "Vậy chị sẽ liên hệ với Quý Lưu Quân hẹn Vị Tầm đến trị cái đuôi ha? Khi nào thì em rảnh?"
Lộ Vô Quy đáp tỉnh bơ: "Chỉ cần chị không bận gì thì em cũng rảnh thôi."
Du Thanh Vi: "...." Tốt rồi, hỏi câu vô ích.
Nhưng mà lời này sao lại nghe có chút cảm giác ấm áp nhỉ.
Khóe miệng của Du Thanh Hi hơi hơi nhếch lên, nàng nói: "Vậy em lấy điện thoại của chị nhắn một tin cho Quý Lưu Quân đi, chị bận lái xe rồi."
Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng, cầm lấy điện thoại của Du Thanh Vi nhanh nhẹn nhập mật mã mở khóa, tìm tới số điện thoại của Quý Lưu Quân để gửi tin nhắn.
Du Thanh Vi: "...." Nàng vô ngữ một lúc mới lên tiếng hỏi: "Sao em lại biết mật mã của điện thoại chị vậy?"
Lộ Vô Quy đáp: "Em nhìn thấy chị nhập qua à.
Có đôi khi chị ấn vân tay không vào được thì sẽ chuyển qua mở bằng mật mã, em nhìn thấy hết trơn."
Du Thanh Vi: "...." Về sau ai dám nói với nàng rằng Lộ Vô Quy ngốc, nàng liền đấm chết người đó..
Toàn thân Du Thanh Vi trở nên căng thẳng, nàng nghĩ thầm: "Lý Thái Hưng có biến cố gì sao?" Nàng nhanh chóng xoay người đi ra khỏi văn phòng tạm thời, hỏi: "Tiểu muộn ngốc, em làm sao vậy?" Lời còn chưa dứt thì nàng đã nhìn thấy bàn tay trái của Lộ Vô Quy nâng lên, trong lòng bàn tay là một đoàn sương máu.
Lộ Vô Quy hoang mang nhìn thi thể đang gục đầu ngồi trên sofa trong văn phòng tạm, lại cúi đầu nhìn đoàn sương máu trong tay mình, sau đó quay đầu nhìn về phía hồn phách của Lý Thái Hưng đang bị đám tiểu quỷ khiêng đi vào trong miếu.
Cô la lên: "A a a a.....!" dùng quỷ bộ phóng đi, lập tức xuất hiện trước mặt đám mặt đám sơn tinh tiểu quỷ, chặn đường chúng nó lại.
Đám sơn tinh tiểu quỷ cho là có người muốn cướp hồn nên hơi có chút hoảng sợ, đợi đến khi nhìn thấy đó là Lộ Vô Quy thì ngay lập tức chu mông khom lưng lễ phép thưa: "Chào chị Tiểu Lộ."
Lộ Vô Quy "Ừ" một tiếng, thở phì phò trừng mắt nhìn hồn phách của Lý Thái Hưng đang bị xích câu hồn trói không thể động đậy, cô tức giận ấm ức mà không phát tác ra được.
Cô nghẹn cả buổi mới chỉ vào Lý Thái Hưng mắng một câu: "Ông thiệt là cái đồ gian trá!"
Du Thanh Vi đứng cách cửa miếu một khoảng khá xa nên không nghe được Lộ Vô Quy nói cái gì, nhưng nhìn thấy thái độ của Lộ Vô Quy như vậy thì cũng biết là đã xảy ra chuyện lớn, nàng vội vàng muốn chạy tới tiếp viện.
Tả Tiểu Thứ và Tiết Nguyên Kiền kéo nàng lại.
Du Thanh Vi hoang mang nhìn về phía hai người, hỏi: "Kéo tôi lại làm gì vậy?"
Tả Tiểu Thứ kêu lên: "Em bị ngốc sao, đây là Thành Hoàng âm miếu mà! Nếu không phải chính thần của Âm Ty hay vong linh âm hồn thì không được tự ý ra vào!" Cô thấp giọng nói tiếp: "Cho dù chúng ta quen thân với Thành Hoàng, nhưng chuyện phá hoại quy củ như vậy thì Thành Hoàng gia dù có khoan dung tới mức nào thì cũng phải giáo huấn em một phen à."
Tiết Nguyên Kiền khuyên nhủ: "Yên tâm đi, em biết quan hệ của Thành Hoàng gia và Tiểu Lộ là như thế nào mà.
Làm sao em ấy có thể xảy ra chuyện gì ở địa bàn do Thành Hoàng quản lý được kia chứ."
Du Thanh Vi nhẹ gật đầu.
Nàng biết bản thân mình là quan tâm quá hóa loạn nên nhìn quanh muốn tìm một người khác đi đến đó xem thử, sau đó ánh mắt của nàng rơi vào trên người Cửu Nguyệt.
Người khác đi sẽ có vấn đề, nhưng Cửu Nguyệt là trời sinh ăn cơm âm dương, thể xác có thể thành tẩu ở cả âm và dương hai giới, chính là người thích hợp nhất.
Nhưng mà nàng thấy sắc mặt Cửu Nguyệt trắng như giấy, chắc do lưu lại đường Âm quá lâu nên có chút không chịu nổi nữa, lúc này lại kêu em ấy đi vào miếu Thành Hoàng làm chân chạy vặt thì thật không tốt cho lắm.
Nàng đứng chờ một lúc mới thấy Lộ Vô Quy xoay người đi theo đám sơn tinh tiểu quỷ vào bên trong miếu Thành Hoàng.
Cửa chính của miếu Thành Hoàng có bóng ảnh che khuất nên nàng không thể nhìn thấy được tình huống bên trong, chỉ có thể nhẫn nại tính tình chờ Lộ Vô Quy đi ra.
Tiếng kinh hô từ phía văn phòng tạm thời vang lên.
Du Thanh Vi quay đầu nhìn lại thì thấy bên trong văn phòng tạm thời đã tụ tập không ít người của Hiệp Hội, nàng còn nghe thấy bọn họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau: "Tình huống này là như thế nào vậy?", có người còn quay đầu nhìn nàng chăm chăm.
Du Thanh Vi trong mắt xẹt qua một tia hoang mang, nàng bước vào văn phòng tạm thời nhìn thử thì thấy thi thể vừa tắt thở không lâu của Lý Thái Hưng đã biến thành một cái xác khô, hơn nữa còn nhanh chóng héo rút, không bao lâu thì xương, da và bắp thịt của lão liền biến thành bột phấn, cả tóc cũng hóa thành tro tàn rơi xuống ghế sofa và mặt đất xung quanh.
Trạng huống hệt như những người của Bạch gia lúc trước trúng huyết tế độn thuật của Lộ Vô Quy.
Không ít người kinh nghi bất định nhìn nhìn Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Bạch Thái Hoán và Lý Thái Hưng mang theo thuộc hạ giết vào nhà nàng, vận dụng ngũ lôi ô đưa đến ngũ lôi oanh đỉnh đánh tan Lộ Vô Quy, Lộ Vô Quy ở giữa lằn ranh sinh tử thi triển huyết tế độn thuật bám vào trên người của Bạch Thái Hoán, Lý Thái Hưng và đám thuộc hạ hai lão đưa tới để thoát thân.
Này kỳ thật có thể nói là Lộ Vô Quy cầm chính xé chẵn ra lẻ, chia thành từng phần nhỏ bám vào thân thể những người kia, em ấy còn dùng máu tươi của những người đó làm vật tế, nhưng đó là cách tế nào thì nàng cũng không rõ ràng lắm.
Chỉ biết là Lộ Vô Quy lấy máu của mình bọc lấy tàn hồn phân tán lên thân thể của những người kia, chỉ cần em ấy thu hồi lại máu và tàn hồn của mình thì những người kia đều sẽ bị rút hết máu tươi và tinh khí biến thành xác khô, nếu ai bị bám càng nhiều thì khi chết sẽ có thể biến thành một đoàn tro cốt vỡ nát.
Sau khi Lộ Vô Quy bị ngũ lôi oanh đỉnh, mấy trăm người tham dự chuyện này cũng gặp nạn theo.
Những người đó phần lớn là thuộc hạ của Bạch Thái Hoán và Lý Thái Hưng, bọn chúng trúng huyết chú rồi về nhà lây cho cả gia đình của mình, thành ra cả nhà đều gặp nạn.
Về sau Thành Hoàng thoát khỏi giam cầm, tự mình lập đàn dùng ba tấm tiền Quỷ Đế giúp Lộ Vô Quy chiêu hồn thu hồi tinh huyết.
Lúc đó còn có kẻ âm thầm sắp đặt oán hận huyết chú cực kỳ ác độc lên những người bị nhiễm huyết chú của Lộ Vô Quy, Lộ Vô Quy chiêu hồn phách và tinh huyết của mình về còn mang theo oán niệm và thù hận của những người trúng huyết chú kia.
Lúc ấy nàng ở bên cạnh quan sát nên có thể cảm nhận được oán trách và hận ý phát ra từ Lộ Vô Quy, vô cùng lo lắng em ấy vì tâm tình bất ổn mà rơi vào ác quỷ đạo, may mắn có Thành Hoàng hộ pháp, thay Lộ Vô Quy bảo vệ tâm thần nên mới không bị người làm hại.
Và may mắn hơn, Lộ Vô Quy không hề tham lam khối huyết tinh không thuộc về mình nên không dùng tới nó, đem mối tai họa ngầm kia sớm giải trừ.
Nàng biết rõ Lộ Vô Quy tuy rằng tìm về được phần lớn tàn hồn và tinh huyết của mình, nhưng có một số bởi vì bám vào trên những người có pháp trận che chở hoặc pháp khí bảo vệ nên em ấy không lấy về hết được.
Ví dụ như những phần bám trên người của Bạch Thái Hoán và Bạch Lĩnh Khê, hoặc những người của Lý gia cũng đều đã được Lý Thái Hưng dùng biện pháp tránh né qua.
Lộ Vô Quy có khả năng là không muốn nhìn thấy thêm quá nhiều người chết, hoặc là do nguyên nhân nào đó khác nên em ấy mới không ra sức đi tìm những phần còn thiếu kia về.
Mà giờ phút này, sau khi Lý Thái Hưng bị đám sơn tinh tiểu quỷ câu hồn đi thì thi thể của lão lại biến thành bộ dáng của những người bị Lộ Vô Quy huyết tế qua.
Du Thanh Vi nhớ tới bộ dáng hoang mang lúc nãy của Lộ Vô Quy khi cầm đám sương máu trong lòng bàn tay, nàng đoán chừng Lộ Vô Quy hẳn đã quên mất chuyện muốn triệu hồi tinh huyết và tàn hồn còn lưu lạc bên ngoài, bởi vậy, chuyện xảy ra với Lý Thái Hưng chắc chắn không phải do Lộ Vô Quy làm.
Đủ loại suy đoán, nhưng cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Hết thảy chỉ có thể đợi Lộ Vô Quy ra ngoài rồi mới chứng thực được.
Du Thanh Vi kéo một cái ghế đến ngồi xuống bên tro cốt của Lý Thái Hưng.
Bộ dáng thản nhiên của nàng khiến cho đám người vây xem đều rợn hết tóc gáy.
Thiên kim đại tiểu thư dáng người yểu điệu vuốt ve quạt xếp trong tay, khí định thần nhàn ngồi bên cạnh bộ tro cốt của Lý Thái Hưng vừa chết một cách quỷ dị, nhìn như thế nào cũng làm người sợ hãi không thôi.
Yến Thính Vũ nhìn bộ tro cốt của Lý Thái Hưng, lười biếng bước đến sofa bên cạnh, ngáp một cái rồi nói: "Tôi chợp mắt một chút." Nàng ta khoanh tay trước ngực, lưng thẳng tắp dựa vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bạch Lĩnh Khê tận mắt nhìn thấy Lý Thái Hưng bị tiểu quỷ câu hồn đi, rồi từ một bộ thi thể biến thành tro cốt.
Lý Thái Hưng trúng huyết chú của Lộ Vô Quy mới biến thành bộ dáng này, trong người nàng ta cũng có huyết chú giống vậy, chẳng qua là đã được phong ấn lại.
Nhưng mà, nếu nàng ta có thể phong ấn huyết chú, thì Lý Thái Hưng cũng có thể làm được như vậy.
Tại sao lại biến thành bộ dáng như thế này kia chứ? Chẳng lẽ là bởi vì chết rồi nên phong ấn bị giải trừ?
Tin tức thi thể Lý Thái Hưng biến thành tro cốt nhanh chóng truyền ra, rất nhiều người bắt đầu nghị luận, không ít người còn suy đoán rằng Du Thanh Vi đã động thủ với người của Lý gia.
"Nghĩ thử xem, Lý Thái Hưng và Thường Tam diệt cả nhà họ Du, bọn hắn còn chưa trả lại cho Du gia một cái công đạo nào thì Du Thanh Vi có thể buông tha cho bọn hắn sao? Nếu là tôi thì tôi cũng phải giết hết cả nhà bọn hắn mới hả giận."
"Tôi đoán Tiểu Lộ đại sư hẳn là đi vào bên trong miếu Thành Hoàng để tra xét hồn của Lý Thái Hưng."
......
Thời gian từng chút một trôi qua, rạng sáng bốn giờ, Thành Hoàng âm miếu bắt đầu nhạt dần, tựa hồ như muốn chìm trở về đường Âm, âm hồn quỷ vật du đãng xung quanh nhao nhao bay vào bên trong Thành Hoàng âm miếu.
Lộ Vô Quy từ bên trong miếu đi ra, cô đứng trước cửa miếu nhìn quanh một vòng, ánh mắt xẹt qua đám người liền tìm thấy Du Thanh Vi đang ngồi ở bên trong văn phòng tạm thời, cô nhanh chóng nhảy nhót vào đó, gọi to: "Du Thanh Vi."
Du Thanh Vi nghe được giọng nói của Lộ Vô Quy liền có chút phấn chấn tinh thần, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Em về rồi à."
Lộ Vô Quy "ừm" một tiếng, nghiêng nghiêng đầu nhìn đống tro cốt của Lý Thái Hưng, cô thở phì phò nhảy lên trên ghế sofa, dùng sức giẫm giẫm, kêu lên: "Tức chết em rồi! Lý Thái Hưng lại chơi em một vố!"
Du Thanh Vi hỏi: "Làm sao vậy?"
Lộ Vô Quy đáp: "Lần trước lão ta và Bạch Thái Hoán vận dụng ngũ lôi oanh đỉnh hại em, bị trúng huyết tế độn thuật của em nên về lây cho cả nhà lão, vốn dĩ em muốn tìm cả nhà lão thì chỉ cần tốn ít công phu liền tìm được ngay." Cô thở phì phò mím mím môi nhìn Du Thanh Vi rồi nói tiếp: "Lão ta đem chú thuật bám trên người nhà của lão dồn hết lên người mình, sau đó chủ động đến tìm Quỷ gia gia đầu thú, dùng cái mạng quèn của lão bồi thường.
Quỷ gia gia điều tra ra được rằng việc mưu hại Thành Hoàng là do lão và Thường Tam liên thủ làm, không liên quan đến những người khác của Lý gia.
Quỷ gia gia còn nói oan có đầu, nợ có chủ, Lý Thái Hưng đã quy án nên việc này sẽ kết thúc trên người của lão."
Du Thanh Vi nhíu mày, hỏi: "Nói cách khác, Lý Thái Hưng là dùng cái chết của lão để bảo toàn những người khác của Lý gia?"
Lộ Vô Quy "ừm" một tiếng, nói: "Đúng rồi! Quỷ gia gia nói việc mưu hại Thành Hoàng cùng với việc vận dụng ngũ lôi oanh đỉnh giết em không liên quan đến những người khác của Lý gia.
Lý Thái Hưng là kẻ gây án đã nhận hết tội trạng, việc này tới đây liền chấm dứt."
Du Thanh Vi hơi nhướng mày, hỏi: "Thường Tam hại cả nhà chị như vậy, có gọi là chấm dứt không?"
Lộ Vô Quy đáp: "Quỷ gia gia đang cho người đi tìm Thường Tam.
Lý Thái Hưng biết chúng ta cũng đang đi tìm Thường Tam nên lão ta đã kêu hắn tự mình chạy trốn, đừng cho bất luận kẻ nào biết rõ hành tung.
Quỷ gia gia nói trên người Thường Tam chắc chắn có pháp khí che giấu hơi thở, dù cho vận dụng thuật toán hoặc dùng kính truy tung của Âm Ty cũng không tìm được hắn."
Du Thanh Vi bực mình vô cùng.
Nàng thấy nơi này nhiều người miệng tạp nên nói: "Về nhà trước đã." Lý Thái Hưng xuất chiêu như vậy, làm cho nàng giống như dùng quyền đánh lên bông vải.
Lão ta còn có thể bảo toàn cho người của Lý gia và Thường Tam nữa chứ!
Nàng làm sao có thể buông bỏ đây? Coi như không báo thù diệt môn, không báo thù kẻ đã hại chết ông nội và ba nàng, thì nàng cũng cần phải diệt trừ Thường Tam con rắn độc này, vì chẳng biết khi nào hắn sẽ quay lại cắn nàng một ngụm.
Cũng may có Kim Sa và Mục Mộ, để các nàng ấy cố gắng tìm thì nhất định sẽ có manh mối thôi.
Muốn tìm yêu thì phải từ yêu ra tay.
Nhưng ở địa giới này, nếu nói về yêu có tin tức nhanh nhạy nhất thì chỉ có thể là Vị Tầm mà thôi.
Du Thanh Vi nghĩ tới Vị Tầm liền nhớ ra chuyện Lộ Vô Quy đáp ứng tục đuôi lại cho nàng ấy nhưng còn chưa làm, nàng cảm thấy nếu muốn nhờ Vị Tầm giúp chuyện này thì nên để cho Lộ Vô Quy giúp người ta tục đuôi lại trước.
Còn có Sơ Thất ở Quỷ Thành bên kia không biết có còn làm ăn không, nói không chừng có thể tìm được tin tức từ bên hắn.
Nàng lấy điện thoại ra phát một tin nhắn cho Quỷ Nhất, nhờ bọn họ nếu có thời gian thì đi Quỷ Thành một chuyến, đến quán "Một chén mì nhỏ" của Sơ Thất tìm hiểu tin tức về Thường Tam.
Sau đó nàng hướng Yến Thính Vũ, Quý Lưu Quân và mấy người trong Hiệp Hội cáo từ ra về.
Nàng bước ra khỏi văn phòng tạm thời, nhìn thấy Thành Hoàng âm miếu đã biến mất, rất nhiều người vây xem náo nhiệt cũng lục tục rời đi.
Những người này kết bạn tốp năm tốp ba mà đến, thời điểm ra về vẫn còn ở nghị luận, luyến tiếc không được tận mắt chứng kiến Thành Hoàng thẩm vấn quỷ, nhưng bù lại cũng được tận mắt nhìn thấy Âm Sai câu hồn, cộng với việc được tận mắt nhìn thấy Thành Hoàng âm miếu hiển hiện cũng không uổng công đi chuyến này.
Ít nhất một mảnh địa giới này đã có Thành Hoàng, không giống như trước kia nữa.
Đối với người mà nói, có Thành Hoàng tọa trấn là chuyện tốt, bởi vậy rất nhiều người đều ra về trong không khí vui mừng doanh doanh.
Long sư thúc và Đà gia dẫn theo mười mấy tay vệ sĩ dáng người trung bình đứng chờ ở bên ngoài văn phòng tạm thời.
Đà gia nhìn thấy Du Thanh Vi ra tới liền nhanh chóng dập tắt điếu thuốc trên tay, bước tới nghênh đón: "Đại tiểu thư, bây giờ chúng ta về sao?"
Du Thanh Vi gọi: "Nhạc thúc." rồi đáp: "Giờ chúng ta về nhà thôi." Đà gia là người mà ông nội của nàng dẫn dắt ra tới, nhà nàng gặp chuyện không may, những người khác người thì tán đi, kẻ thì phản bội, chỉ còn có Nhạc thúc là nhớ lấy tình cũ ra tay xuất thủ tương trợ, Du Thanh Vi cũng nhớ lấy ân tình của ông mà gọi ông là Nhạc thúc thay vì cái tên Đà gia.
Nhiều người lộn xộn, vệ sĩ mà Đà gia mang theo bảo hộ Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ ở trung tâm, ngăn cách hai nàng khỏi đám đông hộ tống ra xe.
Cũng không phải là lo lắng có người mắt mù ra tay với các nàng, mà là do quá nhiều người chen lấn, sợ không tránh khỏi phát sinh va chạm này nọ.
Du Thanh Vi lên xe, nối đuôi theo dòng xe cả buổi mới ra đến đường lớn.
Lúc này nàng mới lên tiếng hỏi Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, không phải em đã hứa sẽ giúp Vị Tầm tục đuôi sao?"
Lộ Vô Quy sửng sốt một chút rồi la lên: "Aaaaa....em quên mất." Cô ngại ngùng gãi gãi cằm, nói thầm: "Vị Tầm này cũng thiệt là, nàng ấy muốn tục đuôi mà cũng không thèm nhắc nhở mình một tiếng."
Du Thanh Vi im lặng.
Nàng liếc Lộ Vô Quy một cái rồi nói: "Chuyện nàng ấy muốn tục đuôi cũng là chuyện lớn, em cần phải chuẩn bị một chút đi."
Lộ Vô Quy nháy mắt mấy cái, hỏi: "Tại sao lại phải chuẩn bị à? Cửu vĩ hồ tuy nói có chín cái đuôi, trừ cái đuôi thứ nhất là trời sinh đã có, còn cái thứ hai tới cái thứ chín đều là do đạo hạnh tu hành hiển hóa mà ra.
Nàng ấy bị tổn thương cái đuôi thứ nhất cho nên mới cần phải tục đuôi.
Còn nếu tổn thương từ cái thứ hai đến cái thứ chín thì nó sẽ biến mất ngay, bất quá là tốn một ít đạo hạnh, tu luyện từ từ sẽ mọc lại thôi.
Tục lại cái đuôi đã bị tổn thương cũng giống như người tục đuôi vậy, à không phải, là giống như người nối lại xương bị gãy ấy, cứ đập cho gãy hết rồi nối lại thôi."
Du Thanh Vi nghe thế nào cũng cảm thấy có chút không đáng tin cậy.
Nàng hỏi: "Thực sự không cần chuẩn bị gì hết sao?"
Lộ Vô Quy đáp: "Có Đại Bạch là được, không cần chuẩn bị thêm gì nữa."
Du Thanh Vi lại hỏi: "Tại sao lại phải cần có Đại Bạch?" Nàng cảm thấy rất không nên trêu vào Vị Tầm, hỏi cho rõ ràng vẫn là tốt nhất, để tránh trị cho người ta đã rồi người ta hư luôn cái đuôi, đến lúc đó quay đầu lại tìm nàng gây phiền phức thì khổ.
Lộ Vô Quy nói: "Cái đuôi của Vị Tầm là bị thiên lôi đánh thương, bên trong còn tồn lưu lại lôi lực, cần nhờ Đại Bạch đem lôi lực còn sót lại rút ra ngoài nha.
Nếu không thì khi đập gãy hết xương để tục đuôi lại thì vết thương sẽ không lành được, thương thế còn sẽ nặng thêm, đến lúc đó chắc Vị Tầm lấy móng vuốt cào nát mặt em, lấy đuôi lặc chết em luôn."
Du Thanh Vi: "...." Nàng tự nhủ trong lòng: "Thì ra em cũng còn biết là Vị Tầm không dễ chọc nha." Nàng hỏi: "Vậy chị sẽ liên hệ với Quý Lưu Quân hẹn Vị Tầm đến trị cái đuôi ha? Khi nào thì em rảnh?"
Lộ Vô Quy đáp tỉnh bơ: "Chỉ cần chị không bận gì thì em cũng rảnh thôi."
Du Thanh Vi: "...." Tốt rồi, hỏi câu vô ích.
Nhưng mà lời này sao lại nghe có chút cảm giác ấm áp nhỉ.
Khóe miệng của Du Thanh Hi hơi hơi nhếch lên, nàng nói: "Vậy em lấy điện thoại của chị nhắn một tin cho Quý Lưu Quân đi, chị bận lái xe rồi."
Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng, cầm lấy điện thoại của Du Thanh Vi nhanh nhẹn nhập mật mã mở khóa, tìm tới số điện thoại của Quý Lưu Quân để gửi tin nhắn.
Du Thanh Vi: "...." Nàng vô ngữ một lúc mới lên tiếng hỏi: "Sao em lại biết mật mã của điện thoại chị vậy?"
Lộ Vô Quy đáp: "Em nhìn thấy chị nhập qua à.
Có đôi khi chị ấn vân tay không vào được thì sẽ chuyển qua mở bằng mật mã, em nhìn thấy hết trơn."
Du Thanh Vi: "...." Về sau ai dám nói với nàng rằng Lộ Vô Quy ngốc, nàng liền đấm chết người đó..