Chương 81: Phiên ngoại kỳ mẫn cảm
Editor: chentranho
Ngày Giang Sơ Tinh trở về Thâm Thành, một cơn mưa nhẹ kéo dài rơi xuống thành phố. Ngoài cửa sổ đầy mây đen đến khó có thể nhìn thấy mặt đất. Sau một giờ bốn mươi phút nữa là anh sẽ gặp được Hạ Hoài.
Cách xa nhau nửa tháng, rõ ràng tâm trạng của anh đã trở nên bình tĩnh hơn, nhưng dù thế nào thì trái tim cũng không thể bình tĩnh được.
Giang Sơ Tinh hít sâu mấy hơi, dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.
Ngày hôm qua vì chuẩn bị về nên anh thu dọn hành lý tới khuya mới ngủ, lúc này vừa nhắm mắt lại cơn buồn ngủ đã kéo đến. Không biết đã qua bao lâu, Giang Sơ Tinh mới nghe thấy tiếng loa phát ra.
“Máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Bắc Thâm Thành, nhiệt độ bên ngoài là 26 độ C, máy bay đang chuyển hướng, vì sự an toàn của bạn và những người khác …”
Điện thoại của Giang Sơ Tinh cũng rung lên.
Trái tim không biết vì máy bay hay vì tin nhắn điện thoại mà đập nhanh bất thường.
Anh lấy điện thoại di động ra, nhìn tin nhắn của người trong lòng.
[A Hoài]: Em đón anh ở sân bay, anh vừa ra là có thể thấy em rồi.
Máy bay đã bắt đầu ổn định.
Anh cũng càng ngày càng gần Hạ Hoài.
Tim Giang Sơ Tinh đập càng lúc càng nhanh.
Nó giống như việc Hạ Hoài bay nửa vòng thành phố để tìm anh trong một ngày tuyết rơi trước đây. Anh nhớ rõ mình cũng đã lo lắng như thế nào khi ở đó.
Máy bay đã hạ cánh. Giang Sơ Tinh mơ màng mà đi theo sau đám đông.
Bạn cùng phòng kêu anh mấy lần Giang Sơ Tinh cũng không nghe đến tận khi bị vỗ vai lại.
“Đang suy nghĩ gì mà chuyên chú vậy?”
Giang Sơ Tinh có chút ngượng ngùng cười cười: “Chắc do chưa tỉnh ngủ.”
“Là do nhớ bạn trai hả?” Bạn cùng phòng chạm chạm bả vai anh trêu chọc.
Ngày thường ở trường học, Hạ Hoài cơ hồ chỉ cần không vội hoặc là không có tiết học thì đều sẽ tới Nam Thanh cọ tiết học cùng Giang Sơ Tinh. Hầu hết những ai hay chơi với Giang Sơ Tinh đều biết rằng anh có một người bạn trai Alpha rất đẹp trai.
Điều đó lại khiến Tieba trong trường sôi trào một hồi, dù sao người đẹp cũng luôn thu hút sự chú ý hơn.
Lúc nhắc đến Hạ Hoài, Giang Sơ Tinh cười nhẹ, nụ cười vừa ôn nhu vừa vui vẻ.
“Có lẽ vậy.”
” Hôm nay cậu ta không đến đón cậu à?” Bạn cùng phòng nhìn thấy biểu tình đó của anh liền tự hỏi tự đáp: “Thôi được rồi, tớ hiểu rồi, tớ cũng đâu muốn ăn đồ ăn cho chó của nhà cậu đâu.”
Giang Sơ Tinh ngượng ngùng sờ sờ mũi.
Bạn cùng phòng nói: “Lát nữa cậu có thể trực tiếp đi đi, tớ sẽ giúp cậu báo cáo với giáo sư. Nhưng lúc chuồn đi nhớ im lặng nhá. Giáo sư nhà mình còn hơi bảo thủ đấy.”
Giang Sơ Tinh đương nhiên biết điều đó liền gật đầu, cùng bạn cùng phòng nói: “Cám ơn cậu.”
“Không cần cám ơn, về sau mời tớ uống rượu mừng là được.”
Giang Sơ Tinh cuối cùng cũng cười nói: “Hôm khác mời cậu ăn cơm.”
Sau khi xuống máy bay, Giang Sơ Tinh cầm theo hành lý đi hướng ngược lại với mọi người, đồng thời gửi cho Hạ Hoài một tin nhắn.
Vốn dĩ bọn họ hẹn ở khu A nhưng vì ngại các bạn học và giáo sư đều ở đó nên Giang Sơ Tinh muốn kêu Hạ Hoài đến khu B đón mình.
Tuy rằng hơi chật vật một chút nhưng anh thật sự không muốn đến sau Hạ Hoài để cậu phải đợi lâu.
Từ khu A đến B Hạ Hoài phải đi một đoạn đường và Giang Sơ Tinh cũng phải đi vòng quanh rất nhiều.
Đi qua đám người đến điểm đón khu B. Người tới người lui quá nhiều, Giang Sơ Tinh khắp nơi nhìn xung quanh, tim đập thình thịch như muốn lao ra khỏi lồng ngực.
Nửa tháng không phải là quá dài. Nhưng lúc này Giang Sơ Tinh mới càng ý thức sâu hơn rằng anh không thể không có Hạ Hoài.
Dù mới chung sống được 1 tháng nhưng Giang Sơ Tinh đã có thói quen nửa đêm chạm vào người bên cạnh. Anh sẽ gọi tên Hạ Hoài khi đèn ngủ vụt tắt, chỉ sau khi nghe câu trả lời của cậu mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Hết thảy đều là dấu vết của đối phương, không thể xóa nhòa, khắc cốt ghi tâm.
Thói quen là một điều rất đáng sợ, một khi đã hình thành thì sẽ khó bỏ gấp mười, gấp trăm lần.
“Giang Sơ Tinh.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
Giang sơ Tinh quay lại.
Sau nửa tháng cuối cùng anh cũng nhìn thấy người thật, có vẻ còn đẹp trai hơn trong video vài phần.
Chàng trai có thể là do vừa chạy vội mà tóc trên trán đều bị thổi ngược về sau, nhìn qua thế nhưng lại không có chút chật vật mà càng nhiều thêm vẻ đẹp trai.
Hai người đứng tại chỗ nhìn nhau trong vài giây.
Bọn họ cũng không giống như trên phim truyền hình cứ như vậy mà vội chạy về phía đối phương mà là từng bước một hướng về phía nhau.
Càng ngày càng gần.
Khuôn mặt càng ngày càng rõ ràng hơn.
Khóe mắt Giang Sơ Tinh có chút nhức.
Anh nghĩ Hạ Hoài của anh thật sự rất đẹp trai.
Người đàn ông đẹp trai này vừa là em trai vừa là bạn trai của anh.
Hạ Hoài chân dài đã sớm bước tới trước mặt Giang Sơ Tinh.
Hạ Hoài nhìn anh không chớp mắt, một lúc lâu sau cậu mới chậm rãi mở miệng: “Anh cuối cùng đã trở về.”
Câu nói này khiến Giang Sơ Tinh đỏ cả hai mắt.
Không chào mừng trở lại, cũng không phải bất cứ điều gì khác.
Mà là cuối cùng đã trở về.
Có thể tưởng tượng rằng trong khoảng thời gian này, không chỉ có Giang Sơ Tinh mà cả Hạ Hoài đều cảm thấy nhớ nhung và mất mát.
“Ừm,” Giang Sơ Tinh cười: “Anh đã trở về rồi.”
Vốn dĩ Giang Sơ Tinh đã nghĩ đến chuyện sẽ ôm trầm lấy Hạ Hoài khi hai người gặp nhau, nhưng ở sân bay người tới người lui làm anh có chút ngại ngùng không biết nên làm sao.
Hạ Hoài nhìn thấy sự do dự của anh liền biết anh là người da mặt mỏng nên cũng không cố gò ép.
Cậu chỉ cầm lấy hành lý của anh, năm ngón tay đan xen vào năm ngón tay rồi mười ngón tay đan vào nhau, sau đó nói: “Về nhà thôi.”
–
Sân bay không quá xa nơi sinh sống của họ, chỉ mất hơn nửa tiếng đi taxi.
Trên đường đi, Hạ Hoài và Giang Sơ Tinh vẫn luôn nắm tay nhau nói về những chuyện râu ria như trong video và chia sẻ cuộc sống riêng cũng như bài vở ở trường của họ với nhau.
Trò chuyện cười đùa rất nhanh họ đã đến khu chung cư của hai người. Tới thời điểm này cả hai đều ngầm tăng tốc độ một chút.
Vừa mở cửa. Hạ Hoài đã đặt hành lý bên cạnh tủ giày. Sau đó túm lấy tay Giang Sơ Tinh trực tiếp ôm lấy anh.
Cả hai tham lam mà hít hà mùi hương của đối phương.
Quen thuộc, an tâm, yêu thích.
“Anh ơi,” Hạ Hoài thanh âm rầu rĩ, ẩn ẩn còn có chút run rẩy, “Rất nhớ anh…… Thật sự nhớ anh lắm.”
Những suy nghĩ chôn giấu tận đáy lòng cứ tràn ngập trong đầu tưởng chừng như không thể dứt ra được.
Không cần phải che đậy, không cần phải gò bó và không cần phải lo lắng về việc chạm không đến người mà cảm thấy cô đơn.
Giang Sơ Tinh cũng không ngoại lệ, ngay từ ngày đầu tiên rời khỏi Hạ Hoài, anh đã bắt đầu nhớ nhung cậu.
Anh hiện tại vẫn nhớ rõ cảm giác ấy, vừa nhớ lại thời điểm đó là toàn bộ trái tim đều trở nên trống rỗng cứ như mất hồn.
Giờ phút này, anh rốt cuộc cũng không phải chịu đựng thêm nữa.
“Anh cũng vậy, A Hoài, anh nhớ em nhiều lắm…”
Giang Sơ Tinh vừa nói xong liền bị đẩy ra sau cửa, đôi môi mỏng của nam sinh không nghiêng không lệch mà phủ lên môi anh.
Có những cử động nhỏ mang tính trêu chọc, có sự lưu luyến ôn nhu và còn có sự ngang ngược chỉ muốn cường thế chiếm hữu lấy đối phương.
Hai người họ giống như những con thú nhỏ mang theo sự bồng bột của tuổi mới lớn mà lao vào nhau một cách bừa bãi hòng chiếm lấy hương vị của đối phương.
Nụ hôn tới bất ngờ khiến Giang Sơ Tinh thậm chí còn quên cả nhắm mắt. Anh nhìn hàng mi dài dày, cặp lông mày đẹp và đôi mắt đen nhánh như muốn ăn thịt mình kia.
Hạ Hoài cũng không nhắm mắt lại. Đôi mắt hoa đào của cậu hơi cong lên, không nhẹ không nặng mà ở đầu lưỡi của Giang Sơ Tinh cắn một cái.
Sau đó, một tiếng cười trầm tràn ra khỏi cổ họng, cậu ôm lấy người vòng chân quanh eo mình.
Bởi vì đột ngột bị bế lên không, Giang Sơ Tinh theo bản năng ôm lấy cổ Hạ Hoài, vẻ mặt có chút sững sờ.
Hạ Hoài hoàn toàn bị hành động của anh lấy lòng, thò lại gần hôn lên cằm anh: “Ca ca, đã lâu không gặp, anh vẫn đáng yêu như vậy.”
Giang Sơ Tinh: “………”
Khi còn nhỏ, Giang Sơ Tinh thường dùng từ này để miêu tả Hạ Hoài nhưng bây giờ phong thủy luân chuyển, Hạ hoài động một chút lại nói anh đáng yêu.
Giang Sơ Tinh thật không thể hiểu một nam sinh thân cao 1m8 như mình thì có gì mà đáng yêu.
“Vậy em nói xem anh đáng yêu chỗ nào?”
Giang Sơ Tinh đúng là không tin Hạ Hoài có thể tìm thấy điều gì đó dễ thương ở mình để khen.
Hạ Hoài ôm Giang Sơ Tinh lập tức đi thẳng lên lầu, nghe thấy câu hỏi của anh thì chỉ cười.
Cậu dùng chân đá cánh cửa khép hờ. Cả phòng ngủ trước mặt tất cả đều là hương vị tin tức tố của Hạ Hoài.
Mùi vị hoàn toàn quen thuộc khiến anh thích vô cùng, giống như nằm trong một tấm lưới lớn do Hạ Hoài dệt sẵn.
Hạ Hoài bao lấy cái ót của anh đặt lên trên giường, chống hai chân và đầu gối bên người Giang Sơ Tinh, kéo hai tay anh lên đầu giường rồi nhìn xuống.
“Thật sự muốn nghe?”
Giang Sơ Tinh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu thẳm của cậu. Anh phát hiện con ngươi và ánh mắt của Hạ Hoài khẽ thay đổi.
Giang Sơ Tinh như bị cái nhìn chằm chằm của cậu nuốt chửng nhưng vẫn gật đầu.
“Được.” Hạ Hoài trầm mặc nhìn anh, đôi mắt hoa đào hơi cong lên, bên trong lại thoáng hiện một tia sáng nhạt: “Em đã nói với anh rất nhiều lần rồi nhỉ.”
Rất nhiều lần?
Giang Sơ Tinh nghi hoặc.
Hạ Hoài cúi người, môi mỏng ở trên trán chạm khẽ, thì thào nói: “Vầng trán của anh trai em rất đáng yêu.”
Sau đó, cậu lại đi xuống chóp mũi của Giang Sơ Tinh.
“Chóp mũi nhỏ cũng rất đáng yêu.”
“…”
Cậu nghiêng đầu, lại mổ mổ mấy phát vào má của Giang Sơ Tinh.
“Ở đây cũng dễ thương nữa.”
“…”
Môi Hạ Hoài lại phủ lên môi Giang Sơ Tinh nhẹ nhàng liếm liếm: “Môi thì vừa mềm vừa đáng yêu hơn.”
“…”
Không chờ Giang Sơ Tinh phản ứng, cậu đã thật sâu hôn tới trong miệng anh.
Giang Sơ Tinh nhịn không được co rúm lại.
Thẳng đến khi anh không thở nổi Hạ Hoài mới buông anh ra, cậu dùng ngón tay vuốt ve đôi môi đang phiếm đầy thủy quang của anh, ánh mắt sủng nịch, trầm thấp cười nói: “Cách ca ca hôn môi cũng rất đáng yêu.”
“…”
Nghe vậy lỗ tai Giang Sơ Tinh đỏ bừng. Anh hoàn toàn không nghĩ rằng thứ mà Hạ Hoài gọi là dễ thương thực ra là như thế này.
Trong khi không nói nên lời, tim anh cũng đập cực kỳ nhanh. Mỗi một câu một chữ đều như đánh vào trái tim anh.
Hạ Hoài thoáng thấy vành tai đỏ lên của anh thì duỗi tay nhéo nhéo.
Nhìn này, cái dáng vẻ này … thật sự là dễ thương một cách kỳ lạ.
Hạ Hoài hơi nheo mắt lại, lồng ngực chấn động, môi nở nụ cười, môi chạm vào lỗ tai Giang Sơ Tinh: “Ca ca, hiện tại cũng rất………”
Nhận ra Hạ Hoài định nói cái gì, Giang Sơ Tinh liền vươn tay che lại môi cậu, cả khuôn mặt đỏ bừng: “Câm miệng.”
Hạ Hoài âm trầm cười một tiếng, kéo tay Giang Sơ Tinh ra, lời nói bị chặn vẫn bị nói ra.
“Rất dễ thương.”
“…”.
Giang Sơ Tinh có chút bực mà đạp vào cẳng chân cậu một cái: “Đủ rồi, đừng nói nữa.”
Anh thật không bao giờ muốn nghe từ dễ thương thêm một lần nào nữa.
Hạ Hoài xoa xoa lỗ tai anh, đột nhiên kêu lên.
“Ca ca.”
Cậu cúi người xuống, Giang Sơ Tinh có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể trên người cậu.
“Ừ.”
“Còn nhớ những gì anh đã hứa với em không?”
“Cái gì?”
Vừa dứt lời, tin tức tố mạnh mẽ của Alpha đã quấn chặt lấy cơ thể Giang Sơ Tinh, nhẹ nhàng vuốt ve tuyến thể và làn da của anh.
Hạ Hoài căn bản là đè nửa người lên Giang Sơ Tinh, cậu gặm cắn lấy vành tai anh, thanh âm từ tính khàn khàn: “Em muốn ôm ca ca của em.”
Lỗ tai Giang Sơ Tinh tê rần, nhất thời toàn thân nóng lên vì lời nói của cậu.
Cảm xúc và tin tức tố của anh đều bị phơi bày một cách thẳng thừng.
Rõ ràng cậu không cần phải nói anh cũng sẽ tự động hiến dâng, nhưng khi Hạ Hoài nói ra, anh lại ngửi thấy đầy mùi diễm tình xâm chiếm.
Giang Sơ Tinh xấu hổ quay đầu đi, vừa muốn nói tùy em liền thoáng thấy trên bàn đầu giường có một ống kim tiêm màu trắng bạc.
Đồng tử anh đột ngột co rút lại đẩy người con trai đang đè trên người mình ra.
Anh duỗi tay lấy ống kim tiêm trên tủ đầu giường, trong đó vẫn còn một nửa thuốc vẫn chưa tiêm xong.
Hạ Hoài hơi nhướng mày khi thấy thứ anh đang cầm trong tay, muốn lấy lại. Kết quả lại bị Giang Sơ Tinh tránh đi.
Giang Sơ Tinh nhướng mày nhìn chằm chằm cậu, trong mắt không rõ cảm xúc, giọng điệu rõ ràng là tức giận: “Khi nào? Tại sao không nói cho anh biết?”
Hạ Hoài vươn tay ôm anh vào lòng, hôn lên mặt anh lấy lòng: “Anh tức giận sao?”
Giang Sơ Tinh duỗi tay đẩy cậu ra, “Em giỏi lắm, việc lớn như vậy mà cũng không nói, sau này em đừng nói gì với anh nữa, em có thể tự lo liệu hết mà.”
Kỳ thực anh biết lí do vì sao Hạ Hoài không nói, khoảng cách quá xa, nói ra cũng có ích gì. Nhưng anh nhịn không được mà tức giận lẫn đau lòng, càng nhiều hơn là sự lo lắng.
Hạ Hoài như muốn cười, đem hai cái tay cứ đẩy loạn của anh gấp lại trên ngực rồi dùng một tay kéo sườn mặt bên của anh lại, dùng tin tức tố trấn an bao phủ khắp người anh.
Tay kia vỗ vỗ lên tuyến thể của Giang Sơ Tinh, sau đó lại khễ ấn ấn: “Sáng nay mới tới, em định hôm nay anh về rồi nói luôn mà.”
Thanh âm của cậu ôn nhu mang tính trấn an rất mạnh. Vẻ mặt của Giang Sơ Tinh cũng từ từ thả lỏng.
“Em không phải không tính nói với anh, anh xem.”
Hạ Hoài vừa nói vừa cầm ống tiêm lên quơ quơ, “Em mới chỉ tiêm nửa ống thôi.”
Hạ Hoài duy trì tư thế kéo má anh khẽ nhếch lên.
Hai người nhìn nhau.
Giang Sơ Tinh không còn tức giận nữa, mà thật ra ban nãy anh nói những lời tức giận như vậy cũng chỉ vì lo lắng.
Anh chủ động chồm tới cắn lên mặt Hạ Hoài. Không dùng lực, sẽ không lưu lại dấu vết.
Giang Sơ Tinh giải phóng tin tức tố, tai và đuôi cũng được giải phóng vào lúc này. Một giây tiếp theo anh dùng hết sức đè Hạ Hoài xuống giường.
Hạ Hoài đôi mắt đong đầy ý cười để cho Giang Sơ Tinh ngồi ở trên eo mình.
Cậu nửa đỡ nửa ngồi dậy liền thấy Giang Sơ Tinh đang kéo vạt áo của anh lên.
Hạ Hoài hơi hơi ngẩn người.
Dấu vết để lại trên người Giang Sơ Tinh nửa tháng trước đều đã mờ đi. Hiện tại đã trắng nõn sạch sẽ, không nhiễm chút bụi trần như một tờ giấy trắng khiến cậu hận không thể chờ được mà điểm tô thêm vài nét bút.
Giang Sơ Tinh giải phóng tin tức tố của chính mình rồi cúi đầu nghiêng người nói nhỏ bên tai Hạ Hoài: “Anh đã về rồi, em không cần đến thứ này trong kỳ mẫn cảm nữa.”
Vừa nói, anh vừa cầm lấy ống kim tiêm trên tay Hạ Hoài ném sang một bên.
Việc Giang Sơ Tinh chủ động nhào vào trong ngực mình đã kích thích Hạ Hoài rất lớn. Alpha trong giai đoạn mẫn cảm sẽ hung hãn hơn bình thường một chút, cằm anh bị những ngón tay thon dài nâng lên.
“Anh chính là thuốc cho kỳ nhạy cảm của em.”
Rồi cậu hung hăng mà hôn tới.
Hai người quấn lấy nhau, âm thanh phát ra trong phòng ngủ ái muội mà khiến người nghe mơ màng.
Giang Sơ Tinh đặt lòng bàn tay lên ngực Hạ Hoài, nhịp tim đập thình thịch của cậu hòa vào nhịp tim của anh như đáp lại cảm xúc của lẫn nhau.
………………
Trong phòng ngủ, một cái đuôi đen và trắng quấn lấy nhau.
Thời kỳ mẫn cảm của Hạ Hoài bùng phát hoàn toàn là do sự kích thích của Omega.
Theo tuổi càng tăng, tin tức tố của Alpha càng trở nên nồng nặc dễ dàng bao Omega lại như một tấm lưới, hoàn toàn chiếm làm của riêng mình.
Những ngón tay của Hạ Hoài lang thang dọc theo các tuyến thể của Giang Sơ Tinh như là cực kỳ quý trọng mà chậm chạp không có hạ miệng xuống.
Giang Sơ Tinh bị sờ đến thân thể run lên.
Alpha đánh dấu anh bây giờ vừa hung dữ, đáng sợ, lại có chút hơi biến thái.
Giang Sơ Tinh không thể chịu đựng được nữa, anh đột nhiên quay đầu lại, nhìn thiếu niên phía sau với đôi mắt đỏ hoe.
Hạ Hoài nhìn bộ dáng chậm chạp ngây ngô của anh, ánh mắt trầm xuống.
Hốc mắt hồng hồng thật là chọc người ta yêu thương.
Nhìn anh ngốc nghếch trán lấm tấm mồ hôi như vậy cậu liền vươn tay xoa xoa trán anh: “Không thoải mái sao?”
Sau bốn năm giây, Giang Sơ Tinh mới nghiêng người về phía trước rúc vào trên vai Hạ Hoài.
“Ừa …” Giọng nói của Giang Sơ Tinh khàn khàn. Anh nhắm mắt ngửi lấy tin tức tố của Hạ Hoài, thỏa mãn lại như đang cầu xin, “Cắn anh đi.”
Vốn dĩ anh muốn dùng đánh dấu để giúp Hạ Hoài áp chế giai đoạn mẫn cảm nhưng không ngờ cậu nửa ngày vẫn không chịu đánh dấu mình, còn dùng tin tức tố dụ dỗ anh phải chủ động, làm đến anh tới kỳ động dục luôn mới chịu.
Sau một hồi lăn lộn, anh thực sự đã cả người vô lực.
Hạ Hoài rũ mắt xuống nhìn tuyến thể của Siang Sơ Tinh đã trở nên sưng đỏ vì kích thích tố của mình.
Cậu cúi đầu ngửi nơi bị tổn thương, hít một hơi thật sâu, “Anh à, sẽ rất đau.”
Trước đây rõ ràng lúc này cậu sẽ là người sốt sắng hơn bất kỳ ai khác, nhưng bây giờ lại ra dáng một quý ông như vậy.
Giang Sơ Tinh cảm thấy được tuyến thể của mình đang bị khống chế bởi Alpha.
Cái đuôi báo đen đột nhiên siết chặt lại, Giang Sơ Tinh mềm nhũn thân thể, trực tiếp nằm trong vòng tay của Hạ Hoài.
Hạ Hoài ôm lấy anh, tin tức tố của Omega trở nên nồng nặc khiến cậu choáng váng, răng nanh vừa ngứa vừa đau.
Giang Sơ Tinh vươn tay gãi gãi địa phương không thể đụng của Alpha: “Ngoan, cắn vào đi, sẽ không……” Đau.
Lời cuối cùng một chữ còn chưa nói ra, làn da mỏng manh đã bị hung hăng đâm thủng, một lượng lớn tin tức tố Alpha đổ vào tuyến thể của anh.
Sự dụ dỗ có chủ ý của Omega còn kinh khủng hơn Alpha tưởng tượng, đặc biệt là Alpha này vẫn còn đang trong thời kỳ mẫn cảm.
Giang Sơ Tinh nắm chặt ga trải giường, khom lưng để một cỗ lại một cỗ tin tức tố tràn vào tuyến thể của mình biến anh hoàn toàn trở thành vật sở hữu của Alpha.
Alpha quen thuộc nhấn vào nơi mềm mại của anh để Giang Sơ Tinh trầm luân cùng với cậu.
Như lời Hạ Hoài nói, rất đau, nhưng dưới nỗi đau này càng nhiều hơn là sự thỏa mãn.
Trước kia chỉ có thể dùng video để giải tỏa nỗi nhớ nhung trong lòng, lúc này người bản thân luôn nghĩ về trong trái tim đang ở ngay trước mắt, có thể chạm vào cũng có thể cảm nhận.
Muốn được gần em ấy hơn.
Muốn thỏa mãn em ấy nhiều hơn nữa.
Giang Sơ Tinh yếu ớt kéo khóe môi, dùng trái tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Hạ Hoài, ôn nhu nói: “Không đau, A Hoài cắn sâu hơn nữa đi.”
Giây tiếp theo.
Tầm nhìn của Giang Sơ Tinh trắng bệch, khóe mắt đau nhức, cuối cùng như không kìm được nữa mà nhắm mắt lại.
Giang Sơ Tinh ưỡn lưng xô lệch ga trải giường.
Lần đánh dấu này có thời gian rất dài, một chút lại một chút sâu hơn.
Chờ đến khi Hạ Hoài ngẩng đầu lên, Giang Sơ Tinh đã ngơ ngẩn cả người.
Cậu đem người lật lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh.
“Có phải quá đau hay không?”
Giọng cậu đầy tội lỗi và áy náy.
“Là em mất kiểm soát, em xin lỗi.”
Giang Sơ Tinh mở đôi mắt đỏ hoe, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của Hạ Hoài, lướt ngón tay qua cằm cậu giống như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật.
Si mê lại lưu luyến.
“Không sao.” Đôi mắt màu hổ phách của Giang Sơ Tinh chứa đầy hơi nước. Đôi môi cong lên, giọng nói động tình mang theo thỏa mãn, “A Hoài, còn muốn.”
Hạ Hoài hơi giật mình.
Ánh mắt ý vị không rõ tối sầm đi, giọng nói trầm ấm trở nên nguy hiểm: “Anh đang quyến rũ em à?”
Khóe môi Giang Sơ Tinh có chút cong lên, thẳng thắn hỏi lại: “Em có mắc câu không?”
Giọng nói của Hạ Hoài vang vọng mang theo ý cười trầm thấp: “Anh nói xem?”
Ngày Giang Sơ Tinh trở về Thâm Thành, một cơn mưa nhẹ kéo dài rơi xuống thành phố. Ngoài cửa sổ đầy mây đen đến khó có thể nhìn thấy mặt đất. Sau một giờ bốn mươi phút nữa là anh sẽ gặp được Hạ Hoài.
Cách xa nhau nửa tháng, rõ ràng tâm trạng của anh đã trở nên bình tĩnh hơn, nhưng dù thế nào thì trái tim cũng không thể bình tĩnh được.
Giang Sơ Tinh hít sâu mấy hơi, dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.
Ngày hôm qua vì chuẩn bị về nên anh thu dọn hành lý tới khuya mới ngủ, lúc này vừa nhắm mắt lại cơn buồn ngủ đã kéo đến. Không biết đã qua bao lâu, Giang Sơ Tinh mới nghe thấy tiếng loa phát ra.
“Máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Bắc Thâm Thành, nhiệt độ bên ngoài là 26 độ C, máy bay đang chuyển hướng, vì sự an toàn của bạn và những người khác …”
Điện thoại của Giang Sơ Tinh cũng rung lên.
Trái tim không biết vì máy bay hay vì tin nhắn điện thoại mà đập nhanh bất thường.
Anh lấy điện thoại di động ra, nhìn tin nhắn của người trong lòng.
[A Hoài]: Em đón anh ở sân bay, anh vừa ra là có thể thấy em rồi.
Máy bay đã bắt đầu ổn định.
Anh cũng càng ngày càng gần Hạ Hoài.
Tim Giang Sơ Tinh đập càng lúc càng nhanh.
Nó giống như việc Hạ Hoài bay nửa vòng thành phố để tìm anh trong một ngày tuyết rơi trước đây. Anh nhớ rõ mình cũng đã lo lắng như thế nào khi ở đó.
Máy bay đã hạ cánh. Giang Sơ Tinh mơ màng mà đi theo sau đám đông.
Bạn cùng phòng kêu anh mấy lần Giang Sơ Tinh cũng không nghe đến tận khi bị vỗ vai lại.
“Đang suy nghĩ gì mà chuyên chú vậy?”
Giang Sơ Tinh có chút ngượng ngùng cười cười: “Chắc do chưa tỉnh ngủ.”
“Là do nhớ bạn trai hả?” Bạn cùng phòng chạm chạm bả vai anh trêu chọc.
Ngày thường ở trường học, Hạ Hoài cơ hồ chỉ cần không vội hoặc là không có tiết học thì đều sẽ tới Nam Thanh cọ tiết học cùng Giang Sơ Tinh. Hầu hết những ai hay chơi với Giang Sơ Tinh đều biết rằng anh có một người bạn trai Alpha rất đẹp trai.
Điều đó lại khiến Tieba trong trường sôi trào một hồi, dù sao người đẹp cũng luôn thu hút sự chú ý hơn.
Lúc nhắc đến Hạ Hoài, Giang Sơ Tinh cười nhẹ, nụ cười vừa ôn nhu vừa vui vẻ.
“Có lẽ vậy.”
” Hôm nay cậu ta không đến đón cậu à?” Bạn cùng phòng nhìn thấy biểu tình đó của anh liền tự hỏi tự đáp: “Thôi được rồi, tớ hiểu rồi, tớ cũng đâu muốn ăn đồ ăn cho chó của nhà cậu đâu.”
Giang Sơ Tinh ngượng ngùng sờ sờ mũi.
Bạn cùng phòng nói: “Lát nữa cậu có thể trực tiếp đi đi, tớ sẽ giúp cậu báo cáo với giáo sư. Nhưng lúc chuồn đi nhớ im lặng nhá. Giáo sư nhà mình còn hơi bảo thủ đấy.”
Giang Sơ Tinh đương nhiên biết điều đó liền gật đầu, cùng bạn cùng phòng nói: “Cám ơn cậu.”
“Không cần cám ơn, về sau mời tớ uống rượu mừng là được.”
Giang Sơ Tinh cuối cùng cũng cười nói: “Hôm khác mời cậu ăn cơm.”
Sau khi xuống máy bay, Giang Sơ Tinh cầm theo hành lý đi hướng ngược lại với mọi người, đồng thời gửi cho Hạ Hoài một tin nhắn.
Vốn dĩ bọn họ hẹn ở khu A nhưng vì ngại các bạn học và giáo sư đều ở đó nên Giang Sơ Tinh muốn kêu Hạ Hoài đến khu B đón mình.
Tuy rằng hơi chật vật một chút nhưng anh thật sự không muốn đến sau Hạ Hoài để cậu phải đợi lâu.
Từ khu A đến B Hạ Hoài phải đi một đoạn đường và Giang Sơ Tinh cũng phải đi vòng quanh rất nhiều.
Đi qua đám người đến điểm đón khu B. Người tới người lui quá nhiều, Giang Sơ Tinh khắp nơi nhìn xung quanh, tim đập thình thịch như muốn lao ra khỏi lồng ngực.
Nửa tháng không phải là quá dài. Nhưng lúc này Giang Sơ Tinh mới càng ý thức sâu hơn rằng anh không thể không có Hạ Hoài.
Dù mới chung sống được 1 tháng nhưng Giang Sơ Tinh đã có thói quen nửa đêm chạm vào người bên cạnh. Anh sẽ gọi tên Hạ Hoài khi đèn ngủ vụt tắt, chỉ sau khi nghe câu trả lời của cậu mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Hết thảy đều là dấu vết của đối phương, không thể xóa nhòa, khắc cốt ghi tâm.
Thói quen là một điều rất đáng sợ, một khi đã hình thành thì sẽ khó bỏ gấp mười, gấp trăm lần.
“Giang Sơ Tinh.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
Giang sơ Tinh quay lại.
Sau nửa tháng cuối cùng anh cũng nhìn thấy người thật, có vẻ còn đẹp trai hơn trong video vài phần.
Chàng trai có thể là do vừa chạy vội mà tóc trên trán đều bị thổi ngược về sau, nhìn qua thế nhưng lại không có chút chật vật mà càng nhiều thêm vẻ đẹp trai.
Hai người đứng tại chỗ nhìn nhau trong vài giây.
Bọn họ cũng không giống như trên phim truyền hình cứ như vậy mà vội chạy về phía đối phương mà là từng bước một hướng về phía nhau.
Càng ngày càng gần.
Khuôn mặt càng ngày càng rõ ràng hơn.
Khóe mắt Giang Sơ Tinh có chút nhức.
Anh nghĩ Hạ Hoài của anh thật sự rất đẹp trai.
Người đàn ông đẹp trai này vừa là em trai vừa là bạn trai của anh.
Hạ Hoài chân dài đã sớm bước tới trước mặt Giang Sơ Tinh.
Hạ Hoài nhìn anh không chớp mắt, một lúc lâu sau cậu mới chậm rãi mở miệng: “Anh cuối cùng đã trở về.”
Câu nói này khiến Giang Sơ Tinh đỏ cả hai mắt.
Không chào mừng trở lại, cũng không phải bất cứ điều gì khác.
Mà là cuối cùng đã trở về.
Có thể tưởng tượng rằng trong khoảng thời gian này, không chỉ có Giang Sơ Tinh mà cả Hạ Hoài đều cảm thấy nhớ nhung và mất mát.
“Ừm,” Giang Sơ Tinh cười: “Anh đã trở về rồi.”
Vốn dĩ Giang Sơ Tinh đã nghĩ đến chuyện sẽ ôm trầm lấy Hạ Hoài khi hai người gặp nhau, nhưng ở sân bay người tới người lui làm anh có chút ngại ngùng không biết nên làm sao.
Hạ Hoài nhìn thấy sự do dự của anh liền biết anh là người da mặt mỏng nên cũng không cố gò ép.
Cậu chỉ cầm lấy hành lý của anh, năm ngón tay đan xen vào năm ngón tay rồi mười ngón tay đan vào nhau, sau đó nói: “Về nhà thôi.”
–
Sân bay không quá xa nơi sinh sống của họ, chỉ mất hơn nửa tiếng đi taxi.
Trên đường đi, Hạ Hoài và Giang Sơ Tinh vẫn luôn nắm tay nhau nói về những chuyện râu ria như trong video và chia sẻ cuộc sống riêng cũng như bài vở ở trường của họ với nhau.
Trò chuyện cười đùa rất nhanh họ đã đến khu chung cư của hai người. Tới thời điểm này cả hai đều ngầm tăng tốc độ một chút.
Vừa mở cửa. Hạ Hoài đã đặt hành lý bên cạnh tủ giày. Sau đó túm lấy tay Giang Sơ Tinh trực tiếp ôm lấy anh.
Cả hai tham lam mà hít hà mùi hương của đối phương.
Quen thuộc, an tâm, yêu thích.
“Anh ơi,” Hạ Hoài thanh âm rầu rĩ, ẩn ẩn còn có chút run rẩy, “Rất nhớ anh…… Thật sự nhớ anh lắm.”
Những suy nghĩ chôn giấu tận đáy lòng cứ tràn ngập trong đầu tưởng chừng như không thể dứt ra được.
Không cần phải che đậy, không cần phải gò bó và không cần phải lo lắng về việc chạm không đến người mà cảm thấy cô đơn.
Giang Sơ Tinh cũng không ngoại lệ, ngay từ ngày đầu tiên rời khỏi Hạ Hoài, anh đã bắt đầu nhớ nhung cậu.
Anh hiện tại vẫn nhớ rõ cảm giác ấy, vừa nhớ lại thời điểm đó là toàn bộ trái tim đều trở nên trống rỗng cứ như mất hồn.
Giờ phút này, anh rốt cuộc cũng không phải chịu đựng thêm nữa.
“Anh cũng vậy, A Hoài, anh nhớ em nhiều lắm…”
Giang Sơ Tinh vừa nói xong liền bị đẩy ra sau cửa, đôi môi mỏng của nam sinh không nghiêng không lệch mà phủ lên môi anh.
Có những cử động nhỏ mang tính trêu chọc, có sự lưu luyến ôn nhu và còn có sự ngang ngược chỉ muốn cường thế chiếm hữu lấy đối phương.
Hai người họ giống như những con thú nhỏ mang theo sự bồng bột của tuổi mới lớn mà lao vào nhau một cách bừa bãi hòng chiếm lấy hương vị của đối phương.
Nụ hôn tới bất ngờ khiến Giang Sơ Tinh thậm chí còn quên cả nhắm mắt. Anh nhìn hàng mi dài dày, cặp lông mày đẹp và đôi mắt đen nhánh như muốn ăn thịt mình kia.
Hạ Hoài cũng không nhắm mắt lại. Đôi mắt hoa đào của cậu hơi cong lên, không nhẹ không nặng mà ở đầu lưỡi của Giang Sơ Tinh cắn một cái.
Sau đó, một tiếng cười trầm tràn ra khỏi cổ họng, cậu ôm lấy người vòng chân quanh eo mình.
Bởi vì đột ngột bị bế lên không, Giang Sơ Tinh theo bản năng ôm lấy cổ Hạ Hoài, vẻ mặt có chút sững sờ.
Hạ Hoài hoàn toàn bị hành động của anh lấy lòng, thò lại gần hôn lên cằm anh: “Ca ca, đã lâu không gặp, anh vẫn đáng yêu như vậy.”
Giang Sơ Tinh: “………”
Khi còn nhỏ, Giang Sơ Tinh thường dùng từ này để miêu tả Hạ Hoài nhưng bây giờ phong thủy luân chuyển, Hạ hoài động một chút lại nói anh đáng yêu.
Giang Sơ Tinh thật không thể hiểu một nam sinh thân cao 1m8 như mình thì có gì mà đáng yêu.
“Vậy em nói xem anh đáng yêu chỗ nào?”
Giang Sơ Tinh đúng là không tin Hạ Hoài có thể tìm thấy điều gì đó dễ thương ở mình để khen.
Hạ Hoài ôm Giang Sơ Tinh lập tức đi thẳng lên lầu, nghe thấy câu hỏi của anh thì chỉ cười.
Cậu dùng chân đá cánh cửa khép hờ. Cả phòng ngủ trước mặt tất cả đều là hương vị tin tức tố của Hạ Hoài.
Mùi vị hoàn toàn quen thuộc khiến anh thích vô cùng, giống như nằm trong một tấm lưới lớn do Hạ Hoài dệt sẵn.
Hạ Hoài bao lấy cái ót của anh đặt lên trên giường, chống hai chân và đầu gối bên người Giang Sơ Tinh, kéo hai tay anh lên đầu giường rồi nhìn xuống.
“Thật sự muốn nghe?”
Giang Sơ Tinh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu thẳm của cậu. Anh phát hiện con ngươi và ánh mắt của Hạ Hoài khẽ thay đổi.
Giang Sơ Tinh như bị cái nhìn chằm chằm của cậu nuốt chửng nhưng vẫn gật đầu.
“Được.” Hạ Hoài trầm mặc nhìn anh, đôi mắt hoa đào hơi cong lên, bên trong lại thoáng hiện một tia sáng nhạt: “Em đã nói với anh rất nhiều lần rồi nhỉ.”
Rất nhiều lần?
Giang Sơ Tinh nghi hoặc.
Hạ Hoài cúi người, môi mỏng ở trên trán chạm khẽ, thì thào nói: “Vầng trán của anh trai em rất đáng yêu.”
Sau đó, cậu lại đi xuống chóp mũi của Giang Sơ Tinh.
“Chóp mũi nhỏ cũng rất đáng yêu.”
“…”
Cậu nghiêng đầu, lại mổ mổ mấy phát vào má của Giang Sơ Tinh.
“Ở đây cũng dễ thương nữa.”
“…”
Môi Hạ Hoài lại phủ lên môi Giang Sơ Tinh nhẹ nhàng liếm liếm: “Môi thì vừa mềm vừa đáng yêu hơn.”
“…”
Không chờ Giang Sơ Tinh phản ứng, cậu đã thật sâu hôn tới trong miệng anh.
Giang Sơ Tinh nhịn không được co rúm lại.
Thẳng đến khi anh không thở nổi Hạ Hoài mới buông anh ra, cậu dùng ngón tay vuốt ve đôi môi đang phiếm đầy thủy quang của anh, ánh mắt sủng nịch, trầm thấp cười nói: “Cách ca ca hôn môi cũng rất đáng yêu.”
“…”
Nghe vậy lỗ tai Giang Sơ Tinh đỏ bừng. Anh hoàn toàn không nghĩ rằng thứ mà Hạ Hoài gọi là dễ thương thực ra là như thế này.
Trong khi không nói nên lời, tim anh cũng đập cực kỳ nhanh. Mỗi một câu một chữ đều như đánh vào trái tim anh.
Hạ Hoài thoáng thấy vành tai đỏ lên của anh thì duỗi tay nhéo nhéo.
Nhìn này, cái dáng vẻ này … thật sự là dễ thương một cách kỳ lạ.
Hạ Hoài hơi nheo mắt lại, lồng ngực chấn động, môi nở nụ cười, môi chạm vào lỗ tai Giang Sơ Tinh: “Ca ca, hiện tại cũng rất………”
Nhận ra Hạ Hoài định nói cái gì, Giang Sơ Tinh liền vươn tay che lại môi cậu, cả khuôn mặt đỏ bừng: “Câm miệng.”
Hạ Hoài âm trầm cười một tiếng, kéo tay Giang Sơ Tinh ra, lời nói bị chặn vẫn bị nói ra.
“Rất dễ thương.”
“…”.
Giang Sơ Tinh có chút bực mà đạp vào cẳng chân cậu một cái: “Đủ rồi, đừng nói nữa.”
Anh thật không bao giờ muốn nghe từ dễ thương thêm một lần nào nữa.
Hạ Hoài xoa xoa lỗ tai anh, đột nhiên kêu lên.
“Ca ca.”
Cậu cúi người xuống, Giang Sơ Tinh có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể trên người cậu.
“Ừ.”
“Còn nhớ những gì anh đã hứa với em không?”
“Cái gì?”
Vừa dứt lời, tin tức tố mạnh mẽ của Alpha đã quấn chặt lấy cơ thể Giang Sơ Tinh, nhẹ nhàng vuốt ve tuyến thể và làn da của anh.
Hạ Hoài căn bản là đè nửa người lên Giang Sơ Tinh, cậu gặm cắn lấy vành tai anh, thanh âm từ tính khàn khàn: “Em muốn ôm ca ca của em.”
Lỗ tai Giang Sơ Tinh tê rần, nhất thời toàn thân nóng lên vì lời nói của cậu.
Cảm xúc và tin tức tố của anh đều bị phơi bày một cách thẳng thừng.
Rõ ràng cậu không cần phải nói anh cũng sẽ tự động hiến dâng, nhưng khi Hạ Hoài nói ra, anh lại ngửi thấy đầy mùi diễm tình xâm chiếm.
Giang Sơ Tinh xấu hổ quay đầu đi, vừa muốn nói tùy em liền thoáng thấy trên bàn đầu giường có một ống kim tiêm màu trắng bạc.
Đồng tử anh đột ngột co rút lại đẩy người con trai đang đè trên người mình ra.
Anh duỗi tay lấy ống kim tiêm trên tủ đầu giường, trong đó vẫn còn một nửa thuốc vẫn chưa tiêm xong.
Hạ Hoài hơi nhướng mày khi thấy thứ anh đang cầm trong tay, muốn lấy lại. Kết quả lại bị Giang Sơ Tinh tránh đi.
Giang Sơ Tinh nhướng mày nhìn chằm chằm cậu, trong mắt không rõ cảm xúc, giọng điệu rõ ràng là tức giận: “Khi nào? Tại sao không nói cho anh biết?”
Hạ Hoài vươn tay ôm anh vào lòng, hôn lên mặt anh lấy lòng: “Anh tức giận sao?”
Giang Sơ Tinh duỗi tay đẩy cậu ra, “Em giỏi lắm, việc lớn như vậy mà cũng không nói, sau này em đừng nói gì với anh nữa, em có thể tự lo liệu hết mà.”
Kỳ thực anh biết lí do vì sao Hạ Hoài không nói, khoảng cách quá xa, nói ra cũng có ích gì. Nhưng anh nhịn không được mà tức giận lẫn đau lòng, càng nhiều hơn là sự lo lắng.
Hạ Hoài như muốn cười, đem hai cái tay cứ đẩy loạn của anh gấp lại trên ngực rồi dùng một tay kéo sườn mặt bên của anh lại, dùng tin tức tố trấn an bao phủ khắp người anh.
Tay kia vỗ vỗ lên tuyến thể của Giang Sơ Tinh, sau đó lại khễ ấn ấn: “Sáng nay mới tới, em định hôm nay anh về rồi nói luôn mà.”
Thanh âm của cậu ôn nhu mang tính trấn an rất mạnh. Vẻ mặt của Giang Sơ Tinh cũng từ từ thả lỏng.
“Em không phải không tính nói với anh, anh xem.”
Hạ Hoài vừa nói vừa cầm ống tiêm lên quơ quơ, “Em mới chỉ tiêm nửa ống thôi.”
Hạ Hoài duy trì tư thế kéo má anh khẽ nhếch lên.
Hai người nhìn nhau.
Giang Sơ Tinh không còn tức giận nữa, mà thật ra ban nãy anh nói những lời tức giận như vậy cũng chỉ vì lo lắng.
Anh chủ động chồm tới cắn lên mặt Hạ Hoài. Không dùng lực, sẽ không lưu lại dấu vết.
Giang Sơ Tinh giải phóng tin tức tố, tai và đuôi cũng được giải phóng vào lúc này. Một giây tiếp theo anh dùng hết sức đè Hạ Hoài xuống giường.
Hạ Hoài đôi mắt đong đầy ý cười để cho Giang Sơ Tinh ngồi ở trên eo mình.
Cậu nửa đỡ nửa ngồi dậy liền thấy Giang Sơ Tinh đang kéo vạt áo của anh lên.
Hạ Hoài hơi hơi ngẩn người.
Dấu vết để lại trên người Giang Sơ Tinh nửa tháng trước đều đã mờ đi. Hiện tại đã trắng nõn sạch sẽ, không nhiễm chút bụi trần như một tờ giấy trắng khiến cậu hận không thể chờ được mà điểm tô thêm vài nét bút.
Giang Sơ Tinh giải phóng tin tức tố của chính mình rồi cúi đầu nghiêng người nói nhỏ bên tai Hạ Hoài: “Anh đã về rồi, em không cần đến thứ này trong kỳ mẫn cảm nữa.”
Vừa nói, anh vừa cầm lấy ống kim tiêm trên tay Hạ Hoài ném sang một bên.
Việc Giang Sơ Tinh chủ động nhào vào trong ngực mình đã kích thích Hạ Hoài rất lớn. Alpha trong giai đoạn mẫn cảm sẽ hung hãn hơn bình thường một chút, cằm anh bị những ngón tay thon dài nâng lên.
“Anh chính là thuốc cho kỳ nhạy cảm của em.”
Rồi cậu hung hăng mà hôn tới.
Hai người quấn lấy nhau, âm thanh phát ra trong phòng ngủ ái muội mà khiến người nghe mơ màng.
Giang Sơ Tinh đặt lòng bàn tay lên ngực Hạ Hoài, nhịp tim đập thình thịch của cậu hòa vào nhịp tim của anh như đáp lại cảm xúc của lẫn nhau.
………………
Trong phòng ngủ, một cái đuôi đen và trắng quấn lấy nhau.
Thời kỳ mẫn cảm của Hạ Hoài bùng phát hoàn toàn là do sự kích thích của Omega.
Theo tuổi càng tăng, tin tức tố của Alpha càng trở nên nồng nặc dễ dàng bao Omega lại như một tấm lưới, hoàn toàn chiếm làm của riêng mình.
Những ngón tay của Hạ Hoài lang thang dọc theo các tuyến thể của Giang Sơ Tinh như là cực kỳ quý trọng mà chậm chạp không có hạ miệng xuống.
Giang Sơ Tinh bị sờ đến thân thể run lên.
Alpha đánh dấu anh bây giờ vừa hung dữ, đáng sợ, lại có chút hơi biến thái.
Giang Sơ Tinh không thể chịu đựng được nữa, anh đột nhiên quay đầu lại, nhìn thiếu niên phía sau với đôi mắt đỏ hoe.
Hạ Hoài nhìn bộ dáng chậm chạp ngây ngô của anh, ánh mắt trầm xuống.
Hốc mắt hồng hồng thật là chọc người ta yêu thương.
Nhìn anh ngốc nghếch trán lấm tấm mồ hôi như vậy cậu liền vươn tay xoa xoa trán anh: “Không thoải mái sao?”
Sau bốn năm giây, Giang Sơ Tinh mới nghiêng người về phía trước rúc vào trên vai Hạ Hoài.
“Ừa …” Giọng nói của Giang Sơ Tinh khàn khàn. Anh nhắm mắt ngửi lấy tin tức tố của Hạ Hoài, thỏa mãn lại như đang cầu xin, “Cắn anh đi.”
Vốn dĩ anh muốn dùng đánh dấu để giúp Hạ Hoài áp chế giai đoạn mẫn cảm nhưng không ngờ cậu nửa ngày vẫn không chịu đánh dấu mình, còn dùng tin tức tố dụ dỗ anh phải chủ động, làm đến anh tới kỳ động dục luôn mới chịu.
Sau một hồi lăn lộn, anh thực sự đã cả người vô lực.
Hạ Hoài rũ mắt xuống nhìn tuyến thể của Siang Sơ Tinh đã trở nên sưng đỏ vì kích thích tố của mình.
Cậu cúi đầu ngửi nơi bị tổn thương, hít một hơi thật sâu, “Anh à, sẽ rất đau.”
Trước đây rõ ràng lúc này cậu sẽ là người sốt sắng hơn bất kỳ ai khác, nhưng bây giờ lại ra dáng một quý ông như vậy.
Giang Sơ Tinh cảm thấy được tuyến thể của mình đang bị khống chế bởi Alpha.
Cái đuôi báo đen đột nhiên siết chặt lại, Giang Sơ Tinh mềm nhũn thân thể, trực tiếp nằm trong vòng tay của Hạ Hoài.
Hạ Hoài ôm lấy anh, tin tức tố của Omega trở nên nồng nặc khiến cậu choáng váng, răng nanh vừa ngứa vừa đau.
Giang Sơ Tinh vươn tay gãi gãi địa phương không thể đụng của Alpha: “Ngoan, cắn vào đi, sẽ không……” Đau.
Lời cuối cùng một chữ còn chưa nói ra, làn da mỏng manh đã bị hung hăng đâm thủng, một lượng lớn tin tức tố Alpha đổ vào tuyến thể của anh.
Sự dụ dỗ có chủ ý của Omega còn kinh khủng hơn Alpha tưởng tượng, đặc biệt là Alpha này vẫn còn đang trong thời kỳ mẫn cảm.
Giang Sơ Tinh nắm chặt ga trải giường, khom lưng để một cỗ lại một cỗ tin tức tố tràn vào tuyến thể của mình biến anh hoàn toàn trở thành vật sở hữu của Alpha.
Alpha quen thuộc nhấn vào nơi mềm mại của anh để Giang Sơ Tinh trầm luân cùng với cậu.
Như lời Hạ Hoài nói, rất đau, nhưng dưới nỗi đau này càng nhiều hơn là sự thỏa mãn.
Trước kia chỉ có thể dùng video để giải tỏa nỗi nhớ nhung trong lòng, lúc này người bản thân luôn nghĩ về trong trái tim đang ở ngay trước mắt, có thể chạm vào cũng có thể cảm nhận.
Muốn được gần em ấy hơn.
Muốn thỏa mãn em ấy nhiều hơn nữa.
Giang Sơ Tinh yếu ớt kéo khóe môi, dùng trái tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Hạ Hoài, ôn nhu nói: “Không đau, A Hoài cắn sâu hơn nữa đi.”
Giây tiếp theo.
Tầm nhìn của Giang Sơ Tinh trắng bệch, khóe mắt đau nhức, cuối cùng như không kìm được nữa mà nhắm mắt lại.
Giang Sơ Tinh ưỡn lưng xô lệch ga trải giường.
Lần đánh dấu này có thời gian rất dài, một chút lại một chút sâu hơn.
Chờ đến khi Hạ Hoài ngẩng đầu lên, Giang Sơ Tinh đã ngơ ngẩn cả người.
Cậu đem người lật lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh.
“Có phải quá đau hay không?”
Giọng cậu đầy tội lỗi và áy náy.
“Là em mất kiểm soát, em xin lỗi.”
Giang Sơ Tinh mở đôi mắt đỏ hoe, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của Hạ Hoài, lướt ngón tay qua cằm cậu giống như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật.
Si mê lại lưu luyến.
“Không sao.” Đôi mắt màu hổ phách của Giang Sơ Tinh chứa đầy hơi nước. Đôi môi cong lên, giọng nói động tình mang theo thỏa mãn, “A Hoài, còn muốn.”
Hạ Hoài hơi giật mình.
Ánh mắt ý vị không rõ tối sầm đi, giọng nói trầm ấm trở nên nguy hiểm: “Anh đang quyến rũ em à?”
Khóe môi Giang Sơ Tinh có chút cong lên, thẳng thắn hỏi lại: “Em có mắc câu không?”
Giọng nói của Hạ Hoài vang vọng mang theo ý cười trầm thấp: “Anh nói xem?”