Chương 37
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Chentranho
Sau khi lần lượt vượt qua những ngọn đèn đường màu vàng mờ ảo, Hạ Hoài nhìn nam sinh cách mình vài bước.
Sau một đoạn đường dài như vậy, cả hai đều không ai lên tiếng trước.
Nụ hôn này ban đầu vốn chỉ là một sự tình cờ, nhưng cậu còn đưa tay ôm lấy, càng làm sự tình cờ này thêm khó xử.
Ước chừng lần này thật sự giẫm phải đuôi mèo, Hạ Hoài không biết phải làm sao trước tình cảnh im lặng đó.
Chính mình gây ra tai họa, cậu không biết nên kết thúc nó như thế nào, thực sự rất bực bội.
Về đến nhà, cả hai vẫn như cũ không nói lời nào.
Giang Sơ Tinh ngồi vào bàn ăn, uống hai cốc nước lớn.
Hạ Hoài đi qua anh, loẹt xoẹt dép lên lầu, mới vừa đi được một nửa, bỗng nhiên nghe thấy Giang Sơ Tinh mở miệng.
“Cái máy gamepad kia em cầm đi, mang về nhà em, anh thấy đĩa game ở nhà em chơi vui hơn một chút, hôm nào anh có thể cùng Hạ Mạch chơi. “
Hạ Hoài nhìn anh, trong giọng nói có chút hối hận: “Anh tức giận sao?”
Giang Sơ Tinh ngoảnh mặt đi: “Anh không tức giận. Chỉ là…”
Anh nghĩ điều đó có hơi quá, rõ ràng là anh em, thân mật kiểu này khiến anh cảm thấy rất khó xử.
Không quan trọng tiếp xúc thân thể trước nay như thế nào, anh đều cảm thấy đó chỉ là biểu hiện của bệnh ỷ lại, nhưng điều này chỉ có thể được thực hiện giữa các cặp đôi yêu nhau, anh không thể nói được cảm giác đó là gì.
“Bỏ đi, không có gì, chỉ là tai nạn thôi.”
–
Tuy Giang Sơ Tinh nói không sao cả, nhưng trong vài ngày sau đó lại luôn cố ý hay vô tình tránh né cậu, Hạ Hoài có thể cảm nhận rõ ràng, nhưng không biết đây có phải là hiện tượng tốt hay không tốt.
Rốt cuộc, Giang Sơ Tinh cũng bắt đầu xem xét kỹ mối quan hệ của bọn họ.
Học sinh năm ba phải chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp ra trường nên để bọn họ mượn phòng học thi, tất cả học sinh năm nhất và năm hai trung học đều được nghỉ ba ngày.
Trong ba ngày nghỉ, Hạ Thừa Minh và Lâm Thanh Linh cũng được nghỉ. Thời tiết Ninh Thành càng ngày càng lạnh, việc làm ăn của “Tinh Quang” trong kỳ thi trung học phổ thông năm thứ ba cũng không được tốt lắm.
Vì vậy, hai bên gia đình đã bàn bạc, tranh thủ thời gian này để đưa mấy đứa nhỏ đi chơi xa một chuyến.
Sau khi bàn bạc, họ quyết định đi du lịch đến suối nước nóng trên núi, tình hình là dạo này thời tiết hơi lạnh, ngâm mình trong suối nước nóng vừa vặn rất thích hợp.
Núi suối nước nóng như tên gọi, toàn bộ ngọn núi đều là suối nước nóng, nhưng để thu hút nhiều khách du lịch hơn, một số địa điểm vui chơi giải trí đã được phát triển gần đó trong những năm gần đây.
Suối nước nóng trên núi, xem tên liền đoán được, suối nước nóng ở đây có núi bao quanh và nằm trong trung tâm của sườn núi.
Khi Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài mới quen nhau cũng từng đến suối nước nóng này. Bọn họ vào trong khách sạn “Thiên Tuyền”, Giang Sơ Tinh nhìn tấm biển cũ màu đỏ, cảm thấy rất quen thuộc.
Bước vào bên trong, cả khách sạn vậy mà đã được tân trang lại, trông cao cấp hơn nhưng không hề khoa trương.
Bây giờ vẫn còn sớm, hai gia đình dự định sẽ giải quyết bữa trưa trước.
Hạ Mạch vừa ăn vừa nói: “Sơ Tinh, vừa rồi tôi thấy có trường đua ngựa ở đằng kia, lát nữa chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa đi.”
“Ừ.” Giang Sơ Tinh quay đầu nhìn Hạ Hoài, dùng cánh tay chạm chạm cậu: “Đợi lát nữa cùng đi không?”
Đây là lần đầu tiên Giang Sơ Tinh chủ động tìm lời nói chuyện với cậu trong suốt hai ba ngày qua.
Hạ Hoài hơi giật mình.
Sau đó, cậu khẽ chớp mắt, trên mặt mang theo ý cười mơ hồ: “Được.”
Bầu không khí trở nên thoải mái một cách tự nhiên. Ăn xong, Hạ Mạch nhận được một cuộc gọi.
“Được, em đợi chút anh sẽ đến ngay.”
Hạ Mạch ngẩng đầu nói với Lâm Thanh Linh: “Mẹ, bọn con đi trường đua ngựa trước nhé.”
Nói xong, hắn liền lôi kéo Giang Sơ Tinh và Hạ Hoài đi thẳng ra ngoài.
Giang Uyển Thi dặn dò một câu: “Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại, đừng chạy quá xa.”
Giang Sơ Tinh đáp lời.
Trên đường đến trường đua ngựa, Hạ Mạch chạy trước, chốc lát sau đã biến mất, tựa hồ như không kịp chờ.
Giang Sơ Tinh và Hạ Hoài đi phía sau, im lặng nhưng không xấu hổ, ngược lại rất thoải mái.
Khi Giang Sơ Tinh đến nơi, anh thấy có một nam sinh trông có chút ngây thơ đang đứng bên cạnh Hạ Mạch, thoạt nhìn có vẻ hơi quen thuộc.
Hạ Mạch thấy bọn họ đi tới, vòng tay qua vai nam sinh cười giới thiệu: “Đây là Tạ Thỉ Yến, bạn trai của tôi.”
Tạ Thỉ Yến đỏ mặt khi nghe hắn nói ra một cách bạo dạn như vậy: “Chào hai anh.”
Giang Sơ Tinh nhìn nam sinh, cuối cùng cũng nhớ ra đó là ai, Tạ Thỉ Yến cũng học cùng trường với bọn họ, là em trai tiểu học nổi tiếng nhất trong số các học sinh năm nhất trung học.
Người ta còn đồn rằng cậu ta là người sẽ nối nghiệp Hạ Hoài.
Nhìn thấy cậu ta ngây thơ vô tội như vậy, trong lòng Giang Sơ Tinh thở dài, xem ra Hạ Mạch lại sắp làm hại một nam sinh trung học thuần khiết rồi.
“Được rồi, chúng ta tự tìm cái chơi đi.” Hạ Mạch nóng lòng muốn cùng bọn họ giải tán: “Hai người đừng làm bóng đèn của chúng tôi, tôi muốn thế giới của chỉ hai người mà thôi.”
Nói xong, hắn ta nhướng mày nhìn Hạ Hoài, vừa khiêu khích vừa khoe khoang, sau đó ôm bạn trai nhỏ của mình đi về phía chuồng ngựa.
“…” Giang Sơ Tinh nhìn bóng lưng của bọn họ, có phần một lời khó nói hết.
Anh quay đầu nhìn Hạ Hoài: “Chúng ta cũng đi chọn ngựa đi?”
“Ừm.”
Cả hai đi về phía chuồng ngựa. Bọn họ đều đã học cưỡi ngựa với Hạ Thừa Minh trước đó, nhưng đến khi lên trung học thì lâu rồi không đến trại nuôi ngựa.
Khi Giang Sơ Tinh bước vào, anh chọn một con ngựa đen, trông không dễ thuần phục lắm.
Anh vẫn luôn thích loại ngựa hoang dã thế này, như vậy mới có thể trải nghiệm được khoái cảm khiêu chiến.
Giang Sơ Tinh dắt ngựa đến bên cạnh Hạ Hoài nói: “Em từ từ chọn đi, anh ở trường đua ngựa chờ em.”
Hạ Hoài gật đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng anh rời đi.
Nhân viên thấy cậu chậm chạp không động, liền tiến lên giới thiệu: “Ở đây còn có một con màu trắng nữa, là vợ của con ngựa đen, nó chạy rất nhanh đấy”.
Hạ Hoài nhìn con ngựa trắng mang qua cũng không kém con ngựa đen, lông trên người trắng tinh, là một tên nhóc thích sạch sẽ.
Hạ Hoài xoa đầu nó, xoay người lưu loát ngồi lên.
Một đen, một trắng chạy như điên trên trường đua ngựa.
Giang Sơ Tinh cưỡi ngựa đi được hai vòng, sau khi đi chậm lại liền nhìn thấy Hạ Mạch cùng bạn trai nhỏ của hắn đang cùng cưỡi một con ngựa, tư thế rất chi là ái muội.
“…”
Thực sự có chút không dám nhìn thẳng.
Giờ phút này, trong lòng Giang Sơ Tinh vạn lời cảm khái, cũng may Hạ Hoài có tính cách khác với Hạ Mạch, nếu không thật sự có khả năng làm anh bị nhồi máu cơ tim mất.
Hạ Hoài đuổi kịp, nhìn theo ánh mắt anh, ngữ khí cực kỳ ghét bỏ: “Sau này anh ít chơi với Hạ Mạch chút đi.”
Giang Sơ Tinh nghe thấy thì bật cười: “Đó là anh trai ruột của em đó.”
Hạ Hoài nói rất dứt khoát: “Không, em không quen anh ta.”
Giang Sơ Tinh còn muốn nói gì nữa thì đột nhiên hắc mã dưới thân hướng về phía Hạ Hoài, vươn đầu lưỡi liếm mặt con ngựa trắng.
Giang Sơ Tinh: “………”
Như chưa đủ, con ngựa đen còn cứ dán lên người con ngựa trắng.
“Ê này, người anh em.” Giang Sơ Tinh kéo dây cương.
Con ngựa đen không thèm đếm xỉa đến anh.
Giang Sơ Tinh thật là phục luôn, xem ra mùa thu là mùa của tình yêu.
Anh vỗ vỗ đầu ngựa, cười nói: “Trước mặt công chúng, người anh em có thể kiềm chế một chút không, đừng thấy người ta xinh đẹp mà xông lên thân thiết như thế chứ.”
Hắc mã nào có thể nghe hiểu, từ liếm liếm liền biến thành cọ cọ, như hận không thể dính ở bên nhau.
Giang Sơ Tinh: “…………”
Con ngựa đen cứ dán lên như thế, khoảng cách giữa Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài cũng dần trở nên phi thường vi diệu.
Giang Sơ Tinh không chịu nổi nữa: “Hạ Hoài, em chạy đi. Con ngựa này đúng thật là thấy đẹp liền không biết trời trăng gì.”
Nhìn thấy anh bất lực, Hạ Hoài khẽ nhếch khóe môi: “Anh chắc chắn muốn chạy?”
“Chạy đi, để nó không thể thân thiết với con ngựa của em nữa.” Giang Sơ Tinh nghĩ, để xem con ngựa xinh xắn chạy đi rồi thì nó sẽ thân cận với ai.
Nhưng rõ ràng là anh đã sai.
Hạ Hoài thúc ngựa trắng chạy đi, Giang Sơ Tinh hoàn toàn không khống chế được con ngựa đen, cũng trực tiếp chạy theo.
“…” Giang Sơ Tinh cứng họng: “Em nói hai đứa nó có phải là bạn trai bạn gái hay không, sao đó thể làm càn đến vậy chứ.”
Hạ Hoài nhàn nhạt nói: “Bọn nó là vợ chồng.”
Giang Sơ Tinh kinh ngạc nhướng mắt: “Làm sao em biết?”
Hạ Hoài: “Nhân viên nói.”
Giang Sơ Tinh nhướng mày: “Vậy sao em vẫn chọn con này? Biết thể nào trên trường đua bọn nó cũng sẽ dính với nhau mà.”
Hạ Hoài quay đầu lại, đầy ẩn ý nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Vì lớn lên đẹp.”
Giang Sơ Tinh bị cậu ý vị thâm sâu nhìn một cái không hiểu ra làm sao, quay đầu đi: “Không nhìn ra em còn là người thích vẻ đẹp bề ngoài thế đấy.”
–
Sau khi cưỡi ngựa, hai người cùng quay về, cảm giác khó xử mấy ngày trước đã hoàn toàn biến mất.
Trở về gọi cho Hạ Thừa Minh và những người khác nhưng không ai trả lời, hẳn là đã đi đến suối nước nóng. Hai người tùy tiện ăn một chút trong căng tin, tắm rửa thay quần áo rồi cùng đi đến suối nước nóng.
Vì sự khác biệt về AO, Hạ Hoài liền yêu cầu một phòng hai ao riêng.
Loại phòng riêng này rất rộng, được bao bọc bởi những hàng tre xanh, ống tre nối với nước suối tự nhiên trên núi chảy xuống.
Trời bên ngoài đã nhá nhem tối, trong sân còn có ngọn đèn vàng ấm áp, sương xuân còn vương vấn vẻ huyễn hoặc không thể giải thích được.
Hai cái ao.
Một ao tên súp trà, còn một ao tên ngải cứu.
( 茶汤-Súp trà: Súp trà là một món ăn nhẹ truyền thống ở Bắc Kinh, theo truyền thuyết, súp có nguồn gốc từ thời nhà Minh, được gọi là súp trà vì nó được pha bằng nước nóng như trà. Súp trà chủ yếu bao gồm súp trà Sơn Đông và súp trà Bắc Kinh, súp trà được pha trong một chiếc ấm đồng lớn có miệng rồng, sau khi nước sôi, tiếng còi hơi nhỏ bên cạnh nắp ấm đồng vang lên, cái vòi nghiêng xuống dưới, đổ một dòng nước sôi vào bát, cho nước đầy rồi nấu chè. Thành phần chính của món chè là mì gạo (mì gạo cao lương) và mì hạt kê, hạt thông. Trụng bún qua nước sôi thành bột nhão, nêm thêm gia vị vừa ăn. Nó có vị thơm ngon, ngọt và kem, cực kỳ ngon.)
Rõ ràng là hương vị bất đồng, nhưng lẫn vào trong không khí sương mù lại có mùi cực kỳ dễ ngửi.
Giang Sơ Tinh đi đến ao ngải cứu, còn Hạ Hoài đi đến ao súp trà.
Ao bên Hạ Hoài có vẻ tốt hơn, cậu cởi quần áo, hai bước liền ngụp xuống nước.
Cậu nhìn về phía Giang Sơ Tinh vẫn đang đứng trên bờ.
Có lẽ áo choàng tắm buộc hơi chặt, phải mất một lúc mới tháo được ra.
Sau khi cởi nút, Giang Sơ Tinh cởi áo choàng tắm màu trắng, lộ ra bờ vai trắng nõn đầu tiên, sau đó trượt xuống sống lưng cùng cái eo nhỏ.
Thân ảnh trắng nõn tinh xảo lộ ra trước mắt Hạ Hoài, thân hình đơn bạc lại không gầy yếu, thoạt nhìn rất ôn nhuận mềm mại, kỳ thật vẫn có chút cơ bắp.
Giang Sơ Tinh quay đầu lại, Hạ Hoài nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Cậu không dám nhìn thêm.
Giang Sơ Tinh bước vào ao, không khỏi thoải mái mà than một tiếng: “Quả nhiên vẫn là mùa này đi tắm suối nước nóng là thoải mái nhất đúng không Hạ Hoài.”
Hạ Hoài khàn khàn ừ một tiếng.
Nhìn thấy cậu quay lưng về phía mình, Giang Sơ Tinh liếc thấy bánh do khách sạn tặng kèm.
Anh bơi qua, ghé vào những viên sỏi bên cạnh: “Cho anh một ít điểm tâm đằng kia với.”
Hạ Hoài đem bàn đựng bánh điểm tâm xoay qua một vòng:”Anh muốn hương vị gì?”
Giang Sơ Tinh: “Chocolate.”
Hạ Hoài cắt bánh sô cô la cho anh, rồi dọc theo bờ đưa qua cho Giang sơ Tinh.
Sau khi đặt trước mặt anh, Hạ Hoài đang định bơi trở lại vị trí ban đầu, Giang Sơ Tinh liền kéo lấy cổ tay cậu, điểm điểm xương quai xanh của mình ý bảo: “Ao nước nóng của em cũng chân thật ha. Còn có lá trà thật kìa, thú vị ghê.”
Hạ Hoài cúi đầu, nhìn thấy trên xương quai xanh của mình có một chiếc lá bạc hà.
“Ở bên đó ngâm mình có phải còn có chút the mát không?” Giang Sơ Tinh có chút tò mò, ngâm trong trà có cảm giác gì.
Anh cảm thấy cây ngải của mình không có cảm giác gì cả.
Hạ Hoài nhìn đôi mắt màu hổ phách của anh lộ ra mấy phần ngo ngoe rục rịch, cong cong môi: “Có muốn đổi một chút không?”
Giang Sơ Tinh chỉ chờ cậu nói câu đó, nhưng nghĩ đến bên ao ngải của mình thật sự chả có cảm giác gì, “Muốn, để anh qua bên em.”
Ao nước nóng không nhỏ, vừa vặn bốn năm người cùng ngâm cũng không thành vấn đề.
Nói làm liền làm, anh từ ao nước nóng của mình đi ra, chân trần chạy đến bên kia của Hạ Hoài.
Ánh mắt Hạ Hoài rơi thẳng vào người thiếu niên, bởi vì nhiệt độ suối nước nóng cao, làn da trắng nõn của Giang Sơ Tinh có chút ửng hồng, khuôn mặt cũng bị nhiệt khí huân đến đỏ bừng.
Những giọt nước chảy dài trên da anh, dưới ánh đèn mờ ảo, từng tấc da của anh như bừng sáng, dáng vẻ chạy về phía cậu giống hệt như đang dụ dỗ người thợ săn đang muốn săn anh.
Hạ Hoài đè nén cảm xúc trong lòng, quay mặt đi chỗ khác.
Giang Sơ Tinh duỗi chân muốn thử nước suối, vừa bước xuống chân sau đã không may đá vào tảng đá ấm nóng lồi ra, cả người lập tức lao về phía trước.
“Bùm–“
Bọt nước bắn tung tóe.
Giang Sơ Tinh bổ nhào cả người vào trong ao tắm, Hạ Hoài vội vàng chạy đến vớt người lên.
Một người chết đuối theo bản năng sẽ tìm kiếm xung quanh bất kỳ thứ gì trong tầm với.
Hơn nữa Giang Sơ Tinh còn bị sặc nước, ho sặc sụa, theo cánh tay duỗi đến trực tiếp treo trên người Hạ Hoài.
Hai chân không khỏi quấn lấy eo cậu, hai tay vòng qua cổ Hạ Hoài, hai người bụng nhỏ dán bụng nhỏ, ngực dán ngực.
Ngoại trừ mảnh vải che bên hông, hoàn toàn là da thịt dán da thịt.
“Khụ khụ khụ khụ……”
Giang Sơ Tinh vẫn còn nước trong cổ họng, Hạ Hoài vòng tay qua eo, vỗ vỗ vào lưng anh mấy cái.
Nhìn thấy anh rốt cục cũng sặc ra một ngụm nước, Hạ Hoài lo lắng hỏi: “Đã tốt hơn chưa?”
Sau đó, hai người họ nhìn nhau, cả hai đều sững sờ.
Giang Sơ Tinh rõ ràng cảm giác được cơ thể độc nhất rắn chắc cường tráng của Alpha, đường cong cơ bắp nơi eo và bụng so với anh rõ ràng hơn, lòng bàn tay ôm lấy eo của anh cũng to lớn và uy lực hơn nữa.
Chỉ cần đụng chạm thế này liền có thể cảm nhận được sự bùng nổ và tính xâm lược vốn có của Alpha.
Một dòng nước thông biển sâu Alpha lấp đầy sương mù trong không khí, lơ lửng xung quanh như có như không.
Đầu óc Giang Sơ Tinh “Ong” một tiếng.
Máu khắp người như muốn chảy ngược, hai tay vòng lấy cổ Hạ Hoài như bị điện giật, cảm giác tê dại truyền đến tim, cổ họng khó chịu không kìm được mà nuốt nước bọt.
Anh muốn xuống, nhưng yết hầu lại không thể phát ra âm thanh nào, thân thể cũng cứng đờ.
Hai người liền cứ thế nhìn nhau vài giây.
Chân Giang Sơ Tinh quấn quanh eo Hạ Hoài khẽ động, chưa kịp buông xuống, eo bỗng nhiên tê rần, trước mắt mơ hồ hai giây. Trước khi Giang Sơ Tinh kịp phản ứng lại, cả người đã bị đưa đến bên cạnh ao.
Nhìn thẳng biến thành nhìn xuống.
Đầu óc Giang Sơ Tinh trống rỗng.
Anh nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Hạ Hoài, trái tim như bị rót vào một thứ gì đó, đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Cảnh hai người nhìn nhau như đông cứng lại.
Bên tai có tiếng nước chảy trong ống tre, mùi canh thuốc bay lơ lửng trong không khí, và tin tức tố thuộc về hai người, tất cả đều hòa vào nhau ngay giờ phút này.
Quả thực cực kỳ ái muội.
Hạ Hoài đứng giữa hai chân Giang Sơ Tinh, tay vẫn đặt trên eo anh, ngón tay không nhẹ không nặng quẹt qua eo anh mấy cái.
Thân thể Giang Sơ Tinh run lên.
Cảm nhận được phản ứng của anh, trong mắt Hạ Hoài lóe lên một tia hứng thú, nhẹ giọng nói: “Ca ca, cẩn thận một chút.”
Editor: Chentranho
Sau khi lần lượt vượt qua những ngọn đèn đường màu vàng mờ ảo, Hạ Hoài nhìn nam sinh cách mình vài bước.
Sau một đoạn đường dài như vậy, cả hai đều không ai lên tiếng trước.
Nụ hôn này ban đầu vốn chỉ là một sự tình cờ, nhưng cậu còn đưa tay ôm lấy, càng làm sự tình cờ này thêm khó xử.
Ước chừng lần này thật sự giẫm phải đuôi mèo, Hạ Hoài không biết phải làm sao trước tình cảnh im lặng đó.
Chính mình gây ra tai họa, cậu không biết nên kết thúc nó như thế nào, thực sự rất bực bội.
Về đến nhà, cả hai vẫn như cũ không nói lời nào.
Giang Sơ Tinh ngồi vào bàn ăn, uống hai cốc nước lớn.
Hạ Hoài đi qua anh, loẹt xoẹt dép lên lầu, mới vừa đi được một nửa, bỗng nhiên nghe thấy Giang Sơ Tinh mở miệng.
“Cái máy gamepad kia em cầm đi, mang về nhà em, anh thấy đĩa game ở nhà em chơi vui hơn một chút, hôm nào anh có thể cùng Hạ Mạch chơi. “
Hạ Hoài nhìn anh, trong giọng nói có chút hối hận: “Anh tức giận sao?”
Giang Sơ Tinh ngoảnh mặt đi: “Anh không tức giận. Chỉ là…”
Anh nghĩ điều đó có hơi quá, rõ ràng là anh em, thân mật kiểu này khiến anh cảm thấy rất khó xử.
Không quan trọng tiếp xúc thân thể trước nay như thế nào, anh đều cảm thấy đó chỉ là biểu hiện của bệnh ỷ lại, nhưng điều này chỉ có thể được thực hiện giữa các cặp đôi yêu nhau, anh không thể nói được cảm giác đó là gì.
“Bỏ đi, không có gì, chỉ là tai nạn thôi.”
–
Tuy Giang Sơ Tinh nói không sao cả, nhưng trong vài ngày sau đó lại luôn cố ý hay vô tình tránh né cậu, Hạ Hoài có thể cảm nhận rõ ràng, nhưng không biết đây có phải là hiện tượng tốt hay không tốt.
Rốt cuộc, Giang Sơ Tinh cũng bắt đầu xem xét kỹ mối quan hệ của bọn họ.
Học sinh năm ba phải chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp ra trường nên để bọn họ mượn phòng học thi, tất cả học sinh năm nhất và năm hai trung học đều được nghỉ ba ngày.
Trong ba ngày nghỉ, Hạ Thừa Minh và Lâm Thanh Linh cũng được nghỉ. Thời tiết Ninh Thành càng ngày càng lạnh, việc làm ăn của “Tinh Quang” trong kỳ thi trung học phổ thông năm thứ ba cũng không được tốt lắm.
Vì vậy, hai bên gia đình đã bàn bạc, tranh thủ thời gian này để đưa mấy đứa nhỏ đi chơi xa một chuyến.
Sau khi bàn bạc, họ quyết định đi du lịch đến suối nước nóng trên núi, tình hình là dạo này thời tiết hơi lạnh, ngâm mình trong suối nước nóng vừa vặn rất thích hợp.
Núi suối nước nóng như tên gọi, toàn bộ ngọn núi đều là suối nước nóng, nhưng để thu hút nhiều khách du lịch hơn, một số địa điểm vui chơi giải trí đã được phát triển gần đó trong những năm gần đây.
Suối nước nóng trên núi, xem tên liền đoán được, suối nước nóng ở đây có núi bao quanh và nằm trong trung tâm của sườn núi.
Khi Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài mới quen nhau cũng từng đến suối nước nóng này. Bọn họ vào trong khách sạn “Thiên Tuyền”, Giang Sơ Tinh nhìn tấm biển cũ màu đỏ, cảm thấy rất quen thuộc.
Bước vào bên trong, cả khách sạn vậy mà đã được tân trang lại, trông cao cấp hơn nhưng không hề khoa trương.
Bây giờ vẫn còn sớm, hai gia đình dự định sẽ giải quyết bữa trưa trước.
Hạ Mạch vừa ăn vừa nói: “Sơ Tinh, vừa rồi tôi thấy có trường đua ngựa ở đằng kia, lát nữa chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa đi.”
“Ừ.” Giang Sơ Tinh quay đầu nhìn Hạ Hoài, dùng cánh tay chạm chạm cậu: “Đợi lát nữa cùng đi không?”
Đây là lần đầu tiên Giang Sơ Tinh chủ động tìm lời nói chuyện với cậu trong suốt hai ba ngày qua.
Hạ Hoài hơi giật mình.
Sau đó, cậu khẽ chớp mắt, trên mặt mang theo ý cười mơ hồ: “Được.”
Bầu không khí trở nên thoải mái một cách tự nhiên. Ăn xong, Hạ Mạch nhận được một cuộc gọi.
“Được, em đợi chút anh sẽ đến ngay.”
Hạ Mạch ngẩng đầu nói với Lâm Thanh Linh: “Mẹ, bọn con đi trường đua ngựa trước nhé.”
Nói xong, hắn liền lôi kéo Giang Sơ Tinh và Hạ Hoài đi thẳng ra ngoài.
Giang Uyển Thi dặn dò một câu: “Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại, đừng chạy quá xa.”
Giang Sơ Tinh đáp lời.
Trên đường đến trường đua ngựa, Hạ Mạch chạy trước, chốc lát sau đã biến mất, tựa hồ như không kịp chờ.
Giang Sơ Tinh và Hạ Hoài đi phía sau, im lặng nhưng không xấu hổ, ngược lại rất thoải mái.
Khi Giang Sơ Tinh đến nơi, anh thấy có một nam sinh trông có chút ngây thơ đang đứng bên cạnh Hạ Mạch, thoạt nhìn có vẻ hơi quen thuộc.
Hạ Mạch thấy bọn họ đi tới, vòng tay qua vai nam sinh cười giới thiệu: “Đây là Tạ Thỉ Yến, bạn trai của tôi.”
Tạ Thỉ Yến đỏ mặt khi nghe hắn nói ra một cách bạo dạn như vậy: “Chào hai anh.”
Giang Sơ Tinh nhìn nam sinh, cuối cùng cũng nhớ ra đó là ai, Tạ Thỉ Yến cũng học cùng trường với bọn họ, là em trai tiểu học nổi tiếng nhất trong số các học sinh năm nhất trung học.
Người ta còn đồn rằng cậu ta là người sẽ nối nghiệp Hạ Hoài.
Nhìn thấy cậu ta ngây thơ vô tội như vậy, trong lòng Giang Sơ Tinh thở dài, xem ra Hạ Mạch lại sắp làm hại một nam sinh trung học thuần khiết rồi.
“Được rồi, chúng ta tự tìm cái chơi đi.” Hạ Mạch nóng lòng muốn cùng bọn họ giải tán: “Hai người đừng làm bóng đèn của chúng tôi, tôi muốn thế giới của chỉ hai người mà thôi.”
Nói xong, hắn ta nhướng mày nhìn Hạ Hoài, vừa khiêu khích vừa khoe khoang, sau đó ôm bạn trai nhỏ của mình đi về phía chuồng ngựa.
“…” Giang Sơ Tinh nhìn bóng lưng của bọn họ, có phần một lời khó nói hết.
Anh quay đầu nhìn Hạ Hoài: “Chúng ta cũng đi chọn ngựa đi?”
“Ừm.”
Cả hai đi về phía chuồng ngựa. Bọn họ đều đã học cưỡi ngựa với Hạ Thừa Minh trước đó, nhưng đến khi lên trung học thì lâu rồi không đến trại nuôi ngựa.
Khi Giang Sơ Tinh bước vào, anh chọn một con ngựa đen, trông không dễ thuần phục lắm.
Anh vẫn luôn thích loại ngựa hoang dã thế này, như vậy mới có thể trải nghiệm được khoái cảm khiêu chiến.
Giang Sơ Tinh dắt ngựa đến bên cạnh Hạ Hoài nói: “Em từ từ chọn đi, anh ở trường đua ngựa chờ em.”
Hạ Hoài gật đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng anh rời đi.
Nhân viên thấy cậu chậm chạp không động, liền tiến lên giới thiệu: “Ở đây còn có một con màu trắng nữa, là vợ của con ngựa đen, nó chạy rất nhanh đấy”.
Hạ Hoài nhìn con ngựa trắng mang qua cũng không kém con ngựa đen, lông trên người trắng tinh, là một tên nhóc thích sạch sẽ.
Hạ Hoài xoa đầu nó, xoay người lưu loát ngồi lên.
Một đen, một trắng chạy như điên trên trường đua ngựa.
Giang Sơ Tinh cưỡi ngựa đi được hai vòng, sau khi đi chậm lại liền nhìn thấy Hạ Mạch cùng bạn trai nhỏ của hắn đang cùng cưỡi một con ngựa, tư thế rất chi là ái muội.
“…”
Thực sự có chút không dám nhìn thẳng.
Giờ phút này, trong lòng Giang Sơ Tinh vạn lời cảm khái, cũng may Hạ Hoài có tính cách khác với Hạ Mạch, nếu không thật sự có khả năng làm anh bị nhồi máu cơ tim mất.
Hạ Hoài đuổi kịp, nhìn theo ánh mắt anh, ngữ khí cực kỳ ghét bỏ: “Sau này anh ít chơi với Hạ Mạch chút đi.”
Giang Sơ Tinh nghe thấy thì bật cười: “Đó là anh trai ruột của em đó.”
Hạ Hoài nói rất dứt khoát: “Không, em không quen anh ta.”
Giang Sơ Tinh còn muốn nói gì nữa thì đột nhiên hắc mã dưới thân hướng về phía Hạ Hoài, vươn đầu lưỡi liếm mặt con ngựa trắng.
Giang Sơ Tinh: “………”
Như chưa đủ, con ngựa đen còn cứ dán lên người con ngựa trắng.
“Ê này, người anh em.” Giang Sơ Tinh kéo dây cương.
Con ngựa đen không thèm đếm xỉa đến anh.
Giang Sơ Tinh thật là phục luôn, xem ra mùa thu là mùa của tình yêu.
Anh vỗ vỗ đầu ngựa, cười nói: “Trước mặt công chúng, người anh em có thể kiềm chế một chút không, đừng thấy người ta xinh đẹp mà xông lên thân thiết như thế chứ.”
Hắc mã nào có thể nghe hiểu, từ liếm liếm liền biến thành cọ cọ, như hận không thể dính ở bên nhau.
Giang Sơ Tinh: “…………”
Con ngựa đen cứ dán lên như thế, khoảng cách giữa Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài cũng dần trở nên phi thường vi diệu.
Giang Sơ Tinh không chịu nổi nữa: “Hạ Hoài, em chạy đi. Con ngựa này đúng thật là thấy đẹp liền không biết trời trăng gì.”
Nhìn thấy anh bất lực, Hạ Hoài khẽ nhếch khóe môi: “Anh chắc chắn muốn chạy?”
“Chạy đi, để nó không thể thân thiết với con ngựa của em nữa.” Giang Sơ Tinh nghĩ, để xem con ngựa xinh xắn chạy đi rồi thì nó sẽ thân cận với ai.
Nhưng rõ ràng là anh đã sai.
Hạ Hoài thúc ngựa trắng chạy đi, Giang Sơ Tinh hoàn toàn không khống chế được con ngựa đen, cũng trực tiếp chạy theo.
“…” Giang Sơ Tinh cứng họng: “Em nói hai đứa nó có phải là bạn trai bạn gái hay không, sao đó thể làm càn đến vậy chứ.”
Hạ Hoài nhàn nhạt nói: “Bọn nó là vợ chồng.”
Giang Sơ Tinh kinh ngạc nhướng mắt: “Làm sao em biết?”
Hạ Hoài: “Nhân viên nói.”
Giang Sơ Tinh nhướng mày: “Vậy sao em vẫn chọn con này? Biết thể nào trên trường đua bọn nó cũng sẽ dính với nhau mà.”
Hạ Hoài quay đầu lại, đầy ẩn ý nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Vì lớn lên đẹp.”
Giang Sơ Tinh bị cậu ý vị thâm sâu nhìn một cái không hiểu ra làm sao, quay đầu đi: “Không nhìn ra em còn là người thích vẻ đẹp bề ngoài thế đấy.”
–
Sau khi cưỡi ngựa, hai người cùng quay về, cảm giác khó xử mấy ngày trước đã hoàn toàn biến mất.
Trở về gọi cho Hạ Thừa Minh và những người khác nhưng không ai trả lời, hẳn là đã đi đến suối nước nóng. Hai người tùy tiện ăn một chút trong căng tin, tắm rửa thay quần áo rồi cùng đi đến suối nước nóng.
Vì sự khác biệt về AO, Hạ Hoài liền yêu cầu một phòng hai ao riêng.
Loại phòng riêng này rất rộng, được bao bọc bởi những hàng tre xanh, ống tre nối với nước suối tự nhiên trên núi chảy xuống.
Trời bên ngoài đã nhá nhem tối, trong sân còn có ngọn đèn vàng ấm áp, sương xuân còn vương vấn vẻ huyễn hoặc không thể giải thích được.
Hai cái ao.
Một ao tên súp trà, còn một ao tên ngải cứu.
( 茶汤-Súp trà: Súp trà là một món ăn nhẹ truyền thống ở Bắc Kinh, theo truyền thuyết, súp có nguồn gốc từ thời nhà Minh, được gọi là súp trà vì nó được pha bằng nước nóng như trà. Súp trà chủ yếu bao gồm súp trà Sơn Đông và súp trà Bắc Kinh, súp trà được pha trong một chiếc ấm đồng lớn có miệng rồng, sau khi nước sôi, tiếng còi hơi nhỏ bên cạnh nắp ấm đồng vang lên, cái vòi nghiêng xuống dưới, đổ một dòng nước sôi vào bát, cho nước đầy rồi nấu chè. Thành phần chính của món chè là mì gạo (mì gạo cao lương) và mì hạt kê, hạt thông. Trụng bún qua nước sôi thành bột nhão, nêm thêm gia vị vừa ăn. Nó có vị thơm ngon, ngọt và kem, cực kỳ ngon.)
Rõ ràng là hương vị bất đồng, nhưng lẫn vào trong không khí sương mù lại có mùi cực kỳ dễ ngửi.
Giang Sơ Tinh đi đến ao ngải cứu, còn Hạ Hoài đi đến ao súp trà.
Ao bên Hạ Hoài có vẻ tốt hơn, cậu cởi quần áo, hai bước liền ngụp xuống nước.
Cậu nhìn về phía Giang Sơ Tinh vẫn đang đứng trên bờ.
Có lẽ áo choàng tắm buộc hơi chặt, phải mất một lúc mới tháo được ra.
Sau khi cởi nút, Giang Sơ Tinh cởi áo choàng tắm màu trắng, lộ ra bờ vai trắng nõn đầu tiên, sau đó trượt xuống sống lưng cùng cái eo nhỏ.
Thân ảnh trắng nõn tinh xảo lộ ra trước mắt Hạ Hoài, thân hình đơn bạc lại không gầy yếu, thoạt nhìn rất ôn nhuận mềm mại, kỳ thật vẫn có chút cơ bắp.
Giang Sơ Tinh quay đầu lại, Hạ Hoài nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Cậu không dám nhìn thêm.
Giang Sơ Tinh bước vào ao, không khỏi thoải mái mà than một tiếng: “Quả nhiên vẫn là mùa này đi tắm suối nước nóng là thoải mái nhất đúng không Hạ Hoài.”
Hạ Hoài khàn khàn ừ một tiếng.
Nhìn thấy cậu quay lưng về phía mình, Giang Sơ Tinh liếc thấy bánh do khách sạn tặng kèm.
Anh bơi qua, ghé vào những viên sỏi bên cạnh: “Cho anh một ít điểm tâm đằng kia với.”
Hạ Hoài đem bàn đựng bánh điểm tâm xoay qua một vòng:”Anh muốn hương vị gì?”
Giang Sơ Tinh: “Chocolate.”
Hạ Hoài cắt bánh sô cô la cho anh, rồi dọc theo bờ đưa qua cho Giang sơ Tinh.
Sau khi đặt trước mặt anh, Hạ Hoài đang định bơi trở lại vị trí ban đầu, Giang Sơ Tinh liền kéo lấy cổ tay cậu, điểm điểm xương quai xanh của mình ý bảo: “Ao nước nóng của em cũng chân thật ha. Còn có lá trà thật kìa, thú vị ghê.”
Hạ Hoài cúi đầu, nhìn thấy trên xương quai xanh của mình có một chiếc lá bạc hà.
“Ở bên đó ngâm mình có phải còn có chút the mát không?” Giang Sơ Tinh có chút tò mò, ngâm trong trà có cảm giác gì.
Anh cảm thấy cây ngải của mình không có cảm giác gì cả.
Hạ Hoài nhìn đôi mắt màu hổ phách của anh lộ ra mấy phần ngo ngoe rục rịch, cong cong môi: “Có muốn đổi một chút không?”
Giang Sơ Tinh chỉ chờ cậu nói câu đó, nhưng nghĩ đến bên ao ngải của mình thật sự chả có cảm giác gì, “Muốn, để anh qua bên em.”
Ao nước nóng không nhỏ, vừa vặn bốn năm người cùng ngâm cũng không thành vấn đề.
Nói làm liền làm, anh từ ao nước nóng của mình đi ra, chân trần chạy đến bên kia của Hạ Hoài.
Ánh mắt Hạ Hoài rơi thẳng vào người thiếu niên, bởi vì nhiệt độ suối nước nóng cao, làn da trắng nõn của Giang Sơ Tinh có chút ửng hồng, khuôn mặt cũng bị nhiệt khí huân đến đỏ bừng.
Những giọt nước chảy dài trên da anh, dưới ánh đèn mờ ảo, từng tấc da của anh như bừng sáng, dáng vẻ chạy về phía cậu giống hệt như đang dụ dỗ người thợ săn đang muốn săn anh.
Hạ Hoài đè nén cảm xúc trong lòng, quay mặt đi chỗ khác.
Giang Sơ Tinh duỗi chân muốn thử nước suối, vừa bước xuống chân sau đã không may đá vào tảng đá ấm nóng lồi ra, cả người lập tức lao về phía trước.
“Bùm–“
Bọt nước bắn tung tóe.
Giang Sơ Tinh bổ nhào cả người vào trong ao tắm, Hạ Hoài vội vàng chạy đến vớt người lên.
Một người chết đuối theo bản năng sẽ tìm kiếm xung quanh bất kỳ thứ gì trong tầm với.
Hơn nữa Giang Sơ Tinh còn bị sặc nước, ho sặc sụa, theo cánh tay duỗi đến trực tiếp treo trên người Hạ Hoài.
Hai chân không khỏi quấn lấy eo cậu, hai tay vòng qua cổ Hạ Hoài, hai người bụng nhỏ dán bụng nhỏ, ngực dán ngực.
Ngoại trừ mảnh vải che bên hông, hoàn toàn là da thịt dán da thịt.
“Khụ khụ khụ khụ……”
Giang Sơ Tinh vẫn còn nước trong cổ họng, Hạ Hoài vòng tay qua eo, vỗ vỗ vào lưng anh mấy cái.
Nhìn thấy anh rốt cục cũng sặc ra một ngụm nước, Hạ Hoài lo lắng hỏi: “Đã tốt hơn chưa?”
Sau đó, hai người họ nhìn nhau, cả hai đều sững sờ.
Giang Sơ Tinh rõ ràng cảm giác được cơ thể độc nhất rắn chắc cường tráng của Alpha, đường cong cơ bắp nơi eo và bụng so với anh rõ ràng hơn, lòng bàn tay ôm lấy eo của anh cũng to lớn và uy lực hơn nữa.
Chỉ cần đụng chạm thế này liền có thể cảm nhận được sự bùng nổ và tính xâm lược vốn có của Alpha.
Một dòng nước thông biển sâu Alpha lấp đầy sương mù trong không khí, lơ lửng xung quanh như có như không.
Đầu óc Giang Sơ Tinh “Ong” một tiếng.
Máu khắp người như muốn chảy ngược, hai tay vòng lấy cổ Hạ Hoài như bị điện giật, cảm giác tê dại truyền đến tim, cổ họng khó chịu không kìm được mà nuốt nước bọt.
Anh muốn xuống, nhưng yết hầu lại không thể phát ra âm thanh nào, thân thể cũng cứng đờ.
Hai người liền cứ thế nhìn nhau vài giây.
Chân Giang Sơ Tinh quấn quanh eo Hạ Hoài khẽ động, chưa kịp buông xuống, eo bỗng nhiên tê rần, trước mắt mơ hồ hai giây. Trước khi Giang Sơ Tinh kịp phản ứng lại, cả người đã bị đưa đến bên cạnh ao.
Nhìn thẳng biến thành nhìn xuống.
Đầu óc Giang Sơ Tinh trống rỗng.
Anh nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Hạ Hoài, trái tim như bị rót vào một thứ gì đó, đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Cảnh hai người nhìn nhau như đông cứng lại.
Bên tai có tiếng nước chảy trong ống tre, mùi canh thuốc bay lơ lửng trong không khí, và tin tức tố thuộc về hai người, tất cả đều hòa vào nhau ngay giờ phút này.
Quả thực cực kỳ ái muội.
Hạ Hoài đứng giữa hai chân Giang Sơ Tinh, tay vẫn đặt trên eo anh, ngón tay không nhẹ không nặng quẹt qua eo anh mấy cái.
Thân thể Giang Sơ Tinh run lên.
Cảm nhận được phản ứng của anh, trong mắt Hạ Hoài lóe lên một tia hứng thú, nhẹ giọng nói: “Ca ca, cẩn thận một chút.”